Tứ quái TKKG (Tập 29) - Chương 04

BỐN: TRUNG
TÂM THỂ HÌNH CỦA MANO

Trên
đường từ nhà Gaby về, Tarzan bỗng lơi guồng chân trên pê-đan:

-
Mày ngó cái gì bên trái kìa Karl. Phải phòng tập thể hình của Mano không?

Máy
Tính Điện Tử sửa cặp kính cận:

-
Đúng phóc. Tấm bảng đề bữa nay thứ bảy, mở cửa tới mười giờ đêm. Tao biết mày
tính làm gì rồi, đại ca.

-
Phải, tụi mình sẽ xâm nhập phòng tập của gã để hỏi thăm sức khỏe của ả Nicole,
ít nhất thì cũng để ngó qua nhân dạng gã một chút.

Tròn
Vo phản ứng dữ dội:

-
Coi lại quyết định vừa rồi đi đại ca. Không phải vô cửa miễn phí như thầy
Strong đâu, với gã Mano trời đánh đó, chúng ta sẽ phải mua vé nữa kìa. Thêm
nữa, tụi tao đã tập như điên trong lúc mày lang thang vô bổ ở Schluftberg.

-
Mày tiếc tiền hả mập, hay định đứng ngoài đặc vụ?

-
Thôi được, tao sẽ vô đó vậy. Hi vọng gã Mano có kinh doanh cả sô-cô-la.

Tarzan
bấm chuông. Một người đàn ông dong dỏng cao, trán hẹp, tóc đen, mắt lạnh lẽo,
mở cửa đón chúng một cách hờ hững. Tarzan ghi nhận ngay là ngoài cái tướng tá
khó chịu ấy, bản mặt gã tương đối bảnh bao. Với tóc đen như hắc ín rẽ ngôi
giữa, quần đen là li thẳng tắp và áo sơ-mi lụa đen, ngó gã như sắp nhảy điệu Tango.
Thằng này không phải Mano là cái chắc.

Tarzan
mở miệng:

-
Tôi muốn tập tạ và các bạn tôi muốn tắm nắng nhân tạo. Xin ông cho biết phí
tổn.


bảnh bao nhìn đồng hồ tay:

-
Bữa nay tôi có hẹn. Nhưng… thôi được, phần cậu tám mark rưỡi, còn hai cậu kia mỗi
cậu năm mark. Trả tiền trước.

-
Sao đắt vậy, hẳn là các dụng cụ phải xịn lắm? Ở đây có cho mượn quần áo tập
không?

-
Trên đời này cái gì muốn có cứ xì tiền. Đồ tập cũng phải chi thêm. Ngoài ra nếu
cậu mua vé tháng thì chỉ có… 50 mark thôi, đâu có đắt.

Tròn
Vo lầm bầm:

-
Đắt như quỷ. Nhưng vì mục tiêu thiêng liêng là kẹo sô-cô-la và Ma…


đàn ông hất hàm:

-
Nè, mày nguyền rủa gì vậy thằng ú kia?

Tarzan quá
sợ cái mồm bép xép của thằng mập. Hắn chặn ngang:

-
Ôi, thằng bạn tôi nhắc đến ông Ma… no đó mà. Nó vốn ngưỡng mộ ông ấy.

-
Thì ra vậy. Có điều ở đây không có Mano ma quỷ gì hết. Chỉ có ông chủ Manowsky
và tôi: ông Polke.

Tarzan
hài lòng. Cuối cùng thì mày cũng lộ mặt. Quả như lời thầy Strong nói, mày là
Polke có biệt danh Người Mẫu, đúng chưa? Trong khi Tarzan chăm chú quan sát vẻ
mặt tàn nhẫn của gã thì từ dãy buồng thay quần áo, một ông khách trạc sáu mươi
tuổi mặt như trái táo héo xồng xộc đi ra. Ông khách giận dữ la lối:

-
Phòng tập gì như chuồng heo. Giá cắt cổ mà chẳng có ai hướng đẫn. Nếu biết vậy
tôi đã qua bên phòng tập Strong. Bên ấy người ta làm ăn đâu vào đó và biết tôn
trọng khách, trăm lần hơn các người.

Polke
nhếch mép:

-
Thì mời ông cứ việc qua, ông Rublinger. Nhưng báo cho ông biết trước, Strong
sắp dẹp tiệm rồi. Thành phố này sẽ chỉ còn mỗi hệ thống Mano. Khà khà, bớt chửi
bới đi lão già. Rồi ông sẽ lại phải vác thân thể phì nộn tới năn nỉ chúng tôi
để vô đây tập thôi.

