Viễn cổ y điện - Chương 61

Chương 61

Đầu tiên là
Ly Mang không đồng ý. Nhưng cuối cùng hắn cũng đồng ý.

Tính tình
hai người bọn họ thật ra rất giống nhau. Luôn kiên trì với những gì mình cho rằng
đúng, rồi lại thỏa hiệp lẫn nhau.

Đem bọn nhỏ
giao lại cho Na Đóa. Mộc Thanh chỉ nói với bọn họ rằng có việc phải đi ra ngoài
một chuyến, có thể sẽ mất chút ít thời gian mới trở về.

Trước khi
đi, một lần nữa cô lấy ra con dao Thụy Sĩ kia.

Mười năm
rồi, con dao đã cũ rồi, chỗ uốn cong có một chút vết gỉ, nhưng lưỡi đao vẫn sắc
bén như cũ.

Cô chấm dầu,
đem nó chà lau đến sáng long lánh, cuối cùng Ly Mang âm thầm ở trên lưỡi đao
thoa một ít độc rắn, lúc này mới xếp lại dùng mảnh vải bố bọc lại giấu ở trên
người. Hơn nữa cô còn mang theo Tiểu Hắc đi cùng.

Hiện tại trí
nhớ của cô về Dĩ Gia đã có chút ít mơ hồ. Nhưng có một điều có thể khẳng định,
hắn nhất định đã sớm không còn là người đàn ông ngày đó nữa.

Thành thật
mà nói cô có một chút khẩn trương. Loại cảm giác này càng đi đến gần khu quần
cư càng bộc lộ mãnh liệt hơn.

Hình dạng của
khu quần cư đã không giống như trí nhớ ban đầu của cô nữa rồi, phải nói là tìm
không được nửa điểm dấu vết năm đó. Không nói khoa trương một chút nào, Mộc
Thanh có một loại ảo giác, cô cảm giác mình một lần nữa vượt qua thời không.

Dưới chân của
cô đứng chính là mặt đường đá xanh bằng phẳng, cuối mặt đường đá xanh, là một
tòa kiến trúc to lớn dùng chất liệu giống nhau là đá vuông cùng gỗ thô dựng
lên, vây quanh kiến trúc này, phủ khắp bốn phía từ trong ra ngoài là tất cả các
phòng lớn nhỏ san sát nhau dường như nhìn một cái không thấy điểm cuối, ở giữa
các phòng ốc lớn nhỏ là các con đường ngang dọc đan chéo nhau, thỉnh thoảng có
thể thấy mọi người đi tới đi lui, hoặc là làm việc, hài tử ở tại trong đó đuổi
theo nhau chơi đùa náo nhiệt.

Giống như một
thị trấn nhỏ, nếu như hai bên đường có nhiều tiếng gào to mua bán của con người
thì không sai chút nào.

Bọn họ bị
mang đi về phía giữa của tòa kiến trúc to lớn kia, nam nữ hai bên đều ngừng việc
làm trên tay, ngẩng đầu nhìn bọn họ. Phần lớn cũng là người xa lạ, nhìn trong
ánh mắt của bọn hắn mang theo tò mò cùng nghi ngờ. Thỉnh thoảng có mấy gương mặt
dường như giống nhau, nhưng sau khi ngắn ngủi kinh ngạc cùng ngỡ ngàng qua,
cũng chỉ đứng ngay tại chỗ nhìn bọn họ mà thôi.

Đầu tiên Mộc
Thanh từ chối ở lại phía ngoài với Tiểu Hắc cùng nhau chờ hắn, mà cô cố ý tiến
vào. Hiện tại theo bản năng cô ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn đi bên cạnh. Hắn
đang mang theo cô sải bước về phía trước, mặt mũi kiên định, ánh mắt nhìn thẳng
phía trước. Điều này làm cho cô đột nhiên có cảm giác an tâm rất nhiều.

Nhanh chóng
đến bậc thang cao cao trước kiến trúc đá xanh, một nam nhân mặt râu quai nón từ
bên trong đi ra.

Rất giống với
Ly Mang lúc trước, hơn phân nửa khuôn mặt của hắn đã bị râu quai nón che kín,
nhưng mà ánh mắt lấp lánh đó khiến Mộc Thanh liếc nhìn một cái vẫn có thể nhận
ra được.

