Heo mập cận thị và quần chíp rùa - Chương 03 - Phần 1

CHƯƠNG 3: VỪA GẶP ĐÃ YÊU

Như Nguyệt lôi Như Ngọc chạy thục mạng
trốn khỏi hiện trường tội lỗi, cả hai lẩn vào trong tòa nhà gần đó. Quay ngang
quay ngửa, không biết nên đi đâu, cuối cùng Như Nguyệt nhìn thấy cuối hành lang
là một tấm bảng màu xanh chữ trắng có ghi hai chữ ngắn gọn “WC” nhô ra. Thế là
Như Nguyệt cứ thế kéo Như Ngọc chạy đến đó.

- Hú hồn hú vía! - Như Nguyệt đưa tay vỗ ngực thở dốc.

- Nè, bà phản ứng thái hóa rồi đó. Chỉ là lỡ phun nước thôi mà, xin lỗi là
được rồi. Sao lại đẩy ông Tuấn vào như thế, chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Xem
đi, gây hậu quả nghiêm trọng rồi đó. Không biết giờ ông Tuấn sao nữa. - Như Ngọc
vô cớ bị lôi chạy thục mạng như thế, khó khăn lấy lại hơi thở, nhìn Như Nguyệt
trách.

- Tui sợ cái tên đó đánh tui chứ sao nữa! - Như Nguyệt nuốt trọng nước bọt
của mình, hĩnh mũi giải thích. Việc đẩy Tuấn vào hoàn cảnh khốn cùng như thế,
cô quả thật cũng thấy áy náy lắm chứ bộ.

- Chẳng qua bà có tật giật mình nên mới sợ hãi thế thôi. - Như Ngọc ngúng
nguẩy lườm Như Nguyệt - Cái tên đó đúng là xui xẻo, hai lần bị bà rẩy nước
thánh lên người.

- Thì chính vì thế tôi mới chạy đó. Ở lại để hắn ta thù cũ hận mới tính một
lần luôn hay sao. Đương nhiên chạy là cách tốt nhất rồi.

- Tui nói bà, tuyệt đối đừng làm chuyện xấu nữa. Chứ cái kiểu có tật giật
mình như vậy, chắc chắn bị người ta phát hiện mà đánh chết thôi. Anh bạn đó đâu
có biết chuyện ở trong toilet là bà làm đâu mà sợ chứ. Vô tình phun nước trúng
thì xin lỗi là xong chứ có gì đâu, giữa trường học như thế, chẳng lẽ hắn định
đánh bà hay sao?

Như Nguyệt nghe Như Ngọc nói xong thì vỗ trán cái bốp, tự thấy mình quá ngốc,
sao lại hoảng sợ đến mức mất bình tĩnh như thế chứ.

- Giờ thì lớn chuyện rồi. Chuyện bình thường bị bà làm rùm beng như thế,
nghĩ đến tên Hoàng bị đánh tả tơi mà muốn khóc hận cho Tuấn thật. - Như Ngọc
chép miệng than thở - Thật là tội cho ông Tuấn, cái mặt đẹp trai của ổng bị bà
hủy hoại. Tui không biết mấy đứa con gái thích ổng có xé bà ra làm tương ăn hay
không nữa.

Nghe bạn than thở như thế, Như Nguyệt cũng rầu rĩ muốn chết, nhưng cô không
phải rầu cho Tuấn, mà là rầu cho chính cô kia kìa. Toàn trường đã nhìn thấy màn
chạm môi cực kì…

- Haiz… Giờ làm sao đây ta.

- Tên đó nhất định sẽ tìm bà cho xem. - Như Ngọc đe dọa một câu - Chuyện mất
mặt như vậy, nếu là tui, tui cũng quyết băm bà ra trăm mảnh. Ông Tuấn nhất định
sẽ chỉ ra kẻ chủ mưu là bà cho coi.

