Ta muốn đến Cửu Châu - Chương 40 - 41

Chương 40

Mạc Mặc miệng còn hơi rượu, lẩm bẩm: “Có muỗi sao?”, sau
đó lập tức kết một kết giới, “Ta tuyệt đối sẽ không thất bại một phép thuật đến
ba lần!”. Cô ấy nói như tuyên thệ, ánh sáng lại hiện lên, lần này ánh sáng chói
hơn lúc nãy.

Nhược
Nhất che mắt quay lưng đi, sau khi cô cảm nhận thấy ánh sáng dần yếu đi thì lại
nheo mắt nhìn về phía Mạc Mặc. Nhược Nhất nhìn thấy một bóng người thoắt ẩn thoắt
hiện trong ánh sáng, ánh sáng dường như cũng đang nỗ lực chống lại sức mạnh nào
đó, cuối cùng ánh sáng trắng nổ ra như gương vỡ, Nhược Nhất chỉ nghe thấy hai
tiếng “bép bép”, tất cả ánh sáng đều tan biến. Mạc Mặc vẫn đứng nguyên chỗ cũ,
mặt trắng bệch.

Nhược
Nhất nhìn Mạc Mặc, ngây người hỏi: “Cô đã thất bại ba lần rồi?”.

Mạc Mặc
quay đầu, hơi rượu đã hết, trợn tròn mắt kinh ngạc, gương mặt tái xanh: “Nhan
Nhược Nhất, tôi… lần này e là… ‘lật thuyền trong mương(*)’ rồi”.

(*)Ý là đi thuyền ở nơi
không có sóng gió mà cũng lật, quá là xui xẻo.

Nhược
Nhất không hiểu: “Lật thuyền trong mương?”.

Mạc Mặc
quay vòng vòng tại chỗ, cố trấn tĩnh, cân nhắc câu chữ rồi nói: “Nói đơn giản
là… tôi vốn tưởng rằng tôi chơi người khác, kết quả lại là vận mệnh chơi tôi…”.

Nhược
Nhất không hiểu: “Rốt cuộc cô đang nói gì thế?”.

“Nói một
cách đơn giản hơn”. Mạc Mặc nghiêm túc nhìn Nhược Nhất, hai mắt sáng rực nhưng
gương mặt lại trắng bệch: “Tôi có rồi”.

Thời
gian giống như bút vẽ vô tình trong quốc họa(*),
phóng khoáng để lại một nét phi bạch(**).

(*)Quốc họa hay còn gọi là tranh Trung Quốc, là những bức
tranh được vẽ trên lụa, giấy Tuyên Thành, có trục cuốn. Quốc họa là hình thức hội
họa truyền thống của dân tộc Hán. Đề tài của các bức quốc họa là con người,
sông núi, hoa cỏ, chim chóc… thể hiện sự nhận thức của cổ nhân về tự nhiên, xã
hội và các lĩnh vực liên quan như chính trị, triết học, đạo đức…

(**) Một loại bút pháp đặc biệt trong thư pháp, giữa nét
vẽ có những vết trắng. Phi bạch cũng là một biểu hiện điển hình của sự kết hợp
hài hòa giữa hư và thực trong nghệ thuật quan truyền thống của Trung Quốc.

Nhược
Nhất không thể tưởng tượng được, khi mình đang eo đau lưng mỏi thì một “nam tử”
sắc mặt tái nhợt, nói với mình một câu nhẹ bẫng “Có rồi” sẽ khiến cô ngổn ngang
cảm xúc như thế nào.

Nhưng
bây giờ, cảm giác này thật sự có rồi… Tâm trạng của cô giống như bị nét phi bạch
vô tình được vẽ ra, đầu óc cô trống rỗng.

“Ai
làm?”. Nhược Nhất bình tĩnh nói: “Cô làm? Hay là hắn làm?”.

Mạc Mặc
nghĩ một lúc, quả quyết nói: “Không phân trên dưới”.

Nhược
Nhất đột nhiên cảm thấy miệng khô rát, cô quay người đi lấy chén trà, tay run
run. Lúc đưa chén trà lên uống, Nhược Nhất run tay làm vỡ chén, cô không thèm
quan tâm hông mình đang đau mỏi, chỉ vào mũi Mạc Mặc mà mắng: “Một chút thời
gian như vậy cô cũng có cơ hội tạo ra trẻ con sao! Làm theo ý mình cái con khỉ!
Cô sống buông thả quá mà!”.