Hắn là Dĩ
Gia.

Dĩ Gia thấy
được bọn họ liền dừng bước, Ly Mang cũng ngừng lại. Hai người nhìn nhau trong
chốc lát, Dĩ Gia đột nhiên hướng Ly Mang bước nhanh tới, rồi ôm lấy vai hắn,
hai nam nhân ôm lấy nhau, vỗ vai đối phương, cùng nhau nở nụ cười.

Bọn họ hẳn
đã làm bằng hữu từ thuở nhỏ. Hiện tại bây giờ gặp mặt, cũng xử sự giống như là
bạn bè cũ xa cách lâu ngày mới gặp lại.

Dĩ Gia vô
cùng nhiệt tình tiếp đãi bọn hắn. Còn tự mình mang theo bọn họ đi một vòng lãnh
địa của hắn, hướng bọn họ giới thiệu diện tích đất đai của hắn, mùa thu hoạch
trái cây, một phần tộc nhân của bộ lạc hắn.

Thời gian chỉ
mới mười năm, lúc Mộc Thanh ở đây số người của họ chưa lên tới hai trăm mà giờ
đây đã phát triển lên tới mấy ngàn chi chúng.

Đất đai bọn
họ phân chia ngăn nắp, bọn họ đào giếng, trong vườn trồng trọt cây ăn quả rau
dưa, nuôi nhốt chăn thả súc vật, bọn họ cũng chế ra rượu. Thời điểm tiến vào
trong tòa kiến trúc đá xanh này, Mộc Thanh thậm chí ở trên tường thấy được một
bộ khôi giáp bằng đồng thau, bên cạnh treo muôn hình muôn vẻ đao rìu cung nỏ có
tính chất giống nhau, ngay cả tới chén bát chiêu đãi bọn hắn cũng là khay bát bằng
đồng thau.

Dĩ Gia tựa hồ
đối với đồng thau có một loại tình yêu gần như cuồng liệt, cho nên mới phải làm
cho chỗ mình ở khắp nơi đều tràn đầy hơi thở kim khí của đồng thau.

Bốn góc có dựng
cây đuốc khổng lồ đang cháy hừng hực, đem đại sảnh trống trải chiếu sáng rực.

Mộc Thanh ngồi
xuống ở da thú trên mặt đất, bên trong mâm lớn trước mặt vừa đưa lên thịt nướng
đến vàng óng ánh, cô chỉ thoáng ăn hết hai phần liền dừng lại.

Đối diện với
cô, Ly Mang cùng Dĩ Gia đang ngồi đối mặt nhau, ăn thịt khối lớn, uống rượu ngụm
lớn, vẫn không ngừng nói chuyện cũ của bọn họ, thỉnh thoảng phát ra một trận tiếng
cười.

Bên cạnh cô,
Nao Nao đang ngồi nơi đó, lạnh lùng nhìn Ly Mang cùng Dĩ Gia, thỉnh thoảng còn
quét mắt qua cô một cái.

Nao Nao so với
mười năm trước thoạt nhìn già đi rất nhiều, cho dù từ lúc cô tiến vào đây cô ta
cũng chưa có cười qua, Mộc Thanh vẫn nhìn thấy được mấy nếp nhăn rất sâu ở khóe
mắt cô ta.

Mộc Thanh
không để ý tới thái độ của Nao Nao, cô chỉ liên tục nhìn về phía Ly Mang nơi
đó.

Hai người
đàn ông vẫn một mực nói chuyện, hẳn là uống rất nhiều rượu, khuôn mặt dưới ánh
sáng chiếu rọi của ngọn lửa hiện lên màu đỏ thuần túy, thoạt nhìn rất hưng phấn.

“Chỗ này của
ta thế nào? So sánh với chỗ của cậu không kém chứ?”

Dĩ Gia đột
nhiên nhìn về phía Mộc Thanh, hướng cô giơ lên bình rượu bằng đồng đầy rượu
trên tay mình, uống một hơi cạn sạch.

Đó là một
bình rượu hình chim, Mộc Thanh có thể nhìn thấy nó hết sức tinh xảo.

