1000 Nụ Hôn Nồng Cháy - Chương 18

Chương 18

Hoa nguyệt gió xuân

Hai người chơi ở thành phố T hai ngày rồi về. Trước khi đi, Phong Bính Thần
tặng hai mẹ con nhà họ Chân đá quý đắt tiền, coi như quà gặp mặt. Cuối cùng đã
xua tan mọi nghi ngờ của Hứa Lam về anh. Lúc chia tay bà ta nhiệt tình hẳn lên,
cũng thân thiết với Thuần Khiết hơn, mời họ thường xuyên về thăm nhà.

Trong phòng chờ, bỗng nhiên Thuần Khiết nhận được điện thoại của tòa soạn
tạp chí Feel. Lần này đích thân tổng biên tập mời cô, đồng thời cho biết Ôn Đế
đã bị đuổi việc. Đúng là chuyện lạ, tổng biên tập làm thế nào mà biết được mâu
thuẫn giữa cô và Ôn Đế? Hơn nữa lại không sợ đắc tội với bách hóa Hùng Thịnh mà
mời cô quay về. Kì lạ.

Khi máy bay xuyên qua tầng mây, bay trong trạng thái thăng bằng, cô hỏi
Phong Bính Thần vấn đề này.

Phong Bính Thần vờ làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tổng biên tập nói vậy thật
sao”.

“Vâng”.

“Ông ta đúng là… Idiot (thằng ngốc)”.

Anh tức giận nói một câu tiếng Anh, chẳng khác nào thừa nhận mình đứng sau
điều khiển. Thuần Khiết tròn mắt nhìn anh một lúc, cuối cùng không nói gì, ngả
người vào thành ghế, nhắm mắt.

Phong Bính Thần thấy cô không nổi nóng, đẩy vai cô rồi hỏi: “Giận à?”.

Thuần Khiết không bận tâm đến anh.

Anh tiếp tục giải thích: “Anh tưởng em thích làm tạp chí. Hơn nữa không
phải em không đủ năng lực hay phạm sai lầm gì nghiêm trọng. Em vì bị đố kị nên
mới phải nghỉ việc. Nếu người khác có thể dựa vào quan hệ để vào tòa soạn, dĩ
nhiên anh cũng có thể nhờ vào quan hệ để đuổi cô ta đi mà. Làm như thế là để
duy trì cân bằng, tạo ra môi trường cạnh tranh công bằng, tốt đẹp. Em không
khen anh lại còn giận dỗi với anh, cứ như là anh không nên làm như thế ý…”.

Thuần Khiết vẫn không bận tâm đến anh.

Anh lại nói: “Này, em là người phụ nữ của anh. Nếu bị người khác ức hiếp
thì anh sẽ rất mất mặt. Lẽ nào em muốn anh ‘mất’ mặt sao?”. Ngừng một lát, thấy
cô không có phản ứng gì, anh mới than thở: “Thôi được, anh xin lỗi, anh không
nên xen vào chuyện của em mà không được sự cho phép của em. Tha lỗi cho anh
chứ?”.

Cuối cùng Thuần Khiết ngước mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: “Chỉ xin lỗi thôi
sao?”.

Phong Bính Thần bĩu môi: “Thế em còn muốn thế nào?”.

“Chí ít phải có một nụ hôn chứ”.

Phong Bính Thần sững người, chớp chớp mắt rồi bật cười. Sau đó cởi
dây an toàn, quay sang hôn cô.

Tối hôm ấy, vệ sinh cá nhân xong,
Thuần Khiết lại bật máy tính, lên mạng đọc tin về bức thư tình ấy.

Thông tin vẫn rất hot, bên dưới
có người đăng video Tiêu Ức Sơn trả lời phỏng vấn, các fan lại trách móc kẻ vô
đạo đức đã đăng tin. Nhưng rất nhiều người đang suy đoán người phụ nữ từ mối
tình đầu chuyển thành bạn thân rốt cuộc là ai. Sau đó có người liên tưởng đến
một tin từ mấy tháng trước. Có người dùng điện thoại chụp được ảnh Tiêu Ức Sơn
và một cô gái tóc ngắn. Sau nữa lại có người đăng hai bức ảnh Tiêu Ức Sơn đi
tuyên truyền cho album hồi tháng năm, bên cạnh cũng có một cô gái tóc ngắn.
Thậm chí còn vận dụng kĩ thuật nhiếp ảnh để phân tích, so sánh.

Dĩ nhiên, tạm thời họ vẫn chưa có
kết quả.

