Heo mập cận thị và quần chíp rùa - Chương 04 - Phần 1
CHƯƠNG
4: CHƯA TỪNG GẶP NHAU.
Đến ngày tựu trường, Thiên Phong cũng mua xe cho con gái. Tuy
là khác ngành nhưng may mắn cả hai được xếp học chung những môn học đại cương
nên Như Nguyệt và Như Ngọc cùng đèo nhau đến trường. Nhìn Như Nguyệt trong bộ dạng
chẳng khác nào một bà lão, cặp kính cận, tóc cắt mái, mặc chiếc áo chẳng biết của
thế kỷ nào, Như Ngọc không khỏi cách xa vài bước, nhăn mày, nhăn mặt bĩu môi
nói:
- Bộ bà sợ mọi người
không biết bà là người dưới quê lên thành phố hay sao, mà phải bày biện rõ thế
cho mọi người biết vậy chứ hả?
- Gì mà nhà quê chứ? -
Như Nguyệt cảm thấy cách ăn mặc của mình cũng ổn chứ không đến mức như bạn mình
chê.
- Còn không phải là nhà
quê thì cũng giống một con mới trốn trại tâm thần ra. - Như Ngọc chỉ chỉ tóc, mắt
kính và bộ quần áo trên người Như Nguyệt.
- Cái này người ta gọi
là ngụy trang đó. - Như Nguyệt phản bác lại ngay lời Như Ngọc - Mắt kính này là
mắt kính Nobita, không phải mắt kính cận đâu nha, nó hiện đang là mốt đó. Tóc
mái ngố, hiện giờ cũng là mốt đó.
- Khi khổng khi không
bà ngụy trang để làm gì chứ? - Như Ngọc nhíu mày nhìn lấy làm khó hiểu.
- Ngụy trang để dụ địch
ý mà. - Như Nguyệt đáp, rồi khoái chí cười - Nhìn đi, đến bà còn không nhận ra
tui thì còn ai nhận ra nữa chứ. Không uổng công tui chạy lăng xăng mua này mua
nọ.
- Thôi được rồi, bà muốn
dụ địch gì đó thì cứ dụ đi, tóc và kính tui không có ý kiến, nhưng mà tui lạy
bà. Làm ơn chỉ hôm nay thôi, sau này tui không muốn thấy bộ quần áo thuộc hàng
cổ trưng bày trong bảo tàng này nữa đâu.
- Gì mà bảo tàng, bà biết
cái áo này tui mua bao nhiêu hay không? - Như Nguyệt cáu giận tranh luận khi
Như Ngọc chê cái áo mình vất vả đi mua giữa đêm tối.
- Bao nhiêu? - Như Ngọc
tròn mắt tò mò hỏi.
Như Nguyệt đang hùng hổ,
nghe hỏi thì thẳng lưng hắng giọng một cái rồi nói:
- Tui thấy người ta
treo bảng bán một áo ba mươi ngàn, thế là tấp vô mua hẳn mười cái áo, tổng cộng
là ba trăm ngàn đó, trả giá mỏi miệng mới bớt được ba mươi ngàn kèm thêm khuyến
mãi cái áo này đó.
Như Ngọc khóc không ra
nước mắt nhìn Như Nguyệt, quyết định mặc kệ cô.
Gần đến lớp học, Như Ngọc
nói khẽ với Như Nguyệt:
- Chừng nào bà chưa bỏ
hàng trưng bày cổ này thì đừng nói bà là bạn tui nha.
Nói xong, Như Ngọc nhanh
chóng đi vào lớp, bỏ lại Như Nguyệt với cái bĩu môi.
Vừa vào lớp, Như Nguyệt
thấy Như Ngọc đã chọn cho mình một góc bàn mà bên cạnh đã có người ngồi, ý tứ rất
rõ ràng, quyết không chung bàn với Như Nguyệt. Cô tức giận lườm lườm Như Ngọc mắng
thầm đứa bạn xấu xa này, sau đó đảo mắt nhanh tìm chỗ ngồi cho mình. Lớp rất
đông, gần như là ngồi chật cứng hết, chẳng có mấy chỗ trống. Còn sót một chỗ là
bàn của một anh bạn tóc tai bờm xờm, đeo cặp kính cận trông chẳng khác nào dân
cái bang, chắc vì lí do đó mà chẳng ai thèm ngồi cùng bàn.
Quay qua bàn bên trái,
có một cô bạn ăn mặc khá đáng yêu, lại đang cầm gương soi nên Như Nguyệt chưa
thấy rõ mặt. Nhưng so đi so lại, ngồi gần cô bạn này vẫn tốt hơn ngồi gần anh bạn
kia. Nghĩ là làm liền, Như Nguyệt nhanh chóng phi như bay đến rồi tự nhiên ngồi
xuống, chẳng đợi mời mọc.