Mạc Mặc
cũng tức giận, đập vào cái tay đang chống nạnh của Nhược Nhất và nói: “Bộ dạng
của cô thế này mà cô cũng dám nói tôi?”.

“Tên
khốn nào đề xướng việc tận hưởng lạc thú trước mắt khiến tôi thành ra thế này hả?
Cô gây thêm họa nữa đi! Thực ra cô là gián điệp, cô muốn để người Trung Quốc
con đàn cháu đống ở đây đúng không? Cô muốn di dân à!”.

“Di
cái con khỉ! Tận hưởng lạc thú trước mắt có gì không đúng, tôi chỉ là…”.

“Vui
quá hóa buồn?”. Nhược Nhất lạnh lùng ngắt lời Mạc Mặc. Mạc Mặc bị chẹn họng, một
người từ trước tới nay luôn ngang ngược như cô lúc này cũng chịu thua.

Mạc Mặc
thở dài, ngồi phịch xuống bên cạnh Nhược Nhất, mặt nhăn nhó. Nhược Nhất lạnh
lùng nhìn Mạc Mặc một lúc, cũng khổ não vô cùng. Hai người cùng than vắn thở
dài, cuối cùng Nhược Nhất nói trước: “Là con của ai?”.

Mạc Mặc
không nói, Nhược Nhất cũng không ép, một lúc sau, Mạc Mặc vẫn không trả lời,
Nhược Nhất lại hỏi: “Cô còn có thể ở lại đây bao lâu?”. Nhược Nhất láng máng nhớ
rằng Mạc Mặc từng nói với mình, cô ấy là phù thủy, trên người có linh lực chứ
không giống Nhược Nhất, cô ấy không thể ở lại một thế giới khác quá lâu. Nhưng
bây giờ Mạc Mặc đã mang thai, nếu muốn sinh đứa con ấy ra, quả thực không phải
là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn.

Mạc Mặc
nghĩ một lúc, nói: “Chưa đầy nửa tháng”.

Một
chút thời gian như vậy, sao mà sinh được chứ. Nhược Nhất cắn môi, “Hay là, bỏ
đi”.

Sắc mặt
của Mạc Mặc lại tái nhợt thêm chút nữa.

“Cô muốn
giữ đứa bé?”.

Mạc Mặc
sờ bụng mình, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nói: “Bỏ”.

“Vậy
chúng ta tìm thời gian xuống Anh Lương sơn tìm y quán xem sao, là cô nhầm lẫn
cũng nên”.

“Không
nhầm được, ngày mai chúng ta sẽ đi”. Mạc Mặc nắm chặt tay, “Chuyện này không thể
kéo dài được, cần bỏ thì phải bỏ ngay”.

“Nhưng
ngày mai đi… Sau khi bỏ đứa bé, chắc chắn cô phải nghỉ ngơi một thời gian…”.

“Nhan
Nhược Nhất”. Mạc Mặc cười, “Sau khi không còn thứ này, tôi lập tức có thể quay
về rồi, còn phải ở đây nghỉ ngơi cái gì nữa. Yên tâm đi, tôi có sức mạnh thế
nào cô là người hiểu rõ hơn ai hết”.

Nhược
Nhất không bị câu nói đùa của Mạc Mặc chọc cười, cô im lặng quay đầu đi. Bởi vì
cô không muốn lật tẩy chuyện Mạc Mặc đang giả vờ mạnh mẽ. Nhược Nhất nghĩ, nếu
để mình biết thằng cha đó là ai, nhất định mình sẽ… nhất định sẽ… Thôi thôi,
nghĩ đi nghĩ lại thì chắc là Mạc Mặc thích thằng cha ấy, nếu không, lúc này cô ấy
cũng sẽ không im lặng bảo vệ hắn như vậy. Hơn nữa… với tính cách của Mạc Mặc, rốt
cuộc chuyện này là lỗi của ai thì vẫn chưa thể biết được…

*

Sáng
hôm sau, Nhược Nhất và Mạc Mặc dậy sớm, hai người định lén ra khỏi Anh Lương
sơn, nhưng không ngờ giữa đường đi lại gặp Thương Tiêu. Nhược Nhất nhanh trí, lập
tức nở nụ cười đáng yêu: “Tiêu hồ ly, chàng cũng đi dạo à?”.