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa. - Như Nguyệt xua tay lia lịa ngăn lời cảnh
cáo đầy khủng bố của Như Ngọc. Thằng em trai này của cô, cái gì cũng có, thứ
duy nhất không có, chính là “nghĩa khí”. Sau đó, cô nhe răng cười cười nhìn Như
Ngọc, bắt đầu cất tiếng nịnh nọt:

- Ngọc yêu dấu, bà làm ơn ra ngoài kia xem giúp tui coi, mọi chuyện đến đâu
rồi có được không?

- Ra ngoài đó cho chết
hay sao? Tui đâu có dại dột thế. Miễn đi. - Như Ngọc phẩy tay gạt bỏ lời khẩn cầu.

- Đừng như vậy mà, giúp
giùm đi mà. - Như Nguyệt lay tay Như Ngọc năn nỉ.

- Tui nấu cơm, bà phải
rửa chén. Không được lười biếng. - Như Ngọc bèn tỏ vẻ bất đắc dĩ, miễn cưỡng nhận
lời đưa ra yêu cầu.

- Cái gì, có vụ đó nữa
sao? - Như Nguyệt cao giọng kêu lên, không thể tin được cô bạn thân lại thừa cơ
mình lâm nguy mà đạp thêm một chân như thế.

- Sao? Không chịu à? -
Như Ngọc khoanh tay, ưỡn cao ngực hỏi lại.

Như Nguyệt nuốt nước bọt,
căn răng mím môi gật đầu đồng ý. Như Ngọc lúc này mới buông tay thong thả bước
ra ngoài xem sự tình. Như Nguyệt nhìn theo Như Ngọc than thầm:

- Ai nói bả ngây thơ vậy
trời, có mà thỏ thành tinh thì có.

Như Nguyệt đi qua đi lại
trong toilet, chờ thật lâu mà chẳng thấy Như Ngọc trở lại, cô nghĩ đến nhiều
tình huống tồi tệ xảy ra. Cuối cùng cô nhận thấy, chuyện mình gây ra, mình phải
dũng cảm đối mặt, không thể để Như Ngọc với Tuấn lãnh thay cô được. Nghĩ đến
đây, Như Nguyệt bước ra khỏi toilet.

- Thiệt là xui xẻo quá
đi mất! - Viễn Hinh vừa bước đi vừa hậm hực càu nhàu.

- Nè, có phải ông mạng
hỏa hay không? Hễ gặp thủy thì xui. Từ nay về sau, đề nghị bạn Viễn Hinh đứng
cách xa mình ba mét, đừng để mình bị họa lây. - Đăng Khôi khẽ nhích người sang
một bên, tỏ vẻ như muốn tránh xa Viễn Hinh.

- Họa cái đầu cậu đó. -
Viễn Hinh lườm thằng bạn thân - Coi như hôm nay xui xẻo vậy.

- Nhưng mà cho mình hỏi
chút nhé… - Đăng Khôi cười gian nghiêng người nhìn Viễn Hinh hỏi - Cảm giác nụ
hôn “boy’s love” thế nào.

Viễn Hinh tức giận đến
đỏ mặt, cậu quay sang đá Đăng Khôi một cái thật đau:

- Cậu chết được rồi đó.

Đăng Khôi cười lớn
nhưng vẫn không quên né cú đá của Viễn Hinh.

- Được rồi, vô tình thôi
mà, bỏ qua đi! - Người nãy giờ vẫn im lặng đi bên cạnh hai người mới lên tiếng
bảo.

- Anh à. Làm thủ túc
xong là em về đó. - Viễn Hinh nhìn người bên cạnh mình rầu rĩ nói.

- Dù sao cũng đến rồi
thì ở lại xem buổi đón tiếp tân sinh viên luôn đi.

- Nhưng mà…

- Được rồi, vào toilet
soi gương, chải lại mái tóc là được. Dù thế nào thì em vẫn rất đẹp trai mà.

Được anh trai khen, Viễn
Hinh khoái trí ra mặt, cậu tỏ vẻ miễn cưỡng nói:

- Thôi được rồi, em sẽ ở
lại một lát.

Như Nguyệt vừa bước ra
khỏi toilet thì thấy từ xa có ba người đang đi đến gần phía này. Cô hoảng hốt
quay người lại, dùng tay cố che chắn mặt, vừa lúng túng vừa bối rối lại kèm sợ
hãi. Sợ lúc nãy Viễn Hinh đã nhận ra cô là người xô Tuấn về phía cậu, để rồi có
nụ hôn truyền kiếp kia.