Nhưng nếu một ngày nào đó sự thật
bị điều tra ra thì Thuần Khiết cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Từ tận đáy lòng
mình cô khâm phục và sợ hãi trước sức mạnh tìm kiếm thông tin của cư dân mạng.
Chỉ cần cho họ chút gợi ý và manh mối, thậm chí họ có thể tra ra xương cốt của
bạn.

Có điều phần lớn comment vẫn xoay
quanh nội dung của bức thư. Thậm chí có bạn còn kêu gọi người đăng tin công bố.
Là người trong cuộc nhưng Thuần Khiết không có cơ hội nhìn thấy bức thư mà ngôi
sao nổi tiếng viết cho mình nên cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Nghĩ đến những
lời Tiêu Ức Sơn nói khi trả lời phỏng vấn có thể thấy rằng anh vẫn tin mình.

Phong Bính Thần bước ra từ phòng
tắm, nhìn thấy màn hình máy tính của cô, liền nói: “Sự việc đã được giải quyết
rồi, em vẫn còn quan tâm đến nó sao?”.

Thuần Khiết ngả người vào thành
ghế, ngẩng đầu nhìn anh. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, những đường cong
gợi cảm trên cổ, trên ngực, trên cằm, tất cả đều hoàn mĩ, đúng là sự ưu ái của
tạo hóa.

“Thông tin ấy thú vị lắm sao?”.

“Tò mò mà. Lẽ nào anh không có
một chút tò mò nào với thứ có liên quan đến mình sao?”.

“Lãng phí cuộc sống”.

“Đối với hầu hết mọi người mà nói
thì ý nghĩa của cuộc sống là ở tin đồn”.

“Đó là với em. Em cứ canh cánh
trong lòng như thế, hay là vẫn không quên được bức thư ấy, đúng không?”.

“Đâu có…”.

“Không sao, anh không giận, hay
là em đi hỏi thẳng Tiêu Ức Sơn đi?”.

“Chẳng phải anh ấy đã đi đóng
phim rồi sao?”.

“Anh có thể đưa em đến trường
quay”.

“Chẳng phải nói là quay kín,
không ai được vào cơ mà”.

“Em là người nhà, dĩ nhiên có thể
vào”.

“Ặc…”. Thuần Khiết cau mày, nhìn
anh với ánh mắt nghi ngờ: “Anh lừa em à? Em thật sự không muốn biết”.

“Thế thì thôi, thực ra anh có
backup…”.

“Thật chứ?”. Thuần Khiết nghe
vậy, bỗng chốc hai mắt sáng lên.

Phong Bính Thần cười lạnh lùng:
“Giả đấy”.

Thuần Khiết nản chí.

“Đến giờ nghỉ rồi”.

“Ồ”. Cô nói vậy nhưng vẫn ngồi lì
trên ghế, không đứng dậy.

Phong Bính Thần lấy khăn lau đầu,
vừa lau vừa bật ti vi.

Một lúc sau lại hỏi cô: “À, rốt
cuộc em có quay lại tòa soạn tạp chí không?”.

Thuần Khiết nói: “Dĩ nhiên phải quay
lại chứ, nếu không thì thật phụ lòng anh”.

Phong Bính Thần đưa tay vuốt tóc
cô, nói với cô bằng giọng điệu rất dễ thương: “Bé ngoan”.

Hai hôm sau, Thuần Khiết quay lại
tòa soạn làm việc.

Cô không nói với ai cả, tổng biên
tập đưa cô vào phòng làm việc, trịnh trọng giới thiệu cô là nhân tài đã quay
trở lại. Đồng nghiệp không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Catherine cũng ngạc nhiên.
Nhưng chị ta rất “lão luyện”, đã sớm nhận ra có gì đó bất thường khi Giang Văn
thôi việc. Bây giờ Thuần Khiết quay về chắc chắn cũng có lí do. Có điều những
người dưới tay chị ta đều không làm được việc, dù sao thì Thuần Khiết quay lại
cũng tốt, vì thế rất nhiệt tình chào đón cô.

Hôm sau, bỗng nhiên tổng biên tập
tìm chị ta hỏi về năng lực làm việc của Thuần Khiết trước đây. Trong lúc nói
chuyện, ngỏ ý vị trí giám đốc sáng tạo vẫn còn trống. Lúc ấy chị ta mới cảnh
giác, dò xét thái độ của tổng biên tập, nói rằng năng lực của cô cũng được
nhưng để làm giám đốc sáng tạo thì vẫn còn một vài thiếu sót.

