Heo mập cận thị và quần chíp rùa - Chương 05 - Phần 1

CHƯƠNG 5: ĐỤNG
MẶT.

Viễn Hinh và Đăng
Khôi đứng chờ Diệp Hân ở sân sau dãy B. Còn Như Nguyệt thì lén chạy từ cầu
thang lên tầng trên, tay nắm chặt mấy trái bong bóng chứa nước mà cô nâng niu
vô cùng, định bụng sẽ chọi từ trên xuống, làm một cơn mưa bóng nước trút xuống
người Viễn Hinh.

Nhưng điều cô
không ngờ là sự xuất hiện của một nhân vật - Đăng Khôi. Tuy cũng không ấn tượng
lắm, nhưng cậu ta ngồi cùng với Như Ngọc, nên cô cũng không thể nào không nhận
ra cậu ta được. Không ngờ kế hoạch vạch ra hoàn hảo, lại thất bại ngay phút chót,
không thể ném mấy trái bóng nước có chứa màu này trả thù Viễn Hinh được, nếu lỡ
Đăng Khôi nhìn thấy cô, cô sẽ chết không toàn thây mất. Nhưng đã làm đến nước
này chẳng lẽ bỏ ngang, đang quay đi suy tính, Như Nguyệt thấy biển hiệu WC ở
trước mặt, đầu lập tức lóe lên. Không ném bóng vào người Viễn Hinh được thì ít
nhất cô cũng có thể khiến hắn ta ướt như chuộc lột giống cô ngày xưa vậy, hơn
nữa, còn là con chuột màu hồng.

Nghĩ là làm, cô
nhanh chóng phóng vào trong toilet tìm tìm kiếm kiếm, phát hiện ngay cái xô nước
bác lao công dùng để lau sàn nha. Cô liền lập tức lôi nó ra, nhanh chóng tháo
nước từ những quả bóng vào xô. Cô khoái chí mỉm cười khi nhìn thấy cái màu hồng
sóng sánh trong đó, rồi nhanh chóng xách xô đi ra.

Cô đương nhiên
phải làm nhanh chóng trước khi Diệp Hân đến đây, quả thật Diệp Hân có hẹn với
Viễn Hinh, nhưng vì cô sử dụng vài tiểu xảo để Diệp Hân phải đi chậm lại nên
mới có dư thời gian thế này. Như Ngọc đang giúp cô giữ chân Diệp Hân, cô phải
nhanh chóng biến cái tên Viễn Hinh kia thành chuột lột, để hắn ta không thể đi
cùng vời Diệp Hân, cô sẽ thừa dịp đẩy Hoàng Tuấn đi cùng.

Viễn Hinh đang
đưa tay nhìn đồng hồ xem giờ, vẫn chưa thấy Diệp Hân đến. Cậu liền lấy điện
thoại gọi cho cô.

- Mình đang đến đây! - Diệp Hân bắt điện thoại và đáp.

Viễn Hinh tắt
điện thoại, vui vẻ bước xuống bậc tam cấp ngồi chờ Diệp Hân. Đăng Khôi cũng
bước đến định ngồi cùng thì bất ngờ một xô nước đổ ập lên đầu Viễn Hinh.

Viễn Hinh giật
mình đứng bật dậy, nhưng khi cả hai cùng ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy một cái xô
đang được kéo vào trong, tuyệt nhiên không thấy ai.

- Này, mau ló
mặt ngay! - Viễn Hinh tức giận ngẩng đầu quát to, cậu muốn xem tên nào to gan
đến mức dám đổ xô nước lên đầu cậu.

Nhưng mặc Viễn
Hinh gáo thét, Như Nguyệt đâu có ngốc mà ló mặt ra chứ. Cô cũng thương tiếc
thân xác mình mà. Cô núp người xuống, bức tường cao che cô khỏi tầm mắt của
Viễn Hinh, rồi cô nhanh chóng thụt lùi và đứng nhỏm dậy đầy đắc chí.

