Nhiệt Luyến Lúc Phân Phòng - Chương 7
Chương 7.1
Uông Mộ Di hoàn toàn chứng minh
được “Nữ nhân làm từ nước” là như thế nào...
Cô đã khóc ước chừng ba giờ, khăn
giấy trước mặt vun lại như một ngọn núi nhỏ, nhưng nước mắt của cô lại vẫn
giống vòi rồng phun nước bị hỏng, hoàn toàn không thể dừng lại, hai mắt vừa
sưng vừa đỏ, sợ là con thỏ cũng sẽ bị dọa giật mình!
“Mộ Di, cậu đừng không nữa được
không?” Tiểu Diệu chỉ nhìn thôi mà da đầu cũng đã muốn run lên.
Uông Mộ Di lắc đầu, một câu cũng
nói không nên lời, bả vai gầy không nhịn được run run, khăn giấy trong tay lại
nhanh chóng ướt sũng.
Chỉ cần nhắm mắt lại một chút,
thân ảnh Khắc Khiêm xoay người kiên quyết rời đi, sẽ lại hiện ra, mỗi một lần
hồi tưởng, đều làm cho lòng của cô đau đến tê dại.
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp là thế,
vì sao cuối cùng biến thành như vậy? Lúc trước không phải nói muốn hạnh phúc
sao? Không phải nói mười năm sau sẽ lại mang theo con của hai người, cùng nhau
đến Czech sao? Không nghĩ tới sự thật là bọn họ cư nhiên ngay cả một năm đều
chống đỡ không nổi...
Trước đó là do anh thay lòng đổi
dạ trước, sau lại hiểu lầm cô, cho rằng cô là vì học trưởng mới nói muốn ly hôn
với anh, trời ạ, anh tại sao không nghĩ, anh sau lưng cô đã làm cái chuyện tốt
gì?
Cô tín nhiệm anh, yêu anh, anh
lại lần nữa làm cho cô thương tâm khổ sở!
Không đáng giá, thật sự không
đáng giá, ngay cả nước mắt này cũng không đáng để lãng phí... nhưng cô chính là
nhịn không được, nhịn không được vì khóc vì mình, khóc vì sự ngây thơ thành
thật của mình.
“Đừng khóc, cậu ở đây thương tâm
đau lòng, anh ta còn không phải đang vui vui vẻ vẻ đi ôm người phụ nữ khác?”
Hoàng Ý Như tức giận mà lên tiếng.
Những lời này, lại đánh động đến
trái tim yếu ớt của Uông Mộ Di, khóc càng dữ...
“Được, cậu còn khóc, mình với cậu
cùng nhau khóc!” Hoàng Ý Như táo bạo nói.
Một bên Hồng Đình Đình đi tới, vỗ
vỗ bả vai Uông Ý Như, lời nói thấm thía: “Mộ Di, còn nhớ rõ ngày đó chuyển nhà
mình nói với cậu cái gì không?”
Uông Mộ Di nâng ánh mắt sưng đỏ
lên, mờ mịt nhìn cô.
“Mình nói... nhanh chút đem nước
mắt lau lau đi, không muốn làm quả hồng mềm, trước tiên phải học được cách
khống chế nước mắt.”
Đúng rồi, Đình Đình đã nói qua,
cô thế nhưng đã quên...
“Phụ nữ không phải không thể
khóc, nhưng là khóc phải có giá trị, khóc vì một tên đàn ông phụ bạc, cậu chính
là lãng phí nước mắt.”
“Mình... Mình không nhịn được.”
Uông Mộ Di cắn nhanh môi dưới, bức mình nhịn xuống nước mắt, lại hé ra khuôn
mặt so với khóc còn khó coi hơn.
“Hiện tại không phải thời điểm để
khóc, cho dù cậu có khóc đến hai mắt đều mù, vấn đề vẫn không giải quyết được.”
“Vậy mình phải làm thế nào?”
“Việc cậu phải làm chỉ có một… để
tay lên ngực tự hỏi. Hỏi chính mình có còn cần người đàn ông này không? Hỏi
cuộc hôn nhân này còn đáng giá để vãn hồi hay không?”
Uông Mộ Di lắc đầu. Ngày đó quyết
định chuyển đi, cô đã nói qua, cô không muốn lại làm cái gì tiểu quai quai nhẫn
nhục chịu đựng, cũng không cần lại làm một Uông Mộ Di không ầm ỹ không nháo
loạn, cô phải phá hư, cô không cần làm quả hồng mềm, miễn bị mọi người bắt
chẹt, cô muốn ở riêng, cô muốn ly hôn!
