33 Ngày Thất Tình - Chương 13

Thứ sáu, ngày 22 tháng 7: Nắng chuyển
nhiều mây, mưa nhỏ

Bảy giờ tối, ba công ty IT quy mô nhỏ ở gần đó tập trung nam nữ thanh niên
chưa kết hôn lại, đi thành đoàn xuất hiện ở hội trường của cuộc hẹn tám phút,
mấy ông chủ cũng đều đến, hai tay vắt chéo trước ngực, đứng bên lề hội trường,
vẻ mặt cực kì thân thiện, ngắm nghía xung quanh. Lần đầu tiên tôi thấy phúc lợi
dành cho nhân viên ngớ ngẩn như vậy.

Sau khi nghe xong những câu nói gây cười của người dẫn chương trình, cuộc
hẹn tám phút chính thức bắt đầu. Tôi và Vương Tiểu Tiện đứng bên lề hội trường,
phụ trách ghi lại mã số đối tượng mà mỗi người ngưỡng mộ trong lòng, sau đó để
lại địa chỉ email, nếu người ngưỡng mộ trong lòng anh ta cũng vừa vặn có cảm
tình với anh ta, vậy thì chúng tôi có thể giúp họ trao đổi phương thức liên lạc
với nhau.

Vừa bắt đầu, tôi không hề có bất cứ tâm trạng nào đặc biệt, chỉ hơi hé
miệng, vẻ mặt ngốc nghếch đứng một bên, nhưng dần dần tôi bị làn sóng âm thanh
to lớn trong không gian hội trường va đập tới mức bắt đầu trở nên hốt hoảng.

Tám phút, tám phút bình thường có thể làm gì?

Có thể gọi một cuộc điện thoại không quan trọng với cha mẹ, có thể xem xong
một tin tức vỉa hè, làm nóng một suất pizza lạnh, có thể bật đi bật lại bài
“Đợi anh quay về” ba lần, dầm mưa tám phút cũng ít có khả năng bị cảm phát sốt,
nhưng xác suất ngất khi phơi nắng dưới ánh mặt trời chính Ngọ lại rất cao.

Tám phút không làm được những gì?

Tám phút, với năng lực của tôi mà nói, tôi không viết xong một bức thư diễn
đạt hoàn hảo, xem không hiểu mối quan hệ giữa các nhân vật trong một bộ phim
điện ảnh, dùng tám phút để kể lại một câu chuyện cho người khác nghe nhất định
sẽ luống ca luống cuống sót mất phần khá đặc sắc trong câu chuyện. Tám phút,
tôi không nấu được một bữa ăn ngon, không thể trang điểm đẹp, chứ đừng nói dùng
tám phút để giới thiệu về con người tôi.

Nhưng trước mắt tôi, tám phút này bị ép ngưng tụ lại, ý nghĩa được phó thác
của tám phút này quả thật rất nặng nề. Sở thích hứng thú của một người, toàn bộ
bản thân, triển vọng đối với tương lai, kì vọng đối với bạn đời, đều phải giải
quyết trong vòng tám phút. Không khí trong hội trường bồng bềnh từng chuỗi từ
then chốt to lớn: lương, nhà ở, hộ khẩu, sở thích sở trường, lí tưởng cuộc đời.

Khi còn ở bên anh, hàng ngày vào giờ ăn cơm, trên ti vi đều sẽ phát chương
trình giới thiệu bạn đời trên truyền hình, người dẫn chương trình nam giống như
con gà xảy ra sự cố khi ấp trứng, tóc chĩa lên, mông lép, nói giọng vừa mềm
mỏng vừa nhỏ nhẹ. Hàng tối, anh ta đều đứng trước ống kính với nét mặt thản
nhiên, giới thiệu một lượt từng đối tượng nam nữ chưa kết hôn, từ chiều cao cân
nặng cho tới tiền sử tình cảm, khi giới thiệu khẩu khí người dẫn chương trình
đó hoàn toàn đồng nhất, ung dung, thong thả, không mang bất cứ tình cảm nào.
Khi kết thúc chương trình, người dẫn chương trình sẽ nói với vẻ mặt không bộc
lộ cảm xúc, “Trên đây là tư liệu của những người tìm bạn trăm năm, nếu bạn có
hứng thú, xin hãy liên hệ với chương trình”. Nói xong liền chiếu phần chữ chạy
cuối chương trình, nhưng tôi luôn cảm thấy có một câu thuyết minh tiếp tục ngân
nga: “Dọn kho bán tháo, không trả không đổi”.

