Yêu Nữ Hoành Hành - Chương 10 - Phần 1

CHƯƠNG 10:

Trịnh Lệ Trinh nhìn chị gái của mình,
lo lắng thở dài.

Chiều hôm đó, cô chạy về văn phòng lấy
tư liệu cho xã trưởng, lại phát hiện chị họ té xỉu ở trong phòng, làm cô sợ tới
mức gần chết, vội vàng nâng chị dậy rồi hốt hoảng lay gọi, chị họ mới từ từ
tỉnh lại.

Cô nói muốn đưa chị họ đi bệnh viện,
nhưng chị lại nói không cần lo đâu, rồi đẩy cô ra, tự mình đi về.

Ngày thứ hai, chị vẫn như cũ đúng giờ
xuất hiện trong công ty bọn họ.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, hết một tháng
sau, cô nhìn thấy chị họ không có biểu hiện nào khác thường mới chậm rãi yên
tâm được.

Nhưng mà chuyện ngày đó, mặc kệ cô tra
hỏi thế nào, chị họ nhất định không nói bất cứ điều gì, mà cô đâu dám đi hỏi xã
trưởng chứ.

Bây giờ chẳng biết vì sao, xã trưởng
khiến cô có cảm giác rất sợ hãi, rõ ràng vẫn cười cười với cô như ngày xưa
nhưng sao Trịnh Lệ Trinh lại thấy nụ cười này lạnh lùng như băng giá. Lần đầu
tiên cô phát hiện thì ra ông chủ của mình cũng có được khí thế mạnh mẽ như vậy,
chưa cần nói ra câu gì đã có thể khiến đối phương run rẩy kinh hoàng.

Sắc mặt ông chủ càng lúc càng khó coi,
lúc đầu cô nghĩ là do chị họ của mình xuất hiện ở đây, ai biết được có một hôm
chị ấy tới chậm hơn so với bình thường hai giờ, tính tình ông chủ lại càng trở
nên tồi tệ hơn rất nhiều.

Anh không chơi trò chơi, không xem tư liệu,
không nói lời nào, chỉ đứng bên cửa sổ chẳng nói một lời, làm cô không dám bạo
gan đi tới trêu chọc! Cô không biết bên cửa sổ có cái gì đẹp mắt cả, ngoại trừ
đường xá ra thì chỉ có xe cộ mà thôi, phong cảnh bên ngoài cửa kính văn phòng
của bọn họ đẹp đến thế sao? Bây giờ ông chủ thật đáng sợ, cô rất muốn từ chức
nha, nhưng mà đáng buồn thay, cô thậm chí còn không dám mở miệng nữa.

Trịnh Lệ Trinh dè dặt cẩn trọng nhìn
nhất cử nhất động của xã trưởng, phát hiện theo thời gian, sắc mặt ông chủ càng
ngày càng khó coi, sau đó đột nhiên hai mắt ông chủ sáng rực lên một chút, nâng
cổ tay nhìn đồng hồ, rồi đột ngột xoay người nói với cô: “Tôi đi ra ngoài một
chuyến.”

Vừa mở cửa ra, anh liền nhìn thấy chị
họ cô đang đứng ngoài cửa, xã trưởng làm như không thấy người ở đó, vẻ mặt lãnh
đạm tiêu sái bước qua.

Rõ ràng vẻ mặt ông chủ lúc không thấy
chị họ ở đây còn khủng bố hơn lúc chị ấy có mặt! Trịnh Lệ Trinh vô cùng hiếu kì
với khúc mắc tình cảm của hai người này, lại không dám bạo gan đi tìm hiểu tin
tức.

Hai người kia, càng lúc càng quỷ dị. ‎

Ông chủ vẫn không thèm để ‎‎ý tới ai,
mà chị họ vẫn không nói lời nào, ngồi im một chỗ như vậy, thế nhưng không khí
giữa hai người lại thấp đến mức cô không sao hít thở nổi, may mà gần đây ông
chủ đang bận rộn việc gì đấy nên thời gian ở văn phòng không nhiều, thế nên cô
mới có thể miễn cưỡng thoải mái được một chút.