“Vậy cậu vì sao còn uổng phí khí
lực khóc vì anh ta?” Hồng Đình Đình thản nhiên hỏi.
“... Mình đau lòng.” Bộ dáng anh
phẩy tay áo bỏ đi, làm cho cô vô cùng đau lòng, chẳng những hung hăng đâm một
nhát dao vào lòng cô, hình ảnh đó còn luôn luôn tồn tại tròng đâu đuổi cũng
không đi.
“Mình biết cậu đau lòng, cũng
biết đây là thời kỳ chuyển tiếp không thể tránh khỏi, nhưng bọn mình sẽ ở bên
cạnh cậu.”
“Mình sẽ bảo hộ cậu.” Tiểu Diệu
nói.
“Mình sẽ giúp đỡ cậu.” Hoàng Ý
Như cũng chạy nhanh tỏ thái độ.
Uông Mộ Di nhìn ba người bạn tốt.
Cô không cô độc, tuy rằng hôn nhân của cô va phải đá ngầm, nhưng cô còn có
những người bạn này, cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt,“Cám ơn các cậu.”
“Mình sẽ giúp cậu giành lấy điều
kiện ly hôn tốt nhất.”
“Không, không cần, mình không cần
anh ấy bồi thường cho mình cái gì, bởi vì bao nhiêu cũng không đủ bù lại tình
cảm đã mất của mình, mình chỉ muốn thật yên lặng chấm dứt cuộc hôn nhân này là
tốt rồi.”
“Như vậy thật có lợi cho anh ta,
nhất định phải bắt anh ta nộp phí phụng dưỡng!” Hoàng Ý Như so với đương sự còn
kích động hơn.
Hồng Đình Đình thật không hổ là
luật sư, lý trí tôn trọng ý kiến của Uông Mộ Di, “Mình đã biết, giao cho mình
đi!”
Buổi tối đó, Uông Mộ Di ngừng
khóc, chính là một đêm không ngủ.
Bắt đầu là sáng lạn mãnh liệt như
lửa cháy, nhưng cũng có lúc ngọn lửa lụi tàn, nguyên lai đây cũng chính là hôn
nhân của cô cùng Khắc Khiêm, lòng của cô đau quá, đau đến sắp không thể hô hấp...
Thường Khắc Khiêm, người đàn ông
duy nhất cô yêu, cũng là người đàn ông cô yêu sâu nhất, nhưng bất kể thế nào,
thời điểm ký vào tờ đơn ly hôn, cô sẽ hoàn toàn xóa đi hình bóng anh trong lòng.
Đêm nay, để cho cô một lần cuối
cùng nhớ về anh đi!
***
Gặp lại, hai người cách nhau một
cái bàn, Thường Khắc Khiêm ngồi ở một bên, Uông Mộ Di cùng Hồng Đình Đình ngồi
ở bên kia.
Uông Mộ Di cúi mắt, cố ý lảng
tránh cơ hội tiếp xúc ánh mắt Thường Khắc Khiêm, nhưng anh vẫn trước sau nhìn
cô chằm chằm không chuyển mắt, nhìn mắt của cô, mi của cô, mũi của cô, môi của
cô, biểu tình vô cùng hứng thú.
Bầu không khí yên tĩnh, thanh âm
duy nhất là tiếng nói thanh thuý của Hồng Đình Đình đang đại diện cho bên
nguyên, trần thuật một cách trật tự rõ ràng lập trường cùng yêu cầu ly hôn.“...
Không cần phí phụng dưỡng, cũng không cần gì bồi thường hay bù đắp, nếu không
có vấn đề gì, mời ngài ký tên vào đơn này.”
Thường Khắc Khiêm lúc này mới thu
hồi ánh mắt cúi đầu, đọc lướt nội dung, giây lát, bạc môi gợi lên một ý cười
khiêu khích, đánh trống lảng nói: “Không cần phí phụng dưỡng, cũng không cần
bồi thường hay bù đắp, khinh địch như vậy liền đem độc thân trả lại cho tôi,
việc này đối với một người đàn ông mà nói, quả thực là thiên đại ân huệ, tôi mà
không biết cảm ơn rồi mau mau ký tên thì thật sự là sẽ bị sét đánh chết...”
