7788 Em Yêu Anh - Chương 06 Phần 1

Chương 6

Lún sâu, tôi làm sao vậy?

Ngày hôm sau, Mục Tuần dậy rất
sớm, đưa Khanh Khanh đến trường rồi cũng không chịu đi, ngồi trên xe máy chờ
anh chàng đưa đồ ăn sáng xuất hiện.

Khanh Khanh vốn tưởng rằng Ông
Trác Thanh sẽ xuất hiện. Nhưng sau khi bước vào cổng trường, không nhìn thấy
chiếc xe đua màu đỏ, tâm trạng của cô bỗng chốc vui vẻ hẳn lên, vội đuổi Mục Tuần
về nhà.

Nọa Mễ đứng cạnh nhìn chiếc xe
máy phóng đi, ngả vào người Khanh Khanh, không ngừng suýt xoa: “Anh út của chị
thật tốt, ngưỡng mộ quá!”.

“Anh ấy nên thế!”. Khanh Khanh
kéo Nọa Mễ về phòng học. Vì Ông Trác Thanh không xuất hiện nên tâm trạng của cô
rất vui.

“Vì sao anh ấy phải như thế?”.
Nọa Mễ hỏi đến cùng.

Khanh Khanh sắp xếp tủ đựng đồ ở
hành lang, vừa xếp vừa kể cho Nọa Mễ nghe hồi nhỏ Mục Tuần bắt nạt cô như thế
nào, cô đã phải gian khổ như thế nào khi lớn lên dưới sự đàn áp của sáu ông anh
trai, cuối cùng tổng kết một câu: “Chẳng có lý do gì cả, ai bảo anh ấy là anh
út của chị. Nhà chị chỉ có đúng một cô con gái, các anh lớn đều không ở bên cạnh
chị, chỉ còn lại anh ấy, vì thế đây là trách nhiệm của anh ấy, là vinh dự của anh
ấy”.

Hiếm khi có một buổi sáng thanh
tịnh như thế này. Bọn trẻ lần lượt đến trường, Khanh Khanh mỉm cười rạng rỡ đứng
ở hành lang đón phụ huynh học sinh, miếng dán trên tay đổi thành hình rối
Teletubbies(*).

(*) Teletubbies: Tại Việt Nam còn được gọi là các em bé rối Teletubbies, là
một series chương trình truyền hình dành cho trẻ em, chủ yếu cho trẻ em mầm non
(BTV).

Phí Duật Minh lái xe đưa bọn trẻ
đến trường. Trên đường đi tâm trạng của anh rất vui, nghe hai cậu bé ngồi ghế
sau báo cáo về tình hình ngày hôm qua.

Tiểu Long thao thao bất tuyệt,
miêu tả rất sinh động việc nàng tiên cá nhỏ đã gặp những nguy hiểm gì, đã yêu
hoàng tử như thế nào, đã biến thành người như thế nào. Tiểu Hổ ôm cặp sách, ngồi
bên cạnh lắng nghe, rất yên lặng.

Trời vừa sáng Ông Trác Thanh đã
chạy sang gõ cửa phòng anh, nói là động cơ có vấn đề, không nổ máy được. Lần đầu
tiên hai người nói chuyện với nhau không phải là xã giao. Ông Trác Thanh tỏ ra
rất khách sáo với anh. Phí Duật Minh vác đồ nghề xuống dưới nhưng trong bụng
thì lại cười thầm.

Phí Duật Minh đến nhà xe kiểm
tra, chẳng qua chỉ là làm bộ như thế thôi. Anh mở nắp xe chỉ chỗ này rồi lại nắn
chỗ kia, rốt cuộc thiếu linh kiện nào anh là người biết rõ hơn ai hết. Thứ đó
bây giờ vẫn nằm trong đống rác ở phòng bếp, là một linh kiện không lớn nhưng
thiếu nó thì sẽ không nổ máy được. Anh đã đạt được điều mà anh muốn.

“Không sửa được, không có đồ,
phải thay linh kiện”.

“Fuck!”.

Ông Trác Thanh đạp hai cái vào
bánh xe, chửi tục vài câu.

Sáng nào Ông Trác Thanh cũng
lén la lén lút làm chuyện gì đó. Chuyện này vốn không liên quan đến Phí Duật
Minh, nhưng anh vô tình biết được một số manh mối qua lời của cô giúp việc nên
đến nửa đêm anh cũng không chợp mắt được.

