Thư Hối Lỗi Của Tổng Tài - Chương 2 - Phần 1

Chương 2-1

Diệp Hoa:

Anh nghĩ đây là tật xấu thâm căn cố đế của đàn ông!

Trước kia không biết quý trọng, đến khi có người đàn ông
xuất hiện, lúc này mới có cảm giác bực dọc. Giống như con sư tử đực bị người
xâm nhập lãnh địa của nó vậy, vừa tức giận, lại cảnh giác, chỉ muốn tìm mọi
cách đẩy đối phương ra khỏi lãnh thổ của mình, bảo vệ yên ổn cho con cái của
mình.

Anh sai, sai vì lại có cái tính xấu đó của đàn ông!

Buổi chiều.
Trong công ty thương mại Giai Dương. Kim giờ đồng hồ trên tường chỉ vào số năm,
kim phút số bốn, rất rõ ràng cách giờ tan tầm còn có mười phút.

Trước bàn làm
việc. Tuy Diệp Hoa đã nhiều năm không đi làm, nhưng năng lực của chị vốn dĩ rất
giỏi, bây giờ công việc chị phụ trách đại khái cũng không khác biệt nhiều lắm
với việc làm trước đây, chỉ mất không đến nửa ngày đã nắm bắt rành rẽ, hơn nữa
còn nhanh chóng thích ứng với công việc.

Kim giây tích
tắc không ngừng nhích tới, mắt thấy giờ tan tầm sắp điểm, nhưng mười ngón tay
của Diệp Hoa vẫn lướt như bay trên bàn phím máy tính, nhanh chóng đánh báo cáo,
chuyên tâm đến độ hình như đã quên béng mất chị còn phải đi nhà trẻ đón con.

Ngồi sau bàn
làm việc bên trái chị, một cô gái trẻ có đôi mắt to tròn xoe, dung mạo dễ
thương tươi tắn không ngừng lén lút quan sát chị, đánh giá đồng nghiệp mới,
thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự thanh tao, tính tình rất tốt, vừa hiếu kì lại vừa
lo lắng vô cùng...

Rốt cuộc chị ấy
có quan hệ gì với ông chủ?

Lần trước, ông
chủ đích thân đưa chị đến công ty tham quan một vòng và giới thiệu với mọi
người. Chờ họ rời đi, các đồng nghiệp liền bàn tán xôn xao, không ngờ mới có
vài ngày, chị ấy đã đi làm.

Tuy nói ông chủ
bình thường rất dễ ở chung, đối với nhân viên cũng không ra vẻ, nhưng thái độ
với chị ấy đặc biệt thân thiết. Hôm nay mới ngày đầu tiên đi làm, ông chủ đã
mấy lần ra khỏi văn phòng, chú ý xem chị làm việc có quen không, công việc có
vấn đề gì không, thật tình làm người ta buồn bực quá đi...

Càng nghĩ, cảm
thấy nguy cơ càng tăng, trợ lý kinh doanh trẻ tuổi dễ thương vụng trộm yêu mến
ông chủ - Trương Tư Nghi không tự chủ khẽ cắn môi dưới, nhịn không được lại
lẳng lặng nhìn lén đồng nghiệp mới, thấy người ta dịu dàng nhã nhặn, nhìn lại
mình, không khỏi chán nản.

Haizz... Quả
thực không so được với người ta!

Chẳng thà nói
bản thân xấu xí, bề ngoài kém hẳn đối phương. Đằng này cô vẫn luôn tự tin vào
dung mạo của mình. Nói không phải khoe chứ, cô đang ở giai đoạn thanh xuân trẻ
đẹp. Tuy đồng nghiệp mới cũng không già, nhưng so tuổi tác, cô mới hơn hai
mươi, chỉ riêng điểm này đã toàn thắng!

Có điều luận
phong thái, luận thành thục, luận quyến rũ, đồng nghiệp mới hoàn toàn ăn đứt
cô, hơn nữa khuôn mặt lại dịu dàng, điềm tĩnh, phối hợp toàn bộ có thể nói là
trong ngoài kết hợp, càng tăng thêm sức mạnh, trực tiếp đánh bại cô.

A a a... Căn
bản là đả kích người ta mà!

Nghĩ đến đây,
Trương Tư Nghi không khỏi thở dài đau khổ, mấy lần định mở miệng hỏi thăm quan
hệ giữa Diệp Hoa và ông chủ, nhưng cuối cùng không có can đảm lại rụt đầu trở
về, tiếp tục lén lút quan sát, mãi đến khi kim phút chỉ vào con số sáu.