Anh vừa cười vừa châm chọc, lấy
ra bút máy sớm chuẩn bị tốt, chỉ thấy cây bút đen bóng suất khí ở đầu ngón tay
anh xoay tròn không nghỉ, làm cho người ta hoa mắt hỗn loạn, đột nhiên, anh
đình chỉ động tác...
Ngay tại thời điểm Uông Mộ Di
nghĩ đến anh muốn ký tên, anh phút chốc bật ra tươi cười ngả ngớn, nâng mắt
lên, buông bút máy trong tay, bình tĩnh nhìn cô, “Anh không thể ký.”
“Vì sao?” Uông Mộ Di nhíu mi khó
hiểu nhìn anh.
Cô đều đã nhượng bộ thành toàn,
vì sao anh còn không chịu ký tên? Chưa kể đến, ngày đó anh chẳng phải đã dùng
ánh mắt phán cô tử hình sao, anh hiện tại rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?
Chẳng lẽ muốn cô cho anh phí phụng dưỡng, cộng thêm bồi thường tinh thần sao?
Vì sao không thể chia tay vui vẻ?
“Luật sư Hồng, có thể cho chúng
tôi ở riêng một chút không? Hai phút là tốt rồi, có chuyện ta muốn nói với Mộ
Di.”
“Việc này...” Hồng Đình Đình có
chút khó xử nhìn về phía Uông Mộ Di, thấy được cô ngầm đồng ý, rốt cục gật đầu,
“Hai phút.”
“Cám ơn.”
Hồng Đình Đình đi rồi, Thường
Khắc Khiêm đứng dậy hướng Uông Mộ Di đi đến, thân mình cao ngất đột nhiên ở
trước mặt cô ngồi xuống.
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Cô
giả bộ trấn định hỏi, cô không biết rằng ánh mắt kinh ngạc cùng nghi ngờ bất
định cùng hai bàn tay không ngừng tóm lấy vạt áo đã sớm vụng trộm tiết lộ suy
nghĩ của mình.
A, đây không phải là Uông Mộ Di
anh vốn biết sao? Luôn dễ dàng thẹn thùng, dễ dàng khẩn trương như vậy.
“Có chuyện anh quên nói với em,
tuy rằng người nhà của anh đều đã định cư ở Los Angeles, nhưng mùa này mỗi năm,
mẹ cùng bà nội đều về Đài Loan ở vài ngày, thuận tiện thăm hỏi ở họ hàng bạn bè
ở Đài Loan, hiện tại, bọn họ đã lên máy bay, chuẩn bị rời Los Angeles.”
“Cho nên?” Nàng ra vẻ lãnh đạm
hỏi.
“Cho nên, vài giờ nữa bọn họ sẽ
đến sân bay, đó là lí do anh không thể ký tên ly hôn.”
“Vì sao?” Uông Mộ Di phút chốc
cất cao âm cuối.
“Nguyên nhân rất đơn giản, từ nhỏ
bà nội yêu mến anh nhất, lúc trước khi chúng ta kết hôn, bà so với bất kì ai
khác đều vui vẻ hơn, đối với em lại vô cùng yêu thích, anh không biết em đối
người già như bà có cái cảm giác gì, nhưng nếu muốn anh đem chuyện chúng ta ly
hôn làm quà đón bà về, thật có lỗi, anh không làm được...”
Cô làm sao có thể quên bà nội vừa
hoạt bát vừa đáng yêu của anh. Ngày đó kết hôn, bà nội – lão nhân gia ngàn dặm
xa xôi đáp máy bay từ nước Mỹ trở lại Đài Loan, trải qua vài giờ, tinh thần
hưng phấn tham dự hôn lễ của bọn họ, hai tay trải qua năm tháng vất vả gắt gao
bao lấy tay cô, khó nén vui sướng nói với cô...
“Nhìn xem, bộ dạng xem ra là một
đứa nhỏ thật tốt, Thường gia chúng ta thật sự là hảo phúc khí! Nha đầu, về sau
cháu ta giao cho con, bà nội không có thứ tốt gì, chỉ có vòng tay long phượng
là ông nội Khắc Khiêm để lại cho ta, ta tặng lại cho con, con nhớ cùng Khắc
Khiêm nhất định phải yêu thương nhau, hơn nữa chớ quên cố gắng, giúp bà nội có
thêm vài đứa tiểu tằng tôn, biết không?”
Trong hoàn cảnh không một ai quan
tâm, bà nội thành người duy nhất chúc phúc cho bọn họ, đến khi bà nội đem vòng
tay đeo vào trên tay cô, cô cảm động đến rơi nước mắt, hồi lâu đều nói không ra
lời.
