Lão bà điêu ngoa của trẫm - Chương 016 - 022

Chương
16: Thọ Yến Của Đế Vương (1)

“Hoàng thượng,
chúng nô tài vừa nghe hình như có một chút thanh âm kỳ quái, có phải hay
không...”

Lời của bọn
họ còn chưa có nói xong, Tây Môn Liệt Phong cao ngạo đứng ở đó vung cánh tay
lên làm cắt đứt mọi động tác.

“Tốt lắm,
nơi này không có chuyện của các ngươi, đều lui ra đi.”

“Dạ!” Mọi người
mặc dù đều không giải thích được, nhưng ngoài ý muốn bọn họ lại phát hiện ra chủ
tử trên mặt từ trước đến giờ không hiểu cười là cái gì, lại cư nhiên hé ra một
nụ cười mỉm.

Lão thiên!
Hoàng thượng cười! Này có phải hay không có chút quá khoa trương a?

Trinh Quán
mùa thu năm năm mươi sáu…

Hoàng đế Dạ
Sát hoàng triều Tây Môn Liệt Phong ở trong cung tổ chức yến tiệc, bởi vì hôm
nay là là ngày hắn tròn hai mươi bốn tuổi, toàn bộ trên dưới bá quan văn võ
trong triều rốt rít đến đây ăn mừng, trừ những người đó ra, các Tần phi trong
cung cũng được mời đến đại điện tham gia tiệc chúc thọ của hoàng thượng.

Mỹ nhân, rượu
ngon, ca múa mừng cảnh thái bình…

Ở trong đại
điện huy hoàng này, tích tụ chừng hơn trăm người, Mộ Cẩm Cẩm từ nhỏ đến lớn là
lần đầu tiên tham gia tiệc hội quy mô lớn như vậy.

Nàng lần trước
nghĩ muốn đi tìm lão hoàng đế không cẩn thận bị lạc trong cung, may là Thu Nguyệt
thiếp thân thị nữ kịp thời tìm được nàng, nàng tìm thái y tới bắt mạch cho
nàng, lại kê đơn thuốc cho nàng, vạn phần thuốc bắc mười mấy hai mươi loại, những
thứ kia làm cho người ta vừa nghe xong liền thấy đau đầu, Thu Nguyệt trung
thành suýt chút nữa là đem nàng giết sống.

Không quá ba
ngày, thái giám liền truyền chỉ, ngày sinh của hoàng thượng, yêu cầu tất cả tần
phi trong hậu cung đều phải tham gia, hắc hắc! Cái gọi là cừu non dâng miệng
sói, lại không phải tốn chút công sức nào, nàng vừa còn muốn đi tìm lão hoàng đế
thảo luận vấn đề ly hôn đâu.

Nhưng là…
Trên đại điện người có phải hay không cũng quá nhiều a, rất xa, nàng nhìn thấy
một thân hình nam tử cao lớn ngồi trên ghế hoàng đế, đáng tiếc nàng ở vị trí
quá xa, đối phương dung mạo lớn lên thế nào nàng chỉ thấy mơ hồ không rõ, nói vậy
địa vị của cái thể xác bên ngoài vị Cẩm phi này nhất định rất thấp, nếu không
nơi ngồi làm sao lại bị ném tới tận cửa.

Bất quá - Mộ
Cẩm Cẩm kiễng chân nhìn quanh chừng ba phút hai mươi tám giây đồng hồ, nếu nói
lão hoàng đế trong suy nghĩ của nàng thật giống như không có già như vậy.

Trên đại điện
ngoại trừ các văn võ đại thần đến chúc thọ, còn lại cơ hồ tất cả đều là các loại
mỹ nữ, cho nên bất kể vị hoàng đế kia lớn lên là tròn dẹp, đẹp xấu như thế nào,
nàng nhất định vẫn sẽ hưu phu, hừ! Nàng cũng không có hứng thú lưu lại cái địa
phương quái quỷ này cùng những nữ nhân trang điểm cùng trang phục tỉ mỉ xinh đẹp
để tranh giành lão công.

