Lão bà điêu ngoa của trẫm - Chương 042 - 048

Chương
42: Sứ Thần Ngoại Quốc (1)

Hoàng triều
Dạ Sát là một quốc gia rộng lớn có lịch sử vài trăm năm, sư tổ Tây Môn Phi suất
lĩnh thiên quân vạn mã trải qua nhiều năm tháng chinh chiến liên tục, rốt cục
thắng được địa vị bá chủ thiên hạ, lưu truyền đến đời Tây Môn Liệt Phong, trên
dưới cả nước đều đang trong giai đoạn hòa bình phồn vinh.

Tây Môn Liệt
Phong từ nhỏ đã tư chất hơn người, năm mười bốn tuổi đã được kế vị ngai vàng,
kinh nghiệm nhiều năm tham chính cùng với đầu óc thông minh cơ trí, đã tạo cho
hoàng triều Dạ Sát có một đời minh quân.

Rất nhiều nước
nhỏ xung quanh vì muốn được Dạ Sát hoàng triều che chở, cơ hồ hàng năm đều sẽ đến
Dạ Sát hoàng triều mà tiến cống, tại một quốc gia Phương Tây xa xôi, sau khi
nghe nói Dạ Sát hoàng triều là một quốc gia phồn vinh thịnh vượng liền rốt rít
phái sứ thần tới đây để học tập lễ nghi văn hóa.

Giờ khắc
này, bên trong Càn Thanh cung rực rỡ sắc màu, văn võ bá quan khẩn chương đứng ở
hai bên, mấy sứ thần phương Tây ăn mặc quái dị cùng với một đầu tóc vàng óng vô
cùng lễ phép đừng ở giữa trung tâm đại điện, bên cạnh là đại thần phiên dịch gấp
đến độ mồ hôi đầy đầu, bởi vì... Mấy vị sứ thần phương Tây này nói tiếng hắn
nghe hoàn toàn không hiểu.

Tây Môn Liệt
Phong ngồi trên chánh điện thì gấp rút chân mày nổi lên, trong đám sứ thần
phương Tây hình như có một vị hiểu được lời bọn họ vừa nói, ở trong quốc gia
này tựa hồ không ai có thể nghe hiểu được tiếng nói của bọn họ.

“Hoàng…
Hoàng đế bệ hạ…” Người kia đột nhiên mở miệng, nói một câu tiếng Trung vô cùng
không tiêu chuẩn, “Ta… Ta là…”

Kế tiếp, những
lời tiếp theo của hắn không có người nào nghe hiểu được, trên dưới cả triều
cùng lâm vào trạng thái ngượng ngùng.

“Ngươi nói
các ngươi đến từ đế quốc Frankish, tên của ngươi là An Đức Liệt?”

Ngoài Càn
Thanh cung, một nữ tử mặc bộ váy áo đỏ tuyệt mỹ thong dong mà ưu nhã chậm rãi tới
gần cửa đại điện, các đại thần bao gồm cả Tây Môn Liệt Phong đều hết sức khiếp
sợ nhìn cảnh tượng thanh tú trước mắt, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, trong miệng
nàng còn đang nói tiếng giống như tiếng của các sứ thần, hơn nữa còn nói lưu
loát khiến người khác không thể tin được.

“Cẩm Nhi…”

Tây Môn Liệt
Phong có chút kinh ngạc vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy bộ dáng thong dong của Mộ Cẩm
Cẩm trên mặt nở nụ cười hướng các sứ thần phương Tây hơi vuốt vuốt cằm, sau đó
không biết nàng nói một hơi những tiếng gì mà các sứ thần vốn trên khuôn mặt có
chút buồn bực nhất thời cười thật to.

Trên dưới
trong đại điện, chúng thần tử không khỏi lộ ra vẻ kinh dị, một phi tần nho nhỏ
như thế nào lại có thể khiến cho các sứ thần phương Tây vui vẻ như thế?

