Nhiệt Luyến Lúc Phân Phòng - Chương 3 - Phần 1

Chương 3.1

Trên bàn ăn là năm món ăn và một bát canh, tuy rằng chỉ là
chút đồ ăn, nhưng lại tốn rất nhiều tâm tư thu xếp, độ tinh xảo ngon miệng một
chút cũng không thua bất kì khách sạn năm sao cao cấp nào, chỉ cần nhìn qua, sẽ
làm cho người ta nhất định không thèm không được.

Hai chiếc ghế dựa đặt đối diện nhau giữa chiếc bàn bày đồ ăn,
ánh nến vàng nhạt cũng được thắp lên trên bàn cơm, không khí của một gia đình
nhỏ ấm cúng lập tức hiện lên ngay trước mắt.

Uông Mộ Di vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, trong lòng nhịn
không được tự khen ngợi!

Nhìn đồng hồ đã sắp đến lúc rồi, cô chạy nhanh trở về phòng
tắm rửa, tẩy đi mùi vị khói dầu trên người, tâm tình vui vẻ chờ ông xã trở về
dùng bữa tối.

Sau khi kết hôn, Uông Mộ Di mới biết làm vợ của phi công có
bao nhiêu khổ cực, bởi vì ông xã của cô căn bản như là bán cho trời vậy.

Nếu là chuyến bay vào buổi sáng, thì anh ngay từ khi sáng sớm
tinh mơ đã phải sửa soạn rời khỏi nhà, nếu là chuyến bay trễ thì nửa đêm mới có
thể trở về nhà, nhiều khi đều là cô ngủ rồi thì anh mới trở về, khi cô tỉnh dậy
thì anh còn đang ngủ, có chuyện gì cũng không thể cùng nhau nói rõ, đành chỉ
biết nhắn lại cho đối phương, có đôi khi lấy giấy viết tay, có đôi khi còn
truyền tin ngắn, về phần đối phương có thấy hay không, kỳ thật chính mình cũng
không chắc lắm.

Kết hôn đến thời điểm này đã hơn nửa năm, nhiều khi cô đều
chính là một mình… một mình ăn cơm, một mình xem tivi, một mình vượt qua cuối
tuần, còn có các ngày lễ, ngày hội... người khác vui vẻ thoải mái bên gia đình,
còn cô lại cô đơn chiếc bóng, nếu không phải có phần thông cảm cùng yêu thương
kia làm sức mạnh hậu thuẫn, kì thực trong lòng thực cô đơn.

Khi vừa kết hôn, anh nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, nếu cô
không muốn công việc hiện tại, liền có thể từ chức, an tâm ở nhà làm “tiểu quai
quai” của anh, cô không phải là không động tâm khi nghe anh nói vậy, nhưng sau
khi xem xét lại, cô phát hiện làm như vậy thật không được...

Anh bận rộn như vậy, thường xuyên không ở nhà, cô lại một
mình ở trong phòng, chẳng lẽ lại muốn mỗi ngày giống như đứa ngốc, lầm bầm lầu
bầu với không khí hay sao?

Nói cho cùng, cuộc sống thiếu anh đã đủ chán nản, nếu cô lại
nghỉ không đi làm nữa, không dùng bận rộn để quên đi nỗi buồn khi thiếu anh, cô
tin tưởng không cần bao lâu, cô sẽ bị cô đơn ăn mòn a.

Cô chán ghét cảm giác cô độc.

Xem ra hôn nhân thật sự không phải dễ dàng như vậy, phải nhẫn
nại, phải bao dung, còn phải học bình tĩnh chờ đợi. Công việc của anh cô không
giúp được gì, việc cô có thể làm, chính là mỗi ngày cầu nguyện cho anh sau mỗi
chuyến bay có thể bình an trở về, cầu nguyện anh ngẫu nhiên rảnh rỗi có thể
cùng cô.

Cố gắng làm ông trời có thể nghe được ước nguyện của cô, rốt
cục cho cô một cơ hội hai người không hề có việc bận, hảo hảo nấu một bữa tốt,
cô liền vọt tới siêu thị mua đồ, chuẩn bị cho cơ hội khó được này.