-
Đồ súc sinh, chó chết…

Rublinger
phủi tay như phủi một cọng rác dơ dáy vào người. Ông thảy lời nguyền rủa lại
sau lưng, thình thịch đi ra và đóng cửa cái rầm. Polke quay qua Tarzan giải
thích:

-
Trái đất trẻ trung này không có chỗ cho những lão già hay kêu ca, đúng không
mấy chú em?!

Tarzan
không trả lời. Hắn liếc hai quái Karl và Kloesen đang cởi áo chuẩn bị tắm nắng,
làm bộ hỏi lơ đãng:

-
Nghe đồn ở đây có một nữ huấn luyện viên xịn lắm tên là Nicole Feibig…

Polke
lọt bẫy. Gã trố mắt:

- Nicole hả? À, cô đào mới của Mano chớ gì. Nhưng
nếu các cậu vì cô ta mà mò tới đây thì nhầm cửa rồi đó. Còn nữa, vì sao mà các
cậu lại quan tâm tới cô ta chứ?

Tarzan mặt lạnh tanh:

- Tại vì tôi quen cô ả.

- Sao? Ở đâu vậy?

- Chiều nay, lúc ả lăm lăm súng định bắn ông thầy
giáo của tôi. Cô ta đã tặng ông kép cũ một cái bướu lớn hơn mọi quả trứng gà
trên cõi đời này, để ẵm hai chục viên kim cương dành dụm của ông ta rôi dông
thẳng đến…

Tarzan định nói “dông thẳng đến phòng tập Mano” thì
khựng lại vì cửa mở. Kia kìa, ngay tiền sảnh một gã tóc vàng đang cởi chiếc áo
khoác da, đủng đỉnh bước vào.

*

Polke nghênh tiếp chủ tướng bằng một câu khiến
thằng này tỉnh hẳn người:

- Chào Dieter, có khách đó sếp. Con sói đồng hoang
này nói rằng mày có quen với cô nàng Nicole nào đó mới dùng súng cướp kim cương
chiều nay.

Hơi thở Manowsky sặc mùi rượu. Tên lực sĩ thứ thiệt
đảo mắt sòng sọc, dĩ nhiên cuối cùng con mắt trắng dã của gã đóng đô ở gương
mặt Tarzan:

- Phải thằng nhóc này nói không?

- Chính nó.

Mano giương cái nhìn lờ đờ:

- Vậy mày là Tarzan hả?

- Đúng thế.

- Nghe đây nhãi, Nicole Fiebig chỉ là ngọn gió
thoảng qua đời tao không hơn không kém. Nàng muốn làm gì thì làm không dính
dáng đến tao. Mày là “ăng-ten” của cảnh sát phải không? Cút! Cút ngay khỏi
phòng tập của tao! Cút!

Tarzan cười gằn:

- Muốn tụi tôi đi thì phải trả tiền mua vé vô cửa.

- Tao cóc cần biết tiền nào cả. Cút!

Máy Tính Điện Tử nhếch mép:

- Cút sao được khi tụi tôi chưa thấy tiền của mình.
Phòng tập gì mà cà trớn.

Tròn Vo nhe răng:

- Một hang động của bọn cướp thì đúng hơn. Với
những phương pháp lừa đảo khách mua vé như thế này thì xin thưa ông chủ Mano,
trước sau gì ông cũng được cảnh sát hỏi thăm sức khỏe.

Polke cười thật đểu:

- Mày trù ẻo tao hả thằng béo. Chính tao phải kêu
cảnh sát còng đầu tụi mày mới đúng chớ. Tụi mày trả tiền tao hồi nào, vé đâu?
Cút ngay, không thôi tao nhấc phôn là mai khỏi mài đũng quần trong lớp học.

Coi, thằng Người Mẫu trơ tráo và lật lọng đến thế
là cùng. Câu nói của gã làm Tarzan… ngứa ngáy chân tay hơn là choáng váng. Hắn
cảm thấy muốn động thủ.

- Tôi thách ông lặp lại lời lẽ vừa rồi.

Mano vừa định ngoác mồm thì chuông reo. Gã bực bội
nện gót giày ra mở cửa. Giọng gã ráo hoảnh:

- Ủi, té ra là cô…

Người con gái mới bước vào ngó gã như ngó một tên
bồi mạt hạng. Cô chạy xộc vào bá cổ Polke âu yếm hôn lên má gã, vui vẻ:

- Chào Gunter! Em phải tự lái xe đến đây tìm anh.
Lẹ lên anh! Đừng bắt ông bác anh đợi một giây nào nữa.

Người Mẫu Polke nhăn như khỉ:

- Tại sao em lại mất công vì lão già quái ác đó vậy
hả. Anh không thích lão, Katia à.

Cô gái mở lớn đôi mắt đẹp nhìn gã ngạc nhiên. Cô
càng ngạc nhiên hơn khi giọng Tarzan vang lên:

- Sao, trả tiền lại chớ Gunter, hay tụi tôi phải
gọi cảnh sát đây?