Cho tới bây giờ nghĩ lại, trong
lòng vẫn nhịn không được kích động, cô làm sao có khả năng không nhớ rõ bà nội?
“Anh không nghĩ lấy bà nội làm cớ
gạt tôi đi? Tôi nói cho anh biết, tôi đã không phải tiểu quai quai như anh nghĩ,
đừng mơ tưởng tôi sẽ mắc mưu.” Cô cắn môi biểu thị công khai.
Thường Khắc Khiêm biểu tình thành
khẩn lắc đầu, “Mộ Di, anh không phải muốn lợi dụng bà nội lừa em, lão nhân gia
lần này trở về, nhiều lắm chỉ ở một, hai tuần, anh là thiệt tình thành ý cầu em
giúp anh một việc, có thể trong khoảng thời gian bà nội ở tại Đài Loan này, tạm
thời về nhà ở?”
Tạm thời về nhà? Ý tứ của anh
không phải là muốn cô ở trước mặt bà nội, cùng anh sắm vai một đôi vợ chồng ân
ái đi?
Trời ạ! Chuyện này... Chuyện này
thật là một thỉnh cầu vô cùng khó khăn?
“Bà nội đã hơn tám mươi tuổi, ai
cũng không dám cam đoan sức khỏe của bà sang năm còn có thể chịu được hơn mười
mấy giờ trên máy bay, anh thật sự không hy vọng bà cao hứng phấn chấn trở lại
Đài Loan, lại nghe thấy tin tức chúng ta ly hôn. Bà nhất định sẽ thương tâm
cùng thất vọng, em cân nhắc một chút xem, giúp anh được không? Làm cho bà vui
vẻ chút cũng được chứ?” Nhìn ra do dự của cô, Thường Khắc Khiêm tiếp tục nói
thêm, dùng tiếng nói chân thành thấp giọng nhờ cậy giúp đỡ.
“Bà nội cuối cùng vẫn sẽ biết.”
“Anh đương nhiên hiểu được, chờ
thêm một thời gian, anh sẽ tìm thời cơ thích hợp, tự mình trở về nói, nhưng
tuyệt đối không phải hiện tại...”
Cô rất rõ ràng cái loại lòng tràn
đầy chờ mong lại như có như không một cảm giác mất mát mãnh liệt. Khắc Khiêm
thỉnh cầu cô, cô biết việc đó có bao nhiêu khó chịu, nhưng là vợ chồng bất hòa lại
muốn làm bộ ngọt ngào... Cô thật sự không nắm chắc chính mình có loại tế bào diễn
kịch này.
Thường Khắc Khiêm cũng không thúc
giục, lẳng lặng làm cho cô lo lắng, song anh nhìn ra được, cô dù mím môi không
nói, nhưng quyết tâm của cô đang dao động, cô chần chờ không biết có nên cự
tuyệt, lòng của cô đã hơi hơi lung lay.
Người làm tổn thương cô là Khắc
Khiêm, không phải bà nội, lão nhân gia không cần phải chịu trách nhiệm, sau khi
thận trọng tự hỏi, Uông Mộ Di rốt cục ra quyết định... “Ở trước mặt bà nội,
chúng ta là vợ chồng, nhưng sau khi đóng cửa lại, anh ngủ sàn tôi ngủ giường.”
Cô muốn hoàn toàn chấp hành cái gọi là “Ở riêng”.
“Không thành vấn đề, mặc kệ em
muốn anh ngủ ở phòng thay quần áo hay là ngủ toilet, anh đều đồng ý...”
Khi anh dùng đôi mắt hắc bạch
phân minh tĩnh định nhìn cô, Uông Mộ Di cảm thấy một trận rung động, vội vàng
chột dạ quay đầu đi chỗ khác, giả bộ trấn định nói: “Không, không cần cảm tạ,
tôi làm như vậy đều là vì bà nội.”
“Anh biết, anh đương nhiên biết,
em vẫn đều thiện lương hiểu lòng người như vậy, bằng không, bà nội sẽ không
thích em như vậy.” Hắn nhanh chóng đứng dậy, “Đi, anh đi trước giúp em đem đồ
đạc về nhà, sau đó sửa sang lại một chút, bà nội rất nhanh sẽ đến.”
“Không cần chuyển, dù sao chính
là vài ngày mà thôi, tôi mang vài món quần áo là tốt rồi.”