“Chị, chúng ta đi ăn cơm đi.” Cô lôi
kéo chị họ đang an tĩnh ngồi một chỗ kia, nhắc chị đã tới giờ ăn cơm rồi.

“Em cứ đi trước đi.” Ánh mắt liếc về
phía chỗ ngồi không người đằng xa, cô lật tiếp một tờ của quyển tạp chí đang
đặt trên đầu gối, im lặng đáp. Gần đây hình như công việc của anh rất bận rộn,
cơ hội nhìn thấy anh không nhiều, nhưng mà cô lại không dám tìm đến tận nhà
anh.

Lần trước lúc anh nói những lời kia
khiến Hạ Thấm Đồng khổ sở rất nhiều, nhưng cô vẫn đến đây, bởi vì Thẩm Luật đã
từng nói, bản tính của cô chính là quá kiên cường, một khi đã nhận định điều gì
thì tuyệt đối không bao giờ thay đổi.

Cô yêu Thẩm Luật, không phải xúc động
cũng không phải là chuyện nhất thời, vì yêu anh, thế nên cho dù anh có đối xử
với cô như thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ buông tha.

“Gần đây khẩu vị của chị không tốt, gầy
đi rất nhiều.” Trịnh Lệ Trinh nhìn vẻ mặt thanh lệ của chị họ giờ đã trở nên
héo hon, sắc mặt thực sự không dễ nhìn, ông chủ nhà cô cũng thật nhẫn tâm quá,
sao có thể ép buộc chị họ đến mức này mà mắt cũng không thèm chớp cơ chứ?

“Ừm, nóng quá!”

“Nóng?” Trịnh Lệ Trinh giật mình nhìn
chị họ, đã sắp tới năm mới rồi, sao có thể nóng được chứ? Cô vươn tay sờ lên
trán Hạ Thấm Đồng, ừm, có nóng hơn một chút, song không giống như sốt mà có khả
năng gần đây chị họ lo lắng quá nhiều, tâm tư bất an nên sức khỏe yếu dần thôi.

“Mặc kệ có chuyện gì cũng phải ăn cho
no trước đã.” Cô lôi kéo chị, lại nhìn thấy ánh mắt Hạ Thấm Đồng vẫn nhìn chằm
chằm vào ghế ngồi của ông chủ, Trịnh Lệ Trinh liền lập tức hiểu ra: “Chị yên
tâm, hôm nay ông chủ sẽ không về đây đâu.”

“Vì sao?”

“Ngày hôm qua, anh ấy có gọi điện thoại
cho em, bảo em xử lí mấy vụ án mất tích kia, điều đó chứng tỏ ngày hôm nay anh
ấy nhất định sẽ không quay về!”

“Phải không?” Hạ Thấm Đồng chua chát
nói, thì ra anh sẽ gọi điện báo cho Trịnh Lệ Trinh mọi điều, cũng phải thôi,
hiện giờ trong mắt, trong lòng anh không còn có cô nữa, cho dù biết mỗi ngày cô
đều đến đây, anh cũng đâu cần thiết phải báo cho cô biết lịch trình của mình
chứ?

“Cho nên chúng ta đi ăn cơm thôi, người
không ăn cơm làm sao có thể khỏe được?” Không thèm phân trần, Trịnh Lệ Trinh
lôi kéo Hạ Thấm Đồng đi xuống dưới lầu ăn cơm.

Quán ăn nhỏ này đã lâu năm nên khá cũ,
nhưng đồ ăn ở đây rất có hương vị, lại thơm ngon, diện tích quán không lớn,
khách khứa trong này hầu hết đều là các bị khách quen, lúc các cô tiến vào đã
qua thời gian cơm trưa nên người đã bớt đi không ít.