Những thứ khác thì Phí Duật
Minh không biết nhưng chí ít có thể khiến Ông Trác Thanh không lái xe được. Anh
là người trong nghề, muốn hạ thủ với xe quả thực là quá dễ dàng.

“Chú ơi, Miss 77 không thích cậu
làm hoàng tử”.

Dòng suy nghĩ của Phí Duật Minh
bị kéo trở lại, Tiểu Long ngồi ghế sau đang khoa chân múa tay.

“Hoàng tử gì?”. Anh lại chau
mày theo thói quen.

“Hoàng tử của nàng tiên cá nhỏ”.

“Vậy à?”. Anh giảm tốc độ, bề
ngoài vẫn tiếp tục lái xe một cách rất thản nhiên, “Cháu kể cho chú nghe”.

“Đó là đó là... cậu làm hoàng tử,
Miss 77 làm nàng tiên cá nhỏ. Hoàng tử thích Miss 77. Miss 77 là nàng tiên cá
nhỏ, nhưng cô ấy chỉ ôm Seb và Flounder, không thích hoàng tử”. Suy nghĩ của trẻ
con không logic, nói lộn xộn không rõ đầu đuôi, Phí Duật Minh nghe mà chẳng hiểu
gì cả.

“Còn gì nữa?”.

“Miss 77 đi tìm hoàng tử, không
nói được nữa, dưới biển có phù thủy! Như thế... như thế... rất đáng sợ!”. Tiểu
Long hào hứng kể chuyện nhưng đã nói lệch ra khỏi chủ đề chính, Phí Duật Minh
nghe mà thấy sốt ruột. Tiểu Hổ ngồi cạnh giơ tay ôm đầu, không nói một lời nào.

“Sao thế? Tiểu Hổ”.

Tiểu Hổ lắc đầu, ôm đầu, rụt cổ,
mặt mày nhăn nhó.

Phí Duật Minh dừng xe bên đường,
quay người lại thít chặt dây an toàn cho hai đứa trẻ.

“Sao thế, đau đầu à? Nói cho
chú biết”. Anh không hiểu tư thế kỳ lạ ấy của Tiểu Hổ có ý gì.

Tiểu Hổ tiếp tục lắc đầu, chậm
rãi nói: “Cháu đang làm cậu, hôm qua Miss 77 bảo cậu làm như thế”.

“Đó là gì?”. Phí Duật Minh chau
mày.

“Cháu là Seb, Tiểu Hổ là
Flounder, Miss 77 là nàng tiên cá Ariel. Dưới đáy biển có tảo, có đá và cậu...”.
Tiểu Long phấn khích cướp lời, nói mãi không thôi. Tiểu Hổ thì vẫn giữ nguyên
tư thế cũ, nháy mắt cười.

“Để em nói”, Phí Duật Minh ngắt
lời Tiểu Long rồi xoa đầu Tiểu Hổ, trong lòng rất sốt ruột, “Chuyện gì vậy, nói
cho chú nghe”.

“Miss 77 nói, dưới đáy biển có
rặng đá ngầm, cậu chính là rặng đá ngầm, phải làm như vậy, không được nhúc
nhích...”.

Tiểu Hổ được khích lệ, nói xong
rồi lại làm động tác của Flounder, vẫy vẫy hai cánh tay bắt chước vây cá, làm động
tác bơi bơi dưới nước.

“Cháu làm như vậy Miss 77 nói
cháu là Flounder. Flounder là cá bơn”.

Phí Duật Minh quay người lại tiếp
tục lái xe, hai đứa trẻ ngồi sau lại chơi trò chơi mới, anh một câu em một câu,
không chú ý đến sự biến đổi của anh.

Nét mặt của Ông Trác Thanh lúc
đi xuống ngày hôm qua bỗng trở nên rõ nét trong đầu anh, sau đó là đôi tất trắng
trên chân cô, quầng đỏ nhạt trên má. Xem ra anh đã nghĩ sai rồi.

“Ngồi cho vững nhé! Nắm
chặt dây an toàn”.

Phí
Duật Minh dặn dò hai đứa trẻ rồi tăng ga, chiếc xe như bay lên, chẳng mấy chốc
mà bỏ lại hàng dài xe ở phía sau.

“Chú!
Kool!”. Tiểu Long ngồi sau hoan hô. Tâm trạng của Phí Duật Minh cũng có chút
bay bổng.

