Viễn cổ y điện - Chương 11

Chương 11

Hắn mặc dù
đã trở thành thủ lĩnh kế nhiệm, nhưng trước mắt vẫn không nhìn thấy có chỗ nào
khác biệt với lúc trước. Vẫn là đi sớm về trễ.

Sáng sớm
ngày thứ hai sau khi bị hắn đánh, Mộc Thanh đã tỉnh lại, có điều mặt vẫn hướng
vào trong nằm bất động. Bên ngoài hắn đã ngồi dậy, do dự một hồi, sau đó thò
người ra đem đầu tiến tới trước mặt cô nhìn xuống, thấy cô mặc dù nhắm hai mắt,
nhưng mí trên lại có chút sưng vù, liền đưa tay ra làm như muốn sờ mặt cô, Mộc
Thanh đột nhiên mở mắt ra, tránh qua, né tay của hắn, tung mình ngồi dậy lạnh
lùng nhìn hắn.

Tay Ly Mang
dừng ở giữa không trung một hồi rồi rụt trở về. Sau đó hắn rất nhanh đứng lên
chỉnh lí tốt chính mình, sau đó vén rèm cửa lên đi ra ngoài. Đến thời điểm buổi
tối, hắn mang đến cho cô một bao trái cây dùng chiếc lá lớn gói lại, có một vài
loại trái mà cô từ trước đến giờ chưa từng gặp, thoạt nhìn rất hấp dẫn, hơn nữa
cũng đã rửa qua, liên tiếp mấy ngày đều là như vậy. Có một lần còn mang đến vật
khác là tổ ong dính đầy mật ong.

Lúc hắn làm
điều này, thoạt nhìn có chút che che giấu giấu, phải đợi trời tối xuống sau mới
lấy ra vứt xuống trước mặt cô. Mộc Thanh phỏng đoán hắn hẳn là sợ bị tộc nhân của
hắn nhìn thấy. Dĩ nhiên những thứ này phần lớn đến ngày thứ hai cũng bị Do Do
cùng với mấy em trai em gái của cô bé ăn hết.

Hắn dường
như đã nhìn ra cô đang tức giận, cho nên những thứ hành động này có thể lí giải
thành việc đang lấy lòng cô. Nhưng buổi tối lúc ngủ vẫn muốn đem cô kéo đến bên
cạnh mình, chỗ khác biệt duy nhất là cô cảm giác lực đạo trên tay đã nhẹ đi
chút ít, có khi còn lưu ý quan sát thần sắc của cô.

Trông cậy
vào hắn không động vào mình thoạt nhìn là chuyện không thực tế, hơn nữa vài đêm
này so với vài đêm trước quả thật cho cô cảm giác tốt hơn chút ít. Duy nhất làm
cho cô cảm thấy bất đắc dĩ như trước chính là hắn ít nhất cách một hai ngày là
sẽ ngửi nơi đó của cô.

Lúc ban đầu
cô đối với hành động của hắn cảm thấy rất mờ mịt, từ từ, rồi cô lại cảm thấy hắn
dường như đang đợi cái gì đó. Về phần là cái gì thì cô vẫn không giải thích được.

Trên thực tế,
ý nghĩ này ở trong đầu cô cũng là chợt lóe lên rồi biến mất, về sau vì lặp đi lặp
lại nhiều lần nên cô đối với hành động này của hắn cũng không để ý mấy, bởi vì
hắn trước sau chỉ là ngửi qua mà không có cùng cô tiến thêm một bước phát sinh
quan hệ. Điều này làm cho cô cảm thấy an ủi một chút, mặc dù trong lòng có khi
cũng hiểu loại an ủi này thật ra thì ra cũng là lừa mình dối người mà thôi.

Trong thời
gian mấy ngày qua, cô dần dần đối với cách sống của khu tụ cư ở đây càng thêm
hiểu rõ. Dựa theo quan sát của cô, trong lúc này phương thức sống căn bản hẳn
là một người đàn ông cùng một phụ nữ tạo thành gia đình tương đối ổn định rồi
sanh con dưỡng cái. Nhưng mà cũng có ngoại lệ, cô chú ý tới có vài nhà lều bên
trong chỉ có một nữ nhân, nhưng mà ra ra vào vào lại có hai nam nhân. Mộc Thanh
suy đoán, có lẽ là bởi vì phái nữ tương đối ít, cho nên điều kiện tiên quyết là
nếu bản thân tự nguyện thì phương thức gia đình như vậy cũng được cho phép.

