Yêu Nữ Hoành Hành - Chương 2 - Phần 1

CHƯƠNG 2:

Lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thấm Đồng
rất ngòai ý muốn, là một chuyện ngòai ý muốn mà Thẩm Luật hòan tòan không dự
đoán được.

Anh ngồi ở một góc trong quán cà phê, mặc dù bị những hàng
cây trang trí cao to che khuất đi bóng dáng nhưng lại có thể giúp anh thuận
tiện quan sát được hết tình hình trong quán. Thẩm Luật rất vừa lòng với vị trí
này, nhất là khi anh đang theo dõi người ta, vừa vặn có thể nhìn rõ nhất cử
nhất động của họ lại không khiến cho người khác hòai nghi mình.

Vẫn là nhận lời đi bắt gian, người yêu cầu nghi ngờ chồng
của mình ở bên ngòai mèo mỡ, nhờ anh đi theo dõi, thu thập chứng cớ giúp, mà
quả thực hai ngày nay, anh đi theo ông ta đã thu được không ít ảnh chụp.

Qua ngày hôm nay là anh có thể hòan thành viên mãn nhiệm vụ
của mình rồi, dù sao đối với một người phụ nữ đã có ý định li hôn, chỉ cần có
những tấm ảnh chụp này cũng đã đủ trình ra trước tòa, không cần nói nhiều lời
đã có thể thắng cuộc được rồi.

Có lẽ anh nên tính tới việc thông báo cho người ủy quyền tự
mình tới bắt gian thì hơn, để vụ này có thể kết thúc tốt đẹp nhất có thể, chẳng
qua lần này anh phải đứng ở một nơi an tòan mà xem diễn, điểm này là hết sức
quan trọng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Luật không tự chủ được vươn tay sờ sờ vết
sẹo trên thái dương mình, một tháng qua, chẳng hiểu sao anh lại tự giác hình
thành thói quen ấy, tuy rằng cô nàng trợ lí của anh có nói tay nghề Hạ Thấm
Đồng rất tốt, nhưng vết sẹo do hai mươi mũi khâu này để lại cũng không hề nhỏ,
may mà làn da của anh có màu đồng khỏe mạnh nên vết sẹo cũng không mấy rõ ràng.

Nhưng mà vết sẹo này lại làm cho anh có cảm giác, không phải
ở trên mặt mà là ở trong lòng, mỗi lần vuốt lên vết thương, anh đều nhớ đến
người con gái đã khiến tâm tư mình lay động đó.

Lúc ban đầu, thứ đánh động lòng anh chính là dung mạo của
cô! Thật xinh đẹp, Thẩm Luật không phủ nhận mình thích thưởng thức phụ nữ, nhất
là những người phụ nữ xinh đẹp giống như Hạ Thấm Đồng vậy, xem ra số người động
tâm với cô hẳn là không ít.

Vẻ đẹp của cô giống như một bông tuyết, chói mắt mà không
thể thiếu đi sự sắc sảo cần có.

Trong cuộc sống của Thẩm Luật luôn có một người mẹ yêu
thương anh vô cùng, cho dù cha anh có nghiêm khắc đến đâu thì cũng thương yêu
anh không hề kém mẹ.

Càng không cần kể đến từ lúc còn học mẫu giáo có bao nhiêu
tiểu nữ sinh quỳ gối trước mị lực của anh, không nói quá lên chứ, từ bà cô quét
rác đến đứa trẻ còn ngậm núm vú trong miệng đều thích anh vô cùng đấy.

Nhưng mà Hạ Thấm Đồng lại không thích anh!

Trực giác của Thẩm Luật cho tới bây giờ đều cực kì chính xác,ngay
từ lần gặp mặt đầu tiên, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua đã cho thấy mĩ nhân đó
không hề thích anh rồi!

Quả nhiên, rõ ràng trán anh đã đổ nhiều máu đến mức sắp ngập
cả tầng lầu rồi, cô vẫn còn làm như không thấy, đối với sự thỉnh cầu của em họ
vẫn kiên quyết từ chối: “Nơi này không phải là bệnh viện, cũng không phải tổ
chức từ thiện.”

Mị lực của anh đứng trước mặt cô gần như hòan tòan mất đi
hiệu lực, về sau cô nàng trợ lí nhà anh liền lôi kéo người đẹp băng giá vào
phòng bên cạnh nói chuyện một lúc, đến khi cô quay lại, mặc dù trên tay mang
theo đồ cứu thương nhưng vẻ mặt vẫn khó chịu vô cùng.