“Hoàng thượng,
vị An Đức Liệt tiên sinh này nói, hắn muốn tiến cử một số khoa học kỹ thuật của
đế quốc Frankish cho Dạ Sát hoàng triều, bao gồm cách nhuộm vải vóc, làm máy
móc công cơ giới… Ngoài ra, bởi vì bọn họ cảm thấy Dạ Sát hoàng triều chúng ta
đất rộng lại màu mỡ, rất có tiềm lực phát triển, cho nên muốn cùng chúng ta hợp
tác.”

“A?” Bị vẻ mặt
khôn khéo cùng thật tình của Mộ Cẩm Cẩm làm cho có chút mờ mịt, lông mày Tây
Môn Liệt Phong chau lên, “Máy móc công cơ giới là cái gì?”

Chương
43: Sứ Thần Ngoại Quốc (2)

“Máy móc
công cơ giới chính là…” Mộ Cẩm Cẩm suy nghĩ một chút, “Tỷ như quốc gia chúng ta
muốn xây dựng kiến trúc phòng ốc, nếu như dùng sức người, những thứ đá đất ngói
phải nhờ nhân lực để giải quyết, nếu sau khi chúng ta đã có thẻ chế tạo được
máy móc công cơ giới, thì việc xây dựng ở quốc gia chúng ta sẽ tiết kiệm được sức
người sức của rất nhiều.”

“Nói cách
khác, những kỹ thuật này đối với Dạ Sát hoàng triều mà nói, là vô hại hữu lợi rồi
phải không?”

Mộ Cẩm Cẩm
thật tình gật đầu, “Muốn Dạ Sát hoàng triều chân chính phồn vinh thịnh vượng, sẽ
phải không ngừng tiếp nhận các kỹ thuật tiên tiến của nước khác để có thể càng
ngày càng cường đại hơn.”

Mới vừa ở Cẩm
Tú cung, nghe bọn hạ nhân nghị luật rối rít nói trong cung có mấy nam tử quái vật,
cái gì mà tóc vàng mắt xanh là những sinh vật kì quái, lúc nàng còn ở thế kỉ
hai mươi mốt cũng đã thấy qua rất nhiều người ngoại quốc, nhưng sau khi đến cổ
đại, nàng chưa từng được thấy qua, cho nên thừa dịp người khác không chú ý, Mộ
Cẩm Cẩm liền len lén chạy tới Càn Thanh cung, nghe tiếng bọn họ nói chính là
Pháp văn, nàng âm thầm may mắn thời điểm khi còn học đại học, ngôn ngữ mình chọn
học đúng là Pháp Văn, bây giờ thật sự phát huy công dụng.

“Hừ! Thân chỉ
là một nữ lưu, địa phương ngươi nên ở phải là tẩm cung của mình mà không phải
là trong Càn Thanh cung trang trọng này.”

Đang trong
lúc Mộ Cẩm Cẩm âm thầm đắc ý, một đạo thanh âm đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của
nàng, theo tiếng nhìn lại, bên trái đại điện, một nam tử mặc bộ quan phục hoa lệ
khinh thường nhìn mình, nam nhân này tuổi tác trên dưới năm mươi mặt ra vẻ uy
nghiêm ỷ thế mạnh cộng thêm vài tia ngạo mạn.

“Chu đại nhân…”

Tây Môn Liệt
Phong vừa muốn mở miệng nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Mộ Cẩm
Cẩm hiện nên nụ cười lạnh, “Vị lão bá này, nếu như ngươi có thể cùng những vị sứ
thần của đế quốc Frankish này nói chuyện, ta dĩ nhiên nguyện ý đem công lao này
miễn phí hiến cho ngươi.”

“Lớn mật,
ngươi lại dám gọi Tể tướng đương triều là lão bá?”

“Tể tướng
đương triều?” Cẩm Cẩm liền giật mình một hồi, ngay sau đó lộ ra bộ dáng bừng tỉnh
đại ngộ, “Nga, thì ra vị lão bá này là phụ thân của người đứng đầu hậu cung
Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta, thất kính thất kính, nếu như sớm biết ngươi
cũng là một trong số những nhạc phụ đại nhân của đương kim thánh thượng, thì có
nói gì ta cũng phải lưu cho Tể tướng vài phấn kính trọng, Nhìn xem! Tiểu nữ tử
ta ánh mắt thật vụng về, Hoàng thượng, nếu Chu đại nhân khinh bỉ ta là một nữ
lưu, xem ra mấy vị sứ thần của Frankish đành phải để lại cho các người ứng phó
rồi.”