Buổi tối, chị ta làm thêm đến tám
giờ mới về. Thuần Khiết cũng ở lại xem lại tài liệu, tìm hiểu một vài chuyện
xảy ra trong thời gian mình nghỉ việc. Chị ta liền gõ cửa, hẹn Thuần Khiết đi
uống nước.

Hai người đến quán bar. Catherine
cũng thẳng thắn, trực tiếp nói với cô ý của tổng biên tập, hỏi suy nghĩ của cô.
Thuần Khiết quay về tòa soạn là do Phong Bính Thần, cô có chút tự tôn, không
muốn nhân cơ hội này thăng chức. Huống hồ Catherine chủ động tìm cô nói chuyện
này, chắc chắn cũng không phải có ý cho cô thăng chức, nếu không trực tiếp chúc
mừng cô là được.

Cô suy nghĩ một chút, nói kinh
nghiệm còn non yếu, sau đó đề cử Tô San.

Catherine không ngờ cô lại từ
chối nên có chút ngạc nhiên. Xã hội bây giờ cạnh tranh khốc liệt, những người
mới đi làm ai cũng chỉ muốn một bước lên trời. Sự lựa chọn của Thuần Khiết nằm
ngoài suy đoán của chị ta, hơn nữa người mà cô đề cử cũng chính là người mà chị
ta ưng ý nhất nên không khỏi thay đổi cách nhìn về cô. Qua đó cũng kính trọng
thêm vài phần.

Bước vào cuối hạ, đúng dịp trang
phục thu đông của các nhãn hiệu lớn xuất hiện trên thị trường.

Hôm ấy sau khi tan ca, Lisa kéo
Thuần Khiết cùng đi dạo phố. Họ không mua được hàng hiệu, thông thường là xem
kiểu dáng trước, sau đó đi tìm hàng fake.

Hai người vào mấy cửa hàng đồ
hiệu, hàng Chanel, khu đá quý, đồng hồ đeo tay, phụ kiện, bất ngờ gặp Ôn Đế ở
khu thời trang. Cô ta nhìn thấy Thuần Khiết, thù cũ hận mới trỗi dậy, nhìn họ
từ đầu đến chân rồi mỉm cười giễu cợt: “Hai người mà cũng dám vào chỗ này
sao?”.

Thuần Khiết coi như không nghe
thấy, không thèm để ý đến cô ta.

Lisa nghe mà thấy chối tai, không
kìm được nói: “Pháp luật không quy định không được đến”.

“Chị mua được không?”.

“Cô có tiền thì mua cả cửa hàng
đi”.

Ôn Đế bị chặn họng không còn gì
để nói, một lúc sau mới nói: “Tôi có tiền, thích mua gì thì mua, có mua cửa
hàng này hay không liên quan gì đến chị?”.

“Thế thì chúng tôi có mua quần áo
hay không cũng không liên quan đến cô”.

“Tôi mua được, nhưng không mua,
còn hai người cơ bản là không thể mua nổi. Như thế giống nhau sao?”.

“…”. Lisa không biết nói gì.

Thuần Khiết cười khẩy và nói:
“Tôi biết nhà cô có tiền, phiền cô về nhà mình mà khoe khoang, đừng có mang cái
mùi khó ngửi ấy ra bên ngoài không người ta chết ngạt mất”.

Ôn Đế tức đến tái cả mặt, không
nói được lời nào.

Nhân lúc ấy Thuần Khiết kéo Lisa
đi.

Hai người bị làm cho mất hứng,
dạo một vòng rồi ai về nhà nấy.

Thuần Khiết về gặp Phong Bính
Thần, không kìm được bực tức nói chuyện này với anh. Nào ngờ anh nghe xong liền
mắng một câu: “Đáng đời!”.

Thuần Khiết không ngờ lại nhận
được hai từ ấy, bỗng chốc người cứng đờ, tròn mắt nhìn anh.

Anh bật cười: “Thẻ tín dụng của
em có thể mua hết tất cả hàng Chanel, ai bảo em không dùng”.

Thuần Khiết thở phào, ngồi xuống
sofa và nói: “Vậy à, lần sau nếu gặp cô ta, nhất định phải khiến cô ta trợn mắt
há mồm”.

Phong Bính Thần bật cười, tiếp
tục đọc tài liệu.