Bỗng chốc, thấy
Diệp Hoa nhanh chóng hoàn tất phần báo cáo, lập tức save dữ liệu rồi shutdown
máy tính, nhanh nhẹn thu dọn bàn làm việc, lấy túi xách, toàn bộ động tác liền
một mạch, không lãng phí dù là nửa giây. Trương Tư Nghi nãy giờ vẫn luôn vụng
trộm chú ý chị trợn mắt há hốc miệng, ngẩn ngơ nhìn chị chuẩn bị tan làm.

“Diệp Hoa!” Đột
nhiên, Lê Mạnh Dương từ phòng làm việc chạy ra, thấy chị đang muốn vội vàng rời
đi, hấp tấp gọi lại.

Ngừng bước,
Diệp Hoa quay người nhã nhặn hỏi: “Mạnh Dương, có việc sao?”

“Công việc đã
quen rồi hả?” Lê Mạnh Dương thân mật hỏi thăm. Diệp Hoa nhịn không được nở nụ
cười: “Đúng vậy, cám ơn anh quan tâm.”

A... Đây lần
thứ năm trong hôm nay anh hỏi cùng một câu này. Có lẽ hiểu được chị đang cười
cái gì, Lê Mạnh Dương ngượng ngùng sờ mũi, hơi xấu hổ hỏi: “Em vội đi đón Tiểu
Vũ phải không? Có cần anh đưa em đi...”

Anh nói còn
chưa xong, Diệp Hoa đã mỉm cười lắc đầu khéo léo từ chối: “Cám ơn anh nhưng
không cần đâu!”

Lê Mạnh Dương
hiểu rất rõ tình hình của chị, cũng đúng lúc tạo cơ hội cho chị làm việc, điều
này chị thực sự cảm kích. Thế nhưng ngoài việc đó ra, chị không thể làm phiền
anh những việc khác nữa, nếu không thì chị quả là không biết mắc cỡ.

“Ồ được rồi!”
Biết chị ngoài mềm trong cứng, tính tình cứng cỏi không thích phiền toái người
khác, Lê Mạnh Dương không miễn cưỡng, cũng không quên dặn dò: “Nếu có gì cần
anh giúp cứ nói, đừng khách sáo!”

Tuy không biết
vì sao chồng chị không biết nhìn người, lại buông tha người phụ nữ tốt như Diệp
Hoa, song đời người có rất nhiều chuyện khó nói, vấn đề giữa hai vợ chồng người
ngoài cũng không thể hiểu hết được. Hôn nhân của chị đã xảy ra vấn đề, bên
người lại có đứa trẻ, khẳng định rất vất vả, có thể giúp được bao nhiêu thì
giúp thôi!

Không biết ý
nghĩ trong lòng anh nhưng Diệp Hoa thật sự cảm nhận được ý tốt của anh, cảm
động gật đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước, cảm động sâu sắc.

Bị nhìn chăm
chú, Lê Mạnh Dương không khỏi cảm thấy rung động. Thiện cảm nhiều năm trước
từng có lại chầm chậm nảy mầm, chỉ vì đôi mắt thăm thẳm vẫn xinh đẹp dịu dàng
như thế, làm người ta không kềm chế được muốn đi thăm dò, rồi lại không kềm chế
được trầm luân trong đó.

Ngồi sau bàn
làm việc, Trương Tư Nghi quan sát nhất cử nhất động của Lê Mạnh Dương, thay đổi
rất nhỏ trên mặt anh cũng lọt vào mắt cô, trong lòng không khỏi chán nản thất
vọng.

Vội vàng muốn
đi đón con, Diệp Hoa không tâm tình đâu mà để ý này nọ, nhìn nhìn đồng hồ,
giọng nói nhỏ nhẹ lại cất lên: “Được rồi, em phải đi đón Tiểu Vũ, ngày mai
gặp!” Dứt lời, không chút do dự xoay người rời đi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc
nhanh đến nhà trẻ đón con.

Nhìn chị sốt
ruột chạy ra khỏi công ty, mãi đến lúc không còn thấy bóng dáng, Lê Mạnh Dương
mới thu hồi tầm mắt, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt hiếu kì sáng rực.

“Nhìn cái gì?”
Không biết vì sao, anh cảm thấy xấu hổ. Vốn không có kiểu cách ông chủ, anh lập
tức cười cười vỗ đầu trợ lý mới vừa rồi đã nhìn thấy hết dáng vẻ thất thần xuẩn
ngốc của mình để lấp liếm khó xử trong lòng.