Thế nhưng khi
cô đang hớn hở quay người lại thì chết sững. Lần đầu tiên cảm nhận được tư thế
đứng chết bất duyệt của nhân vật Từ Hải trong truyện Kiều, miệng Như Nguyêt há
hốc không kịp khép, cái xô trên tay rớt xuống tạo ra âm thanh chấn động.

- Sao vậy, bộ
tôi đáng sợ lắm à. Em làm như thấy ma vậy. Tôi không nghĩ mình xấu đến mức đó.

Giọng Thiên
Phong nhẹ nhàng, kèm nụ cười thật tươi trên nét mặt, quả thật khiến người ta
càng nhìn càng thấy thích. Như Nguyệt nhanh chóng lấy lại hồn vía của mình, cô
đúng thật là làm chuyện xấu nên sợ ma đến đòi mạng.

- Dạ đâu có, em
thấy thầy đẹp trai mà. - Như Nguyệt nở nụ cười nịnh nọt đồng thời cũng thật
lòng khen Thiên Phong.

Thiên Phong khẽ
cười, cậu không nghĩ Như Nguyệt lại nói thẳng với mình như vậy. Đám con gái cứ
tỏ ra thẹn thùng này nọ trước mặt cậu, chẳng dám nói thẳng thế này.

Liếc nhìn cái
xô dưới đất, Thiên Phong bèn hỏi:

- Em vừa làm gì
vậy?

- Em em… - Như
Nguyệt trong lòng đánh lô tô, lấp bấp nói – Em tưới cây.

- Tưới cây? Bộ
ở dưới có chậu cây sao? Thầy nhớ là…

- Có mà có mà… Hình
như mới mua thì phải. - Như Nguyệt vội vàng trả lời.

- Vậy để thầy
xem xem, trường mình vừa mua chậu cây gì? - Thiên Phong vẻ ngẫm nghĩ, định bước
đến nhìn xuống dưới.

- Không cần đâu
thầy ơi. - Như Nguyệt vội vàng cản trước mặt Thiên Phong - Ui da, đau bụng quá.

- Em sao vậy? –=-
Thiên Phong giật mình lo lắng nhìn Như Nguyệt.

- Em thấy đau
bụng quá, cho nên không thể xách nước xuống tưới cho cây, đành tưới thẳng từ
trên xuống. Em tưới xong rồi, em đau bụng quá, thầy làm ơn giúp em đem cất cái
xô này vào toilet nha. Em cám ơn thầy.

Nói xong, Như
Nguyệt nhét cái xô vào tay Thiên Phong, sau đó chuồn đi theo hướng khác trước
khi Viễn Hinh chạy đến bắt được cô.

Thiên Phong
nhìn cái xô trong tay mình, ngơ ngác nhìn theo Như Nguyệt đã quẹo sang dãy lớp
khác. Đang định đi cất cái xô thì thấy Viễn Hinh người ướt như chuột lột, à
quên chuột hồng, mặt đỏ không biết là do nước hồng hay tức giận, chạy đến.

Viễn Hinh thấy
trên tay của Thiên Phong là cái xô thì trợn tròn mắt kêu lên:

- Anh vừa làm
gì?

Thiên Phong
nhìn cái xô vẫn còn chút nước hồng, lại nhìn bộ dạng thê thảm của Viễn Hinh thì
khẽ mỉm cười đáp:

- Tưới cây đó
mà.

Sau đó nhét cái
xô vào tay Viễn Hinh, rồi vỗ vai cậu thân tình nói:

- Giúp anh dẹp
cái xô.

Sau đó huýt sáo
đầy vui tươi bỏ đi.

Viễn Hinh nhìn
cái xô trên tay mình, có tức giận cũng không thể biểu hiện được.

Như Nguyệt bỏ chạy
một mạch, rồi đứng dựa tường ôm lấy ngực thở hổn hển, tim đập thật nhanh. Mãi
thật lâu mới lấy lại được nhịp thở, cô nuốt nước bọt cái ực, nghĩ tới số phận của
cái anh thầy kia. Dù sao anh ta cũng là thầy, nhưng mà nếu đúng như Hoàng Tuấn
nói, trường này là của nhà cái tên khốn kia lập ra, vậy thì chỉ sợ rằng hắn ta
chính la ông trời con rồi.