- Này…
Cô bạn kia thấy có người
ngồi gần mình thì dường như khó chịu, cụp chiếc gương trên tay lại quay sang
Như Nguyệt kêu.
- Bạn ngồi chỗ khác đi.
- Cô bạn đó nói tiếp, giọng khó chịu vô cùng.
Như Nguyệt vừa ngồi xuống,
đang loay hoay lục trong túi thời khóa biểu xem tiết đầu tiên là môn gì, thì
nghe giọng nói có chút chói tai này, nghĩ ngay trong bụng: “Hèn chi chẳng có ai
ngồi cùng. Hóa ra là có người giở giọng tiểu thư. Giở giọng với ai, chứ giở giọng
với mình thì chỉ có chết”. Như Nguyệt liền quay sang nói một hơi xối xả. Quyết
định trở thành đầu gấu một lần, cô ghét nhất là loại người coi trời bằng vung,
coi mình là nhất như thế này:
- Bàn này của bạn à, ghế
này của bạn à, lớp học này của bạn à, trường này cũng của bạn à, toàn thế giới
này cũng là của bạn à. Nói cho mà biết nhé, ghế này tôi đã ngồi, bàn này tôi đã
chạm tay, lớp này tôi đã quyết định học, trường này tôi cũng đã đóng tiền rồi.
Tôi thích ngồi ở đây, sẽ ngồi ở đây đến hết năm học đó. Bạn không thích thì cứ
dọn đi chỗ khác.
Như Nguyệt quát lớn khiến
cả lớp đều nhìn hai người, nhưng Như Nguyệt chẳng chút sợ hãi, cô hất mặt
khoanh tay định trừng mắt với cô bạn đó. Nhưng ngay sau đó cô nhận ra cô bạn có
dáng vẻ yêu kiều đó chính là Hân Hân.
- Hân Hân…
Cô bạn đó chớp chớp mắt
nhìn Như Nguyệt, Như Nguyệt liền tay bắt mặt mừng nói:
- Mình là Nguyệt Nguyệt nè.
- Nguyệt Nguyệt… - Diệp Hân ngỡ ngàng nhìn cô bạn trước mặt, ánh mắt trở
nên phức tạp. Bởi vì Nguyệt Nguyệt trong tâm trí của cô tròn trịa, trắng trẻo dễ
thương chứ không ngố, ăn mặc như bà lão còn đen như thế nữa.
Nguyệt Nguyệt biết Diệp Hân chưa nhận ra mình, liền đưa hai tay dưới cằm
làm động tác tạo dáng chụp hình, khiến Diệp Hân nhận ngay ra đó chính là cô.
- Nguyệt Nguyệt…
- Hân Hân…
Cả hai người tay bắt mặt mừng ôm chầm lấy nhau vui mừng.
Như Nguyệt vui mừng hò reo trong bụng, kế hoạch trả thù của cô vốn dĩ là có
Diệp Hân, nào ngờ ông trời lại tạo cơ hội cho cô nhanh chóng đến thế, để cô và
Hân Hân nhanh chóng gặp nhau. Xem ra ông trời cũng tán đồng kế hoạch trả thù này
đây.
Thật ra, Như Nguyệt
cũng không nghĩ mình và Diệp Hân sẽ mau chóng thân quen lại với nhau nhanh như
vậy. Bởi vì có câu nói: “Thời gian dễ dàng thay đổi một con người”. Bản thân cô
cũng thay đổi khá nhiều, cô cũng không thể đảm bảo Diệp Hân vẫn mãi là cô bạn dễ
thương ngày nào mà mình quen. Huống hồ, xét toàn diện một cô tiểu thư thành phố
như Diệp Hân, chắc
chắn sẽ kiêu kỳ lên mặt đối với mọi người, nhất là với người có bộ dạng quê mùa
như cô.
Cho nên cô
cũng lên kế hoạch sẽ tìm Diệp Hân rồi làm thân, sau đó lợi dụng Diệp Hân làm
con cờ để mà đạp tên chết bầm Viễn Hinh kia.
Thế nhưng,
Diệp Hân hiện tại vẫn là cô bạn mà Như Nguyệt đã quen biết, tính tình vẫn dễ
thương và vui vẻ như thế.
