Đánh cương thi, nói chuyện yêu đương - Chương 32 - 33
Chương thứ ba mươi hai:
Mấy người đang đi, Khâu Tử Dạ ở
đằng sau chót đột nhiên ngừng, đứng đó hét lớn.
“Đừng động đậy!”
Mọi người bản năng dừng bước ngoái
đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy mặt Khâu Tử Dạ ướt đẫm mồ
hôi.
“Cẩn thận chút, có bom.”
Khâu Tử Lộ phát hiện không đúng,
vội nhìn dưới chân Khâu Tử Dạ.
“Dạ, anh...”
“Ừ, các người đi đi, mặc kệ tôi.” Khâu
Tử Dạ bình tĩnh nói, không dám di chuyển bước chân một chút nào.
“Không thể nào! Dù phải chết thì em
cũng phải chết chung với anh!” Khâu Tử Lộ nói.
“Tiểu Lộ, đừng bướng bỉnh.”
“Dạ, anh nói sao cũng được, hãy để
em ở lại đi.”
“Tiểu Lộ, em ngoan chút, thay anh
sống sót. Tiểu Lộ, anh yêu em.”
Nghiêm Học vừa nói cái gì nhưng Tả
Minh Vũ đi hướng Khâu Tử Lộ, dùng ngón tay viết chữ trên bàn tay cậu. Tay trái
anh che mất nên không ai thấy là cái gì. Tả Minh Vũ viết xong mặc kệ mọi người
phản đối, kéo ba người chạy nhanh tới trước.
Vừa chạy ra không xa, chỉ nghe sau
lưng một tiếng.
“Bùm!” nổ tung, mọi người nhanh
chóng nằm sấp xuống, mặt đất rung rinh.
Trước khi nổ một giây, tất cả nghe
rõ giọng của Khâu Tử Lộ.
“Dạ, không sợ, có em vĩnh viễn cùng
anh, em cũng yêu anh.”
Nghiêm Học kiềm chế không được ở trong
ngực Tả Minh Vũ khóc lớn. Đào Chân cũng ngồi bệch trên đất rơi nước mắt. Tả
Niệm nhìn bạo tạc bốc khói trắng, ngây ngẩn. Tả Minh Vũ nhẹ vỗ lưng Nghiêm Học,
ở bên tai cậu khẽ nói cái gì.
Nghiêm Học đột nhiên siết chặt nắm
tay.
“Đi! Chúng ta đi gặp tên biến thái
đó!”
Tả Niệm gật đầu. Nhưng Đào Chân vẫn
ngồi trên đất không động đậy.
“Đào Chân! Anh bình tĩnh chút đi!”
Nghiêm Học giận dữ rống to.
Đào Chân lấy lại tinh thần, dùng
tay lau nước mắt, con mắt đỏ bừng nói.
“Đúng thế! Hắn quá đáng lắm rồi!”
Còn lại bốn người tiếp tục tiến lên.
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện sau lưng mọi người, Tả Niệm rên một tiếng
ngã trên mặt đất. Mấy người ngoái đầu xem, chỉ thấy một người đàn ông khuôn mặt
tuấn tú tà mị đứng bên người Tả Niệm. Thoạt trông y chỉ khoảng hai mươi tuổi,
nói:
“Đã giải trừ thể dị biến mà sao cổ
còn cứng thế này!”
Đào Chân nhìn biểu tình ghét bỏ của
y, máu nóng dồn lên não, cầm đao chém tới. Người kia không né, bị chém trúng. Chỉ
thấy người đó lung lay, tựa như tín hiệu tivi bị nhiễu sóng, nhưng người đó không
biến mất, lắc lư mấy cái xong lại hồi phục, nói.
“Đừng bạo lực như vậy, đây là thể
tưởng niệm của ta.” Nói xong xoay người nói với Tả Minh Vũ. “U, lâu không gặp.”
“Giao ra thuốc trung hòa.” Tả Minh
Vũ không nói nhiều.
“Đây chính là bảo bối yêu quý của
ngươi? Rất đáng yêu.” Người kia nói xong còn xấu xa liếm môi.
Tả Minh Vũ lập tức bảo hộ Nghiêm
Học đứng cạnh mình, nói.
