Chiếc vương miện Ptolemy - Chương 02
Hai con chim ưng hạ cánh và biến hình thành hai thiếu
niên. Đứng bên phải là anh bạn của tôi Carter Kane, trông tự nhiên trong bộ đồ
ngủ chiến đấu bằng vải lanh màu be của cậu ấy, với một cây đũa phép ngà voi
cong trong một tay và một thanh kiếm lưỡi liềm trong tay kia. Người đứng bên
trái là một cô bé tóc vàng hoe mảnh khảnh nhỏ tuổi hơn, tôi cho rằng đó là em
gái cậu ấy, Sadie. Con bé mặc đồ ngủ bằng vải lanh màu đen, mấy sợi tóc
highlight màu cam trên mái tóc con bé, một cây quyền trượng bằng gỗ trắng và
đôi giày chiến đấu lấm bùn.
Về ngoại hình, hai anh em trông chẳng có gì giống
nhau. Nước da của Carter màu đồng, mái tóc cậu màu đen và xoăn. Vẻ cau có trầm
ngâm của cậu tỏa ra sự nghiêm túc. Ngược lại, Sadie là một người da trắng với
đôi mắt xanh da trời và một nụ cười nghiêng đầy nghịch ngợm tôi sẽ xác định con
bé là một đứa trẻ nhà Hermes ở trại Con Lai.
Nhưng trái lại, tôi có Cyclops và người cá hai đuôi là
anh em. Tôi sẽ không bình luận về sự thiếu tương tự của hai đứa trẻ nhà Kane.
Annabeth thở phào nhẹ nhõm. “Chị rất vui khi gặp em.”
Cô ôm chầm lấy Sadie.
Carter và tôi nhìn nhau.
“Này, anh bạn,” tôi nói. “Tớ sẽ không ôm cậu đâu.”
“Được rồi,” Carter nói. “Xin lỗi tụi tớ đến trễ. Cơn
bão này đang làm rối tung thiết bị định vị phép thuật của chúng tớ.”
Tôi gật đầu như thể tôi biết thiết bị định vị phép thuật là gì. “Vậy người bạn này của các cậu,
Setne… hắn ta đại loại là một cái khăn lau bụi.”
Sadie khịt mũi. “Anh còn chưa biết hết phân nửa của nó đâu. Hắn ta đã ngẫu
nhiên cung cấp cho anh một vai kẻ ác độc diễn hữu ích chứ? Tiết lộ những kế hoạch
hắc ám của hắn, nói nơi hắn sẽ đến tiếp theo, đại loại những thứ đó?”
“Ừm, hắn ta đã dùng cuộn giấy đó, Cuốn sách của
Thoth,” tôi nói. “Hắn ta đã triệu hồi một nữ thần rắn hổ mang, nhai ngấu nghiến
tinh chất của bà ta và đánh cắp chiếc mũ đỏ của bà.”
“Ôi trời.” Sadie liếc nhìn Carter. “Chiếc vương miện của
Thượng Ai Cập sẽ là cái tiếp theo.”
Carter gật đầu. “Và nếu hắn ta có thể đặt hai chiếc
vương miện cùng nhau –”
“Hắn ta sẽ trở nên bất tử,” Annabeth đoán. “Một vị thần
mới được tạo ra. Sau đó hắn ta sẽ hút sạch tất cả phép thuật Hy Lạp và Ai Cập
trên thế giới.”
“Hắn cũng đã đánh cắp thanh kiếm của tớ,” tôi nói. “Tớ
muốn lấy lại nó.”
Ba người bọn họ nhìn chằm chằm tôi.
“Gì cơ?” Tôi nói. “Tớ thích thanh kiếm của mình.”
Carter móc thanh khopesh
lưỡi liềm và đũa phép của mình vào thắt lưng. “Kể cho bọn tớ nghe mọi chuyện
đã xảy ra. Chi tiết.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, Sadie lẩm lẩm câu thần
chú nào đó, và mưa rẽ hướng quanh chúng tôi như là chúng tôi đang ở dưới một
chiếc ô vô hình khổng lồ. Mẹo hay chứ.
