Overload - Chương 7 - Phần 1

Chương 7

“Cái trò hỏi đáp này là ý của anh, không phải
của em.” Cổ họng cô thít lại với ý nghĩ làm mới lại các chi tiết, làm sống lại
cơn ác mộng đó. Cô chỉ không thể làm được điều đó.

“Em là người đã đặt ra
những câu hỏi.”

“Em đã hỏi anh học cao
đẳng ở đâu, không phải tò mò tọc mạch vào cuộc sống riêng của anh.”

Kích động, cô đứng dậy và
khao khát nhìn xuyên qua cánh cửa sổ to lớn để thấy thế giới ngoài kia. Chỉ có
hai lớp vật liệu mỏng manh trong suốt cầm tù cô ở đây với anh, nhưng phải cần
nguyên một cái xe tông mạnh mới làm vỡ được nó. Lớp kính nhìn có vẻ yếu ớt
nhưng thực ra lại không như thế trong khi cô thì ngược lại. Cô nhìn bình thản
và tưởng như có gan làm mọi chuyện, nhưng thực chất cô đang hoảng sợ vì sự yếu
đuối được che giấu bên trong chính bản thân mình.

“Đừng bỏ chạy,” Quinlan
cảnh báo một cách nhẹ nhàng.

Cô công khai liếc nhìn
anh trong khi cô dịch ra khỏi vòng bán nguyệt của sofa và ghế.

“Tôi không bỏ chạy,” cô
phủ nhận, biết rằng đó không phải là sự thật. “Sẽ mát mẻ hơn khi di chuyển xung
quanh thôi.”

Âm thầm Quinlan đứng dậy
và bước theo cô, anh to lớn và gần như trần trụi, không có gì ngoài cái quần
short võ sĩ tối màu nhìn như phiên bản hiện đại của một cái khố. Khuôn ngực rậm
lông đầy cơ bắp, những lọn quăn dày gần như che kín núm vú nhỏ của anh, và một
dải lông chạy thẳng xuống trung tâm từ bụng đến háng anh. Đôi chân dài của anh
cũng được bao phủ bởi lông, thẳng và mịn hơn, nhưng anh rõ ràng là một sinh vật
giống đực thống trị mạnh mẽ không thể chối cãi được. Elizabeth nhìn anh một
cách quẫn trí, một cách không suy nghĩ cái nhìn của cô bỗng dưng tập trung vào
phần thắt lưng của anh, và mắt cô mở to.

Anh nhìn xuống bản thân
và nhún vai, không chậm lại tốc độ mà vẫn theo sau cô một cách không nao núng.

“Anh biết, ở tuổi của anh
anh không nên cứng lại một cách nhanh chóng như thế này. Anh thường không như
vậy,” anh trầm ngâm. “Đó chỉ là phản ứng của anh với em mà thôi. Lại đây nào
cưng.” Giọng nói của anh cũng trở nên mềm mại và phỉnh phờ.

Elizabeth điên cuồng tự
hỏi chuyện này có phải đang dần biến chuyển tệ hại thành cuộc rượt đuổi xung
quanh đồ đạc không. Đâu đó lơ lửng phía trên mớ suy nghĩ của mình cô nhận biết
chắc chắn rằng nếu cô chạy, Quinlan sẽ chắc chắn đuổi theo cô một cách bản
năng, anh là kiểu đàn ông thích chinh phục những người phụ nữ không sẵn lòng.
Cô có thể ngăn chặn trò hề này bằng cách không bỏ chạy, bằng cách ấy anh không
có lý do gì đuổi theo cô nữa. Mặt khác, nếu cô có đứng lại thì vẫn còn một thứ
cũng đẩy đến cùng kết quả duy nhất đó với tốc độ còn nhanh hơn. Rõ ràng sự lựa
chọn thực sự duy nhất của cô là giữ hay không phẩm giá của mình thôi. Nếu cô có
thể cảm nhận về anh theo một cách khác thì cô đã có thể nói “không”, nhưng cô
lại đang phải đương đầu với chính sự yếu đuối của mình. Ngay bây giờ, trong
tình huống này, cô không thể cưỡng lại anh - và cả hai người họ đều biết điều
đó.

Anh tới gần hơn, đôi mắt
lấp lánh.

“Đêm nay, em là của anh,”
anh thì thầm. “Hãy để anh ít nhất đạt được điều này. Ở đây em không thể thoát
khỏi anh. Thật ra, em thậm chí còn không muốn tránh xa anh. Tình huống này
không hề bình thường. Khi chúng ta thoát ra khỏi đây em sẽ được lựa chọn, nhưng
ngay bây giờ em buộc phải ở với anh. Bất cứ chuyện gì xảy ra không phải lỗi của
em. Chỉ cần xuôi theo và quên hẳn nó đi.”

Cô hít một hơi thật sâu
đến rùng mình.

“Anh là một nhà tâm lý
học khá tốt đấy nhỉ? Nhưng tôi không phải là kẻ hèn nhát. Lúc này đây tôi chịu
trách nhiệm cho mọi quyết định của mình.”