Thương
Tiêu lạnh mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của Mạc Mặc và
Nhược Nhất. Nhược Nhất đẩy Mạc Mặc lên trước, cười nói: “Ha ha, hai người làm
quen lại đi, thực ra cách đây mấy ngày ta mới biết Mạc Mặc chình là ca ca đã thất
lạc nhiều năm của ta”.

Thương
Tiêu lạnh lùng cười, Nhược Nhất lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.

“Đi
đâu vậy?”, Thương Tiêu lạnh lùng hỏi.

“Ở… ở
trên núi lâu quá, muốn xuống thôn làng đông vui dưới núi đi dạo thôi mà”, Nhược
Nhất ấp úng nói.

Thương
Tiêu nheo mắt, thấy Nhược Nhất đảo mắt liên hồi, hắn biết chắc chắn Nhược Nhất
vừa nói dối. Hắn đang định vạch trần thì có một giọng nói khác xen vào: “Ồ, thế
thì tốt quá, trên Anh Lương sơn này đúng là quá vắng vẻ. Người trẻ tuổi nên thường
xuyên tới những chỗ náo nhiệt”.

Tử Đàn
ở cách đó không xa đi tới, đứng cạnh Thương Tiêu, liếc nhìn sắc mặt nhợt nhạt của
Mạc Mặc, rồi lại quan sát Nhược Nhất đang gượng gạo cười. Nàng cười nói như
không có chuyện gì: “Một số chuyện gần đây thật sự khiến ta phiền lòng, vừa hay
hôm nay ta rảnh, hai người đưa bà già này đi giải khuây được không?”.

Nhược
Nhất giật giật khóe miệng, khó nhọc nói: “Được”, rồi bắt đầu nghĩ xem lát nữa
phải cắt đuôi nàng ta như thế nào.

Từ Đàn
càng cười tươi hơn: “Vậy Tiêu Nhi cũng đi cùng chúng ta chứ? Tuy yêu tộc đã chuẩn
bị không ít sính lễ cho hôn lễ của đệ, nhưng Nhược Nhất là nữ tử loài người, đệ
cũng nên chiều theo sở thích của muội ấy, tặng muội ấy một số tín vật đính ước
của loài người chứ”.

Hôn lễ…
tín vật đính ước… Nhược Nhất đỏ bừng mặt, Thương Tiêu im lặng một lúc nhìn Nhược
Nhất, rồi nghiêm mặt nói: “Nên như vậy”.

Tử Đàn
thấy không khí giữa hai người dần trở nên gượng gạo nên khẽ chạm vào cánh tay của
Mạc Mặc. Mạc Mặc như sực tỉnh, nhìn Tử Đàn.

Tử Đàn
chỉ nhìn Mạc Mặc, cười mà không nói. Ngay sau đó, Mạc Mặc liền cảm nhận được
không khí gượng gạo, lẳng lặng tránh xa Nhược Nhất một chút. Chỉ là, nụ cười vốn
rạng rỡ của Mạc Mặc lúc này trở nên cứng đờ.

Bốn
người chậm rãi đi xuống núi. Nhược Nhất và Thương Tiêu đi phía trước, Tử Đàn
phía sau khẽ nói với Mạc Mặc: “Nếu có chuyện khó xử thì cứ nói ra, chuyện lớn
nhỏ ở Cửu Châu này ta đều có thể giúp được”.

Mạc Mặc
gượng cười, nhưng đây không chỉ là chuyện của Cửu Châu, cô lắc đầu nói: “Không
cần phiền phức”.

“Đã là
thông gia thì việc gì phải khách sáo”.

Mạc Mặc
vẫn gượng cười.

*

Trận
chiến với Cửu Man tuy đã tàn phá không ít thôn xóm dưới Anh Lương, may mà thôn
xóm lớn nhất này không bị phá hủy. Khắc phục hậu quả trong thời gian lâu như vậy,
cuộc sống của mọi người cũng dần trở lại bình thường. Đúng lúc họp chợ sáng sớm,
các quầy hàng bày bán đủ loại hàng hóa khiến con đường chật kín người, những tiếng
mời mọc vang lên không ngớt.

Bốn
người đi giữa chợ, cách ăn mặc của họ khác biệt hẳn với những người nơi đây nên
thu hút sự chú ý của nhiều người. Tử Đàn tỏ ra rất hưng phấn, không biết kéo Mạc
Mặc đi đâu.

