33 Ngày Thất Tình - Chương 10

Chủ nhật ngày 17 tháng 7: Âm u sương mù

Hôm qua tham gia hôn lễ xong, chia tay Tiểu Tiện, tôi về nhà vùi đầu ngủ,
cơn buồn ngủ này là loại buồn ngủ thề sẽ ngủ vùi cả đời.

Không hề mộng mị, tôi và giấc ngủ dung hòa với nhau một cách hoàn hảo. Thi
thoảng trở mình tỉnh giấc, nhìn thời tiết bên ngoài, âm âm u u, nguy hiểm khó
lường, rõ ràng là đang khuyến khích tôi ngủ tiếp.

Tới khi hoàn toàn tỉnh giấc đã hơn bốn giờ chiều, ngoài cửa sổ cảnh sắc mờ
mịt, một giấc ngủ dài tới mức xương cốt tôi cũng lỏng lẻo, động một cái dường
như có thể nghe thấy âm thanh khớp nối trượt trên nhau răng rắc.

Tôi mặc quần thể thao, bật điều hòa, sau đó lại trở lại giường, ngồi ngây
ngốc.

Đây chính là trạng thái sau khi tôi trải qua đại chiến dịch.

Hôm kết thúc kì thi đại học, tôi cũng như vậy, trở về nhà, lặng lẽ ngủ một
giấc, sau khi tỉnh giấc, dựa người vào giường bắt đầu tự mình suy nghĩ, càng
nghĩ càng cảm thấy thi trượt rồi, thế là không nói lời nào nhảy xuống giường
bắt đầu đóng gói hành lí chuẩn bị bỏ nhà ra đi, cha mẹ sụp đổ vì tôi, đứa trẻ
này từ lúc về nhà liền không nói một lời, bây giờ lại xách túi bỏ đi, người
khác tham gia kì thi đại học là để học đại học, nhưng tôi tham gia xong sao lại
giống như người bị tẩy não vậy.

Hôm xác định quan hệ yêu đương với anh, tôi cũng như vậy. Anh mua lon coca,
kết quả trúng thưởng, anh vui mừng đi nhận giải, sau đó nói với tôi, ở cùng em
làm gì cũng gặp may, sau này hai chúng ta cả đời bên nhau. Tôi nghe xong câu
nói đó, trong lòng phấn khích như chim vỡ tổ, nhưng sắc mặt không đổi. Trở về
kí túc xá, tôi nằm trên giường ngủ một mạch tới sáng hôm sau. Tỉnh dậy, tôi
chạy xuống tầng, ra cửa hàng tạp hóa mua năm mươi lon coca, lén lén lút lút
chất thành hình kim tự tháp trước cửa nhà anh.

Bây giờ tôi cũng như vậy, bừng tỉnh khỏi cơn mê, vừa mở mắt, thứ nhìn thấy
chính là chương mới và ngã rẽ của cuộc đời, nhưng hơi khác ở chỗ sau lần đại
chiến này, tương lai cuộc đời mà tôi nhìn thấy giống như thời tiết hôm nay, gió
mưa sắp đến, một khoảng mênh mang.

Loại mênh mang này là loại mênh mang đằng trước không có thôn làng, phía
sau không có cửa hàng. Tay tôi bê tấm biển chữ vàng gái già chưa chồng, cứ đứng
như vậy ở nơi đồng không mông quạnh thuộc về tôi, nếu thực sự cuồng phong bão
táp quét qua, tấm biển trong tay chắc chắn không thể mang ra làm ô che mưa.

Tôi biết thanh niên tốt còn rất nhiều, nhất định có một người hóm hỉnh mà
không ra vẻ, dịu dàng mà không dâm ô, tướng mạo không cần quá đẹp trai, nhưng
chỉ cần cười một cái là có thể làm rung động trái tim tôi. Trong biển người
mênh mông biết bao quái thai đang phát triển, lẽ nào không dung nổi một người
như vậy?

Tôi muốn cố gắng an ủi bản thân, Hoàng Tiểu Tiên, con đường phía trước vẫn
tươi sáng, trở lại giang hồ đi, cho dù đánh đâu thua đó, trang điểm thêm, đổi
bộ quần áo đứng dậy tiếp, luôn chiến đấu đến khi người này xuất hiện, đây mới
là tâm lí độ lượng chỉ gái già mới có.

