Nhiệt Luyến Lúc Phân Phòng - Chương 4 - Phần 2
Chương 4.2
Anh hồi tưởng lại một chút, “Anh cùng một đoàn người của phi đội trở về, trong đó có hai phần ba là phụ nữ, sau đó anh được phái đến trung tâm, cũng cùng một đại tỷ ở trung tâm nói nói, sau đó...”
“Sau đó anh đưa người phụ nữ kia lên xe, còn ôm cô ta, người phụ nữ kia tên là Hứa Mai Lâm...” Uông Mộ Di đột nhiên kêu to như biến thành người khác
“... Em biết anh cùng Mai Lâm gặp mặt?” Thường Khắc Khiêm thực kinh ngạc, anh kinh ngạc là vì việc cùng Hứa Mai Lâm gặp mặt là sự việc đột ngột phát sinh, anh chưa cùng cô nói qua, còn nữa, cô cũng không quen biết Hứa Mai Lâm, làm sao có thể biết tên của cô ấy?
Nhưng là ở trong mắt Uông Mộ Di, bộ dáng của anh chính là chột dạ.
“Thật có lỗi, tôi vốn cũng không biết nhân vật này là ai, nhưng là anh cũng không nên để cho trên người mình lưu lại mùi nước hoa của cô ta, anh biết rõ tôi đối với nước hoa thực mẫn cảm, hơn nữa anh cũng không nên để cho tóc của cô ta dính ở áo khoác của anh.” Nói xong, cô đi tới bàn trang điểm, từ ngăn kéo lấy ra một chiếc khuyên tai.
“Khuyên tai này làm sao vậy?” Anh khó hiểu hỏi.
“Cô ta làm rơi ở trên xe của anh, nhớ rõ cầm trả lại cho cô ta.” Nói xong, cô liền đem khuyên tai nhét vào trong tay anh.
“Mộ Di, anh với Mai Lâm không phải cái loại quan hệ như em tưởng đâu, bọn anh chỉ là...” Anh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn vòng tai một cái, vội vã muốn giải thích.
“Chỉ là bạn bè.” Uông Mộ Di trách móc nói tiếp.
“Đúng, chỉ là bạn bè, thật sự.”
Cô lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú từng làm cho cô cực vì mê luyến, tâm một trận thu đau, đau thương nói: “Khắc Khiêm, anh thật sự coi tôi là kẻ ngu ngốc đúng hay không? Nếu tôi cùng một người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm một cái, anh sẽ tin tưởng chúng tôi chỉ là bạn bè sao?”
“...” Nhất thời như bị nghẹn ở họng, Thường Khắc Khiêm ngây ra không biết lấy gì mà chống đỡ.
“Tôi muốn ly hôn, là đàn ông thì không nên tha kéo dài kéo! Đừng để cho tôi khinh thường anh.” Không biết là dũng khí ở đâu, cô lần đầu tiên dùng khẩu khí bén nhọn như vậy để nói chuyện, có thể thấy được là cô thật điên rồi.
Thường Khắc Khiêm nhăn mi, hoàn toàn không thể tin được Uông Mộ Di cư nhiên sẽ nói ra những lời khiêu khích như vậy, điều này cùng với tiểu nữ nhân nhu thuận cần được bảo hộ trong ấn tượng của anh hoàn toàn bất đồng. “Mộ Di, không cần dùng loại này khẩu khí nói chuyện, đây căn bản không giống em.”
“Vậy phải như thế nào mới giống tôi, không ầm ỹ không nháo, nói với anh mỗi câu chiếu đan toàn thu, chỉ cần anh gọi tôi là tiểu ngoan, ta phải giống con mèo nhỏ, con chó nhỏ, không dám chống đối nửa câu? Không công bằng... Vì sao các người luôn nghĩ ta ngoan ngoãn?” Cô bất bình cố gắng không rơi lệ hỏi.