Có thể ông
thầy sẽ không bị đánh, nhưng rất dễ bị cho thôi việc. Là giáo viên mới mà bị
cho thôi việc như vậy không biết sau này sẽ thế nào, tương lai chắc đen tối lắm.

Nghĩ vậy,
Như Nguyệt bỗng thấy lương tâm cắn rứt. Nhưng cô cũng không dám ra ngoài ngay lúc
này, chờ một lát sau, không thấy động tĩnh gì nữa, cô mới thử xem trộm, nếu thật
sự anh thầy kia bị đánh thì cô sẽ tốt bụng đưa đến phòng y tế vậy. Dù sao người
ta cũng là vì cô mà bị đòn.

Cô lén lút
thò đầu qua vách nhìn trộm xem diễn biến tiếp theo của việc mình bỏ chạy ra
sao. Thì bất ngờ đập đầu vào một vòng ngực rắn chắc vừa quẹo tới.

Điều đầu
tiên cô cảm nhận là mùi nước hoa nhẹ. Tuy không rành về nước hoa cho lắm, nhưng
cô có thể khẳng định đây không phải nước hoa của phái nữ, hơn nữa vòm ngực này rất
rộng lớn, cho nên Như Nguyệt chắc chắn mình đang va phải một người con trai.

Cô bị bật ra
sau, ngã phịch xuống đất. Mông chạm sàn như trái mít rụng, đầy đau đớn.

- Ui da. -
Như Nguyệt mếu máo kêu lên.

- Không sao
chứ? - Giọng lo lắng nhẹ nhàng vang lên, nghe rất trong.

- Bạn thử té
như thế đi xem có đau không thì biết. - Như Nguyệt ê ẩm người, rên lên khẽ
trách.

- Xin lỗi,
mình đi hơi vội. Mình đỡ bạn đứng lên. - Giọng người đó đầy áy náy, đưa tay đỡ
Như Nguyệt đứng dậy.

Như Nguyệt
thấy người ta xin lỗi, cũng đã lịch sự giúp cô đứng lên, cho nên cô cũng chẳng
hẹp hòi gì. Cô ngẩng đầu lên định cười trừ bỏ qua:

- Được rồi,
cũng chẳng bị thương gì. Bỏ qua đi.

Cô chợt nhận
ra trước mặt cô là cái tên khốn Viễn Hinh, trên người ướt nhẹp một màu hồng. Cô
há hốc miệng không kịp khép lại, tay run run. Không ngờ số cô xui vậy, chạm
ngay mặt của tên này, còn bị hắn làm té ngã. Ôi mẹ ơi, số cô với cái tên này
đúng là oan gia mà, hễ gặp nhau là người khốn khổ luôn là cô.

- Phiền thiệt.

Viễn Hinh thấy
Như Nguyệt không sao, thấy thái độ của cô như thế nên quay người bỏ đi. Chuyện
con gái nhìn cậu kiểu này cậu quá quen rồi, cậu không muốn dính líu vào đám con
gái phiền phức. Bây giờ cậu chỉ muốn ra lấy xe rồi thay áo ngay lập tức mà
thôi.

“Phiền thiệt”
- một lời nói đánh thức tâm trí bay lơ lửng của Như Nguyệt trở về. Cô tức giận
hít thật sâu, trừng mắt nhìn theo Viễn Hinh đang rời đi.

- Nè đứng lại
đó.

Viễn Hinh
hơi khựng người lại nhưng cậu nhanh chóng bước tiếp, không hề có ý định dừng bước
trước lời gọi của Như Nguyệt.

- Nè, nè cái
tên kia… - Như Nguyệt tức giận gọi với theo.

Nhưng Viễn
Hinh vẫn cứ cất bước rời đi.

Như Nguyệt tức
giận, cô nắm chặt hai tay của mình, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng tiếng một:

- Này… cái… tên…
Quần… Chíp… Rùa kia.