Cách
một ngày lại có giờ phụ đạo của Tiểu Hổ. Hết giờ làm, Khanh Khanh thu dọn sách
vở, đến phòng nghỉ lấy bánh chuối cất trong tủ lạnh. Mấy hôm trước cô đã nướng
mấy khay liền, bắt Mục Tuần nếm thử. Mục Tuần ăn mấy bữa siro cà rốt của Khanh
Khanh mất hết cả vị giác, không dám ăn những thứ cô làm. Nếu không phải thím
Trương đứng cạnh nhìn thì cho dù Khanh Khanh có dùng vũ lực chưa chắc anh đã nếm
thử. Vì chuyện này mà trước khi đi ngủ hai người lại đánh nhau ở hành lang, đẩy
đi đẩy lại, nhìn thấy ông bà nội lên tầng mới dừng tay.

Cuối
cùng món siro cà rốt đã vào thùng rác, có điều, bánh chuối mà cô mới nướng mùi
vị rất ngon. Ông bà nội nếm thử đều khen ngợi. Ban đầu, Khanh Khanh không biết
nướng bánh, để biểu dương những bạn nhỏ ngoan ngoãn trong lớp, cô đã học của bếp
trưởng trong nhà ăn hai chiêu. Lần đầu tiên cô làm bánh vẫn còn non tay, Mục Tuần
ăn rồi lập tức nôn ra ngay. Sau đó thử thêm nhiều lần, tuy vẫn chưa hoàn chỉnh
nhưng mùi vị thì ngày càng hoàn thiện. Về sau, cô dần dần trở thành chuyên gia
làm bánh chuối. Mỗi khi nhà trường có hoạt động gì cô thường tự làm bánh chuối
hoặc bánh quy mang tới.

Phòng
nghỉ không có người, trong tủ lạnh vẫn còn nửa củ cà rốt không biết dùng làm
gì. “Tôi không ăn cà rốt” - câu nói mà Phí Duật Minh đã nói ở hành lang hôm ấy
vang vọng bên tai Khanh Khanh.

Ngày
trước cô được bố mẹ dạy không được phép kén ăn, bây giờ cô dạy bọn trẻ không được
phép kén ăn. Nhưng khi bưng chiếc hộp nhỏ đứng trước mặt anh, bản lĩnh xưng
vương xưng bá của cô lúc ở nhà không biết đã chạy đi đâu mất. Anh nói không ăn
thì có nghĩa là không ăn. Cô chỉ biết cầm chiếc hộp chạy xuống dưới, không dám
ngoảnh đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy anh, crush độ nhẹ của cô bỗng biến thành sốt
cao, nhìn lâu hơn một chút, toàn thân sẽ bốc cháy.

Khanh
Khanh lấy một góc đưa lên miệng nếm thử, chắc chắn mùi vị rất ngon mới đậy nắp
lại, bọc giấy thiếc, đặt bánh vào chiếc làn nhỏ đã chuẩn bị trước.


không thích những đứa trẻ kén ăn, càng không thích người lớn kén ăn. Cô dám quản
Mục Tuần, dám giám sát ông bà nội nhưng không dám quản Phí Duật Minh. Dù sao
thì anh cũng là phụ huynh, còn cô chỉ là giáo viên phụ đạo. Nhưng cô có thể
nghĩ cách, tối hôm trước cô đã cho cà rốt vào máy xay sinh tố xay nhuyễn rồi đổ
vào bánh chuối. Mùi vị của cà rốt đều bị che lấp, lại thêm quả hạch đánh lừa thị
giác. Chỉ cần lúc ăn, anh không lấy kính lúp nghiên cứu, cô không tin là anh có
thể nhận ra mùi cà rốt lẫn trong đó.

Trên
đường về phòng học, Nọa Mễ đứng ở cửa, làm ra vẻ rất thần bí. Hai người vẫn
chưa chạm mặt nhau thì tổ trưởng tổ giáo vụ đi từ trong lớp ra, khuôn mặt tươi
cười ẩn chứa vẻ hiền từ giả tạo.

“QingQing,
tuần lễ quốc tế này, triển lãm sách cũng sắp đến rồi, bận rộn rồi”.

“Tôi
đọc thông báo rồi, biết rồi”. Khanh Khanh giấu hộp đồ ăn sau lưng, không hiểu Nọa
Mễ đứng sau tổ trưởng tổ giáo vụ lắc đầu lắc tai là có ý gì.