Thường Khắc Khiêm cũng không miễn
cưỡng, “Được.” Anh không nghĩ làm cho thật chặt, cô nguyện ý giúp anh, liền
chứng minh trong lòng cô còn có anh, như vậy là đủ rồi.
Cùng Hồng Đình Đình giải thích
hiệp nghị hợp tác của hai người xong, Thường Khắc Khiêm lập tức nắm chặt tay
Uông Mộ Di, bước nhanh rời khỏi phòng luật sư, để lại Hồng Đình Đình kinh ngạc
không thôi.
Uông Mộ Di thực tự nhiên để cho
anh nắm tay cô, cũng đã quên giãy dụa, “Không cần đi sân bay đón mẹ cùng bà nội
sao?”
“Bà nội nói như vậy thực phiền
toái, không cho anh đi, bất quá anh đã sắp xếp xe đi sân bay đón, cho nên chúng
ta động tác tốt nhất nhanh một chút.”
Thường Khắc Khiêm quay đầu nhìn
cô một cái, lộ ra nhợt nhạt mỉm cười, bước chân chuyển từ đi bộ sang chạy chầm
chậm, làm cho Uông Mộ Di đành phải đi theo hắn, rảo nhanh chân lên. “Chậm một
chút, Khắc Khiêm, em đang đi giày cao gót!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh,
bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo một cá, cô nghĩ mình nhất định sẽ có nụ hôn
để đời với đất mẹ, may mắn, cánh tay rắn chắc lập tức nắm ở eo nhỏ của cô, đúng
lúc giúp cô ổn định trọng tâm, cô tựa vào trong lòng Thường Khắc Khiêm, chưa
kịp định thần trừng lớn ánh mắt, dùng sức hà mồm thở gấp.
“Thực xin lỗi, chân em có bị
thương không?” Hắn thân thiết vội hỏi.
Lắc lắc đầu một cách ngốc nghếch,
tiếng như muỗi kêu, “... Không, không có.”
Nghe được câu trả lời của cô, mày
rậm nhíu lại mới nhẹ nhàng mở ra, “Vậy là tốt rồi, không chạy, anh dắt em chậm
rãi đi, xe để ở phía trước.”
“Vâng.” Bàn tay gầy nhỏ bị bàn
tay lớn ấm áp của anh bao lấy, Uông Mộ Di không biết nên hình dung tâm tình
chính mình giờ phút này như thế nào, cảm giác giống như trở lại khi hai người
lần đầu tiên gặp mặt chân tay luống cuống, chỉ có thể tùy ý để anh dẫn mình,
từng bước một đi về phía trước.
Cô nhìn bóng dáng anh, trong
lòng, trong mắt tràn đầy hoang mang...
Anh vài lần quay đầu coi chừng
bước đi của cô, khuôn mặt tuấn dật luôn mang theo một chút cười yếu ớt.
Chờ xem, mặc kệ phải tốn bao
nhiêu thời gian, cho dù hao hết sức lực để chờ đợi, anh đều phải đem em một lần
nữa trở lại, còn muốn chứng minh anh là người đàn ông đáng giá cho em phó thác
cả đời!
Chương 7.2
Bởi vì lo lắng đến lúc đó có vấn
đề, hơn nữa bà nội trải qua hơn mười mấy giờ bay đường dài, trở lại Đài Loan đã
là buổi tối, Thường Khắc Khiêm cùng Uông Mộ Di lựa chọn cùng nhau làm việc nhà
và nấu ăn, dùng phương thức ấm áp nhất hoan nghênh hai vị trưởng bối đến.
“Nha đầu, nói cho bà nội, Khắc
Khiêm có khi dễ con hay không?” Dáng vẻ bà nghiêm túc mà thành thật.
Uông Mộ Di còn tưởng rằng cô biểu
hiện không đủ tự nhiên, bị lão nhân gia nhìn ra manh mối, chạy nhanh bồi cười,
“Không có, thật sự không có, con có thể thề với trời!”
Bà nội nở nụ cười,“Vậy là tốt
rồi, thằng nhóc này nếu dám khi dễ con, ta lập tức thỉnh xuất gia pháp đánh cho
nó mông nở hoa.”
“Mẹ, ăn cơm trước, ăn no lại tán
gẫu.” Mẹ Thường Khắc Khiêm lên tiếng nhắc nhở.
“Được, ăn cơm liền ăn cơm, cơm
nước xong, nhìn xem bà nội mang quà gì cho các con.”