Vừa nói,
nàng vừa xoay người muốn rời đi, Tây Môn Liệt Phong liền vội vàng gọi để nàng dừng
cước bộ lại.

Chương
44: Sứ Thần Ngoại Quốc (3)

“Trẫm khi
nào thì nói để nàng đi?” Gương mặt tuấn tú giương lên, “Ở lại cho trẫm, những
tên quan phiên dịch ở đây chỉ biết một chút tiếng Anh, về phần ngôn ngữ của đế
quốc Frankish này bọn họ căn bản một chữ cũng không biết, cho nên trẫm muốn
nàng ở lại giúp trẫm phiên dịch.”

“Hoàng thượng,
ngài có điều không biết, vị Chu đại nhân này nghe nói là phụ thân của Nguyệt
quý phi đứng đầu hậu cung chúng ta, ta sợ đắc tội Chu đại nhân từ này về sau ở
trong hậu cung sẽ chịu khổ bị Nguyệt quý phi khi dễ, tiểu nữ tử đã rất nhu nhược
đáng thương, làm sao dám đi cả gan xúc phạm đến một nhà Chu thị cao cao tại thượng
a, thần thiếp quả thật là rất sợ.”

Nhìn nàng cố
gắng giả bộ dáng tiểu nữ nhân, Tây Môn Liệt Phong không nhịn được mà cười lên,
nha đầu này thật đúng là biết diễn trò, theo như hắn biết thì Nguyệt quý phi đã
bị nàng hại rất thê thảm.

Sau khi ho
nhẹ một tiếng, hắn làm ra vẻ uy nghiêm, “Cẩm Nhi, nàng ở lại, nếu như ngày sau
có ai dám sau lưng trẫm làm khó dễ nàng, nàng cứ nói với trẫm, trẫm sẽ trừng phạt
kẻ đó thích đáng.”

“Thật sự?”
Nàng xấu xa liếc tròng mắt.

“Vua không
nói đùa.”

“Nhưng là
hoàng thượng…” Tên Chu Bách Xuyên vừa muốn mở miệng liền nhận được ánh mắt vô
cùng bén nhọn của Tây Môn Liệt Phong.

“Chu đại
nhân, đây là lệnh của trẫm, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ sao?”

“Vi thần
không dám!”

“Vậy thì lui
ra cho trẫm!”

Cả bên trong
đại điện, chúng đại thần đều không thể tin được hoàng thượng của bọn họ lại vì
một phi tần nhỏ bé mà tức giận trách tể tướng đương triều.

Kế tiếp, Mộ Cẩm
Cẩm vận dụng kinh nghiệm từ thương nhân thế kỉ hai mươi mốt, vừa làm phiên dịch
nói cho Tây Môn Liệt Phong, vận dụng trí tuệ của mình, phát huy tiềm chất cao
thủ đàm phán, rất nhanh, nàng sẽ cùng sứ thần đế quốc Frankish hiệp đàm một khoản
làm ăn lớn rất có lợi.

Bị tiếng nói
hài hước cùng phản ứng nhạy bén của Mộ Cẩm Cẩm làm cho các sứ thần phương Tây
không ngừng cười ha ha, vừa tán thưởng vừa hướng về phía Cẩm Cẩm giơ ngón tay
cái lên, vừa không ngừng hướng Tây Môn Liệt Phong mãnh liệt nói một đống tiếng
mà hắn nghe xong căn bản không hiểu được gì.

Tây Môn Liệt
Phong khôn giải thích được liền đem ánh mắt dời về phía Cẩm Cẩm, nàng một bên
dùng ngôn ngữ của sứ thần nói chuyện, một bên dùng trung văn giải thích cho Tây
Môn Liệt Phong nghe.