Cô đi theo
bên người Do Do cùng mẹ cô bé, hiện tại vốn chỉ nghe mang máng đã có thể đoán
biết một chút phát âm đơn giản, tỉ như ăn cơm uống nước, tốt hoặc là không tốt…,
cô cũng biết mẹ của Do Do tên gọi là Na Đóa. Mỗi ngày đồ cô ăn đều có hương vị
nhạt nhẽo, muối ở chỗ này hẳn tài nguyên vô cùng hiếm có. Nhưng người ở bên
trong khu quần cư thoạt nhìn lại không có người nào quanh thân có dấu hiệu bị
phù thũng, rất nhanh cô liền hiểu nguyên nhân. Bọn họ không có làm rơi hay lãng
phí bất kì một giọt máu nào của con mồi mới săn bắt được, mỗi ngày đều tập
trung lại nhỏ giọt vào trong thùng, rồi nấu chín, sau đó mọi người cùng chia
nhau ăn sạch. Cô đã đến chia mấy lần, nếm thấy mùi vị muối bên trong.

Mộc Thanh thử
hướng Na Đóa nói liên tục cùng khoa tay múa chân mà hỏi chuyện may vá, cuối
cùng khi cô thấy cây kim bằng xương kia so với lỗ nút áo của cô còn muốn thô
hơn, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý niệm vá lại nút cài trong đầu. Chẳng
qua là dùng kim cùng chỉ gai đem hai vạt áo sơ mi may dính liền cố định lên, chỉ
để lại một phần chỗ cổ áo, biến thành bộ áo tròng đầu dễ dàng mặc và cởi. Điều
này làm cho cô cảm thấy gánh nặng nhẹ đi không ít, ít nhất vạt áo không cần mỗi
một lần lại theo động tác của cô mà thường xuyên bị mở rộng ra.

Ly Mang đối
với hành động này của cô mang theo chút ít vẻ châm chọc, nhất là đối với cái vật
nhỏ cô treo ở trên đầu gió của màn cửa, đó là quần lót cô giặt xong, sau đó
dùng nhánh cây làm giá áo treo lên. Hắn tựa hồ không hiểu tại sao cô thích mặc
cô vật này, sau đó còn không sợ người nào đó bực mà đem giặt sạch rồi hong khô,
phơi xong lại giặt. Có khi tâm tình tốt hắn liền đi qua kéo xuống xem thậm chí
còn ngửi mùi vị. Mộc Thanh nhìn quen cũng không trách, chỉ làm như không nhìn
thấy.

Nhưng mà rất
nhanh, Mộc Thanh liền nghĩ đến một vấn đề tương đối phiền toái là kinh nguyệt của
phụ nữ.

Khiến cho cô
nghĩ tới vấn đề này là do nhìn thấy một nữ nhân trong bầy đàn có kinh nguyệt.
Cô không biết nữ nhân kia ở bên trong kẹp cái gì để che chắn hay không, nhưng
mà cô chứng kiến một vũng máu đỏ sẫm dọc theo bên đùi chảy xuống, sau đó người
đàn bà kia như không có việc gì dùng vỏ cây cạo cho sạch sẽ, dù còn để lại một
dấu vết ngấn đỏ thật dài.

Mộc Thanh có
chút kinh ngạc, hoặc là nói xác thực hơn là khiếp sợ. Sau đó rất nhanh cô liền
chú ý tới phụ nữ khác cũng là loại tình huống này. Rốt cuộc có một ngày cô đi
đến một cái chiến hào bên cạnh khu quần cư, đó là địa phương mở ra chuyên dùng
để bài tiết, ngẫu nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia từ bên dưới kéo ra một đầu
dây lưng hẹp hẹp giống như là dùng nhánh cỏ bện ra, phía trên còn một bãi cỏ
khô có hình dạng đồ vật.