Nhưng tôi rất nhanh chóng lại thay đổi suy nghĩ, nếu chàng trai được số
mệnh an bài này của tôi và tôi đã được định sẵn đời này không thể gặp? Ví dụ
tôi là trạch nữ(*), anh là trạch nam(**), tan làm ai về nhà nấy, tôi lên trang
taobao, anh xem DVD, cùng nhau chơi WII cũng ở không gian khác nhau. Trên đường
đi làm, có lẽ chúng tôi có thể cùng bắt một chuyến tàu, nhưng khi tôi bị những
tên háo sắc lén véo mông, anh ấy có thể đang đứng trong toa khác, xem “Friends”
bằng PSP và không ngừng cười ha ha.

(*) Trạch nữ: Các cô gái chỉ thích ở nhà.

(**) Trạch nam: Các chàng trai chỉ thích ở
nhà.

Cho dù tứ phía đều bị mai phục, đều có khả năng đi lướt qua người trong số
mệnh đó hết lần này đến lần khác. Tưởng tượng đẫm máu lại đầy chất văn học này
khiến ý chí chiến đấu vừa không dễ dàng gì mà khuấy động lên của tôi tựa như
pháo bông bắn lên không trung khi mưa dầm, ướt sượt, lạnh ngắt rồi trở nên ủ
rũ. Chuyện cũ xa xôi, người mới còn chưa đến, đây là chương mới của tôi.

Âm thầm suy nghĩ hồi lâu, tôi cảm thấy đến gió lạnh từ điều hòa thổi ra
cũng nhởn nhơ quanh quẩn chế giễu bên tai tôi, “Vừa lắm mồm vừa nghĩ nhiều, đây
rõ ràng là biểu hiện của thời kì mãn kinh, cô sống thật chẳng có tí thứ tự thời
gian nào cả”.

Tôi lắc lắc đầu, cũng đúng, con người không thể ngày ngày tự làm khổ mình,
đi một bước nói một bước, như vậy là có thứ tự thời gian nhất.

Tôi tắt đèn, cả căn phòng lại trở về trong bóng tối quen thuộc, trước khi
cơn buồn ngủ ập đến, tôi vùi đầu vào gối, an ủi nhân cách đáng thương cảm đó
của tôi, “Trước khi chết, có thể nghĩ thông suốt chuyện tình yêu, đối với chỉ
số thông minh của tôi mà nói đã rất giỏi rồi”.

Thứ hai, ngày 18 tháng 7: Oi nóng

Buổi sáng tới công ty, vừa mở MSN, đã thấy mấy cô bạn đại học không thân
quen gì chen nhau lên hỏi, “Hôm đó đám cưới thế nào?”, “Cậu và ai ai ai đó thực
sự chia tay rồi à? Nhanh nói cho tớ biết”.

Sau khi kết thúc một mối tình nghiêm túc, điều khiến người ta đau lòng
chính là từ nay bạn mất đi cơ hội tay ấp má kề, tâm sự thâu đêm cùng một người;
nhưng điều khiến người ta phiền nhất là người đi đường om sòm vây lấy quan sát,
yêu cầu bạn phân tích, mổ xẻ tình tiết một cách đầy đủ.

Luôn có một đám người như vậy, quan hệ với bạn không thân thiết, trong điện
thoại bạn chỉ lưu một cái họ, đến tên cũng lười viết đủ, khi đi học vô tình gặp
trên đường, chào một cái cũng thấy tốn hơi, lúc tốt nghiệp nói một câu tạm
biệt, từ đó biến mất trong biển người, nếu có việc gì cần họ giúp đỡ hoặc có
tin gì vui chia sẻ, bên kia đầu điện thoại, bọn họ luôn nói, “Ôi chao, xin lỗi
cậu, gần đây mình thực sự bận quá”. Nhưng một khi gặp nạn, gặp khó khăn, bạn
đối với họ mà nói đột nhiên trở nên có quyền thế, bạn vừa lên MSN, họ liền chạy
ra dụ dỗ bạn nói chuyện, tin nhắn cũng dịu dàng thắm thiết, ùn ùn kéo đến,
“Không sao chứ? Có chuyện gì thì nói chuyện nhé, mình mời cậu uống trà”.