“Bọn họ nói
ngươi cưới được một thê tử vô cùng giỏi, còn nói hoàng đế Dạ Sát hoàng triều quả
nhiên là nhân trung chi long (Rồng trong loài người), còn tán dương nữ nhân nước
chúng ta là bác học đa tài…”

Mộ Cẩm Cẩm vừa
giải thích, sứ thần phương Tây liền mãnh lực gật đầu.

Chương
45: Sứ Thần Ngoại Quốc (4)

Nhìn trên
khuôn mặt nhỏ nhắn mĩ lệ của nàng tỏa ra ánh dương sáng chói tự đắc, Tây Môn Liệt
Phong liền giương khóe môi xinh đẹp lên, trong mắt cũng toát ra mấy phần tán
thưởng.

Sau khi bãi
triều, Tây Môn Liệt Phong đem Mộ Cẩm Cẩm dẫn tới điện Dưỡng Tâm, hắn thật là
trăm triệu lần không nghĩ tới, cái tiểu nữ nhân vốn dĩ không có chút tiếng tăm
gì này lại có vẻ cao ngạo tài tình như vậy, xem ra, từ trước đến nay hắn đối với
nàng hiểu biết thật sự là quá ít.

“Nói mau, lần
này ngươi muốn làm sao cảm tạ ta?” Chân còn chưa bước vào cửa điện Dưỡng Tâm, Mộ
Cẩm Cẩm đột nhiên thoáng cái nhảy đến trước mặt Tây Môn Liệt Phong vương ngón
tay non nớt chỉ về hướng Tây Môn Liệt Phong, “Ta giúp ngươi một việc lớn như vậy,
trong tương lai không xa, quốc khố của Dạ Sát hoàng triều bạc sẽ như nước chảy
vào, cho nên…”

Nàng không
khách khí vươn một cánh tay ra, “Ngươi phải ban thưởng cho ta biết không.”

Buông thõng
người nhìn nàng đột nhiên vươn cánh tay nhỏ bé ra, hắn nhịn không được mỉm cười:
“Nào có người giống như nàng vậy, không có phép tắc quy củ gì cả, lại chủ động
hướng ta đòi phần thưởng.”

“Nga, thì ra
hoàng thượng Dạ Sát hoàng triều lại là một tên keo kiệt, thế nhưng mà keo kiệt
đến trình độ như vậy…”

“Nàng nữ
nhân này thật là to gan, ngay cả trẫm cũng dám châm chọc.” Hắn giơ tay lên nhẹ
nhàng gõ cái trán của nàng, “Chẳng lẽ nàng không sợ trẫm trong cơn tức giận sẽ
phán nàng trọng tội, sau đó thì đem nàng biếm vào lãnh cung sao?” Giả vờ bộ
dáng nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại không thể che giấu được ý cười nồng đậm.

Nhẹ xoa cái
trán có chút đau, Mộ Cẩm Cẩm đi theo sau hắn bước vào điện Dưỡng Tâm, một đám
cung nữ thái giám rốt rít hành lễ, nàng cũng không thích nhiều chuyện phất phất
tay nhỏ bé: “Không cần đa lễ, tất cả mọi người hãy mau bình thân.”

Nàng tự chủ
trương, làm một đám cung nữ thái giám bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, nữ nhân này
không muốn sống nữa ư, lại dám thay hoàng thượng làm chủ.

“Được rồi,
các ngươi đều lui ra đi.” Làm mọi người bất ngờ hơn chính là, Tây Môn Liệt
Phong chẳng những không có bởi vì hành vi của nàng mà tức giận, ngược lại còn lộ
ra vẻ mặt dung túng.

Đợi sau khi
mọi người rời khỏi, hắn đột nhiên một tay kéo lấy Cẩm Cẩm tiến vào trong ngực
mình, giơ chiếc cằm khéo léo của nàng lên, gương mặt tuấn mỹ như tượng đúc dần
hiện ra vẻ cưng chiều. “Nói cho trẫm biết, nàng muốn được thưởng cái gì? Trang
sức quý hiếm? Danh phận địa vị? Vàng bạc châu báu? Hay là…”

“Ta nghĩ muốn
xuất cung đi chơi.” Nàng đột nhiên mở miệng yêu cầu nói.

