Hitler và trận đánh Normandie - Chương 09 - Phần 1

9

CUỘC HỘI NGHỊ VỚI ADOLF HITLER TẠI MARGIVAL NGÀY 17 THÁNG SÁU

ĐẤY LÀ TÌNH HÌNH CHUNG KHI
HITLER, RỐT cuộc, nhượng bộ các lời cầu khẩn liên tục của các Thống chế Von
Rundstedt và Rommel, và đích thân đến miền Tây để tỉm hiểu tại chỗ tình hình mặt
trận và trong trường hợp cần thiết, lấy các quyết định chiến lược ở đấy.

Trong đêm 16 tháng sáu, một
cú điện thoại được gọi đến làm chúng tôi ngạc nhiên: hai vị Thống chế cũng như
các tham mưu trưởng của họ phải có mặt lúc 9 giờ ngày 17 tại vị trí chiến đấu gần
Margival, phía bắc Soissons, để báo cáo cho Fuhrer biết về tình hình. Như vậy
thống chế Rommel phải đi 200 cây số về hậu tuyến, trong lúc ông chỉ mới từ mặt
trận trở về lúc 3 giờ sáng sau một vòng thanh sát mặt trận lâu 21 tiếng đồng hồ
trong vùng Cotentin. Tình trạng cấp bách đã không cho phép thực hiện một biện
pháp đặc biệt nào để chuẩn bị cho cuộc tiếp xúc này.

Tổng hành dinh của Fuhrer “W
II” được xây cất từ năm 1940 trên một địa danh lịch sử. Cách đó không xa, giao
điểm ngã tư Laffaux là một địa điểm, mà trong cuộc Thế chiến thứ nhất, mặt trận
chạy vòng từ hướng Đông Tây hướng lên phía Bắc. Từ điểm này con đường Chemin
des Dames trải dài, gây ra các cuộc tranh chấp hết sức gay go giữa khoảng hai
cuộc Thế chiến, về phía đông, giữa sông Aisne và con kinh nối liền sông Oise với
sông Aisne. Tổng hành dinh nằm cách 8 cây số, theo hướng đông bắc Soissons,
trong một hầm sâu dưới đất, có một đường sắt đi xuyên qua để hướng về Laon,
phía bên kia cửa hầm, trong đó chiếc xe lửa đặc biệt của Fuhrer trú ẩn. Đại bản
doanh gồm có các căn hầm bê tông cốt sắt, rộng rãi và được ngụy trang khéo léo.
Nhô cao lên một chút là một phòng ăn, từ đó người ta có thể ngắm nhìn cảnh vật
xinh đẹp ở xa cho đến nóc nhà thờ Soissons. Hầm trú ẩn của Fuhrer gồm có, dưới
mặt đất, một phòng làm việc rộng lớn, một phòng ngủ có phòng tắm, phòng dành
cho sĩ quan tùy viên, và các phòng được bảo vệ chống các cuộc không tập được
xây cất đặc biệt để làm việc và nghỉ ngơi. Tổng hành dinh này được thiết lập
như là một vị trí chiến đấu trong mục đích đánh chiếm Anh quốc năm 1940, nhưng
cho đến ngày 17 tháng sáu, nó chưa hề được sử dụng. Đội cảm tử SS luôn luôn
theo sát Fuhrer, đã khóa chặt bản doanh này trong khi có cuộc tiếp xúc và đảm bảo
an ninh cho toàn diện khu vực.

Hitler cùng với tướng Jodl
và đoàn tùy tùng đã đến từ sáng sớm ngày 17 tháng sáu. Ông sử dụng xe bọc thép
và khởi hành từ Metz, nơi mà ông từ Berchtesgaden đến bằng phi cơ. Ông có vẻ bơ
phờ và mệt mỏi vì thiếu ngủ. Vẻ bối rối nóng nảy, tay ông luôn luôn nhấc kính
ra rồi lại mang vào, và cầm lên đặt xuống các cây viết chì đủ màu. Chỉ một mình
ông ngồi, lưng còm trên một chiếc ghế đẩu; các vị thống chế thì đứng xung
quanh. Sức mạnh sáng tạo ngày xưa của ông có vẻ đã tàn lụi. Sau vài câu chào hỏi
ngắn ngủi và lạnh lùng, rồi bằng một giọng chua chát ông lớn tiếng biểu lộ nỗi
bất bình của ông về sự thành công của cuộc đổ bộ của Đồng minh tìm kiếm các lỗi
lầm của các bớ (bộ?) chỉ huy địa phương. Ông hạ lệnh phải tử thủ pháo đài
Cherbourg.

