33 Ngày Thất Tình - Chương 01

Tận mắt thấy người yêu mình dắt tay tình
mới, thế giới trở nên vô cùng đáng ghét vào giây phút tôi thử nước hoa trong
Tân Quang Thiên Địa.

Tôi cắn chặt môi, chạy thẳng về nhà, lúc
nằm vật ra ghế sofa đã mệt tới mức không thể thở nổi, tôi của giây phút ấy dù
xét ở phương diện nào cũng đều ngắc ngoải, thoi thóp. Tôi chớp chớp mắt, khóe
mắt rất khô, tôi không gào khóc thảm thiết nhưng trong suy nghĩ của tôi, khắp
căn phòng dường như đang phát một bản tình ca buồn. Trái tim tôi co giật từng
hồi, ngón tay cũng hơi run rẩy. Tôi kiệt sức, rã rời, muốn tựa vào ghế nhưng
lại phát hiện chiếc ghế sofa quá lớn. Cả thế giới không có một điểm tựa.

Tình tiết này quá cũ, hơn nữa lên hình quá
đột ngột, thậm chí không có đoạn giới thiệu trước.

Nhưng tôi và anh luôn hạnh phúc như vậy, ăn
ý như vậy, thậm chí, thậm chí, hôm trước ngày xảy ra chuyện, anh còn nói “Anh
yêu em”. Tôi cố gắng nhớ lại tình cảm tốt đẹp từng có giữa chúng tôi, song mức
độ chân thực của chúng lúc này thật đáng nghờ.

Nếu chỉ như vậy có lẽ vẫn không đến nỗi làm
tôi sụp đổ tan tành đến vậy. Tôi vẫn có thể giống như lần yêu nào đó trước đây,
lập tức chia tay, trong lòng thầm chửi rủa, nhưng vẫn cười chúc đối phương sau
này mọi việc thuận lợi. Còn lần này, tôi chỉ vào cặp đôi hạnh phúc kia mà chửi
như tát nước bởi vì tình mới thẹn thùng bên cạnh anh ta lại là cô bạn suốt ngày
lăn lộn mọi chốn vui chơi từ hồi cấp hai cùng tôi.

Đây là sự thật đã khiến tôi sụp đổ.

Sự thật này khiến tôi cảm giác người có vấn
đề là tôi. Đã từng có biết bao dấu hiệu ép tôi tỉnh ngộ, song tôi lại lựa chọn
có mắt không tròng. Một người rốt cuộc phải thảm hại đến nông nỗi nào mới có
thể gặp chuyện như vậy: Kẻ thứ ba là bạn thân của mình?

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com
– gác nhỏ cho người yêu sách.]

Bỗng chốc tôi có thể nghe thấy ông trời
đang nhìn xuống từ trên cao, lạnh nhạt bàng quan, cười khinh miệt.

Từ nhỏ đến lớn, cô bạn thân chứng kiến mỗi
lần tôi và bạn trai gây chiến, các bạn trai tôi cũng đều không ít thì nhiều gặp
phải cảnh tôi và cô bạn thân tùy ý làm càn: Khi giận cô bạn, tôi liền đi tìm
bạn trai để xả; khi cãi nhau với bạn trai, tôi đi tìm cô bạn tâm sự đêm khuya.

Nhưng lúc này, tôi lại bị hai bên cùng vứt
bỏ, toàn bộ cơ thể giống như linh kiện rớt khỏi băng chuyền, bản thân cảm thấy
cô đơn gấp bội, song đó không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi không còn bất
cứ cảm giác tồn tại nào đối với thế giới.

Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy trên ghế sofa,
tới lúc sắp hóa thạch thì điện thoại bỗng reo lên, cùng với tiếng chuông điện
thoại, toàn bộ lỗ chân lông trên người tôi như đều nở hết cỡ để lắng nghe.

Có thể là ai trong hai người gọi tới? Hay nắm tay nhau cùng gọi tới? Muốn
xin lỗi tôi hay muốn thuyết phục tôi đó chỉ là ảo giác, cảnh vừa nãy chỉ là tôi
hoa mắt?

