Chiếc vương miện Ptolemy - Chương 01 - phần 1

“Carter!” Tôi hét lên.

Không có gì xảy xa.

Cạnh tôi, tựa lên bức tường của pháo đài cũ, Annabeth
chăm chú nhìn cơn mưa, chờ đợi những thiếu niên thần thánh rơi xuống khỏi bầu
trời.

“Cậu đang làm đúng đấy chứ?” cô ấy hỏi tôi.

“Gee, tớ không biết. Tớ khá chắc tên cậu ta được phát
âm là Carter.”

“Thử vỗ lên cái chữ tượng hình nhiều lần xem.”

“Điều đó thật ngớ ngẩn.”

“Cứ thử đi.”

Tôi nhìn chằm chằm tay mình. Thậm chí còn không có một
dấu hiệu của chữ tượng hình mà Carter Kane đã vẽ lên lòng bàn tay của tôi gần
hai tháng trước. Cậu ta đã đảm bảo với tôi rằng phép thuật không thể bị rửa sạch,
nhưng, với sự may mắn của mình, tôi đã tình cờ lau sạch nó trên quần jeans của
tôi hoặc thứ gì đó.

Tôi vỗ vỗ lòng bàn tay mình. “Carter. Xin chào,
Carter. Percy tới Carter. Gọi Carter Kane. Đang kiểm tra, một, hai, ba. Cái này
có hoạt động không vậy?”

Vẫn không có gì.

Thường thì tôi sẽ không hoang mang nếu đội kỵ binh
không thể xuất hiện. Annabeth và tôi đã ở trong rất nhiều tình huống xấu mà không
có sự hỗ trợ nào. Nhưng thường thì chúng tôi không bị mắc kẹt vào Đảo Governors
giữa một trận cuồng phong, bị vây quanh bởi những con rắn thở ra lửa chết người.

(Thực sự, tôi đã
bị vây quanh bởi những con rắn thở ra lửa chết người trước đó, nhưng không phải
những con có cánh. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi nó có cánh.)

“Được rồi.” Annabeth quét mưa khỏi đôi mắt cô, điều mà
chẳng giúp gì, bởi vì trời đang mưa như trút. “Sadie không trả lời điện thoại của
em ấy. Chữ tượng hình của Carter không hoạt động. Tớ đoán chúng ta phải tự làm
việc này thôi.”

“Chắc chắn,” tôi nói. “Nhưng chúng ta làm gì?”

Tôi lén nhìn quanh chỗ ẩn náu. Ở phía cuối một lối vào
hình vòm cung, một cái sân cỏ trải dài khoảng tám mươi mét vuông, được bao bọc
bởi những tòa nhà gạch đỏ. Annabeth đã nói với tôi nơi này là một pháo đài hay
gì đó từ cuộc chiến tranh Cách mạng, nhưng tôi đã không lắng nghe các chi tiết.
Vấn đề chính của chúng tôi là cái gã đang đứng ở giữa bãi cỏ thực hiện một nghi
thức phép thuật.

Hắn ta trông giống như một Elvis Presley còi cọc, bước
đi khệnh khạng tới lui trong chiếc quần jeans đen gầy nhẵn, một chiếc áo sơ mi
xanh da trời nhạt và một chiếc áo khoác da màu đen. Mái tóc nhờn hất ngược ra
sau của hắn có vẻ không thấm nước và gió.

Trong hai tay hắn cầm một cuộn giấy cũ, giống như một
tấm bản đồ kho báu. Khi hắn ta bước đi, hắn đọc to lên, thỉnh thoảng hất ngược
đầu ra sau và cười. Về cơ bản gã này hoàn toàn điên khùng.

Nếu điều đó chưa đủ sởn gai ốc, bay quanh hắn là nửa
tá những con rắn có cánh, phun lửa trong mưa.

Trên đầu, chớp lóe sáng. Sấm làm những cái răng hàm của
tôi rung lên.

Annabeth kéo tôi lại.

“Đó hẳn là Setne,” cô nói. “Cuộn giấy hắn ta đang đọc
là Cuốn sách của Thoth. Dù cho hắn ta đang niệm câu thần chú gì, chúng ta phải
ngăn hắn lại.”

Lúc này tôi có lẽ nên bước lùi lại và giải thích cái
quái gì đang xảy ra.

Vấn đề duy nhất: tôi không chắc cái quái gì đang xảy
ra.