Hạ Thấm Đồng ngồi xuống ghế, có chút
không khỏe, ở đây mùi dầu nặng quá, khiến cô có cảm giác ghê tởm, nhưng nếu
không ăn ở chỗ này thì nên đi nơi nào đây? Hôm nay anh sẽ không quay về, cho dù
cô có chờ lâu đến mấy cũng không nhìn thấy anh được.

Anh đã hạ quyết tâm sẽ không để ý tới
cô nữa, đúng không? Mặc kệ cô làm như thế nào, anh đều không quan tâm đến cô
nữa, nhưng mà không sao, đây là cô nợ anh, vì thế cho dù phải dùng một năm, hai
năm, thậm chí là mười năm, là cả đời, cô đều có thể chờ đợi được.

Hạ Thấm Đồng chính là một người con gái
cố chấp như vậy.

Cô bị như vậy có lẽ là đáng đời… Hạ
Thấm Đồng cười khổ trong lòng, trước kia khi anh vẫn còn ở bên cạnh, anh luôn
yêu chiều, nâng niu cô trong lòng bàn tay, mà cô chẳng những không biết qu‎
trọng, còn tàn nhẫn xua đuổi anh ra khỏi cuộc đời mình. Đến bây giờ, anh đã
buông tha cho cô, rời xa cô, cô lại trở thành kẻ mất đi mới biết được ‎ý nghĩa
quan trọng của anh đối với mình, mỗi ngày đều cố chấp xuất hiện trước mắt anh,
yên lặng chờ đợi.

Cuộc sống của cô không được phong phú
giống như anh, Thẩm Luật yêu thích sự tự do, tùy chỗ tùy lúc đều có thể nghĩ ra
một đống việc để làm, còn cô chỉ là một đứa con gái bình thường, hơn nữa tính
tình lại trầm lặng, chẳng biết làm thế nào, cũng chẳng biết mình có thể làm
được hay không, thế nên chỉ có thể ngây ngốc canh giữ bên người anh, hy vọng có
một ngày anh không còn giận cô nữa.

Tự làm tự chịu… Chính là hình dung tốt
nhất cho số phận cô bây giờ.

Nhưng anh lại trốn tránh cô như thế,
thậm chí ngay cả văn phòng thám tử của mình cũng không thèm quay về, liệu có
phải bất luận cô làm như thế nào, anh cũng sẽ không quay đầu lại hay không?

Phải đối mặt với sự lãnh đạm của anh
trong một thời gian dài như thế, nếu nói cô không bị nhụt chí, đó là gạt người…
Anh không nhìn cô, anh cự tuyệt cô, một lần, hai lần, rồi vô số lần nữa, đã lâu
như vậy, cô cũng nên tính đến chuyện buông tha tất cả rồi.

Có lẽ mọi chuyện đã quá muộn để cứu
vãn, có những chuyện qua đi chính là qua đi, bất luận ta có làm như thế nào
cũng không thể vãn hồi lại mọi thứ, hơn nữa lúc này, cô không còn động lực để
đi về phía trước nữa, vì nơi đó căn bản chẳng có lấy một tia hy vọng nào, cô
thật sự, thật sự quá mệt rồi.

Vì sao phải tự làm cho bản thân đau
khổ? Cho dù lúc trước cô đã làm sai, nhưng vì sao anh nhất định phải đối xử với
cô như thế chứ?

Thẩm Luật, nếu anh còn làm vậy, em thực
sự sẽ…

“A, kia không phải ông…” Trong miệng vẫn còn ngậm thìa cơm,
Trịnh Lệ Trinh ngẩng đầu, chỉ vào cái tivi cách đó không xa, giật mình đến nỗi
suýt chút nữa nuốt cả thìa vào bụng.

Hạ Thấm Đồng vốn không phải kẻ hay hiếu kì, nhưng khi nghe
thấy lời của em họ, cô lập tức xoay người, nhanh chóng nhìn về phía tivi.