Một thời gian sau, bỗng nhiên
bách hóa Hùng Thịnh liên tiếp xảy ra những thông tin tiêu cực, cổ phiếu liên
tục rớt giá, có tin đồn nói rằng một doanh nghiệp nào đó có ý mua nó.

Thuần Khiết quay lại tòa soạn,
việc nghỉ ngơi hàng ngày cũng không ổn định nữa, thường xuyên phải làm thêm, đi
công tác ngắn ngày, hết giờ làm cũng có các loại hoạt động, rất nhiều chuyện
lặt vặt. Catherine bắt đầu giao cho cô phụ trách vài việc quan trọng. Như vậy
dĩ nhiên không còn nhiều thời gian dành cho Phong Bính Thần nữa.

Đúng nửa tháng cô không bước chân
vào căn phòng sang trọng của anh. Điều đó khiến anh vô cùng tức giận, nói
chuyện điện thoại chỉ trích cô vong ơn phụ nghĩa, không giữ lời hứa, còn uy
hiếp sẽ khiến cô mất việc nhưng vô ích.

Trên thực tế Phong Bính Thần cũng
bận. Đường Ca Nam và Phong Bình đi nghỉ tuần trăng mật, toàn bộ bộ phim giao
hết cho anh. Tống Ngải Lâm cứ dăm ba bữa lại gọi điện cho anh, gặp chút chuyện
là đến tìm anh, không thì hẹn anh gặp mặt nói chuyện. Anh nhận ra cô ta có ý đồ
nhưng chỉ vờ như không biết, nảy ra ý sai người mua nhẫn đôi của một nhãn hiệu
đá quý nổi tiếng nào đó, đeo một chiếc vào tay, khi gặp mặt nói chuyện với cô
ta, bình thản vuốt ve vài cái, cô Tống sẽ biết mà tự rút lui.

Có một lần anh đến trường quay,
buổi tối mời cả ekip đi ăn cơm. Nhờ phúc của Tiêu Ức Sơn mà mấy người cùng lên
báo. Tống Ngải Lâm ngồi cạnh anh. Anh chỉ lộ nửa người mà Thuần Khiết cũng có
thể nhận ra, gọi điện thoại đến hỏi tội anh.

Nhưng như vậy lại giúp anh tìm
thấy một phương pháp hiệu quả để khích cô.

Chuyện này mới qua đi chưa được
mấy hôm thì chuyện anh và nữ chính Cố Băng ăn cơm lại được đăng trên báo lá
cải.

Cuối cùng vào đúng ngày cuối
tuần, Thuần Khiết sau hai mươi bảy ngày biến mất lại xuất hiện trong căn phòng
của anh. Cô mặc bộ váy đồng phục màu ghi, tay xách túi laptop, cắt kiểu tóc mới
trông càng hoạt bát, nhanh nhẹn. Phong Bính Thần không đợi cô đặt túi xuống
liền vui mừng ôm hôn cô để thỏa lòng mong nhớ. Nhưng Thuần Khiết lại gạt anh
ra, ném túi xuống sofa, giày cũng không cởi mà đi kiểm tra phòng ngủ.

Phong Bính Thần tươi cười nói:
“Từ khi em đi, không có người phụ nữ khác vào đó”.

Thuần Khiết không bận tâm, hấm hứ
nói: “Em kiểm tra là biết”.

“Tuân mệnh”.

Phong Bính Thần lớn tiếng cười,
vui vẻ đi ra quầy bar rót cho cô cốc nước giải khát. Rõ ràng là cô đi làm về là
đến đây luôn, trên cổ vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Anh vừa lấy ra hai chai bia thì
nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Thuần Khiết: “Đây là cái gì?”.

Phong Bính Thần quay đầu nhìn,
chỉ thấy cô đứng ở cửa phòng ngủ, ngón giữa tay phải treo chiếc quần lót chữ T,
màu đỏ đậm, vô cùng gợi cảm. Anh không khỏi tái mặt: “Em tìm thấy ở đâu?”.

“Trong khe sofa”.

“Anh chưa bao giờ nhìn thấy”.

Thuần Khiết nghiêm túc nhìn anh,
lạnh lùng nói: “E rằng trí nhớ của anh không được tốt”.

Phong Bính Thần cũng có chút nghi
ngờ, lẽ nào trước đây Eva đã để lại, lúc dọn dẹp quản gia không phát hiện ra?

Thuần Khiết thấy anh không nói
gì, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, đôi mắt sáng cũng bỗng chốc trở nên âm u.