Cảnh tượng
này để cho Mộc Thanh trải qua một hồi khó quên. Cô chợt nghĩ tới lúc kinh nguyệt
mình đến thì nên làm cái gì bây giờ. Cô nhớ được lần trước có kinh nguyệt là
hai mươi bốn ngày trước, bốn ngày sau đó là ngừng, sau ngày đó, cô đã bị sét
đánh đến nơi này, mà hôm nay là ngày thứ mười cô đến chỗ này, nói cách khác là
còn có ước chừng thời gian nửa tháng, cô cũng phải gặp phải quẫn cảnh giống nữ
nhân nơi này.

Buổi tối lúc
cô nằm trên da thú ở mặt đất trong nhà lều, trong đầu hiện lên toàn là cảnh tượng
ban ngày nhìn thấy kia. Cô suy nghĩ thật lâu, cảm thấy chỉ có thể hạ thủ từ vải
vóc nơi vạt áo sơ mi, vá trên dưới hai tầng băng vệ sinh ở giữa đổ đầy tro rơm
rạ. Trước mắt chỉ có phương pháp xử lí cổ xưa này thoạt nhìn là tốt nhất. Cô
không muốn mình cũng một đường vừa đi vừa cầm lá cây hoặc là vỏ cây cạo lau chất
lỏng chảy xuống.

Cô nhớ tới
con dao găm Thụy Sĩ của mình bị hắn cầm đi, có chút không nhịn được liền đẩy Ly
Mang đang liếm cắn mình ra, thấy hắn ngẩng đầu nhìn, liền khoa tay múa chân diễn
tả hình dáng cái ba lô của mình với hắn, sau đó vừa bắt chước động tác hắn lần
đầu tiên kéo ra lưỡi dao cạo ở lòng bàn tay, trong miệng nói chữ “dao.”

Nhìn ánh mắt
hắn, hẳn là hiểu ý trong lời nói của cô. Nhưng hắn không một chút ý tứ nào là để
ý tới, liền cúi đầu lo tuột xuống đến bụng cô.

Mộc Thanh có
chút tức giận, giơ chân lên ở sau lưng hắn dùng sức đạp thùng thùng mấy cái, cố
gắng khiến cho hắn chú ý.

Cô hàng đêm
cùng hắn ngủ, mặc dù vẫn không có thói quen có người bên cạnh, nhưng so với mấy
ngày đầu, hai người chung đụng thì đã thoải mái rất nhiều. Mỗi khi cô bị hắn
khiến cho có chút không thoải mái, sẽ nắm tóc hắn, hoặc là đá hắn mấy cái. Hắn
không những không hề nổi nóng, thoạt nhìn thì ngược lại có chút hưởng thụ loại
phương thức biểu đạt tâm tình này của cô, có khi thậm chí cố ý ở trên người cô
làm ra chút ít cử động, khiến cô không vui, phảng phất là vì muốn nhìn cô có vẻ
tức giận.

Mộc Thanh ý
thức được giữa hai người có loại biến hóa tế nhị này, càng nghĩ lại càng cảm thấy
được hành động của mình có chút giống nữ nhân đang làm nũng với người đàn ông của
mình. Điều này làm cho cô có chút chịu không được. Cho nên đêm qua cùng đêm trước
cô liền thay đổi phương thức, mặc hắn làm sao chuẩn bị cô khép hai chân lại thật
chặc, không thèm để ý tới hắn. Hắn tựa hồ có chút thất vọng, nhưng cũng không
có mạnh bạo tách hai chân cô ra giống như trước, cuối cùng đành ấm ức nằm xuống
ngủ.

Giờ phút này
hắn lại bị Mộc Thanh dùng chân ra sức đánh sau lưng, trong cổ họng phát ra tiếng
cười trầm trầm, thuận thế tách chân cô ra, rồi đưa lên cao. Mộc Thanh thậm chí
cảm thấy chóp mũi cùng đôi môi hắn đụng chạm tới mình, một mảnh nong nóng giống
như là hơi thở của hắn phun tới đây.