“Xuất cung?”

Nàng dùng sức
gật đầu, “Không sai, kể từ khi ta tới hoàng cung này đến giờ, chưa một lần được
ra ngoài cửa cung, đối với thế giới bên ngoài, ta thật tò mò muốn chết, cho nên
ta nghĩ muốn ra bên ngoài để có thể được từng trải, nghe nói…”

Chương
46: Sứ Thần Ngoại Quốc (5)

“Không cho
phép!”

Không đợi
nàng nói xong, liền thẳng thừng cự tuyệt.

“Uy!”

“Cẩm Nhi,
thân là nữ nhân, sứ mạng của nàng ngoại trừ ở bên cạnh phụng dưỡng trẫm thật tốt,
những thứ khác cũng đừng mong muốn.” Lòng dạ của nữ nhân thật khó lường, lại
dám can đảm hướng hắn thỉnh cầu xuất cung, nếu đổi thành phi tần khác đã sớm bị
ném ra ngoài cho loạn côn đánh chết.

“Tây Môn Liệt
Phong, ngươi nói mà không giữ lời.”

“Lớn mật,
người nào đồng ý cho nàng gọi thẳng tên họ của trẫm.” Trong khẩu khí lộ ra tức
giận khó nén.

“Hừ! Ta không
có trực tiếp gọi ngươi là bại hoại khốn khiếp đã coi là giữ mặt mũi cho ngươi lắm
rồi.” Mộ Cẩm Cẩm không khách khí đẩy thân thể hắn ra, xoay người chạy về phía cửa.

Đột nhiên
cánh tay bị giữ chặt, Cẩm Cẩm cảm giác mình thoáng cái bị khống chế, ngẩng đầu lên,
chạm vào mắt là khuôn mặt lãnh khốc kinh người của Tây Môn Liệt Phong.

“Tại sao
nàng luôn luôn ngỗ nghịch tới quyền uy của trẫm, không phải chỉ một lần mà tới
ba bốn lần?”

“Bởi vì ta
không phải người thời đại các ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái, ta
làm sao lại biết nói Pháp Văn? Làm sao có tư tưởng khác người? Làm sao mỗi lần
đối với ngươi đều lên tiếng bất tuân sao? Thậm chí ngay cả nghi lễ quỳ lạy tối
thiểu nhất ta cũng không cách nào thực hiện được?”

Nàng một hơi
nói nhiều như vậy, “Tây Môn Liệt Phong, nữ nhân đứng trước mắt ngươi này linh hồn
đến từ thế kỷ hai mươi mốt, thời đại đó, giữa nam và nữ là bình đẳng, hơn nữa
trong gia đình còn tuân theo chế độ một vợ một chồng…”

“Cho nên
nàng nghĩ muốn nói cho trẫm biết, ở trong hậu cung này, trừ phi trẫm chỉ chuyên
cưng chiều một mình nàng, nếu không, nàng liền không ngừng tìm cách trốn đi khỏi
cung để uy hiếp tới trẫm, có đúng hay không?”

“Tây Môn Liệt
Phong, không cần thiết phải nghĩ người khác ai cũng là tiểu nhân chỉ biết diễn
trò làm xiếc, Mộ Cẩm Cẩm ta không có tâm cơ trí tưởng tượng như ngươi.” Bất mãn
hô lên một tiếng, một loại cảm giác phảng phất bi thương làm cho Cẩm Cẩm trong
thời gian chưa đầy nửa khắc bỗng chốc nước mắt tràn mi.

“Cẩm Nhi…”

Thấy nước mắt
của nàng, tuy là tận đáy lòng vì nàng đối với mình phản nghịch mà sinh ra oán
giận, nhưng cũng không đành lòng nhìn nàng rơi lệ.

Vững vàng
đem nàng ôm vào trong ngực của mình, hắn nhẹ nhàng vỗ bờ vai nàng run rẩy, “Tốt
lắm tốt lắm, trẫm trách lầm nàng, đừng khóc nữa.”

Ai! Lần đầu
tiên trong đời, hắn lại hướng một nữ nhân cúi đầu cao quý xuống.