Thương
Tiêu vốn không thích những nơi ồn ào như thế này, hắn cau mày nhìn quanh một
lúc rồi hỏi: “Nàng thích gì?”.

Thoáng
cái Nhược Nhất đã không nhìn thấy Mạc Mặc đâu nữa, đang lo lắng thì bỗng nghe
thấy Thương Tiêu hỏi như vậy, cô đỏ mặt, ấp úng hồi lâu rồi ngượng ngùng nói:
“Chàng muốn tặng lễ vật cho ta thì sao lại hỏi ta, ừm… thực ra, chàng mua gì
cũng được!”, Nhược Nhất run run nói một câu tình cảm.

Thương
Tiêu bình tĩnh nhìn cô: “Nếu mua rồi không thích, nàng không được than vãn đâu
đấy”.

Sắc hồng
trên má Nhược Nhất dần tan, cô trợn mắt nhìn Thương Tiêu: “Thương Tiêu! Chàng
là đồ hồ ly khốn kiếp…”. Không lãng mạn tí nào.

“Nói
xem nàng muốn gì nào?”.

Nhược
Nhất tức giận nói: “Ta muốn mỳ suông”.

Đôi mắt
màu tím khẽ lay động, khóe miệng Thương Tiêu nhếch lên một nụ cười: “Muốn bao
nhiêu?”.

Nhược
Nhất vẫn tức giận: “Mỗi ngày một bát, đến tận lúc chết thì thôi!”.

“Được”.

Thương
Tiêu vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng như vậy khiến Nhược Nhất lập tức nổi
cơn tam bành, cô tức tới mức muốn đánh Thương Tiêu. Nhưng Nhược Nhất chưa kịp
đánh thì cô đột nhiên nghĩ kỹ lại cuộc đối thoại của họ lúc nãy. Cô nắm lấy tay
Thương Tiêu, ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt Thương Tiêu vẫn tràn ngập ý cười.

Lửa giận
trong lòng Nhược Nhất liền tiêu tan, cô dần cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào.
Cô cố kìm nén niềm vui, giả bộ tức giận nói: “Là chàng nói đấy nhé, mỗi ngày một
bát! Dù cho cháy bếp cháy nồi cũng phải nấu cho ta!”.

“Ừm”.

“Nhưng
cái đó chỉ là lời hứa, ta vẫn muốn có một tín vật”.

“Được”.

Nhược
Nhất nhìn trái ngó phải. Lúc tìm thấy một tiệm ngọc, cô liền kéo Thương Tiêu
vào đó nói với chủ tiệm: “Cho tôi miếng bạch ngọc tốt nhất, loại không có hoa
văn trang trí ấy”.

“Được,
cô nương xem miếng này thế nào?”. Chủ tiệm nghĩ hai người là khách quý nên thái
độ phục vụ rất tốt, ông ta cầm ra một miếng ngọc trắng óng ánh rất đẹp. Nhược
Nhất không biết gì về ngọc, cô quay sang nhìn Thương Tiêu. Thương Tiêu chỉ nói:
“Chỉ cần nàng thích”.

Nhược
Nhất nhếch miệng cười: “Ông chủ, khắc chữ trên đó cho ta”.

“Cô
nương muốn chữ gì?”.

“Mỳ
suông”.

Chủ tiệm
giật giật khóe miệng: “Cô nương, không phải lúc nào cũng có thể mua được miếng
bạch ngọc như thế này đâu, nó được nhập ở phương Tây về…”.

Nhược
Nhất lại nhìn Thương Tiêu vẻ mong chờ. Thương Tiêu nói: “Chỉ cần nàng thích”.

Nhược
Nhất vung tay đầy hào sảng: “Khắc đi ông chủ!”.

Cô cầm
miếng ngọc bội khắc hai chữ “Mỳ suông”, thích thú đi ra khỏi tiệm ngọc trước vẻ
mặt đau xót của chủ tiệm.

Tử Đàn
ăn kẹo hồ lô, tay cầm người làm bằng bột mỳ, nho nhã đi về phía họ. Mạc Mặc đi
sau với vẻ mặt vô cùng chán nản.

Nhược
Nhất đột nhiên thấy kính trọng Tử Đàn. Tử Đàn nhìn thấy Nhược Nhất cầm ngọc bội
trên tay, cười nói: “Ngọc này rất đẹp, nhưng nếu là nữ nhân dùng thì nó hơi
thô”.