Vài tháng trước, tôi đã chiến đấu với một con cá sấu
khổng lồ ở Long Island. Một đứa trẻ tên là Carter Kane xuất hiện, nói rằng cậu ấy
là một pháp sư và đến giúp đỡ tôi bằng cách làm nổ tung các thứ với những chữ
cái tượng hình và biến thành một chiến binh đầu gà tỏa sáng khổng lồ. Cùng nhau
chúng tôi đánh bại con cá sấu, thứ mà Carter giải thích là con của Sobek, vị thần
cá sấu Ai Cập. Carter công nhận là vài thứ lai Ai Cập-Hy Lạp lạ lùng đang xảy
ra. (Gee, tôi sẽ không bao giờ đoán được.) Cậu ấy đã viết một chữ tượng hình
phép thuật lên tay tôi và nói với tôi gọi tên cậu ta nếu tôi cần giúp đỡ.

Tua đi đến tháng trước: Annabeth ngẫu nhiên gặp em gái
của Carter, Sadie Kane, trên chuyến tàu A đến Rockaway. Họ chiến đấu với gã thần
thánh nào đó tên là Serapis, kẻ có một cây quyền trượng ba đầu, và mũ là một tô
ngũ cốc. Sau đó, Sadie nói với Annabeth rằng có lẽ một pháp sư cổ xưa tên là
Setne đứng sau tất cả những thứ kỳ lạ này. Hình như Setne này đã hồi sinh, làm
rách một trang gian lận phép thuật quyền lực tối thượng gọi là cuốn sách của
Thoth và đang chơi đùa với phép thuật Ai Cập và Hy Lạp, hy vọng tìm cách để tự
mình trở thành một vị thần. Sadie và Annabeth đã trao đổi số điện thoại và đồng
ý giữ liên lạc.

Hôm nay, bốn tuần sau đó, Annabeth xuất hiện ở căn hộ
của tôi vào lúc mười giờ sáng và thông báo rằng cô ấy có một giấc mơ xấu – một
cảnh mộng từ mẹ cô ấy.

(Nhân tiện: mẹ cô ấy là Athena, nữ thần trí tuệ. Cha
tôi là Poseidon. Chúng tôi là những á thần Hy Lạp. Chỉ nghĩ là tôi nên đề cập đến
điều đó, bạn biết đấy, ngẫu nhiên vậy thôi.)

Annabeth quyết định rằng, thay vì đi xem phim, chúng
tôi nên dành ngày thứ bảy của mình ì ạch đi đến cuối Manhattan và bắt phà đến Đảo
Governors, nơi Athena đã nói với cô ấy rằng rắc rối đang được ấp ủ.

Ngay khi chúng tôi đến đó, một cơn cuồng phong quái gở
đâm sầm vào Cảng New York. Tất cả những người phàm di tản khỏi Đảo Governors, để
lại Annabeth và tôi mắc kẹt tại một pháo đài cũ với Elvis Điên Khùng và những
con Rắn Bay Chết Người.

Hợp lý với bạn chứ?

Tôi cũng không.

“Chiếc mũ tàng hình của cậu,” tôi nói. “Nó hoạt động
trở lại rồi, đúng không? Tớ đánh lạc hướng Setne trong khi cậu lẻn ra phía sau
hắn thì sao? Cậu có thể đánh bật cuốn sách rơi khỏi hai tay hắn.”

Annabeth nhíu mày. Thậm chí với mái tóc vàng hoe dính
bết vào gương mặt của mình, cô vẫn trông lanh lợi. Đôi mắt cô ấy cùng màu với
những đám mây bão.

“Setne được cho là pháp sư vĩ đại nhất thế giới,” cô
nói. “Hắn ta có thể nhìn xuyên qua sự tàng hình. Thêm nữa, nếu cậu chạy ra đó,
hắn ta có lẽ sẽ hạ gục cậu với một câu thần chú. Tin tớ đi, phép thuật Ai Cập
không phải thứ cậu muốn bị nó hạ gục đâu.”

“Tớ biết. Carter từng đánh gục tớ với một nắm tay phát
sáng màu xanh da trời. Nhưng trừ khi cậu có một ý tưởng hay hơn…”

Không may, cô ấy đã không có cái nào. Cô lôi chiếc mũ
New York Yankees từ ba lô của mình ra. “Cho tớ một phút để bắt đầu. Trước tiên
hãy cố gắng xóa sổ những con rắn bay đó. Chúng sẽ là những mục tiêu dễ dàng
hơn.”

“Hiểu rồi.” Tôi giơ chiếc bút bi của mình lên, thứ mà
nghe không giống một vũ khí ấn tượng, nhưng nó biến thành một thanh kiếm phép
thuật khi tôi mở nó ra. Không, nghiêm túc đấy. “Lưỡi kiếm bằng đồng Celestial sẽ
giết chúng chứ?”

Annabeth cau mày. “Nó nên thế. Ít nhất… con dao găm đồng
của tớ hiệu quả trên cây quyền trượng của Serapis. Dĩ nhiên, con dao đồng đó đã
được làm từ một cây đũa phép Ai Cập, vậy…”

“Tớ đang bị đau đầu. Thường khi tớ bị đau đầu cũng
chính là lúc nên ngừng nói chuyện và tấn công thứ gì đó.”