Tôi căng thẳng đến mức run rẩy, tiếng chuông điện thoại dần dần trở nên hết
nhẫn nại, tôi dường như có thể nghe thấy, người bên đầu kia điện thoại đang
nói: Này, cơ hội có hạn.

Tôi vội túm lấy điện thoại, khẽ khàng nói: “A lô?”, sau đó liền ngậm chặt
miệng, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

Bên kia đầu dây điện thoại, một người đàn ông gào to, “Cô đang ở đâu hả? Có
phải không muốn làm không? Tôi nói cho cô biết, Hoàng Tiểu Tiên! Chỗ tôi đây
không phải không thể thiếu người như cô! Quay về làm việc cho tôi ngay!”.

Tôi cầm điện thoại sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, người đàn ông đang gào
thét với tôi là ông chủ tôi - sếp Vương.

Không biết mọc đâu ra dũng khí khiến tôi sau khi sững sờ hồi lâu, sổ ra một
câu vốn muốn dành cho đôi uyên ương kia.

“Đồ khốn! Các người đều là đồ khốn!”.

Lần này sếp Vương đờ ra, vài giây sau, ông im lặng cúp máy.

Tôi quỳ trên nền nhà, lắng nghe dư âm ngân nga sau tiếng hét vang vọng khắp
căn phòng. Làm tốt lắm, Hoàng Tiểu Tiên, tôi tự nói với mình, trong một ngày,
đầu tiên là mất đi người yêu, sau đó mất đi người bạn thân, tiếp nữa lại gào
thét với sếp nên mất việc, tiếp theo, mày chỉ cần đứng dậy, đóng cửa sổ, vào
bếp, nhẹ nhàng bật bếp ga, rồi lặng lẽ hít sâu, không bao lâu mày có thể tới
cõi Niết Bàn.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuyển động của kim đồng hồ. Tiếng kim
đồng hồ chạm nhau lanh lảnh vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, kim giờ kim phút kim
giây đều chỉ không giờ.

Tôi nghênh đón ngày thất tình đầu tiên như vậy đấy.

Thứ hai, ngày 27 tháng 6: Gió êm trời đẹp

Tôi liên tục có rất nhiều giấc mơ không rõ ràng, đột nhiên tỉnh dậy, cảm
thấy giấc ngủ này dài như cả cuộc đời vậy. Một giây trước khi cơn ngái ngủ hoàn
toàn biến mất, tôi vẫn muốn chìm trong giấc mơ vĩnh viễn không cần tỉnh giấc.
Bởi tôi biết hễ mở mắt, tôi liền nhìn thấy mấy từ chủ đề hôm đó: Chia tay, phản
bội, sa thải.

Tôi muốn nghiêng đầu nhìn giờ nhưng đột nhiên phát hiện cổ mình không cử
động được, trong chốc lát cảm thấy trần nhà cũng cao hơn bình thường, hóa ra cả
đêm ngủ trên nền nhà, tôi bị sái cổ rồi.

Tôi thẳng cổ, vẻ mặt cứng đờ, nơm nớp lo sợ đến công ty, vẻ mặt cô nhân
viên quầy lễ tân rất kì lạ, hơn nữa còn vùi đầu vờ như bận rộn, điều này cho
thấy sếp Vương hôm nay xuất hiện đúng giờ một cách khác thường ở công ty.

Quả nhiên, tôi vừa ngồi vào chỗ, đồng nghiệp Vương Tiểu Tiện ngồi ô cạnh
tôi quay đầu sang thông báo cho tôi với vẻ mặt vô cảm rằng sếp Vương gọi tôi.

Tôi chuẩn bị tâm lí bị đuổi ra khỏi cửa, đồng thời một tôi khác cũng đang
tích cực thầm tự an ủi, cho dù không đuổi mày, mày cũng nên tự xin từ chức, còn
tình cảnh nào có thể thê lương hơn việc mày không may thất tình còn phải làm
việc trong công ty tổ chức hôn lễ?

