Ta muốn đến Cửu Châu - Chương 11 - 12

Chương 11

Chạy ra khỏi doanh trướng, cảnh
tượng bên ngoài hỗn loạn tới mức khiến Nhược Nhất hơi kinh ngạc. Lều trại và
chiến xa vẫn còn nguyên vẹn khi cô tới lúc này giống như bị gió bão thổi qua, bừa
bãi đổ sập trên nền đất, có binh sĩ vẫn còn hoảng hốt, có binh sĩ bận rộn làm
cho chiến mã bình tĩnh lại, có binh sĩ nhanh chóng thu xếp mớ hỗn độn ngổn
ngang trên mặt đất. Ngoài tiếng ngựa hí và tiếng bước chân lạo xạo, mọi người
yên lặng làm công việc của mình, ánh mắt tò mò thăm dò chủ trướng.

Thấy Nhược Nhất chạy ra ngoài, tất cả đều
sững người, ánh mắt dò xét càng phát sáng. Lúc này Nhược Nhất đâu còn tâm trạng
để ý tới ánh mắt của người khác, cô cúi đầu, nhắm mắt lảo đảo chạy ra ngoài. Cô
cũng không biết bây giờ mình phải đi đâu. Tất cả mọi thứ cô có ở thế giới này gần
như đều tồn tại nhờ Thương Tiêu. Không có Thương Tiêu, chốn dung thân của cô ở
đâu?

Muốn gặp hắn, cô điên cuồng muốn gặp hắn,
nhưng khi gặp lại không biết phải làm thế nào. Trải qua nỗi tuyệt vọng trong
quá khứ, cô nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối diện với hắn? Cho dù dùng vẻ mặt
nào, Nhược Nhất đều cảm thấy mình đang tự sỉ nhục mình. Ngươi nhìn đi, người ta
đã vứt bỏ ngươi như thế nào, sự quay lại của ngươi chỉ có thể mang lại phiền
nhiễu cho họ mà thôi. Nhan Nhược Nhất, ngươi có thể đừng sống một cách khiến
người ta phỉ nhổ như thế nữa được không…

Không biết đã chạy đến chỗ nào, Nhược Nhất
không thể nhấc chân lên được nữa. Cô ngồi dựa vào gốc cây, ngây người nhìn trời
xanh mây trắng, đến tận khi bầu trời lấp lánh ánh sao. Sau lưng là tiếng bước
chân lạo xạo, Nhược Nhất không ngoảnh đầu, người đó đi tới bên cạnh, từ từ ngồi
xuống, cùng cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

“Tối nay là tịch nguyệt”.

Cửu Châu có hai mặt trăng, khi hồng nguyệt
và lam nguyệt cùng tròn gọi là hỷ nguyệt, thích hợp dựng vợ gả chồng. Nhược Nhất
đã nhảy xuống U Đô sơn đúng vào thời điểm hỷ nguyệt. Còn lúc cùng không có cả hồng
nguyệt và lam nguyệt thì được gọi là tịch nguyệt, phù hợp làm tang, lo ma chay.
Nhược Nhất đã gặp lại Thương Tiêu vào ngày hôm nay. Xem ra, ông trời rất không ủng
hộ họ. Nhược Nhất mỉm cười chua chát. Cô đưa tay nhổ một ngọn cỏ dại, vừa nghịch
vừa khàn giọng hỏi: “Tử Đàn tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”.

“Không có chuyện gì thì không thể tìm cô
nương được sao?”.

“Giao tình giữa ta và tiểu thư không tốt tới
mức đó”. Nhược Nhất vốn không phải là người gay gắt, bởi vì tính chất nghề nghiệp
yêu cầu cô phải tiếp xúc với đủ loại người, khách hàng cũng sẽ có đủ loại yêu cầu
cổ quái. Cô cần phải học được cách dùng sự khéo léo đưa đẩy để ngụy trang bản
thân.