Mặt Viễn
Hinh nhất thời đen thui, chân dừng lại, cả người cứng ngắc, nhanh chóng quay phắt
một trăm tám mươi độ về phía sau, đối diện với người vừa nói ra cái tên cấm kỵ
trong cuộc đời mình.

Như Nguyệt cảm
thấy rét lạnh, không hiểu tại sao lại nhất thời kích động để mà nói ra cái tên
này. Nhìn xem vẻ mặt đằng đằng sát khí của cái tên Quần Chíp Rùa kia cũng đủ hiểu
là số của cô thật thảm thương rồi. Tốt nhất là ba mươi sáu kế, chạy là thượng
sách.

Thế nhưng…

Chân Như
Nguyệt lại không chịu nghe lời cô mà chạy đi.

Viễn Hinh chỉ
mấy bước đã đứng trước mặt cô, cậu cao hơn cô cả một cái đầu.

- Chúng ta
đã từng quen nhau? - Giọng Viễn Hinh giống như lời của chúa từ trên cao phán xuống
khiến Như Nguyệt bủn rủn cả tay chân.

Cô vội vàng
cúi mặt nhìn xuống sau đó lắc đầu lia lịa:

- Không
quen.

- Ngẩng mặt
lên! - Viễn Hinh trầm giọng ra lệnh.

Như Nguyệt cảm
thấy nguy hiểm cận kề, những ngày sống dở chết dở lúc nhỏ hiện ra trong trí óc khiến
cô vội lùi bước mấy bước, mặt cúi xuống nhìn đôi giày dưới chân của Viễn Hinh.
Cô thấy chân cậu nhúc nhích bước về phía cô.

- A! Diệp
Hân! - Như Nguyệt bổng ngẩng đầu lên nhìn phía sau Viễn Hinh mà gọi.

Viễn Hinh giật
mình nhìn ra phía sau, Như Nguyệt thừa dịp này, đá một phát vào chân Viễn Hinh,
khiến cậu ngã phịch xuống đất. Như Nguyệt tiếp tục tiến lên đá thêm hai phát nữa
vào Viễn Hinh, xem như đòi lại nợ cũ một lần. Sau đó nhanh chóng co giò bỏ chạy
lần nữa.

Trong một căn phòng
Vip sang trọng, Viễn Hinh với vẻ mặt tối sầm bực dọc, nắm chặt chai bia trong
tay mình, nghiến răng nghiến lợi hận đến mức muốn giết người vô cùng.

- Là sinh
viên trường mình hả? - Đăng Khôi cố nhịn cười sau khi nghe Viễn Hinh kể lại câu
chuyện đụng độ rồi bị đá mấy cước kia, cố gắng lắm mới lên tiếng hỏi được.

- Ừ. - Viễn
Hinh tức giận hừ mũi đáp.

- Có nhìn thấy
mặt hay không? - Đăng Khôi trầm mặc hỏi, trong lòng không khỏi thương cảm cho
cái kẻ to gan xấu số kia, chọc ai không chọc, lại chọc nhầm cái tên Viễn Hinh
này. Tuy rằng Viễn Hinh không đánh con gái, nhưng chưa có ai cả gan dám chọc giận
cậu ta cả. Đăng Khôi chưa bao giờ thấy Viễn Hinh tức giận như bây giờ, xem ra lần
này dù là con gái cũng khó tránh thoát.

- Không để ý
kỹ lắm, chỉ biết đó là một con cận thị mà thôi. - Viễn Hinh đập mạnh chai bia
xuống mặt bàn bằng kính tạo ra âm thanh vang dội. Cũng may đây là loại kính dày
khá chắc chắn mới không bị bể, còn cái chai đã có một vết nứt.

Viễn Hinh hận
bản thân mình đã không để kỹ con nhóc đó, để bây giờ muốn tìm nó cũng không biết
đâu mà tìm. Nhìn tới nhìn lui, có khá nhiều cô nàng đeo mắt kính, đến bộ đồ cậu
còn không nhớ là mặc gì nữa là. Vốn từ xưa đến nay, ngoài Diệp Hân ra thì cậu
không để mắt đến tụi con gái. À mà không, vẫn còn một người mà cậu xem là con
gái chứ. Nói chính xác hơn là cậu xem nhỏ đó là con heo nái, chứ không phải là
một con heo giống.