Annabeth có trí nhớ tốt hơn, vì vậy cô ấy giải thích hầu
hết về trận chiến của chúng tôi với Setne… Tuy nhiên, gọi đó là trận chiến thì thật hào phóng quá.
Khi cô ấy nói xong, Carter quỳ xuống và phác họa vài
chữ tượng hình trên bùn.
“Nếu Setne có được hedjet,
chúng ta sẽ tàn đời,” cậu ta nói. “Hắn ta sẽ tạo thành vương miện của Ptolemy
và –”
“Khoan đã,” tôi nói. “Sức chịu đựng của tớ với những
cái tên khó hiểu kém lắm. Cậu có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra bằng, như
là, từ ngữ bình thường được không?”
Carter cau mày. “Pschent
là chiếc vương miện đôi của Ai Cập, được chứ? Nửa dưới là vương miện đỏ, deshret. Nó đại diện cho Hạ vương quốc.
Nửa trên là hedjet, vương miện trắng
của Thượng vương quốc.”
“Cậu đội chúng cùng nhau,” Annabeth thêm vào, “và điều
đó có nghĩa cậu là pharaoh của toàn bộ Ai Cập.”
“Ngoại trừ
trong trường hợp này,” Sadie nói, “người bạn khó chịu của chúng ta Setne đang tạo
ra một pschent rất đặc biệt – vương
miện của Ptolemy.”
“Được rồi…” Tôi vẫn không hiểu, nhưng cảm thấy như ít
nhất tôi nên giả vờ theo cùng. “Nhưng Ptolemy không phải là một gã Hy Lạp à?”
“Phải,” Carter nói. “Alexander Đại đế chinh phục Ai Cập.
Sau đó ông ta chết. Đại tướng Ptolemy của ông ta tiếp quản và cố gắng để hòa lẫn
tôn giáo Hy Lạp và Ai Cập. Ông ta đã tuyên bố bản thân mình là một vị thần-vua,
giống như các pharaoh cổ, nhưng Ptolemy đã bước một bước xa hơn. Ông ta đã dùng
một sự kết hợp phép thuật Hy Lạp và Ai Cập để cố gắng biến ông ta thành bất tử.
Nó không có hiệu quả, nhưng –”
“Setne đã hoàn thiện công thức đó,” tôi đoán. “Cuốn
sách của Thoth đó đã cho hắn ta phần chủ đạo phép thuật nào đó.”
Sadie vỗ tay cho tôi. “Em nghĩ là anh đã hiểu rồi.
Setne sẽ tái tạo chiếc vương miện của Ptolemy, nhưng lần này hắn ta sẽ thực hiện
nó một cách đúng đắn, và hắn sẽ trở thành một vị thần.”
“Điều này thật tồi tệ,” tôi nói.
Annabeth trầm ngâm giật giật tai mình. “Vậy… nữ thần rắn
hổ mang đó là ai?”
“Wadjet,” Carter nói. “Người bảo vệ của vương miện đỏ.”
“Và có một người bảo vệ vương miện trắng?” cô hỏi.
“Nekhbet.” Biểu hiện của Carter chuyển sang cáu kỉnh.
“Nữ thần kền kền. Tớ không thích bà ta lắm, nhưng tớ cho là chúng ta sẽ phải
ngăn bà khỏi bị ăn mất. Bởi vì Setne cần vương miện Thượng kinh đô, hắn ta có lẽ
sẽ đi về phía nam cho nghi lễ tiếp theo. Nó giống như một điều tượng trưng.”
“Không phải nó thường hướng lên phía bắc à?” Tôi hỏi.
Sadie cười tự mãn. “Ồ, điều đó sẽ là rất quá dễ dàng. Ở Ai Cập, thượng ở phía
nam, bởi vì sông Nile chảy từ nam tới bắc.”
“Tuyệt,” tôi nói. “Vậy chúng ta đang nói bao xa về
phương nam – Brooklyn? Antarctica?”
“Tớ không nghĩ hắn ta sẽ đi xa thế.” Carter đứng dậy
và quét qua đường chân trời. “Trụ sở chính của chúng tớ ở Brooklyn. Và tớ đang
đoán rằng Manhattan giống như trung tâm của các vị thần Hy Lạp à? Một thời gian
dài trước đây, chú của chúng tớ Amos đã ám chỉ điều đó.”