Sau vài lời mở đầu ngắn ngủi,
Von Rundstedt nhường lời cho Rommel trong tư cách là Tư lệnh mặt trận nơi xảy
ra cuộc đánh chiếm.

Với một sự thẳng thắn hoàn
toàn, Thống chế nhấn mạnh đến điểm then chốt của vấn đề phòng thủ: trước ngày 6
tháng sáu, ông đã nói trước và từ đó nhiều lần lập đi lập lại là không thể nào
chiến đấu chống lại ưu thế mãnh liệt của kẻ thù trên bộ, trên biển và trên
không. Hệ thống thám báo trên không và trên biển của chúng ta đã bị thất bại
hoàn toàn, dưới sự che chở mạnh mẽ của các cuộc không tập và hải pháo, địch
quân đã thành công trong việc đổ bộ từ biển và từ trên không, dọc theo các bờ
biển được tổ chức lỏng lẻo yếu kém, và chiếm Calvados cũng như bán đảo
Cotentin. Các sư đoàn tham chiến dọc theo bờ biển không bị đánh “bất ngờ lúc
đang ngủ say” như là các tin tình báo mà Bộ Tổng tư lệnh Quân lực đã mua được bằng
tiền mặt, trái lại, các lực lượng ấy đã chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng trong
các điểm tựa yếu kém. Các bộ chỉ huy và các đơn vị đã nêu gương hy sinh siêu việt
trong một trận chiến không cân bằng. Suy luận về tình hình chiến thuật trong
vùng Cotentin và so sánh các lực lượng tương ứng của hai bên, Rommel tiên đoán
với sự chính xác chỉ xê xích một ngày, thời gian Cherbourg thất thủ, và đòi hỏi
một chiến thuật thích nghi.

Tiếp theo đó, cuộc thảo luận
xoay qua vấn đề các “pháo đài” theo kiểu Hitler, nghĩa là các thành phố và các
điểm tựa được cung cấp thêm điểm phòng thủ và tăng cường mạnh được chọn lựa bất
ngờ. Rommel phủ nhận tính cách hữu hiệu của các pháo đài ấy. Ông chống lại sự
hy sinh nhân mạng và vật liệu kiểu ấy. Nhưng vô ích, trong cuộc đổ bộ xâm chiếm
và trong các cuộc hành quân tiếp theo đó, Ymuiden, đảo Walcheren, Dunkerque,
Calais, mũi Gris-Nez, Boulogne, Dieppe, Le Havre, Cherbourg, Saint-Malo, Brest,
Lorient, Saint-Nazaire, La Pallice, Royan và cửa sông Gironde được tuyên bố là
các “Pháo ”; khoảng 200.000 người và vô số chiến cụ quí báu bất động hóa trong
các “pháo đài” ấy. Đối phương chẳng hề lo âu gì về các “pháo đài” ấy cả. Họ chẳng
bao giờ sử dụng lực lượng quan trọng đi đánh chiếm. Các pháo đài đã lọt vào tay
đối phương, rất nhiều trong số đó chỉ mất vào tháng 5 năm 1945, sau khi Đức đầu
hàng vô điều kiện, quân đội tại đấy bị bắt giữ cả. Vậy là Hitler đã không hiểu
biết thêm được gì cả sau các kinh nghiệm tại Stalingrad, tại Tunis, tại Crimée,
tại Tarnopol và tại các nơi khác.

Sau đó Rommel trình bày dự định
của đối phương như ông đã nghiệm thấy: Đột nhập từ vùng Caen và Bayeux cũng như
từ bán đảo Cotentin về phía nam và hướng về Paris, với một cuộc hành quân phụ đới
từ Avranches để cô lập hóa vùng Bretagne.

Binh đoàn XXI của
Eiseinhower, hành xử quyền chỉ huy thống nhất trên các lực lượng Anh Mỹ đã đổ bộ
từ 22 đến 25 sư đoàn thiết giáp, cực kỳ cơ động, gồm 11 đến 13 sư đoàn Anh và từ
10 đến 12 sư đoàn Mỹ. Cuộc đổ quân ào ạt từ 2 đến 3 sư đoàn mỗi tuần vẫn đang
được tiếp diễn. Trên tỷ lệ quan sát được giữa ba lực lượng, không ai còn có thể
tin tưởng vào một cuộc phòng thủ thắng lợi nữa, các hậu quả đều còn vô định
trên toàn thể khu vực phía Tây, càng bất định hơn nữa vì cả phòng tuyến sông
Seine lẫn các điểm tựa ở hậu tuyến đều chưa được tổ chức xong. Bộ Tổng tư lệnh
đối phương rất có thể, trước tiên, có vẻ chậm chạp nặng nề; nhưng sự thành
công, với sự vững chắc của phương pháp và ưu thế trong mọi lãnh vực, chỉ đảm bảo
thêm cho thành quả tương lai.