Đúng vậy, vẻ mặt cô vẫn không chút biểu cảm như cũ, song anh
có thể cảm giác được đằng sau cái lạnh như băng giá ấy là sự mất hứng vì bị làm
phiền.

Anh muốn mở miệng cùng cô nói chuyện phiếm để làm dịu không
khí, ai ngờ lại đổi lấy một châm rồi một châm đâm vào da thịt, cái cô gái này,
không ngờ lại dùng đến cách thức vừa tàn nhẫn vừa khôn khéo như thế để bắt anh
ngậm miệng.

Đợi đến khi miệng vết thương được xử lí xong, ngay cả một
câu dư thừa cô cũng không buồn nói, cứ thế xoay người bước đi, mà sau khi anh
biết được công việc của cô thì lập tức bị dọa!

Thẩm Luật anh sống hai mươi bảy năm trên đời, chuyện có thể
doạ được anh thực sự không nhiều lắm! Dù sao, anh ở Đài Bắc bắt đầu công việc
thám tử đã năm năm, chuyện cổ quái, ngạc nhiên cỡ nào cũng đều đã trải qua, anh
cũng là cái loại trời sinh gan to như vậy cơ mà!

Một người con gái nhỏ bé lại làm một công việc như vậy, quả
thực đã khiến anh giật mình!

Bưng cốc lên, nhấp một ngụm cà phê nóng, không khí mát mẻ,
lành lạnh, chất lỏng đen nhánh cứ thế cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Thẩm
Luật, hai thái cực khác nhau lại dung hợp một cách lạ kì khiến anh không khỏi
chớp đôi mắt mơ màng, cảm nhận sự sảng khoái vui thích này.

Một ngày bình tĩnh lại thư thái như thế, trước mắt anh chỉ
muốn hưởng thụ thật nhiều mà thôi.

Thẩm Luật là một vết đen của Thẩm gia, một vết đen trong ánh
sáng, đối với điểm này, những ai hiểu biết về Thẩm gia đều nhất trí công nhận,
ngay cả Thẩm Luật cũng chưa bao giờ phủ nhận, tuy rằng anh có một bà chị Thẩm
Kiều mười phần ngang ngược, hoang dã, mười sáu tuổi danh tiếng đã lan xa, tính
cách phóng đãng, xinh đẹp hút hồn nhưng lại luôn sinh sống ở Mỹ, vì thế ở Thẩm
gia này anh mới là người được nhắc đến nhiều nhất… Nếu để tự mình hình dung thì
anh nghĩ đó là nổi tiếng, còn để người khác nói thì, Thẩm Luật chính là một
điều ngòai ý muốn của Thẩm gia.

Từ nhỏ anh đã lớn lên dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha, ở
nhà mấy giờ phải rời giường, mấy giờ phải ăn cơm, mấy giờ phải dọn dẹp, mấy giờ
được ra ngòai đều được sắp xếp thành một thời gian biểu cố định, hơn nữa khi
dùng cơm không được nói chuyện, lưng phải thẳng lên, song song như cây thiết
bản, thậm chí trong nửa giờ nhất định phải ăn xong.

Ông Thẩm cả đời sống trong quân đội nên đã sớm rèn luyện cho
mình một ý chí cứng rắn như sắt thép và tính tình cực kì cố chấp, con cái của
ông ngay từ nhỏ đã phải tiếp nhận loại tư tưởng quân nhân này, đây quả thực là
một chuyện… vô cùng thống khổ.

Con gái thì tốt rồi, không cần phải dạy dỗ quá nghiêm khắc,
vì thế Thẩm Kiều có thể ra nước ngòai học tập rất sớm, tự do tự tại không ai
quản, nhưng Thẩm Luật thì lại không được.

Từ lúc lên năm, Thẩm Luật đã bị cha bắt buộc mỗi ngày phải
chạy năm ngàn mét, còn phải làm đủ loại bài tập huấn luyện thể lực gian khổ hơn
so với trong quân ngũ rất nhiều, tuy rằng nhờ những khổ luyện ngày ấy mà thời
gian nhập ngũ anh sống rất thỏai mái, nhưng mà từ nhỏ đã phải chịu loại tra tấn
như thế, kẻ trời sinh yêu thích tự do như anh làm sao có thể chịu đựng được?

