Ta muốn đến Cửu Châu - Chương 35 - 36

Chương 35

Nhược Nhất nghĩ, cô không bao giờ quên ánh mắt giống như
được cải tử hoàn sinh của Thương Tiêu khi ấy. Ánh mắt lấp lánh trong khoảnh khắc
ấy rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời. Cô yên lặng chờ câu trả lời của Thương
Tiêu.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển. Hai người
bị chấn động tới mơ hồ, như không biết mình đang ở nơi nào.

Tiếp đó, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng
bị đẩy lùi, ánh sáng dần trở nên mơ hồ, chẳng bao lâu, xung quanh lại biến
thành một mảng tối đen. Thương Tiêu nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn
tập trung tinh thần, ôm lấy Nhược Nhất, vô cùng cảnh giác.

Nhược Nhất thì cảm thấy cảm giác đau đớn
trong cơ thể dần tan biến một cách thần kỳ, vết máu trên môi cô cũng biến mất.

Thương Tiêu lạnh lùng nói: “Có người phá
thuật giam hãm của tòa thành hư ảo”. Hắn chưa nói dứt lời thì cách đó không xa
vang lên tiếng gọi của Mạc Mặc: “Nhan Nhược Nhất!”.

Nhược Nhất sững người, rõ ràng biết bây giờ
mình đã thoát chết nhưng cô vẫn không cam lòng. Khoảnh khắc này, cô rất muốn
quay trở vào tòa thành hư ảo.

“Nhan Nhược Nhất!”, Mạc Mặc kiên nhẫn gọi.

Nhược Nhất phẫn nộ nói: “Gọi cái gì mà gọi!
Đến muộn một chút thì sẽ chết sao!”.

Không ngờ Nhược Nhất nói như vậy, quả
nhiên không có bất kỳ âm thanh nào truyền tới nữa. Xung quanh là một vùng tĩnh
mịch, nhưng trong cái tĩnh mịch ấy lại có sự xao động kỳ lạ. Thần sắc của
Thương Tiêu càng thêm nghiêm trọng. Nhược Nhất biết chắc chắn đã xảy ra chuyện
gì đó. Cô tựa sát lại gần Thương Tiêu. Bỗng nhiên, một vạt áo đỏ như máu lướt
qua, Nhược Nhất lập tức dựng tóc gáy: “Chàng… chàng nhìn thấy không?”, giọng cô
run rẩy.

Thương Tiêu bình thản nói: “Trong sương
đen có người”.

“Thật sự là ‘người’ sao?”.

“Không phải”. Thương Tiêu trả lời chắc chắn.
Sắc mặt Nhược Nhất tối sầm, cô lại gần Thương Tiêu hơn nữa.

Đôi mắt màu tím của Thương Tiêu trở nên sắc
bén. Hắn ôm Nhược Nhất, vung tay phải lên không trung, một đường yêu khí ngưng
tụ thành dao sắc, lướt về bốn phương tám hướng giống như ánh sáng.

Lập tức, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên
không dứt.

Tiếng kêu chói tai tới mức khiến Nhược Nhất
run rẩy. Sau khi yêu lực quét qua, xung quanh lại trở về yên tĩnh. Nhược Nhất mất
hết hồn vía: “Cái gì vậy?”.

Thương Tiêu cau mày nói: “Quái vật do ma
khí ngưng tụ thành”.

Nghĩ tới những sinh vật giống như ma quỷ
chui lên từ lòng đất, Nhược Nhất xanh mặt: “Chàng nói là, lúc nãy xung quanh
chúng ta toàn là quái vật bóng đen như thế”.

“Bây giờ cũng vậy”. Thương Tiêu chưa nói dứt
lời, Nhược Nhất chỉ thấy một luồng khí âm u luồn qua sống lưng. Cô nhìn sang
trái, lại thấy tà áo đỏ như máu ấy. Đột nhiên, trong đầu Nhược Nhất hiện lên cảnh
tượng hết sức kỳ lạ - một người áo đỏ tóc dài bị đóng đinh trên tường, thè lưỡi,
quần áo rách rưới, vai và cánh tay chi chít những vết máu đen, máu ở sau lưng hắn
cũng theo bức tường đinh chảy xuống, nhuộm đỏ mặt đất.

Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Cứu… cứu…”.
Cảnh tượng này quá kỳ quái, khiến người ta vô cùng sợ hãi. Nhược Nhất rùng mình
ớn lạnh.

“Sao vậy?”, Thương Tiêu hỏi.

Sắc mặt của Nhược Nhất càng khó coi hơn:
“Chàng không nhìn thấy sao?”.

Thương Tiêu trầm giọng: “Thấy gì?”.

Thương Tiêu không nhìn thấy… với sự cách
biệt về tu vi giữa hai người, không thể có thứ Nhược Nhất nhìn thấy mà Thương
Tiêu không nhìn thấy được. Nếu thực sự có vật như thế, vậy thì có thể chứng
minh một điều, người đó cố tình chỉ cho một mình Nhược Nhất nhìn thấy!

Nhược Nhất đang hoang mang sợ hãi thì một
tiếng hét chợt vang lên, tiếng hét chói tai như muốn xé toạc màng nhĩ. Sương
đen ở xung quanh bắt đầu chuyển động một cách quỷ dị. Nhược Nhất có cảm giác cơ
thể mình bị thắt chặt, giống như có thứ gì đó đang trói cô vậy.

Đối phương đã bắt đầu tấn công rồi sao?

Bên cạnh Thương Tiêu lóe lên một quầng
sáng bạc bảo vệ Nhược Nhất. Hắn chỉ tay về phía hư không, một chùm sáng bạc từ
ngón tay của hắn bay vút lên tầng mây. Chẳng bao lâu sau, hướng chuyển động của
màn sương đen xung quanh dần biến đổi. Chùm sáng đó của Thương Tiêu giống như
tâm bão, dần hút sương đen bốn phía về phía nó, quay quanh nó.

Dần dần, Nhược Nhất có thể thấp thoáng
nhìn thấy bầu trời ngoài màn sương đen và mặt đất phía dưới. Nhưng tiếng kêu
gào xé tai ấy không hề dừng lại mà càng chói tai hơn. Thương Tiêu khẽ quát một
tiếng, hắn gia tăng yêu lực, quầng sáng bạc ở ngón tay hắn càng sáng. Nhưng màn
sương đen lại chuyển động chậm hơn lúc nãy rất nhiều.

Nhược Nhất biết chắc chắn là Thương Tiêu
đang giao đấu với người trong bóng tối, cô vô cùng lo lắng nhưng lại không biết
nên giúp Thương Tiêu như thế nào.

Màn sương đen dần bị Thương Tiêu thu lại,
nhưng dấu ấn nhập ma trên ấn đường của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, cánh tay ôm Nhược
Nhất cũng ngày càng cứng đờ, móng tay hắn dài ra đáng sợ, môi hắn dần thâm đen,
đôi mắt tím càng mờ đục.

Lẽ nào yêu lực đã cạn kiệt, Thương Tiêu
không áp chế được ma khí trong cơ thể nữa sao?

Nhược Nhất kinh hãi, lập tức cắn ngón tay
mình, đưa tới miệng Thương Tiêu. Ngửi thấy mùi máu của Nhược Nhất, sát khí
trong mắt hắn giảm đi một chút, Nhược Nhất nói: “Mở miệng ra!”.

“Không cần”. Thương Tiêu quay đầu đi. Yêu
lực liền tăng mạnh, quầng sáng bạc như bị nổ tung, nuốt trọn sương đen bốn
phía.

Tiếng hét chợt dừng lại. Hai bóng người bất
ngờ xuất hiện trước mắt Nhược Nhất: một người là kiếm khách áo đen mặt đầy
thương tích, trông có vẻ thảm hại - Mạc Mặc; một người… là nam tử áo đỏ, vẻ mặt
đờ đẫn, mặt trắng nhợt như người chết.