Những lúc như vậy, tôi nhìn anh đang vùi đầu ăn cơm bên cạnh, nhìn anh thật
kĩ, luôn có cảm giác an toàn, dịu dàng, bất kể thế nào anh vẫn ở đây, bất kể
thế nào đối mặt với chương trình này, tôi vẫn có thể tạm thời bàng quan.

Hồi nhỏ nhân vật cổ tích mà tôi sợ nhất là bà phù thủy già xây một căn phòng
bằng kẹo để ăn thịt trẻ con, bởi từ nhỏ tôi có thể nhận thức được, cuộc đời tôi
chắc chắn không đi nổi con đường của công chúa Bạch Tuyết và nàng Lọ Lem, nhưng
thất bại chỉ vì tham ăn là điều khó mà tránh khỏi. Tới tuổi trưởng thành, bạn
biết nhân vật cổ tích mà tôi sợ nhất là ai không? Chính là người dẫn chương
trình này. Vì trong mơ hồ tôi luôn cảm thấy, kẻ khốn xui xẻo tiếp theo bị anh
ta tóm lên ti vi, nước mắt lã chã nói tôi muốn lấy chồng có lẽ chính là tôi.

Tôi đứng bên lề hội trường, hoảng hốt thất thần, toàn thân toát mồ hôi
lạnh, cảm giác quá phức tạp, nói ra rõ ràng rất kì quặc, không nói ra lại rất
tủi thân. Tôi biết, sớm muộn có một ngày, tôi cũng phải học thuộc lời giới
thiệu bản thân trong vòng tám phút ở nhà, cố gắng ngắn gọn lại không mất đi sự
sáng tạo, thành thạo lại mang theo sự ngây ngô, sau đó ngồi trên ghế dài, đối
mặt với từng gương mặt xa lạ, dốc hết sức chào mời bản thân.

Cảnh tượng trước mắt giống như bể bơi lộ thiên vào ngày đông, người đi bơi
chịu đựng cái lạnh rùng mình, cố gắng vừa nói vừa cười, trong khí lạnh và những
mảng băng vỡ, nhảy điệu vũ Hawaii, bây giờ tôi đang nhìn từ xa nhưng nơi tôi
đứng lại là ván nhún trên cao không có đường lui, chỉ đứng được một người, sớm
muộn cũng phải nhảy xuống, chịu đựng cơn lạnh tới tận xương tủy khi nhảy xuống
nước, sau đó có lẽ sẽ càng lúc càng ấm hơn.

Sớm muộn cũng phải nhảy xuống, chi bằng ai đó đến sau lưng đạp cho tôi một
cái thật mạnh.

Vương Tiểu Tiện đã quan sát tôi rất lâu, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi,
“Đang nghĩ gì đấy?”.

Tôi chưa hoàn hồn, lơ đãng nói, “Đạp tôi một cái”.

“Hả?”. Vương Tiểu Tiện sững sờ, “Sếp Vương muốn hai chúng ta biển diễn tiết
mục văn nghệ giúp vui à?”.

Tôi lắc đầu, “Đừng làm phiền tôi, tôi đang tập trung tinh thần đến mức
tuyệt vọng đây”.

Vương Tiểu Tiện nhìn xung quanh, “Cô nói xem, trong những người này, cuối
cùng có thể thành mấy đôi?”.

“Hai mươi đôi?”.

“Sao cô sống lạc quan thế nhỉ? Tôi đoán nhiều nhất cũng chỉ có năm đôi”.

Sau đó chứng minh, tôi và Vương Tiểu Tiện đều quá lạc quan. Bởi bắt buộc
nam nữ song phương phải vừa ý lẫn nhau, chúng tôi mới có thể nói ra phương thức
liên lạc và hòm thư của đối phương, nhưng cuối cùng tính ra chỉ có ba đôi có
cảm tình với nhau.

Tình huống thường thấy nhất là, “Tôi thích số 3 tổ A, nhưng số 4 và số 9 tổ
B tôi nói chuyện cũng rất ăn ý, có thể đưa hòm thư của họ cho tôi không?”.

Vương Tiểu Tiện nói tiếp, “Cô cảm thấy sau chuyện này có mấy đôi có thể trở
thành bạn tình?”.