Rommel không tin có cuộc đổ
bộ thứ hai tại bắc sông Seine. Một lần nữa, ông đòi hỏi được quyền tự do hoàn
toàn trong các cuộc hành quân tại miền Tây, đòi hỏi tung các đơn vị thiết kỵ hạng
nhất cũng như không và hải lục vào vòng chiến. Về phương diện chiến thuật, biện
pháp cấp bách nhất theo ông, là ra chỉ thị nhằm tung ra một mũi dùi tấn công khẩn
cấp vào lộ quân 1 Hoa kỳ cho đến bờ biển phía Tây bán đảo Cotentin và di tản mặt
trận Caen về sau sông Orne. Rommel được thống chế Von Rundstedi hậu thuẫn.

Nhưng, bất kể sự lượng định
tình hình ấy và bất kể lực lượng càng ngày càng giảm thiểu, Hitler không chịu
tin vào thực tại. Với một sự pha trộn kỳ lạ giữa tình trạng điên khùng và trực
giác sai lạc, ông ta tiên tri, trong một loạt danh từ bất tận và dưới hình thức
tự kỷ ám thị, hiệu quả quyết định vũ khí V[13] vốn đã bắt đầu tham chiến nhằm
vào lãnh thổ Anh quốc từ ngày 16 tháng 6. Ông ta ngưng cuộc họp và đích thân đọc
cho đại diện báo chí một thông cáo về sự tham chiến đầu tiên của vũ khí V để được
loan trên báo chí và đài phát thanh. Cuộc tiếp xúc này được bắt đầu với niềm hy
vọng lớn lao của hai vị Thống chế đã bị cắt ngang thành một cuộc độc thoại lộn
xộn của Fuhrer.

[13] Đọc "Cuộc săn tìm vũ khí bí mật của Hitler - Bản dịch
Người Sông Kiên và Lê thị Duyên - Sông Kiên xuất bản.

Lúc đó các Thống chế đòi hỏi
đem vũ khí V, sử dụng vào các vùng đầu cầu.

Viên tướng lãnh vũ khí V, tướng
Heinemann lập tức được triệu đến. Ông ta phải thừa nhận sự sai lạc không tính
trước được của các hỏa tiễn ấy - tầm sai có thể lên đến từ 15 đến 18 cây số -
và các nguy hiểm của chúng đối với các đạo binh Đức. Trong điều kiện kỹ thuật
hiện tại không thể nào nhắm một cách chính xác vũ khí này vào quân đội thù nghịch
trên lục địa. Về vấn đề sử dụng chúng để tiêu diệt các hải cảng phía Nam Anh quốc,
nơi đảm bảo sự vận chuyển binh sĩ và vật liệu cho lực lượng xâm chiếm, Hitler
đã chống lại việc này với các lý do là cần nhắm vào Luân Đôn và bắt buộc Anh quốc
phải đi tới hòa bình.

Khi các vị thống chế nhấn mạnh
một lần nữa vào sự sa sút của không lực Đức, Hitler đáp rằng ông đã bị dối lừa
bởi "Bộ tư lệnh và các kỹ thuật gia của Không quân Đức". Nhiều kiểu
máy bay khác nhau lần lượt được chế tạo mà không đi đến một kết quả thực tiễn
nào.

Hitler tỏ vẻ ngờ vực trước
các lời giải thích cảm động của Rommel về tính cách hữu hiệu của vũ khí địch,
Thống chế kết thúc bằng cách gằn giọng nhấn mạnh rằng cho đến nay không một giới
chức cao cấp nào thân cận của Hitler hay của Bộ tổng tư lệnh tối cao của Lục
quân, Không quân hay Hải quân, đến mặt trận để đích thân tìm hiểu tình hình và
hiệu quả của vũ khí địch. Bộ Tổng tư lệnh làm việc trong văn phòng; các sự phán
đoán về tình hình mặt trận hoàn toàn sai lầm. Rommel nói thêm: "Ngài đòi hỏi
chúng tôi tin tưởng, nhưng người ta không tin tưởng vào chúng tôi!". Trước
lời trách móc đấy, mặt Hitler đổi sắc nhưng vẫn giữ im lặng.