Nhược Nhất nhìn mà sợ hãi, không chỉ vì
nam tử này giống hệt với người mà cô nhìn thấy trong màn sương đen lúc nãy, mà
gương mặt hắn rất giống một người - người đó kiếp trước tên là Dư Nghị, ông chủ
bị què chân của thanh lâu, kiếp trước nữa tên là Thành Hạo, một đại tướng quân
lẫy lừng trong thiên hạ. Nam tử áo đỏ này… hắn và người tình mà Nguyệt Hoàng
tìm kiếm khắp nơi sao giống nhau đến vậy!

Nhược Nhất gọi khẽ: “Dư Nghị…”.

Nhưng vì sao hắn lại ở đây? Rốt cuộc hắn
và những ma khí này có quan hệ gì? Nguyệt Hoàng nói hai trăm năm nay không tìm
thấy chuyển thế của Thành Hạo, lẽ nào chuyện ấy có liên quan tới bộ dạng này của
hắn?

Không ngờ tiếng gọi khẽ của Nhược Nhất đã
thu hút người đó. Đôi mắt của hắn tĩnh lặng như tờ. Hắn khẽ mấp máy đôi môi
xanh đen: “Ta tên là Hồng Liên”.

Nhược Nhất sững người.

Nhưng ở bên kia lại truyền đến tiếng chửi
của Mạc Mặc: “Hồng cái đầu ngươi! Ai muốn biết ngươi tên gì! Ngươi phải đấu với
lão tử ba trăm hiệp! Lần này lão tử nhất định sẽ biến ngươi thành thịt băm!”.
Nói rồi Mạc Mặc liền tấn công hắn, mặc cho Nhược Nhất gọi thế nào cũng không dừng
lại.

Lúc này, Thương Tiêu run rẩy ôm ngực, gân
xanh trên trán nổi lên rõ rệt, dấu ấn nơi ấn đường hiện rõ. Nhược Nhất lo lắng
cho Thương Tiêu, cô đưa ngón tay chảy máu đến bên miệng hắn nhưng hắn lại quay
đầu đi. Nhược Nhất tức giận nói: “Mở miệng ra! Sao chàng lại ngang bướng như vậy?
Chàng hãy nuốt một chút máu đi, ta không chết được đâu!”.

Thương Tiêu vẫn cắn chặt răng. Nhược Nhất
vô cùng tức giận, cắn ngón tay của mình, hút máu, rồi kéo Thương Tiêu lại, đặt
môi mình lên môi hắn. Thương Tiêu không ngờ Nhược Nhất đột nhiên làm như vậy, hắn
định đẩy cô ra, nhưng môi răng hắn đã bị Nhược Nhất tách ra, ngay lập tức miệng
hai người đầy mùi tanh của máu.

Thương Tiêu sững người, ma tướng trên mặt
dần tiêu tan, nhưng mặt hắn bỗng hiện vẻ đau đớn. Hắn thi triển phép thuật, cơ
thể Nhược Nhất lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích. Khi môi của hai người
tách ra, hắn liền giải cấm chế cho Nhược Nhất, khẽ thở dài một tiếng và nói:
“Nhược Nhất, ta nợ nàng nhiều như vậy, ta đã không thể trả được…”. Nhược Nhất sững
người, nhất thời không thể hiểu được hắn muốn nói gì.

“Nhan Nhược Nhất!”, Mạc Mặc hét lớn. “Mẹ
kiếp, hai người có thể nhìn rõ tình hình bây giờ được không! Giờ là lúc hai người
nói chuyện yêu đương sao?”. Nói rồi Mạc Mặc đọc thần chú, một lần nữa tấn công
Hồng Liên.

Nhược Nhất nhìn về phía Hồng Liên, thấy vạt
áo của hắn tung bay, mái tóc đen bay trên không trung như ác quỷ. Sắc mặt của hắn
vẫn tái nhợt, nhưng khóe mắt lại chảy huyết lệ, huyết lệ rơi trên khuôn mặt trắng
bệch trông quái dị vô cùng.

