Liêu Trai chí dị (Tập 1) - Quyển IX - Chương 161
161. Tương Quần
Án Trọng
là người huyện Diên An tỉnh Thiểm Tây, ở chung với anh là Bá, anh em rất thương
yêu nhau. Bá được ba mươi tuổi thì chết, kế đó vợ cũng chết. Trọng rất đau đớn,
thường nghĩ nếu có hai con trai sẽ để một đứa làm con nuôi lo việc hương hỏa
cho anh. Nhưng vừa sinh được một trai thì vợ Trọng chết. Trọng lo vợ kế không
thương con mình nên chỉ định cưới thiếp. Thôn bên có người bán tỳ nữ, Trọng qua
xem mặt nhưng không vừa ý, trong lòng chán nản lại bị bạn bè giữ lại uống rượu
nên say khướt mới về. Dọc đường gặp bạn học cũ là Lương sinh, Lương nắm tay mời
mọc về nhà bằng được, Trọng say quá cũng quên bẵng bạn đã chết nên đi theo. Vào
cổng thấy không phải là căn nhà ngày trước, lấy làm lạ hỏi thì bạn đáp mới dời
nhà về đây. Vào tới nhà, Lương định lấy rượu ra mời thì rượu trong nhà đã hết,
bèn dặn Trọng ngồi đợi rồi xách vò đi mua.
Trọng ra
cổng đứng ngóng, thấy một người đàn bà cưỡi ngựa đi qua, có đứa nhỏ khoảng tám
chín tuổi theo sau, mặt mũi dáng vẻ giống hệt anh mình, thấy chạnh lòng bèn rảo
bước theo. Hỏi đứa nhỏ họ gì, nó đáp là họ Án. Trọng càng kinh ngạc, lại hỏi
cha cháu tên gì, nó cười đáp là không biết. Trò chuyện tới đó thì tới nhà,
người đàn bà xuống ngựa vào trong. Trọng cầm tay đứa nhỏ hỏi: “Vào xem cha cháu
có nhà không,” nó dạ dạ rồi vào. Giây lát có một người đàn bà bước ra nhìn, thì
đúng là chị dâu Trọng. Chị dâu ngạc nhiên hỏi sao chú lại tới đây, Trọng buồn
bã theo vào, thấy nhà cửa cũng cao ráo sạch sẽ. Hỏi anh đi đâu, chị dâu đáp: “Đi
đòi nợ chưa về.” Lại hỏi người đàn bà cưỡi ngựa là ai, đáp: “Đó là thiếp của
anh chú, họ Cam, sinh được hai trai. Đứa lớn là A Đại, đi bán hàng chưa về, đứa
chú gặp là A Tiểu.” Trọng ngồi một lúc lâu, đỡ say mới biết rằng mình gặp đây toàn
là ma, nhưng vì anh em vốn thương yêu nhau nên cũng không sợ hãi gì.
Chị dâu
hâm rượu dọn cơm, Trọng nóng ruột muốn gặp anh nên giục A Tiểu đi tìm. Lát sau
nó khóc lóc trở về, nói: “Nhà họ Lý thiếu nợ không chịu trả, lại đánh nhau với
cha.” Trọng nghe thế vội cùng A Tiểu chạy tới nhà họ Lý, thấy hai người đang đè
anh xuống đất đấm dá. Trọng tức giận xông vào đánh túi bụi khiến bọn kia dạt cả
ra, cứu được anh đứng dậy. Bọn kia đều bỏ chạy, Trọng đuổi theo túm được một
người, đánh cho bò lê bò càng. Rồi đứng lên cầm tay anh khóc ròng, anh cũng
khóc. Về tới nhà, mọi người kéo lên hỏi han, rồi bày rượu dọn cơm, anh em cùng
uống với nhau. Lát sau có một thiếu niên bước vào, khoảng mười sáu mười bảy
tuổi, Bá gọi là A Đại, bảo tới chào chú. Trọng kéo nó tới gần rồi nhìn anh
khóc, nói: “Đại ca dưới suối vàng có được hai trai nhưng phần mộ trên kia không
ai quét dọn, con em thì còn nhỏ lại mồ côi mẹ, biết làm thế nào?” Bá cũng bùi
ngùi, chị dâu Trọng bèn nói: “Hay là cứ cho A Tiểu đi theo chú?” A Tiểu nghe
thế cứ nép vào nách Trọng, có vẻ quyến luyến không muốn rời ra. Trọng vỗ về nó,
lòng càng thêm chua xót, hỏi có thích theo chú không? Nó thưa là thích, Trọng
nghĩ tuy nó là ma không phải người, nhưng có nó bên cạnh cũng được an ủi hơn
không, mới thấy vui vẻ.