Nhưng ở trước mặt Tử Đàn, Nhược Nhất không
khéo léo được như thường ngày. Cô giống như con nhím bị xâm chiếm lãnh địa, chỉ
muốn dựng toàn bộ gai nhọn trên người lên để đẩy lùi kẻ địch. Bởi vì cô biết, kẻ
địch lớn mạnh này chỉ cần dùng một câu nói hoặc một động tác là có thể dễ dàng
đâm thủng cái bụng mềm yếu của cô khiến cô chảy máu. Giống như hôm nay, nàng ta
lau mồ hôi cho Thương Tiêu, những lời nói thân mật, tự nhiên mà không hề giả tạo,
dường như trước đây nàng ta đã làm hàng trăm hàng vạn lần vậy… Nhược Nhất bây
giờ sợ nhất là Tử Đàn nhắc tới Thương Tiêu. Như thế sẽ khiến cô có cảm giác thất
bại, bị vứt bỏ nhưng lại không biết làm thế nào.

“Sau nhiều năm từ biệt, Nhược Nhất trở nên
lạnh nhạt hơn rất nhiều”. Tử Đàn thở dài một tiếng, trong lời nói không giấu nổi
vẻ thương cảm.

Nhược Nhất sững người, câu này nghe như
trước đây họ vô cùng thân thiết. Nhưng nếu suy xét kỹ ra, cô và Tử Đàn thực sự
tiếp xúc với nhau chỉ đúng một lần khi nàng ta tỉnh lại. “Tử Đàn tiểu thư, có
gì cứ…”.

“Haizzz”. Tử Đàn đưa tay ngắt lời Nhược Nhất,
“Bây giờ mọi người đều gọi ta là Hàn Ngọc chủ”.

Hàn Ngọc chủ, Hàn Ngọc chủ, nếu coi yêu tộc
là một quốc gia, Hàn Ngọc chủ có lẽ được coi là tể tướng của quốc gia này. Trước
đây Nhược Nhất cứ cảm thấy kỳ lạ, một chức vị quan trọng như vậy, vì sao lại để
trống. Bây giờ cuối cùng cô đã hiểu. Đây chỉ là bằng chứng cho thấy Thương Tiêu
luôn chờ nàng ta tỉnh lại.

“Ha”. Nhược Nhất khẽ nhếch mép. Thì ra
ngươi đến để ra oai. Nhưng đâu cần như vậy, Nhược Nhất có hèn kém tới mức nào
thì vẫn còn biết thân biết phận. “Là ta thất lễ, Hàn Ngọc chủ đại nhân, đêm
khuya rồi, ta muốn nghỉ…”.

Nhưng, đêm khuya rồi, Nhược Nhất nên nghỉ ở
đâu đây? Trước đây cô có thể hống hách bá chiếm quân doanh của yêu tộc, còn bây
giờ cô không thể làm thế được nữa. Nhược Nhất sững người nhìn về phía trước, cảm
giác trống trải trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Cô đơn một mình… Tử Đàn nhìn rất rõ biểu cảm
của Nhược Nhất, không biết nàng ta đang nghĩ gì, đôi mắt linh động lấp lánh dưới
ánh trăng, vô cùng xinh đẹp.

“Bộ dạng của Tiêu Nhi hôm nay cô nương đã
thấy rõ rồi chứ?”. Đột nhiên Tử Đàn mở miệng, ngắt dòng suy tư của Nhược Nhất.

Nhược Nhất định thần, nhớ lại hôm nay nhìn
thấy Thương Tiêu với đầy yêu vân quái dị trên mặt, trong lòng cô không biết
trào dâng thứ cảm giác gì. Cô im lặng gật đầu, nghe Tử Đàn nói tiếp, “Ma quỷ là
bất tử bất diệt, Tiêu Nhi bị ta và tám vị trưởng lão hiệp lực phong ấn trong
huyền băng vạn niên, vốn là muốn Tiêu Nhi mãi mãi bị giam cầm trong đó, nhưng
không ngờ chưa tới hai trăm năm, Tiêu Nhi đã phá băng ra ngoài”.

Chàng đã bị Tử Đàn và các trưởng lão của U
Đô hiệp lực phong ấn! Lòng trung thành của tám vị trưởng lão, Nhược Nhất đã từng
được chứng kiến. Ban đầu khi mới lên U Đô, cô chỉ lớn tiếng nói vài câu với
Thương Tiêu, liền bị đánh ngất. Vậy mà khi ấy họ lại chịu phong ấn Thương Tiêu…
Rốt cuộc Thương Tiêu đã nhập ma tới mức độ như thế nào.