“Năm đôi?”.

Vương Tiểu Tiện khinh khỉnh nhìn tôi, “Tôi đoán, có khoảng hai mươi đôi”.

Tới khi hoàn toàn kết thúc công việc đã là nửa đêm, Vương Tiểu Tiện mang
mấy túi đồ định chuyển đến nhà mới, tôi đành cùng cầm giúp anh ta, thuận tiện
xem qua chỗ sau này tôi phải ở.

Vừa mở cửa, lòng tôi đã cảm thấy thoải mái khoáng đạt, thật khó tưởng tượng
cùng một khu lại có căn hộ rộng lớn như vậy. Phòng sơn màu xanh da trời, khiến
tôi nhớ đến bệnh viện tâm thần cao cấp dịu dàng - bạn đưa ra yêu cầu gì tôi đều
đáp ứng, chỉ cần bạn đừng tức giận - chính là màu sắc khoan dung này.

Vương Tiểu Tiện nhường tôi căn phòng lớn hơn một chút, đồ gia dụng cũng đều
mới, căn phòng của Vương Tiểu Tiện có lẽ là căn phòng đôi vợ chồng trẻ đó định
làm phòng trẻ nhỏ, tường màu vàng nhạt còn vẽ một lớp hoa văn vỏ sò, Vương Tiểu
Tiện tỏ ra ghét cay ghét đắng loại hoa văn này, nhưng tôi cảm thấy trong đêm
khuya thanh vắng, anh ta có thể ngồi bên hoa văn đó vừa lật xem album ảnh thời
niên thiếu vừa mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Hai chúng tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa mềm mại trong phòng khách, nhìn
trần nhà đến ngơ ngẩn. Vương Tiểu Tiện lên tiếng, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi cũng
cho cô tám phút”.

“Làm gì?”.

“Cô nói một chút về sự quái gở của cô, ví dụ tôi tuyệt đối không được làm
gì trước mặt cô, cho cô tám phút, cô mau nói đi”.

Tôi sững người, ở một mình đã lâu, tất cả những hành vi quái gở đều trở
thành thói quen cuộc sống, tôi nghĩ một chút mà không ra điều gì.

“Anh nói trước đi, tôi nghĩ chút đã”.

“Ừm, được, thứ nhất, đừng để đồ màu da cam xuất hiện ở khu vực công cộng”.

“Vì sao?”.

“Tôi ghét ăn cà rốt”.

“Thần kinh”.

“Thứ hai, đừng nấu rau hẹ trong nhà”.

“Ai vô công rồi nghề nấu rau hẹ ăn chứ”.

“Thứ ba, khi tắm nhớ đóng cửa”.

“Yên tâm đi, anh đừng lén lút làm hỏng khóa cửa nhà tắm là được rồi”.

“Thứ tư, không được phép vô cớ la lối khóc lóc, la lối khóc lóc cũng không
được phép ném đồ”.

“Chỉ có chồng tôi mới có thể thấy tôi ném đồ, anh có đức hạnh gì, có bản
lĩnh gì chứ”.

“… Chỉ có nhiêu đây”.

“Nghĩ kĩ đi, thời gian vẫn chưa hết, sau này nghĩ ra cũng không tính”.

Vương Tiểu Tiện nghĩ một chút, sau đó giơ tay ra, “Hết rồi, chỉ bấy nhiêu đây,
chúc chúng ta ở chung vui vẻ”.

Tôi đẩy tay anh ta ra, “Làm ra vẻ, còn học người khác nuôi dưỡng thói gàn
dở, trước tiên anh phải khiến cho nhân cách bản thân thiếu hụt mới có tư cách
làm trò đó”.

“Bây giờ ai không có chút gàn dở chứ? Giống như chữ kí trên MSN của CICI
hồi trước, ‘Thời đại như vậy, thế giới như vậy, không mắc bệnh trầm cảm gì gì
đó, bạn sẽ thấy ngại khi gặp bạn bè’. Cô không có thói quen gàn dở trong cuộc
sống à? Ví dụ khi đi vệ sinh nhất định phải nghe bài hát dân ca ngu ngốc nào
đó”.

Tôi suy nghĩ kĩ càng tận ba phút, sau đó phát hiện ra cuộc sống của tôi
thực sự cằn cỗi, hàng ngày luống ca luống cuống biết đến đâu hay đến đó, chỉ lo
thất bại, đến thời gian đào hố nuôi dưỡng chút gàn dở đặc sắc cũng không có.