Trong các nhà hàng gia đình nho nhỏ, luôn để một cái tivi để
khi ăn cơm, khách hàng có thể xem được, khi nghỉ ngơi, ông chủ cũng có thể giải
buồn, đây là chuyện thật bình thường.

Hạ Thấm Đồng không phải người thích xem tivi, nhưng bởi vì
hôm nay, người xuất hiện bên trong kia là người mà cô vô cùng quen thuộc,
nên hai mắt Hạ Thấm Đồng không sao dời khỏi màn hình được.

Bây giờ là thời sự buổi trưa, cô phóng viên ăn mặc sạch sẽ,
gọn gàng, đứng trước ống kính lưu loát nói: “Hiện giờ chúng tôi đang đứng trước
cửa tòa án Đài Bắc, nơi đây vừa mới xảy ra một vụ đả thương người vô cùng
nghiêm trọng, theo như lời của cảnh sát, đó là những tàn dư còn sót lại của bang
Thanh Viễn đã bị họ giải tán gần đây. Ba người này là vì đại ca Giang Nhất Sơn
của mình vừa mới bị phán xử hai mươi năm tù vào một giờ trước nên mới trả thù
luật sư của phía cảnh sát, Thẩm luật sư hiện đang bị trọng thương không hề nhẹ,
cùng với những cảnh viên đi cùng.”

Màn hình tivi lại thay đổi, xuất hiện cảnh tượng một nhân
viên cứu hộ đang nâng người bị thương lên xe cấp cứu.

“Trời ạ, sao tên nghe qua giống ông chủ thế chứ, không biết
có phải anh ấy hay không nữa, chị họ, chị nói xem…” Trịnh Lệ Trinh nghiêng
người định hỏi, lại phát hiện bên cạnh mình đã chẳng còn ai.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Tin tức của truyền thông luôn khoa trương, từ trước đến nay
Thẩm Luật đều biết rõ, dù sao anh cũng thích nhất là xem một ít sự việc khoa
trương lại giả tạo. Nhưng mà lần này nhân vật chính đổi thành anh…

“Chỉ trúng đạn vào cánh tay mà thôi, thế mà dám làm quá lên
nói mình bị trọng thương sắp chết, mấy người này không đi làm biên kịch thì
thật lãng phí sức tưởng tượng của mình.” Rõ ràng ngay cả xe cứu thương anh cũng
không thèm ngồi, tự mình lái xe đến bệnh viện cơ mà.

Thẩm Luật vứt đống báo chí trong tay sang một bên, mở tivi
ra, tất cả đều đang đưa tin về vụ đấu súng trước cửa tòa án.

Chuyện gì vậy chứ? Rõ ràng đây chỉ là một vụ án bình thường
thôi, thế mà một tuần đã qua vẫn không hề có dấu hiệu giảm nhiệt.

“Bởi vì những hành động đen tối kéo theo sau việc này sẽ vô
cùng thuận lợi, dân chúng lại vô cùng chú ý, cậu cũng biết truyền thông chính
là như vậy, mọi người cảm thấy hứng thú với cái gì, bọn họ liền truyền bá về
cái đó.” Trình Dịch Dương cẩn thận gọt quả táo trong tay, đao pháp thuần thục,
vỏ táo hồng hồng mang theo chút thịt từng chút rơi ra, từng vòng từng vòng đều
đều.

“Báo viết thì báo viết, vì sao cứ nhắm vào em không tha
chứ?” Thẩm Luật vừa tức giận vừa bất bình oán thán, thật là, cả cuộc đời anh
chỉ muốn ẩn mình sống tự tại mà thôi, giờ mọi việc thành như vậy, người trong
nhà cũng phát hiện ra chuyện mấy năm nay anh đều giúp Trình Dịch Dương xử lí
các vụ kiện cáo rồi, thế là Thẩm Nhược Định lập tức mặt mày hớn hở tươi cười,
lại bùng phát suy nghĩ muốn anh quay lại giới tư pháp.