Đừng chửi tôi quá cay nghiệt, tôi đang lấy chính bản thân mình để nói,
trước khi chia tay với anh ta, cũng từng cãi nhau tới mức không cách nào hàn
gắn. Có một lần cãi nhau xong, tôi vô tình có việc tới nhà một người bạn nữ của
anh ta, cô gái đó không thân với tôi, bình thường đi ăn, còn tỏ ra thân thiết
với nhân viên phục vụ hơn với tôi. Hôm đó tôi đến nhà cô ta, cô gái này thấy
mắt tôi vừa đỏ vừa sưng, ngay lập tức cảm thấy tôi có chuyện, thế là đưa cho
tôi một quả đào, hỏi bằng vẻ mặt thân thiết, “Sao vậy, cô sao thế? Nhanh nói
đi”. Ngay lập tức tôi cảm thấy cô gái này thực không tệ, bình thường ra vẻ vừa
quyến rũ vừa máu lạnh nhưng kì thực vẫn là người bạn tri kỉ, thế là tôi ăn năm
quả đào ở nhà cô ta, ngu ngốc kể sạch chiến sự giữa tôi và anh ta, cô ta mỉm
cười lắng nghe, còn liên tục trao đổi ý kiến với anh chồng nói lắp của cô ta,
sau đó trịnh trọng khuyên tôi là con người anh ta cũng thật chẳng ra sao, muốn
nói với tôi từ lâu rồi. Hai người nhân lúc còn sớm thì chia tay. Từng lời từng
câu của đôi vợ chồng này khiến đầu óc tôi mê muội, tâm trạng vốn tuyệt vọng tức
thì càng phiền muộn, ngơ ngẩn ra khỏi cửa, đứng ở hành lang ngây ngốc hồi lâu,
kết quả là nghe thấy tiếng reo hò vọng ra từ phòng bọn họ, cô gái đó gào lớn:
Anh! Anh xem cô ta đáng thương biết bao, chúng ta đừng cãi nhau nữa, bây giờ em
thấy vui rồi!

Lên MSN hỏi thăm tôi đều là kiểu này. Mấy đứa đáng ghét không mời nổi bác
sĩ tâm lí, khi một mình bạn lặng lẽ chiến đấu, chúng đút hai tay vào túi, đứng
bên đường thờ ơ lạnh nhạt. Chờ tới lúc bạn chiến đấu thất bại vỡ đầu chảy máu,
chúng lại cùng xông lên, mặt mày rạng rỡ vây lấy bạn.

Tôi nhìn từng dấu hỏi đó, thầm nghĩ, cuộc sống của các người rốt cuộc thiếu
sinh khí đến mức nào, mới có thể mang nỗi đau của người khác ra làm niềm hân
hoan trong cuộc sống của bản thân. Là một công dân nộp thuế, có lẽ tôi phải
gánh vác rất nhiều nghĩa vụ xã hội nhưng tôi hiểu rõ, những nghĩa vụ này tuyệt
đối không bao gồm việc đem chuyện đau lòng của tôi ra giải trí cho mấy kẻ qua
đường các người.

Thế là tôi gửi tới tất cả những người hỏi cùng một câu trả lời, “Việc này
có liên quan đến cậu không?”.

MSN lập tức yên tĩnh, mối quan hệ giữa người với người đã hỏng, nên sớm nhổ
cỏ tận gốc, nếu không sớm muộn chúng cũng sẽ sinh trưởng thành độc thảo, kết
thành một mạng lưới, sau đó khiến tôi rơi vào trong đó không cách nào thoát ra
nổi.

Vương Tiểu Tiện ngồi kế bên vẫn rất buồn chán, trong tay chẳng có vụ nào để
làm, sếp Vương vừa thông báo cắt tiền thưởng tháng này của chúng tôi, công việc
mờ mịt khiến cho anh ta nhớ đến quê nhà, anh ta liên tục hát sai nhạc, sai
phách bên tai tôi: Cô gái xinh đẹp để mông trần, chàng trai xinh đẹp cũng để
mông trần, chúng ta xinh đẹp đều để mông trần, học viện Điện ảnh chính là cái
quần nhỏ của chúng ta…

Tôi không thể chịu nổi sự quấy rầy ấy, quay người hỏi anh ta, “Đây là bài
ca của quý trường à?”.

Vương Tiểu Tiện nét mặt thương cảm, cả người mềm oặt trên ghế, “Ôi, vừa tới
mùa hè liền rất muốn trở về trường”.

“Bởi vì mùa hè, trường các anh có party khỏa thân hả?”.