Tôi lắc đầu, “Thực sự không nghĩ ra. Sau này tôi cố gắng nuôi dưỡng vài cái
vậy”.

Vương Tiểu Tiện lực bất tòng tâm nhìn tôi, “Thật đáng thương”.

Tôi nghĩ lại, phần lớn những cô gái có thói gàn dở, phía sau đều có người
khiêm tốn nhã nhặn cưng chiều họ, ví dụ thói gàn dở của một người là: “Khi tôi
ngủ chăn nhất định phải đắp lên phía trên rốn năm centimet”, vậy thì phía sau
cô ấy nhất định phải có một người hàng tối luôn luôn quan sát xem vị trí chăn
có chuẩn xác không sau khi cô ấy ngủ; “Trong kì kinh nguyệt tôi không thể ngửi
mùi dầu mỡ, nếu không trên nôn mửa, dưới tiêu chảy, tinh thần sụp đổ”. Vậy thì
nhất định cũng có một người lặng lẽ ăn kiêng cùng cô ấy tròn một tuần. Mấy thói
gàn dở này đều có khán giả âm thầm giúp đỡ, để thể hiện sự khác thường và cao
quý của bản thân. Một phụ nữ sống một mình ế ẩm như tôi, hàng ngày tự nói với
chính mình: “Hôm nay là thứ ba, vì vậy tuyệt đối không thể nói chuyện với người
thấp hơn một mét sáu mươi lăm”, “Giường nhất định phải đặt ở phía đông, nếu
không hoa trên chăn đơn sẽ bị héo”. Tự mình đưa ra mệnh lệnh, tự mình thực
hiện, nghĩ thế nào cũng cảm thấy như người mắc bệnh tâm thần đang tự mình làm
mình vui, chẳng có chút liên quan gì đến chuyện khác người.

Thở dài một cái, tôi nhìn giờ trên di động.

Vừa vặn còn tám phút nữa là mười hai giờ.

Thứ bảy, ngày 23 tháng 7: Nắng cháy

Bảy rưỡi sáng, khi tôi đang mơ màng ngủ thì bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh
giấc, vừa mở cửa đã thấy Vương Tiểu Tiện tràn đầy sức sống đứng ngoài, tay đang
cầm băng dính và túi nhựa.

“Anh làm gì đấy?”. Tôi buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra nổi, dựa người vào
khung cửa, giọng yếu ớt hỏi anh ta.

“Hôm nay tranh thủ chuyển qua nhé? Vừa vặn tôi có thời gian qua giúp cô
đóng gói đồ”.

Tôi đóng cửa, “Không được, tôi muốn ngủ”.

Vương Tiểu Tiện nghiêng người chặn cửa, “Mấy giờ rồi, ngủ cái gì mà ngủ, đã
già rồi, làm gì mà ngủ lắm thế?”.

Tôi quay người, cầm cuộn băng dính đen trong tay anh ta, kéo ra một đoạn,
dán lên miệng anh ta, “Khi tôi vô cùng buồn ngủ, tiêu chuẩn đạo đức cũng không
tỉnh, cho nên đừng có chọc tôi, giết anh rồi cũng không cần chịu trách nhiệm
pháp luật”.

Rốt cuộc có bao nhiêu bài hát từng có những câu đại loại như: “Rời xa anh
rồi, cả đời em sẽ hoàn toàn mất ngủ”. Song đặt vào bản thân tôi lại chẳng thích
hợp, mấy ngày đầu khi vừa chia tay, tôi cũng thực sự mất ngủ, nhưng sau đó nỗi
oán hận chung quy không thắng nổi cơn buồn ngủ, hơn nữa phát triển tới cực điểm
thì chuyển hóa theo hướng ngược lại, tôi càng ngủ mê mệt.