Phong Bính Thần thấy vẻ mặt của
cô rất lạ, nhưng quả thực mình rất oan uổng, vội vàng lắc đầu nói: “Thật sự anh
chưa thấy bao giờ, không biết chừng là của quản gia, phòng ngủ của anh chỉ có
bà ta mới có thể vào…”.

Thuần Khiết nhìn chằm chằm vào
mắt anh và hỏi: “Anh chưa nhìn thấy bao giờ thật chứ?”.

Phong Bính Thần kiên quyết nói:
“Thật sự là chưa”.

Thuần Khiết vẫn không nói gì,
lạnh lùng nhìn anh. Phong Bính Thần bị cô nhìn tới mức sống lưng lạnh buốt,
đang định giơ tay thề thì bỗng nhiên cô bật cười, gật đầu và nói: “Nếu đã thế
thì em lại mặc nó vào vậy”.

Nghe vậy, Phong Bính Thần suýt
thì tắc thở, ngây người một lúc lâu, tròn mắt nhìn cô, vừa tức vừa buồn cười.
Thuần Khiết bước lại, nhón chân hôn lên môi anh qua quầy bar.

Cô trêu chọc Phong Bính Thần, dĩ
nhiên tối hôm ấy cũng không có kết cục tốt đẹp, đến tận sáng hôm sau anh vẫn
không cho cô dậy đi làm.

“Em dọn sang đây ở đi…”.

“Đi làm không tiện”.

“Anh bảo lái xe đưa em đi”.

“Thôi xin, em đi làm ở tòa soạn tạp chí chứ có phải ở nhà Trắng đâu”.

“Thế anh dọn sang chỗ em nhé”.

Thuần Khiết bật cười: “Anh có thể quen được còn em thì không”.

Phong Bính Thần kì lạ hỏi: “Em có gì mà không quen?”.

“Không tương xứng”.

“Thế thì em dọn sang đây đi”.

“Nghe nói quan hệ sống thử thường không lâu dài…”.

“Thế thì chúng ta dùng sex để duy trì”.

“…”.

Thuần Khiết không biết nói gì.

Hai người lại mây mưa nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mới nhận được ân điển
dậy đi làm.

Buổi tối cô về nhà đúng giờ, Phong Bính Thần vẫn chưa về, cô ôm laptop ngồi
trên sofa xem phim.

Tám giờ, tám rưỡi, chín giờ… kiên nhẫn chờ đến mười rưỡi, cuối cùng anh
cũng về. Vào nhà vệ sinh tắm rửa xong, anh đi ra ngồi xuống cạnh cô và nói:
“Anh hỏi em một chuyện”.

“Cái gì?”. Cô không ngẩng đầu.

“Nam chính không thể hôn nữ chính, em có cách giải quyết nào hay không?”.

“Bảo nữ chính xịt thêm chút nước xịt thơm miệng…”. Thuần Khiết vẫn không
rời mắt khỏi màn hình.

Phong Bính Thần bật cười một tiếng: “Vấn đề không phải là hôi miệng, mà
là…”.

Thuần Khiết ngắt lời anh: “Sao anh biết?”.

Phong Bính Thần sững người: “Cái gì?”.

“Sao anh biết nữ chính không bị hôi miệng?”.

“…”. Phong Bính Thần cứng lưỡi: “Anh nói chuyện với cô ta”.

“Gần tới mức có thể ngửi thấy hơi thở của cô ta sao?”.

Phong Bính Thần dở khóc dở cười: “Này, em thật vô lí?”.

“Sao em lại vô lí, em có nói câu nào không hợp logic sao?”. Lúc nói Thuần
Khiết vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, không quay sang nhìn anh.

Phong Bính Thần mỉm cười: “Anh biết rồi, em vẫn còn ghen, vẫn giận chuyện
kia, đúng không?”.

Cuối cùng Thuần Khiết ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt anh, lạnh lùng nói: “Tốt
nhất anh an phận một chút, về nhà đúng giờ, đừng có đi khắp nơi trêu hoa ghẹo
nguyệt, nếu để em bắt gặp thì anh chết chắc”.

Ồ, thì ra là trách anh về muộn. Phong Bính Thần bật cười, quay sang hôn cô.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Thuần Khiết vội đẩy anh ra: “Nước chảy xuống
laptop rồi, mau đi ra”.

Phong Bính Thần hấm hứ: “Có gì to tát chứ, anh đền em cái mới”. Nói rồi bỏ
chiếc laptop trên đùi cô sang một bên rồi đẩy cô nằm xuống.