Bá nói: “Theo
chú lên trần gian thì không được lười biếng, cứ ăn nhiều thịt vào, ban ngày
phải ra ngoài nắng đến trưa thì thôi. Con mới sáu bảy tuổi, qua xuân sang hạ
thì sẽ mọc xương thịt như người, có thể lấy vợ sinh con, chỉ duy không được thọ
thôi.” Đang khi trò chuyện, thấy ngoài cửa có một cô gái đứng nghe, ý tứ rất
đằm thắm. Trọng nghĩ là con gái anh bèn hỏi, anh đáp: “Cô ấy tên Tương Quần, là
em gái người thiếp của anh, mồ côi cả cha mẹ, ở đây đã mười năm nay.” Trọng hỏi
có chồng chưa, Bá đáp chưa, nhưng mới rồi có người mai mối tới hỏi cho một nhà
làm ruộng ở thôn Đông. Cô gái nói khe khẽ ngoài cửa: “Ta không lấy chồng chăn
trâu ở nhà quê đâu.” Trọng chợt thấy yêu mến, nhưng chưa tiện nói ra. Cơm xong
Bá vào dọn giường trong phòng sách, giữ Trọng ngủ lại. Trọng vốn không muốn ở
lại nhưng có ý quyến luyến Tương Quần, định tìm cách dò ý anh, nên chào Bá rồi
vào phòng.
Lúc ấy
mới đầu mùa xuân, khí trời còn lạnh, mà trong phòng chẳng có chút than lửa nào,
Trọng lạnh run cầm cập ngồi một mình trước đèn, thầm muốn có chút rượu uống.
Bỗng A Tiểu đẩy cửa bước vào, đặt một bát canh, một đấu rượu lên bàn. Trọng
mừng quá, hỏi ai nấu, nó đáp là dì Tương. Trọng uống rượu xong, nó lại bưng
chậu than vào khơi tro thổi lửa đặt xuống dưới giường. Trọng hỏi: “Cha mẹ cháu
ngủ chưa?” Nó đáp: “Ngủ lâu rồi.” Lại hỏi: “Cháu ngủ ở đâu?” Nó đáp: “Ngủ chung
với dì Tương,” rồi chờ chú nhắm mắt mới khép cửa đi. Trọng nghĩ Tương Quần
thông minh hiểu ý mình, càng thêm yêu mến, lại thấy nàng chăm sóc được A Tiểu,
nên càng quyết ý cưới bằng được, trằn trọc thâu đêm không hề chợp mắt. Sáng ra
nói với anh rằng: “Em lẻ loi không có vợ, phiền đại ca lưu ý cho.” Bá nói: “Nhà
ta chẳng phải nghèo khó gì, có tiền thì cưới được vợ, chứ dưới cõi âm này dẫu
có ngươi đẹp cũng e chẳng ích lợi gì cho em.” Trọng nói: “Người xưa cũng có vợ
ma, có hại gì đâu.” Bá có vẻ hiểu ý, liền nói: “Tương Quần cũng đẹp, vả lại nếu
lấy chiếc kim lớn đâm vào người mà máu chảy không thôi thì cũng có thể làm vợ
người sống, cần gì phải gấp?” Trọng nói: “Có Tương Quần chăm sóc cho A Tiểu thì
cũng được.” Bá lại lắc đầu Trọng năn nỉ mãi. Chị dâu Trọng nói: “Nếu thế thì
bắt lấy Tương Quần thử xem, nếu không được thì thôi.” Rồi cầm kim bước ra, gặp
Tương Quần ngoài cửa vội chụp lấy cổ tay nàng thì đã thấy có vết máu rõ ràng,
té ra nàng nghe Bá nói đã tự đâm kim vào tay để thử rồi, chị dâu Trọng phì cười
buông tay nàng ra.
Người
thiếp của Bá nghe thế nổi giận sấn tới trước mặt Tương Quần, gí tay vào trán
nàng xỉa xói, mắng: “Con đĩ không biết thẹn, muốn trốn theo chú nó à? Ta nói cho
ngươi biết là đừng có mơ.” Tương Quần vừa thẹn vừa uất, chạy đi định tự tử, cả
nhà náo loạn. Trọng ngượng quá vội chào anh chị, dắt A Tiểu đi. Anh dặn: “Em cứ
về đi, đừng đưa A Tiểu xuống đây nữa, sợ làm tổn hại sinh khí của nó,” Trọng
vâng dạ. Về tới nhà, nói dối tăng tuổi của A Tiểu lên, bịa chuyện rằng anh có
cưới người thiếp, đứa nhỏ này là đứa con của anh, mồ côi từ lúc còn trong bụng
mẹ. Mọi người thấy nó giống Bá như đúc, đều tin là thật. Trọng dạy A Tiểu học,
bắt cứ mang sách ra nắng ngồi đọc, ban đầu nó khổ lắm, sau dần dần quen. Đến
giữa tháng sáu thì bàn ghế cũng nóng như thiêu mà đứa nhỏ vẫn nô đùa đọc sách,
không hề kêu ca. Đứa nhỏ lại rất thông minh, đêm đêm nằm với chú gác chân lên
nhau, đọc bài thuộc làu làu Trọng được an ủi rất nhiều, lại vì không quên được
Tương Quần nên cũng không nghĩ gì tới việc cưới thiếp nữa.