Như Nguyệt nghe tiếng
bước chân đến càng lúc càng gần, cô cứ nhích người, nhích người cuối cùng thấy
bước chân đến quá gần, cô thấy không thể chạy được, cho nên quyết định lại trốn
vào trong toilet. Nhưng khi cô chạy vào, cô mới nhận ra mình đã chạy nhầm toilet
nam.

Hoảng loạn, Như Nguyệt quay đầu định lao ra thì khựng lại, vì
sợ sẽ đụng ba người kia. Nhanh trí, thấy tolet không có ai, cô nhanh chóng trốn
vào trong một phòng, tim đập mạnh không ngừng. Rồi Như Nguyệt nghe tiếng họ trò
chuyện bên ngoài.

- Để mình gặp cái con
nhỏ đã xô tên kia vào mình, mình nhất định sẽ quay cô ta như quay bánh xe.

Giọng Viễn Hinh đầy bực
tức lọt vào tai Như Nguyệt. Cô nuốt ực một cái, trong đầu niệm một câu: “Cầu trời
cho anh ta không gặp được con”.

- Cạch…

Tiếng xoay nắm cửa vang
lên khiến Như Nguyệt giật thót cả người, tim đang đập mạnh tưởng chừng ngừng sắp
rơi ra khỏi lồng ngực. Cô thật sự muốn gào lớn, mắng cái đầu ngu của mình,
trong lúc vội vàng đã quên mất việc khóa cửa. Dù là ai bước vào cô cũng chết chắc.
Nếu may mắn không bị nhận ra mình là thủ phạm của vụ vừa xảy ra kia, thì cũng bị
cho là biến thái.

Một người con trai đẩy
cửa bước vào, người đó đứng ở trước cửa có chút hoảng hốt, có chút bối rối khi
nhìn thấy Như Nguyệt. Như Nguyệt thấy môi người đó chuyển động chuẩn bị lên tiếng,
cô vội vàng lấy tay bịt chặt miệng của người đó rồi kéo người đó vào bên trong,
đóng sầm cửa lại. Ấn người đó vào vách tường, cô đưa tay làm dấu hiệu im lặng.

- Suỵt…

Viễn Hinh và Đăng Khôi
vừa đi vừa trò chuyện với nhau:

- Lát làm thủ tục xong
đi dạo một vòng không?

- Đương nhiên đi rồi. Gọi
điện thoại rủ mọi người đi luôn đi.

- Anh, anh có đi chung
luôn không? – Viễn Hinh ngoái đầu hỏi.

Như Nguyệt tái mặt, tay
cô giữ chặt miệng người đó hơn, ánh mắt không ngừng cầu xin. Anh ta nhìn Như
Nguyệt, khóe mắt cong lên như đang cười cô, ngón trỏ chỉ chỉ bàn tay đang bịt
chặt miệng mình của cô. Như Nguyệt hít thở sâu, cuối cùng từ từ buông tay ra khỏi
người anh ta.

Anh ta lập tức đứng thẳng
dậy, ánh mắt không cười nhìn chăm chú Như Nguyệt. Lúc này cô mới để ý, người
con trai này có đôi mắt sáng rất đẹp.

- Anh. Anh có đi chung
không? - Viễn Hinh không thấy trả lời, bèn lên tiếng hỏi lại.

- Không đi đâu, anh còn
làm chút chuyện. - Anh ta đáp lời.

- Anh xong chưa. Anh bị
táo bón à, hay bị trĩ thế? - Viễn Hinh lên tiếng bằng giọng bông đùa trêu chọc.

- Trĩ cái đầu cậu đó.
Ra trước đi, lát anh ra sau. - Như Nguyệt thấy anh chàng trước mặt bật cười, một
nụ cười rất đẹp. Vừa trả lời, lại còn vừa nhìn đồng hồ trên tay mình.

- Vậy tụi em ra ngoài
trước đây! - Đăng Khôi gật gù nói lớn.