Tôi nhìn thẳng, xuất hiện trước mặt sếp Vương, ánh mắt sếp Vương thản nhiên
đánh giá tôi hai vòng từ trên xuống dưới, sau đó gào lên: “Cô đã kìm nén muốn
chửi tôi bao lâu rồi?”.

Tôi không nhìn thấy biểu hiện của sếp Vương, vì tôi đang đứng, ông đang
ngồi, tôi không thể cúi đầu được, ánh mắt lại không thể hạ xuống, cố gắng nhìn
xuống thế nào đi nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy chóp mũi, chỉ cần bất cẩn
còn đối diện với đôi mắt ông.

Sếp Vương lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng không nhịn nổi, “Cô làm cái gì thế
hả?”.

Tôi lắp ba lắp bắp nói: “Tổng, tổng giám đốc Vương, tôi có thể ngồi xuống
rồi nói không? Tôi bị sái cổ”.

Sếp Vương đáp lại tôi hai chữ: “Đáng đời!”.

Tôi nhanh chóng lĩnh hội ý của ông, ngồi xuống.

“Nói xem, hôm qua cô ăn phải cái gì mà chửi tôi như chửi cháu cô hả”.

“… Tôi bị thất tình tổng giám đốc Vương ạ”.

“…”. Sếp Vương sững sờ ba giây, sau đó nói: “Đáng đời!”.

Tôi bị sếp Vương mắng cũng rất thoải mái, vì hễ còn muốn mắng bạn, chứng
minh rằng giá trị sinh tồn của con người bạn vẫn còn.

“Thằng ngốc nào đá cô?”. Sếp Vương nói, “Có phải cái tên hói nửa đầu đến
cuộc họp thường niên lần trước không? Nó không xứng với cô, coi như lúc trước
cô lầm đường lạc lối”.

Sếp Vương là đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, chúng tôi ai cũng đều yêu
quý ông.

Cái tốt của sếp Vương là loại tốt đẹp vô tính kiểu cổ, cực kì hiếm gặp
trong thời đại này. Tuy ông chỉ hơn bốn mươi nhưng mỗi lần bước vào văn phòng
của ông, tôi luôn có cảm giác vào phòng ông ngoại hồi nhỏ, con người ông và căn
phòng luôn tỏa ra mùi khiến người ta thiu thiu buồn ngủ song lại cảm thấy bình
yên trong lòng. Trước khi nói chuyện với sếp Vương, tôi luôn muốn xin ông viên
đường ăn trước, đây chính là loại khí chất kì diệu ấy. Về điểm này, các đồng
nghiệp ở công ty cũng từng thảo luận sôi nổi. Con mèo hoang CICI thuộc tổ mĩ
thuật chơi ở bar tới nửa đêm, ngơ ngẩn tới công ty mới nhớ ra còn có đơn hàng
rất gấp chưa hoàn thành, lập tức lạnh toát mồ hôi hột, vội vã một ngày trời
cũng chưa xong, đành đến báo cáo đúng sự thật với sếp Vương, khi gõ cửa bước
vào, sếp Vương đang ngồi quay lưng lại, đón ánh mặt trời chiếu xiên vào phòng,
xem Yasujirō Ozu(*), quay người thấy CICI bèn vỗ vỗ ghế sofa, nói “Cùng xem đi,
tôi đã pha trà Phổ Nhĩ, còn có bánh quy rong biển nữa”. Sau khi CICI nơm nớp lo
sợ ngồi xuống, sếp Vương liền mặc kệ cô ấy, tiếp tục chăm chú xem phim, CICI
cũng xem cùng, nhưng xem mãi cũng không vào, hai người lúc thì rộp rạp nhai
bánh quy, lúc thì nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ, cảnh này bị đồng nghiệp xộc vào
nộp báo cáo nhìn thấy, liền rút di động ra chụp lén một kiểu, đặt tên là “Niềm
vui gia đình sum vầy”, gửi cho mọi người. Tới hôm nay, mỗi khi nhắc tới buổi
chiều ấy CICI đều không kìm được nước mắt.