“Biết
thì tốt, biết thì làm thêm, sách của trường mầm non cô phụ trách!”. Nói xong, tổ
trưởng tổ giáo vụ lại ngắm nghía Khanh Khanh từ đầu đến chân, không thấy có vấn
đề gì mới vung tay đi đến lớp mẫu giáo nhỡ.

Nọa
Mễ chạy đến an ủi, Khanh Khanh thì chẳng thấy có vấn đề gì, vẫn đi vào lớp thu
dọn đồ chuẩn bị xuất phát.

“Thật
không công bằng! Sao không để giáo viên khác làm thêm”.

“Không
sao, không sao. Sarah mang thai, cuối tuần Jennie có việc ở nhà thờ. Sheen là vợ
của Sam ông ta không dám phân công. Dù sao thì vẫn phải đến, không sao, chị
cũng rỗi, lại ở gần. Bây giờ số người có thể đi làm thêm ở cả cái trường mầm
non này quả thực chẳng được mấy người”. Khanh Khanh vừa an ủi Nọa Mễ vừa mặc áo
khoác, “Nếu em bận thì đến lúc ấy không cần đến giúp. Chị bảo anh út đến cùng,
chắc là lúc ấy đủ người”.

Vừa
nghe nói đến anh út của cô, Nọa Mễ vội nói: “Em đến em đến, chị đến thì em đến”.

“Cầu
Nặc, có thư”. Cô phụ trách mang đồ tới.

“Vậy
chị đi trước đây, khi nào đi em nhớ tắt máy tính giúp chị”. Khanh Khanh ăn mặc
chỉnh tề, xách làn đi.

“Em
biết rồi”.

Sau
khi sang thu, trời rất nhanh tối, suốt đường đi gió táp vào mặt, tuy có chút se
lạnh nhưng đạp xe vẫn thoải mái hơn ngồi ô tô. Khanh Khanh đến Napa Valley cũng
là lúc mặt trời lặn. Cô tiến về phía trước theo con đường trong ký ức. Đèn đường
ở khu phố và đường lớn vẫn chưa bật. Một chiếc xe phóng ra từ chỗ ngoặt, lao thẳng
về phía Khanh Khanh.

Khanh
Khanh không hề có sự chuẩn bị, hai tay bóp chặt tay phanh theo bản năng khiến
dây phanh đứt vì quá căng. Cô hoảng hốt lướt qua chiếc xe, chưa đi được bao xa
thì mất thăng bằng, ngã xuống bụi cỏ khô bên đường. Người cô theo chiếc xe ngã
xuống đất, mặt bị xước một vết đau, khi cô ngồi dậy thì tai nạn đã qua.

Lái
xe vội xuống xe xin lỗi, dựng xe, giúp cô nhặt đồ rơi dưới đất. Khanh Khanh phủi
bụi dính trên quần áo, trước tiên cứu hộp đồ ăn được bọc trong lớp giấy bạc.

Còn
ba bốn ngõ phố nữa mới đến biệt thự nhà họ Phí, Khanh Khanh cử động tay chân, tất
cả đều bình thường, thế nên cô để cho lái xe đi, tiếp tục đẩy xe tiến về phía
trước.

Bước
đi của cô mỗi lúc một chậm, mặt rất khó chịu, sờ vào thì không thấy có máu, chỉ
có thể lấy áo lau mặt. Đầu gối của cô tím bầm, cảm giác tê tê. Cô chậm rãi bước
trên con đường đến nhà họ Phí, từ xa nhìn thấy một người lớn hai đứa trẻ mặc áo
khoác đứng đợi ngoài cửa.

Màu
áo khoác là màu xanh huỳnh quang tươi sáng, cho thấy thân phận của chủ nhân.
Cho dù có ngây thơ đến đâu thì Khanh Khanh cũng bắt đầu có một linh cảm chẳng
lành.

“Cô
đến rồi, QinQin”. Ông Trác Thanh đỡ xe đạp cho Khanh Khanh. Anh ta vừa mỉm cười
với cô thì phát hiện cỏ khô dính trên bím tóc của cô và đống sách lộn xộn trong
giỏ xe, liền đưa tay lên sờ, “Cô sao vậy?”.

“Tôi
rất khỏe, không sao”. May mà cô phản ứng nhanh, né người sang một bên không cho
anh ta chạm vào.

Quả
thực cũng không có gì, Khanh Khanh vào phòng tắm sửa soạn lại một chút rồi lên
tầng dạy học cho Tiểu Hổ.