“Cũng chỉ thiếu cái này. Tôi nói cho cô biết, tới tối mùa hè, sáu, bảy giờ,
tất cả mọi người trong trường đều tỉnh dậy, bắt đầu đi dạo khắp nơi, các cô gái
vẫn còn ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ, đong đong đưa đưa, các chàng trai trợn to đôi
mắt gian xảo, cậu bé đưa đồ ăn nhanh đạp xe qua vườn hoa trường, ai cũng quen,
chào hỏi cả đoạn đường. Cô ngồi nửa tiếng phía dưới nhà ăn của trường, những kẻ
đòi chia tay, những kẻ nhân cơ hội giúp chụp ảnh để tán gái, chỉ xem trò vui đã
hết cả một buổi tối rồi”.

“Nghe anh miêu tả, thật là một nơi hay ho”.

“Đúng thế”. Vương Tiểu Tiện ngẩng đầu lên trời thở dài, “Có thắng cảnh tiêu
chút tiền có thể trở về, có thắng cảnh thực sự cố gắng thế nào cũng đều không
trở về nổi”.

“Trông cái dáng vẻ thương cảm này”, tôi ngắt lời Vương Tiểu Tiện, “Sao
không trở về nổi chứ, hôm nào tôi về thăm người thân cùng anh, tiện thể đi tham
quan thị trường tự do chuyên cung cấp hàng loạt thanh niên nghệ sĩ trong truyền
thuyết một chút”.

Sếp Vương ra khỏi phòng, vác bộ mặt đau khổ, gào lên với tôi, “Hoàng Tiểu
Tiên, chiều đi công trường một chuyến, thanh toán tiền quét vôi cho công nhân”.

Tôi vội vàng bày ra vẻ mặt tội nghiệp, ra sức gật đầu. Sếp Vương trừng mắt
với tôi một cái, quay người vào văn phòng.

Thanh toán xong cho công nhân, trở lại trước cổng công viên rừng cây, tôi
đã thấy xe của Ngụy Y Nhiên dừng ở đó, nửa tin nửa ngờ bước vào, quả nhiên thấy
Ngụy Y Nhiên ngồi một mình trên ghế, bất động nhìn sân khấu xi măng.

Tôi nghĩ một chút, nhưng vẫn bước tới, Ngụy Y Nhiên nghe thấy tiếng, quay
người nhìn thấy tôi, nở nụ cười đúng mực.

“Anh ở đây khiêu chiến giới hạn chịu đựng cái nắng à?”. Tôi bước tới bên
cạnh anh ta, ngồi xuống.

Trong tay Ngụy Y Nhiên có hai chai bia, anh ta đưa cho tôi một chai, chai
bia ướp đá, cầm trong tay mát lạnh.

“Phiền muộn trong lòng, ra ngoài trốn một lát”. Ngụy Y Nhiên nói.

“Bệnh sợ hãi tiền hôn nhân, bình thường”.

“Lí Khả vẫn không đồng ý kết hôn ở đây, cuối cùng đã quyết định tại phòng
tiệc của Hilton”.

“Cũng tốt, thời tiết nóng như vậy, nếu tổ chức ở đây, vẫn phải chuẩn bị
trước xe cấp cứu, khách lớn tuổi khó đảm bảo không say nắng”.

“Công ty tổ chức hôn lễ mà Lí Khả mới tìm vô cùng phù hợp với cô ấy, tôi cơ
bản không cần đưa ra ý kiến gì, tới lúc đó móc thẳng tiền ra là được”.

“Đúng, điều này vừa so ra thì đã thấy sự không chuyên nghiệp của chúng tôi
rồi”.

Ngụy Y Nhiên nhìn tôi, cười cười, “Cô Hoàng, bây giờ chúng ta không còn tồn
tại quan hệ hợp tác gì nữa, chúng ta có thể tùy hứng nói chuyện như bạn bè.
Thực ra tôi rất muốn hỏi, rốt cuộc vì sao cô ghét Lí Khả như vậy?”.

Tôi sững người mất một giây, sau đó mở chai bia, uống một ngụm, cái lạnh
dần lan tỏa từ cổ họng, cả cơ thể lập tức trở nên tỉnh táo, tôi quay người nhìn
Ngụy Y Nhiên, “Thực ra tôi vô cùng muốn đại diện phái nữ chưa kết hôn thuộc
tầng lớp thường dân hỏi anh một câu hỏi”.

Ngụy Y Nhiên gật đầu, “Cô nói đi”.