“Tốt. Chỉ nhớ là: mục tiêu chính của chúng ta là lấy
cuộn giấy đó. Theo Sadie, Setne có thể dùng nó để biến hắn ta thành bất tử.”

“Đã hiểu. Không có kẻ xấu nào biến thành bất tử trong
ca trực của tớ.” Tôi hôn cô ấy, bởi vì 1) khi bạn là một á thần chuẩn bị ra trận,
mỗi nụ hôn có thể là nụ hôn cuối cùng của bạn, và 2) tôi thích hôn cô ấy. “Cẩn
thận.”

Cô ấy đội chiếc mũ Yankees của mình lên và biến mất.

Tôi muốn nói với bạn là tôi bước vào và giết lũ rắn,
Annabeth đâm vào lưng Elvis và lấy cuộn giấy của hắn ta, và chúng tôi vui vẻ trở
về nhà.

Bạn sẽ nhận thấy thỉnh
thoảng
mọi chuyện sẽ kết thúc theo cách mà chúng tôi đã lên kế hoạch.

Nhưng khôoong.

Tôi cho Annabet vài giây để lẻn vào sân.

Sau đó tôi mở nắp bút của mình ra, và Thủy triều bật hết
chiều dài của nó ra - lưỡi dao đồng Celestial sắc như dao cạo dài gần một mét.
Tôi đi tản bộ vào sân và cắt con rắn gần nhất khỏi không trung.

Không lời chào Này,
hàng xóm!
nào nghe to như khi bạn giết loài bò sát bay của người ta.

Con rắn không phân hủy như tất cả những quái vật tôi
đã chiến đấu. Hai nửa của nó chỉ rơi rụng xuống bãi cỏ ướt át. Nửa với đôi cánh
xoay tứ tung xung quanh.

Elvis Điên Khùng không chú ý. Hắn ta tiếp tục bước đi
tới lui, mê mải vào cuộn giấy của hắn, vì vậy tôi di chuyển xa hơn vào sân và chém
một con rắn khác.

Cơn bão làm khó có thể nhìn được. Thông thường tôi có
thể vẫn khô ráo khi chìm trong nước, nhưng mưa đòi hỏi phải khéo léo hơn. Nó
đâm vào da tôi và rơi vào hai mắt tôi.

Chớp lóe sáng. Trước khi tầm nhìn của tôi rõ ràng, hai
con rắn nữa đang phóng xuống như dội bom tôi từ hai phía. Tôi nhảy lùi lại ngay
lúc chúng phun lửa.

Thêm thông tin cho bạn, việc nhảy về phía sau khó khăn
khi bạn đang cầm một thanh kiếm. Nó thậm chí còn khó hơn khi mặt đất là bùn lầy.

Nói ngắn gọn: Tôi trượt và đáp mông xuống đất.

Lửa bắn qua đầu tôi. Hai con rắn bay vòng vòng phía
trên tôi như thể chúng quá ngạc nhiên để tấn công lại. Có lẽ chúng đang tự hỏi,
Thằng nhóc này đã cố tình ngã trên mông
nó à? Chúng ta nên cười trước khi chúng ta giết nó không? Điều đó sẽ xấu xa
không?

Trước khi chúng có thể quyết định làm gì, Elvis Điên
Khùng gọi lớn, “Để nó đó!”

Hai con rắn phóng đi gia nhập với các anh em của
chúng, những con đang di chuyển theo quỹ đạo chừng ba mét phía trên pháp sư.

Tôi muốn đứng dậy và đối mặt Setne, nhưng mông tôi lại
có ý tưởng khác. Nó muốn ở lại nơi nó đang ở và cứ thế mà đau đớn cùng cực.
Mông thỉnh thoảng chúng thế đó. Mông mà, chúng có thể, ừm, hơi thối.

Setne cuốn cuộn giấy của mình lại. Hắn ta đi thong dong
về phía tôi, mưa tách ra quanh hắn như là một tấm màn hạt. Những con rắn có
cánh của hắn đi theo, lửa của chúng tạo nên những chiếc lông chim hơi nước
trong cơn bão.

“Chào đằng đấy!” Setne nghe tự nhiên và thân thiện làm
tôi biết mình đang gặp rắc rối. “Ta cho là, ngươi là một á thần?”

Tôi tự hỏi làm sao Setne biết điều đó. Có lẽ hắn ta có
thể “đánh hơi” mùi toát ra của một á thần với cách mà những con quái vật Hy Lạp
có thể. Hoặc có lẽ những người bạn tinh nghịch của tôi anh em Stoll đã viết TÔI
LÀ MỘT Á THẦN lên trán tôi bằng đánh dấu vĩnh viễn và Annabeth đã quyết định
không nói với tôi. Điều đó thỉnh thoảng xảy ra.