Mộc Thanh
bưng lên bình rượu đồng trước mặt mình, lại uống một hớp, rồi khẽ cười.

Dĩ Gia tựa hồ
đối với phản ứng của cô có chút không vừa ý, hắn từ chỗ ngồi dưới đất đứng
lên, hướng phía cô đi tới, thời điểm gần đến trước mặt cô, đột nhiên hắn dừng
bước, quay đầu hướng về phía Ly Mang hỏi: “Cậu có biết đồ tôi yêu mến nhất là
cái gì không?” Không đợi Ly Mang trả lời, hắn lập tức phá lên cười, “Là đồng
thau. Đồ tôi yêu mến nhất chính là đồng thau! Tôi thích ngửi thấy mùi vị của
nó, thích chạm tới mặt ngoài lạnh như băng của nó, khi nó đem đến cho tôi cảm
giác say mê, nó để cho tôi mê muội, tôi đã hoàn toàn bị nó chinh phục!”

Lúc hắn nói
lời này, trên gương mặt Nao Nao một mực không có chút gợn sóng đột nhiên lộ ra
vẻ mặt căm hận, căm hận này thậm chí làm cho gương mặt cô ta có chút vặn vẹo.

“Vì vậy tôi
nên làm thế nào để cảm tạ cô đây, Mộc Thanh?”

Hắn nhìn về
phía Mộc Thanh, không coi ai ra gì mà nhìn chằm chằm cô chốc lát, trong con
ngươi chiếu rọi ra tia sáng rực lửa, lòe lòe bay mua.

“Tôi nên làm
thế nào để cảm tạ cô, Mộc Thanh?” Hắn lặp lại một lần, thấy chung quanh đều
không tiếng động, đột nhiên hắn phá lên cười, “Gần đây tôi thường nghĩ, nếu như
trước đây rất sớm, thần để cho ta gặp được cô trước, mà không phải lão bằng hữu
Ly Mang của ta, vậy hiện tại sẽ như thế nào?”

Im lặng.

Trong đại sảnh
trống trải một mảnh im lặng.

Nao Nao phảng
phất giống như không nghe thấy, buông thỏng mí mắt không nhúc nhích, lại khôi
phục vẻ mặt lãnh mạc như ban đầu.

Tim của Mộc
Thanh đập nhanh đến dường như muốn nhay ra khỏi cổ họng, cô nhìn Dĩ Gia với vẻ
mặt không tin tưởng.

Dĩ Gia không
có né tránh ánh mắt của cô, nói xong câu này, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cô
như thế.

Mộc Thanh ngầm
sờ soạng cây dao giấu ở trên người, nhìn thấy Ly Mang đã ở đối diện cô bỗng
nhiên đứng lên, đá ngã mấy chén rượu nhỏ lăn vòng quanh cái đĩa trên mặt đất,
hướng Mộc Thanh đi tới.

“Em đi ra
ngoài đi.”

Hắn nhìn Mộc
Thanh nói như vậy, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, nhưng cô cảm thấy toàn thân hắn đều
căng thẳng, tản mát ra hơi thở phẫn nộ.

Cô do dự rồi
khẽ gật đầu một cái.

Nao Nao đã
đi ra bên ngoài.

Tấm màn rơi
xuống rồi, cái gì phải tới rốt cuộc đã tới.

Thời điểm cô
đang đi ra khỏi đại sảnh này, trong lòng có một thoáng mờ mịt ngắn ngủi. Nhìn
Nao Nao đầu cũng không quay lại sau khi biến mất trong bóng đêm phía trước, cô
không có rời đi, quay người lại đứng ở ngoài cửa. Xuyên qua một góc hở của tấm
màn, từ nơi này vẫn có thể thấy tình cảnh bên trong.

Cô siết chặt
lấy cây dao trên người. Cái còi ở trong ban đêm yên tĩnh này sẽ phải truyền âm
thanh đi rất xa, Tiểu Hắc mới có thể nghe thấy được.

Hai người
đàn ông đứng đối diện nhau, ai cũng không nói gì, nhưng mặt mũi càng ngày càng
vặn vẹo, trong không khí hết sức căng thẳng dường như chuẩn bị nổ tung.