Mạc Mặc vẽ một ma pháp trận màu vàng rất lớn
trên không trung, đưa tay bắt lấy, rồi rút ra một thanh trường kiếm sáng chói.
“Ha!”, Mạc Mặc hét lớn, chém thẳng vào đầu Hồng Liên.

Nhược Nhất vốn tưởng thanh kiếm này mà
chém xuống thì chắc chắn là đầu lìa khỏi xác, đang định hô “Dừng tay” thì không
ngờ thanh kiếm ấy bị một tầng kết giới màu đỏ thẫm chặn lại ở bên ngoài.

Linh lực của Mạc Mặc va chạm với kết giới
làm bắn ra những tia lửa, một số linh lực bật trở lại làm Mạc Mặc bị thương. Mạc
Mặc không chịu thua, truyền hết linh lực vào thanh kiếm, liên tục quát, quyết
chém đứt kết giới này.

Trước sự tấn công của Mạc Mặc, Hồng Liên đột
nhiên cử động, ngẩng mặt trợn mắt với cô, huyết lệ tuôn rơi, hắn từ từ đưa tay
lên, nhắm thẳng Mạc Mặc, lòng bàn tay ngưng kết một luồng gió lốc màu đen…

“Mạc Mặc cẩn thận!”. Nhược Nhất sợ hãi hét
lên.

Thương Tiêu cau mày, đang định ra tay thì
một đường sáng màu đỏ cam từ một hướng khác đã đánh lên kết giới của Hồng Liên.

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu của phượng
hoàng, Nhược Nhất chuyển ánh nhìn, thấy một chú phượng hoàng màu đỏ thẫm từ phía
sau Hồng Liên chầm chậm bay đến. Nó loạng choạng bay, như thể sắp rơi xuống.
Nhược Nhất nghe tiếng kêu ấy, là tiếng Nguyệt Hoàng gọi người yêu.

Sắc mặt Hồng Liên khẽ biến đổi, huyết lệ
thôi rơi.

Nguyệt Hoàng…

Nhận thấy đối thủ phân tâm, Mạc Mặc quát lớn,
ánh sáng trên trường kiếm liền tăng mạnh. Lúc này Nhược Nhất muốn hô dừng tay lại
thì cũng không kịp nữa. “Rắc” một tiếng, kết giới màu đỏ thẫm bị nứt một vệt
dài.

Phượng hoàng kêu lên, tiếng kêu như khóc.

Mạc Mặc chém một đường kiếm, lập tức chặt
đứt đôi người Hồng Liên. Điều khiến người ta kinh ngạc là, trong cơ thể của Hồng
Liên không có giọt máu nào chảy ra, hắn nhìn cơ thể của mình bị chém đôi mà sắc
mặt không hề biến đổi.

Như nhận ra được điều gì, sắc mặt của
Thương Tiêu bỗng có chút biến đổi. Thương Tiêu nhanh chóng bay về phía ấy, đẩy
Nhược Nhất cho Mạc Mặc. Thương Tiêu đập vào vai Mạc Mặc, khiến cô bật ra xa hơn
mười trượng. Tay Thương Tiêu bắt ấn rồi đập mạnh lên trán Hồng Liên.

Lập tức, Hồng Liên tỏ ra vô cùng đau đớn,
hai nửa cơ thể bị Mạc Mặc chém đứt bắt đầu nhúc nhích. Hắn hét lên, hóa thành
khói đen quấn quanh người Thương Tiêu, giống như một con rắn, càng lúc càng quấn
chặt.