“Ừm, phải,” tôi nói. “Núi Olympus lơ lửng trên tòa nhà
Epire State, vậy –”
“Núi Olympus –” Sadie chớp mắt – “lơ lửng trên… Dĩ
nhiên nó lơ lửng. Tại sao không? Em nghĩ điều anh trai em đang cố gắng nói là nếu
Setne muốn thiết lập một vị trí quyền lực mới, trộn lẫn Hy Lạp và Ai Cập –”
“Hắn ta sẽ tìm một nơi ở giữa Brooklyn và Manhattan,”
Annabeth nói. “Giống như ngay đây, Đảo Governors.”
“Chính xác,” Carter nói. “Hắn ta sẽ cần tiến hành lễ
nghi cho chiếc vương miện thứ hai ở phía nam của điểm này, nhưng nó không phải ở
xa tít phía nam. Nếu tớ là hắn ta –”
“Và chúng ta mừng cậu không phải,” tôi nói.
“- tớ sẽ ở lại Đảo Governors. Chúng ta giờ đang ở điểm
cuối cùng phương bắc, vậy…”
Tôi nhìn chằm chằm phía nam. “Có ai biết điều gì ở điểm
cuối khác không?”
“Tớ chưa bao giờ ở đó,” Annabeth nói. “Nhưng tớ nghĩ
có một khu picnic.”
“Thú vị.” Sadie giơ cây quyền trượng của mình lên. Đầu
của nó sáng bừng ngọn lửa trắng. “Có ai muốn một chuyến picnic trong mưa không
nào?”
“Setne nguy hiểm,” Annabeth nói. “Chúng ta không thể
chỉ xông tới. Chúng ta cần một kế hoạch.”
“Cô ấy đúng,” Carter nói.
“Tớ khá là thích xông tới,” tôi nói. “Tốc độ là sức mạnh,
đúng chứ?”
“Cảm ơn,”
Sadie lẩm bẩm.
“Khôn ngoan cũng
là sức mạnh,” Annabeth nói.
“Chính xác,” Carter nói. “Chúng ta phải tìm ra cách tấn
công.”
Sadie đảo mắt với tôi. “Chỉ như em đã sợ. Hai người
này cùng nhau… họ sẽ nghĩ nhiều đến chết chúng ta.”
Tôi cảm thấy giống vậy, nhưng Annabeth đang có cái
nhìn bão tố bực mình trong đôi mắt cô ấy, bởi vì tôi hẹn hò với Annabeth, tôi nhận ra mình tốt hơn là đề nghị một thỏa
hiệp.
“Vậy chúng ta lên kế hoạch trong khi chúng ta đi thì
sao?” Tôi nói. “Chúng ta có thể tiến về phía nam, như là, thực sự chậm chạp.”
“Thỏa thuận,” Carter nói.
Chúng tôi đi khỏi pháo đài cũ xuống đường, vượt qua
vài tòa nhà bằng gạch hào nhoáng trước đây có thể là những trụ sở văn phòng.
Chúng tôi băng qua một dải đất những sân bóng đá sũng nước. Mưa tiếp tục trút
xuống, nhưng chiếc dù phép thuật của Sadie di chuyển với chúng tôi, giữ cho những
thứ tệ nhất của cơn bão tránh xa.
Annabeth và Carter so sánh những ghi chú từ những
nghiên cứu họ đã làm. Họ nói về Ptolemy và sự pha trộn của phép thuật Hy Lạp và
Ai Cập.
Về phần Sadie, con bé có vẻ không hứng thú với chiến
lược. Nó nhảy từ vũng nước này sang vũng nước khác bằng đôi giày chiến đấu của
mình. Nó ngâm nga với chính mình, xoay vòng như một đứa nhỏ và thỉnh thoảng lôi
những thứ ngẫu nhiên ra khỏi ba lô của mình: những bức tượng động vật nhỏ bằng
sáp, sợi dây gì đó, một mẩu phấn, một cái túi kẹo màu vàng sáng.