Sau màn hôn nồng cháy, nỗi giận dữ của Thuần Khiết được xua tan, liền nghiêm
túc hỏi anh: “Mấy hôm trước chẳng phải anh nói là đã quay xong rồi sao?”.

“Chỉ còn cảnh hôn cuối cùng thôi, không thể quay được”.

“Vì sao?”.

“Nam chính quá e thẹn, không thể tiếp xúc với nữ giới ở khoảng cách gần”.

“Thật không dám tin bây giờ còn có người đàn ông như vậy, anh ta xuyên
không đến đây chắc?”.

“Chắc là vậy”.

“Nếu khó khăn thì không quay nữa”.

“Phải quay!”.

“Vậy thì tìm diễn viên đóng thế là được”.

“Đóng thế?”.

“Đúng vậy, khỏa thân còn có người làm, chắc cũng có thể tìm được người đóng
thế cảnh hôn này”.

“Thế mà em cũng nghĩ ra được”.

Thuần Khiết đứng dậy, tinh nghịch hỏi anh: “Em có thể phỏng vấn anh ta được
không?”.

“Phỏng vấn anh ta?”.

“Đúng vậy, một diễn viên như anh ta có thể coi là có một không hai, chắc
chắn sẽ rất hot”.

“Em làm ở tạp chí thời trang, đừng có biến thành tạp chí lá cải”.

“Độc giả mua mới là tạp chí, không mua thì là một đống giấy vụn. Anh thử
nghĩ xem, ngay cả một bộ phim anh ta cũng chưa từng đóng mà đã được chọn làm
vai chính, lại còn để Tiêu Ức Sơn làm nền, độc giả chắc chắn rất tò mò, em cũng
sắp chết vì tò mò rồi…”.

“Không được”.

“Thôi xin! Em là người mình mà”.

Phong Bính Thần cười lạnh: “Người mình? Thế mà em cũng nói được”.

Thuần Khiết nhìn anh với ánh mắt vô tội.

“Ngày mai anh đi Los Angeles bàn về vấn đề phát hành phim, dự tính khoảng
một tuần, đợi đến khi anh về, anh hi vọng em đã ngoan ngoãn dọn đến, nếu không
thì… hừm hừm!”. Anh hấm hứ hai tiếng, đứng dậy đi vào phòng ngủ, một lúc sau ôm
gối của mình ra ngoài, bực tức nói: “Tối nay anh ngủ ở phòng khách, em đừng có
mà sàm sỡ anh nữa”.

Thuần Khiết sững người hai giây, không kìm được phì cười.

Phong Bính Thần không để ý đến cô, quả nhiên ôm gối vào phòng khách, sau đó
đóng cửa. Cô bước lại gõ hai cái, không có phản ứng. Cô lại ngọt nhạt nói với
anh một hồi, nhận lời ngày mai sẽ dọn đến nhưng anh vẫn không có phản ứng. Cô
bất chợt nhớ ra cửa cách âm rất tốt, những lời từ tận đáy lòng lúc nãy đều là
tự nói với mình.

Hôm sau khi Phong Bính Thần bay đến Los Angeles, Thuần Khiết liền nhận được
một nhiệm vụ, phỏng vấn Tiêu Ức Sơn.

Vẫn là mở cuộc họp chọn đề tài, mọi người nhất trí cho rằng hiện nay bộ
phim Thiên ngoại lai khách đang rất được quan tâm. Trong số những diễn viên đã
lộ diện, Tiêu Ức Sơn không những có cơ bắp săn chắc, gợi cảm mà còn hóa thân
thành hiệp khách áo trắng, trong nháy mắt giết chết vô số thiếu nữ, được hàng
triệu fan mong đợi.

Ngoài ra còn có một điểm nóng nữa là người mới thần bí đảm nhiệm vai nam
chính. Nghe nói thân thủ của anh ta khiến nhà chỉ đạo võ thuật nổi tiếng vô
cùng hài lòng, hết lời khen ngợi anh ta là một bậc kì tài. Nữ chính Cố Băng khi
trả lời phỏng vấn đã tiết lộ, anh ta là nam chính ít lời thoại nhất trong lịch
sử điện ảnh.

Họ vốn hi vọng được phỏng vấn diễn viên mới này nhưng thông tin về anh ta
gần như bằng không, chẳng ai biết anh ta chui từ đâu ra. Mọi người lại so sánh
Tiêu Ức Sơn và Cố Băng một hồi, cuối cùng vẫn chọn Tiêu Ức Sơn. Một năm phỏng
vấn cùng một ngôi sao hai lần là chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Qua đó có
thể thấy danh tiếng của Tiêu Ức Sơn lớn như thế nào.