Mỗi lần trước khi cơn buồn ngủ đến, tôi đều âm thầm cầu nguyện: Tốt nhất
lần này có thể ngủ mãi không tỉnh. Thế giới trong mơ của tôi chẳng biết tuyệt
vời gấp mấy vạn lần so với cuộc sống hiện thực. Trong mơ, tôi có thể giải cứu
lãnh tụ đảng dân chủ Myanmar, có thể gặp riêng chủ tịch hiệp hội tác gia Trung
Quốc tại khách sạn, thậm chí tận tay đâm kẻ thù từ thời mẫu giáo, nhưng sau khi
chia tay, tôi mơ thấy nhiều nhất lại là cảnh sống bình thường bên anh trước khi
chia tay, trong mơ hai chúng tôi chỉ lặng lẽ ngồi với nhau một cách lười biếng
và ăn ý, không phải giấc mơ ngọt ngào, đẹp đẽ nhất nhưng bởi vì biết nó không
thể nào xảy ra trong hiện thực nữa cho nên dù như thế nào tôi ở trong giấc mơ
cũng không muốn tỉnh.

Mười giờ, Vương Tiểu Tiện lại đến, lần này tôi giơ tay đầu hàng, cho anh ta
vào. Anh ta cầm mấy món đồ trong tay, ra vẻ chuẩn bị làm một điều lớn lao,
“Nào! Chúng ta có thể sắp xếp đồ quý giá trước”.

Tôi đứng trước mặt anh ta, “Tôi là thứ quý giá nhất trong căn nhà này”.

Vương Tiểu Tiện nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, “Đồ quý giá, quần ngủ
của quý cô thủng một lỗ rồi”.

Sau khi phân công, Vương Tiểu Tiện đóng gói đồ điện, tôi thu dọn quần áo.
Thấy Vương Tiểu Tiện làm việc một cách tỉ mỉ chu đáo, thật khiến người ta ngứa
mắt tức giận, dây điện vuốt xuôi rồi kéo thẳng, còn bọc bằng băng dính, cái ti
vi ghẻ từng kinh qua bao mưa gió được bọc trong lớp nilon mỏng giống như bệnh
nhân gãy xương, cái gã này, làm gì cũng đều khéo léo đẹp mắt như vậy, thế giới
này rõ ràng đều bị bọn họ làm cho trở nên hoang đường rồi.

Hai chúng tôi mỗi người một góc, lặng lẽ làm việc, Vương Tiểu Tiện còn
thường xuyên qua kiểm tra bên tôi, không ngừng càu nhàu, nêu ý kiến đối với
trạng thái làm việc ủ rũ của tôi: “Hoàng Tiểu Tiên, cô xếp chồng quần áo như
vậy lúc mở ra sẽ bị nhăn hết…”, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi cho cô biết một bí quyết
nhỏ trong cuộc sống nhé…”, “Ôi, Hoàng Tiểu Tiên à, sao cô không lên taobao mua
tấm kê để gấp quần áo loại to ấy? Tôi mua ba cái rồi, không có nó, tôi không
sống nổi…”.

Tôi nghe những tiếng ong ong tàn khốc, tần số âm thanh cao kèm thêm tự
sướng bên tai, cuối cùng không nhịn được vứt quần áo trên tay đi, “Có đóng gói
thôi sao mà anh lắm lời thế? Gần đây chưa bảo dưỡng buồng trứng à, triệu chứng
mãn kinh cũng rõ quá rồi đấy”.

Vương Tiểu Tiện cầm giẻ lau trong tay, sắc mặt bình thản, “Chính vì nhìn
không quen…”.

“Nhìn không quen? Nhìn không quen càng tốt, tôi không chuyển nữa! Mình anh
ở đi”.

“Đừng, đừng, đừng”, cái mặt nịnh bợ của Vương Tiểu Tiện xáp lại gần, “Tôi
thực sự là người vừa thu dọn đồ đạc liền thấy hưng phấn, cô đừng giận, tôi đi
rót cho cô cốc nước lạnh - đồ uống đặc biệt ngày hè, cô uống một chút, uống một
chút đi”.

Tới trưa, đồ đạc cũng thu dọn gần hết, chúng tôi tập trung hết ở cầu thang.
Vừa mở cửa, hai chúng tôi đều hóa đá tại chỗ. Mặt trời giữa trưa rọi thẳng
xuống đầu một cách dữ dội, giữa chúng tôi và thùng rác nơi không xa kia dường như
cách một tầng hơi nóng mịt mù, ngày nóng thế này, nếu chuyển từng chuyến từng
chuyến, tôi và Vương Tiểu Tiện nửa đường nhất định sẽ bị phơi thành đống thịt
khô.

Vẻ mặt tôi hoảng loạn, nhìn Vương Tiểu Tiện, “Tối chúng ta hãy dọn nhé? Bây
giờ cầm hết đồ về đã”.