Anh đã tới được chỗ cô,
một tay trượt ra sau lưng cô. Elizabeth nhìn lên anh, nhìn vào mái tóc tối màu
rối bù và đôi mắt xanh dữ dội, và trái tim cô thít chặt.

“Được rồi,” cô thì thầm.
“Tối nay. Cho đến khi nào chúng ta vẫn còn bị khóa lại ở đây.”

Cô nhắm mắt lại, run rẩy
cảm nhận trước khoái cảm sắp tới. Chỉ lúc này thôi cô sẽ để mình có được điều
này; cô sẽ ăn anh, đắm mình trong cảm giác, để bóng tối của đêm bao bọc bảo vệ
họ và giữ lại mọi suy nghĩ của mình. Thời gian sẽ trôi rất nhanh khi cuối cùng
cô sẽ phải đẩy anh tránh xa lần nữa; tại sao lại lãng phí từng phút quý giá để
chiến đấu chống lại anh và bản thân cô?

“Bất cứ việc gì,” cô nghe
thấy bản thân mình nói khi anh bồng cô lên. Giọng nói cô nghe thật lạ ngay với
chính cô, lè rè, kích thích với ham muốn. “Đêm nay.”

Tiếng cười chậm, thô ráp
của anh không được vững vàng lắm khi anh hạ cô xuống tấm đệm. Anh hỏi. “Em có
thể để bản thân mình làm bất cứ việc gì trong một buổi tối thú vị này không?”

Cô đưa tay chạm vào khuôn
ngực trần của mình. “Vâng,” cô nói nhỏ. “Em có thể.”

“Mèo của anh.” Hơi thở
của anh nhanh và run rẩy khi anh nhanh chóng tụt quần lót xuống chân cô và ném
nó sang một bên. “Đêm nay em sẽ không cần đến nó nữa đâu.”

Cô kéo mạnh cạp quần của
anh. “Và anh cũng không cần thứ này đâu.”

“Chết tiệt, anh chỉ giữ
lại chúng bởi vì anh hình dung em sẽ chiến đấu giống một con mèo rừng nếu anh
lột chúng ra trước khi em trần như nhộng thôi.”

Anh giải quyết cái quần
short cũng nhanh như khi lột trần đồ lót của cô.

Cô bị kích thích khi nghĩ
rằng sẽ có một cuộc ái ân chậm rãi và tỉ mỉ sắp diễn ra. Quinlan là người đàn
ông thích thú tận hưởng khúc dạo đầu và kéo dài nó, đó là điều cô đã học được
trong cái đêm cô đã trải qua với anh. Nhưng lần này lại không như vậy. Anh đẩy
chân cô mở ra, quỳ giữa chúng và đi vào cô với một cú thúc mạnh khiến cô chấn
động. Cú sốc tác động đến cả cơ thể cô; và khiến các cơ bắp bên trong cô kẹp
chặt xuống trong một nỗ lực làm chậm lại sự xâm chiếm không khoan nhượng này.

Anh đẩy sâu hơn, rên rỉ
khi cô thít chặt lấy anh, cho đến khi anh ở trong cô hoàn toàn. Cô quằn quại,
với tay túm chặt đùi của mình và giữ lấy anh, nhưng anh chỉ chậm rãi rút ra,
rồi lại chầm chậm đẩy trở lại vào trong cô.

“Chồng em có từng khiến
em cảm thấy giống như thế này không?” anh thì thầm.

Đầu của cô lăn qua lăn
lại trên nệm nhanh và mạnh cũng như cảm xúc của cô bây giờ. Đó là một nỗ lực để
tập trung vào từ ngữ của mình. “Kh… Không”,
sau cùng cô thở dài.

“Tốt.” Anh không thể kiềm
giữ được sự hài lòng hoang dại trong giọng nói của mình. Anh không hề thích cái
suy nghĩ về bất kì ai khác khiến cô thỏa mãn. Đây là điều mà cô chỉ được cảm
nhận với riêng mình anh thôi; anh đã nhận thức rõ điều ấy ngay lần đầu tiên họ
làm tình với nhau, nhưng anh phải nghe chính cô nói ra điều đó, thừa nhận rằng
cô không phản ứng như vậy với bất kì người nào khác.

Anh trêu chọc cô khi rút
ra và đẩy vào chậm rãi.

“Anh ta đã làm gì em?”
anh thì thầm, và hoàn toàn rút ra khỏi cô.

Mắt cô mở to để phản đối
và cô với lấy anh, rên rỉ trong cổ họng khi cô cố gắng thiết lập lại sự tiếp
xúc tuyệt vời này. Rồi sự nhận biết khiến mắt cô mở to hơn, và cô giật ngược về
phía sau, xa khỏi anh, cố gắng ngồi dậy.

“Anh là đồ con hoang!” cô
nói giọng nghèn nghẹn.

Quinlan chộp lấy hông cô
và kéo cô quay trở lại, trượt vào cô một lần nữa.

“Nói cho anh biết,” anh
nói một cách tàn nhẫn. “Anh ta đã ngược đãi em à? Làm em bị tổn thương bằng bất
kì giá nào hay sao? Cái thứ chết tiệt gì anh ta đã làm khiến em bắt anh trả giá
thế này?”