Chương
17: Thọ Yến Của Đế Vương (2)

Cung nữ lần
lượt mang các khay mỹ vị món ngon lên đặt trên bàn, nhìn những thứ trước mắt
này nàng từ xưa đến nay đều chưa có thấy qua cũng chưa từng xuất hiện trong từ
điển món ăn của nàng. Mộ Cẩm Cẩm kém chút nữa là chảy nước miếng tại chỗ.

Trong thời
điểm yên tĩnh lúc tất cả mọi người nâng chén chúc mừng hoàng thượng vạn phúc, Mộ
đại tiểu thư lại sắn hai ống tay áo, nắm lên một cái đùi gà nhét vào bên trong
miệng của mình, ừ! Thơm quá! Không hổ là đầu bếp cung đình nổi danh, ngay cả
trong khách sạn năm sao Đài Bắc cũng khôn làm ra được mùi vị ngon miệng này a.

Ngồi ngay ngắn
tại vị trí cao nhất ở đại điện, Tây Môn Liệt Phong vừa mới hạ chén rượu trong
tay xuống, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy tiểu nữ tử lá gan lớn mấy ngày trước đột
nhiên xông đến nơi hắn luyện công, nữ nhân này ban đầu mới vừa vào cung, hắn
nhìn trúng nàng tựa như tiên tử vẻ đẹp cùng người khác bất đồng, không nghĩ tới
nữ nhân này trời sinh nhát như chuột, lần đầu tiên khi hắn muốn cưng chiều nàng
cứ nhiên bất tỉnh, làm hại trong cơ thể hắn dục hỏa không có chỗ phát tiết,
suýt nữa tạo thành bệnh sinh lý tàn tật, cuối cùng, trong cơn tức giận, hắn đem
nữ nhân này liệt vào hàng ngũ cự tuyệt lui tới, thời gian khoảng ba năm, không
nghĩ tới may mắn lại gặp nàng một lần.

Chẳng qua
là, sau ba năm, nữ nhân này dung mạo vẫn như cũ, nhưng tính cách thì...

Tây Môn Liệt
Phong trong lòng đang bận suy nghĩ, bỗng hắn kinh ngạc nhìn đến Mộ Cẩm Cẩm thế
nhưng lại giống như quỷ chết đói ngồi một chỗ mãnh liệt gặm cắn, lão thiên! Tướng
ăn của nàng…

Trên dưới đại
điện văn võ bá quan đang nhìn đến chủ tử của bọn họ tầm mắt rơi trên đầu Mộ Cẩm
Cẩm, mọi người tất cả cũng đuổi theo tầm mắt của hắn rốt rít nhìn về phía Mộ Cẩm
Cẩm.

Mộ Cẩm Cẩm
đang thô lỗ cầm một cái đùi gà rán ngồi trên ghế gặm ăn, tất cả mọi người đổ dồn
ánh mắt nhìn về phía nàng, Thu Nguyệt thủy chung đứng ở đằng sau không nhịn được
đụng đụng cánh tay của nàng.

“Tiểu thư,
người có thể hay không ưu nhã một chút a?” Thu Nguyệt một bộ lo lắng hãi hung,
nơi này chính là đại điện của hoàng thượng, nhưng là nàng không có nghĩ đến tiểu
thư kiêu ngạo của mình lại làm ra động tác thô lỗ như vậy.

Mới cắn được
vài miếng Mộ Cẩm Cẩm có chút buồn bực liếc mắt: “Cho nên ta ghét nhất mấy thứ
người cổ đại làm bộ làm dáng, ăn cái gì thì cứ chính là ăn thôi, từng ngụm từng
ngụm ăn mới đủ sảng khoái.”

Không có
hình tượng đánh một cái ợ thật to, nàng giơ lên một nửa cái đùi gà thật lớn hướng
mọi người một nụ cười mê hoặc.

“Này! Các vị
thúc thúc bá bá tỉ tỉ, các người cứ tự nhiên!”

Sau khi nghe
được một câu thăm hỏi, trên đại điện xuất hiện một chút ít khiếp sợ, mọi người
không thể tin được trừng mắt nhìn cô gái này, mặc dù lớn lên xinh đẹp như hoa,
nhưng là tinh thần của nàng có phải hay không có một chút… thất thường a?