Con bé gợi tôi nhớ về ai đó…
Sau đó nó lóe lên trong tôi. Con bé trông như một
phiên bản nhỏ tuổi hơn của Annabeth, nhưng tính bồn chồn và hiếu động của con
bé nhắc tôi về… ừm, tôi. Nếu Annabeth và tôi có một đứa con gái, con bé có thể
rất giống Sadie.
Ôi chao.
Nó không giống như tôi từng mơ về những đứa trẻ trước
đây. Ý tôi là bạn hẹn hò ai đó hơn một năm, ý tưởng sẽ ở lại đâu đó trong tâm
trí bạn, đúng không? Nhưng tuy nhiên – tôi chỉ mới mười bảy tuổi. Tôi chưa sẵn
sàng để nghĩ quá nghiêm túc về những
điều như thế. Và tôi cũng là một á thần. Trên một cơ sở ngày qua ngày, tôi bận
rộn để cố gắng sống sót.
Tuy nhiên, nhìn Sadie, tôi có thể tưởng tượng rằng một
ngày nào đó có lẽ tôi sẽ có một đứa con gái trông như Annabeth và cư xử như tôi
– một đứa trẻ á thần nghịch ngợm dễ thương, nhảy qua những vũng nước và đè bẹp
những con quái vật với những con lạc đà phép thuật.
Tôi hẳn đang nhìn chằm chằm, bởi vì Sadie cau màu với
tôi. “Gì thế?”
“Không có gì,” tôi nhanh chóng nói.
Carter thúc khủy tay tôi. “Cậu có đang lắng nghe không
ấy?”
“Có. Không. Gì cơ?”
Annabeth thở dài. “Percy, giải thích mọi chuyện với cậu
giống như giảng bài cho một con chuột nhảy.”
“Này, Cô Gái Khôn Ngoan, đừng bắt đầu với tớ.”
“Gì cũng được, Óc Tảo Biển. Bọn tớ chỉ đang nói rằng
chúng ta sẽ phải kết hợp sự tấn công của chúng ta.”
“Kết hợp sự tấn công của chúng ta…” tôi vỗ lên túi của
mình, nhưng Thủy triều không xuất hiện lại trong hình dạng cây bút. Tôi không
muốn phải thừa nhận nó khiến tôi lo lắng như thế nào.
Chắc chắn, tôi có những kỹ năng khác. Tôi có thể tạo
sóng (về nghĩa đen) và thỉnh thoảng thậm chí triệu tập một cơn bão sủi bọt xinh
đẹp. Nhưng thanh kiếm của tôi là một phần lớn của tôi là ai. Không có nó, tôi cảm
thấy như mất một cánh tay.
“Chúng ta tấn công kết hợp như thế nào?”
Carter có một tia tinh nghịch trong đôi mắt cậu khiến
cậu trông giống em gái mình hơn. “Chúng ta biến chiến lược của Setne chống lại
hắn. Hắn ta đang dùng phép thuật lai – Hy Lạp và Ai Cập cùng nhau, đúng chứ?
Chúng ta cũng làm vậy.”
Annabeth gật đầu. “Phong cách tấn công Hy Lạp sẽ không
hiệu quả. Cậu đã thấy Setne đã làm gì với thanh kiếm của cậu. Và Carter cũng
khá chắc những câu thần chú Ai Cập cũng sẽ không đủ. Nhưng nếu chúng ta có thể
tìm được một cách để hòa lẫn sức mạnh của chúng ta –”
“Cậu có biết
cách hòa lẫn sức mạnh của chúng ta không?” Tôi hỏi.
Đôi giày của Carter kêu lóc bóc trên bùn. “Ừm… không
chính xác.”
“Ôi, làm ơn,” Sadie nói. “Điều đó thật dễ dàng. Carter, đưa đũa của anh cho
Percy.”
“Tại sao?”
“Chỉ cần làm thế, anh trai thân yêu. Annabeth, chị có
nhớ khi chúng ta chiến đấu với Serapis không?”
“Đúng!” Đôi mắt Annabeth sáng lên. “Tớ đã tóm lấy đũa
của Sadie và nó biến thành một con dao găm bằng đồng Celestial, giống y cái cũ
của tớ. Nó có thể tiêu diệt quyền trượng của Serapis. Có lẽ chúng ta có thể tạo
ra một vũ khí Hy Lạp từ một đũa phép Ai Cập. Ý kiến hay, Sadie.”