“Càng không ngờ sau khi tỉnh lại ngay cả
hình dáng con người Tiêu Nhi cũng không thể duy trì được, một mạch chạy ra tiền
tuyến. Nhược Nhất, cô nương nói xem vì sao lại thế?”.

“Ta…”. Lòng Nhược Nhất khẽ lay động một
thoáng rồi lại nhớ tới những lời hôm nay Thương Tiêu nói với mình, trong lòng
cô không khỏi chua xót, “Ta làm sao mà biết được”.

“Trên huyền băng vạn niên tích tụ yêu lực
cả đời của tám vị trưởng lão, những phong ấn ấy giống như dây leo mọc đầy gai
nhọn cắm vào người Thương Tiêu, chỉ cần Thương Tiêu động đậy là lập tức sẽ bị
thống tâm động cốt. Lúc ấy ta vẫn chưa về U Đô, không nhìn thấy dáng vẻ Tiêu
Nhi vùng vẫy trong băng… Về sau chỉ nhìn thấy mảnh băng vụn vỡ sau khi Tiêu Nhi
phá phong ấn. Nhược Nhất có biết rằng hàn khí của những vụn băng ấy bây giờ đã
khiến cả U Đô sơn phủ đầy sương tuyết”. Tử Đàn ngừng một lát, mỉm cười nhìn Nhược
Nhất. “Ta thực tình rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến Tiêu Nhi bất
chấp tất cả, phá vỡ phong ấn. Thì ra…”.

Lời nói nửa chừng này quả thực khiến người
ta tưởng tượng xa vời. Nhược Nhất nắm chặt ngón tay. Thì ra cái gì? Thì ra là
vì cô sao? Đùa cái gì vậy, nếu Thương Tiêu để tâm tới cô như vậy, hai trăm năm
trước hà tất phải ép cô đi cứu Tử Đàn? Ở cửa động Hàn Ngọc, vì sao tới khi cô
chết cũng không mở cửa động?

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Nhược Nhất
khó nhọc mở miệng hỏi: “Rốt cuộc chàng… nhập ma như thế nào?”.

“Ai mà biết được, nếu cô nương tò mò, vì
sao không tự đi hỏi”.

Nhược Nhất không nói gì, cúi đầu nhìn ngón
chân mình. Tử Đàn nhìn bầu trời sao, nhớ lại, “Ta chỉ nhớ rất nhiều năm trước,
Tiêu Nhi toàn thân sát khí ngồi trên đài cao trong bạch môn, nhìn phong tuyết
cuồng bạo, sau đó bảo ta phong ấn nó lại”. Một câu trần thuật lạnh lùng nhưng lại
khiến Nhược Nhất như nhìn thấy một bóng hình cô độc. Thương Tiêu là người thanh
cao kiêu ngạo, vậy mà hắn lại mở miệng bảo người khác phong ấn mình… Nhược Nhất
không thể tưởng tượng được lúc ấy trong lòng Thương Tiêu có cảm giác như thế
nào. Nghĩ lại, Nhược Nhất khẽ kinh sợ, chốn đài cao ấy, Huân Trì ở đó.

“Không nhắc chuyện xưa nữa”. Tử Đàn giấu
đi thần sắc trong đôi mắt, quay sang nhìn Nhược Nhất rồi cười nói, “Ta muốn nhờ
Nhược Nhất giúp một việc, cô nương có nhận lời không?”.

Chuyển chủ đề nhanh như vậy, Nhược Nhất
thoáng sững sờ. Tử Đàn cũng không đợi Nhược Nhất trả lời, giống như đã đoán chắc
rằng cô nhất định sẽ giúp, nàng ta tự nói: “Sức mạnh phong ấn quá lớn, tuy Tiêu
Nhi đã phá băng ra ngoài, nhưng sức mạnh phong ấn vẫn còn lưu lại ít nhiều
trong cơ thể. Hôm nay ta nghe Võ La nói Tiêu Nhi dùng hai chiêu Thương Thiên
Lôi hủy một bức tường thành. Nếu là trước đây, một chiêu là đủ để san bằng một
ngọn núi. Hơn nữa, sức mạnh phong ấn không có huyền băng để dựa vào, sẽ trực tiếp
chiến đấu với khí ma sát(*) trong người Tiêu Nhi. Để
lâu như vậy, chắc chắn sẽ tạo thành tổn hại rất lớn với cơ thể. Ta muốn hóa giải
phong ấn cho Tiêu Nhi, nhưng ngặt nỗi tám vị trưởng lão sau khi đã can kiệt yêu
lực vì hạ ấn liền quy ẩn. Nếu chỉ dựa vào sức của một mình ta, muốn hóa giải
phong ấn là hoàn toàn không đủ. Bây giờ, chỉ có cách đến Anh Lương sơn xin một
viên Hóa Hương hoàn, để hóa giải toàn bộ lực phong ấn trong người Tiêu Nhi”.