(*) Yasujirō Ozu (1903-1963): Đạo diễn,
nhà biên kịch hàng đầu Nhật Bản.

Bị sếp Vương giáo huấn một hồi, tôi trở về vị trí, tên Quảng Đông ngốc
nghếch ngồi cạnh ô làm việc của tôi lại bắt đầu vùi mặt vào ngăn tủ hút trộm
thuốc lá, tôi không thể hiểu nổi cách hút thuốc kiểu đà điểu này. Tiểu Khả, họa
sĩ thiết kế ngồi đối diện lại bắt đầu tự lẩm bẩm trước màn hình vi tính, mới
đầu tôi cảm thấy dáng vẻ cậu ta rất khủng bố, sau này mới biết hóa ra cậu ta
mắc chứng khó đọc, hễ là chữ thì bắt buộc phải đọc ra tiếng, tôi đã không dưới
một trăm lần thấy cậu ta dán mắt vào màn hình lẩm bẩm: Tên đăng nhập… à (tiếng
gõ chữ). Mật mã? À… (tiếng gõ chữ).

Cô gái ngoan hiền 36C(*) ở quầy lễ
tân lại hâm hộp cơm quá lâu, ngửi mùi nhựa khét quen thuộc bay ra từ phòng uống
nước, tôi biết lại một buổi chiều an toàn mà vô hại qua đi, cuối cùng tôi lấy
dũng khí mở di động, không có tin nhắn hay lời nhắn nào.

(*) 36C: Chỉ số vòng ngực.

Tay tôi cầm di động, nhìn chằm chằm đủ nửa tiếng đồng hồ, đến từng phím
trên bàn phím mờ sau bụi bẩn tôi cũng biết rõ, nhưng di động mãi không có tiếng
chuông nào.

Tôi lo di động hỏng, hoặc giống như tôi, gặp phải sự cố nghiêm trọng, đầu
óc không suy nghĩ được, thế là tôi mở máy, tắt máy hết lần này đến lần khác
nhưng cho dù tôi giày vò thế nào, di động vẫn không có phản ứng gì.

Tôi tuyên bố từ bỏ, đồng thời trong lòng cảm giác hận thù như sóng lớn dâng
trào. Đôi cẩu nam nữ này, cho dù tôi không cần lời xin lỗi, không cần giải
thích, nhưng tối qua khi tôi quay người đi, trạng thái tinh thần kích động đến
như vậy, dù tôi không vứt bỏ sinh mạng, thì cũng có thể cầm dao giết người, lẽ
nào các người không tò mò tôi có còn trên nhân thế không, lẽ nào không thể nhắn
cái tin hỏi thăm tôi một chút “Xin chào, cho hỏi cô vẫn còn sống chứ?”.

Trong cơn căm giận, Vương Tiểu Tiện ngồi bên quay sang tôi với vẻ nghiêm
túc, mở miệng: “Hoàng Tiểu Tiên, cô không sao chứ?”.

Tôi vô thức nói: “Vô cùng ổn. Làm sao?”.

Vương Tiểu Tiện thản nhiên nói, “Vậy cô có thể đừng đá chân vào tấm vách
ngăn có được không? Cô đụng vào là bên này rung theo, cô xem, sánh cả nước ra
rồi”.

Vương Tiểu Tiện cũng là một đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, anh ta hận
tôi, tôi hận anh ta.

Tên này bề ngoài thì đẹp trai, nhưng bên trong trái tim lại ngự trị cô
thiếu nữ mười bốn tuổi mẫn cảm, yếu đuối, ngây thơ. Lúc vừa vào công ty, phong
thái mỏng manh, mềm mại của anh ta đã khiến một đám phụ nữ trung niên phụ trách
vệ sinh say mê, điên đảo, nhưng lần đầu tiên thấy anh ta, tôi liền biết anh ta
nhất định là gay một trăm phần trăm, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tôi
không có ý kiến gì với gay, ngược lại còn yêu mến. Nhưng cái tên gay bên cạnh
tôi quả thật không bình thường, làm việc cùng anh ta quả là tai họa. Những vụ
cãi nhau lớn nhỏ của hai chúng tôi tính ra cũng xấp xỉ một đôi vợ chồng kết hôn
được ba mươi năm.