Mộc Thanh có
chút bất đắc dĩ, chỉ đành phải nằm bất động, chờ hắn tự động kết thúc giống như
trước vậy. Nhưng mà lần này có chút khác biệt so với trước, hắn dừng lại thời
gian rất dài, làm Mộc Thanh có chút chịu không được rồi, đang muốn đứng dậy
níu lấy đầu tóc hắn ngăn lại, thì hắn đột nhiên bổ nhào trở về đến trên người
cô một chút, trên mặt lộ ra vẻ cực kì hưng phấn, một đôi mắt lòe lòe tỏa sáng ở
trong bóng đêm.

Mộc Thanh
còn không có hiểu rõ tại sao hắn phải lộ ra vẻ mặt như vậy, thì phát hiện hắn
lúc này quả thật muốn tới thật. Đợi cảm giác khiếp sợ và khó chịu lúc cô bị dị
vật bỗng nhiên xâm nhập qua đi, mới vừa sợ vừa giận, không chịu đựng được nên nắm
kéo mái tóc dài của hắn, liều mạng giãy giụa. Nhưng mà hiển nhiên hắn không hề
tôn trọng ý kiến của cô, chỉ đem hai tay cô kìm chế lại, thoáng một cái liền
không chút kiêng kị.

Mộc Thanh chỉ
từ chối một lúc, liền buông tha. Trên thực tế ngay từ đêm đầu tiên, lúc nằm ở
phía trên khối da thú này, thì đã cô chuẩn bị tâm lí, chỉ vì lúc trước hắn chậm
chạp bất động đã tạo cho cô ảo giác, cảm thấy hắn thật giống như vĩnh viễn chỉ
biết đánh sát biên như vậy. Hiện tại hắn đột nhiên phát thế tấn công, đối với
cô mà nói, chỉ chứng minh được mình chuẩn bị tâm tư đã không vô ích, chẳng qua
là bị trì hoãn mấy ngày mà thôi.

Mộc Thanh
không nhúc nhích, cho đến khi cô nghe được trong cổ họng của Ly Mang đang ở
trên người cô phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong cơ thể liền cảm thấy một dòng nước
xiết đang nặng nề bắn vào, tay cô không tự chủ mà bấu chặc sau lưng của hắn.

Trái tim của
hắn đập thật nhanh, thình thịch thình thịch giống như đang gõ lên khoang ngực của
cô.

Bị hắn đè ép
lâu như vậy, cô cảm thấy có chút thở không được, làm xong việc còn không chịu ý
đi xuống, bèn níu lấy mái tóc tán loạn của hắn đang che ở trên cổ và mặt của
mình, dùng sức kéo sang một bên. Chắc là bị cô nắm đau nên hắn kêu lên một tiếng,
cử động thân mình ngó chừng cô một hồi, thấy cô há mồm bộ dáng tựa hồ đang cố
hô hấp, đột nhiên đưa một tay qua, nắm thịt trên gương mặt của cô kéo qua lại mấy
cái, sau đó cúi đầu liền cười một tiếng, lúc này mới tung mình lăn xuống.

Mộc Thanh
xoa nhẹ gương mặt bị hắn nắm có chút đau của mình, oán hận phun ra một ngụm thở
dài, nghiêng người theo thói quen liền quay vào trong ngủ. Nhưng mà lúc này cô
không có sống yên ổn bao lâu, Ly Mang liền xoay mạnh mặt cô trở về hướng của hắn,
rồi đem đầu của cô gối lên trên cánh tay mình như thường ngày, một tay kia đặt ở
eo của cô, lúc này mới giống như là đã hài lòng, không đến một lúc liền vang
lên tiếng ngáy.

Quá nửa đêm
gần về sáng, khó khăn lắm mới đi ngủ Mộc Thanh lại bị hắn đè ép đến tỉnh một lần.
Ngày thứ hai đợi cô từ trong khốn đốn tỉnh lại, mới phát hiện sắc trời đã sáng
choang, ánh mặt trời từ giữa khe hở nhà lều rọi vào, sáng rõ làm ánh mắt của cô
có chút không mở ra được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3