Ly Mang đột
nhiên đi đến bên tường, từ phía trên tường tháo xuống hai thanh đao, đem một
thanh trong đó ném xuống dưới chân Dĩ Gia.

Thanh đao nặng
nề đập vào mặt đất, nhảy lên rồi vang lên âm thanh trầm muộn, cuối cùng trở về
trong yên tĩnh.

“Chúng ta đã
rất nhiều năm không có đánh qua rồi.”

Ly Mang nói.

Dĩ Gia khom
lưng, nhặt đao dưới chân mình lên, một tay nắm lấy chuôi, một tay sờ qua lưỡi
đao lạnh như băng. Vẻ mặt giống như là vuốt ve người yêu của mình.

Hắn không
nói chuyện, chẳng qua chỉ hướng về phía Ly Mang giơ đao lên. Hai người không hẹn
mà cùng rống lớn một tiếng, rồi lao vào nhau.

Thời điểm Dĩ
Gia dùng đao chiến đấu qua lại không ngừng, thoạt nhìn vô cùng thuận tay. Ly
Mang dường như có chút ít không quen với vũ khí nặng nề này, mà Dĩ Gia thì dẫn
chém giết vang lên tiếng gió, sau khi hắn né tránh mấy hiệp, đao trên tay cuối
cùng bị Dĩ Gia đánh một kích nặng nề bay xuống mặt đất, cả người cũng té ở trên
mặt đất.

“Lão bằng hữu,
cuộc sống ôm phụ nữ đã lâu rồi, đối với đàn ông mà nói quả thật không tốt chút
nào!”

Dĩ Gia nở nụ
cười, hai mắt hưng phấn mà lòe lòe tỏa sáng, vừa chế nhạo, vừa cầm đao ở hai
tay, hướng vào đầu Ly Mang trên mặt đất nặng nề bổ xuống tới.

Sắc mặt Ly
Mang trầm xuống, nhanh nhẹn trước khi đao rơi xuống đã lăn sang bên cạnh né
tránh.

Thanh đao nặng
nề chém vào đá xanh trên mặt đất, phát ra tiếng vang như tiếng nổ tung, mặt đất
bị đánh nứt ra mấy đường nhỏ.

Dĩ Gia một
kích không trúng, lập tức bắt kịp muốn tiếp tục chém xuống, Ly Mang đã cầm đao
lại, ngăn cản nhát chém kia.

Hẳn là hắn
tìm được cảm giác dùng đao rồi, đánh thêm hiệp sau, sắc mặt Dĩ Gia có chút nghiêm
túc và bắt đầu cẩn trọng.

“Keng” một
tiếng vang lên, lần này là đao trên tay Dĩ Gia bị đánh văng ra ngoài, lại chưa
đợi hắn có cơ hội phản kích, một quyền của Ly Mang đã nặng nề đem hắn đánh ngã
trên mặt đất, thời điểm khi hắn cố gắng bậc nửa người lên, thì lưỡi đao lạnh
như băng đã đặt ở trên cổ họng của hắn.

Đây là một
trận vật lộn vô cùng tiêu hao thể lực, hai người hiện tại đều đang kịch liệt thở
dốc, nhưng ánh mắt căm tức nhìn lẫn nhau chưa từng biến mất qua.

“Dừng lại
hành động của cậu đi! Cậu có biết bao nhiêu người đã bởi vì cậu mà không có nhà
để về không?”

Lưỡi đao của
Ly Mang đè nén trên cổ Dĩ Gia.

Dĩ Gia nhìn
chằm chằm Ly Mang ở trên cao, đột nhiên phá lên cười.

Hắn cười rất
nhiều, đến nỗi khiến cho lưỡi đao cắt vào chỗ da cổ phập phồng bên ngoài của hắn,
máu đã thẩm thấu ra ngoài.

“Lão bằng hữu,
trừ phi một đao của cậu lúc này chặt xuống đầu của tôi, nếu không tôi sẽ không
dừng lại! Cho đến đạt thành tâm nguyện của tôi”

Ly Mang hẳn
là vô cùng tức giận, cho nên cây đao trên tay của hắn lại ấn xuống thêm chút
ít, nhìn máu dọc theo lưỡi đao từ từ rỉ ra.