Chương 36

Một chùm sáng bạc từ cơ thể
Thương Tiêu bắn ra va chạm với luồng khói đen đang quấn quanh hắn. Chỗ va chạm
mạnh thậm chí còn phát ra tiếng động. Nhược Nhất không biết chút máu ấy của
mình có thể áp chế ma khí trong cơ thể Thương Tiêu được bao lâu, nếu hắn cứ
tiêu hao yêu lực để đối kháng với kẻ khác thì chẳng bao lâu nữa ma khí bị hắn
áp chế sẽ xông ra khống chế hắn! Nhược Nhất đang vô cùng lo lắng, bỗng nghe thấy
một tiếng ngân nga kỳ ảo từ phía xa, như đọc thần chú, như hát khúc ca.

Luồng khói đen dần dần trở nên kỳ quái.

Thương Tiêu quyết định thu chùm sáng bạc
xung quanh mình lại, chẳng bao lâu sau luồng khói đen ấy liền buông Thương Tiêu
ra trong tiếng ngân nga.

Sương khói dần bay tới chỗ cao hơn rồi
ngưng tụ thành hình dáng Hồng Liên. Lúc này, sắc mặt của Hồng Liên vẫn trắng bệch,
nhưng trong miệng hắn lại phát ra tiếng gầm rú như dã thú khi gặp địch, hắn
nhìn lên trời bằng ánh mắt chăm chú và cảnh giác.

Tiếng ngân nga dần dứt, mọi người nhìn
theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một nữ tử như tiên cưỡi sen bay tới. Tay áo nàng
tung bay, bước đi không nhanh không chậm nhưng mỗi bước chân là mười dặm, chốc
lát đã tới bên cạnh Thương Tiêu. Nàng nhìn Thương Tiêu, mỉm cười, dáng vẻ ấy
khiến người ta nhìn mà thư thái.

“Từ khi nào Tiêu Nhi trở nên vô dụng như vậy?”.
Câu nói này tuy mang vẻ chế nhạo nhưng cũng khiến người nghe thấy thoải mái.

Thương Tiêu im lặng, bất giác nhìn sang
Nhược Nhất.

Thấy người vừa tới, Nhược Nhất gượng cười,
chua xót nói với Mạc Mặc: “Nói về tình địch, thì cô ta mới là tình địch thật sự
của tôi”.

Mạc Mặc ngắm nghía Tử Đàn một hồi: “Đúng
là mỹ nữ, nhưng đối với ta mỹ nữ cũng chẳng là gì”.

“Đó là bởi vì cô không phải là nam nhân thực
sự”. Nhược Nhất vẫn chưa nói dứt lời thì Hồng Liên đột nhiên gầm lên một tiếng,
dưới mặt đất cũng bốc lên vô số khí đen. Chúng dần ngưng tụ thành hình, nhanh
chóng lao về phía mọi người trên không trung.

“Mẹ kiếp!”. Mạc Mặc chửi rủa, lập tức
giăng một kết giới bảo vệ mình và Nhược Nhất, “Quái vật gì vậy! Cần bao nhiêu
có bấy nhiêu sao? Nhiều thế này chỉ tổ giết mỏi tay. Chúng ta trốn đi thì hơn”.

Nhược Nhất không đáp lời Mạc Mặc, vẻ mặt
nghiêm trọng, lẩm bẩm: “Ma khí đã tràn lan như vậy rồi sao?”. Hơn nữa tên Hồng
Liên này còn có thể gọi ma khí đến, rốt cuộc hắn là ai…

Tử Đàn khẽ nhếch môi: “Định giở những trò
vặt này để đối phó ta sao?”. Nói rồi, Tử Đàn khẽ động ngón tay, niệm tịnh tâm
chú.

Mạc Mặc thấy thế, liền cười giễu, nói:
“Nhiều yêu quái thế này, dù có là Đại La thần tiên chỉ dùng một câu thần chú
thì cũng không thể… giải… quyết được”.

Ánh sáng lướt qua, yêu quái ngưng tụ từ ma
khí trong chớp mắt hóa thành sương khói, lan tỏa khắp nơi khiến Anh Lương sơn
trở nên mù mịt. Mạc Mặc kinh ngạc nhìn Tử Đàn, nhỏ giọng hỏi Nhược Nhất: “Đây lại
là quái vật gì vậy?”.