Nhược
Nhất cười gọi: “Tiêu hồ ly”, rồi buộc ngọc bội vào bên hông hắn, chậm rãi nói,
“Thứ này vừa là tín vật, vừa là lễ vật, chàng nấu mỳ suông cho ta cả đời, ta tặng
cho chàng miếng ngọc khắc hai chữ ‘mỳ suông’. Nếu ngày nào đó chàng không nấu mỳ
suông cho ta nữa, ta sẽ cất thứ này đi, không bao giờ cho chàng đeo nữa!”.

Tử Đàn
và Mạc Mặc đều cười, Thương Tiêu thở dài: “Vụ làm ăn không mất vốn này của nàng
rất tốt”.

“Tất…”.
Giọng nói đắc ý của Nhược Nhất bỗng nhiên khựng lại, “Ồ, chẳng phải đó Vân Chử
sao? Còn cả Thái Phùng nữa kìa! Người đi giữa…”. Sắc mặt Nhược Nhất biến đổi.

Thương
Tiêu nhìn về phía ấy, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng. Tử Đàn cắn một miếng kẹo
hồ lô, ánh mắt cũng dần sắc bén.

Nhưng
điều mà mọi người không nhận ra là Mạc Mặc lúc nãy vẫn ở đây mà giờ đã biến mất.

Chương 41

Thái Phùng dừng bước, cảnh giác nhìn về phía trước, trong
đám đông, có ba người đặc biệt nổi bật.

“Chúa
thượng”.

Vành
tai Quý Tử Hiên khẽ động, hắn cười nói: “Đúng là Cửu Châu càng ngày càng nhỏ, ở
thôn xóm nhỏ này của Anh Lương mà cũng có thể gặp được cố nhân, thật là có
duyên”.

Trên
trán và trên người Vân Chử vẫn bị băng bó, hắn cau mày quan sát, đến khi nhìn
rõ Nhược Nhất, hắn hơi sững sờ. Hắn nhớ rằng, Thiên Tố được nữ tử này cứu đi,
nhưng bây giờ không thấy hai người đi cùng nhau, lẽ nào vết thương của nàng đã
lành nên nàng bỏ đi rồi sao? Nhưng Thiên Tố không tới tìm mình nữa… Có lẽ lòng
nàng đã nguội lạnh rồi.

Vân Chử
nghĩ như vậy, nhưng trong đầu thoáng đau đớn, như có một sợi tơ dẫn ra một giọng
nói yếu ớt: “Vân Chử, ta chỉ mong sau này chàng có thể sống vui vẻ”. Nhưng nghĩ
đi nghĩ lại, hắn không thể nhớ Thiên Tố đã nói chuyện với hắn bằng ngữ khí vô vọng
ấy khi nào.

“Chúa
thượng”. Giọng nói của Thái Phùng cắt đứt mạch suy nghĩ của Vân Chử, hắn lạnh
lùng nói: “Hôm nay chúng ta nên tạm tránh đi”.

Quý Tử
Hiên lại thản nhiên nói: “Ngươi nhìn xem Nhan Nhược Nhất có đó không?”.

“Có”.

“Vậy
thì không cần lo lắng, hôm nay Thương Tiêu chắc chắn là không muốn xảy ra xung
đột với ta. Hơn nữa, ta tới Anh Lương để tìm người, họ cũng không cần phải làm
gì ta, ta cứ tiếp tục tìm người thôi”.

Thái
Phùng chắp tay tuân lệnh, cầm bức chân dung đi vào một cửa tiệm.

Nhược
Nhất đứng ở xa nên không nghe rõ họ nói gì, nhưng cô vẫn nhìn thấy Thái Phùng cầm
một bức chân dung dò hỏi khắp nơi, bộ dạng giống như đang tìm người. Cô kéo tay
áo Thương Tiêu: “Quý Tử Hiên có người quan trọng từ khi nào vậy? Quan trọng tới
mức hắn phải đích thân tới Anh Lương tìm sao?”.

Thương
Tiêu lắc đầu.