(*)Khí ma sát: Một loại thể khí như sương mù sinh ra
khi con người nhập ma, có thể gây ra rối loạn tinh thần, có thể làm giảm tu vi.

Cũng chính là muốn bảo Nhược Nhất tới Anh
Lương sơn xin một viên linh dược. Nhược Nhất không hiểu: “Vì sao muốn ta đi”.

Tử Đàn lắc đầu cười, tỏ vẻ khó xử nói: “Đừng
tưởng rằng yêu tộc thế mạnh, thực ra những uẩn khúc bên trong rất phiền phức. Nếu
để người ta biết Tiêu Nhi đã tỉnh, nhưng yêu lực giảm sút, những tên yêu quái
như hổ đói rình mồi kia không biết chừng sẽ làm chuyện gì bậy bạ. Bây giờ người
ta có thể tin tưởng chỉ có vài người. Võ La là đại tướng quân, dĩ nhiên không
thể đi được. Hơn nữa ta biết, Nhược Nhất, cô nương tuyệt đối sẽ không hại Tiêu
Nhi”.

Tuyệt đối sẽ không hại Tiêu Nhi.

Ha, chẳng phải sao. Nhược Nhất nghĩ, Tử
Đàn tính thật chuẩn. Cho dù Thương Tiêu trước đây đã nói gì, làm gì cô, một khi
liên quan tới tính mạng của hắn, Nhan Nhược Nhất vẫn sẽ lao vào như một kẻ ngốc…
Ai bảo cô quan tâm hắn.

“Được,
ta đi”.

“Nhưng ta không biết thuật cưỡi mây, sẽ rất
chậm”.

Không hỏi khó khăn, không hỏi nguy hiểm,
chỉ lo lắng sẽ rất chậm, sợ không kịp. Ánh mắt Tử Đàn như sâu hơn, nụ cười nơi
khóe môi càng lớn, “Không sao, tới Anh Lương không xa, nhiều nhất là hai tháng
có thể quay về. Thời gian này ta sẽ giúp Tiêu Nhi điều hòa khí tức. Cô nương đi
theo ta, ta viết thư gửi Anh Lương chủ, tới lúc ấy hắn nhìn thấy thư sẽ không
làm khó cô nương”.

*

Nhược Nhất cầm thư, Tử Đàn sai binh sĩ sắp
xếp chỗ ở cho cô. Nàng ta cười nói: “Ồ, cách chủ trướng không xa, chắc là buổi
tối còn có thể nghe thấy tiếng đàn”.

Nhược Nhất không nói gì, Thương Tiêu thạo
chơi đàn, đây có lẽ là một trong những sở thích ít ỏi của hắn. Nhược Nhất đã từng
nghe Thương Tiêu đàn suốt một đêm bên gối của Tử Đàn, thổ lộ nỗi tương tư, buồn
bã vì ly biệt… Kìm nén nỗi chua xót trào dâng trong tim, Nhược Nhất vén màn cửa,
rảo bước đi ra.

Chương 12

Mỉm cười nhìn Nhược Nhất hốt
hoảng bỏ đi, Tử Đàn ngồi xuống khẽ nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã:
“Vào đi, đã là đại tướng quân rồi, vì sao vẫn không sửa cái tật thích nghe trộm”.

Võ La từ ngoài cửa đi vào, mỉm cười ngượng
ngùng, khuôn mặt đầy khí khái anh hùng không khỏi thoáng ửng đỏ. Nàng chậm rãi
đi tới bên cạnh Tử Đàn rồi ngồi xuống, suy ngẫm một lúc lâu, cuối cùng khẽ mở
miệng: “Kỳ thực từ đây tới Anh Lương, muội chỉ dùng thời gian một ngày là có thể
đi về được”.

“Ừm”. Vẻ mặt Tử Đàn thờ ơ, không rõ buồn
vui.