Cho nên từ nhỏ đến lớn, anh hay bị đánh phạt nhiều nhất!

Mỗi lần mắc phải những lỗi như trốn học, tán gái, về muộn
rồi những chuyện vụn vặt trên vàng dưới cám linh tinh, Thẩm Luật đều bị cha
phạt chạy ba ngàn mét, khi ấy, bà chị vô lương tâm nhà anh sẽ đứng ngay bên cạnh,
vừa ăn táo vừa khúc khích cười nhạo anh không ngừng.

Mấy bài tập huấn luyện thể lực nặng nhọc cũng không phải hòan
tòan không có lợi ích gì, ít nhất hiện tại anh cũng có được một thân hình cơ
bắp rắn chắc, dáng người cao lớn, tất cả đều là tiền vốn hùng hậu! Từ bé đến
giờ, sức khỏe của Thẩm Luật cũng rất ổn, ngay cả một cái hắt xì cũng chưa từng
đánh qua.

Nhưng mà, sống dưới chính sách áp đặt của cha, kẻ vô cùng
yêu thích tự do, không ưa sự hối thúc như Thẩm Luật chỉ có thể nhẫn nhịn được
đến khi tốt nghiệp đại học và làm việc trong văn phòng luật hai tháng mà thôi,
sau đó anh nhất quyết không chịu nghe lời nữa!

Năm ấy sau khi đứng đầu khoa luật của trường đại học, cầm
trong tay bằng tốt nghiệp sáng chói huy hòang, Thẩm Luật dứt khoát cự tuyệt cơ
hội được giáo sư đề cử đi Mỹ nghiên cứu, cũng không thèm để ý đến mệnh lệnh của
cha già bắt về Nam phát triển sinh sống, cố chấp ở lại Đài Bắc mở một văn phòng
thám tử tư, hưởng thụ hào quang làm nghề trinh thám! Cho dù sau đó cha già tức
đến độ cùng anh đoạn tuyệt tình cha con, anh vẫn không chịu thay đổi ý nguyện
ban đầu của mình.

Năm vừa rồi chị gái anh kết hôn, anh có về tham dự hôn lễ,
nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cha, anh biết ông vẫn chưa hề tiếp
nhận sự phản nghịch của mình, bất quá ngẫm lại, với cá tính cố chấp như của ông
Thẩm thì chỉ e vài thập niên sau cũng chưa chắc đã tha thứ cho Thẩm Luật được;
có điều, cả đời anh đã sống theo quy tắc và luật lệ của cha rồi, đi trên con
đường đúng đắn hai mươi mấy năm liền đã là cực hạn, anh sẽ không bao giờ sống
vì người khác nữa, anh muốn sống thỏai mái theo ý muốn của mình, giống như bây
giờ vậy, đấy mới là cuộc sống khiến anh hài lòng.

Bản tình trời sinh thêm một chút tính tình bướng bỉnh không
chịu nghe lời, một khi đã bùng nổ thì vĩnh viễn sẽ không chịu quay đầu.

Anh nhìn qua đồng hồ đeo tay một chút, người bị theo dõi đã
ngồi ở trong quán cà phê được nửa giờ, chứng tỏ anh ta rõ ràng đang đi hẹn hò!
Vương Trung Đạt này là quản lí của một tờ tạp chí, bộ dạng cũng tạm được, hơn
nữa mới chỉ có ba mươi mấy tuổi, đúng là cái tuổi để lêu lổng ăn chơi, chỉ mới
ba ngày mà bên người anh ta đã có không ít mĩ nữ vờn quanh, khó trách bà xã
không chịu được bản tính phong lưu của chồng, chuẩn bị đòi li hôn! Trên đời
này, không phải cô gái nào cũng chỉ cần đàn ông lắm tiền là được.

Anh thấy sau khi Vương Trung Đạt nhận điện thoại liền bắt
đầu sửa sang lại tóc tai và quần áo của mình, có lẽ người kia đã sắp xuất hiện.

Quả nhiên, năm phút sau, cửa thuỷ tinh của quán mở ra.

Cô gái vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong quán
liền không hẹn mà gặp cùng hướng về phía cửa, rồi sau đó có tiếng nhạc nhẹ
nhàng vang lên, trong chốc lát tạo nên bầu không khí mơ màng tĩnh lặng hiếm có,
giống như giữa bầu trời nóng rực ba mươi chín độ bị người ta hắt một thùng nước
đá vậy, cả người cảm thấy thư thái và mát lạnh, sảng khoái đến tận cùng.