Chương
18: Thọ Yến Của Hoàng Thượng (3)

Ưu nhã ngồi
trên ghế rồng Tây Môn Liệt Phong thú vị nhìn vị trí cách mình rất xa, nhưng lại
là nữ nhân tồn tại trong trí nhớ hắn.

Mộ Cẩm Cẩm
trái nhìn, phải nhìn, tại sao vừa nãy trên đại điện còn xôn xao tiếng nói không
ngừng đột nhiên lại yên lặng như tờ, chẳng lẽ nàng nói cái gì đại nghịch bất đạo
rồi?

“Các vị các
vị, hôm nay là sinh nhật hoàng đế bệ hạ vĩ đại và chí cao của chúng ta, ta cung
chúc hoàng thượng tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất, hoàng thượng vạn tuế
vạn tuế vạn vạn tuế!” Vô luận như thế nào, trước chân chó một chút mới luôn là
có lợi.

Toàn bộ các
quan cùng tần phi trong đại điện đều bị bộ dạng tức cười của Mộ Cẩm Cẩm làm cho
không hiểu ra sao, mà thủy chung vẫn duy trì dáng vẻ uy nghiêm Tây Môn Liệt
Phong chậm rãi đứng lên thân hình cao lớn bước xuống long ỷ, thời điểm khi hắn
lững thững từng bước đến gần trước mặt Mộ Cẩm Cẩm, Cẩm Cẩm trong tay còn đang cầm
nửa cái đùi gà đột nhiên quát to một tiếng.

“Là ngươi!”
Nàng đột nhiên quát to một tiếng, thuận tay đem một nửa đùi gà đang cắn dở chỉ
hướng mũi Tây Môn Liệt Phong, “Ta nhận ra được ngươi, ngươi không phải là thị vệ
ngày đó kia không…”

“Lớn mật, lại
dám đối với hoàng thượng vô lễ như thế, còn không quỳ xuống nhận tội!” Thái
giám bên cạnh hoàng thượng mặt cắt không còn giọt máu nói.

“Hoàng thượng?
Ngươi nói cái tiểu tử này là hoàng thượng?” Mộ Cẩm Cẩm khoa trương cười to ba
tiếng, rồi sau đó, thấy trên mặt mọi người ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng đột
nhiên trong nháy mắt ngừng cười toan tính, tiểu tâm dực dực đến gần trước mặt
Tây Môn Liệt Phong, nàng thần thần bí bí đem khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào
gương mặt tuấn tú của đối phương.

“Ngươi thật
sự là hoàng thượng?”

Gương mặt tuấn
mỹ cụp xuống nhìn người trước mặt, Tây Môn Liệt Phong trên mặt nghiêm nghị lạnh
lùng đưa mắt nhìn nàng hình dáng khuôn mặt nhỏ nhắn một bộ ngu ngốc. “Trẫm
không phải là người trong miệng ngươi nói lão hoàng đế ngửa lưng sai người, hàm
răng không đồng đều, có phải hay không có một chút thất vọng a?”

“Cái này…” Cẩm
Cẩm bị lời hắn nói xong gương mặt đỏ đến tận tai, “Nói cũng không thể nói như vậy,
ai bảo lần trước thời điểm khi ta thấy ngươi ngươi không đem thân phận thật của
mình nói cho ta biết, do ngươi một mình làm việc không có nguyên tắc.”

Có lầm hay
không a, tiểu tử đại suất ca siêu cấp quốc tế bị nàng dụ dỗ dĩ nhiên là hoàng
thượng quốc gia này, thật là làm cho lòng người không công bằng, lớn lên vừa đẹp
trai, vóc người lại chuẩn, hơn nữa còn có quyền thế cao nhất, ghen tỵ a ghen tỵ
a!

“Thân là phi
tử của trẫm, ngươi lại ngay cả trẫm hình dáng như thế nào cũng không nhớ được,
Cẩm phi, ngươi không nhận biết trẫm, nhưng là trẫm nhận được ngươi.” Nếu như nữ
nhân này muốn dùng chiêu giả quên này để chơi với hắn, hôm nay nay hắn sẽ theo
nàng chơi thật tốt.