“Tuy nói lần này A Nhan xuất hiện một cách
kỳ lạ, nhưng thật sự tỷ ấy chỉ là một con người, Cửu Châu bây giờ không như trước
đây, khắp nơi đều loạn lạc, một nữ tử như tỷ ấy… để tỷ ấy một mình lên đường
như thế được không? Biểu ca biết được chắc sẽ tức giận”.

“Tức chết là tốt nhất”. Tử Đàn nói: “Đỡ phải
phiền lòng”.

Võ La im lặng một lúc: “Nghe nói có không
ít tộc trưởng vì chuyện biểu ca phá phong ấn mà tranh cãi không ngừng, Tử Đàn,
tỷ, tỷ… đang mượn cơ hội báo thù sao? Bởi vì biểu ca gây phiền phức cho tỷ”.

Đặt chén trà trên tay xuống, nụ cười trên
mặt Tử Đàn càng thân thiết lay động lòng người, dung nhan tuyệt mỹ ấy khiến Võ
La thân là nữ tử cũng một phen đỏ mặt. Tử Đàn chậm rãi mở miệng nói: “Ta là người
có thù ắt phải trả như thế sao?”.

Thế là
Võ La im lặng.

“Tình
cảm thật sự phải vượt qua được thử thách, chẳng qua ta chỉ đang thử thách chúng
thôi”.

Võ La
do dự nói: “Nhưng, Tử Đàn tỷ không nhìn thấy thần sắc của biểu ca hôm nay, cứ
như ai muốn đưa A Nhan đi thì biểu ca sẽ lấy mạng người đó vậy. Muội sợ nếu một
mình A Nhan lên đường, biểu ca cũng đuổi theo thì phải làm thế nào?”.

“Càng
hay. Bây giờ yêu lực trên người Tiêu Nhi đâu thể ứng phó với những kẻ ám sát
kia. Hơn nữa để nó ra ngoài tránh nơi đầu sóng ngọn gió, tìm kẻ thế thân trong
quân doanh. Hai tháng là đủ để ta sắp xếp ổn thỏa những chuyện này”.

Võ La
xoa cằm suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy cách này rất tuyệt. Nếu nói thẳng
với biểu ca, với tính khí của huynh ấy chắc chắn huynh ấy sẽ không chịu đi.
Nhưng nếu đẩy A Nhan tới chỗ nước sôi lửa bỏng… Võ La nghĩ lại: “Chuyện này,
sao giống như Tử Đàn tỷ đang bày kế vậy?”.

Tử Đàn
cười: “Ta giống người túc trí đa mưu như vậy sao?”.

Võ La
nhếch mép, gượng cười hai tiếng: “Ha ha, không giống”.

Tử Đàn
lại nhấp ngụm trà, thở dài vẻ khó xử: “Đây vốn là chuyện của bọn trẻ các muội,
bây giờ lại giày vò bà già này. Đúng là tạo nghiệp”.

*

Tắm rửa
xong, Nhược Nhất ngồi bên giường lau tóc. Một làn gió mát từ ngoài trướng thổi
vào khiến gáy cô lành lạnh, đặc biệt là chỗ hôm nay bị Thương Tiêu cắn, giống
như dán một lớp băng, tỏa hơi lạnh ra ngoài. Cô bất giác sờ vào đó, phát hiện ở
vị trí sau tai hai tấc hình như có cục gì lồi lên!

Nhớ lại
dáng vẻ Thương Tiêu nói muốn ăn tươi nuốt sống mình, Nhược Nhất thấy rùng mình,
vội vàng tìm chiếc gương đồng, vén tóc, muốn nhìn cho rõ. Ngặt nỗi chỗ ấy bị
tai che khuất, kể cả cô có vén tai áp má thế nào cũng không nhìn rõ. Đúng lúc
cô đang sốt ruột thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Võ La:

“A
Nhan, muội mang quần áo tới cho tỷ”. Vừa nói nàng vừa vén rèm bước vào, ra sức
than phiền: “Trong quân doanh đều là nam yêu, không có một thị nữ nào. Thường
ngày chỉ có muội và Tử Đàn tỷ còn đỡ, chỉ cần thi triển phép thuật là giải quyết
được hết. Tỷ đến rồi, đám yêu nam ấy cứ như biến thành nàng dâu nhỏ, bên này
không biết hầu hạ, bên kia ngượng ngùng. Toàn là lũ ăn hại! Đến cuối cùng, ngay
cả chuyện này cũng bắt muội đích thân làm… A Nhan, tỷ làm gì vậy?”.