Mà Mộ Cẩm Cẩm
núp trong ngực của hắn, mặc dù đồng thời giận cùng đau lòng nhưng cũng vì hành
động, lời nói cưng chiều của hắn mà cảm thấy được hạnh phúc.

Nam nhân cao
cao tại thượng trước mắt này, hắn thật có thể dung túng cho những tùy hứng của
mình sao?

Chương
47: Rời Cung (1)

Trên có
chính sách, dưới có đối sách!

Nếu như Tây
Môn Liệt Phong ngoan cố không để cho nàng xuất cung, nàng liền thừa dịp hắn bận
nhiều việc… Công sự chất đầy, len lén đem y phục của Tiểu Thuận Tử thái giám
trong Cẩm Tú cung mặc vào người mình, không nghĩ tới đi một đường lại không có
ai nhận ra nàng là thân nữ nhi.

Đi tới cổ đại
lâu như vậy, ngày ngày buồn bực trong hậu cung hoa lệ này, nàng cảm giác mình rất
nhanh liền chết vì chán, nếu không đi ra ngoài nhìn ngắm bầu trời, nàng nhất định
sẽ mắc chứng oán phụ náo loạn khuê phòng.

Nàng đem một
chút đồ trang sức vài ngày trước Tây Môn Liệt Phong ban thưởng cho để vào trong
tay áo, xuất cung, tính toán tìm một cửa hàng cẩm đồ đổi thành ít bạc vụn, vừa
lúc trong cung có xe ngựa đưa đồ ăn đi qua, thừa dịp người chưa chuẩn bị, Cẩm Cẩm
len lén tiến vào đáy xe, đưa đồ ăn xong, phu xe giục ngựa vội vàng hướng cửa
chính cung mà đi.

Ở thời điểm
đi qua cửa cung, xe ngựa đột nhiên dừng lại, sau đó, nàng nghe được thị vệ giữ
cổng theo thông lệ tra hỏi cái gì đó, nắm chặt thanh gỗ dưới đáy xe Mộ Cẩm Cẩm
cảm giác mình rất nhanh không thể chống đỡ nổi nữa rồi, thiệt là, một lão ba bá
đưa đồ ăn, chẳng lẽ lại là gian tế của quốc gia khác.

Bên tai, đột
nhiên truyền đến thanh âm của vó ngựa, phu xe vốn đang dừng xe ở cửa cung tựa hồ
cảm thấy kinh sợ, hắn vội vàng vung dây cương kéo ngựa mà liều mạng chạy về
phía cửa cung, con ngựa này bị động tác bất ngờ làm cho sợ hí dài một tiếng,
hai chân dùng dài dùng sức nhấc lên, Mộ Cẩm Cẩm vồn là chộp vào thành dưới đáy
xe thân thể nhỏ gầy vì thế mà bị văng ra xa vài mét.

Do con đường
làm bằng đá trơn bóng, Cẩm Cẩm liên tiếp bị lăn lông lốc vài vòng, mắt thấy một
chú bạch mã cao lớn đang chuẩn bị dẫm lên trên người của nàng, chủ nhân trên
lưng ngựa liền dùng sức kéo dây cương.

Mạng nhỏ thiếu
chút nữa liền tiêu tùng dưới vó ngựa, Mộ Cẩm Cẩm ôm một bụng tức giận đứng lên,
“Uy!” Nàng không khách khí đưa tay chỉ hướng nam tử ngồi trên lưng ngựa, “Ngươi
rốt cuộc có biết cưỡi ngựa không thế? Có biết ta thiếu chút nữa là bị thối mã
khốn khiếp dưới mông ngươi giết chết hay không?”

Nàng ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn, đón ánh mặt trời nhìn người đang ngạo nghễ ngồi trên lưng
ngựa lại là một nam tử trẻ tuổi trên dưới hai mươi, một đầu tóc đen buộc lên
cao, trên khuôn mặt tuấn tú như quan như ngọc tản ra anh khí làm cho người ta
hít thở không thông, người trẻ tuổi trước mặt này đang mặc một bộ trường bào
xanh thẳm, nếu dựa theo thuyết pháp của thế kỷ hai mươi mốt, tiểu tử này thân
cao phải hơn một trăm tám mươi centimét.