Cô cực lực nhịn xuống bộ dáng nước mắt đáng thương, làm cho Thường Khắc Khiêm tâm rối rắm cùng một chỗ, anh muốn tiến lên ôm cô, an ủi cô, cô lại né tránh, anh ý đồ gần chút nữa, cô cố tình lùi về phía sau. Tiếng chuông bất chợt vang lên, là phía trung tâm gọi tới. Nghe được nội dung điện thoại, anh chỉ cảm thấy chính mình thật sự bị ném qua Thái Bình Dương... lại bị gọi bay, anh tại sao hai lần nhận mệnh liên tiếp đều không hay ho như vậy, lần đầu là sáng sớm tinh mơ còn chưa tỉnh, lần này lại cố tình là ở lúc khẩn cấp này...
“Mộ Di, anh phải bay, chuyện này chờ anh trở lại, nhất định sẽ cho em một lời giải thích vừa lòng, đây thật sự chính là hiểu lầm, đáp ứng anh, đừng suy nghĩ miên man, nhớ rõ hảo hảo chiếu cố chính mình, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Tuy rằng rất muốn ở lại bên cạnh cô, nhưng là mệnh lệnh bay vừa xong, phải lập tức đi ngay, Thường Khắc Khiêm đành phải chạy nhanh thu thập chuẩn bị, rời khỏi nhà đi báo danh.
Nguyên bản nghĩ đến chỉ cần một tuần là có thể về nhà, nhưng cố tình gặp cái gì núi lửa Ai-xơ-len bùng nổ, chuyến bay Âu Châu toàn bộ bị ngừng, anh đã bị nhốt ở trong này sắp một tuần!
Mẹ nó, rốt cuộc khi nào thì mới có thể bay? Tìm không thấy Mộ Di đã muốn đủ làm cho anh lòng nóng như lửa đốt, cư nhiên còn phải giống một tên ngu ngốc bị nhốt ở trong này!
Anh mỗi ngày đều nhìn chằm chằm tin tức, nhìn chằm chằm máy tính, nhìn chằm chằm điện thoại, nhưng vẫn đợi không được tin tức có thể bay trở về Đài Loan, nếu đoạn hôn nhân này bởi vì thế này mà chấm dứt, anh có thể bắt đền công ty sao? Nhưng là... Ai có thể bồi thường cho anh một Uông Mộ Di?
Đột nhiên, chuông cửa vang lên, anh đỉnh giống như thải đến cẩu đại tiện thối mặt đứng dậy mở cửa...
“Huấn luyện viên, bay bay, sân bay mở lại rồi!”
Thường Khắc Khiêm không nói hai lời lập tức thu thập hành lý, chuẩn bị về nhà.
Ngồi ở trên sô pha, Uông Mộ Di giống một học sinh tiểu học phạm sai lầm cúi đầu, ba vị bạn tốt ở trước mặt nàng thay phiên nhau nói, rất có trạng thái tam nương dạy con.
Đều do cô ngoan quá hóa ngu ngốc, đã quên đầu năm nay ở bên ngoài phòng cho thuê cũng cần người bảo lãnh, cô sợ bị Ý Như thuyết giáo, lại không nghĩ phiền toái Đình Đình chuẩn bị hôn lễ, lo lắng nửa ngày, cũng chỉ có thể thỉnh Tiểu Diệu hỗ trợ.
Ai biết vừa mới gọi điện thoại không đến một giờ ba người liền tay trong tay giết lại đây, cô trả lời Đình Đình thanh thoát cật lực chất vấn, tốc tốc thẳng thắn, cố gắng mấy ngày nay đã hung hăng khóc vài lần, thái độ của cô nhưng thật ra thực bình tĩnh, không có một phen nước mắt một phen nước mũi chật vật.
“Vương bát đản, cư nhiên dám ngoại tình bên ngoài, ta giết hắn!” Tiểu Diệu tức giận đến giơ thẳng chân.
“Cậu xem, đã sớm nói qua với cậu không thể gả quá sớm, cậu dám không nghe, giờ thì tốt rồi...” Làm cô giáo nên Ý Như thật yêu thích việc thuyết giáo, líu ríu nhắc đi nhắc lại không để yên.