Chương
19: Thọ Yến Của Đế Vương (4)

“Còn cái
chuyện thù lao kia… Nói đến chỉ sợ rất dài.” Mộ Cẩm Cẩm tao nhã nghiêng đầu một
cái, “Cái kia… Hoàng đế nha, chờ yến tiệc sinh nhật của ngươi làm xong, thuận
tiện tới tẩm cung của ta một chuyến, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Nàng vừa dứt
lời, trên dưới đại điện hít vào một ngụm khí lạnh.

Này! Nữ nhân
trước mắt này quả thật là không muốn sống nữa, nàng cư nhiên dám ra lệnh cho
hoàng thượng ngôi cửu ngũ.

“Không nghĩ
tới mấy ngày không nhìn thấy, Cẩm phi lá gan cũng lớn thêm không ít.” Đột nhiên
nghe thấy một đạo tiếng nói, Mộ Cẩm Cẩm ký quái vung khuôn mặt nhỏ nhắn lên,
trước mắt nàng lại là cái người từng nhìn qua một lần trong đĩa CD ở nhà nàng -
Nguyệt quý phi.

Nữ nhân này
điêu ngoa không giảm, khí phách như cũ, nhưng nàng vẫn chưa quên nữ nhân này bởi
vì ghen tỵ với sắc đẹp của Cẩm phi mà dùng mọi biện pháp khi dễ đối với cái người
Mộ Cẩm Cẩm vô tội đáng thương kia.

“Hoàng thượng,
đối với loại nữ nhân không biết trời cao đất rộng này, nếu như ngài nhật định
không trừng phạt thật nghiêm, sợ là hậu cung ngày sau, sẽ loạn thành một đoàn.”

“Ta nghĩ
trong hậu cung, cũng bởi vì có loại người như ngươi ghen tỵ cùng với tâm nhỏ
nhen mới chân chính làm loạn thành một đoàn!” Mộ Cẩm Cẩm không cam lòng yếu thế
hất hàm lên tiếng: “Đừng cho là ta không biết ngươi ghen tỵ với bộ dáng của ta
so sánh với ngươi xinh đẹp hơn, cho dù ngươi đem son phấn đủ mọi màu phấn bôi
lên mặt, trên đầu xiên đầy châu báu vàng bạc giá trị liên thành, nhưng trong
linh hồn ngươi thì không phải là vẫn cứ nhỏ nhen hèn hạ như vậy.”

“Ngươi...”
Nguyện quý phi giận đến mắt hạnh tròn to, nàng đột nhiên một tay kéo cánh tay
Tây Môn Liệt Phong, “Hoàng thượng, người nên vì nô tì làm chủ, Cẩm phi nàng khi
dễ ta…”

“Là ai khi dễ
ai, tất cả mọi người đều quá rõ ràng.” Mộ Cẩm Cẩm khinh thường ôm hai cánh tay,
“Trên đầu bất quá chính là đeo một con châu sai quốc mẫu Đông Tấn, liền ra vẻ
ta đây, ngươi chính là cái loại người này ở trong lòng nghĩ một đằng nhưng lại
nói một nẻo, trên thì nước mũi chảy ròng ròng, đúng là nữ nhân độc ác rất thối.”

Nước mũi chảy
ròng ròng? Rất thối? Tây Môn Liệt Phong trong lúc nhất thời bị làm cho hồ đồ.

“Hoàng thượng,
người mau nhìn a, Cẩm phi nàng lại dám ở trước mặt các văn võ bá quan mà vũ nhục
thần thiếp, nếu như hoàng thượng không vì thần thiếp làm chủ, thần thiếp thật
không muốn sống nữa, ô ô ô…”

“Vậy chúng
ta cùng xuống âm phủ a!” Hừ! Nữ nhân này thật đúng là một diễn viên tài ba.

Thu Nguyệt đứng
ở phía sau Mộ Cẩm Cẩm khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa cho tái mét, trời ạ! Tiểu thư của
nàng lúc nào trở nên lợi hại như thế?