Đăng Khôi thầm
thở ra nhẹ nhàng, mừng cho đứa con gái to gan kia không bị Viễn Hinh nhận ra nếu
không thì… Nhưng mà con gái cận thị… không lẽ là… Đăng Khôi bật cười, nếu như
cô bạn đó với người cậu nghĩ là một thì thật là thú vị chết đi được. Lần này
thì, Viễn Hinh à, cậu gặp khắc tinh rồi.

- Cậu cười
gì vậy? - Viễn Hinh lườm thằng bạn thân một cái.

- Cười vì cô
nàng cận thị kia. Chắc chắn là cận nặng lắm, nếu không thì gặp một anh chàng
như cậu mà không bị thu hút thì thật là lạ! - Đăng Khôi vội vàng lấp liếm.

- Tốt nhất
là nhỏ đó đừng để mình gặp lại lần nữa. Nếu không thì…

Viễn Hinh bỏ
dở câu nói khiến Hoàng Tuấn thấy ớn lạnh.

Ở một nơi
khác, Như Nguyệt khoái chí vừa uống nước vừa kể chuyện chơi khăm cái tên Quần
Chíp Rùa với Như Ngọc và Hoàng Tuấn nghe.

- Có biết
không. Chú Bảo đã dạy là, khi bị kẻ thù đánh thì ít nhất phải đánh lại nó một
cái. Nếu như sức mạnh của mình không bằng kẻ thù, thì phải dùng trí. Nếu kẻ thù
thất thế, rơi vào tay mình, tất nhiên phải đá cho nó thêm mấy cái xem như cả vốn
lẫn lời. Lời chú Bảo nói thật là đúng mà, đánh cái tên đó xong cảm thấy tinh thần
sảng khoái vô cùng.

- Bà ở đó mà
cười đi. Cũng may mà không bị nhận ra đó, nếu mà bà bị nhận ra thì ngày mai đến
trường xem còn cười được nữa hay không nhé. Nhìn đi nè! - Hoàng Tuấn lườm Như
Nguyệt một cái rồi chỉ vào những vết bầm trên mặt mình vẫn chưa lặn hết, hậu quả
từ mấy cú đấm của Viễn Hinh.

- Yên tâm
đi, chị mày đâu có ngu mà dễ dàng cho tên đó nhận ra chứ! - Như Nguyệt hút nốt
ly sinh tố bơ của mình đắc chí cười.

- Thỏa dạ
chưa. Đã trả được thù rồi đúng không? - Như Ngọc cũng phá lên cười khi nghe Như
Nguyệt kể chuyện chơi xỏ Viễn Hinh. Dù sao cô cũng là bạn Như Nguyệt, cũng bức
xúc khi nghe bạn từng bị cái tên kia ức hiếp.

- Thù đâu chỉ
có bao nhiêu đây. - Như Nguyệt đặt mạnh cái ly sinh tố trống trơn lên mặt bàn
cái cạch, ánh mắt nheo nheo lại nghĩ đến năm xưa bị Viễn Hinh hành hạ thê thảm
thế nào.

Nhớ năm đó,
Viễn Hinh bắt gián bỏ vào cặp của cô giờ ra chơi, báo hại cô khi mở cặp ra lấy
sách vở chuẩn bị tiết học mới bị lũ gián bò ra, nhảy lên khắp người, khiến cô
khóc thét lên. Còn có lần tên khốn này lấy cần câu buộc chiếc giày của cô vào,
sau đó đứng trên cầu thang xem cô là cá mà câu, làm cô đuổi theo để lấy chiếc
giày lại giữa trời trưa nắng, mồ hôi nhễ nhại thảm thương vô cùng.