- Nguyệt
Nguyệt, bạn thay đổi nhiều quá. Xinh hơn trước nhiều lắm! - Diệp Hân quan sát
Như Nguyệt vui mừng ra mặt trước sự thay đổi của bạn mình, rồi nhìn cái áo Như
Nguyệt mặc trên người thì reo lên như người nhặt được vàng - Này, cái áo này
Nguyệt mua ở đâu vậy, chỉ mình mua với được không, nhìn đẹp quá đi mất.
Như Nguyệt bỗng
sặc nước miếng của chính mình, ho sặc sụa không ngừng đến mức chảy cả nước mắt.
Phải một lúc lâu cô mới trấn tĩnh trong đôi mắt lo lắng của Diệp Hân.
- Nguyệt
không sao chứ?
- Mình không
sao. - Như Nguyệt khua tay ý bảo không sao.
Cô cố gắng lấy
lại bĩnh tĩnh, nói thật là dù chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy heo chạy, cô
tuy không hứng thú với thời trang, nhưng cũng hiểu thế nào là thời trang. Cô biết
cái áo cô mặc trên người mà Như Ngọc nói là thuộc hàng trưng bày là vẫn còn nể
mặt cô nhiều lắm, chứ cái áo này phải nói là quá kì quái.
- Bạn thích
cái áo này thiệt hả? - Như Nguyệt nhìn Diệp Hân, cố nuốt nước bọt xuống hỏi kỹ
lại.
Diệp Hân
không ngần ngại gật đầu, ánh mắt toát ra sự thích thú cực kì chân thật, đến mức
khiến Diệp Hân choáng voáng. Cô nhìn Diệp Hân một cái rồi thở dài:
- Rồi hiểu
luôn.
Có một số
người họ xem sự kì quặc là một sự đặc biệt, có lẽ với người như Diệp Hân, mọi
phong cách thời trang đều trở nên nhàm chán rồi, vì vậy mới cảm thấy thích thú với
chiếc áo cô mặc thế này.
- Chiếc áo
này mình mới mặc lần đầu thôi, nếu Hân không ngại, ngày mai mình giặt sạch rồi
đem tặng cho Hân.
- Thật sao? -
Diệp Hân tròn mắt hớn hở nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt yêu mến cực độ.
Như Nguyệt
thấy vậy thì quyết định hy sinh luôn ba trăm ngàn được giảm giá ba mươi ngàn,
kèm chiếc áo được khuyến mãi này tặng hết cho Diệp Hân nếu cô ấy muốn.
- Thật ra
mình cũng không nỡ đâu, chiếc áo này vất vả lắm mình mới có được. - Trong bụng
thầm nghĩ: “Nói gãy cả lưỡi mới được tặng không”, rồi tiếp tục bày tỏ tấm lòng
của mình bằng cách dùng đại bác nổ banh trời - Chiếc áo này mình nghe nói là
thiết kế riêng rất độc đáo, chỉ dành cho những người có cá tính đặc biệt, không
phải cứ có tiền là mua được đâu. Mình đã phải thể hiện hết cá tính của mình một
cách rất đặc biệt để có được chiếc áo này đó…
Như Nguyệt cứ
luyên thuyên ca ngợi chiếc áo trong sự ngưỡng mộ của Diệp Hân, và ánh mắt tò mò
ngạc nhiên của mấy người bạn cùng lớp, dù ai cũng kinh ngạc nhìn chiếc áo trên
người của Như Nguyệt. Nãy giờ có nhiều người cười thầm chiếc áo này, nhưng giờ
lại thấy một cô gái sang trọng như Diệp Hân khen ngợi như thế thì cũng bắt đầu
đánh giá lại cái áo và mắt thẩm mỹ của mình.
Chỉ có Như
Ngọc ngồi cách đó hai bàn, cô trợn mắt nghe Như Nguyệt quăng bom mà thấy chóng
cả mặt. Nếu không vì cô và Như Nguyệt là bạn thân bao nhiêu năm nay, cô chắc chắn
đứng lên đá một phát cho Như Nguyệt chết tươi luôn, không thể chịu nổi với đứa
bạn này. Cái áo rõ ràng là bị người ta xem như hàng bỏ đi tặng không mà lại được
biến thành cái áo vô giá thế này.
Sự khó chịu
trong lòng tăng lên, không biết trút vào đâu, cô bèn quay sang cậu bạn kế bên bảo:
- Này, cậu
có biết trong một cuộc thi dũng cảm quốc tế, nước nào giành được giải hay
không?