“Hoan hô. Chị thấy chứ, em không cần dành hàng giờ lên
kế hoạch và nghiên cứu để trở nên thông minh. Giờ thì, Carter, nếu anh vui
lòng.”
Ngay khi tôi cầm lấy đũa phép, tay tôi siết lại như thể
tôi đã tóm một sợi dây cáp điện. Những chiếc gai đau đớn bắn vào cánh tay tôi.
Tôi cố gắng thả đũa phép xuống, nhưng tôi không thể. Nước mắt dâng đầy mắt tôi.
“Nhân tiện,” Sadie nói, “cái này có thể làm đau một
chút.”
“Cảm ơn.” Tôi nghiến răng. “Cảnh báo hơi trễ một
chút.”
Thanh ngà voi bắt đầu cháy âm ỉ. Khi khói tan và sự
đau đớn lắng đi, thay vì một cây đũa phép tôi đang cầm một thanh kiếm đồng
Celestial mà dứt khoát không phải Thủy
triều.
“Nó là cái gì vậy?” Tôi hỏi. “Nó to thế.”
Carter huýt sáo dưới hơi thở. “Tớ đã trông thấy chúng ở
các bảo tàng. Đó là một kopis.”
Tôi nhấc thanh kiếm lên. Như tôi đã cố gắng rất nhiều,
nó không có cảm giác đúng trong hai tay tôi. Cái cán thì quá nặng với cổ tay
tôi. Lưỡi kiếm một lưỡi cong một cách ngượng nghịu, giống như một con dao móc
khổng lồ. Tôi cố gắng đâm một nhát và gần như bị mất thăng bằng.
“Cái này trông không giống của cậu?” tôi nói với
Carter. “Không phải cái của cậu gọi là một kopis
à?”
“Của tớ là một khopesh,”
Carter nói. “Phiên bản Ai Cập nguyên bản. Thứ cậu đang cầm là một kopis – một thiết kế Hy Lạp được sửa lại
theo bản gốc Ai Cập. Nó là loại kiếm mà những chiến binh của Ptolemy từng
dùng.”
Tôi nhìn Sadie. “Cậu ta đang cố gắng làm anh rối rắm
à?”
“Không,” con bé rạng rỡ nói. “Anh ấy rối rắm mà không cần cố gắng.”
Carter đập lòng bàn tay của mình lên trán. “Điều đó thậm
chí không hề rối rắm. Làm sao cái đó –? Đừng bận tâm. Percy, vấn đề chính là, cậu
có thể chiến đấu với thanh kiếm đó không?”
Tôi chém thanh kopis
qua không khí. “Tớ cảm thấy như tớ đang đấu kiếm với một con dao chặt thịt,
nhưng nó sẽ phải dùng được thôi. Còn vũ khí cho các cậu thì sao?”
Annabeth vân vê những hạt xám trên chiếc vòng cổ của
mình, cách mà cô ấy làm khi cô đang suy nghĩ. Cô trông xinh đẹp. Nhưng tôi lạc
đề.
“Sadie,” cô nói, “những câu thần chú tượng hình mà em
đã dùng ở bờ biển Rockaway… cái tạo nên vụ nổ?”
“Nó được gọi là - ừm, thực tế em không thể nói từ đó
mà không làm nổ tung chị. Đợi đã.” Sadie lục lọi cái ba lô của con bé. Nó lôi
ra một tờ giấy papyrus vàng, một cây bút trâm, và một lọ mực – tôi đoán bởi vì
bút và giấy sẽ là phi-Ai Cập. Con bé quỳ xuống, dùng ba lô của mình như một cái
bàn viết tạm thời, và viết nguệch ngoạc bằng những chữ cái bình thường: HA-DI.
“Đó là một câu thần chú tốt,” Carter đồng ý. “Chúng tớ
có thể cho cậu thấy chữ tượng hình cho nó, nhưng trừ khi cậu biết cách đọc những
từ của sức mạnh –”
“Không cần thiết,” Annabeth nói. “Cụm từ này nghĩa là phát nổ?”
“Không ít thì nhiều,” Sadie nói.