Nhược
Nhất nghĩ: Vùng đất Anh Lương này không phải là lãnh địa của yêu tộc, cũng
không phải của tiên tộc, từ trước tới nay đều do Anh Lương chủ quản lý. Nhưng
Anh Lương chủ thường ngày thân thiết với U Đô hơn, Quý Tử Hiên âm thầm đến đây
như vậy… Người mà hắn muốn tìm chắc chắn là vô cùng quan trọng. Nhưng Nhược Nhất
chưa bao giờ nghe nói Tầm Thường cung chủ quan tâm tới ai. Trên đường tới Anh
Lương, cô nghe người ta nói, một nữ nhân dũng mãnh đã làm nổ ba trong bốn tòa
điện vàng của Tầm Thường cung…

Nữ
nhân dũng mãnh…

Đột
nhiên nghĩ tới điều gì đó, Nhược Nhất liền quay đầu tìm Mạc Mặc nhưng không thấy
cô ấy đâu! Nhược Nhất càng nghi hoặc trong lòng, cô nhẩm tính thấy thời gian
trùng hợp vô cùng. Đứa trẻ trong bụng Mạc Mặc lẽ nào là của Quý Tử Hiên? Nhưng…
nhưng điều này thật quá ngớ ngẩn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, rốt
cuộc Mạc Mặc làm thế nào mà có thể cám dỗ được loại cực phẩm như Quý Tử Hiên nhỉ!

Hơn nữa…
Nhược Nhất nhớ tới những điều trước đó Tử Đàn nói với mình, sắc mặt cô trở nên
khó coi, nếu chuyện này là thật… e là việc bỏ đứa bé sẽ rất phiền phức.

Tử Đàn
nuốt miếng kẹo hồ lô trong miệng, nói: “Trước khi tới đây ta có nghe nói là
thiên thư của Tầm Thường cung bị mất. Hôm nay hắn tới đây, chắc chắn là có liên
quan tới chuyện này. Giờ không phải là lúc đụng độ với hắn, nếu không phải hắn
tới gây chuyện thì chúng ta cũng không cần bận tâm tới hắn làm gì”.

Nhược
Nhất nghe vậy liền thấy rất ngạc nhiên, lúc trước Quý Tử Hiên ăn trộm thiên thư
của yêu tộc trên bạch môn ở đỉnh Hàn Ngọc, bây giờ cuốn thiên thư ấy lại một lần
nữa bị ăn trộm. Là Mạc Mặc làm sao? Nhưng cô ấy cần cuốn thiên thư ấy làm gì?

“Ơ?”,
Tử Đàn nhìn ra sau, lấy làm lạ nói: “Thông gia đâu rồi?”.

Nhược
Nhất toát mồ hôi lạnh, gượng cười: “Ha ha… lúc nãy hình như muội nghe huynh ấy
nói là mót quá, ha ha, vừa hay muội cũng mót… muội đi tìm nhà xí, nhân tiện tìm
huynh ấy luôn…”. Nhược Nhất nói rồi quay người định chạy đi nhưng lại bị Thương
Tiêu kéo lại.

“Chúng
ta cùng đi”.

Nhược
Nhất sầm mặt, đẩy hắn ra: “Ta đi nhà xí mà chàng đi theo làm gì, ta sẽ về ngay
thôi. Thật đấy!”.

Thương
Tiêu hừ lạnh một tiếng, mỗi lần Nhan Nhược Nhất muốn người khác tin vào lời nói
dối của mình, mắt cô đều sáng ngời. Lần này cũng không ngoại lệ. Thương Tiêu
đang định vạch trần lời nói dối của cô thì Nhược Nhất đột nhiên nhón chân, hôn
mạnh lên khóe môi của Thương Tiêu ngay trước mặt mọi người.

Thương
Tiêu lập tức sững sờ.

Nhược
Nhất nhân lúc Thương Tiêu còn đang ngây người, cô gạt tay hắn ra, vừa chạy vừa
khua tay, nói: “Lát nữa ta quay lại!”.

Tử Đàn
đứng cạnh Thương Tiêu bật cười: “Khắc tinh, đây đúng là khắc tinh của đệ!”.

Thương
Tiêu tỉnh ra, sờ khóe môi rồi cau mày nói: “Quý Tử Hiên ở đây, không thể để
nàng ấy chạy lung tung được”.

Tử Đàn
cười nói: “Chẳng phải chỉ cần giám sát Quý Tử Hiên là được sao?”.

Thương
Tiêu im lặng, nhìn về hướng Nhược Nhất chạy đi, cuối cùng thở dài một tiếng:
“Đúng là kiếp số”.