Chương
48: Rời Cung (2)

Tốt cho một
khuôn mặt tuấn tú mê chết người này, nếu như Tây Môn Liệt Phong mang một vẻ đẹp
cuồng dã áp bức người khác, thì tiểu tử này đẹp trai theo kiểu quý tộc ưu nhã
điển hình.

Hắn cúi thấp
đầu ngạo mạn nhìn nàng, trên cả khuôn mặt không có dư thừa một nụ cười, khuôn mặt
lãnh khốc như vậy, làm cho nàng không khỏi nhớ tới Tây Môn Liệt Phong, lại nói,
tên tiểu tử này vẻ ngoài cùng Tây Môn Liệt Phong có đến sáu phần tương tự…

“Cẩu nô tài,
ngươi thật to gan, thấy bổn vương vì sao không quỳ?” Tây Môn Tĩnh Phi ngồi trên
lưng ngựa, không nghĩ mình vừa tới kinh thành liền gặp phải một tiểu thái giám
không biết trời cao đất rộng này.

Bất quá… Tiểu
thái giám trước mắt này nhìn thật thanh tú, một đôi con mắt tròn vo lộ ra linh
khí khiến người ta mê muội, da tay của hắn thì non mềm giống như của một cô
nương luôn ở trong khuê phòng, một thân vóc dáng cũng không giống nam nhân.

Nếu tiểu
thái giám xinh đẹp này là nữ nhi, không biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu nam tử
trong thiên hạ.

Phun! Hắn rốt
cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Mà Mộ Cẩm Cẩm
đứng dưới vó ngựa nghe được hắn tự xưng Bổn vương, cùng với bọn thị vệ phía sau
nhìn thấy nam hài trên lưng ngựa thì rối rít quỳ xuống dập đầu.

“Nô tài thỉnh
an Vĩnh Bình vương gia.”

Vĩnh Bình
vương gia? Cẩm Cẩm mắt to vừa chuyển, kia là đại nhân vật a? Tại sao nàng ở
trong cung cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua?

“Ai có thể
nói cho ta biết tên tiểu thái giám này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn tại
sao lại từ dưới xe ngựa văng ra?”

“Ách…” Mấy
thị vệ liền đem tầm mắt dời về phía Mộ Cẩm Cẩm, ngay cả người phu xe cũng bị
làm cho sợ đến nét mặt già nua kinh hoàng.

Bị mọi người
cùng nhau nhìn chăm chú Mộ Cẩm Cẩm lúng túng vung lên hai ngón tay, “Này! Các vị
thị vệ đại ca, ta là Tiểu Đức Tử bên cạnh hoàng thượng a, các người biết đấy?
Trước đó vài ngày hoàng thượng còn phái ta đi Thúy Hoa lâu mua bột phấn nước
mà, ngài nói muốn tặng cho Nguyệt quý phi làm lễ vật, thấy không! Nguyệt quý
phi sau khi nhận được lễ vật của hoàng thượng liền la hét kêu muốn có nữa, cho
nên hoàng thượng lại phái ta ra cung mua thêm một chút.”

Thuận miệng ứng
đáp luôn luôn là bản lãnh của Mộ Cẩm Cẩm a.

“Vậy ngươi
vì sao phải núp ở dưới đáy xe ngựa? Mà không phải dùng kim bài của hoàng thượng
mà quang minh chánh đại xuất cung?” Tây Môn Tĩnh Phi lạnh giọng hỏi.

“Cái này…
Ngài cho là vì đâu, nói ra thì rất dài…” Cẩm Cẩm một bên kéo dài thanh âm, một
bên cố gắng ở trong đầu tính toán nên ứng phó với thối tiểu quỷ trước mặt như
thế náo.

Đột nhiên!
Nàng linh cơ vừa động, hất hàm lên, nàng mập mờ hướng Tây Môn Tĩnh Phi chớp mắt
vài cái, động tác này khiến cho Tĩnh Phi giật mình cả người run lên, “Ta len
lén nói cho ngài biết…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3