Đại tướng Jodl lúc đó mới hỏi
các đơn vị mới nào của bộ binh, hải và không quân phải được gọi đến và lúc nào.
Hitler lại bắt đầu nói về sự tham chiến ồ ạt của các "phi cơ phản lực săn
giặc" để bẻ gẫy ưu thế không quân địch tại mặt trận cũng như trên lãnh thổ
Đức. Ông ta lưu ý sự sử dụng gia tăng không ngừng vũ khí V. Ông ta cho rằng
tình hình ở phía Đông và Đông nam rất vững ổn. Ông ta chìm đắm trong bài diễn
văn khoa trương về sự sụp đổ sắp đến của Anh quốc tiếp theo sự tham chiến của
vũ khí V và của máy bay phản lực.

Nhưng khi có tin một phi đội
địch đang bay đến gần, cuộc tiếp xúc được kết thúc dưới hầm bê tông của Fuhrer,
hai vị thống chế, các tham mưu trưởng của họ và tướng Schmundt nhóm lại với
nhau, Rommel lợi dụng cơ hội để đưa ra một bài trần thuyết dữ dội về tình hình
quân sự và chính trị Đức quốc. Ông tiên liệu sự sụp đổ của mặt trận trước quân
xâm chiếm, sự chọc thủng phòng tuyến không thể tránh được về phía Đức, sự sụp đổ
mặt trận Ý - La mã đã bị mất từ ngày 4 tháng 6. Ông cũng phát biểu sự nghi ngờ
về tính cách vững chắc của trận tuyến miền Đông. Về mặt ngoại giao, ông nêu ra
sự cô lập hoàn toàn của Đức quốc, vốn trái ngược với lời tuyên truyền, chỉ có
thể đưa tới sự yếu kéuy hại. Ông kết thúc bằng cách van nài chấm dứt chiến
tranh. Sau nhiều lần đánh trống lảng, Hitler ngắt lời ông: "Đừng nên lo đến
các vấn đề tiếp theo sau cuộc chiến tranh, nên coi chừng phòng tuyến đang bị
xâm chiếm của ông thì hơn".

Đại tướng Jodl khai ngày 6
tháng 6 năm 1946 từ Nuremberg "Nhiều tướng lĩnh trong đó có Rommel và Von
Rundstedt đã không ngừng toan tính giải thích cho Hitler tình hình nguy kịch của
Đức, ông ta chẳng bao giờ nghe họ".

Hai vị Thống chế nhấn mạnh đến
sự cần thiết tuyệt đối phải giải quyết riêng biệt tình trạng nước Pháp, trước hết
bằng cách chấm dứt hành động của Sauckel và chế độ độc tài của cảnh sát mật, Hitler
cũng gạt bỏ các đề nghị ấy.

Hố ngăn cách giữa Hitler và
Rommel càng sâu thêm. Sự nghi ngờ và ngay cả sự ghét bỏ của Fuhrer có vẻ gia
tăng thêm nữa.

Cuộc tiếp xúc đã kéo dài từ
9 giờ đến 16 giờ, và chỉ bị gián đoạn bởi một bữa cơm thanh đạm trong đó Hitler
ngốn một đĩa đầy ắp gồm cơm và rau mà ông ta đã bắt nếm trước. Trước chỗ ngồi của
ông cả một hàng thuốc viên được sắp ngay ngắn và ông lần lượt uống hết viên này
đến viên khác. Sau ghế ông, 2 quân nhân SS canh chừng.