Nhược Nhất cười khổ.

Yêu ma bên dưới đều chết hết, Hồng Liên
quay người định bỏ chạy, Tử Đàn chăm chú nhìn, một luồng yêu lực mạnh mẽ chém
thẳng về phía Hồng Liên. Mọi người chỉ thấy một ánh đỏ lóe lên, kèm theo tiếng
nổ ầm ầm, trên bầu trời lập tức cuộn lên một làn khói trắng.

Hồng Liên dễ dàng phá thủng màn sương trắng,
khói đen tràn lan bên dưới cuộn thành một đám mây đen bao quanh Hồng Liên, rồi
lao nhanh về phía xa.

Tử Đàn nghiêm mặt, lao người đuổi theo,
nàng ta vừa bay qua tầng sương trắng ấy thì bị một thứ gì đó kéo lại. Tử Đàn
quay đầu, nghiêm giọng nói: “Chỉ là khuôn mặt giống nhau mà thôi, đây là ma vật
do ma khí hóa thành, sao ngươi ngốc nghếch quá vậy?”.

Nhìn thấy vật thể kéo Tử Đàn lại, sắc mặt
Nhược Nhất biến đổi, cô khẽ gọi: “Nguyệt Hoàng!”.

Nguyệt Hoàng vốn đã vô cùng yếu ớt, bây giờ
chịu đòn này cho Hồng Liên, chắc chắn là đã bị trọng thương. Nhưng Nguyệt Hoàng
vẫn cắn chặt áo của Tử Đàn, cho dù đôi cánh sắp không dang ra được nữa, cũng
quyết không để Tử Đàn tiếp tục đuổi giết Hồng Liên.

Tử Đàn cau mày giơ tay, đang định đánh ngất
nàng ấy thì một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Đàn Nhi, thôi đi”.

Tử Đàn nhíu mày nhìn về phía Thương Tiêu:
“Bây giờ ngươi mềm lòng, tâm trạng thoải mái, nếu ngày nào đó thứ này hút nhiều
ma khí rồi biến thành thiên ma, ngươi đi mà lo liệu”.

Thương Tiêu chỉ nói: “Hôm nay tạm tha cho
hắn, khi khác ta sẽ chém chết hắn”.

Tử Đàn nhìn ánh mắt kiên quyết của Thương
Tiêu, khẽ thở dài. Quét mắt nhìn Nguyệt Hoàng vẫn đang cắn chặt vạt áo của
mình, Tử Đàn thở dài mỉm cười: “Làm như ta là nữ nhân cay độc vậy. Thôi đi thôi
đi, ta thấy hôm nay các ngươi đều thảm hại lắm rồi. Nghỉ ngơi đi”. Nàng nhìn
quanh, cuối cùng dừng lại nơi Mạc Mặc, nàng sững người, sau đó lại cười nói:
“Nhược Nhất, vị này là…”.

Nhược Nhất vẫn chưa đáp lời, Mạc Mặc ôm chặt
Nhược Nhất, tranh nói trước: “Vị hôn phu”.

Tử Đàn lại ngẩn người, vô cùng kinh ngạc
liếc nhìn Nhược Nhất, rồi lại nhìn Thương Tiêu đang sầm mặt. Im lặng một lúc
lâu nàng mới nói: “Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, chúng ta xuống đất trước
đã”.

Mọi người vừa đáp xuống mặt đất, Nguyệt
Hoàng liền yếu ớt nằm nhoài ra đất, bất tỉnh nhân sự. Nhưng mỏ nàng vẫn cắn chặt
vạt áo của Tử Đàn. Nhược Nhất vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương cho Nguyệt
Hoàng, chỉ thấy toàn thân Nguyệt Hoàng dính đầy máu. Lông vũ vốn vàng óng lúc
này cũng không còn lấp lánh. Nguyệt Hoàng vốn là một chú chim phượng hoàng lung
linh rực rỡ…

Nhược Nhất thở dài, bỗng nghe Tử Đàn than
vãn: “Haizzz, thật tiếc chiếc áo mới bằng lông chồn tuyết của ta”.