“Cô từng nghe nói chuyện chuyển nhà buổi tối chưa, ngoài những người muốn
lẩn trốn trong đêm?”.

“Vậy tự anh chuyển, tôi không liều làm trò nguy hiểm tính mạng vô vị này”.

Vương Tiểu Tiện nghĩ một chút, “Cô đợi ở đây một lát, đứng vào phía trong,
đừng ra chỗ nắng. Tôi về ngay”.

Vương Tiểu Tiện quay người bước vào thế giới nóng rát ngoài kia, tôi trừng
mắt nhìn cơ thể anh ta toát ra làn khói đen. Một lát sau, một chiếc xe taxi
dừng trước cổng tòa nhà, Vương Tiểu Tiện bước xuống, “Xếp vào trong xe đi, tranh
thủ một chuyến chuyển hết”.

Sau khi xếp đồ xong, Vương Tiểu Tiện chỉ thị tiếp cho tôi, “Cô ngồi vào
trong đi, len vào trong một chút”.

Tôi ngoan ngoãn lên xe, sau đó hỏi anh ta, “Vậy anh làm thế nào?”.

Vương Tiểu Tiện chỉ cái thùng to còn lại phía sau, “Tôi bê cái này qua, cô
đợi tôi ở hành lang”.

“Không được, thế thì hiện rõ là anh vĩ đại, tôi nhỏ bé”.

“Đừng phí lời, nhớ đấy, sau khi đến nơi, cô đeo cái túi nhỏ bên người, sau
đó xuống xe cầm những đồ khác. Nếu không khả năng phối hợp cơ thể của cô kém
vậy, chắc chắn sẽ bị đụng đầu”.

“Có phải anh quản quá nhiều rồi không, đi mau đi, cảm thấy sắp ngất thì nhớ
đưa tay bảo vệ cái gáy. Bác tài, chúng ta đi”.

Xe từ từ lăn bánh, Vương Tiểu Tiện vẫn còn đuổi theo xe gào lớn, “Nhớ đeo
túi nhỏ trước, sau đó mở cửa xe…”.

Chẳng bao lâu sau đã tới cổng tòa nhà, tôi tìm ví tiền, trả tiền xe cho tài
xế, bất giác lóng ngóng, đeo túi mang theo bên mình lên, tôi liền cúi người bắt
đầu thu dọn đống hành lí to nhỏ bên cạnh.

Bác tài đột nhiên quay lại, vẻ mặt hiền từ nói với tôi: “Chẳng phải bạn
trai dặn dò cô rồi ư? Đeo túi nhỏ lên xong, mở cửa xe, sau khi xuống xe thì lấy
đồ sau!”.

Đầu tiên tôi luống cuống sau đó lúng túng, vừa gật đầu vừa mở cửa xe,
“Vâng, vâng, vâng, trí nhớ của bác thật tốt”.

“Khà khà”, tiếng cười của bác tài xế khoái trá, “Tôi thích nhất xem vợ
chồng trẻ đấu khẩu”.

Tôi vừa định hỏi bác tài xế, “Lẽ nào bác không cảm thấy chúng tôi giống hai
chị em gái xinh đẹp yêu quý nhau hơn ư?”. Có điều xa xa, nhìn Vương Tiểu Tiện
với đỉnh đầu bốc hơi gần như sắp tỏa ra ánh vàng bước qua chỗ tôi, tôi liền nén
mấy lời này lại.

Sau khi đồ được chuyển hết vào, tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn Vương Tiểu
Tiện bắt đầu gỡ hành lí, cong mông chạy khắp phòng, tôi không nén được cũng bắt
đầu suy đoán về con người Vương Tiểu Tiện, phong cách của anh ta quả thật quá
đa dạng, muốn định nghĩa anh ta thực sự rất khó. Trước khi tôi chia tay, người
này luôn nói những lời độc ác, vô số lần suýt làm tôi phát khóc trong phòng
uống nước, lúc anh ta khiến tôi điên cuồng nhất, tôi thậm chí từng ngu ngốc cầu
xin bạn trai cũ, cho dù là hắc đạo hay bạch đạo, tai nạn giao thông hay cố ý
giết người, chỉ cần có thể thủ tiêu gã này, tôi đồng ý cả đời không cầu danh
phận, vĩnh viễn bám gót anh ta sau đó sinh cho anh ta những đứa con đủ lập một
đội bóng.