“Anh thấy đấy, một người đàn ông như anh, phần cứng rất cứng, phần mềm cũng
không tồi, tóm lại là loại hàng thượng hạng, tôi miêu tả một cách thực tế, anh
đừng cảm thấy tôi đang dụ dỗ anh. Tóm lại, phạm vi mà anh có thể lựa chọn chắc
rất lớn, lọc qua từng lớp, cuối cùng người được chọn sẽ là một cô gái như thế
nào tôi không biết, nhưng tôi luôn cảm thấy không thể là kiểu người như Lí Khả.
Song kì thực anh không phải là trường hợp đặc biệt duy nhất, cặp đôi kết hợp
kiểu anh và cô Lí cực kì cơ bản, tôi từng gặp rất nhiều chàng trai xuất sắc,
bên cạnh một cô gái mở miệng là LV, ngậm miệng là Prada như vậy, anh muốn nói
chân lí tình yêu với cô ta, cô ta nói thẳng cho anh biết, chân lí yêu đương của
cô ta chính là mức bội chi của thẻ tín dụng anh đưa. Tôi tò mò vấn đề này, vì
sao, vì sao sự kết hợp cố định đều là như vậy?”.

Ngụy Y Nhiên nghĩ một chút, sau đó đột nhiên cười, “Cô muốn biết vì sao?
Thực ra vô cùng đơn giản, chính là hai chữ: Bớt phiền”.

“Hả?”.

“Yêu đương với cô gái như vậy bớt phiền, cô hiểu chưa? Đầu tiên, tôi biết
họ muốn gì, mục đích của họ vô cùng rõ ràng, viết ngay trên mặt, tôi không cần
thăm dò trước sau, tôi đưa rồi, họ liền vui vẻ, tương tự, tôi cũng có thể gặt
hái được cảm giác mãn nguyện, đơn giản, trực tiếp, vừa nhanh gọn vừa sảng
khoái. Nhưng nếu tôi yêu đương với cô Hoàng, thì sẽ rất phiền phức, tôi không
thể nhìn ra cô muốn gì, so với cái túi LV, có thể một chậu cây nhỏ bé còn khiến
cô rung động hơn, nhưng tôi không chắc chắn, đối với việc không chắn chắn, tôi
không làm, trước hết tôi phải mất thời gian suy đoán, quan sát cô, sau đó lại
nghĩ cách ra tay khiến cô rung động, nhưng trong khoảng thời gian này, quá
nhiều việc tôi có thể làm, ý nghĩa còn lớn hơn nhiều so với chuyện tình yêu”.

Tôi ngẩn ngơ trước những lời Ngụy Y Nhiên nói, thấy tôi sững sờ im lặng,
anh ta dừng lại nhìn tôi, “Cô Hoàng, có phải tôi quá lời rồi không?”.

“Không sao, anh nói tiếp đi”.

“Tôi biết những lời này thốt ra, cô cảm thấy con người tôi không đáng tin,
nhưng thực ra tôi hay những gã đàn ông giống tôi, thông thường đều có một hệ
thống của riêng mình, cho dù phạm sai lầm thế nào, hệ thống này không thể sai.
Nói một cách đơn giản, người vợ chúng tôi muốn tìm là cô gái như sau: Sau khi
không còn tình yêu, quan hệ của chúng tôi dựa vào thứ khác cũng có thể duy trì.
Cô có phải cô gái như vậy không? Nhưng Lí Khả có thể làm được, cô ấy sẽ không
yêu cầu tình yêu tôi dành cho cô ấy là duy nhất, cô ấy chỉ yêu cầu áo cưới may
thủ công nhất định phải là bộ duy nhất trên thế giới”.

Tôi nâng chai bia, hơi hé môi, nhìn Ngụy Y Nhiên răng trắng môi đỏ, thẳng
thắn, hào hùng phân tích cho tôi nghe.

“Tổng kết bằng một câu, đối với Lí Khả mà nói, tình yêu là thứ xa xỉ, LV là
nhu yếu phẩm trong cuộc sống; con người của cô Hoàng đây, có lẽ LV là thứ xa
xỉ, nhưng tình yêu là nhu yếu phẩm trong cuộc sống. Tự cô nghĩ đi, một người
đàn ông muốn kết hôn sẽ kết hôn với kiểu con gái nào? Tập đoàn LV không thể đột
nhiên phá sản, nhưng thứ như tình yêu có thể nói không còn là không còn ngay
được, tôi luôn phải chắc chắn tôi có vốn để có thể luôn cung cấp, đúng không?
Từ góc độ này mà suy nghĩ, chúng tôi vẫn rất đáng tin”.