Bị người mình
yêu thầm vỗ đầu như vậy, Trương Tư Nghi không giận còn cười, đơn giản là vừa
mới nghe được “từ mấu chốt”, làm cô phấn chấn hẳn lên, không dằn lòng được hỏi
thăm: “Ông chủ, Tiểu Vũ là ai vậy? Con của chị Diệp à?”

Nghe qua hình
như là thế, mà nếu thật, vậy tức là vị đồng nghiệp mới nhã nhặn thùy mị kia đã
kết hôn, sinh con, sẽ không trở thành “tình địch tiềm ẩn” của mình rồi!

Nghĩ đến khả
năng này, trong lòng mừng khấp khởi, ánh mắt đang rầu rĩ chán nản nhanh chóng
thay thế bằng vẻ hưng phấn, sáng rỡ.

“Em hỏi làm gì?
Nhiều chuyện quá đó!” Liếc mắt nhìn cô, Lê Mạnh Dương nhịn không được cười
mắng.

“Ui! Mọi người
đều là đồng nghiệp, hiểu nhau một chút, về sau mới dễ giao lưu, cũng có thêm đề
tài tán gẫu thôi mà!” Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Trương Tư Nghi phản ứng
không chậm, đã sớm nghĩ được lý do đường hoàng.

Nghe thế, Lê
Mạnh Dương ngẫm thấy cũng đúng. Huống chi sau nhiều năm Diệp Hoa mới đi làm trở
lại, nếu ngay từ đầu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt, chắc chắn có thể giúp chị
càng thêm thích ứng với công ty, nghĩ thế lập tức gật đầu.

“Tiểu Vũ đúng
là con Diệp Hoa.” Tuy anh cũng chỉ nghe Diệp Hoa nhắc qua, còn người thì chưa
gặp bao giờ. Hóa ra đúng thế thật!

Đoán mò thành
thật, mắt Trương Tư Nghi sáng lên, còn chưa kịp mừng thầm, lại nghe anh nói:

“Có điều mai
mốt em có tán chuyện với Diệp Hoa thì đừng hỏi về ông xã cô ấy!” Lê Mạnh Dương
cẩn thận nhắc nhở.

“Hơ... Tại
sao?” Trương Tư Nghi buồn bực.

“Hôn nhân của
cô ấy có chút vấn đề...” Ngập ngừng, anh cuối cùng bực mình liếc cô: “Làm gì mà
tò mò vậy? Tóm lại miễn nhắc đến chuyện thương tâm của người ta là được rồi!”

Dứt lời, phất
tay, xoay người vô văn phòng, để lại cô trợ lý gục đầu xuống bàn chả còn tí sức
nào nữa.

Hu hu... Tình địch
tiềm ẩn thì vẫn cứ là tình địch tiềm ẩn thôi! Nhìn thái độ của ông chủ với đồng
nghiệp mới, nếu thật sự có ý, chắc sẽ không quan tâm đến chuyện người ta có con
riêng.

Ôi ôi ôi... Đột
nhiên cảm thấy đường tình duyên của mình sao mà u ám quá chừng!

Lại nói chuyện,
Diệp Hoa vội vàng ra khỏi cao ốc chạy đi đón con, hấp tấp đi tới trạm xe điện
ngầm, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng còi xe “tin”, theo bản năng quay đầu
nhìn. Một chiếc RV cao cấp quen thuộc chậm rãi nhích tới, cuối cùng dừng lại
bên cạnh chị, cửa bên ghế phụ tự động mở ra.

“Anh đưa em đi
đón Tiểu Vũ.” Một cái đầu ló ra khỏi xe, khuôn mặt luôn bình tĩnh của Trác Dung
hơi mỉm cười nhìn chị.

Đôi mắt đen láy
sâu thẳm dừng lại trên mặt anh, tâm tình Diệp Hoa rất phức tạp, nhất thời không
biết nên nói gì cho phải.

Làm như không
thấy chị khác thường, Trác Dung mặt không đổi sắc, cười tươi giục chị: “Đừng để
Tiểu Vũ chờ lâu quá, nhanh lên xe đi!”

Nghĩ đến bé con
ngoan ngoãn hiểu chuyện đang chờ mình, Diệp Hoa khẽ than thầm, ưng thuận lên
xe, nhưng từ đầu chí cuối đều trầm mặc không nói.