Đột nhiên, Thường Khắc Khiêm gắp
một miếng thịt bỏ bỏ vào trong bát Uông Mộ Di, không chỉ cô kinh ngạc, liền
ngay cả bà nội cùng mẫu thân cũng vẻ mặt không thể tin nhìn về phía anh.
Thường Khắc Khiêm nhìn thấy ánh
mắt của ba người phụ nữ, không cần nghĩ ngợi lại đúng lý hợp tình nói: “Mộ Di
cô ấy không ăn cá.”
Dứt lời, hai vị trưởng bối nở nụ
cười, nhưng về phần người nào đó được cho là không ăn cá, khuôn mặt nhỏ nhắn
đang hồng rực, xấu hổ cúi xuống, nhịn không được ở trong lòng nói thầm, Thường
Khắc Khiêm, diễn trò liền diễn trò, có cần cố sức như vậy không?
Qua một hồi lâu, cô thật vất vả
hơi chút ổn định nỗi lòng, cảm thấy mặt mình bớt nóng, mới chậm rãi ngẩng đầu
lên, “Bà nội, canh đậu hủ này ăn với cơm thực ngon nha, bà nếm thử đi.” Cô giúp
bà nội múc một muỗng, cũng đưa một muỗng đến trong bát mẹ chồng, “Mẹ, mẹ cũng
nếm thử đi, xem hương vị được không?”
Hai người lập tức múc một muỗng
thử, không hẹn mà cùng giơ ngón tay cái lên, thay nhau khen ngợi.
“Vì sao anh không có? Anh cũng muốn!”
Thường Khắc Khiêm giống đứa nhỏ đòi kẹo, trực tiếp cầm chén
tiến đến trước mặt cô, hại Uông Mộ Di khuôn mặt nhỏ nhắn lại lần nữa hồng lên,
vội vàng giúp anh múc một thìa canh đậu hủ, nghĩ mau mau trốn anh.
Ai ngờ Thường Khắc Khiêm diễn trò đến nghiện, ăn rất nhiều đồ
ngon, còn thẳng thắn la hét đây là nhân gian mỹ vị ngon đến mất hồn, hại cô ở
trước mặt bà nội cùng mẹ anh siêu cấp ngượng ngùng, hận không thể trốn xuống
dưới gầm bàn.
Uông Mộ Di âm thầm nhắc nhở chính mình, tuyệt đối không thể
bởi vì động tác nhỏ này mà mềm lòng với anh, bọn họ là vợ chồng đã ở riêng, tùy
thời đều có thể ly hôn, những việc làm này thuần túy là tiết mục diễn xuất vì
trấn an bà nội, cô tuyệt đối kiên trì giữ vững lập trường!
Dùng bữa tối xong, cô giúp mọi người pha trà thơm, còn cầm
điểm chút đồ ăn nhẹ, bốn người an vị ở trên sô pha phòng khách tán gẫu chút
việc nhà, bởi vì sợ bà nội cùng mẹ quá mệt mỏi, không đến mười giờ, liền đều tự
trở về phòng rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.
Thường Khắc Khiêm ở phòng tắm rửa mặt, trằn trọc nghe được
tin tức Hoàng Ý Như thật vất vả bãi bình một nhà lớn nhỏ, cấp tốc gọi điện
thoại đến đây, ngay mở đầu liền dặn dò cô, “Trời ạ, Uông Mộ Di của tôi nha, cậu
không phải nói quyết làm quả hồng cứng rắn sao? Như thế nào lại tốt như vậy,
tùy tiện liền đáp ứng yêu cầu của anh ta? Có bản lĩnh, bà nội anh ta để anh ta
tự mình thu phục, vạn nhất anh ta lại dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa cậu, cậu làm
sao bây giờ?”
“Mình đáp ứng anh ấy, thuần túy là vì bà nội.”
“Tốt nhất là thế đi. Nghe này,
nếu anh ta muốn mượn cớ giải thích cái gì với cậu, cậu tuyệt đối không thể bởi
vì nhất thời mềm lòng, liền dễ dàng tin tưởng anh ta, bằng không, cậu đời này
đừng mơ tưởng chạy khỏi lòng bàn tay anh ta, biết không?” Hoàng Ý Như cảm thấy
tính cô rất dễ dàng tin tưởng người khác, đành phải không ngừng đe dọa cô, để
tránh cô làm ra quyết định sẽ hối hận về sau.
“Mình biết.”