Cậu bạn bị hỏi
bất chợt như thế thì ngớ người nhìn Như Ngọc, cô cũng chẳng buồn chờ câu trả lời
của cậu bạn, đã tự biên tự diễn luôn:
- Mở màn,
người Nhật khẳng định mình dũng cảm nhất vì võ sĩ đạo có thể mổ bụng mà không
rên la một tiếng nào cả, mọi người trong khán phòng đều trầm trồ và cho đúng là
người Nhật dũng cảm nhất. Tiếp theo, người Hà Lan nói rằng mình là dũng cảm nhất
thế giới, vì duy nhất trên thế giới có mỗi người Hà Lan sống dưới mực nước biển
đến hơn mười mét. Toàn thể khán giả đều nhảy dựng lên vì lo sợ và đồng ý người
Hà Lan dũng cảm nhất. Màn trình diễn của người Mỹ thì vô cùng ấn tượng khi Tổng
thống Bush đứng ra tuyên bố là đố nước nào đánh nhau với nước Mỹ. Tất cả hội
trường đều im lặng, không ai dám đáp lời. Lúc đó, bà Rice tuyên bố người Mỹ xứng
đáng là dũng cảm nhất. Qua ba màn trình diễn ấn tượng của ba nước trên, ai cũng
tò mò xem người Việt Nam chứng minh lòng dũng cảm của mình như thế nào. Bỗng
nhiên mọi người nhìn thấy mấy anh cởi trần, gầy gò đang hì hục bê một quả bom của
Mỹ lên sân khấu. Sau đó, mấy anh chàng lấy cưa sắt ra cưa quả bom. Cả hội trường
đều đồng lọat đứng lên công nhận người Việt Nam là dũng cảm nhất.
Đã thấy
chưa, người Việt Nam chúng ta là dũng cảm nhất, là chuyên dùng bom, dùng-bom
đó, nói gì làm gì cũng dùng bom hết đó. Hễ chút là dùng bom, hễ chút là quăng
bom… - Như Ngọc nhấn mạnh hai lần vì tức giận.
Thấy ánh mắt
đầy gầm gừ của Như Ngọc, cậu bạn bên cạnh chỉ biết gật gật đầu mà thôi. Như Ngọc
nói một hơi đã đời rồi mới nhìn kỹ cậu bạn trước mặt rồi nói:
- Nhìn bạn
hơi quen quen.
Giờ ra về, Viễn
Hinh ra quán nước trước cổng trường gọi một chai trà xanh ngồi đợi. Cậu nghịch
nghịch chiếc điện thoại của mình, tâm trạng có chút chán nản. Cuối cùng người cậu
chờ cũng xuất hiện, Viễn Hinh vừa nhỏm lên thì lại ngồi thụp xuống, có chút thất
vọng nhìn Đăng Khôi hỏi:
- Hân Hân
đâu? Sao bạn ấy không ra.
- Hân Hân tự
có chân, sao lại hỏi mình? - Đăng Khôi hứ một cái rồi nói - Mình đâu phải người
hầu theo chân cô ấy đâu. Mình chỉ là học chung lớp với Hân thôi.
Viễn Hinh
nghe vậy thì lườm Đăng Khôi một cái, khiến Đăng Khôi xầm mặt. Cậu ngồi xuống ghế
nói nhỏ:
- Đồ trọng sắc
khinh bạn.
Viễn Hinh
nghe vậy thì đá vào chân ghế Đăng Khôi đang ngồi:
- Diệp Hân
không phải là bạn của cậu à? Chẳng phải đã nói hôm nay chúng ta đi ăn mừng ngày
đầu tiên nhập học hay sao? Giờ chẳng lẻ chỉ có hai thằng đàn ông đi với nhau?
Người ta nhìn hai đứa mình sẽ nói cái gì cậu biết hay không hả?
- Hay chúng
ta cùng thử cái cảm giác đó ra sao đi. - Đăng Khôi cười nham hiểm chớp chớp mắt
nhìn Viễn Hinh - Đang thịnh hành câu: ‘Hay là mình cứ bất chất yêu nhau đi’ đó.
- Cậu đi chết
đi! - Viễn Hinh đá vào chân Đăng Khôi một cái thật đau - Còn không mau nói, Hân
có ra không?
- Không có! -
Đăng Khôi nhăn mặt trả lời.
- Tại sao?
Không phải đã hẹn rồi hay sao? - Viễn Hinh ngạc nhiên hỏi lại. Trước giờ Diệp
Hân ít khi thất hứa với cậu lắm.
- Hân bạn ấy
vừa gặp lại bạn cũ, vui mừng quá nên đi theo bạn ấy rồi. - Đăng Khôi khoái trí,
hớn hở mặt mày khi Viễn Hinh bị cho leo cây.