“Cẩm phi, mặc
dù hôm nay là ngày sinh của trẫm, nhưng trẫm cũng không muốn nhìn thấy loại hậu
cung tranh đấu này xuất hiện ở trên điện, nếu như nàng không muốn chọc cho trẫm
tức giận, thì đừng để trẫm nhìn thấy cách cư xử tùy hứng, đại nghịch bất đạo của
nàng, nếu không trẫm liền đem nàng vào lãnh cung!” Thân là vua một nước, Tây
Môn Liệt Phong cũng không thể dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân ở trước mặt hắn
làm đủ trò càn rỡ, mặc dù nàng là người mà hắn đã bắt đầu sinh ra to mò, hứng
thú.

Chương
20: Thọ Yến Của Đế Vương (5)

“Tốt, hoan
nghênh ngươi tùy thời đem ta vào đó!” Thấy người nam nhân trước mắt che chở cho
Nguyệt quý phi như vậy, nàng đột nhiên phát hiện lồng ngực của mình có chút khó
chịu.

“Ngươi thật
to gan...”

“Ta biết
ngươi thân là hoàng thượng, có thể từ trước đến nay chưa từng có ai dám ngỗ nghịch
như vậy trước mặt ngươi, nhưng là cho dù ngươi nghĩ mình có quyền uy chí cao tới
đâu, cũng nhờ cậy ngươi phải tìm đúng đối tượng mà tức giận, từ đầu tới cuối, ở
trong hậu cung bị người kia khi dễ, chèn ép là Mộ Cẩm Cẩm ta, hoàng thượng
ngươi bận trăm công nghìn việc, có thể không có thời gian đi quanh hậu cung
nhìn rõ mọi việc, bất quá ta có thể nhắc nhở hoàng thượng đại nhân ngươi một tiếng,
vị Nguyệt phi đứng cạnh ngươi này có bề ngoài thiên sứ, nhưng tâm địa lại độc
ác như rắn rết, ngươi nghĩ phạt ta dĩ nhiên ta cũng không có biện pháp phản
kháng, nhưng trong đáy lòng ta không phục.”

Mộ Cẩm Cẩm một
hơi đem hết những lời này nói ra khỏi miệng, trong điện an tĩnh đến mức ngay cả
tiếng thở dốc của mọi người cũng nghe được rõ ràng.

Tây Môn Liệt
Phong có chút kinh ngạc nhìn Mộ Cẩm Cẩm trước mắt, tiểu nữ tử này từ khi bắt đầu
xuất hiện lại trong trí nhớ hắn, tại sao lại trở nên lớn mật như vậy, lần này
cuồng ngôn loạn ngữ rõ ràng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng là hắn
lại không thể không bội phục dũng khí cùng quyết đoán của nàng.

“Hoàng thượng...”

Nguyệt phi vừa
định mở miệng nói chuyện, lại bị ánh mắt âm lạnh của Tây Môn Liệt Phong rút trở
về.

“Lui ra!”

“Nhưng là...”

“Trẫm nói lui ra!” Hắn ngữ khí tăng thêm vài phần, Nguyệt
quý phi sắc mặt trở nên khó khăn hai gò má vì nén giận mà trở nên đỏ hơn, nhưng
ngay sau đó vẫn phải không tình nguyện mà một lần nữa trở lại ngồi trên vị trí
cũ.

Mộ Cẩm Cẩm không sợ hãi đón nhận khuôn mặt tuấn tú mà lạnh
băng của Tây Môn Liệt Phong, đối phương lúc này cũng là dùng ánh mắt nghiêm nghị
nhìn chằm chằm nàng.

Giữa hai người ánh mắt lần lượt thay đổi rồi tập chung
vào nhìn thẳng đối phương, phát ra vô số tia lửa nguy hiểm.

“Trẫm nhớ kỹ ngươi!”

Không biết qua bao lâu, đôi môi xinh đẹp của Tây Môn Liệt
Phong khẽ phát ra mất chữ này, không đợi Mộ Cẩm Cẩm kịp phản ứng, hắn đã di
chuyển thân hình cao lớn một lần nữa trở lại vị trí của mình.

“Các ái khanh, tiếp tục yến tiệc.”

Một tiếng ra lệnh, trên đại điện một lần nữa lại trở lên ồn
ào náo nhiệt.

Mà Mộ Cẩm Cẩm vẫn còn đứng yên tại chỗ kia thì vẫn còn
đang lâm vào trong suy nghĩ của mình, người kia tuy trẻ tuổi nhưng lại khiến
cho người ta cảm thấy một loại áp bách vô hình.