“Douflamingo, nếu ngươi dám đụng em
ấy thì đứng trách ta không khách sáo!”
“Hắn chính là Douflamingo?” Đào
Chân hỏi.
Tả Minh Vũ gật đầu, không lên
tiếng.
“Đây là vấn đề giữa chúng ta nha. Bạn
nhỏ này, ngươi tự mình xỉu hay là để ta giúp cho?” Douflamingo nói với Đào Chân.
Tả Minh Vũ nháy mắt ra hiệu với Đào
Chân. Y lập tức hiểu điều gì, duỗi lưng, ngồi trên đất vỗ bụng Tả Niệm, nói.
“Tả tứ ca, cho tôi mượn làm gối ngủ
một lát.”
Nói xong y gối đầu lên bụng Tả Niệm,
nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
“Sao ngươi mất lịch sự quá vậy?” Nghiêm
Học nói với Mr. D.
“Ngươi nói cái gì!?” Douflamingo
tức giận nhướng mày, đã bao nhiêu lâu không ai dám nói như vậy với y.
“Không đúng sao? Dùng thể tưởng
niệm nói chuyện với chúng tôi.” Nghiêm Học không sợ y.
“Ha ha ha ha ha, cậu bé, ngươi thật
thú vị!” Một Douflamingo khác đi ra khỏi dụng cụ lớn, sau khi y đi ra thể tượng
niệm thì biến mất.
“Hừ.” Nghiêm Học hừ lạnh. “Bị ngươi
khen ta không cảm thấy có gì vui.”
“Ha ha, tốt tốt tốt!” Douflamingo tức
giận bật cười, vỗ tay nói. “Cậu bé rất có tính cách, tốt xấu ngươi là lần đầu
tiên ngươi tới đây, ta nên tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Douflamingo vừa nói xong, Tả Minh
Vũ lập tức phát hiện Nghiêm Học không đúng. Chỉ thấy Nghiêm Học đột nhiên ngã
tới trước, sau đó lắc đầu, đánh giá xung quanh, tiếp đó trợn to mắt nhìn đằng
trước. Tả Minh Vũ kêu cỡ nào cậu cũng không có phản ứng.
“Ngươi làm gì A Học!?” Tả Minh Vũ
rống hướng Douflamingo.
“Kích động như thế làm gì? Ta chỉ
là để hắn thấy thứ thú vị thôi.” Douflamingo cười khẽ, nói. “Ngươi không kêu
tỉnh hắn được đâu. Đừng lo, hắn xem xong sẽ không có gì.”
Trong lúc họ nói chuyện thì Nghiêm
Học như bỗng phát điên lao lên trước, bộ dáng như đang bắt lấy ai rồi bỗng
ngừng lại nhìn tay mình, sau đó phát điên lớn tiếng khóc la, trong miệng còn
nói cái gì: “Thả anh ấy ra! Đừng mà!” Từng tiếng điên cuồng. Chậm rãi cậu rồi
phục bình tĩnh, mắt vẫn nhìn hướng nào đó, tuy không khóc không la nhưng miệng không
ngừng lầm bầm, sau đó cậu nhắm mắt lại, qua thật lâu sau mở mắt ra.
Chương thứ ba mươi ba:
“Cậu bé rất có tính cách, tốt xấu
ngươi là lần đầu tiên ngươi tới đây, ta nên tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Nghiêm Học chỉ nghe xong câu này
liền thấy trước mắt tối đen, cậu bất giác ngã tới trước. Khi mở mắt ra thì xung
quanh tối đen. Cậu lắc đầu, phát hiện mình ở một căn phòng tối tăm, xung quanh
trang trí rất cổ xưa. Cậu đánh giá bốn phía.
Đây là một căn phòng rất lớn, bốn
bức tường trừ có cánh cửa lớn trông rất chắc chắn ra, xung quanh đều là cái
lồng to, trong lòng nhốt con nít. Nghiêm Học định mở miệng thì thấy một kẻ hung
ác bắt một cậu bé đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt cậu bé đó, cậu trợn to mắt. Đứa
bé kia rất giống Minh Vũ! Không sai, đây chính là Tả Minh Vũ lúc nhỏ. Nghiêm
Học nghĩ tới cái gì, lại thấy người kia giống như không trông thấy mình, trực
tiếp túm lấy cậu bé đi tới trước. Nghiêm Học chớp mắt hiểu ra mình đang trong
ảo cảnh thôi miên.