Một hôm
có hai bà mối tới bàn chuyện hỏi vợ cho A Tiểu, nhưng trong nhà không có ai lo
chuyện cơm nước mời khách, Trọng ngồi mà lòng như lửa đốt. Chợt người chị dâu
họ Cam từ ngoài đi vào nói: “Chú đừng trách, ta đưa Tương Quần tới cho chú đây.
Hôm trước vì nó không biết thẹn nên ta mới chửi cho, chứ người đường đường như
chú mà không chịu theo thì còn muốn theo ai!” Trọng thấy Tương Quần đứng phía
sau, vô cùng mừng rỡ, mời chị dâu ngồi, nói rõ việc có khách ở nhà trước rồi
bước vội ra. Giây lát quay vào thì Cam thị đã đi. Tương Quần xắn tay áo vào
bếp, dao thớt khua ran, phút chốc thức ăn dọn lên la liệt, món nào cũng ngon
lành. Khách về rồi, Trọng vào thì Tương Quần đã ăn mặc đẹp đẽ ngồi ngay ngắn
trong phòng, hai ngươi bèn làm lễ giao bái. Đến tối, nàng muốn ngủ chung với A
Tiểu như trước, Trọng nói: “Ta lấy khí dương để ủ ấm cho nó, không thể rời ra
được.” Vì vậy để nàng ở một phòng riêng, chỉ khi chiều tối cùng nhau ăn uống mới
cho A Tiểu tới gặp thôi.
Tương
Quần chăm sóc con Trọng như con đẻ, Trọng càng khen ngợi nàng là hiền. Một đêm
vợ chồng nằm chung, Trọng hỏi đùa rằng cõi âm có người đẹp không. Tương Quần
nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp: “Chưa thấy, nhưng có cô gái láng giềng là Uy Linh
Tiên, nhiều người cho là đẹp, có điều mặt mũi cũng như mọi người nhưng trang
điểm khéo lắm. Thiếp quen chị ta đã lâu, nhưng vẫn khinh bỉ là kẻ lẳng lơ. Nếu
muốn thì trong chớp mắt là gặp được ngay, nhưng hạng người ấy không đáng mời
mọc.” Trọng nóng ruột muốn gặp một lần, nàng cầm bút như định viết thư, kế lại
buông xuống nói: “Không được, không được?” Trọng ép mấy lần, nàng nói: “Đừng để
bị thị quyến rũ đấy!” Trọng hứa sẽ theo lời Tương Quần liền vạch mấy nét lên
giấy như vẽ bùa rồi đem ra ngoài cửa đốt. Giây lát có tiếng rèm khua rồi tiếng
cười khanh khách, nàng ra đón Uy Linh Tiên vào, thấy tóc búi cao, dung mạo như
tranh vẽ. Tương Quần kéo cùng ngồi xuống giường, uống rượu trò chuyện. Uy Linh
Tiên mới gặp Trọng thì lấy tay áo che miệng, không chịu nói chuyện với chàng,
nhưng uống vài chén rồi thì cười đùa ngả ngớn chẳng e ngại gì. Trọng trong lòng
mê mẩn như bị hớp hồn, nhưng lại ngại có Tương Quần trước mặt, mà Tương Quần
cũng ra sức đề phòng, không lúc nào rời chàng. Chợt Uy Linh Tiên đứng lên, vén
rèm bước ra. Tương Quần bước theo, Trọng cũng bước theo, Uy Linh Tiên dắt tay
Trọng bước mau vào phòng khác.
Tương
Quần hận lắm nhưng không biết làm thế nào, chỉ uất ức quay vào phòng nghe ngóng
mà thôi. Lát sau Trọng trở vào, Tương Quần trách: “Chàng không nghe lời thiếp,
sợ là sắp tới không khước từ được thị đâu. Trọng ngờ là nàng ghen tuông, bực
bội quay ra. Đêm sau Uy Linh Tiên không được mời cũng tự tới, Tương Quần tỏ vẻ
hằn học, đối xử chẳng có chút gì lễ phép, Tiên lại cùng Trọng đưa nhau qua chỗ
khác. Mấy đêm liền như thế, Tương Quần cứ thấy Tiên tới là mắng chửi nhưng cũng
không sao ngăn cấm thị được. Hơn tháng thì Trọng ngã bệnh không dậy nổi, rất
hối hận bèn gọi Tương Quần qua ngủ cùng phòng để canh chừng. Gần sáng Tương
Quần mệt mỏi hơi lơ là, thì người và ma đã lại hành lạc với nhau rồi. Tương
Quần vác gậy tới đánh Uy Linh Tiên, con ma căm tức đánh trả, Tương Quần yếu ớt
nên tay chân đều bị thương tích.