Nhược Nhất giật giật khóe miệng, lại nghe
thấy tiếng gào khóc thảm thiết của trẻ con ở phía sau, “oa oa oa”, tiếng khóc khiến
người khác sốt ruột. Mọi người nhìn về phía tiếng khóc, chỉ thấy hai môn đồ Anh
Lương mặc áo xanh đang lúng túng nhìn thứ gì đó ở dưới đất. Nhược Nhất chăm chú
nhìn mới phát hiện, đó là đầu của Anh Lương chủ!

Cô giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện Anh Lương
chủ bị chôn dưới đất, trên mặt đất chỉ có cái đầu tròn xoe đang không ngừng gào
khóc: “Hoàng Nhi, nàng lừa ta! Nàng lừa ta! Nàng nói nếu nàng bị chôn dưới đất
thì nàng sẽ khỏe lại, nhưng ta đã đào xong hố, nàng liền trói ta rồi chôn ta dưới
đất”.

“Ha ha”, Mạc Mặc phì cười.

Tử Đàn cũng mỉm cười nói với môn đồ Anh
Lương ở bên cạnh: “Sao không đào lão ta lên?”.

Một tiểu đồng áo xanh trong đó hành lễ với
Tử Đàn, khổ não nói: “Nguyệt Hoàng sư tỷ hạ cấm chế dưới đất, với pháp lực của
ta thì vẫn không giải được”.

Tử Đàn khẽ động ngón tay, xung quanh đầu của
Anh Lương chủ lóe lên ánh sáng vàng: “Đào đi, lần này chắc chắn có thể đào hắn
lên được”.

Nhược Nhất thấy buồn cười, nhưng lại xót
xa cho Nguyệt Hoàng. Nàng ấy hao tâm tổn sức như vậy chỉ để cứu tên Hồng Liên
kia sao? Nhưng nam tử đó sau khi được Nguyệt Hoàng liều mạng ứng cứu lại không
thèm nhìn nàng ấy lấy một lần. Có lẽ, nam tử đó không có ý thức, hoàn toàn bị
ma khí thao túng…

Nhược Nhất nghĩ: Nguyệt Hoàng, nếu người
yêu mà tỷ phải trải qua bao nhiêu vất vả mới tìm thấy lại biến thành ma làm hại
chúng sinh, vậy tình yêu của tỷ nên đi đâu về đâu đây?

Bên này Nhược Nhất vẫn đang nghĩ ngợi, bên
kia Anh Lương chủ đã được đào lên, lảo đảo chạy đến bên cạnh Nguyệt Hoàng. Hắn
vừa nhìn thấy vết thương trên người Nguyệt Hoàng thì lập tức sầm mặt. Đôi mắt
trong veo của đứa bé lóe lên vẻ đau đớn, hắn khẽ nắm lấy mỏ của Nguyệt Hoàng để
nàng ấy nhả vạt áo của Tử Đàn ra, miệng nàng ấy không ngừng ộc máu. Anh Lương
chủ kinh hãi, luống cuống lau miệng cho Nguyệt Hoàng nhưng không sao lau sạch
được. Anh Lương chủ tức giận liền ngẩng đầu quát mắng Tử Đàn: “Ngươi làm gì vậy?
Sao ngay cả sư muội của mình mà ngươi cũng không bảo vệ được?”.

Như có sét đánh giữa trời quang.

Nhược Nhất nhìn Nguyệt Hoàng vẫn đang bất
tỉnh nhân sự, lại nhìn Tử Đàn bình thản như không, rồi nhìn Anh Lương chủ đang
nổi giận lôi đình, lắp bắp nói: “Sư… sư muội? Sư muội?”. Nhược Nhất kéo một môn
đồ Anh Lương ở bên cạnh, hỏi: “Sư muội sao?”.