Chớp mắt đã đến giờ tan làm, CICI ngồi kế bên của kế bên của tôi, đã trang
điểm cách đây một tiếng, còn hỏi tôi bảy, tám lần, bóng mắt màu xanh hôm nay có
khiến bọng mắt cô ấy rõ hơn không.

Vừa tới năm rưỡi, mọi người ào ào ra về, chưa tới năm phút, văn phòng chỉ
còn lại một làn khói xanh và tôi.

Tôi không đứng lên nổi, cảm giác hoang mang mờ mịt trong lòng tựa như loại
hoang mang “gió thổi rạp cỏ nhưng trước sau chẳng thấy dê bò”. Bao năm như vậy,
đây là lần đầu tiên tôi thực sự biết rõ chẳng có ai đang đợi tôi, người đó sẽ
không ở dưới lầu đợi tôi bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn. Hôm nay, ngày mai, vĩnh
viễn không có.

Tôi hoang mang đến nỗi sắp không thể chống đỡ nổi, muốn đụng vào tường,
muốn ném đồ, muốn gào thét. Tôi mở danh bạ trong di động, tôi muốn nói chuyện
với ai đó, là người là được, có thể trả lời là được.

Nhưng trong danh sách liên lạc dài đằng đẵng lại không có một người như
vậy.

Đây cũng là quả đắng tôi có được khi mải mê đắm chìm trong yêu đương.

Sắc trời ngoài cửa sổ chuyển tối nhanh chóng. Tôi không thể cúi được đầu,
chỉ có thể nhìn chằm chằm đèn tín hiệu báo có công trường xây dựng phía trước
một cách ngây ngốc. Bóng tối trong căn phòng càng lúc càng sẫm, tôi đứng trước
cửa sổ, một đống hoang mang lặng lẽ xếp thành hàng sau lưng tôi.

Loại hoang mang này khiến tôi thê lương hơn cả Sisyphus(*) đẩy tảng đá,
giây khắc anh ta sắp đẩy lên tới đỉnh núi, trong lòng vẫn còn một chút tâm lí
cầu may, một chút trông đợi, nhưng sự trừng phạt đang chờ đợi tôi lại là hàng
ngày hễ mở mắt là chỉ có thể thấy hết hố đen này đến hố đen khác ghi dấu ngày
tháng, im lìm chờ tôi nhảy xuống, từng buổi chiều chạng vạng như vậy lần lượt
đánh úp tôi, tôi cũng không chút cảm giác mà qua hết một ngày vô nghĩa.

(*) Sisyphus là nhân vật trong thần thoại
Hy Lạp, phải chịu hình phạt không ngừng đẩy một tảng đá lên núi, khi lên đến
đỉnh tảng đá lại lăn xuống.

Giống như máy copy, bật máy, copy, copy, không ngừng copy, cho tới khi đóng
nguồn điện, một ngày như vậy đấy.

Cổ càng lúc càng đau, đó là bởi cái đầu mà nó phải chống đỡ sắp tự động rơi
vì nặng trĩu vô vọng.

Đột nhiên, đèn huỳnh quang phía sau sáng lên từng hàng, tôi không thể quay
đầu lại, đành nghiêng tai lắng nghe, có tiếng hít thở! Nơi này có người sống!
Tôi kích động tới mức gần như vui mừng phát khóc, thế là quay mạnh đầu, bên tai
vang lên tiếng “rắc rắc”.

Cổ liền khỏi luôn, nhưng bà chị dọn vệ sinh đứng gần tôi không biết đầu
đuôi, nhìn một lượt tôi từ trên xuống dưới, sau đó dạy dỗ: “Tăng ca cũng cần
bật đèn, tiết kiệm tiền cho sếp à?”.

Cứ như vậy, bà chị dọn vệ sinh đã mang lại cho tôi một cái cổ khỏi bệnh và
một cái kết sáng sủa vào ngày đầu tiên sau khi chia tay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3