Bàn tay mềm mềm nắm bàn tay kiên định của cô, “Cậu thật sự muốn cùng anh ta ly hôn?” Hồng Đình Đình nghiền ngẫm hỏi.
‘Tôi muốn ly hôn, là đàn ông thì không nên tha kéo dài kéo! Đừng để cho tôi khinh thường anh.’ Nghĩ đến lời nói của chính mình ngày đó, Uông Mộ Di nhẹ nhàng gật gật đầu, “... Ừ.”
Cô cũng không biết chính mình khi đó làm sao có thể điên cuồng như vậy, trong đời cô trước đó, chưa bao giờ từng có cùng bất luận kẻ nào nói qua một câu lời nói nặng, không nghĩ tới luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhu thuận ôn thuần như cô, cũng có thời điểm này, hơn nữa đối tượng đầu tiên bị khai đao lại là Thường Khắc Khiêm.
Bây giờ hồi tưởng lại, cô vẫn cảm thấy bất khả tư nghị. Hối hận sao? Không, cô mới không cần hối hận, cô không nghĩ lại làm cái gì tiểu quai quai, chưa kể đến, lời nói ra như bát nước đổ đi, là không thể lấy lại!
“Mình không cần lại làm Uông Mộ Di không ầm ỹ không nháo, mình muốn đồi bại, mình không cần làm quả hồng mềm, làm cho mỗi người đều ấn định rằng mình ngoan ngoãn.”
Hồng Đình Đình nở nụ cười, cười đến thật quỷ dị...
“Đình Đình?” Uông Mộ Di cổ quái liếc mắt nhìn bạn tốt một cái.
“Thật sự không nghĩ lại ngoan ngoãn?”
“Không cần, mình muốn ly hôn, mềm mại như quả hồng để cho người khác đi làm đi.” Cô hồng hốc mắt biểu thị công khai quyết tâm của mình.
Chính là bởi vì cô rất ngoan, Khắc Khiêm mới không có đem cô để ở trong lòng, chính là bởi vì cô rất ngoan, anh nghĩ đến cô chuyện gì đều đã nhẫn nhục chịu đựng, chính là bởi vì cô rất ngoan, anh mới có gan gặp gỡ bên ngoài, cho nên cô hiện tại cái gì đều không cần, không cần làm mềm mại như quả hồng, không cần ngoan, lại càng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhận rạn vỡ này!
Hồng Đình Đình cười tủm tỉm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hai mắt đẫm lệ lưng tròng của Uông Mộ Di lên, cười nhéo mũi cô, “Như vậy mới đúng! Nữ nhân rất ngoan, nam nhân sẽ cảm thấy không có tính khiêu chiến, đem cậu ăn gắt gao, chuyện này giao cho mình, từ giờ trở đi, để cho mình giúp cậu thoát khỏi hình tượng quả hồng mềm, mình dám cam đoan, về sau tuyệt đối không ai dám vì nghĩ cậu ngoan mà bắt nạt cậu, bao gồm cả Thường Khắc Khiêm!”
Uông Mộ Di mạnh mẽ trừng lớn mắt, không thể tin nhìn cô, “Thật sự?”
“Thật sự.”
“Đình Đình, cám ơn cậu.” Có bạn cảm giác thật ấm áp.
Hồng Đình Đình vỗ vỗ đầu của cô: “Tốt lắm, bắt đầu hành động đi, không nghĩ làm quả hồng mềm nữa, bước đầu tiên chính là rời khỏi sự che chở của người đàn ông này, lập tức chuyển nhà.”
“Địa điểm thuê nhà cậu tìm đều cách mọi người quá xa, tần cao nhất đối diện nhà mình vừa vặn muốn cho thuê, chủ cho thuê nhà đỗi vợ chồng già nhà đối diện, hoàn cảnh đơn thuần, tiền thuê cũng thực tiện nghi, mình lập tức gọi điện thoại liên lạc bọn họ.” Tiểu Diệu hào khí nói.
“Đi, mình giúp cậu dọn đồ.” Ý Như đứng dậy kéo tay cô qua.