Chương 21: Khinh Thường (1)

Hừ!

Anh tuấn nhiều tiền lại quyền cao chức trọng thì thế nào?

Nàng Mộ Cẩm Cẩm cũng sẽ không bởi vì lão công cổ đại của
cái thân thể này tuy là một nam nhân có bộ dạng rất rất đáng khen mà liền buông
tha cho kế hoạch làm hiệp nữ của mình.

Huống chi, thối hoàng đế kia vừa tự phụ vừa ngạo mạn bên
cạnh còn có vô số mỹ nữ, từ khi còn nhỏ qua ti vi đã sớm mắt thấy tai nghe quá
nhiều Tần phi cung nữ chịu nhiều ủy khuất chết ở trong hậu cung, cho nên vì cái
mạng nhỏ này của mình phải suy nghĩ kĩ lại, nàng tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi
vùng đất nhiều thị phi này thì tốt hơn.

Từ sau bữa tiệc lần trước, nàng không có cơ hội nhìn thấy
cái tên kia nữa, thì ra là trong hậu cung này lại nhiều quy củ phức tạp như vậy,
Hoàng thượng cao cao tại thượng không phải là người nào muốn gặp là gặp được.

Nhưng là trên có chính sách dưới có đối sách, người mà Mộ
Cẩm Cẩm nàng muốn gặp không tin là không tìm thấy được!

Cẩm Cẩm nắm chặt thời cơ, đợi cỗ kiệu cách mình càng ngày
càng gần, nàng đột nhiên nhảy vọt ra, hai tay hai chân dang ra đúng hình chữ đại*
cản đường đi của kiệu.

Động tác này, làm cho mấy kiệu phu kinh sợ vội vàng dừng
lại, tiểu thái giám đi bên cạnh cỗ kiệu cũng bị dọa cho sợ đến ngây người một
lúc.

“Hoàng đế, có thể hay không xin ngươi mấy phút đồng hồ?”

Mộ Cẩm Cẩm đem đầu tóc của mình buộc thành một cái đuôi
sam lớn, quần áo trường sam của tần phi trong cung bị hạn chế ít nhiều cũng bị
nàng sửa đổi thành quần áo bó sát người, trang phục như vậy, khiến cho thái
giám sợ đến mức nhịn không được vuốt vuốt hai mắt.

“Thật to gan... Lớn mật ngông cuồng, ngươi lại dám cản kiệu
của hoàng thượng, có ai không…”

Hắn vừa la lên, Tây Môn Liệt Phong ngồi ở trong kiệu liền
vung tay vén rèm kiệu ra, khi hắn thấy được cô gái tuyệt sắc mặc trang phục kỳ
dị trước mắt dĩ nhiên là Mộ Cẩm Cẩm, hai hàng lông mày trên khuôn mặt anh tuấn
không khỏi khẽ lay động.

Nữ nhân này thật đúng là khác người, thời điểm mỗi lần xuất
hiện trước mặt hắn cũng đều mang lại cho hắn một cảm giác bất động với những
người khác, nhìn nàng bộ dáng như muốn tìm một mình mình thách đấu, hắn quát
tên thái giám đang kinh hoàng lui lại, chậm rãi bước xuống cỗ kiệu, tiểu thái
giám cùng kiệu phu bị làm cho sợ đến ngã quỵ đầy đất.

Mộ Cẩm Cẩm không sợ ngước mắt nghênh đón nam tử mặc một bộ
long bào màu vàng oai hùng phía trước, mặc dù tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng là
khí phách uy nghiêm trên người tỏa ra khiến cho người ta không thể khinh thường
xem nhẹ.

“Thấy trẫm, vì sao không quỳ?” Tây Môn Liệt Phong hai tay
chắp sau lưng, hắn nâng thân thể cao to đi về phía Mộ Cẩm Cẩm trước mặt, “Ngươi
cũng là người có hiểu biết tại sao lại năm lần bẩy lượt tới chọc giận trẫm,
nhìn ngươi ngay đến một điểm tốt cũng không có.”