Hắn quay sang cô gái giải thích:

- Chị đừng tin vô lời đường mật của những gã này.
Nếu chị muốn tập thể hình thì hãy gõ của phòng tập của ông Strong. Ở đây toàn
lũ lừa đảo, ăn quỵt.

Mano điên tiết vì bị chạm nọc. Gã gầm thét:

- Tao chịu hết nổi rồi đó nhãi. Một lần nữa, nếu
tụi mày không cút, tao sẽ đập nát nhừ từng đứa bằng cái tạ khổng lồ kia. Sao
hả?

Tarzan nhún vai:

- Chúng tôi tạm thời rút lui vì tôn trọng người phụ
nữ mới đến này. Sẽ nói chuyện với các ông vào một dịp khác vậy.

Hắn nháy mắt “lôi” hai quái ra cửa. Tròn Vo ngạc
nhiên cực kì. Trời ạ, có bao giờ đại ca chịu lép vế kiểu đó đâu. Cỡ ba thằng
lực sĩ hữu dũng vô mưu như Mano, Tarzan chỉ cần “múa” sơ sơ là sẽ đo đài hết
ráo.

Tuy nhiên quân sư Karl lại không ngac nhiên. Ra tới
chỗ dựng xe đạp, nó cau mày:

- Bộ mới khám phá được điều gì hả đại ca?

- Ừ. Cái thằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó
cần tưởng tụi mình đã ngán. Nó đâu biết rằng tụi mình đang mò đúng dấu vết rồi.

Karl chợt “à” lên:

- Phải rồi, làm sao cái thằng Mano đó biết đại ca
có tên là “Tarzan” chớ, nếu không phải là gã đã nghe từ miệng Nicole.

- Đúng thế. Mà…

Tarzan không nói tiếp được vì đúng lúc ấy Polke và
Katia của gã ra khỏi nhà, bước đi vội vã. Polke vừa thấy tụi nó đã sa sầm nét
mặt, gã kéo tay Katia lên một chiếc Renault màu hạt dẻ. Ê, Tarzan thoáng thấy
cô gái mỉm cười với ba đứa. Thú vị thật, Katia biết đâu chẳng lại là đồng minh
của tụi hắn trong tương lai. Một cô gái thật dễ thương với những búp tóc quăn
màu nâu và dáng đi uyển chuyển.

Hắn im lặng nghe Tròn Vo phẩm bình:

- Chị Katia rất xinh đẹp, đáng tiếc là trái tim chị
ấy trao lộn chỗ rồi.

Máy Tính Điện Tử thực tế hơn:

- Nói tiếp đi Tarzan.

Tarzan nói rành rẽ từng tiếng một:

- Mọi dấu vết đều đưa tới Nicole. Rõ ràng Mano vừa
từ chỗ cô ả về. Này nhé, đầu tiên là gã đã được Nicole cho biết biệt danh của
tao, thứ nữa là gã bị dính một vết son đỏ chót nơi cổ áo. Điều thứ hai này tao
biết rành, vì chiều nay tao đã đối diện với Nicole. Đúng y chang màu son môi
đặc biệt của ả.

Karl gật gù:

- Và chúng ta sẽ có địa chỉ lẩn trốn của cô ả qua
gã chủ phòng tập.

- Chính thế, quân sư. Mình chỉ cần bám sát Mano là
êm hết.

Tròn Vo đau khổ rú lên:

- Nhưng còn năm mark của tao thì sao? Đồng tiền
liền khúc ruột. Mất toi năm mark mà còn chưa cởi xong áo để tắm nắng.

- Thôi đừng tru tréo nữa. Mày phải biết bỏ con tép
bắt con tôm chớ. Nếu tụi mình thu hồi lại túi kim cương giá 200.000 mark thì
năm mark bay hơi có đáng kể gì. Chẳng lẽ anh ruột thầy Voss không thưởng cho
mày được một viên kim cương ư?

Mặt thằng mập tươi hẳn lên:

- Vậy thì được. Mình tiến hành bắt con mẹ Nicole
liền đi đại ca.

- Từ từ. Tao tính đêm nay sẽ đu dây khỏi “Tổ đại
bàng”. Chỉ hơi phiền là Rowinski đêm nay có phiên trực, ông thầy giám thị này
kị tao lắm. Cứ nửa giờ là ổng lại đảo mắt ngó vô phòng như cai ngục coi tù. E
rằng khó mà chuồn được. Đành gác lại sáng mai thôi. Ả Nicole chưa biến mất đâu
mà sợ.

Karl tán thành:

- Ô-kê. Vậy mai mình bắt đầu!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3