- Anh à, nếu bị trĩ thì
nên đi bệnh viện phẫu thuật đi. - Viễn Hinh định đi ra ngoài, vẫn ngoái đầu lại
nói thêm một câu.

- Cậu có tin anh khâu
cái miệng của cậu lại hay không? - Anh ta tức giận đỏ cả mặt gầm lên với Viễn
Hinh.

Như Nguyệt cảm giác mặt
mình đang đỏ bừng lên, cô thấy rất có lỗi với người con trai đứng trước mặt
mình vì đã khiến anh ta bị hiểu lầm.

Tiếng bước chân hai người
kia đã xa dần toilet, anh ta mở cửa nhìn kỹ bên ngoài, biết chắc không có ai
bèn bảo Như Nguyệt:

- Em ra ngoài được rồi
đó.

- Em không phải là biến
thái đâu. - Như Nguyệt nhìn anh ta, đưa tay xua xua phân trần.

Anh ta cười nhẹ đầy vẻ
cảm thông bảo:

- Anh biết rồi, anh đâu
có bảo em là biến thái đâu.

Như Nguyệt thở phào, dù
sao không bị xem là biến thái, cô đã mừng lắm rồi.

- Thật là ganh tỵ nhỉ!
- Anh ta gãi gãi thái dương chép miệng thở dài nói.

- Sao ạ? - Như Nguyệt vừa
thấy an lòng thì giật thót ngẩng đầu lên nhìn, chớp chớp mắt.

- Con gái đi nhầm vào
toilet nam thì chẳng ai nghĩ gì, nhưng con trai đi nhầm vào tolet nữ, lập tức bị
xem là biến thái ngay! - Anh ta cười cười nheo mắt nói - Em nói xem, có bất
công hay không?

- Em đâu có nghĩ như vậy
đâu. - Như Nguyệt hoàn toàn không hay biết anh ta là đang cố tình trêu cô, nên
ngây thơ lên tiếng tiếp - Có lần em đi vệ sinh ra, gặp ngay thầy giáo đứng ở
bên ngoài soi gương để thắt caravat, thầy thấy em thì hỏi là: “Đây là toilet nữ
sao? Thầy nhầm rồi”. Lúc đó mặc dù em biết thầy không đi nhầm, nhưng cũng không
nghĩ thầy là biến thái, đang tìm cớ đâu. Cho nên em nói với thầy: “Thầy cứ soi ở
đây đi, bên toilet nam chắc là không có gương soi đâu”. Sau đó đi ra ngay. Đâu
phải ai vào toilet khác giới đều làm chuyện bậy bạ đâu.

Anh ta gật đầu ra chiều
hiểu rõ, rồi lại nghiêng đầu nhìn cô hỏi:

- Vậy em là vào nhầm toilet,
hay vì kẹt quá đành phải qua bên này đi.

Như Nguyệt há hốc miệng
khi nghe anh ta nói, cô nuốt ực nước bọt xuống cổ họng, lúng túng không biết trả
lời thế nào, xấu hổ đến đỏ cả mặt. Anh ta bật cười, dùng ngón tay búng mũi cô
nói:

- Anh đùa thôi. Em ra
ngoài được rồi.

- Á! - Như Nguyệt kêu
lên khi chợt nhớ ra, anh ấy vào trong đây là để… Cô vội vàng đẩy cửa lủi thủi
đi ra - Em xin lỗi, em xin lỗi, em ra ngoài đây, anh cứ đi đi ạ. Em không phiền
anh nữa đâu.

- Thật ra anh vào đây
chỉ để lấy giấy thôi, chứ không như em nghĩ đâu. - Anh ta cười, với tay lấy một
đoạn giấy vệ sinh cuộn tròn lại, rồi chỉ vào áo mình bảo – Anh muốn chùi vết dơ
này, nhưng mà chắc là bây giờ hơi khó, nó khô rồi.

Như Nguyệt đưa mắt nhìn
xuống áo anh ta, quả nhiên có một vết màu đỏ dính trên vạt áo, ngay chỗ thắt
lưng. Anh ta quay người đi đến bồn rửa tay, thấm một ít nước vào trong giấy vệ
sinh, định dùng nó lau vết bẩn. Thấy vậy, cô hô lên ngăn anh ta lại:

- Đừng làm như thế.