Phí
Duật Minh dừng xe cũng là lúc vừa nghe xong một cuộc điện thoại. Chiếc Hummer
lướt qua chiếc Ferrari định đi vào nhà xe, vừa nhìn thấy chiếc xe đạp điện dựng
ở cửa vội vàng phanh gấp.

Khi
anh bước vào cửa, không khí trong phòng ăn đã nóng lên. Bát đũa của Tiểu Long,
Tiểu Hổ đã được bày tinh tươm, giúp việc đang bưng đồ ăn. Vừa nhìn thấy có thêm
một chiếc ghế, anh liền đặt đồ trên tay xuống, vào bếp rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

“Chú
tám, hôm nay chú về sớm thế? Đúng lúc chị mời cô Mục ở lại ăn cơm”. Mrs Phí nói
rồi dặn dò giúp việc lấy dao dĩa cho Ông Trác Thanh.

“Anh
em đâu?”. Anh lại giúp nhưng bị chị dâu đẩy ngồi xuống.

“Chú
cứ ngồi đây, không phải làm gì cả. Anh Duật Khâm vẫn đang ở công ty, tối muộn mới
về. Cô giúp việc đã để phần đồ ăn rồi, tối nay chỉ có mấy người chúng ta thôi”.

Vừa
nghe thấy chúng ta, Phí Duật Minh lập tức nghĩ tới Ông Trác Thanh. Dù sao thì
cũng là em trai chị dâu, cho dù quan hệ không tốt nhưng ngoài mặt thì vẫn phải
bình thường. Phí Duật Minh ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình bên cạnh chiếc
ghế chính giữa, ghế bên cạnh còn trống, không biết cô đi xuống sẽ ngồi ở đâu,
trong lòng anh có chút thiết tha mong chờ. Anh cởi complet rồi xắn cao hai tay
áo.

Hết
giờ học, Mrs Phí bảo cô giúp việc lên gọi Khanh Khanh. Khanh Khanh đi xuống mới
biết phòng ăn đã bày bữa tối đơn giản, ngay cả Phí Duật Minh cũng đã ngồi xuống
bên cạnh chiếc ghế ở giữa.

Hai
người nhìn nhau. Đôi mắt nâu đen của anh rất sâu, không nhìn thấy đáy. Khanh
Khanh vội dắt Tiểu Long, Tiểu Hổ đi rửa tay. Lúc quay lại bàn ăn, Mrs Phí bảo
cô giúp việc bày dao dĩa bên cạnh Phí Duật Minh, để lại chiếc ghế bên cạnh mình
cho Khanh Khanh.

Như
thế cũng tốt, ranh giới rõ ràng. Ngoài chiếc ghế chính giữa bị bỏ trống, hai
bên bàn là hai nam hai nữ. Chiếc bàn sẫm màu tạo nét độc đáo riêng biệt cho căn
nhà. Tiểu Long, Tiểu Hổ được cô giúp việc đưa sang chiếc bàn dài bên kia.

Ông
Trác Thanh vào phòng thay chiếc áo phông ngắn tay. Vốn dĩ đang tìm bóng dáng của
Khanh Khanh, vừa nhìn thấy bố cục trên bàn ăn, lẩm nhẩm một tiếng rồi biết điều
ngồi xuống.


nhà họ Phí, cho dù là món ăn Trung Quốc thì cũng vẫn là cách ăn của phương Tây.
Trước mặt mỗi người đều là một cái đĩa, cô giúp việc chia thức ăn vào từng đĩa.
Nếu chỉ là tập trung ăn uống thì không cần ngẩng đầu nói chuyện với người khác.
May mà ông chủ không có nhà, không có ai khơi dậy chủ đề nói chuyện chung. Đối
diện là Phí Duật Minh và Ông Trác Thanh, Khanh Khanh tự biết ngồi cạnh bà chủ
là an toàn nhất, thế nên cô yên tâm thưởng thức món ăn, hạn chế mở miệng là tốt
nhất.

Nhưng
mắt nhìn mũi thì dễ nhưng mũi nhìn tim thì rất khó. Hai người ngồi đối diện với
nhau, cô có thể nhìn thấy tay áo sơ mi màu đen của anh. Đầu đũa của Khanh Khanh
nhẹ nhàng gắp thứ ăn trong đĩa, màu của miếng thịt tươi ngon khiến người ta phải
liếm mép. Có điều cô vẫn chưa đưa lên miệng thì Ông Trác Thanh ngồi đồi diện đã
đặt dao dĩa xuống. Dao dĩa đập vào đĩa kêu leng keng.