Trọng
bệnh cứ ngày một nặng, Tương Quần khóc nói: “Thiếp còn mặt mũi nào nhìn thấy
chị thiếp nữa?” Vài hôm sau Trọng mê man rồi chết, vừa nhìn thấy hai người lính
lệ cầm trát bước vào, bất giác theo ra. Trên đường đi sợ không có tiền bạc gì,
năn nỉ hai người lính lệ tiện đường ghé vào nhà anh. Anh nhìn thấy hoảng sợ tái
mặt, hỏi em gần đây đã làm việc gì? Trọng đáp: “Có làm gì đâu, chỉ là cái bệnh
bị ma làm thôi,” rồi kể thật mọi chuyện. Anh nói: “Ra thế.” Rồi đưa một túi bạc
ra nói với hai người lính lệ rằng: “Xin cảm phiền cầm cho, tội của em ta không
tới nỗi phải chết, xin cứ tha ra, ta sẽ sai thằng con ta đi theo hai vị, chắc
chắnkhông có chuyện gì đâu.” Rồi gọi A Đại sai tiếp đãi hai người, trở vào nhà
trong kể lại chuyện cho vợ nghe, bảo Cam thị gõ vách gọi Uy Linh Tiên qua. Giây
lát Tiên qua, nhìn thấy Trọng định chạy trốn, bị Bá túm lấy tóc mắng: “Đồ con
đĩ. Sống làm đàn bà bất trinh, chết làm con ma mất nết, đã trăm đứa cưỡi vạn
đứa đè rồi lại còn ám em ta à?” Rồi đánh cho tóc mây rối bù, mặt hoa bầm tím.
Hồi lâu có một bà già vào nhà, lạy phục xuống đất năn nỉ. Bá lại trách bà để
cho con gái buông tuồng, nhiếc móc một hồi mới bảo đưa con gái về.
Rồi Bá
đưa Trọng về, chớp mắt đã tới nhà, vào thẳng trong phòng, Trọng chợt tỉnh dậy
mới biết vừa rồi là mình đã chết. Bá trách Tương Quần: “Ta với chị cô cho rằng
cô hiền thục đảm đang mới sai theo em ta, nay lại muốn giục cho nó chóng chết
à? Nếu không hiềm danh phận anh chồng em dâu, thì ta đã đánh cho một trận rồi
đấy!” Tương Quần sợ sệt thẹn thùng khóc thút thít, lạy Bá tạ lỗi. Bá quay nhìn
A Tiểu mừng rỡ nói: “Con đã đúng là người sống rồi.” Tương Quần định đi làm
cơm, Bá từ chối nói: “Chuyện của em ta còn chưa xong, ta không rảnh được.” A
Tiểu năm ấy được mười ba tuổi, đã hơi lớn nên biết quyến luyến cha, thấy cha ra
đi, rơi nước mắt đi theo. Bá nói: “Theo chú sướng lắm, cha đi rồi sẽ trở lại mà,”
rồi chớp mắt đã biến mất, từ đó không gặp nhau nữa. Sau A Tiểu cưới vợ sinh được
một con trai, đến ba mươi tuổi thì chết, Trọng chăm chút đứa nhỏ như chăm nom
cháu ngày trước. Năm Trọng hơn tám mươi tuổi thì nó hơn hai mươi tuổi, mới cho
ra ở riêng. Tương Quần không sinh nở lần nào, một hôm nói với Trọng rằng: “Thiếp
về nhà trước đuổi chuột được chứ?” Rồi ăn mặc đẹp đẽ vào giường nằm mà chết.
Trọng cũng chẳng đau xót gì, nửa năm sau cũng chết.
Dị Sử thị nói: Kẻ thương yêu
anh em như Trọng trong thiên hạ có được mấy người? Cho nên mới không chết mà
còn được tăng thêm tuổi thọ đấy. Lúc sống không có con mà khi chết có người nối
dõi, đó đều là nhờ tấm lòng thương xót người anh đã chết làm cảm động tới thần
minh, nên việc người thì không có lý ấy, nhưng việc trời thì chắc phải có phận
ấy chứ. Những kẻ dưới cõi âm sinh được con, mong nó nối theo nghiệp trước của
mình hẳn cũng không ít, chỉ sợ các anh em ruột thịt được hưởng cả gia tài không
chịu nhận về nuôi nấng mà thôi.