“Và em có thể viết chữ tượng hình trên một cuộn giấy
mà không gây ra tiếng bùm?”
“Đúng. Cuộn giấy sẽ dự trữ phép thuật cho sau này. Nếu
chị đọc chữ từ giấy papyrus… ừm, điều đó thậm chí còn tốt hơn. Nhiều tiếng bùm hơn với ít nỗ lực hơn.”
“Tốt,” Annabeth nói. “Em có một tờ giấy papyrus khác
không?”
“Annabeth,” tôi nói, “cậu đang làm gì? Bởi vì nếu cậu
làm rối tung lên với những từ phát nổ -”
“Thư giãn đi,” cô nói. “Tớ biết tớ đang làm gì. Đại loại
thế.”
Cô quỳ xuống cạnh Sadie, con bé đưa cho cô một tờ giấy
papyrus mới.
Annabeth lấy cây bút trâm và viết thứ gì đó bằng chữ
Hy Lạp Cổ:
Κεραυνóω
Mắc chứng khó đọc,
tôi thật may mắn nếu tôi có thể nhận ra những từ tiếng Anh, nhưng, là một á thần, chữ Hy Lạp cổ dường như được kết nối
điện tử vào bộ não của tôi.
“Ke-rau-noh,”
tôi đánh vần. “Nổ tung?”
Annabeth trao
cho tôi một nụ cười tinh ranh. “Từ gần nhất tớ có thể nghĩ đến. Về nghĩa đen nó
có nghĩa là tấn công với những tia chớp.”
“Ối,” Sadie
nói. “Em thích việc tấn công những thứ với các tia chớp.”
Carter nhìn chằm
chằm tờ giấy papyrus. “Cậu đang nghĩ chúng ta có thể gọi một chữ Hy Lạp Cổ cùng
với cách chúng ta làm với những chữ cái tượng hình à?”
“Nó đáng thử,”
Annabeth nói. “Ai trong hai người giỏi hơn với loại phép thuật này?”
“Sadie,” Carter
nói. “Tớ nghiêng về một pháp sư chiến đấu hơn.”
“Chế độ gà khổng
lồ,” tôi nhớ lại.
“Anh bạn, hiện
thân của tớ là một chiến binh đầu chim
ưng.”
“Tớ vẫn nghĩ cậu
có thể thỏa thuận tài trợ với KFC. Kiếm vài cọc tiền lớn.”
“Dừng lại, hai
cậu.” Annabeth đưa cuộn giấy của mình cho Sadie. “Carter, hãy trao đổi. Tớ sẽ
thử thanh khopesh của cậu; cậu thử
chiếc mũ Yankees của tớ.”
Cô ném cho cậu
chiếc mũ.
“Tớ thường
nghiêng về một cầu thủ bóng chày hơn, nhưng…” Carter đội chiếc mũ lên và biến mất.
“Ôi, được rồi. Tớ vô hình, phải không?”
Sadie vỗ tay.
“Anh chưa bao giờ trông tốt hơn, anh trai thân yêu ạ.”
“Buồn cười quá
ha.”
“Nếu cậu có thể
lẻn tới bên Setne,” Annabeth gợi ý, “cậu có thể tấn công hắn bất ngờ, lấy chiếc
vương miện khỏi hắn ta.”
“Nhưng cậu đã
nói với chúng tớ là Setne đã nhìn xuyên qua sự tàng hình của cậu,” Carter nói.
“Đó là tớ,” Annabeth nói, “một người Hy Lạp
dùng một dụng cụ phép thuật Hy Lạp. Đối với cậu, có lẽ nó sẽ hoạt động hiệu quả
hơn – hoặc ít nhất, khác biệt.”
“Carter, thử
đi,” tôi nói. “Điều duy nhất tốt hơn là một người-gà-khổng-lồ là một người-gà-khổng-lồ-vô-hình.”
Đột nhiên mặt đất
rung chuyển dưới chân chúng tôi.
Qua những sân
bóng, về phía nam cuối hòn đảo, một ánh sáng trắng thắp sáng vùng chân trời.
“Điều đó không
thể tốt đẹp gì,” Annabeth nói.
“Không,” Sadie
đồng ý. “Có lẽ chúng ta nên xông đến nhanh hơn một chút.”