Catherine biết anh ta vốn rất khó
chiều. Gần đây các tờ báo, tạp chí muốn phỏng vấn anh ta nhiều không kể xiết,
toàn bộ đều bị từ chối, chỉ có thể để Thuần Khiết đi thử vận may. Từ khi xảy ra
chuyện thư tình, Thuần Khiết và Tiêu Ức Sơn không hề liên lạc với nhau. Cô rất
muốn gặp mặt giải thích với anh, ngặt nỗi anh phải quay kín trong trường quay,
lại sợ cơn ghen của Phong Bính Thần nổi lên, đành phải từ bỏ ý định này. Bây
giờ cuối cùng đã có cơ hội lấy việc công làm chuyện riêng.

Cô vạch ra kế hoạch phỏng vấn,
gọi điện cho Tiêu Ức Sơn. Anh tắt máy, cô liền để lại lời nhắn. Chiều hôm sau
anh mới gọi lại, giọng khàn khàn, hẹn cô đến nhà uống trà chiều. Qua giọng nói
trong điện thoại, hình như anh không hề bị ảnh hưởng từ chuyện thư tình mà thay
đổi thái độ với cô.

Đợi đến khi gặp mặt nhau cô mới
phát hiện thời gian gần đây anh có không ít thay đổi. Đầu tiên là tóc cắt ngắn,
da cũng sậm hơn một chút, cơ bắp cũng rắn chắc hơn. Vì các đường nét quá hoàn
mĩ nên khiến người ta có cảm giác rất mềm mại, bây giờ lại có thêm vài phần
mạnh mẽ.

Thuần Khiết nhìn thấy anh, ngoài
mặt cô không biểu lộ nhưng trong lòng vẫn có chút không tự nhiên. Tiêu Ức Sơn
thì tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỉm cười chào cô: “Cậu uống gì?”.

“Tuỳ cậu”. Nhìn khay trà hoa lê
tao nhã trên bàn, cô nói: “Uống trà đi…”.

Anh liền pha trà, mặc chiếc áo sơ
mi trắng nhăn nhúm, tay áo xắn đến khuỷu tay, quần Âu màu đen rộng, dép lê,
dáng vẻ có chút uể oải: “Quay lại khi nào vậy?”.

Thuần Khiết biết anh hỏi chuyện
tòa soạn, mỉm cười nói: “Sắp hai tháng rồi”.

“Rất thích ngành này sao?”.

“Là ngành này tự đến”. Thuần
Khiết cười: “Giọng cậu hơi khàn…”.

“Không thoải mái lắm, hai hôm
trước thu nhạc cho phim…”.

Nói đến đây, Thuần Khiết lập tức
nắm lấy cơ hội đi vào chủ đề chính, phỏng vấn về điện ảnh. Hai người nói chuyện
vài phút, nói đến nam chính Sở Phụng Minh, Tiêu Ức Sơn không tiếc lời khen, nói
anh ta là một người thanh khiết thuần túy hiếm có. Thuần Khiết rất ít khi nghe
người ta đánh giá một người đàn ông như thế. Thông thường mọi người sẽ nói,
thông minh nhanh nhẹn, chín chắn đĩnh đạc, đôn hậu chất phác… Thanh khiết thuần
túy giống như nói về những cô gái cao quý. Trí tò mò của cô trỗi dậy, liền hỏi
thêm vài câu liên quan đến Sở Phụng Minh, khiến Tiêu Ức Sơn bất mãn, cau mày
nói: “Rốt cuộc cậu phỏng vấn ai?”.

Cô vội hỏi: “Phải làm thế nào mới
có thể phỏng vấn anh ta?”.

Tiêu Ức Sơn nhíu mày, nheo đôi
mắt đen láy nhìn cô: “Điều này thì nên đi hỏi Phong Bính Thần”.

Thuần Khiết bối rối, gượng cười
ngượng ngùng.

Tiêu Ức Sơn vốn tính lạnh lùng,
quen được chiều chuộng, tính khí có phần nóng nảy. Nói ra rồi mới nhận ra mình
có chút kích động, lại giải thích hai câu: “Anh ta không trả lời phỏng vấn,
cũng không tham gia bất cứ hoạt động tuyên truyền nào”.

“Thế chẳng phải là còn kiêu hơn
cậu…”.

“Anh ta quá e thẹn”.