“Biết là một chuyện, đêm đen còn
dài cùng ngủ trên giường, không hiếm gặp đàn ông giở thủ đoạn lừa gạt.”
Cô bị bạn tốt niệm như vậy da đầu
có chút run lên, “Ý Như, cậu nghĩ đi đâu vậy, chúng mình sẽ không cùng ngủ trên
giường, mình ngủ giường còn anh ấy ngủ sàn, nước giếng không phạm nước sông.”
“Mình chính là lo lắng thôi!”
“Mình biết, cậu giống như là mẹ
thứ hai của mình, cậu thực quan tâm mình, nhưng là, cũng không thể khẩn trương
như vậy chứ?”
“Nói cái gì mình là mẹ cậu, a,
Uông Mộ Di, cậu dám chiếm tiện nghi của mình a!” Hoàng Ý Như ồn ào kháng nghị.
“Ha ha...”
Thường Khắc Khiêm đi từ phòng tắm
ra, liền thấy cô cầm di động, lộ ra cả bướng bỉnh tươi cười, nhất thời ánh mắt
tối sầm lại...
Là ai? Là tên kia sao? Anh bất
động thanh sắc làm bộ trải giường chiếu, cố ý ở bên giường đi tới đi lui, cao
cao vảnh tai tai cẩn thận nghe.
“Được rồi, Ý Như, thời gian không
còn sớm, ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm a!”
Nghe thấy tên bạn cô, Thường Khắc
Khiêm lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra là cô cùng chị em tốt nói chuyện
phiếm, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...
Buổi tối đầu tiên Uông Mộ Di về
nhà, bọn họ mỗi người một chỗ, cô nghĩ phải mất nhiều thời gian mới có thể
thích ứng, nhưng kỳ lạ là, cô chỉ nằm lại chỗ của mình, cảm giác quen thuộc đã
lâu cùng an toàn cũng đồng thời trở lại, rất nhanh liền ngã vào mộng đẹp.
Ngược lại Thường Khắc Khiêm ngủ ở
trên sàn, quay trái quay phải, thế nào cũng ngủ không được, không phải bởi vì
không thoải mái, mà là anh quá vui, mắt không hề buồn ngủ, mở lớn nhìn trần nhà
cả đêm.
Cô không ở nhà mấy ngày nay, mỗi
buổi tối đối với anh mà nói đều là dày vò. Mỗi lần bay trở về, nhìn giường đôi
rộng lớn trống rỗng, anh đều đau đớn không thôi, có vài lần anh thà rằng ngủ
trên sô pha phòng khách, cũng không muốn một mình nằm ở trên giường, chỉ sợ lại
nhớ tới cô.
Cô là thuốc an thần của anh, là
một phần của anh, thiếu cô, anh sẽ không là Thường Khắc Khiêm đầy đủ.
Tuy rằng anh hiện tại nằm trên
sàn, cùng cô trong lúc đó vẫn là có một đoạn khoảng cách, nhưng là chỉ cần ngửi
thấy hương thơm của cô, anh sẽ thực thỏa mãn, thực vui vẻ, thật sự!
Anh vui vẻ cười, mơ mơ màng màng
trong lúc đó, giống như đang ngủ, lại giống như đã thanh tỉnh, trong đầu tràn
ngập mộng đẹp, trong mộng có anh, còn có Mộ Di, hai người thật ngọt ngào, anh
tham lam nghĩ, nếu đây là mộng, anh tình nguyện vĩnh viễn không cần tỉnh lại...
Khấu khấu... “Khắc Khiêm? Nha
đầu?”
Tiếng đập cửa ngắn gọn hữu lực
quấy nhiễu thần kinh mẫn cảm của Thường Khắc Khiêm, hơn nữa nghe được tiếng nói
ngoài cửa đang gọi xong, anh cả người chấn động, không nói hai lời chạy nhanh
nhảy người lên, giống như kiện tướng thể dục thể thao, liền chạy hướng trên
giường chui vào chăn, Uông Mộ Di trong lúc ngủ mơ thình lình bị ôm làm bừng
tỉnh, bản năng giãy dụa thét chói tai.
“Ngô...” Cô mở to mắt vừa thấy,
phát hiện Thường Khắc Khiêm cách cô thật gần, còn bá đạo vươn đại chưởng che
miệng cô, cô tưởng rằng anh sẽ làm gì xằng bậy, cho nên đối với anh hết
thôi lại chuỷ, ước gì một cước đá thẳng mặt anh!
“Hư, là bà nội đến bảo chúng ta
rời giường, mau ôm chặt anh!”