Trước khi khởi hành, tuỳ
viên của Hitler, tướng Schmundt, bị xúc động bởi các nhận xét của Rommel về sự
thiếu sót trong việc tiếp xúc của Bộ Tổng tư lệnh với các mặt trận, đã giao cho
Tham mưu trưởng của Binh đoàn B tổ chức một cuộc kinh lý của Hitler vào ngày 19
tháng 6, hướng về phía La Roche-Guyon hay về một điểm khác và triệu tập về đấy
tư lệnh các đơn vị khác nhau tại mặt trận để báo cáo riêng cho Hitler. Các biện
pháp lập tức được quyết định. Trên đường từ Soissons trở về La Roche-Guyon, tư
lệnh quân sự tại Pháp, tướng Stulpnagel được báo cho biết các cuộc tiếp xúc đã
diễn ra với sự hiện diện của Hitler. Nhưng khi viên tham mưu trưởng của binh
đoàn B gọi điện thoại vào sáng ngày 18 cho tướng Blumentritt tại Saint-Germain
để ấn định thời biểu cho cuộc viếng thăm mặt trận của Fuhrer, thì được biết sự
kiện bất ngờ là, ngay trong đêm 17 rạng sáng ngày 18 tháng 6, Hitler đã trở về
Berchlesgaden. Lý do của cuộc khởi hành hấp tấp này là ngày 17 một hỏa tiễn V
đã rơi xuống tổng hành dinh của Fuhrer, ít lâu sau khi hai vị thống chế lên đường
trở ra mặt trận. Thật vậy, vì bị trục trặc trong bộ phận định hướng, nhiều hỏa tiễn
V, được phóng đi từ các căn cứ cận duyên, đã hướng về hướng Đông, tuy nhiên
cũng đã không gây ra sự thiệt hại trầm trọng nào. Một hỏa tiễn đã rơi cạnh hầm
bê tông của Fuhrer nhưng không nổ và không gây ra hậu quả nào về vật chất và
nhân mạng.

Trong thực tế, hiệu năng của
loại hỏa tiễn "tuyệt diệu" này, hỏa tiễn V1 vẫn không có gì đáng kể
so với các cố gắng và chi phí đã tiêu tốn vào đó. Điểm này được xác nhận bởi
các tin tức tình báo và bởi cung từ của tù binh Anh quốc bị bắt.

Riêng về phần cuộc hội kiến
với Fuhrer, các kết quả quân sự, chính trị và rất là thê thảm... Các lời hứa hẹn
của Hitler về vấn đề gửi lực lượng trừ bị và trước hết là không lực không bao
giờ được thực hiện, trái hẳn với các lời tuyên bố đầy đảm bảo của Fuhrer. Ngày
17 tháng 6, đạo quân trung ương Nga sô mở cuộc tấn công, mặt trận sụp đổ đó đây
trên trục lộ Smolensk-Minsk. Lực lượng Nga sô lan tràn sau cuộc tấn công một
cách tự do vào các phòng tuyến Đức, tất cả lực lượng tổng trù bị cơ hữu của bộ
chỉ huy tối cao quân lực Đức, trước hết là "đạo quân thay thế" được đổ
dồn về phía Đông toan tính trám chỗ đê vỡ. Sau cùng, không thể nào nhận được
các chỉ thị chính xác của Bộ chỉ huy tối cả quân lực Đức.

Tại Normandie, lộ quân thứ
II Anh quốc, vào cuối tháng 6, tỏ vẻ đang tập trung lực lượng nhằm một cuộc tấn
công vào Caen, để chọc thủng phòng tuyến phòng thủ về hướng Ba lê và như vậy, để
nắm được sự tự do chiến lược. Mức tiêu thụ nhân lực trong các đơn vị Đức mỗi
ngày một gia tăng. Nguyên nhân trước hết là vì các cuộc pháo kích được phi cơ
hướng dẫn, của các giàn hải pháo chính yếu trên các tàu chiến địch, con số hải
pháo này lên đến hơn 300 trong hạm đội Đồng minh, và vì các cuộc không tập liên
miên. Ngày 17 tháng 6 Hitler từ chối không cho di tản vùng đầu cầu tại sông
Orne về Caen mà các tướng lĩnh đã đề nghị lên ông, chính tại đấy các đơn vị ưu
tú nhất của quân lực Đức đã phải hy sinh một cách khốc liệt. Để ngăn chặn mối
nguy hiểm đe dọa Caen trong viễn cảnh một cuộc thanh toán rộng lớn cứ điểm này,
người ta đã cho gọi từ Hung gia lợi về quân đoàn 2 thiết kỵ SS (dưới quyền chỉ
huy tướng Obergruppenfuher SS Bittrich), nhưng sự tiêu diệt hệ thống thiết lộ
đã bắt buộc đưa từng phần của đơn vị này về phía Đông Ba lê và bắt buộc các
nhóm lẻ tẻ ấy tìm gặp nhau theo từng chặng đường bộ. Đơn vị mới được đặt dưới
quyền của đạo quân thiết kỵ miền Tây mới được đưa tham chiến trở lại. Đạo quân
này với các lực lượng phối hợp của 3 quân đoàn thiết lỵ (quân đoàn 1 và 3 thiết
kỵ SS và quân đoàn 47 thiết kỵ) có nhiệm vụ phải thọc sâu vào mạng sườn và hậu
quân của các lực lượng địch quân đang chiến đấu gần Caen, phải cắt ngang lực lượng
của Anh quốc không cho rút về bờ biển và tiêu diệt nó. Nhưng biến chuyển mãnh
liệt của tình hình và hiệu năng vũ khí địch không cho phép cuộc tấn công này tiến
triển đến tầm mức cao độ để đạt mục tiêu chính yếu. Người ta đã không thành
công trong việc thay thế các sư đoàn bộ binh cho các sư đoàn thuộc quân đoàn 1
thiết kỵ SS và quân đoàn 47 thiết kỵ. Lý do là, vì các cuộc không tập của địch,
các sư đoàn bộ binh không tiến lên hỏa tuyến kịp thời. Mặt khác thành phần nhân
sự, trang bị và hệ thống chỉ huy của các sư đoàn ấy không cho phép chống cự lâu
dài với một đối phương cực kỳ cơ động, được thiết giáp bảo vệ mạnh mẽ, lực lượng
thiết giáp này dưới sự che chở của một hỏa lực đủ loại vũ khí, có thể với tốc độ
chớp nhoáng, đổi phương vị của trọng tâm cuộc chiến đấu của họ một cách dễ
dàng.