Bắt cô chạy
lên chạy xuống cầu thang cả chục lần, còn giả vờ tốt bụng nói chỉ muốn giúp cô
giảm cân mà thôi. Báo hại nhất là hắn ta dám dùng keo khiến cuốn sổ liên lạc của
cô bị dính lại không tài nào mở ra được, thế là khi nộp sổ liên lạc đã khiến cô
giáo giận dữ đến mức bắt Như Nguyệt quỳ cả tiết học.

Nói chung là
năm tháng đó, Như Nguyệt khóc cạn nước mắt. Nhưng lại không dám về mách ba mẹ,
bởi vì Viễn Hinh đã đe dọa, nếu cô dám làm như vậy, hôm sau lên sẽ đánh đòn cô
thê thảm. Như Nguyệt rất sợ đau, mỗi chuyện bị Viễn Hinh chọc phá, cô đã sống dở
chết dở rồi, nếu còn bị đánh nữa thì…

Ánh mắt Như
Nguyệt tối sầm lại khi nhớ đến quá khứ, cô tức giận nắm chặt cổ áo của Hoàng Tuấn
đang ngồi kế bên, nghiến răng nói:

- Tao phải
trả thù, tao phải trả thù.

- Giết người.
Giết người. - Hoàng Tuấn bị Như Nguyệt siết chặt cổ áo đến nghẹt thở thều thào
nói mấy câu, vùng quẫy thoát ra.

Như Nguyệt thả
Hoàng Tuấn ra, lạnh lùng buông một câu:

- Tính tiền
đi.

- Gì kỳ vậy.
Chẳng phải chị mời à? - Hoàng tuấn trừng mắt nhìn Như Nguyệt hỏi.

- Đi kiểm
tra giới tính xem thằng này có phải là đàn ông không dùm tui đi. - Như Nguyệt
quay sang Như Ngọc thản nhiên nói.

- Kiểm tra rồi,
bác sĩ nói bạn ấy vẫn là đàn ông trước khi… - Như Ngọc nhanh nhảu đáp rồi, rồi
ngập ngừng mới nói tiếp - …trước khi bị thiến.

Như Nguyệt
và Như Ngọc cười phá lên. Hoàng Tuấn bực dọc đứng dậy thanh toán tiền, nếu
không phải đã quá quen với việc bị bà chị này chọc tức thì có lẽ sẽ phát điên mất.

- Đi thôi.
Phải đi mua đồ để còn tiếp tục trả thù cái tên đó chứ. - Như Nguyệt kéo Như Ngọc
đứng dậy với ánh mắt tinh quái vì đã nghĩ ra được trò chơi mới.

Sáng sớm tiếng lách
cách không ngừng vang lên kèm theo tiếng than thở của Như Ngọc cùng với tiếng hắt
xì liên tục của Như Nguyệt.

- Còn lột đến
chừng nào chứ?

- Thêm một
chút nữa đi, đem nhiều một chút, nếu ném không trúng thì còn có mà ném lại. -
Trước lời than của Như Ngọc, Như Nguyệt bèn khuyên nhủ - Bà chỉ lột vỏ thôi,
tui mới là khổ nè, bầm hết mớ tỏi này muốn nhũn mũi luôn. Không thấy tui hắt xì
liên tục à. Hay bà muốn đổi công việc với tui?

Như Ngọc
nghe vậy liền bĩu môi lườm Như Nguyệt một cái, rồi lại cặm cụi bóc vỏ tỏi, tay
làm miệng vẫn hậm hực nói:

- Biết vậy
mua tỏi lớn, mua toàn tép tỏi nhỏ, lột gần chết luôn.

- Là ai
khăng khăng bảo mua tỏi nhỏ hả?

- Tui đâu có
biết bà mua để làm mấy cái chuyện thất đức này chứ.

- Gì mà chuyện
thất đức.

- Còn không
phải à? Chẳng phải bà làm cái này là để dìm hàng trai đẹp à?

- Con mắt bà
để đâu mà thấy cái tên Quần Chíp Rùa đó là trai đẹp vậy hả? - Như Nguyệt phản
bác ngay lời của Như Ngọc, cô làm ra bộ dạng mắc ói khi cho rằng Viễn Hinh đẹp
trai - Cái tên đó mà đẹp à, cho mình xin đi. Ăn mày tắm rửa xong còn đẹp trai
hơn tên này gấp mười lần đó.