“À,
sau tai ta có thứ gì đó, không nhìn thấy”. Nhược Nhất nói: “Ta còn tưởng Võ La
trở thành đại tướng quân rồi sẽ chín chắn hơn rất nhiều, không ngờ tính khí
nóng nảy của muội không thấy giảm đi mà còn tăng lên nữa kìa”.

Tai Võ
La đỏ lên, lại nghe Nhược Nhất nói: “Kỳ thực, như thế rất tốt. Thật là may!”.

“May?”.

“Xa
cách lâu như vậy, muội vẫn như xưa, là bạn bè, lẽ nào ta không nên thấy may
sao?”.

Võ La
hiểu ý mỉm cười. Nàng thích Nhược Nhất, bởi vì nữ tử này lúc nào cũng vô tình
nói ra những lời khiến người ta thấy ấm lòng. Không ra vẻ, không nịnh bợ, mà rất
đỗi tự nhiên. “Tỷ có cái gì, để muội xem cho”. Võ La đi tới bên cạnh Nhược Nhất.

Nhược
Nhất vén gọn tóc, chỉ cho Võ La xem. “Chỗ này chỗ này, nhô lên một cục, lành lạnh”.

Vẻ mặt
của Võ La bỗng chốc trở nên rất kỳ quái: “Cái này… lẽ nào là biểu ca làm?”.

Nhược
Nhất cũng sững người: “Rất rõ ràng sao?”.

Võ La
bất lực đặt tay lên trán: “Quả nhiên!”. Nàng mím môi, không biết nên nói với
Nhược Nhất thế nào, cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nàng kéo Nhược Nhất ngồi xuống
bên giường. “Nhược Nhất, tỷ biết tộc cửu vĩ bạch hồ rất khác các hồ tộc khác chứ”.

Nhược
Nhất gật đầu. Tộc cửu vĩ bạch hồ từ khi sinh ra đã được ban tặng sức mạnh to lớn,
là vương giả thiên định của yêu tộc. Nhưng đồng thời với sức mạnh to lớn, họ
cũng bị ông trời gắn cho rất nhiều xiềng xích.

Cả đời
họ phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn. Vừa chào đời đã bị sét đánh, phần lớn hồ
ly con trong khoảnh khắc vừa chào đời đã bị thiên lôi đánh cho tan tành mây
khói. Vì thế huyết mạch của tộc cửu vĩ bạch hồ không hưng thịnh, số người mỗi đời
chỉ có thể tính bằng đầu ngón tay.

Còn
Thương Tiêu là người duy nhất trong tộc cửu vĩ bạch hồ từ trước tới nay đã trải
qua được bảy mươi chín kiếp nạn. Chỉ còn lại hai kiếp nạn, hắn có thể phi độ
thành thần, ngạo nghễ đứng ngoài tam giới, trở thành vị thần đầu tiên sau khi
thần của Cửu Châu bị diệt… Nhưng trước khi độ kiếp thành thần, hắn đã nhập ma.
Nghĩ tới đây, Nhược Nhất không khỏi buồn rầu.

Võ La
nói tiếp: “Bởi vì tộc cửu vĩ bạch hồ neo người, nên họ không cấm thông hôn với
ngoại tộc. Nhưng để đảm bảo sự thuần khiết của huyết mạch, họ sẽ thay đổi thể
chất của bạn đời, thông qua một phương thức nào đó biến dòng máu của bạn đời
thành máu cửu vĩ bạch hồ. Tuy bạn đời sẽ không có sức mạnh to lớn giống họ,
nhưng có thể đảm bảo đứa trẻ sau này sinh ra là cửu vĩ bạch hồ thuần chất. Theo
muội được biết, đa số những người bạn đời ngoại tộc sau khi thay đổi thể chất sẽ
trở nên xinh đẹp hơn, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn, nhưng trong một khoảng thời
gian nhất định, họ phải… giao, giao hợp với cửu vĩ bạch hồ của mình, nếu không
sẽ bị hàn khí bẩm sinh trong máu cửu vĩ bạch hồ làm cho chết vì lạnh. Hơn nữa,
nếu họ có quan hệ với những tộc khác, dòng máu sẽ tự đông cứng rồi chết”.


chuyện như vậy sao. Nhược Nhất nghe mà sững người. Nhưng, những chuyện này có
liên quan gì tới cô chứ?