Uông Mộ Di bị ba người bạn tốt làm cảm động đến rơi nước mắt, mắt thấy nước mắt sắp trào ra...
“Nhanh chút đem nước mắt lau đi, muốn thoát khỏi cảnh làm quả hồng mềm, trước tiên phải học kiềm chế nước mắt như thế nào.” Hồng Đình Đình nói.
“Được.” Uông Mộ Di còn thật sự hít một hơi, nghe lời đem nước mắt giam cầm ở trong hốc mắt, sau đó nhanh lau đi.
Từ hôm nay trở đi, cô cùng Thường Khắc Khiêm chính thức li thân.
Chờ Thường Khắc Khiêm thoát khỏi sự việc núi lửa bùng nổ, thật vất vả chạy về Đài Loan, đến cửa nhà, nghênh đón anh chính là phòng ở đầy lạnh lùng cùng cô tịch.
Không thấy, bà xã của anh không thấy! Tủ quần áo của cô trống không, huyền nghi tiểu thuyết yêu nhất cũng mang đi rồi, tất cả mọi thứ thuộc về cô ở trong phòng đều từng giọt, từng giọt biến mất.
Cuối cùng, anh đến cửa phòng thay quần áo, nhìn thấy một phong thư hé ra...
Hiện tại bắt đầu ở riêng. Công việc ly hôn mời nói chuyện với luật sư uỷ nhiệm của tôi là Hồng Đình Đình tiểu thư.
Liên lạc điện thoại 0937-xxxxxx
Uông Mộ Di
“Shit!” Thường Khắc Khiêm căm giận vò nát tờ giấy, cả người vừa buồn bã vừa tức giận.
Không rời, nói cái gì anh cũng không cách!
Anh không có ngoại tình bên ngoài, càng không có thay lòng đổi dạ, hiểu lầm anh đều có thể giải thích, người anh yêu duy nhất từ trước đến nay đều là cô, cũng chỉ có cô, cô làm sao có thể không cho anh cơ hội biện giải, liền xúc động phán anh án tử hình như vậy?
Anh gọi điện thoại cho luật sư ủy nhiệm của cô – Hồng Đình Đình, muốn biết vợ mình hiện tại rốt cuộc ở đâu, nhưng mặc kệ anh gọi vài lần điện thoại, như thế nào khuyên can mãi, Hồng Đình Đình vẫn giữ thái độ cường ngạnh như trước, một chữ cũng không chịu lộ ra.
Sau đó, cô đơn giản đem điện thoại giao cho trợ lý, để cho trợ lý lấy lý do hiện tại là thời gian tan tầm để từ chối, muốn anh thứ hai thời gian đi làm gọi lại cho cô.
Thường Khắc Khiêm hổn hển, lại thúc thủ vô sách, đã là thời gian tan tầm, cho dù anh đi giết công ty cô cũng chỉ là vô dụng, anh không hiểu, vì sao cô muốn trừng phạt anh như vậy? “Mộ Di, Mộ Di...” Anh không ngừng gào thét cái tên làm cho anh đau lòng.
Anh suy sụp ngồi trên sàn phòng thay quần áo, nản lòng nhắm lại hai mắt, lúc này, di động vang lên, anh tưởng vợ mình gọi điện tới, vội vàng tiếp điện thoại...
“Uy, lão bản, hôm nay là ngày quyết toán, anh đến đây được không?” Điện thoại kia là Mạch Khả hỏi.
Thường Khắc Khiêm cùng vài bằng hữu cùng nhau mở một quán rượu nhỏ, bình thường đều giao cho Mạch Khả phụ trách chuẩn bị, chỉ có ở hàng tháng kết ngày quyết toán, anh mới đến quán.
Anh mỏi mệt xoa bóp mi tâm, “Được, tôi đã biết, trễ một chút liền qua.”
Hôm nay là thứ Sáu, ngày mọi người làm việc văn phòng đi thả lỏng giải trí, vừa mới bay đường dài trở về anh lại phải một người đối mặt với chuyện vợ mình bỏ nhà đi.
Lắc lắc đầu, anh cười đến thực chua sót.