- Có bà mới nên
đi rửa mắt đó! - Như Ngọc hừ mũi nói - Tiêu chuẩn trai đẹp của tui rất cao,
nhìn người vô cùng chuẩn, tui nói đẹp thì chắc chắn phải là rất đẹp.

- Mặc kệ
trai đẹp của bà, trong mắt của tui, chỉ có ba tui là đẹp trai nhất, cả cái tên
cũng rất đẹp. Thiên Phong - cái tên nghe là thấy đẹp rồi, người còn đẹp gấp bội.

- Tui cầu
cho bà gặp thằng cha nào tên Thiên Phong nhưng mặt mũi thì xấu đau xấu đớn.

Như Nguyệt bị
Như Ngọc châm chọc thì cũng lên tiếng châm chọc lại:

- Tui cầu
cho bà bị mất nụ hôn đầu bởi một tên xấu đau xấu đớn mà bà vừa tưởng tượng ra.

- Dẹp cái miệng
thúi của bà đi. Cái tốt không linh, cái xấu linh thì sao hả? Tui không muốn bị
mất nụ hôn đầu như thế đâu! - Như Ngọc liền vung dao dí dí vào Như Nguyệt cảnh
cáo.

Như Nguyệt
phì cười rồi bảo:

- Vậy bà
nhanh nhanh lột giúp tui đống tỏi kia đi. Nếu không tui tiếp tục trù bà nữa cho
xem.

- Đồ độc ác,
bà nỡ đối xử với bạn bè như vậy hả? - Như Ngọc tức giận gào lên.

- Ai biểu bà
trọng sắc khinh bạn chứ! - Như Nguyệt cũng hùng hổ không kém, chuẩn bị tinh thần
cho cuộc giao đấu sắp bùng nổ.

Trận khẩu
chiến vừa bùng lên lập tức bị dập tắt khi Hoàng Tuấn lên tiếng:

- Bộ xuất hiện
ma cà rồng hay sao mà mùi tỏi nồng nặc vậy hả?

Hoàng Tuấn mới
cất lời hỏi thì lập tức bị Như Nguyệt và Như Ngọc cùng kéo tay đến để cùng… bóc
vỏ tỏi. Dù cãi nhau thế nào thì công việc vẫn phải hoàn thành.

Khi cả ba
cùng nhau ra khỏi nhà thì…

- Thật là
kinh khủng. - Hoàng Tuấn và Như Ngọc cùng bịt mũi tránh xa Như Nguyệt.

- Đâu đến mức
khó gửi thế chứ! - Như Nguyệt cười hì hì, vỗ vỗ tay vào cái túi của mình đầy đắc
ý - Hơi nồng tí thôi mà.

- Kinh dị
quá! Hoàng Tuấn, ông cho tui quá giang đi. Tui không thể đi chung với bà này được.
- Như Ngọc níu áo Hoàng Tuấn bảo.

- Lẹ đi, sắp
chết vì không thở nổi rồi! - Hoàng Tuấn gật đầu lên xe rồ ga.

Như Nguyệt
bĩu môi dẫn xe ra, nhưng chợt nhớ ra mình quên một thứ.

- Á…

Nói rồi cô
chạy thật nhanh vào bên trong, sau đó lôi ra vật mà mình cất giữ mang theo từ
dưới quê lên. Cô vung vẩy trước mặt Như Ngọc và Hoàng Tuấn đầy vẻ đắc ý.

Suốt cả buổi
học, Như Nguyệt suy nghĩ mãi cách dụ Viễn Hinh ra phía sau dãy B, nơi đó là
phòng vi tính, nhưng lịch học hiện tại thì chẳng có lớp nào cả. Nói trắng ra đó
là nơi rất vắng vẻ, rất thích hợp để làm chuyện xấu. Không thể dùng cách ngày hôm
qua nữa, cho nên Như Nguyệt quyết định dùng điện thoại hẹn Viễn Hinh ra sau gặp
mặt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3