“À,
còn một điều nữa là, trên người họ sẽ bị đánh dấu của tộc cửu vĩ bạch hồ, giống
hệt của tỷ. Hoa văn màu đen, lại còn cảm giác lành lạnh”.

Nhược
Nhất sững người một lúc lâu. “Cũng có nghĩa là Thương Tiêu biến ta thành yêu
quái giống hắn, hơn nữa ta còn phải định kỳ làm chuyện… chuyện ấy với hắn, nếu
không sẽ chết?”. Giọng nói rất bình tĩnh, không hề thấy chút nộ khí.

Võ La
khó nhọc gật đầu. Nhược Nhất ngửa đầu cười: Đúng là chuyện mà tên Thương Tiêu
kiêu căng ngạo mạn đó có thể làm ra!

Căn
phòng im lặng một lúc. Nhược Nhất không nói một lời, đứng dậy đi ra ngoài. Võ
La vội kéo cô: “A Nhan, xin tỷ, tối nay đừng đi tìm biểu ca tranh luận phải
trái. Muộn như vậy mọi người đều ngủ rồi, ngày mai hãy nói, được không. Ngày
mai muội đưa tỷ đi tìm Tử Đàn tỷ, xem xem tỷ ấy có cách nào xóa cái này cho tỷ
được không”.

Nhược
Nhất gạt tay Võ La, khăng khăng đi ra ngoài. Võ La sắp khóc đến nơi, nghiêng
mình chặn đường đi của Nhược Nhất: “Không được đâu, thật sự không được! Bây giờ
tỷ đi tìm biểu ca, nếu hai người cãi nhau, hậu quả chắc chắn còn khó khắc phục
hơn sáng nay… Tỷ không biết, Tử Đàn tỷ tỷ mà bị đánh thức thì khó tính thế nào
đâu. Hôm nay tỷ ấy bôn ba một ngày chắc là rất mệt rồi, nếu bị người ta đánh thức,
tỷ ấy tuyệt đối sẽ nổi giận! Đến lúc ấy nhất định muội sẽ bị giết! Không phải bị
biểu ca giết chết thì sẽ bị Tử Đàn tỷ giết chết. Chết không toàn thây! A
Nhan…”.

“Được”.
Nhược Nhất im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Ta sẽ không đi tìm hắn”. Cô quay đầu,
nhìn thẳng vào mắt Võ La, nói như đang thề thốt: “Từ nay về sau, ta sẽ không đi
tìm hắn. Chỉ là ta đột nhiên cảm thấy, bây giờ ta ở đây…”. Cô cười tự giễu:
“Đúng là tự sỉ nhục mình!”.

Sự giễu
cợt trong lời nói của Nhược Nhất khiến Võ La sững người. Nàng định mở miệng giải
thích gì đó nhưng lại không biết nên nói từ đâu, đành im lặng hồi lâu, cuối
cùng chỉ thở dài một tiếng và nói: “Nhược Nhất, thực ra biểu ca chỉ sợ tỷ bỏ đi
mà thôi”.

Nhược
Nhất không nói gì, ngồi xuống giường, kéo chăn quấn quanh người: “Hôm nay ta
cũng mệt rồi”. Rất mệt.

Võ La
mở miệng nhưng không nói gì, cuối cùng chỉ giúp Nhược Nhất thổi tắt nến rồi lui
ra ngoài.

Trong
bóng tối, Nhược Nhất mở mắt, khóe mắt cô dần đỏ hoe trong không gian tĩnh mịch.
Thương Tiêu, rốt cuộc chàng coi ta là cái gì? Nếu là hai trăm năm trước, chàng
khắc dấu ấn này cho ta, ta sẽ cảm thấy vui sướng điên cuồng. Nhưng bây giờ rõ
ràng đã có nữ tử “phong hoa tuyệt đại”(*) như Tử
Đàn ở bên cạnh chàng, chàng vẫn còn khắc dấu ấn này cho ta… Chàng muốn biến ta
thành kỹ nữ chàng gọi là tới, đuổi là đi sao? Để mặc cho chàng chơi bời, lúc gần
lúc xa sao? Một dấu ấn, là muốn trói ta ở bên cạnh chàng ư? Thương Tiêu, chàng
không bao giờ hiểu được sự cố chấp và kiêu ngạo của ta.