Cô lo mọi việc chu đáo, rốt cục làm ra được bàn tiệc này, kế
tiếp chỉ cần Khắc Khiêm trở về, là có thể thúc đẩy a!

Sau khi tắm rửa, cô ra phòng khách mở nhạc, nghe tiết mục
trên radio, cũng không ngừng chú ý đến động tĩnh phía cửa, ngẫu nhiên ăn vụng
mấy quả nho, để cho thời gian chờ đợi rút ngắn lại.

Cô xem đồng hồ, 6 giờ rưỡi, liếc mắt nhìn ra cửa một cái; Cô
nhịn không được lại xem đồng hồ, 7 giờ rưỡi, lại nhìn ra cửa một cái, tiếp theo
8 giờ rưỡi, 9 giờ rưỡi, mắt cô cơ hồ cứ cách năm phút lại nhìn ra cửa bồi hồi
một lần.

Cô đương nhiên cũng có gọi điện thoại cho Khắc Khiêm, nhưng
là anh tắt máy, điện thoại đến đều được chuyển qua hộp thư thoại, cô cũng không
muốn đối với cái microphone lầm bầm lầu bầu, cho nên trực tiếc cắt đứt.

Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi qua, nguyên bản
thân mình đang ngồi thằng tắp càng ngày càng co lại, tâm tình hứng phấn chờ
mong cũng càng ngày càng sa sút, cuối cùng cô đơn giản cả người ghé vào bên bàn
cơm, giống như thất bại nản lòng.

Cô từ chờ mong thành bất đắc dĩ, từ hy vọng thành thất vọng.

Đồ ăn đều đã nguội lạnh, gà hầm rượu cô tốn bao nhiêu thời
gian làm cũng trở thành gà đông lạnh, mì thì đầy váng dầu, mà thời gian đã vượt
quá 10 giờ rưỡi.

“Anh rốt cuộc đang đi đâu? Không phải nói phải về nhà ăn bữa
tối sao?” Cô ngồi trước bàn ăn, thì thào tự nói.

Đợi hồi lâu, ngay cả câu đáp lại cũng không có, cô không muốn
bị uể oải đánh bại, hấp hấp cái mũi, “Không đợi nữa, ta muốn ăn cơm, thật đói
a.” Đáng thương hề hề mở miệng.

Uông Mộ Di gắp một miếng thức ăn, lại ăn một ngụm thịt, nhưng
lại tìm không thấy cảm giác đói khát nữa, hơn nữa anh không có ở đây, cả bàn đồ
ăn ngon cũng chỉ còn lại chua sót, không bao lâu sau, cô liền cảm thấy không
muốn ăn gì nữa.

Một chuỗi nước mắt không báo động trước rơi xuống...

Cô biết chính mình không phải tiểu hài tử, hẳn là nên độc lập
một chút, dũng cảm một chút, nhưng là, vì sao ngay cả muốn cũng ông xã ăn hảo
hảo ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng khó đến vậy?

Nếu anh không nói sẽ về, sẽ không cho cô hy vọng, ít nhất
cũng sẽ không có chờ mong, sẽ không có thất vọng, khổ sở làm cho cô không thể
thừa nhận.

Đột nhiên có một cỗ xúc động ở cổ, hận không thể đem toàn bộ
đồ ăn đã tốn biết bao tâm tư thu xếp này đổ đi hết, đang giơ tay định thu dọn,
cô lại do dự, cảm thấy không nên lãng phí đồ ăn...

Cô thở dài khe khẽ, mở hộp tiện lợi ra, sửa lại một ít đồ ăn
để làm cơm trưa ngày mai, cầm lấy màng giữ tươi*, đem đồ ăn còn lại gói cẩn
tận, chuẩn bị bỏ vào trong tủ lạnh, trở thành món ăn cho vài ngày tới.

(*: Là cái màng ni-lon mỏng mỏng mua
ở siêu thị để giữ đồ ăn cho tươi khi để vào tủ lạnh đoá…)

Đứng ở trước tủ lạnh, cô chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn cho
thức ăn vào, mặt khác lấy một cái đĩa sạch, đem mỗi phần thức ăn để lại một ít,
biến thành một phần ăn khuya. Như vậy Khắc Khiêm trở về nếu đói bụng, có thể tự
hâm nóng lên ăn.