“Ta cũng còn chưa tính toán ở trên người của ngươi có được
những điểm gì tốt a.” Mộ Cẩm Cẩm không vì vẻ mặt uy nghiêm của hắn mà cảm thấy
sợ hãi, nàng nện từng bước từng bước không có bộ dáng gì của một thục nữ tới
trước mặt hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên để nhìn hắn.

Chương 22: Khinh Thường (2)

“Hoàng đế, có thể bước ra phía kia nói chuyện không?”
Nàng một tay níu lấy cánh tay của hắn kéo sang đi sang bên kia, tiểu thái giám
cùng kiệu phu quỳ trên mặt đất bị tình cảnh như thế hù dọa cho gần chết.

“Hoàng thượng,
nữ nhân này thật to gan…”

“Uy, ta đang
cùng tướng công nhà ta nói chuyện, ngươi nhanh chóng tránh sang một bên cho
ta!” Mộ Cẩm Cẩm tức giận trợn mắt nhìn khuôn mặt kinh hoàng thất thố của thái
giám một cái.

“Ách…” Thái
giám á khẩu không nói thêm được lời nào.

Tây Môn Liệt
Phong nhìn tay nhỏ bé của nàng đang đặt trên ống tay áo của mình, từ nhỏ đến lớn,
đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô gái lớn mật như thế này, cho dù nữ
nhân này trực tiếp quên đi thân phân hoàng đế của hắn, ít nhất cũng nên hiểu được
làm nữ nhân thì phải tuân thủ theo tam tòng tứ đức, nhưng đằng này thì...

“Hoàng thượng,
theo một phương diện nào đó, ta là phi tử của ngươi đúng không?”

Đối mặt với
câu hỏi đột nhiên này của nàn, Tây Môn Liệt Phong nhíu mày, “Nói tiếp.”

“Được rồi,
ngươi cũng là một người sảng khoái, chúng ta liền người sáng mắt không nói vòng
vo, ta hy vọng ngươi có thể bỏ ta!”

Khóe môi
khêu gợi giương cao vài phần, Tây Môn Liệt Phong thú vị đánh giá sắc đẹp trước
mặt có thể ăn được, nhưng trang phục lại khác loại với các nữ tử bình thường,
“Ta phảng phất như nghe được một chủ đề có chút kỳ quái.”

“Kỳ quái cái
gì nha, ta là nói thật lòng, bên cạnh ngươi có nhiều mỹ nữ lão bà muôn hình
muôn vẻ, cho nên nếu có thiếu một người là ta cũng nhất định không sao đúng hay
không, cho nên…” Mộ Cẩm Cẩm nghiêm trang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chắp tay
trước ngực làm ra bộ dáng nhờ cậy, “Van cầu ngươi bỏ ta đi, có được hay không?”

Nữ nhân này
đầu nhất định có vấn đề, các phi tần khác thì liều mạng muốn lấy lòng hắn để được
yêu mến cưng chiều, còn nàng thì lại yêu cầu hắn bỏ nàng, nếu như nàng muốn
dùng chiêu này để gây sự chú ý của hắn đối với nàng, như vậy thì nữ nhân này đã
thành công.

“Thân là nữ
nhân của trẫm, hoặc là vĩnh viễn ở trong cung tùy ý trẫm định đoạt, hoặc là muốn
được ban cho cái chết, ngươi có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình.” Hừ! Xem ra
nàng thật đúng là rất muốn cùng chơi trò hề diễn xiếc a.

“Ban cho cái
chết?” Cẩm Cẩm thấp kêu một tiếng, “Có lầm hay không a, làm sao có thể bá đạo
như vậy, mình không chiếm được thì sẽ phải hủy diệt, hoàng đế nếu là người như
vậy thì quốc gia này còn mong đợi gì nữa, không phải sẽ loạn thành một đoàn hay
sao?”

“Mộ Cẩm Cẩm,
hy vọng ngươi tốt nhất nên làm rõ ràng chuyện mình muốn làm, không nên giương
oai nữa, nếu không trẫm sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị trừng phạt, ngươi năm lần
bẩy lượt khiêu chiến tới quyền uy của trẫm, nhẫn ngươi, là bởi vì nhìn ở ngươi
dù sao cũng là nữ nhân.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3