Mà vài vụ kiện qua tay anh trước đây cũng bị phát hiện, chỉ
trong một đêm, nhiệt độ mà năm đó anh phải vất vả lắm mới hạ thấp, hiện tại lại
nổi lên! Anh hận nhất chính là phát sinh tình huống như vậy.

“Sớm biết như thế, lúc trước em không nên đáp ứng tiếp nhận
vụ này mới đúng.” Đều tại dạo trước thiếu nợ Trình Dịch Dương một ân tình, thế
nên mới không thể từ chối được vụ này, “Đáng ra nên nói để anh nhờ người khác
đến thụ lí mới đúng.”

“Ngay cả Diệp Ngữ Nam còn không dám nắm chắc sẽ thành công
mười phần, ngoại trừ cậu ra ai có thể đảm nhiệm được chứ?” Trình Dịch Dương đưa
miếng táo qua.

Diệp Ngữ Nam vốn nổi tiếng là luật sư lớn, từ lúc xuất hiện
đến giờ đã có được vô số công danh chiến tích lẫy lừng, nhưng riêng lần này,
sau khi xem qua tư liệu, anh ta lại chỉ dám chắc thắng được năm phần.

Dù sao, Giang Nhất Sơn xuất ra mấy chục ngàn đôla, từ nước
Mỹ mời tới đoàn luật sư Mộng Huyễn (1) trong truyền thuyết, mọi công kích đều
bị khắc chế, trăm trận trăm thắng, ngay cả chết cũng có thể nói thành sống, một
tổ chức quyền lực như vậy, hơn nữa bằng chứng mà cảnh sát nắm giữ, kì thực cũng
không có sức thuyết phục mạnh mẽ, cho nên vụ kiện này vô cùng khó khăn.

(1) Đoàn luật sư nổi tiếng của Mỹ trong vụ kiện của O.J.
Simpson.
Trình Dịch Dương cũng biết, vụ án
lần này gây chú ý đến nhiều người, Giang Nhất Sơn lại càng khiến nhiều người
quan tâm, nếu để cho Thẩm Luật xuất hiện, sẽ có những chuyện nhất định không
thể tiếp tục giấu giếm, nhưng ngoại trừ cậu ta, ai có thể sáng tạo nên kì tích?
Bất đắc dĩ, đành phải lôi kéo cậu em vợ vào.

Cho tới bây giờ Thẩm Luật đều là người thẳng thắn, nhận là
nhận! Gần đây bọn họ đều bận rộn nghiên cứu chuyện này, mỗi ngày làm việc hai
mươi giờ, mệt mỏi liền trực tiếp ngủ ở trong văn phòng, bất quá cuối cùng cũng
có thành quả.

Ở tòa án, Thẩm Luật lại một lần nữa thể hiện khả năng luật
sư thiên phú của mình, tài ăn nói sắc bén, từng câu từng chữ đều đi thẳng vào
vấn đề chính, gắt gao chế trụ luật sư bên biện, làm cho bọn họ không có lỗ hổng
để chui, cuối cùng hoàn mĩ đem Giang Nhất Sơn định tội.

Đoàn luật sư Mộng Huyễn, lần đầu tiên nếm mùi thất bại, vẫn
là thua trên tay Thẩm Luật, anh nghĩ bọn họ đời này có lẽ sẽ không quên chuyện
như vậy.

Thẩm Luật cầm lấy quả táo, không khách khí cắn một ngụm,
“Thật sự là phiền phức, rõ ràng em đã có thể lặng lẽ rời khỏi tòa án rồi, né
tránh giới truyền thông. Ai biết được mấy tên ngu kia lại đi cầm súng chạy tới
bắn phá, đầu năm nay sao vẫn còn những thằng ngốc như vậy tồn tại chứ?!” Khắp
nơi đều có cảnh sát mà cũng dám chạy tới gây loạn, đúng là một lũ chê mạng mình
dài quá, còn dám đánh bị thương vài người cảnh sát nữa, không khéo phải ăn cơm
tù đến một trăm năm sau chứ chẳng đùa.