“Cho thức ăn vào lò vi ba hai phút, trong nồi cơm điện có
cơm.”

Cô viết vào mặt giấy nhớ màu vàng một dòng ngắn ngủi, rồi dán
lại bên cạnh phần ăn khuya.

Đột nhiên, điện thoại ngoài phòng khách vang lên, cô chạy
nhanh lại, cầm microphone lên, hô: “Khắc Khiêm...”

“Khắc Khiêm? Ông xã cậu không có nhà sao?” Hồng Đình Đình
trời sinh tính mẫn cảm lập tức phát hiện điểm không thích hợp

Cảm xúc mừng như điên vụt tắt... Nguyên lai không phải Khắc
Khiêm, là một người chị em tốt của cô, vẫn là cái tính cách khôn khéo như vậy.
Uông Mộ Di vội vàng khôi phục lại tinh thần, giương giọng nói: “Đình Đình, là
cậu a, mình vừa nhờ Khắc Khiêm xuống lầu mua giúp vài thứ, còn tưởng anh ấy gọi
về hỏi đông hỏi tây.”

Hồng Đình Đình thở dài một hơi, dỡ xuống khí thế bức người,
“Mình còn nghĩ cậu hy sinh buổi họp mặt của chị em chúng ta, kết quả là vì đợi
cửa cho hắn.”

Uông Mộ Di ra vẻ thoải mái cười,“Đương nhiên không phải! Nha,
các cậu thế nào, Tiểu Diệu cùng Ý Như đều đến đầy đủ chứ?”

“Bọn họ vừa rồi huyên náo gần chết. Đúng rồi, thiệp mời ngày
mai mình sẽ mưa tới công ty cho cậu, còn nữa, mình cảnh cáo cậu nha, hôm đó
phải ngoan ngoãn tham dự.”

“Mình biết... Đình Đình, thật ngại quá, hôm nay không đến
được... Còn có, chức mừng cậu!”

Đình Đình muốn kết hôn, đối tượng là đồng sự cùng sở vụ của
cô ấy, kết giao sáu năm, hôm nay cô mượn danh nghĩa muốn gửi thiệp mời mà lôi
kéo vài chị em tốt đi liên hoan, nhưng cô là vì ông xã mà vứt bỏ mọi người,
châm chọc là, Khắc Khiêm căn bản không trở về, cô cảm thấy chính mình thật sự
nực cười...

“Nha, Tiểu Diệu muốn nói chuyện với cậu.”

Uông Mộ Di còn chưa kịp phản ứng, đầu kia của điện thoại đã
truyền đến thanh âm của một người chị em tốt khác,“Uông Mộ Di, mình thăng quan,
nhanh chút chúc mừng đi a.”

“Được được được, cảnh quan tiểu thư thật vĩ đại a, tiểu nhân
thành tâm chúc mừng ngươi thăng quan tiến chức.”

“Hắc hắc, này còn kém không nhiều lắm.”

Thanh âm của Tiểu Diệu nghe qua thực vui vẻ, còn nghe thấy Ý
Như ở bên cạnh hô lớn, cảm xúc hình như cũng rất high (cao hứng), ba người này thế nào cũng phải truyền điện thoại cho
nhau đúng một vòng mới cam tâm gác điện thoại.

Uông Mộ Di thật thấy vui vẻ cho các cô, nhưng trái lại chính
mình, cô đột nhiên cảm thấy một trận chua xót cao hơn dâng lên trong lòng, một
lát sau, nước mắt lại trào ra, chật vật che kín hết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cô trở về phòng thay áo ngủ, vừa khóc vừa đánh răng, sau đó
lại một mình bò lên chiếc giường đôi, giống như một đứa nhỏ trốn trong chăn
khóc lớn một hồi, không biết qua bao lâu, cửa vang lên tiếng mở ra, cô vội vàng
ngừng khóc, giây lát sau, cô lại nghe thấy tiếng bước chân đi lại, còn cố ý thật
nhẹ nhàng bước đến.

“... Mộ Di?” Anh đi đến bên giường nhẹ giọng gọi.

Cô kỳ thật vẫn đang tỉnh, nhưng lại bởi vì không muốn đối mặt
với anh nên cố ý không lên tiếng, làm bộ chính mình đang ngủ.