Elizabeth giật mạnh người
xa khỏi anh lần nữa. Cô muốn bệnh, mọi ham muốn đều mất sạch. Làm thế nào mà
anh lại làm điều này với cô? Cô đấu tranh để che phủ bản thân mình với cái áo
sơ mi của anh, suốt thời gian đó cô tự gọi bản thân mình với vài cái tên khó
nghe do cái suy nghĩ ngu xuẩn rằng họ có thể có được nhau trọn vẹn đêm nay,
rằng cô có thể để bản thân một khoảng thời gian tự do không bị trói buộc bởi cả
quá khứ và hiện tại. Cô nên nhớ ra rằng Quinlan không bao giờ từ bỏ việc gì cả.

Không, anh không bao giờ
từ bỏ cả. Vậy tại sao cô đã không nói với anh? Điều đó sẽ không dễ dàng với cô
khi làm sống lại chuyện đó, nhưng ít nhất thì anh sẽ biết được tại sao cô từ
chối chấp nhận anh có bất cứ quyền gì trong cuộc đời cô, tại sao cô lại từ chối
để bản thân mình yêu anh.

Cô thu mình lại xa khỏi
anh, để đầu trên đầu gối khiến tóc che kín khuôn mặt cô. Anh thử kéo cô lại
vòng tay của anh, kéo cô lại cuộc ái ân, nhưng cô chống lại anh, cơ thể cô phản
ứng gay gắt với những kỉ niệm đã đang tràn ngập cô.

“Đừng chạm vào tôi!” cô
nói bằng giọng khàn khàn. “Anh muốn biết phải không, vậy thì ngồi đó và lắng
nghe, nhưng đừng - đừng chạm vào tôi.”

Quinlan cau mày, cảm giác
khó chịu mơ hồ. Anh đã chủ tâm thúc ép cô, mặc dù anh không có ý ép cô một cách
quá đáng đến mức cô rút lui khỏi anh, nhưng đó là những gì đang xảy ra. Cơ thể
anh vẫn cương cứng với ham muốn, đòi hỏi được giải thoát. Anh nghiến chặt răng,
dứt khoát cố gắng kiểm soát bản thân; nếu Elizabeth đã sẵn sàng để nói chuyện,
sau tất cả những tháng qua, thì chết tiệt anh đi anh sẽ lắng nghe cô ấy.

Cô không nhấc đầu lên
khỏi đầu gối, nhưng trong hành lang tối tăm và im lặng, anh có thể nghe được rõ
ràng mọi từ cô nói

“Tôi gặp anh ta khi tôi
đang là sinh viên năm cuối ở trường cao đẳng. Eric. Eric Landers. Nhưng mà chắc
anh đã biết tên anh ta rồi phải không? Nó nằm trong bản báo cáo chết tiệt của
anh mà. Anh ta sở hữu một công ty trang trí cao cấp, còn tôi thì đã kiếm được
một việc làm thêm ở đó và nó thực sự là một món bở với tôi.”

Cô thở dài. Âm thanh nhỏ
buồn bã và có một chút mệt mỏi.

“Lúc đó anh ấy ba lăm
tuổi. Tôi thì hăm mốt. Và anh ấy đẹp trai, thạo đời, tự tin, thuộc giới thượng
lưu, khá nổi tiếng là một người đàn ông hấp dẫn phụ nữ và được nhiều người biết
đến vì sự chuyên nghiệp trong công việc của mình. Tôi còn hơn cả hãnh diện khi
anh ấy hẹn hò với tôi, tôi đã hoàn toàn bị choáng váng. Cái cách Chickie phản
ứng với chuyện tình cảm sẽ trông rất ảm đạm khi so sánh với cách tôi cảm thấy lúc
đó.”

“Chúng tôi hẹn hò với
nhau được ba tháng trước khi anh ấy hỏi cưới tôi, và ba tháng đó tôi cảm thấy
mình được đối xử giống như một nàng công chúa vậy. Anh ấy dẫn tôi đi khắp nơi,
uống rượu và ăn tối ở những nơi tốt nhất. Anh ấy quan tâm tới tôi đến từng phút
giây trong ngày, với mọi thứ mà tôi làm. Một công chúa thực sự chắc cũng không
được chiều chuộng như tôi. Tôi đã là một trinh nữ - một việc khá là bất thường,
khi ở trong trạng thái đó trong suốt quá trình học cao đẳng, nhưng tôi đã học
hành và làm công việc bán thời gian của mình khá chăm chỉ, và tôi không có
nhiều thời gian lắm cho hoạt động xã hội. Eric đã không hề ép tôi chuyện tình
dục. Anh ấy nói anh ấy có thể chờ cho đến đêm tân hôn của chúng tôi, vì tôi vẫn
còn là một trinh nữ trong một thời gian dài như vậy, anh ấy muốn đối xử với tôi
theo cách truyền thống.”

“Để anh đoán thử xem,”
Quinlan nói dứt khoát. “Anh ta là gay à.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3