Chính con người này sau khi tôi chia tay đột nhiên biến đổi gene, lúc tôi
hoang mang nhất, lúc tôi tuyệt vọng muốn chết nhất, mò mẫm trong bán kính một
mét quanh mình, luôn có thể mò được anh ta.

Nói đây là tình bạn tôi không tin. Trong mắt tôi, tất cả những gã đàn ông
coi nữ giới là anh em của mình, não nhất định có vấn đề, còn phụ nữ muốn coi
đàn ông là bạn thân của mình, chắc chắn trong cuộc đời có quá nhiều giai đoạn
từ thất tình tới yêu lại.

Nếu nói là tình yêu, càng không đúng. Ánh mắt Vương Tiểu Tiện quả thật quá
thẳng thắn, vô tư, hơn nữa trong mơ hồ, tôi luôn có cảm giác gã này đang tự tìm
niềm vui cho bản thân.

Vương Tiểu Tiện cuối cùng cũng mệt lả, nằm bò ra sàn nhà, hấp hối. Tôi nhìn
anh ta chăm chú hồi lâu, cuối cùng khiến anh ta sinh nghi.

“Sao vậy? Đàn ông khi lao động có phải cực kì hấp dẫn không?”.

“Anh có thể giải thích cho tôi được không, sau khi tôi chia tay vì sao anh
đột nhiên tỏ ra lương thiện như vậy?”.

Vương Tiểu Tiện sững người, nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng, “Thực ra
xuất phát điểm của tôi rất đơn giản. Cô thấy đấy, khi đó Mã Gia Tước biến thái,
người đầu tiên anh ta giết là bạn cùng kí túc. Lúc ấy tôi thấy cô cũng có
khuynh hướng này, vậy cô chắc chắn sẽ giết người trong tổ chúng ta đầu tiên,
trong tổ chúng ta, cô lại ghét tôi nhất, tới lúc đó người đầu tiên đổ máu nhất
định là tôi, kì thực tôi vì tự bảo vệ mình, nhân tiện đại diện nhà tù Bắc Kinh
thể hiện thái độ: Họ không hoan nghênh cô...”.

“Vương Tiểu Tiện”, tôi ngắt lời anh ta, “Anh có thể phân biệt lúc nào cần
nói chuyện nghiêm túc không? Bây giờ chính là lúc cần nói chuyện nghiêm túc!
Nếu anh không nói rõ, tôi không cách nào ở cùng với anh”.

Vương Tiểu Tiện xoay người, nhìn lên trần nhà, ngây người hồi lâu, “Vậy
ngày mai nhé, ngày mai nói cho cô biết”.

“Chuyện có mấy câu, còn phải hẹn ngày nữa”.

“Ngày mai là chủ nhật, nói chuyện nghiêm túc chẳng phải đều nói vào ngày đó
ư?”.

“Anh theo đạo Cơ đốc à?”.

“Đúng thế. Cô không biết à?”.

“Nói lung tung! Trước khi ăn anh cũng đâu cầu nguyện”.

“Cô không hiểu, khoảnh khắc tôi đặt đũa hướng về bát cơm chính là nghi thức
cầu nguyện chuyên nghiệp nhất, người ngoài không nhìn ra được”.

“Sao nghe thấy khả nghi thế nhỉ…”.

“Dù sao, ngày mai nhất định sẽ kể cho cô. Tôi đi tắm đã. Hoàng Tiểu Tiên,
cô không cảm thấy khắp người cô dính nhớp nháp, hơn nữa toàn thân vấn vít một
thứ mùi có thành phần hết sức phức tạp sao?”.

Tôi vừa chửi anh ta kinh tởm vừa ra ngoài. Tôi về nhà tắm, tuy còn vài đồ
dùng sinh hoạt chưa chuyển nhưng căn nhà trống trải hơn nhiều. Tôi vác mái tóc
ướt sũng ra ghế sofa ngồi, nhìn xung quanh, từ ngày đầu tiên bước vào tới bây
giờ quả thực không phải là thời gian ngắn, bài trí trong phòng chẳng thay đổi,
nhưng không khí đã thay triều đổi đại vô số lần.

Tôi bò lên giường, yên lặng chờ đợi cơn buồn ngủ đến nhưng lần này, tôi hy
vọng mình đừng ngủ mãi không tỉnh, bởi tôi quả thật rất tò mò ngày mai Vương
Tiểu Tiện muốn nói gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3