Nhược
Nhất chẳng thèm bận tâm tới cái gì mà khắc tinh với kiếp số, lúc này cô chỉ muốn
tìm Mạc Mặc, bắt cô ấy nói cho rõ chuyện này. Nhưng không ngờ Nhược Nhất chưa
chạy được mấy bước thì có một bàn tay đột nhiên thò ra từ trong con hẻm nhỏ, bịt
miệng cô lại và lôi cô vào hẻm.

“Suỵt!”.

Nhược
Nhất nhận ra giọng nói của người đó, gật đầu ra hiệu, người ấy cũng không nói
gì, lanh lẹ bỏ tay ra. Nhược Nhất quay đầu mắng: “Tất cả chuyện này là thế nào
vậy? Tốt nhất là hôm nay cô nói rõ ràng cho tôi biết, sau khi tới Cửu Châu cô
đã làm những gì?”.

Người
đó chính là Mạc Mặc đã biến mất lúc nãy.

Mạc Mặc
đau đầu day huyệt Thái Dương, cuối cùng cô thở dài, ngoan ngoãn nói rõ những
chuyện mình đã làm sau khi tới Cửu Châu. Nhược Nhất nghe xong thì sững người:
“Vì thế, cô nói là, cô cũng bỏ thuốc ấy cho Quý Tử Hiên, rồi chỉ trong một buổi
tối đã làm cho hắn mệt nhoài, hôm sau cô đánh đám người của Tầm Thường cung, cướp
thiên thư, rồi bỏ chạy sao?”.

Mạc Mặc
mở to mắt, gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Thực ra, nếu chỉ đọ thể lực thì chắc
chắn tôi không thắng được hắn, vì thế tôi còn thi triển mấy thuật chú nữa”.

“Vậy…
vậy cô cướp thiên thư làm gì?”.

“Hắn
nhốt tôi nhiều ngày như vậy, tôi phải trút giận chứ. Huống hồ, tôi mới tới thế
giới này nên giống như kẻ mù ấy, chẳng biết gì cả, vừa hay cuốn sách ấy có tất
cả những gì tôi muốn biết, chẳng phải có thể giúp ích cho tôi sao?”.

Nhược
Nhất ôm trán, bất lực thở dài, thất bại này đối với Quý Tử Hiên mà nói… có lẽ
là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn… Nhược Nhất nghĩ, cho dù Mạc Mặc không
lấy trộm thiên thư thì Quý Tử Hiên cũng sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

Mạc Mặc
vừa than vãn vừa lườm Nhược Nhất: “Chẳng phải đều là lỗi của cô sao? Nếu không
phải cô vô dụng bị bắt tới nơi quỷ quái như Cửu Châu thì tôi đâu có gây ra những
chuyện này!”.

Nhược
Nhất im lặng.

Mạc Mặc
chán nản than thở: “Tôi chỉ sống buông thả mấy ngày như thế, chỉ mấy ngày như
thế thôi! Tôi tưởng tôi và hắn không phải là người ở cùng thế giới, làm chuyện ấy
sẽ không để lại hậu họa gì… không ngờ lại có thật… Không được, bây giờ không thể
trì hoãn, tôi sẽ đi mua thuốc, mau chóng bỏ thứ này đi, Nhan Nhược Nhất, cô hãy
giúp tôi…”.

Nhược
Nhất sầm mặt: “Mạc Mặc, e là không thể bỏ được đứa bé này”.

Mạc Mặc
sững người: “Vì sao?”.

“Lần
trước Tử Đàn nói với tôi, chân thân của Quý Tử Hiên là cửu vĩ bạch hồ”.

Mạc Mặc
trợn mắt kinh ngạc: “Hắn cũng là hồ ly! Chả trách tôi cảm thấy yêu khí trên người
Thương Tiêu và Quý Tử Hiên giống nhau như vậy. Nhưng thế thì đã sao?”.

Nhược
Nhất khó nhọc nói: “Mối liên hệ giữa đứa con của cửu vĩ bạch hồ với mẹ nó là vô
cùng chặt chẽ. Nếu bỏ đứa bé, chỉ sợ cô cũng sẽ…”.

“Chết?”.
Tiếng nói này của Mạc Mặc vô cùng thê lương. Nhược Nhất nghiêm túc gật đầu. Mạc
Mặc chớp mắt hồi lâu, ngẩng đầu cười, bỗng bóp cổ Nhược Nhất: “Cô là nha đầu khốn
kiếp, chẳng bao giờ nói ra tin tốt lành cả! Hôm nay tôi phải diệt cái miệng quạ
đen này của cô! Tôi phải diệt cô trước!”.