“Cậu yên tâm, về phía cha mẹ anh đã trấn an giúp rồi.”

“Thế thì mọi chuyện về sau, em không quan tâm nữa, anh tự xử
lí đi.”

“Được.”

“Chị em không làm phiền anh sao?”

“Hoàn hảo.”

Sự thật thì, Thẩm Kiều chính là một cô gái hay bao che
khuyết điểm, lúc biết được chuyện này, thiếu chút nữa cô đã vọt vào nhà giam
hành hung mấy kẻ dám đánh em trai mình một trận rồi, cô chính là người như thế,
mình bắt nạt em thì được, nhưng người khác thì tuyệt đối không, đương nhiên cô
cũng giận anh không kém, nói anh kéo em trai mình vào vòng nguy hiểm.

“Ừm, em tin, anh có thể xử lí tốt được mọi việc mà.” Đối với
cái loại đàn ông phúc hắc thâm hiểm như anh rể mình này, Thẩm Luật trước giờ
đều bội phục sát đất, chị của anh nhìn như nữ vương trong nhà, kì thật đã
bị Trình Dịch Dương ăn sạch rồi, còn vui vẻ đến chết đi được nữa, đúng là…

Tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến, sắc mặt Thẩm Luật lập
tức trầm xuống.

Trình Dịch Dương nhìn đồng hồ đeo tay, cười nói: “Rất đúng
giờ, không phải sao?”

Sắc mặt cậu em vợ của anh càng lúc càng khó nhìn hơn rồi.

Trình Dịch Dương đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, người bước
vào là một cô gái thanh lệ như nước, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng.

Một tuần qua, anh và cô coi như cũng đã quen biết nhau rồi.
“Cô Hạ.”

Hạ Thấm Đồng khẽ gật đầu, thái độ lãnh đạm, ánh mắt hoàn
toàn chỉ nhìn vào người đang nằm trên giường bệnh.

Được rồi, xem ra nơi này đã không còn chỗ cho anh dung thân
nữa, Trình Dịch Dương hết sức thức thời, tạm biệt hai người, lúc khép cửa phòng
lại còn buông thêm một câu: “Đúng rồi, cô Hạ.”

Chờ Hạ Thấm Đồng ngước mắt lên nhìn mình, anh mới cười nhàn
nhạt nói: “Canh gà lần đó, uống ngon không?” Nói xong, không chờ cô trả lời đã
đóng ngay cửa lại.

Đây là chuyện gì? Hạ Thấm Đồng có chút nghi hoặc quay đầu,
lại nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh có vài phần không được
thoải mái, cô đột nhiên nhớ tới việc lần trước anh tự tay hầm canh cho mình,
một tay nấu một tay cầm điện thoại hỏi anh rể. Xem ra, Trình Dịch Dương đang
muốn chế nhạo Thẩm Luật, không biết anh đã chọc giận anh rể mình chỗ nào thế?

Nghĩ đến lần trước anh nấu canh để chăm sóc mình, ánh mắt cô
càng trở nên ôn nhu hơn, đi đến bên giường, đặt bình giữ ấm lên cái tủ gần đó.
“Hôm nay em nấu canh cá, món này rất có ích với miệng vết thương đấy!”

Anh hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cô, luôn là như thế.

Không biết vận mệnh có phải đang trêu đùa cô hay không, khi
cô đã mệt mỏi và muốn buông tha tất cả rồi, đột nhiên lại truyền đến tin tức
anh bị thương, lúc ấy cô thực sự hoảng hốt, mọi ý chí và lòng can đảm đều bị tê
liệt.