Không có tiếng đáp lại, nghĩ rằng cô ắt hẳn đã ngủ say,
Thường Khắc Khiêm xoay người đi đến tủ quần áo, đem đồng phục trên người thay
ra, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Sau khi tắm rửa, anh đến phòng bếp muốn uống nước, thấy trên
bàn là vợ yêu đã giúp anh chuẩn bị đồ ăn khuya. Đau lòng cũng cảm động thoáng
chốc nảy lên trong lòng, anh y theo lời ghi trong giấy nhớ, đem thức ăn khuya
bỏ vào lò vi ba hâm nóng, tiếp theo thu xếp đồ ăn, mở nồi cơm điện ra...

Nồi cơm tràn đây nghiêm chỉnh, lại bằng phẳng như khi vừa nấu
xong vậy.

Trường Khắc Khiêm tâm tình lập tức trầm xuống, anh vội vàng
mở tủ lạnh ra, liếc mắt đảo qua mỗi món ăn một chút, lập tức hiểu được, cho dù
cô có ăn, chỉ sợ cũng chỉ là lướt qua mấy cái, bởi vì đồ ăn còn lại rất nhiều.

Nghĩ đến chính mình làm cho cô thất vọng rồi, anh cảm thấy
thật buồn, thật khó chịu.

Lấy ra phần thức ăn khuya, anh ngồi xuống ghế dựa, tâm tình
phức tạp đem đồ ăn cô làm ăn hết, một ngụm lại một ngụm đưa vào miệng, anh đây
không phải là ăn khuya, mà là đang cảm nhận tình yêu tràn đầy của cô đối với
anh.

Sau khi ăn xong, anh đem bát đi rửa, rồi đem nước còn lưu
trên bàn lau khô, sau khi dọn dẹp xong, mới cẩn thận lên giường nằm.

Anh không ngủ được, chỉ cần nhớ tới thân ảnh cô cô đơn một
mình ngồi đối mặt với một bàn đầy đồ ăn, anh lại đau lòng không thôi, nghiêng
người nhìn về phía dung nhan đang ngủ điềm tĩnh của cô, anh hận không thể ôm
chặt cô vào trong ngực, cùng chung một đêm vợ chồng thân mật, nhưng phân vân
một lúc lâu, anh vẫn là nhịn xuống khát vọng muốn cô, tắt đèn ngủ, lẳng lặng
nằm lại vị trí của mình.

Khi bốn phía chìm trong bóng tối, người giả bộ ngủ rốt cục mở
mắt...

Không có, ngay cả một cái ôm cũng không có, anh rốt cuộc đối
với cô có còn một chút điểm để ý nào không?

Thời điểm vừa kết hôn, anh luôn nói, chỉ có gắt gao ôm cô,
anh mới có thể có một đêm ngủ thật yên giấc, nhưng là dần dần, số lần anh ôm
lấy cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ càng ngày càng ít, cô cơ hồ đã quên đi cảm
giác được anh gắt gao ôm vào lòng là gì.

Uông Mộ Di thật thất vọng, cô cảm thấy tối đi không phải là
căn phòng này, mà là lòng của mình...

***

Theo thường lệ, thời điểm Uông Mộ Di rời giường chuẩn bị đi
làm, Thường Khắc Khiêm còn đang ngủ.

Sợ đánh thức anh, cho nên từ sau khi kết hôn cô không dùng
đồng hồ báo thức, những nói cũng thật kỳ quái, cô cư nhiên chưa một lần ngủ
quên, mỗi ngày đều đúng giờ rời giường, cố thể thấy con người thật sự có tiềm
năng vô hạn.

Tối hôm qua khóc lớn một hồi, hai mắt quả nhiên sưng lên...
Cô soi gương, nhẹ nhàng vỗ lên hai mắt sưng phù, không có biện pháp, đành phải
lấy một ít kem chiết xuất từ dưa chuột thoa lên, hy vọng sẽ không bị đồng
nghiệp nhìn ra.

Rửa mặt chải đầu xong, cô đi đến tủ quần áo, khi mở cửa tủ ra
trong nháy mắt ngửi được một mùi nước hoa xa lạ hư hư thực thực xông vào mũi...