(*)Người có phong thái tài
hoa không ai sánh kịp.

Sáng
hôm sau.

Nhược
Nhất bị một đôi tay lành lạnh đánh thức. “Ồ, là song sinh chú, không sai”. Tử
Đàn sờ dấu ấn sau tai Nhược Nhất và nói: “Hơn nữa đó lại là tử kết. Ta không giải
được”.

Nàng
ta vừa nói dứt lời, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng rít: “Tử kết! Biểu ca…
biểu ca, huynh ấy…”.

“Cách
làm của Tiêu Nhi lần này quả thực không thỏa đáng. Nếu để người khác biết được,
chắc sẽ không thiếu những lời bàn tán”. Nhược Nhất nghe xong câu này, từ từ mở
mắt, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy Tử Đàn thường ngày vô cùng nho nhã, cánh mũi khẽ
động đậy, mày cau lại vẻ chê bai, lại còn phát ra âm thanh mà một thục nữ vốn
không nên phát ra: “Chẹp!”. Dường như nàng ta đang nghĩ xem nên tẩn cái kẻ đã
gây ra phiền phức cho mình một trận nhớ đời như thế nào.

Nhược
Nhất có cảm giác hóa đá trong một tích tắc. Tử Đàn liếc mắt, nhìn thấy Nhược Nhất
trợn trừng đôi con ngươi lấp lánh, hai mắt nàng ta khẽ nheo, lại để lộ vẻ tươi
cười dịu dàng: “Ôi, cô nương tỉnh rồi”.

Nhược
Nhất nuốt nước bọt, hình như đã phát hiện ra bí mật mà không ai biết.

“A Nhan, chúng ta đi tìm biểu ca đi”. Võ
La tỏ vẻ khó xử nói, “Cái ấn này…”.

“Không cần đâu”. Nhược Nhất ngồi dậy, giọng
nói vẫn có chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, “Đóng dấu thì đóng dấu, Tử Đàn… Hàn
Ngọc chủ đại nhân, phiền người nói lại với Thương Tiêu, cho dù hắn muốn làm gì,
đã làm gì, Nhan Nhược Nhất sẽ chỉ sống theo ý muốn của mình”. Vừa nói, cô vừa
ra sau bình phong thay đồ.

Võ La vội nói: “Nhưng Nhược Nhất, bây giờ
cái này là tử…”.

Tử Đàn mỉm cười ngắt lời Võ La: “Ta rất
thích tính khí của cô nương”.

Nhược Nhất lại quay về giường, nhét bức
thư ngày hôm qua đặt dưới gối vào người và nói tiếp: “Ta vẫn sẽ tới Anh Lương
sơn lấy Hóa Hương hoàn, chỉ là, ngày này hai tháng sau, ta sẽ chỉ đưa thuốc tới
chân U Đô sơn, lúc ấy, phiền Hàn Ngọc chủ đại nhân đích thân tới lấy”.

“Được. Nhưng cô nương nếu muốn đi thì phải
tranh thủ thời gian, nếu Tiêu Nhi tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ không do ta quyết
định được đâu”.

Võ Lã nghiêm túc nói: “Tử Đàn tỷ! Hôm nay
không thể để A Nhan đi!”. Khuôn mặt của nàng toát lên vẻ uy nghiêm, khiến Nhược
Nhất sững người, cô nghĩ Võ La làm đại tướng quân trăm năm nay cũng không phải
là uổng phí. Khi nàng nghiêm túc cũng rất có khí phách của bậc vương giả.

Nhưng, rõ ràng là uy lực của Võ La vẫn
chưa đủ để dọa được Tử Đàn. Tử Đàn khẽ nhếch mép cười, đưa tay nắm lấy cổ tay
Nhược Nhất, niệm khẩu quyết, hai người liền biến mất trước mặt Võ La.

“Tử Đàn tỷ!”. Lúc lao tới đã không ngăn được
nữa, Võ La đập mạnh xuống giường: “Đúng là làm bừa!”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3