Trên tivi nói anh bị thương rất nặng, cho nên cô vội vàng
chạy đến bệnh viện muốn nhìn anh, nhưng lại bị ngăn cản, bởi vì sự kiện này đưa
tới bệnh viện rất nhiều những kí giả của giới truyền thông, thế nên phòng bệnh
được bố trí rất nghiêm mật.

Về sau may mắn cô gặp được Trình Dịch Dương, anh ta đưa cô
đi đến phòng bệnh của Thẩm Luật, cô mới biết thật ra anh chỉ bị thương ở cánh
tay mà thôi.

Lúc trên đường đi tới bệnh viện, cô miên man suy nghĩ rất
nhiều, hoảng hốt không cách nào bĩnh tĩnh suy nghĩ được, nếu anh thật sự bị
thương nặng, cô phải làm sao bây giờ? Nếu thế giới này không còn Thẩm Luật, cô
còn có thể sống nổi sao?

Có lẽ cô nên cho chính mình thêm một cơ hội nữa, nếu lần này
lại không được, cô liền…

Vỗ về bụng mình, Hạ Thấm Đồng tự nhủ với bản thân, cố gắng
thêm một chút, thử lại thêm lần nữa… Tâm tư trở nên kiên định hơn, thì ra tình
yêu của cô với Thẩm Luật đã sâu sắc đến mức này rồi! Một khi đã thế, cô sẽ thử
thêm một lần nữa, canh giữ bên người anh, mặc kệ anh đối xử thế nào với mình
đều không hề sao cả.

Một tuần nay, mỗi ngày cô đều đến bệnh viện chăm sóc anh,
tuy rằng anh vẫn đối xử hờ hững vói cô như cũ nhưng không có vấn đề gì, cô có
thể nhịn được, cho dù cảm xúc bản thân gần đây có chút hỗn loạn, cho dù cô
đang…

Đổ món canh hầm thơm ngát từ bình giữ ấm ra, hương thơm nồng
đậm nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng, Hạ Thấm Đồng ngửi thấy, mày lập tức
nhíu chặt lại nhưng vẫn có chịu đựng.

Cô đưa bát canh qua cho anh. “Nhân lúc còn anh, anh mau uống
đi mới hiệu quả.”

Thẩm Luật vẫn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, không thèm để
ý tới cô.

Từ lần đầu tiên cô vì anh múc canh, anh đưa tay đẩy ra thiếu
chút nữa khiến cô bị bỏng, thế nên sau này anh không đẩy nữa, nhưng vẫn không
thèm để ‎ tới cô. Hạ Thấm Đồng vẫn cứ bưng như thế cho tới khi canh nguội, hai
người cùng giằng co giao chiến với nhau, ai cũng đều cố chấp, đều quật cường,
đều không nguyện ý nhận thua.

Chẳng qua mùi canh hôm nay khiến cô thật sự chịu không nổi,
mày càng lúc càng nhăn chặt. Thẩm Luật xốc chăn ngồi dậy, nhìn cô nói: “Hạ Thấm
Đồng, cô còn muốn như thế nào nữa chứ?”

“Em chỉ muốn anh uống canh mà thôi.”

Anh cắn răng, cầm lấy bát canh sau đó hắt hết xuống đất:
“Giờ cô đã vừa lòng hay chưa?”

Hạ Thấm Đồng nhìn nước canh sáng bóng trên sàn, thứ mà cô
vất vả chuẩn bị cả buổi sáng, ói ra không biết bao nhiêu lần mới có thể hoàn
thành lại bị như vậy…

Thì ra cảm giác tâm huyết của mình bị người ta phá hỏng lại
khó chịu như vậy, cô cắn chặt môi.

Giờ có lẽ cần bỏ đi thôi? Cô gái Hạ Thấm Đồng này có lòng tự
tôn rất cao, lại quật cường như thế, đối xử với cô như vậy, hẳn sẽ khiến cô hết
hi vọng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3