Anh thật đáng tin. Tôi thầm nghĩ trong lòng. Đúng vậy, cô gái như Lí Khả
khi yêu đương, bản liệt kê kế hoạch của cô ta chỉ liếc cái là nhìn ra, còn cô
gái như tôi khi yêu, tình dục lập tức liền trở thành không thuần khiết, ngoài
mong muốn tìm một người bạn trai, chúng tôi còn muốn một mối tình chân chính
không nhất cũng nhì trên thế giới này, chúng tôi hy vọng người yêu là bạn tâm
giao có thể khiến chúng tôi rung động, lại hy vọng anh ấy là chuyên gia đời
sống tinh tế; chúng tôi hy vọng có thể hiểu anh ấy hoàn toàn, sâu sắc, lại hy
vọng anh ấy thi thoảng có thể giống như một vị thần đứng trên cao nhìn xuống,
rắc mưa và ánh sáng xuống cho chúng tôi.

Đúng, yêu cầu của chúng tôi quá phức tạp.

Nhưng nếu tất cả tình yêu đều tiến hành như Ngụy Y Nhiên nói mới được coi
là bình thường, vậy tôi thà cô quạnh đến già.

Tôi nghĩ một chút sau đó một hơi uống cạn chai bia, quay sang nhìn Ngụy Y
Nhiên, “Anh Ngụy, anh chưa bao giờ yêu đương với mẫu phụ nữ khác đúng không?”.

“Chính xác, tôi luôn qua lại với mẫu phụ nữ như Lí Khả”.

“Những điều anh vừa nói vô cùng tuyệt vời nhưng không thuyết phục nổi người
khác, biết vì sao không? Anh chưa có trải nghiệm. Anh khăng khăng tình yêu phải
đi đường tắt, đó là bởi vì anh chưa từng qua lại với phụ nữ có tính cách phức
tạp, đúng không?”.

Ngụy Y Nhiên gật đầu, “Điều này đúng”.

“Vì thế anh không có quyền công kích tôi, có người có mặt A, mặt B, có người
có mặt S, mặt B, anh không thể chỉ nhìn thấy mặt không đáng tin của chúng tôi”.

“Xem kìa, cô Hoàng, chúng ta đang thảo luận học thuật ư?”.

“Thảo luận học thuật có diệt cả đường lui của người ta không? Cứ theo anh
nói, nửa sau cuộc đời tôi ngoài gả cho những gã đàn ông tầm thường, chưa đủ
vững chắc làm chỗ dựa, còn không thể có chốn nào khá khẩm à?”.

“Thực sự không phải ý đó, cô Hoàng…”.

“Anh lại chưa từng yêu đương với tôi, anh biết tôi đáng yêu, mềm mại tựa
nước nhường nào không? Còn gân cổ lên nói một cách rành mạch rõ ràng, anh như
vậy nhưng hễ gặp phải phụ nữ coi trọng giá trị tinh thần một chút, đảm bảo có
thể trừng trị anh từ đầu đến chân”.

“Cô Hoàng, vậy thế này đi”, Ngụy Y Nhiên nghiêm túc ngắt lời tôi, “Ngày mai
tan làm cô có bận không, nếu không có việc thì cô với tôi hẹn hò đi, cô đừng
nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn học hỏi thêm, qua lại với cô gái đoan trang, đứng đắn
như cô một chút. Cô nói không sai, cho dù tôi muốn đưa ra lí luận mới cũng phải
có chút điều tra nghiên cứu, chỉ một lần thôi, cô hẹn hò theo cách của cô, tôi
khiêm tốn nhận sự chỉ dạy. Cô thấy được không? Nể mặt tôi nhé?”.

Tôi sững sờ, sau đó không nén được, ợ hơi bia, vừa định nói, kiểu gì thế
này, trước đả kích sau dạy dỗ, cho tôi cái bạt tai rồi khen tôi rất xinh đẹp?

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào,
trong đầu tôi lóe lên gương mặt trang điểm vô cùng khéo léo của Lí Khả, thế là
tôi gật đầu, khẽ nói, “Được. Coi như nghiên cứu học thuật đi”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3