Thật ra Trác
Dung không hề để tâm, chuyên chú lái xe, làm bộ lơ đãng mở miệng tán gẫu: “Hôm
nay thế nào? Công việc có thuận lợi không? Có thích ứng được không?”

“Anh không cần
phải vậy...” Tiếng thở dài khẽ cuối cùng bật ra khỏi môi, Diệp Hoa không mong
muốn chuyện này.

Trong lòng chị
rất rõ, đây tuyệt đối không phải tình cờ hay tiện đường gì cả, có thể vừa vặn
xuất hiện ngay lúc chị tan tầm như vậy, chắc chắn trước đó đã chờ bên ngoài cao
ốc lâu rồi.

Anh thân là
người đứng đầu một tập đoàn lớn như vậy, ngày thường đã không có biện pháp phân
thân, ba bữa cơm cũng vô chừng, thật sự không cần nỗ lực trích ra chút ít thời
gian giữa một đống công việc về bộn, hao tổn tinh thần đi đón chị.

Thà rằng anh
dành chút thời gian ít ỏi đó nghỉ ngơi, nếu không sẽ kiệt sức mất.

“Ừ, không
cần...” Hiểu được hàm ý của chị, Trác Dung không khỏi mừng thầm chị vẫn quan
tâm anh như trước, nụ cười càng rạng rỡ: “Nhưng anh nguyện ý!”

“Anh...” Hơi
giận anh không biết tự thương thân mình, Diệp Hoa trừng anh, lại chạm phải đôi
mắt thăm thẳm dịu dàng ngập tràn tình cảm của anh, ngực căng thẳng, lo sợ không
yên né đi, không dám nhìn thẳng anh nữa.

Giờ chị đã hiểu
lòng anh, nhưng tim bị thương quá nặng, không dám tiếp nhận, đành hốt hoảng
trốn tránh.

Thấy thế, Trác
Dung chỉ biết than thầm không thôi. Đây là anh tự làm tự chịu, giờ đành ráng
gồng mình mà nuốt quả đắng, mặt không gợn sóng quay lại chủ đề ban nãy.

Biết anh cố ý
nói sang chuyện khác, trong lòng Diệp Hoa có chút chua chát đồng thời cũng âm
thầm thở dài nhẹ nhõm.

Cứ như vậy, bỏ
qua một bên vấn đề tình cảm giữa hai người trong lúc đó, Trác Dung khi cố ý,
lúc vô tình hỏi thăm tình hình ngày đầu tiên chị đi làm.

Mà Diệp Hoa
biết anh quan tâm, cũng không xua đuổi ý tốt của anh, cẩn thận trả lời. Thậm
chí nói một hồi, hai mắt còn tỏa sáng rạng rỡ, tựa hồ sau nhiều năm lại đi làm
trở lại, đối với công việc chị có chút cảm giác thành công.

Thấy chị mặt
mày hăm hở, giọng điệu phấn chấn, Trác Dung vừa cao hứng vì chị đi làm thuận
lợi vừa không khỏi gượng gạo trong lòng.

Ầy... Xem ra
tất cả đều thuận lợi, anh lại càng không có lý do ngăn cản chị đến chỗ “tình
địch” đi làm.

Trong lúc cả
hai đều không có ý định đề cập đến vấn đề tình cảm, xe đã nhanh chóng tới cổng
nhà trẻ, chào hỏi cô giáo gữ trẻ đang tươi cười xong, suôn sẻ đón được con.

Ngoan ngoãn
ngồi vào ghế sau, cậu nhóc hết nhìn mẹ ngồi phía trước, lại nhìn ba đang chuyên
tâm lái xe, trong lòng có vô vàn câu hỏi.

Chẳng lẽ ba mỗi
ngày đến bấm chuông cửa ăn cơm chiều rồi, bây giờ còn định mỗi ngày sáng chiều
đều đưa đón bé và mẹ đi học, đi làm sao?

Không phải ba
bận rộn lắm sao? Tại sao sau khi mẹ và bé ra ngoài ở rồi, ba ngược lại có thêm
thời gian vậy?

Khó hiểu quá
nha!

“Tiểu Vũ, hôm
nay ở chung với bạn học mới có vui không?” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ
hoang mang trong kính chiếu hậu, nôn nóng hàn gắn quan hệ cha con, Trác Dung
lập tức mỉm cười hỏi.

Gật đầu, Trác
Dật Vũ chỉ đơn giản đáp lại một tiếng “Có”.