Tiểu đồng đó cung kính nói: “Đồ đệ của chủ
tử có ở khắp Cửu Châu, khi chủ tử nổi danh thiên hạ, không ít thủ lĩnh yêu tộc
đã đưa con của mình đến làm môn đồ Anh Lương. Hàn Ngọc chủ đại nhân hàng ngàn
năm trước cũng từng là môn đồ Anh Lương”.

“Hả!”. Nhược Nhất kinh ngạc, đứa bé này đã
từng là một người oai phong một cõi? Mạc Mặc ở bên cạnh than vãn thay cho Nhược
Nhất: “Đây quả là mối quan hệ thần bí khó lường làm cho người người kinh hãi!”.

Nghe thấy Mạc Mặc nói vậy, Tử Đàn ngoảnh đầu,
lạnh lùng nhìn Mạc Mặc, sau đó nàng kéo tay Thương Tiêu, ngắt lời lảm nhảm của
Anh Lương chủ: “Tiêu Nhi, đi theo ta”. Nói rồi, nàng kéo Thương Tiêu đi về phía
xa.

“Khoan đã! Khoan đã! Đừng tưởng bây giờ
ngươi là Hàn Ngọc chủ gì gì đó mà lão tử không dám xử lý ngươi!”. Anh Lương chủ
tức tối giậm chân.

Nhưng Tử Đàn không thèm quan tâm, cứ thế
kéo Thương Tiêu đi. Thương Tiêu đi theo Tử Đàn hai bước, như sực nhớ ra điều
gì, đột nhiên cơ thể hắn cứng đờ. Hắn nhìn Nhược Nhất, Nhược Nhất cũng nhìn hắn
chằm chằm.

“Đàn Nhi…”.

“Có gì lát nữa nói”.

Thương Tiêu đứng yên tại chỗ, hắn đang định
nói với Nhược Nhất điều gì thì bỗng thấy một tay Mạc Mặc khoác lên vai Nhược Nhất,
ôm cô vào lòng. Mạc Mặc ngả đầu vào đầu Nhược Nhất, uể oải nói: “Để bọn họ đi
đi, Nhược Nhất, đi, về ngủ với ta”. Thương Tiêu lập tức tái mặt, đến khi bị Tử
Đàn kéo đi hắn mới quay người đi theo Tử Đàn.

Nhược Nhất cụp mắt, nhớ tới câu mà mình
nói với Thương Tiêu khi ở trong tòa thành hư ảo: “Đừng thích Tử Đàn nữa, được
không?”. Cô cười khổ, mệt mỏi che mặt, cố không để lộ vẻ thất vọng trong ánh mắt.

*

Tối đến, Nhược Nhất ngồi trong sân, ngây
người ngắm song nguyệt. Cô nghĩ tới Hồng Liên, rồi lại nghĩ tới Nguyệt Hoàng,
nghĩ tới Huân Trì, rồi lại nghĩ tới Thương Tiêu và Tử Đàn.

Mạc Mặc tắm rửa xong cũng ngồi cùng Nhược
Nhất một lúc, Mạc Mặc thấy cô cứ ngây người ra như vậy, đang chán thì bỗng
nhiên ngoài sân có một bóng người đi tới. Mạc Mặc nhíu mày, đứng dậy chắn trước
mặt Nhược Nhất, giọng nói lạnh lùng: “Nửa đêm rồi còn có chuyện gì sao?”.

Tử Đàn khẽ cười: “Ta chỉ muốn tìm Nhược Nhất
tâm sự thôi”.

Mạc Mặc nói: “Không có gì phải tâm sự, bọn
ta…”.

“Mạc Mặc”, Nhược Nhất gọi, rồi đứng dậy,
“Đi đâu?”. Có một số chuyện cần phải nói cho rõ ràng.

Tử Đàn mỉm cười hài lòng: “Mái chòi trên
núi phía sau Anh Lương là một nơi thú vị để thưởng nguyệt”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3