Nhược
Nhất bị Mạc Mặc làm cho hoa mắt chóng mặt, cô trợn mắt run tay, kiên định chỉ về
một hướng. Mạc Mặc chưa nguôi giận, cô ấy nhìn về hướng Nhược Nhất chỉ, bỗng chốc
sững người - Quý Tử Hiên dẫn theo hai thuộc hạ của hắn tìm kiếm khắp nơi. Bây
giờ hắn vẫn chưa chú ý tới con hẻm tối này. Mạc Mặc buông tay, định chuồn đi,
nhưng Nhược Nhất tóm lấy cô ấy, nói nhỏ: “Cô đang cải trang đàn ông! Chuồn cái
gì mà chuồn! Chuồn thì chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?”.

Mạc Mặc
quả nhiên bất động, ngay cả mái tóc cũng như đông cứng.

Vành
tai của Quý Tử Hiên khẽ động, hình như hắn nhận ra tiếng nói của Nhược Nhất. Hắn
khẽ nghiêng người về phía Nhược Nhất.

Hai
người sợ dựng tóc gáy, Nhược Nhất ngoái đầu tìm Thương Tiêu. Cô nhìn thấy
Thương Tiêu đang ở cách đó không xa đang im lặng quan sát bên này, trong lòng
cô lập tức trút được gánh nặng. Nhược Nhất khẽ đập tay Mạc Mặc, tỏ ý cô ấy
không cần lo lắng. Cái đập tay này mới khiến cô phát hiện, tay của Mạc Mặc lạnh
giá tới mức đáng sợ.

Nữ phù
thủy Mạc Mặc từ trước tới nay vốn không sợ trời cũng chẳng sợ đất, thế mà từ
khi nào lại sợ ai đó tới mức này… Lẽ nào, là vì con cháu của tộc cửu vĩ bạch hồ
đều có năng lực kỳ diệu gì đó sao…

“Nhan
cô nương”, Quý Tử Hiên điềm đạm gọi.

Hai cô
nàng dựng tóc gáy.

Nhược
Nhất bước lên trước một bước bảo vệ Mạc Mặc, cố trấn tĩnh nói: “Có chuyện gì
không?”.

“Ta chỉ
muốn hỏi thăm cô nương một tiếng thôi”.

Nhược
Nhất cười cho có lệ, nói: “Nhờ phúc của ngươi, ta sống rất tốt”.

Quý Tử
Hiên cười điềm đạm: “Tôi nghĩ cũng phải, xem ra Thương Tiêu càng ngày càng quan
tâm tới cô, đi đâu cũng không quên sai hộ vệ đi theo cô”.

Nhược
Nhất nắm chặt tay Mạc Mặc, thầm chửi: Chẳng phải ngươi mù sao? Cảm giác nhạy
bén như vậy đâu giống kẻ mù! Ánh mắt của Nhược Nhất lướt qua người Thái Phùng
đang đi tới, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý. Cô lạnh mặt, cười nhạo, nói:
“Đúng vậy, lẽ nào còn phải cho kẻ địch cơ hội hại ta sao?”.

Quý Tử
Hiên nghe câu này chỉ cười mà không nói gì, Thái Phùng thì vẫn lạnh mặt.

“Hứ”.
Nhược Nhất cao ngạo ngẩng đầu, tỏ ra giận dữ, lườm Thái Phùng một cái rồi kéo
tay Mạc Mặc ra khỏi con hẻm, đi tới chỗ Thương Tiêu. Vì đường hơi chật nên khi
đi qua người Quý Tử Hiên họ phải đi rất sát người hắn. Quý Tử Hiên vẫn “nhìn” về
phía con hẻm nhỏ. Ánh mắt hắn không có ánh sáng, đúng là hắn bị mù thật.

Cho dù
vẻ mặt và động tác của Quý Tử Hiên không hề có điểm gì bất thường, nhưng tay Mạc
Mặc vẫn run run. Chiều cao của cô ấy lúc này tương đương với Quý Tử Hiên. Khi họ
đi lướt qua Quý Tử Hiên, gió thổi bay mấy lọn tóc của Mạc Mặc khiến chúng lướt
qua vai của Quý Tử Hiên…

Đột
nhiên một bàn tay đặt lên vai Mạc Mặc, toàn thân Mạc Mặc cứng đờ.

“Đợi
đã”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3