Cuộc tấn công của quân đoàn
2 thiết kỵ SS - sư đoàn 9 và 10 thiết kỵ SS sau cùng cũng chỉ có thể được tung
ra với một sự hỗ trợ yếu kém của sư đoàn khác. Từ 29 đến 30 tháng 6, đơn vị ấy
bị đóng đinh tại chỗ bởi hỏa lực tập trung của các thiết giáp địch, của pháo
binh hạng nặng thuộc các cỡ lớn nhất, của hải pháo và của không lực địch. Nếu
cuộc tấn công này không đạt được mục tiêu định đã định, ít ra nó cũng làm cho
tình hình địa phương được củng cố ổn định. Lúc đó, Hitler trách các sư đoàn là
thiếu sáng kiến, kinh nghiệm và sức mạnh. Điều này rất là bất công, các đơn vị ấy
đã làm tất cả những gì có thể làm được.

Sự tiêu hao cũng đã biểu lộ
theo một nhịp độ hãi hùng nơi các đơn vị mới được đưa ra tham chiến.

Thật vậy, bộ tư lệnh có ý định
đưa ra các sư đoàn bộ binh thay các sư đoàn thiết giáp để có thể tung các sư
đoàn cơ giới này vào các cuộc hành quân di động càng nhiều càng tốt trên tầm mức
5555555555555555 thực hiện tại Berchlesgaden. Một lần nữa, Rommel trình bầy
quan điểm riêng của ông: bởi các lý do đã ghi nhận trước đây, ông cho rằng ít
có dấu hiệu rõ ràng thuận lợi cho việc loại bỏ Hitler bằng một cuộc mưu sát và
vẫn chủ trương bắt Hitler để đưa ra xét xử trước một tòa án Đức. Ông giao cho đại
tá Finckh sửa soạn tại tổng hành dinh và trong nội địa Đức quốc, sự phối hợp cực
kỳ cần thiết, tất cả các biện pháp cần thi hành và yêu cầu báo cho ông biết kết
quả trong thời hạn ngắn nhất. Mặt khác ông ước tính rằng vấn đề có tính cách
quyết định này cũng được thảo luận cùng lúc tại nhiều nơi. Theo ông, cần phải ấn
định thời điểm nổi dậy, với sự chính xác đầy đủ, để đảm bảo cho công cuộc chuẩn
bị được tỉ mỉ và do đó, đảm bảo được sự thành công. Chính ông có ý định đích
thân đến gặp Hitler để đưa ra các yêu cầu bó buộc dưới hình thức một tối hậu
thư.

Chính các binh sĩ ngoài mặt
trận cũng bắt đầu xầm xì. Tư lệnh sư đoàn 116 thiết giáp, tướng Schwerin, đã gửi
một bản nhận định liên quan đến tình hình quân sự và chính trị. Nhân danh các
binh sĩ thuộc quyền, ông đòi hỏi chấm dứt chiến tranh và thay đổi chế độ Quốc
xã. Sư đoàn thiết giáp của ông, ông nói sẵn sàng can thiệp chống lại nội thù. Đấy
cũng là trường hợp đối với sư đoàn 2 thiết giáp dưới quyền của tướng von
Luttvitz.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3