“Chị,
bọn em ăn kiểu gì bây giờ?”.

Ngẩng
đầu lên thấy hai người đàn ông ngồi đối diện sa sầm mặt xuống, ánh mắt đồng loạt
hướng về phía Mrs Phí. Phí Duật Minh cầm đũa tay trái, món rau xào thì có hơn một
nửa rơi ra ngoài đĩa. Ông Trác Thanh cầm dao tay phải, lúc giơ khuỷu tay lên,
miếng thịt trong đĩa đã bắn ra cạnh khăn trải bàn, nét mặt cực kỳ không vui.

“Ôi
chị sơ ý quá, em dùng tay phải, Duật Minh dùng tay trái, bọn em ăn cơm chẳng
khác nào đánh nhau”. Mrs Phí vội tươi cười xoa dịu tình thế. Khanh Khanh nghe vậy
muốn cười nhưng phải nhịn, suýt nữa thì nghẹn, đành phải tiếp tục cúi đầu ăn
cơm. Hai người ngồi đối diện đứng dậy đổi vị trí, gây chú ý cho Tiểu Long, Tiểu
Hổ.

“Cậu
không biết dùng đũa!”.

“Tay
trái thông minh nhất, chú biết viết bằng hai tay”.

“Cậu
ngốc!”.

Trước
đây cô không chú ý Phí Duật Minh dùng tay trái, có điều nghĩ kỹ lại, bình thường
anh bế trẻ con thường đặt bên trái, nghe bọn trẻ nói anh biết viết bằng hai tay
lại càng thấy anh thú vị hơn.

Phí
Duật Minh thản nhiên ngồi sang chỗ đối diện với Khanh Khanh, từ từ xử lý thức
ăn trong đĩa. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quan sát động tĩnh ở phía đối diện. Cô
không ăn nhanh, từng miếng từng miếng nhỏ, rất dịu dàng. Ăn ba bốn miếng lại dừng
lại uống nước, có lúc còn sờ mặt. Ban đầu Phí Duật Minh không thấy có gì bất
thường, đến khi phát hiện cô uống nước nhiều hơn ăn cơm, sờ mặt rất nhiều lần,
thỉnh thoảng còn lấy khăn ăn gạt gạt mới cảm thấy lạ, đặt đũa xuống không ăn nữa.

“Duật
Minh, xe của Trác Thanh chú có thể tìm người quen sửa được không? Nó không biết
hỏi đường, bắt xe không tiện”.

Nghe
nói xe của Ông Trác Thanh bị hỏng Khanh Khanh mới hiểu ra. Cô ngẩng đầu, bắt gặp
ánh mắt của Phí Duật Minh. Ánh mắt ấy khiến người ta phải suy nghĩ, vô cùng cao
siêu, chiếc khăn ăn bên cạnh đã được gấp gọn gàng.

“Để
xem đã, em nhớ rồi”. Bề ngoài thì anh đáp lại Mrs Phí nhưng mắt thì lại nhìn
Khanh Khanh chằm chằm. Cô chỉ có thể cúi đầu xuống.

Không
khí trên bàn ăn quá yên tĩnh, Mrs Phí cố gắng gợi chuyện, hỏi chuyện dạy tiếng
Trung cho Ông Trác Thanh.

“Tôi...”.
Đầu óc Khanh Khanh quay như chong chóng, khó khăn lắm mới nhớ ra món bánh chuối,
“Tôi có mang bánh do mình tự làm, mọi người cùng nếm thử nhé!”. Nói xong cô
không đợi sự đồng ý của Mrs Phí mà đặt đũa xuống chạy lên tầng.

“Em
ăn xong rồi”.

Bóng
cô vừa biến mất trên cầu thang, Phí Duật Minh cũng đặt khăn ăn xuống đứng dậy,
lấy chìa khóa xe trong phòng khách đi ra ngoài.

Món
bánh chuối của Khanh Khanh rất đắt hàng, đáng tiếc là lúc cô đi xuống thì chiếc
ghế đối diện đã trống trơn. Cô không thể đi tìm, cũng không dám hỏi, chỉ để lại
một miếng bánh trong chiếc hộp nhỏ. Cô hỏi có thấy vị cà rốt không, bọn trẻ đều
nói không thấy. Chúng luôn miệng khen ngon, lần sau đòi ăn tiếp.