Viễn Hinh thấy
gương mặt của Đăng Khôi, chỉ muốn đánh vào vẻ mặt thấy người thất vọng lấy làm
vui kia một trận. Nhưng cậu đành bỏ qua mà mở điện thoại ra bấm số gọi cho Diệp
Hân. Diệp Hân nhanh chóng nghe máy:
- Viễn Hinh.
Cái tên này
lọt vào tai của Như Nguyệt, cô dỏng tai thật cao nghe ngóng giọng của Viễn Hinh
ở đầu bên kia.
- Tụi mình hẹn
lại buổi chiều đi nha, giờ mình bận chút chuyện rồi. - Diệp Hân áy náy trả lời
Viễn Hinh - Mình xin lỗi.
- Hân Hân à,
tụi mình mau đi thôi. - Như Nguyệt cố ý dùng giọng níu kéo nói lớn với Diệp
Hân.
Như Nguyệt
chẳng cho Diệp Hân nói thêm lời nào nữa, nhanh chóng kéo Diệp Hân đi ra ngoài.
Cô khoái trí cười thầm trong bụng trong khi Viễn Hinh hít một hơi kìm cơn bực tức
lại trong lòng.
Đến chiều,
Viễn Hinh lại gọi điện thêm lần nữa cho Diệp Hân, chỉ là muốn rủ Diệp Hân đi
ăn. Gọi rất nhiều lần mới thấy Diệp Hân nhấc máy, thế mà chỉ vừa mở miệng đã
nghe Diệp Hân nói:
- Xin lỗi
nha, mình vẫn chưa về nhà. Cuộc hẹn chiều nay dời lại đi. Dù sao chúng ta vẫn
còn nhiều dịp mà.
- Hân Hân à,
mau đến đây xem nè, cái này đẹp lắm. - Giọng Như Nguyệt gọi thật to, cố ý để
người bên kia điện thoại nghe.
- Vậy nhé.
Mình cúp đây. - Diệp Hân nói thêm một câu với Viễn Hinh rồi tắt máy, khiến Viễn
Hinh mím môi tức giận, lại cái giọng kia nữa.
Viễn Hinh thật
tò mò, không biết Diệp Hân gặp lại người bạn thế nào mà cô ấy có thể quấn từ
trưa đến chiều tối không chán như thế chứ.
Giọng nói đó
hơi kéo dài nên cậu cũng không biệt rõ là con trai hay con gái nữa. Trong lòng
Viễn Hinh thấy bức bối quá, Diệp Hân xưa nay có thân với bạn nữ nào đâu, nếu
người đó là con trai thì… Thấy máu sôi lên ùng ục, Viễn Hinh lấy điện thoại bỏ
vào túi rồi trừng mắt nhìn Đăng Khôi lớn tiếng hỏi:
- Bạn hôm
nay gặp Hân là con trai hay con gái?
- Con trai! -
Đăng Khôi im lặng giây lát rồi lập tức trả lời.
- Con trai? -
Viễn Hinh nghiến răng, lặp lại lời của Đăng Khôi.
Đăng Khôi
nhìn vẻ mặt của Viễn Hinh mà mím môi cười thầm, sắp có kịch vui để xem rồi. Muốn
xem kịch thì phải để lửa cháy lớn xem mới đã. Cho nên Đăng Khôi nhìn Viễn Hinh
chậm rãi nói thêm:
- Hình như
là cái anh chàng mà hồi đầu nhập học bị cậu đánh đó.
- Cái gì? Là
cái thằng đó à? - Viễn Hinh phẫn nộ kêu lên, cậu thật hận khi lần đó không đánh
cho tên ấy thêm mấy cái.
- Hình như cậu
ta học ở khoa… - Đăng Khôi giả vờ ngẫm nghĩ.
- Học chung
lớp với mình. - Viễn Hinh hậm hực nói ra từng từ.
Đăng Khôi ồ
lên một tiếng, cậu chỉ thuận miệng nói chơi, không ngờ lại kéo cái anh chàng
kia xuống nước nhanh như thế. Xem ra anh chàng kia đã bị định trước là số sao
chổi, không thể trách cậu được.
Nhưng mà, vở
kịch này cậu không muốn nó kết thúc nhanh như thế cho nên bèn lên tiếng:
- Viễn Hinh
à, chỉ mới là gặp lại thôi mà. Cậu bình tĩnh đi nào. Mà cậu cũng đừng nói là
mình kể với cậu nhé, nếu không Hân sẽ giận mình đấy. Cậu biết tính Hân mà.
Viễn Hinh im
lặng không nói gì hết. Cậu cũng không phải dạng người nông nổi thích đi gây sự.
Chỉ tò mò muốn biết cái tên này là thế nào mà Diệp Hân lại quen biết, còn đi
chơi chung đến tối thế này.