Cô cao khỏang một mét sáu mươi lăm, mái tóc đen tuyền, thẳng
tắp xõa xuống bờ vai, không như các nữ sinh trung học thích ăn diện bây giờ, cô
chỉ để lộ ra vầng trán đầy đặn và cái cổ cao cùng làn da tuyết trắng và đôi mắt
trong như nước, càng nhìn càng thấy đẹp. Sống mũi cô cao thẳng, có vài nét kiêu
ngạo trời sinh, còn có hai cánh môi tuyệt đẹp với những đường cong rõ ràng.
Khuôn mặt cô sáng sủa, không hề trang điểm nên vô cùng tự nhiên. Một chiếc váy
chiffon trắng nháy mắt đã khiến cho sự nóng cháy của mùa hè trở nên nhẹ nhàng
và khoan khoái hơn, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp khiến người ta luyến
tiếc phải dời tầm mắt của mình.

Một mĩ nữ với vẻ đẹp tự nhiên, cũng là một mĩ nữ với vẻ đẹp
băng giá, bởi vì tòan thân cô gần như tỏa ra bốn chữ duy nhất: “Đừng lại gần
tôi!”

Mỗi khi cô nhếch môi, không chút tiếng động lan tỏa sự cấm
kị này, cánh đàn ông xung quanh lại càng rục rịch hơn, cũng càng do dự hơn. Cô
gái ấy, đẹp đến mức khiến người ta phải bốc cháy, nhưng vẻ mặt lạnh lùng băng
giá như sương kia lại khiến cho ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong tâm phút
chốc đông lạnh.

Thẩm Luật mân mê chén cà phê trong tay, song đôi mắt anh vẫn
luôndừng trên đôi chân thon dài xinh đẹp của cô… thật sự là mê người, dài như
vậy, đẹp như vậy, thoạt nhìn gợi cảm không thể chịu nổi, không biết được một
đôi chân như vậy ôm lấy eo sẽ là cảm giác kích thích như thế nào đây?

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà lửa dục từ dưới thân anh đã nổi
lên bừng bừng phấn chấn, khiến làn khí mát lạnh quẩn quanh nãy giờ nhanh chóng
mất đi công hiệu.

Người con gái ban nãy vẫn còn trong suy nghĩ của anh giờ lại
đột nhiên bước ra với phong thái khêu gợi tuyệt vời như thế, làm sao anh có thể
không nghĩ vẩn vơ được đây?

Hạ Thấm Đồng đứng ở lối vào, thấy nhân viên phục vụ chỉ biết
đứng ngốc ở nơi đó nhìn chằm chằm mình, cô âm thầm thở dài, bởi vì tình huống
này xuất hiện quá thường xuyên nên cô không thích ăn mặc quá xinh đẹp ra ngòai,
chẳng qua hôm nay không thể tránh khỏi vì cô có việc cần phải thực hiện bây
giờ.

Không trông cậy được gì vào nhân viên phục vụ, cô đảo mắt
một chút quanh quán, nhanh chóng tìm được người hẹn gặp, đi về phía anh ta.

Khi Hạ Thấm Đồng dừng lại trước mặt, Vương Trung Đạt dường
như mới tỉnh khỏi cơn mơ, đẩy bàn một cái, chật vật đứng dậy kéo ghế cho cô,
chào hỏi thân thiết: “Cô Hạ.”

Cô nói lời cảm tạ rồi ngồi xuống, trực tiếp tiến vào chủ đề.
“Quản lí Vương, khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu công việc?”

“Không vội, không vội, cô Hạ uống tách cà phê trước đi đã.”
Anh ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, vẻ mặt đắc ý vô cùng! Có thể không
đắc ý sao? Giờ khắc này, không cần nhìn anh ta cũng biết, mọi đàn ông trong
tiệm này đang hâm mộ mình đến chết đi được.

“Tôi không có nhiều thời gian để lãng phí.” Hôm nay cô vất
vả lắm mới bỏ ra được năm tiếng đồng hồ, không muốn lãng phí nó để làm những
chuyện vô nghĩa như vậy.

Người đẹp thì có quyền tùy hứng, huống chi người đẹp này còn
là người anh ta đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể hẹn gặp được, Vương Trung
Đạt không hề để ý đến sự vô lễ của cô. “Chúng ta trực tiếp đi thôi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3