Ăn
xong, Khanh Khanh ngồi trong phòng khách nói chuyện với Mrs Phí. Ông Trác Thanh
cũng ở đó. Tiểu Long chơi cạnh ghế sofa. Tiểu Hổ giống như chú cá bơn Flounder
ngồi cạnh Khanh Khanh, không nói nhiều, chỉ kéo váy cô.

“Cô
Mục, Tiểu Hổ đã tiến bộ rất nhiều. Thời gian gần đây cô đã vất vả rồi. Thằng bé
này ở cạnh cô nhiều bây giờ cũng nói chuyện với chúng tôi và chơi cùng với Tiểu
Long. Ngày lễ Giáng sinh về nhà ông bà nội, chú tám thấy vậy cũng rất vui, cảm
ơn cô đã tận tâm như vậy”.

“Chị
đừng khách sáo, đây là điều tôi nên làm. Tiểu Hổ vẫn cần phải phụ đạo thêm, những
phương pháp của Montessori rất có ích với cậu bé. Bố mẹ cũng có thể thử chơi
trò chơi cùng với cậu bé, thông qua trò chơi học hỏi thêm nhiều thứ, phát hiện
vấn đề. Như vậy sẽ có tác dụng nhiều hơn là đi khám bác sĩ tâm lý”. Khanh Khanh
vừa uống trà, vừa nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hổ. Ông Trác Thanh ngồi trên chiếc
ghế cách đó không xa xem chương trình quốc tế. Anh ta rất hứng thú với cuộc nói
chuyện bằng tiếng Trung của họ. Khổ nỗi không thể tham gia, nhiều nhất chỉ có
thể nháy mắt với Mrs Phí.

“Đúng
rồi, nói đến chuyện học, thực ra tiếng Trung của Trác Thanh cũng không cần phải
đạt thành tích xuất sắc, chủ yếu là giúp nó biết những từ ngữ cơ bản trong cuộc
sống để có thể tự đi ra ngoài. Bây giờ nó thế này, bề ngoài thì là người Trung
Quốc nhưng mở miệng ra là nói tiếng nước ngoài, quả thực làm gì cũng rất bất tiện”.
Mrs Phí nói đúng điểm mấu chốt, “Còn vấn đề thù lao, chúng ta thương lượng một
chút, cô thấy thế này được không...”.

Điều
kiện được bàn tới ở phía sau nghe rất hấp dẫn nhưng áp dụng giáo trình của trẻ
con cho người lớn, Khanh Khanh thấy không hay lắm nhưng lại không muốn từ chối
dứt khoát làm mất mặt Mrs Phí, chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm. Người lớn vẫn chưa nói
chuyện xong, Tiểu Hổ đã kéo tay áo Khanh Khanh, khẽ hỏi: “Miss 77 dạy cậu, có dạy
Tiểu Hổ nữa không?”.

“Dạy
chứ, dĩ nhiên là dạy rồi. Miss 77 sẽ dạy Tiểu Hổ, hơn nữa mỗi lần còn ở lại
thêm một tiếng để chơi với con”, Mrs Phí ôm con, để mặc cho Khanh Khanh tự hiểu.

“Vậy
Miss 77 cũng dạy chú chứ?”. Tiểu Hổ hỏi rất nhiều, ở trong vòng tay của mẹ
nhưng vẫn muốn chạy sang ghế sofa với Khanh Khanh.

“Chú
không học, Miss 77 chỉ dạy Tiểu Hổ và cậu”.

Suy
cho cùng thì Ông Trác Thanh là em ruột, Mrs Phí nói đi nói lại cũng là muốn tốt
cho em trai. Khanh Khanh cảm nhận được điều đó, chỉ muốn đợi khi nào nói chuyện
riêng sẽ từ chối chuyện dạy học.

Nhìn
đồng hồ không còn sớm nữa, đã đến lúc bọn trẻ lên giường đi ngủ, Khanh Khanh chủ
động đứng dậy chào. Trước khi đi cô đưa Tiểu Hổ về phòng, còn hứa lần sau sẽ
làm cho nó thật nhiều bánh chuối. Mrs Phí và Ông Trác Thanh đứng chờ ở dưới,
đưa cô ra tận cửa.

Khanh
Khanh ôm tập truyện và chiếc hộp nhỏ còn lại một mẩu bánh chuối, tạm biệt người
nhà họ Phí rồi mở khóa xe.

Ông
Trác Thanh không mặc thêm áo mà chạy đuổi theo, chạy ra khởi động chiếc Ferrari,
thử hai lần đều không được, vội nhảy xuống giúp cô đẩy xe đạp.