Chỉ thấy bé Minh Vũ bị đẩy vào một
cái lồng, trong lồng còn nhốt một cậu bé lớn hơn chút. Cậu trai cứ nói bé Minh
Vũ vô dụng, chỉ biết khóc. Nhưng có thể nhìn ra, cậu trai rất quan tâm bé Minh
Vũ. Bé Minh Vũ thì rất sùng bái cậu trai.
Cảnh tượng như trang giấy, thời
gian dường như lật sang trang khác. Cửa lại mở, có ba nhân viên nghiên cứu mặc
áo khoác trắng đến, bưng bồn lửa và thanh sắt. Chúng bắt bé Minh Vũ, cậu trai
cắn chúng liều mạng ngăn cản, nhưng bé Minh Vũ vẫn bị túm ra ngoài.
Nghiêm Học thấy chúng dùng thanh
sắt để lại ký hiệu trên người bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ chết ngất rồi bị tạt tỉnh.
Nghiêm Học khóc muốn cứu bé Minh Vũ nhưng phát hiện tay xuyên qua bé, thế là
cậu mới nhớ tới đây chỉ là quá khứ. Điều cậu thấy là Tả Minh Vũ trải qua. Nhưng
Nghiêm Học vẫn không thể khống chế được thống khổ, không thể không hét to.
“Đừng! Thả anh ấy ra! Ngừng tay! Các
người thả anh ấy ra! Thả ảnh ra!”
Cảnh tượng lại biến đổi, nơi này
dường như là phòng thí nghiệm, bé Minh Vũ bị buộc chặt trên một cái gì, bên
cạnh đứng rất nhiều người. Có người đang rút máu, có cầm đao nhỏ đang cắt thịt
trên người bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, nhưng
cắn môi dưới không kêu một tiếng, môi bị cắn chảy máu.
Nghiêm Học thấy anh bị đối xử như
thể thực nghiệm không phải con người, nhìn anh bị rót vào máu thủy tổ quỷ hút
máu, nhìn anh thống khổ mà kiên cường đấu tranh với lực lượng không bị khống
chế trong người. Anh không giống lúc cậu biến dị có người yêu an ủi, chỉ cô độc
chịu đựng. Nhìn anh vì học cách sử dụng và khống chế năng lực mà bị ép tàn sát
cùng thể thực nghiệm khác, nhìn anh “nổi bật” sau đó bị rót vào máu người sói,
nhìn anh cắn khoảnh thịt bị đóng dấu trên cánh tay, nhìn anh...
Nghiêm Học nhắm mắt lại, lát sau
chậm rãi mở ra.
Nghiêm Học mở mắt ra phát hiện mình
kẹp giữa Tả Minh Vũ và Douflamingo. Douflamingo cầm đao đi tới trước mặt cậu,
nhưng trong mắt cậu đó lại chính là Tả Minh Vũ.
“Tả Minh Vũ” đưa đao cho Nghiêm Học,
cậu ngây ngốc cầm lấy. “Tả Minh Vũ” chỉ hướng “Douflamingo”, nói.
“A Học, giết hắn, em cũng thấy, hắn
để anh chịu đựng bao nhiêu thống khổ! Hắn còn giết Tử Dạ và Tử Lộ, giết hắn báo
thù!”
Nghiêm Học cầm đao đi từng bước
hướng “Douflamingo”. “Tả Minh Vũ” ở sau lưng không tiếng động cười gian.
Cậu đi tới trước mặt “Douflamingo”,
hai tay cầm đao, dùng sức đâm hướng y!
Tả Minh Vũ không né tránh, máu tươi
tí tách chảy xuống. Douflamingo đứng sau lưng Nghiêm Học không xa nhìn thấy máu
và biểu tình kinh ngạc cùng đau lòng trên mặt Tả Minh Vũ, vừa lòng người, đi
tới sau lưng Nghiêm Học, nói.