Gì, bà nội lại chạy vào gọi bọn
họ rời giường? Cô sửng sốt một chút, hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể
ngây ngốc theo lời, bắt tay khoát lên trên lưng anh. “Anh có thể cho em biết
trước một tiếng, không cần đột nhiên đi lên như vậy làm em sợ.” Cô hạ giọng oán
giận nói.
Thường Khắc Khiêm còn không kịp
nói cái gì, giây tiếp theo, cửa phòng đã bị đẩy ra một cái khe hở, hé ra gương
mặt hòa ái dò xét tiến vào, “Khắc Khiêm, nha đầu, đã dậy chưa?”
Thường Khắc Khiêm ôm Uông Mộ Di,
làm bộ còn buồn ngủ ngồi dậy, “Bà nội, sớm như vậy, chúng con đang định dậy.”
“Nha, nhanh rời giường đánh răng
rửa mặt, bà nội làm bữa sáng rồi.”
“A! Bà nội, thực xin lỗi, là con
dậy quá muộn...” Uông Mộ Di khốn quẫn nghiêm mặt lại, thật là thiếu ý tứ a.
“Ha ha, tuổi bà nội không ngủ
được, nên dậy sớm làm bữa sáng cho mọi người.”
“Bà nội, có trứng cuộn kiểu Nhật
con thích nhất không?”
“Đương nhiên là có.”
“Thật tốt quá, con lập tức đi ăn
bữa sáng.” Thường Khắc Khiêm đáp tinh thần phấn chấn.
Bà nội thế này mới cười hì hì lui
ra ngoài, đóng cửa lại.
Trình diễn xong rồi, hai người không hẹn mà cùng thở ra một
hơi, ánh mắt giao nhau...
Vừa tỉnh ngủ, cô một mái tóc đen dài rối tung trên vai và
lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này thoạt nhìn trắng nõn, con ngươi đen bóng cùng
cánh môi đỏ bừng lại như vậy đập vào mắt, hồn nhiên giống như một tiểu thiên
thần dễ thương.
Hơn nữa tay anh còn ở đặt ở eo cô, thân thể bọn họ chỉ cách
áo ngủ mỏng manh, không thể tránh tiếp xúc cùng nhau...
Tâm giống như bị cái gì không biết tên hung hăng đụng phải
một chút, Thường Khắc Khiêm đột nhiên căng thẳng, thật lâu nói không nên lời.
Trời ạ, loại tình huống phát sinh lúc sáng sớm này, không thể nghi ngờ là khảo
nghiệm cho tự chủ của một người đàn ông.
Thường Khắc Khiêm hít sâu, cố gắng cầm giữ dục vọng, kiềm chế
mình tránh cho một giây hóa thân thành dã thú, hướng tiểu thiên thần trước mặt
này đánh tới.
“Mộ Di... Em có muốn đi rửa mặt chải đầu trước hay không?”
Thanh âm của anh tối nghĩa đề nghị.
Uông Mộ Di hai gò má thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng giãy khỏi
tay anh, giống như tiểu bạch thỏ hoảng sợ, rất nhanh trốn vào phòng tắm.
Cô vừa đi, Thường Khắc Khiêm lập tức toàn thân như nhũn ra
nằm ngửa ở trên giường... Một bên đệm chăn lưu có mùi thơm của cô, anh xoay
người ôm chặt, đem cả khuôn mặt đều vùi vào, rất giống đứa trẻ nhỏ bất mãn đang
hờn dỗi.
Bên này, Uông Mộ Di nhốt mình trong phòng tắm mặt đỏ tai
hồng, tim đập nhanh hơn, như nai con chạy loạn.
Khi anh ôm cô, cánh tay rắn chắc gắt gao ôm trọn thắt lưng
của cô, cô tựa ở ngực anh, cảm giác cả người tùy thời sẽ vì cái nhìn chăm chú
mãnh liệt của anh mà hoàn toàn hòa tan, chẳng lẽ, cô khát vọng anh?
Giây tiếp theo, cô trợn mắt há hốc mồm vỗ mạnh đầu, nghĩ muốn
đem cả đầu ý niệm kiều diễm đẩy ra, đầu ngón tay khẽ run cầm lấy bàn chải đánh
răng màu phấn hồng của cô, lấy kem đánh răng, dùng sức chải chải đánh đánh, sau
đó không ngừng thôi miên chính mình, mình không có khát vọng anh ấy, không có,
không có, không có...