“Buổi
chiều ngã không sao chứ?”.

“Không
sao. Anh về đi, không cần tiễn tôi, bên ngoài lạnh lắm”.

Anh
ta chỉ mặc chiếc áo phông ngắn tay, ánh đèn đường chiếu vào cánh tay trắng muốt,
trông không rắn giỏi như Phí Duật Minh, ngược lại thêm vài phần trẻ con.

“Em
chờ đã”. Ông Trác Thanh lê dép chạy về phòng, chẳng mấy chốc khoác chiếc ác
khoác chạy ra, “Xe của anh hỏng rồi, sáng nay mới phát hiện ra, vì thế không đến
trường được, đợi anh sửa xong rồi sẽ mang cho em...”. Anh ta không nói hết câu,
gãi đầu, xoa tay rồi đút vào túi áo, đi bên cạnh Khanh Khanh.

“Không
sao, như thế lại hay, sau này không cần mang cho tôi nữa”.

Khanh
Khanh dừng xe nhìn Ông Trác Thanh. Anh ta đổi đôi khuyên tai rất khoa trương của
mình thành hình sợi dây rất mảnh. Chiếc quần bò tuy vẫn rách nhưng may mà có
thêm chiếc thắt lưng, che đi hình ảnh phản cảm trên chiếc áo phông. Đàn ông ngoại
quốc đều như vậy, tình cảm đến rất nhanh, rất đột ngột, rất không có đạo lý.
Anh ta cao hơn cô rất nhiều nhưng khuôn mặt thì chẳng khác gì những giáo viên
trợ giảng mười tám, mười chín tuổi ở trường cô.

“QinQin,
em dạy anh tiếng Trung, nhất định anh sẽ học hành chăm chỉ”, Ông Trác Thanh hứa
hẹn, còn giơ một tay thề thốt.

“Vì
sao muốn học tiếng Trung?”. Cô hỏi.

Ông
Trác Thanh nhún vai, không nghĩ ngợi gì mà nói: “Anh thích em”.

Nghe
câu nói ấy của anh ta Khanh Khanh không hề tức giận. Trải qua chuyện với Shawn,
cô đã học được cách ứng phó với những anh chàng muốn theo đuổi mình. Cô nghĩ một
lúc, khuôn mặt nghiêm nghị giống như đang đứng giữa lớp học dạy bọn trẻ vậy.

“Trước
tiên cảm ơn anh, tôi thực sự thấy ngạc nhiên. Tôi không có ý định làm giáo viên
tiếng Trung của anh. Tôi vẫn sẽ tiếp tục dạy Tiểu Hổ. Tuy gọi anh là anh Ông
nhưng anh nhỏ tuổi hơn tôi, đúng không? Nói tóm lại rất xin lỗi, tôi sẽ không
tiếp nhận tình cảm như thế này, cũng không tiếp nhận tất cả những thứ xuất phát
từ tình cảm này, bất kể là bữa sáng hay giờ học tiếng Trung của anh”.

“Vì
sao, em có người yêu rồi à?”.

“Anh
Ông, đây là chuyện riêng của tôi, không tiện nói với anh. Đây là Trung Quốc,
tôi có nguyên tắc của tôi. Tôi chỉ muốn dạy Tiểu Hổ, không có ý định dạy tiếng
Trung kiếm tiền, vì thế cảm ơn anh. Nếu anh muốn học tôi có thể giới thiệu giáo
viên cho anh”. Cô nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, dứt khoát, “Sau này cũng đừng
mang đồ ăn đến trường cho tôi, đừng tặng bất cứ thứ gì. Tôi là giáo viên. Anh
là cậu của Tiểu Hổ, cũng coi là phụ huynh. Chúng ta cần tôn trọng lẫn nhau. Còn
nữa, đừng gọi tôi là QinQin, anh có thể gọi tôi là cô Mục hoặc gọi tên tôi, tôi
tên là Khanh Khanh”.

Khanh
Khanh mỉm cười thân thiện, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ hàm răng thẳng tắp,
trong lòng cảm thấy đắc chí vì đã hạ gục kẻ theo đuổi mình. Ông Trác Thanh
không nói gì, cúi đầu suy nghĩ vài giây, không còn dáng vẻ bất cần nữa, nhún
vai rồi đặt tay lên ghi đông.

“Gì
thế?”.

“Khanh
Khanh, có thể đừng coi tôi như trẻ con được không? Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi”.

“Được,
để tôi thử xem. Tạm biệt”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3