“Thế nào? Đây chính là “chú đao”
chuyên môn giết thủy tổ quỷ hút máu nha! Cảm...”
Douflamingo chưa nói hết lời thì Nghiêm
Học đột nhiên xoay người,đao đâm vào trong bụng Douflamingo, nói:
“Dùng một cái huyễn thể giả trang
cái gì! Để chân thân của ngươi ra đi!”
Chỉ thấy Tả Minh Vũ không bị vết
thương gì! Nghiêm Học thì tay có miệng vết thương đang không ngừng chảy máu. Hóa
ra khoảnh khắc Nghiêm Học đâm hướng Tả Minh Vũ thì dùng tay trái chặn lại, đâm
đao vào tay mình.
Douflamingo bên cạnh Nghiêm Học
biến mất, Douflamingo chân chính đi ra, nói:
“Các người làm sao phát hiện được?”
Tả Minh Vũ lắc đầu. Douflamingo
nhìn Nghiêm Học.
Nghiêm Học mỉm cười, hạnh phúc mà
chắn chắn nói.
“Minh Vũ rất lương thiện, ngươi
biết anh ấy rất thương ta đúng không? Cho nên dù Minh Vũ định giết ngươi cũng
tuyệt đối sẽ không để tay ta nhiễm bẩn!”
“Chỉ bởi vì cái này!? Như vậy cũng
quá mạo hiểm.”
“Đương nhiên không chỉ như vậy.” Nghiêm
Học chỉ hướng cửa, Douflamingo thuận theo nhìn qua. Thấy Khâu Tử Dạ và Khâu Tử
Lộ đứng đó!
“Sao có thể được? Ảo cảnh thôi miên
của ta phối hợp dùng với thuốc ảo giác, dù là thị giác, thính giác, vị giác hay
khứu giác đều không khác gì hiện thực, chỉ cần có một chút dao động thì sẽ bị
tổn thương thật sự!”
“Nhưng nếu như không tin thì sao?”
Khâu Tử Lộ bướng bỉnh chớp mắt, nói.
“Có ý gì?”
“Cái này phải cảm ơn Minh Vũ.” Khâu
Tử Dạ giải thích. “Ta và Tiểu Lộ thật sự cho rằng mình đạp bom, nhưng Minh Vũ
viết vào tay tiểu Lộ chữ “ảo”, Tiểu Lộ thông minh đương nhiên hiểu ra là chuyện
gì. Sau đó Tiểu Lộ sờ mắt ta, nhân lúc em ấy nói yêu ta thì làm miệng hình chữ “ảo”,
ta liền hiểu.” Lúc Khâu Tử Dạ nói “yêu ta” thì mặt đỏ hồng.
“Sau đó chúng ta ở lại mặt đất nằm
một hồi, hỗ trợ kiếm ra cái này. Ngươi cho rằng chúng ta chết rồi nên giải ảo
cảnh của chúng ta, chuyên tâm đối phó nhóm A Học, dĩ nhiên sẽ không biết ta và
Dạ ra sao.” Khâu Tử Lộ nói, giơ trong tay thuốc trung hòa và một chồng tư liệu
thực nghiệm.
“Lúc ta khóc vì Tử Dạ và Tử Lộ thì Minh
Vũ ở bên tai ta nói. “Họ không chết, là ảo giác”, sau đó ta nhắc nhở Tiểu Chi
cũng bị lừa, cho nên mới rồi ngươi nói câu: “Hắn còn giết Tử Dạ và Tử Lộ” là không
thể nào. Ngươi làm như vậy trở thành dư thừa.” Nghiêm Học cười cười bổ sung. “Thuận
tiện nhắc nhở ngươi, trừ ta ra, Minh Vũ trực tiếp gọi tên họ người khác.”
“Là ta sơ sẩy.” Douflamingo nói. “Ta không ngờ thoạt trông người khờ khạo
thì ra thông minh như vậy.”
“Thật ra những điều này chỉ là nguyên nhân phụ thôi.”
“Gì? Còn có điều khác?”
“Ừm.” Nghiêm Học gật đầu, nói. “Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Minh Vũ cho
ta cảm giác không ai bắt chước được!”