Cô vội vàng chạy đến rồi
lục lọi trong đống đồ trong túi, lấy chai keo xịt một ít lên chỗ vết bẩn trên
áo anh ta, sau đó lôi khăn tay thấm ướt nước, nhanh chóng lau chùi vài cái. Vết
bẩn lập tức hết sạch, chỉ còn vương lại vệt nước mà thôi. Làm xong, cô vui vẻ
ngẩng đầu kêu:

- Xong rồi, sạch bong
kin kít luôn.

- Em giỏi thật.

- Có gì đâu, chỉ là
chuyện vặt thôi! - Như Nguyệt nhoẻn miệng nói - Em là sinh viên mới, rất vui được
quen biết đàn anh. Sau này nhờ đàn anh giúp đỡ cho em.

- Được. Chúng ta chắc
chắn gặp nhau rất nhiều đấy! - Anh ta gật đầu đáp rồi thúc giục cô - Em mau làm
thủ tục đi, rồi cùng tham gia tiết mục văn nghệ chào đón tân sinh viên của trường.

- Vậy em đi nhé anh.

Cô tạm biệt anh ta rồi
nhanh chóng chạy ra ngoài tìm hai đứa bạn. Loay hoay hoài không thấy, cô đành
đi đến làm thủ tục, rồi gọi điện cho Như Ngọc. Như Ngọc bảo đã vào ngồi ở chỗ
văn nghệ rồi, có giữ cho cô một chỗ. Như Nguyệt bèn chen lấn tìm đến chỗ Như Ngọc.

- Sao bà có thể bỏ mặc
tui mà chạy ra đây như thế chứ? - Như nguyệt nhìn Như Ngọc trách.

- Tui nhắn tin cho bà rồi
mà! - Như Ngọc đẩy cho cô một ly nước.

Như Nguyệt lấy điện thoại
ra xem, quả nhiên là có tin nhắn, cô thở dài một cái rồi ngồi xuống nghe Như Ngọc
hí hửng bảo:

- Trường này đúng là có
nhiều anh đẹp trai nha. Ngay cả thầy giáo cũng rất đẹp trai, bà nhìn đi.

Như Ngọc chỉ tay lên
sân khấu đang ồn ào náo nhiệt, Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, ly nước trên tay
cô rơi xuống cái bịch.

Nước rơi xuống bắn tung tóe lên người Như Ngọc, cô tức giận
nhìn Như Nguyệt quát:

- Nè, tui đắc tội gì với
bà mà bà lại tạt nước tui thế hả. Bà tạt nước người ngoài thấy chưa đã tay à?

- Bà nói, bà nói người
đứng trên sân khấu là thầy à? - Như Nguyệt mặc kệ lời quát mắng của Như Ngọc,
cô nắm tay bạn mình kích động lay lay.

Như Ngọc bị lay mạnh
suýt chút cắn trúng lưỡi, bèn lấy tay cốc một cái lên trán Như Nguyệt, sau đó
vùng ra khỏi tay Như Ngọc mà mắng:

- Bà điên có cấp độ
thôi nha. Quen bà bao lâu nay, không biết bà lại có tật mê trai cấp độ nặng thế.
Vừa nhìn thấy trai đẹp liền kích động đến thế.

Như Nguyệt xoa xoa
trán, cô lườm đứa bạn đang mỉa mai mình:

- Bà không nhớ mấy anh
chị nói à. Làm sinh viên rất thoải mái, nhưng mà có một điều: Nếu gặp thầy cô
giáo lớn tuổi, thì mới thoải mải, vì thầy cô quan niệm, sinh viên là những em
đã lớn, và có ý thức, thầy cô sẽ không ép buộc sinh viên học mà để cho tự giác.
Nếu bạn tự giác, bạn sẽ ra trường, bạn không tự giác, bạn sẽ ở lại trường. Với lại,
thầy cô đã già, họ không còn nhiệt tình như trước nữa. Còn thầy cô giáo trẻ, họ
mới ra trường, đầy nhiệt huyết trong người, sẽ kèm chặt học sinh của mình. Nhìn
ông thầy kia đi, trẻ như thế, vậy thì… huhu, cuộc sống tự do của tụi mình sẽ ra
sao chứ.