Thấy thế, Trác
Dung tuy biết con không giống những đứa trẻ sáu tuổi bình thường, nhóc nhà anh
trưởng thành sớm, tính tình tương đối điềm tĩnh, nhưng không khỏi vì bé con lạ
lẫm với mình mà buồn rầu, tự trách bản thân.

Trái lại, Diệp
Hoa ngồi một bên mong muốn gắn kết tình cảm hai cha con, dịu dàng lên tiếng:
“Tiểu Vũ, hôm nay có quen bạn mới không con?”

“Có ạ!” Lại gật
đầu, nhóc con trả lời mẹ rõ ràng thân mật hơn nhiều, “Có một bạn mập tên Ngô
Gia Thiệu, bạn ấy cùng con chơi giải câu đố trong tranh. Mẹ bạn ấy có mua cho
bạn ấy bách khoa toàn thư về động vật của thiếu nhi, ngày mai sẽ mang đến cho
con xem cùng.”

Đúng là... Đãi ngộ
khác nhau!

Bị con đối xử
lạnh nhạt, Trác Dung lại ân hận mình làm ba quá thất bại. Diệp Hoa nghe nhóc
con hớn hở lách cha lách chách kể chuyện bạn mới không quên nhân cơ hội lôi
kéo.

“Không phải ba
cũng mua sách báo về thú vật dành cho thiếu nhi cho con sao? Ngày mai con có
thể cầm đi cùng xem với bạn mới mà!” Mỉm cười hiền hòa, chị liếc mắt ra hiệu
cho người đàn ông đang ngồi sau vô-lăng, muốn anh tham gia trò chuyện đúng lúc,
vừa để hiểu con, lại vừa gia tăng tình cảm cha con.

Tất nhiên, Trác
Dung không ngốc, vừa nhận được ám chỉ của vợ, lập tức ngầm hiểu, thân thiện
tiếp lời: “Đúng đó! Mang đi xem chung với bạn mới. Phải rồi! Tiểu Vũ thích con
vật nào nhất?”

“Sư tử!” giọng
nói trẻ thơ trong trẻo trả lời không chút do dự, nói đến con vật bé yêu thích
nhất, hai mắt nhóc con sáng rỡ.

Nhận được đáp
án hài lòng, Trác Dung được cổ vũ, cười vang nói: “Từ giờ ba kêu con là tiểu
Leon nha, chịu không?”

“Leon?” Bắt
chước ba phát âm, mày nhỏ xinh xắn hơi nhíu lại. “Nghĩa là gì ạ?”

“Leon, tiếng
Tây Ban Nha nghĩa là sư tử.” Mặt tràn ngập nụ cười, Trác Dung hết sức vui vẻ.

Hóa ra là sư tử
à!

Được giải đáp,
Trác Dật Vũ tỉnh ngộ, lập tức gật đầu rồi lại lắc đầu.

Gật rồi lại
lắc, cái này... nghĩa là sao đây?

Trác Dung bị
con làm cho hồ đồ, theo bản năng nhìn Diệp Hoa, muốn tìm kiếm viện trợ.

“Gật đầu, rồi
lắc đầu, vậy là con thích hay không thích?” Không phụ mong mỏi của anh, Diệp
Hoa nhanh nhẹn hỏi con.

“Con thích sư
tử, nhưng tên con là Trác Dật Vũ, không phải Leon.” Cau mày, mặt nhóc con thực
sự rất nghiêm chỉnh.

Nghe con nói,
Trác Dung, Diệp Hoa không hẹn mà cùng nở nụ cười. Trác Dung bình thường chín
chắn cẩn trọng bỗng nhiên nổi tính trẻ con, sắc mặt ảm đạm giả bộ thương tâm:
“Leon nghe rất hay, lại đáng yêu. Hóa ra Tiểu Vũ ghét ba đặt tên thân mật cho
con nha.”

Tuy rằng quan
hệ cha con có hơi lạnh nhạt, trước kia cũng từng nói bé ghét ba, nhưng dù sao
trời sinh vẫn là cha con, miệng có nói chán ghét thế nào đi nữa thì trong lòng
con trẻ vẫn yêu quý ba mình. Lại thêm Trác Dung gần đây luôn cố gắng kéo quan
hệ hai cha con lại gần, ba tiến bộ rất nhiều, làm Trác Dật Vũ đã không còn
“chán ghét” nữa, bây giờ thấy ba bị bé làm đau lòng như vậy, bé nóng vội không
biết làm sao.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3