“Tại sao?
Tâm nguyện của cậu là cái gì, chính là không ngừng đi tấn công người khác, giết
đàn ông phản kháng, đoạt lương thực và phụ nữ của người khác sao? Vậy cậu cùng
Cương Đột lúc trước có cái gì khác nhau?”

Dĩ Gia từ
trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.

“Ly Mang, cậu
còn nhớ rõ rất nhiều năm trước kia, chuyện lần đó chúng ta đánh nhau không? Khi
đó tôi đã nói, cậu vĩnh viễn sẽ không làm được một Đạt Ô chân chính! Không sai,
bây giờ những gì mà cậu chứng kiến chính là tôi không ngừng tấn công mọi người
trong bộ lạc khác, giết đàn ông phản kháng, đoạt phụ nữ và lương thực, nhưng mà
tôi không giống với Cương Đột. Hắn chỉ vì ăn uống, còn tôi lại muốn có một ngày
tập hợp lại tất cả các bộ lạc trên thảo nguyên và tấm rừng rậm này, cậu còn nhớ
phụ thân của cậu không, vào lúc cậu còn nhỏ ông ấy vì chống ngoại tộc xâm phạm
nên đã bị giết chết. Nếu như tôi làm được chuyện này, vậy thì sự công kích lẫn
nhau không ngừng nghỉ giữa các bộ lạc đến thời đại này sẽ phải dừng lại, tất cả
mọi người sẽ có cuộc sống ổn định, điều này chẳng lẽ không phải là một ý nghĩ
vĩ đại hay sao? Việc tôi làm hiện tại, chẳng qua là cách cần thiết để đạt tới
cái ý nghĩ vĩ đại này mà thôi!”

Hắn càng nói
càng hưng phấn, gần như là khàn cả giọng, trong mắt lóe ra ánh sáng mộng ảo.

“Chờ đạt
thành mục đích rồi, sau đó mọi người đều quy phục cậu, cúi lạy ở dưới chân của
cậu, đúng không? Đây mới là mục đích cuối cùng của cậu đúng không?”

Ly Mang lạnh
lùng mở miệng.

Dĩ Gia sửng
sốt, nhưng ngay sau đó ha hả nở nụ cười: “Ly Mang, cậu quả nhiên là cùng tôi lớn
lên, cái gì cũng không thể gạt được cậu. Cậu nói quả thật không sai. Nhưng mà
chỉ cần tôi quy định ra những phép tắc cách công bình nhất, để cho từng người ở
dưới sự che chở của tôi vượt qua ngày tháng thật tốt, thì lại có quan hệ gì
đây? Tôi cho cậu biết, cho dù không có tôi, sau này vẫn sẽ có một người khác đi
làm việc mà hôm nay tôi đã làm. Tôi không biết sẽ mất bao lâu, nhưng sớm muộn sẽ
có một ngày như thế, bất kì ai cũng không cách nào ngăn cản nó đến! Hiện tại cậu
giết tôi, nơi này sẽ loạn thành một bầy, bộ lạc vốn đã quy thuận tôi sẽ một lần
nữa làm phản, khi đó người chết bởi chém giết sẽ nhiều thêm nữa! Khi đó rừng rậm
cùng thảo nguyên mới chính thức không có an bình vĩnh viễn!”

Ly Mang khẽ
nhăn lại lông mày, dường như có chút ít do dự.

“Lão bằng hữu,
lấy sự hiểu biết của tôi đối với cậu, cho đến lúc này cậu mới nghĩ đến đây ngăn
cản tôi, tôi thật sự có chút ngoài ý muốn. Ôm nữ nhân đã lâu, cậu mặc dù còn có
thể đánh ngã tôi, nhưng cậu quả nhiên đã không còn là thợ săn nhạy bén nhất
nữa. Cậu phản ứng quá chậm. Mũi tên cậu bắn ra còn có thể quay lại lúc đầu được
sao?”

Dĩ Gia nói
xong, cả người bỗng chốc ngửa mặt nằm ở trên mặt đất, chẳng hề để ý mà lau máu
không ngừng chảy ra từ cổ của mình, chỉ hướng về phía Ly Mang cười lạnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3