Như Ngọc nghe Như Nguyệt
nói như thế, cô cũng bưng mặt rầu rĩ:

- Cầu trời cho giáo
viên dạy tụi mình đều là những giáo viên già.

Hai người đang sầu não,
bỗng thấy xung quanh tĩnh lặng, mới nhìn lên trên sân khấu, thấy anh chàng thầy
giáo trẻ lúc nãy đang ôm một cây đàn, ngón tay lướt dọc một lượt trên dây tạo
ra một âm thanh vang dội. Thầy giáo trẻ chỉnh sửa lại micro một lát rồi trầm giọng
nói:

- Các bạn đang bước vào
một cuộc sống mới, tùy theo cảm nhận của từng người mà ở đây trở thành mái nhà
mới, hay là địa ngục mới.

Anh ta dừng lại nhìn mọi
người mỉm cười, sau đó tiếp tục:

- Cho dù, ở đây là gì
đi chăng nữa… Tôi cũng hy vọng các bạn sẽ hòa mình với nơi này, dốc hết sức và
khả năng để chinh phục nó. Hy vọng đến một ngày được nhìn thấy các bạn thành
công. Cho dù thế nào, ở đây, các bạn cũng sẽ có nhiều người bạn mới cùng vui
cùng buồn với các bạn. Sau đây thầy xin hát tặng các bạn một ca khúc quen thuộc,
ca khúc “Cây đàn sinh viên”.

Mọi người đồng loạt vỗ
tay hoan hô vang dội. Sau đó tiếng đàn dạo lên đầy mộc mạc, khiến tất cả đều im
lặng lắng nghe.

Giọng ca mạnh mẽ và
trong trẻo cất lên:

Thời sinh viên có cây đàn ghita

Đàn ngân lên chúng ta cùng hòa ca

Có anh bạn xa nhà, có cô bạn nhớ cha cất vang cùng lời ca.

Đời sinh viên quý cây đàn ghita

Nhờ ghita mới quen nàng mời ca

Buông tiếng đàn tang tình tang tính

Hát lên bài nhớ thương, thương mến tình đồng hương.

Đời sinh viên sống trong tình bạn thân

Khi anh thấy buồn tôi nâng phím đàn, tính tang tính tình tang

Cùng dắt nhau qua những ngày gian khó

Cùng dắt nhau qua quãng đời sinh viên.

Như Nguyệt nhìn lên sân
khấu, ánh mắt trở nên mơ màng, đột nhiên thở dài nói với Như Ngọc:

- Bà nói đúng rồi đó,
tui mê trai cấp độ nặng rồi. Vừa gặp đã yêu rồi. Bà không nhìn thấy lúc nãy
đâu, người ta cười mà tim tui đập thình thịch luôn, giờ lại còn hát hay thế này
nữa. Nói xem, nói xem, đẹp trai, hát hay thế này, ai mà chịu nổi chứ.

- Khép cái miệng lại
đi, nước miếng chảy tùm lum kìa. - Như Ngọc phì cười nhìn Như Nguyệt bảo.

- Nào các bạn, hãy đứng
lên cùng các thầy và các anh chị tạo bầu không khí sôi động cho năm học mới với
bài hát “Tình Thơ”. - Thầy dẹp cây đàn rồi cầm micro đứng lên nói với mọi người.

Như Nguyệt hối hả kéo
Như Ngọc theo chân mọi người đứng lên, nhạc đệm bắt đầu, sân khấu trở nên đông
nghẹt khi các thầy cô trẻ kéo lên, cùng các anh chị mặc áo đoàn cùng nhún nhẩy
lắc lư theo điệu nhạc.

Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường

Hành lang ấy xa dần xa bước chân người

Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng

Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong

Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe

Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần

Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường

Hai đứa chung trường sao nghe vấn vương

….

Báo cáo nội dung xấu