Mùi hương kia thực nhạt, hẳn là đã phiêu tán ở không khí
nhiều thời gian, cho nên không hại cô hắt xì, nhưng là cho dù mùi hương có
nhạt, đối với người thể chất mẫn cảm như cô mà nói, rất khó để không chú ý đến.

Cô buồn bực nhăn mi. Không đúng, nhà bọn họ không có khả năng
có người dùng nước hoa, Khắc Khiêm thậm chí vì nhân nhượng sự mẫn cảm của cô,
ngay cả thuốc cạo râu cũng đều sửa lại dùng loại không có thành phần hương liệu
hóa học, hơn nữa, mùi hương này ngửi qua giống như mùi hoa, không có lý gì một
người đàn ông lại dùng loại nước hoa của phụ nữ như vậy...

Cô khẳng định là trước khi mở tủ quân áo, mùi hương này không
hề tồn tại, vì thế cô hoang mang tiêu sái đi vào, ngửi một chút tìm kiếm, cuối
cùng, cô bị hương khí dẫn dắt, đi đến tủ treo áo khoác tối màu của chồng mình.

Cô bán tín bán nghi tiến lên, dùng sức hít một hơi... Hương
son phấn hỗn loạn cùng hương nước hoa hoa hồng thoáng chốc tràn ngập xoang mũi,
cô biểu tình ngẩn ra, như là bị cái gì dọa đến, vội vàng thối lui từng bước,
bản năng nhu nhu cái mũi, như là muốn lau sạch đi sự bất an đó.

Vì sao... Vì sao trên áo khoác của Khắc Khiêm lại có mùi nước
hoa của phụ nữ?

Uông Mộ Di không thể tin được, hoài nghi có thể là chính mình
sai lầm, vì thế lại tiến đến ngửi, bên trái áo khoác không có, sau lưng cũng
không có, mùi nước hoa cũng chỉ ngưng tụ ở trước ngực bên phải.

Thường Khắc Khiêm bởi vì quan hệ công việc, bên người nhiều
khi cũng có những tiếp viên hàng không xinh đẹp, lây dính nước hoa cũng không
phải là không có khả năng, nhưng nếu chỉ vì ở trong cùng một không gian mà lây
dính sang, thì tuyệt đối không có khả năng mùi nước hoa lại chỉ có tại một chỗ,
trừ phi, người kia là thực thân mật dựa vào trước ngực anh...

Kết luận này làm cho đầu Uông Mộ Di nhất thời trống rỗng, tư
duy hoàn toàn chết.

Cô nhanh chóng xem xét lại chiếc áo khoác kia, tưởng tượng
một người phụ nữ xa lạ vô cùng thân thiệt dựa vào trong lòng chồng mình, lòng
của cô, trong nháy mắt kia, giống như bị người nào đó bắt được, không thể xoay
sở, đau đến sắc mặt trắng bệch.

Ngay sau đó, cô còn phát hiện trên áo khoác kia không chỉ có
hương nước hoa, còn có một sợ tóc rất dài, cô cẩn thận dùng hai ngón tay cầm
sợi tóc lên, đưa đến gần nhìn nhìn, rất nhanh liền xác định không phải của cô...
bởi vì cô không có nhuộm tóc.

Chẳng lẽ, tối hôm qua anh nửa đêm mới về đến nhà, là vì chủ
nhân của sợi tóc này?

Uông Mộ Di kinh ngạc che miệng mình, toàn thân không thể
khống chế được run run, một cỗ chua xót dâng lên ở cổ họng, làm yết hầu cô phát
đau, hoảng sợ không biết nên phản ứng thế nào.

Một cỗ xúc động xông đến ót, cô xoay người muốn đẩy cửa mà đi
ra, nhưng ngay tại khi đầu ngón tay chạm vào cửa, cô đột nhiên dừng lại...

Đúng vậy, Khắc Khiêm đang nằm ngay trong phòng, nhưng cô phát
hiện chính mình căn bản không có dũng khí đi chất vấn anh, bởi vì cô sợ... Sợ
lời khi nói ra, vật mà cô nguyên bản muốn bảo hộ, sẽ bị phá thành từng mảnh
nhỏ!

Huống chi, cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, ầm ỹ
chất vấn? Cô sẽ không làm như vậy...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3