Nụ cười của Setne làm gương mặt hắn ta trông thậm chí
càng dữ tợn hơn. Kẻ mắt đen sẫm viền quanh đôi mắt hắn, tạo cho hắn một cái
nhìn chòng chọc thèm muốn, hung dữ. Quanh cổ hắn lấp lánh một chuỗi các chìa
khóa chữ thập cài vào nhau bằng vàng, và từ tai trái hắn lúc lắc một đồ trang sức
trông giống như xương ngón tay một người.

“Ông hẳn là Setne.” Tôi cố gắng đứng lên mà không tự
giết chính mình. “Ông đã lấy bộ đồ nghề đó ở một cửa hàng Halloween à?”

Setne cười thầm. “Xem này, không có gì riêng tư, nhưng
lúc này ta hơi bận. Ta sẽ yêu cầu ngươi và bạn gái ngươi đợi trong khi ta hoàn
thành câu thần chú của mình, được chứ? Một khi ta đã triệu hồi được deshret, chúng ta có thể nói chuyện.”

Tôi cố gắng để trông bối rối, một trong những biểu hiện
thuyết phục nhất của tôi. “Bạn gái gì? Tôi một mình. Ngoài ra, tại sao ông lại
triệu hồi một cái dishrag (khăn lau chén)?”

“Nó là deshret.”
Setne vỗ nhẹ mái tóc hất ngược ra sau của hắn. “Vương miện đỏ của Hạ Ai Cập. Về
phần bạn gái của ngươi…”

Hắn ta quay lại và chỉ về phía sau hắn, hét điều gì đó
giống như “Sun-AH!”

Những chữ tượng hình đỏ bốc cháy trong không trung ở
chỗ Setne chỉ:

Annabeth hiện thân. Tôi chưa bao giờ thực sự thấy cô ấy
đội chiếc mũ Yankees trước đây, bởi vì cô ấy biến mất mỗi khi đội nó, nhưng đó
là cô ấy – đôi mắt mở to với sự ngạc nhiên, bị bắt gặp khi đang lẻn tới chỗ
Setne.

Trước khi cô ấy có thể phản ứng, những chữ tượng hình
sáng đỏ biến thành những sợi dây thừng giống như roi cam thảo và đánh cô, quấn
quanh cô, ghìm chặt cô với một sức ép đến nỗi làm cô ngã xuống.

“Này!” Tôi hét lên. “Để cô ấy đi!”

Tên pháp sư cười nhăn răng. “Phép thuật tàng hình. Làm ơn. Ta đã dùng những câu thần chú
tàng hình từ khi các kim tự tháp còn hạn bảo hành. Như ta đã nói, điều này
không có gì riêng tư, các á thần. Chỉ là ta không thể đủ năng lượng để giết các
ngươi… ít nhất không đến khi cuộc triệu hồi kết thúc. Ta hy vọng các ngươi hiểu.”

Trái tim tôi đập thình thịch. Trước đây tôi đã thấy
phép thuật Ai Cập, khi Carter giúp tôi chiến đấu với một con cá sấu khổng lồ ở
Long Island, nhưng tôi không biết làm gì để ngăn nó lại, và tôi không thể đứng
nhìn nó được dùng để chống lại Annabeth.

Tôi tấn công Setne. Hắn ta chỉ vẫy tay và lẩm bẩm, “Hu-Ai.”

Nhiều chữ tượng hình ngu ngốc hơn lóe sáng trước tôi.

Tôi ngã đập mặt xuống.

Mặt tôi không thích điều đó. Tôi có bùn trong lỗ mũi
và máu trong miệng vì cắn phải lưỡi. Khi tôi chớp mắt, những chữ tượng hình đỏ
bốc cháy bên trong hai mí mắt tôi.

Tôi rên rỉ. “Đó
là câu thần chú gì vậy?”

“Ngã,” Setne nói. “Một
trong những câu thần chú yêu thích của ta. Đừng đứng dậy. Ngươi sẽ làm đau bản
thân mình thêm thôi.”

“Setne!” Annabeth hét lên qua cơn bão. “Hãy nghe tôi.
Ông không thể tự biến mình thành một
vị thần. Nó sẽ không có hiệu quả. Ông sẽ chỉ phá hủy –”

Cuộn dây phép thuật phồng ra, che miệng Annabeth lại.

“Ta cảm kích sự quan tâm của ngươi,” tên pháp sư nói.
“Thực sự, ta thấy thế. Nhưng ta đã tìm ra được điều này. Chuyện với Serapis…
khi ngươi tiêu diệt vị thần lai của ta? Ta đã học được một ít từ điều đó. Ta đã
có những ghi chép xuất sắc.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3