Lần thứ hai Thuần Khiết nghe nói anh ta e thẹn, trong lòng càng tò mò, đang
định hỏi e thẹn như thế nào thì nghe thấy Tiêu Ức Sơn nói: “Anh Phong tài lực
hùng hậu, coi quay phim là trò đùa. Bọn mình cũng rất thoải mái, không cần phải
xuất đầu lộ diện đi tuyên truyền”.

“Đâu có, anh ấy cũng quan tâm đến rating…”.

“Mình không muốn biết suy nghĩ của anh ta”. Tiêu Ức Sơn ngắt lời cô.

Thuần Khiết lại khó xử, im lặng một lúc rồi hỏi: “Rốt cuộc hai bức thư cậu
gửi cho mình viết gì?”.

Sắc mặt của Tiêu Ức Sơn thay đổi, kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào cậu vẫn chưa
đọc?”.

Thuần Khiết lắc đầu tỏ ý chưa đọc, sau đó giải thích với anh về chuyện đã
xảy ra, cảm thấy vô cùng có lỗi với anh.

Tiêu Ức Sơn nghe xong, im lặng một lúc mới nói: “Nếu cậu chưa đọc, vậy cứ
coi như không biết thì hơn”.

“Nói đi mà”. Thuần Khiết khăng khăng yêu cầu.

“Bỏ đi”.

“…”.

Thuần Khiết không biết nói gì, nhìn Tiêu Ức Sơn không nói một lời.

Tiêu Ức Sơn nhìn vẻ mặt của cô, không kìm được cười: “Lẽ nào mình nói ra
thì có thể thay đổi điều gì sao?”.

Thuần Khiết im lặng một hồi, khẽ lắc đầu. Cô biết không thể thay đổi được
gì. Nhưng suy cho cùng mối tình đầu đến muộn mười năm, khoảng thời gian đẹp đẽ
trong cuộc đời đã bị vận mệnh cướp đi, ít nhiều cũng có chút không cam tâm.

Tiêu Ức Sơn bỗng cười và nói: “Lúc đầu mình cảm thấy cậu quá vô tình. Thì
ra cậu không nhận được. Chỉ tại lòng tự tôn của mình quá cao, mình nên liên tục
viết không ngừng, sẽ có một ngày cậu nhận được…”.

Thuần Khiết cũng cười: “Cậu không đọc câu chuyện cười kinh điển ấy sao,
không biết chừng mình sẽ yêu người đưa thư đấy”.

Tiêu Ức Sơn mỉm cười thở dài: “Như thế cũng tốt, cuộc đời hoàn mĩ nên có
vài phần nuối tiếc”.

“Đúng vậy. Nếu hồi ấy chúng mình đến với nhau thì chưa chắc đã có kết quả
tốt đẹp”.

“Sao cậu biết không có kết quả tốt đẹp?”.

“Có ca sĩ thần tượng nào đơm hoa kết trái với mối tình đầu cơ chứ?”.

Tiêu Ức Sơn lại hỏi lại: “Ai bảo cậu là mối tình đầu của mình?”.

Thuần Khiết lại xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Vậy cứ coi như mình ăn dưa bở
đi”.

Tiêu Ức Sơn không nói gì.

Hai người nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên bật cười.

Thuần Khiết uống hết cốc trà rồi đứng dậy chào anh: “Không còn sớm nữa,
mình nên về rồi”.

“Như thế được coi là phỏng vấn xong rồi sao?”.

“Xong rồi…”.

“Không cần chụp ảnh sao?”.

“Có chứ, chỉ là hôm nay nhiếp ảnh gia bận, mình sốt ruột nên đến trước, sợ
cậu không có thời gian…”. Thực ra là sợ Phong Bính Thần quay về sẽ phản đối.

“Mấy ngày hôm nay mình đều rảnh, nếu nhiếp ảnh gia có thời gian, nói cho
mình biết thời gian và địa điểm là được”.

“Ok”.

Tiêu Ức Sơn mời cô ở lại ăn cơm. Cô khéo léo từ chối, lấy túi rồi vắt áo
khoác lên cánh tay. Anh thay giày, cầm chìa khóa xe đưa cô về: “Mình đưa cậu
về, ở đây khó bắt xe lắm”.

Thuần Khiết cảm thấy từ chối thì thật bất lịch sự nên mỉm cười cảm ơn anh.
Họ đã gỡ bỏ mọi hiểu lầm trước đây, thật sự giống như những người bạn cũ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3