Mắt trái - Chương 41 - Phần 01

CHƯƠNG
41

Diệu Diệu nhận ra, cảm giác của cô đối với ai đó
đang lặng lẽ thay đổi.

“Cậu về rồi hả!”, nghe tiếng mở cửa, Diệu Diệu vội
bay từ chậu thủy tiên ra.

Bệnh liên tục năm ngày, cô cũng đã hồi phục được
chút nguyên khí.

“Khoan đừng luyện hút trà sữa trân châu nữa, mệt lắm!
Tôi ra quán giải khát, mua cho cậu ly chè bột báng”, anh lần lượt đặt ly chè
màu sắc sặc sỡ xuống trước mặt cô, rồi về phòng.

Diệu Diệu rất muốn trò chuyện cùng anh nhưng anh lại
nói, “Tôi đi tắm đã”. Anh lấy quần áo sạch rồi vào trong nhà tắm.

Anh có thói quen vừa về nhà sẽ đi tắm ngay.

Vì mấy hôm nay cơ thể cô quá yếu nên Bạch Lập Nhân
kiên quyết không đưa cô ra ngoài, hại cô đành ngồi không, chờ anh về mỗi ngày.

Cô muốn nói chuyện với anh, rất muốn.

Nhưng cô không thể chỉ vì muốn nói chuyện mà xông
vào chứ? Hơn nữa cô sợ con rồng trên vai trái anh lắm.

Mấy hôm nay họ đều ngủ cùng nhau.

Cô quen ngủ bên phải, còn anh vì con rồng mà mỗi tối
đều ngủ tư thế nghiêng sang trái, nên họ đều mặt đối mặt.

Có mấy lần, nửa đêm tỉnh giấc, cô đều phát hiện anh
thỉnh thoảng mở mắt, lặng lẽ ngắm cô, đôi mắt ấy như sợ trong tích tắc, cô lại
biến mất vậy.

Hóa ra hôm đó người hoảng sợ không chỉ mình cô, mà
còn có anh.

Tối hôm trước, trước khi ngủ, anh lại uống nước bùa.

Vẻ mặt thê thảm như tráng sĩ cắt mạch máu tay ấy khiến
cô thầm trách mình sao không có máy ảnh để chụp lại làm kỷ niệm cơ chứ!

Diệu Diệu đợi trước cửa nhà tắm, Bạch Lập Nhân khi
bước ra đã thay bộ quần áo khác.

“Cậu định đi đâu?”, Diệu Diệu thẫn thờ hỏi.

Anh có vẻ như sắp ra ngoài, áo sơ mi đen, chỉn chu
nho nhã, phóng khoáng nhưng vẫn cá tính, mái tóc ngắn có chút gel vuốt lên để lộ
vầng trán rộng và ngũ quan rất đậm trên gương mặt.

Thực ra bây giờ cô thích thấy anh mặc đồ ở nhà hơn,
đặc biệt thoải mái, đặc biệt - mê người.

Mấy ngày nay, cô không biết sao lại cứ lén lút quan
sát anh, mà càng quan sát càng thấy tại sao cho dù cô nhìn chính diện hay nhìn
nghiêng, đều cảm thấy anh khá quyến rũ, sống mũi thẳng, đôi môi cương nghị với
đường nét hoàn hảo... Mỗi lần như thế, tim cô lại đập rất nhanh.

Nếu trước kia có ai nói với cô rằng cô sẽ bị nét đẹp
của Bạch Lập Nhân thu hút, chắc chắn cô sẽ hừ mũi khinh khỉnh.

Bạn bè bao năm rồi, nếu có cảm giác thì đã phóng điện
từ lâu.

Nên cảm giác này nhất định là do cô đơn quá mà
thành!

Cô và Bạch Lập Nhân làm sao mà hợp nhau cho được!

“Buổi tối tôi có hẹn với cô Ngô, không quá mười giờ
tôi sẽ về”, anh dặn cô.

Thứ đã hứa cho cô, anh sẽ không lờ đi.

“Lại hẹn hò...”, nghe hai chữ đó, ánh mắt Diệu Diệu
lộ vẻ thất vọng.

Trong năm ngày, đây đã là lần thứ ba anh hẹn hò với
cô Ngô rồi. Cô Ngô này rất hấp dẫn anh sao?

Tưởng anh đi làm về rồi trong nhà sẽ vui vẻ hơn,
nhưng... Quả nhiên cô vẫn chưa quen với nỗi cô đơn khi làm hồn ma...

“Bạch Lập Nhân, mình cũng theo cậu được không? Mình
đã hồi phục rồi, ở nhà buồn lắm!”, Diệu Diệu sợ cô đơn nên lập tức tỏ ra mình
đã là một linh hồn khỏe mạnh. Còn ở nhà nữa, cô sẽ buồn đến phát bệnh mất.

Hôm nay anh vừa về đã nhận ra khí sắc cô khá tốt,
đang nghĩ có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ đưa cô đến công ty.

Thực ra mấy ngày nay, một mình anh đi làm cũng cô
đơn lắm.

Nhưng anh thận trọng suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu từ
chối, “Không được, không tiện”.

Anh và cô Ngô đi xem phim, trong rạp rất đông người,
anh sợ hễ bất cẩn gặp phải người “dương hỏa” quá mạnh thì sẽ làm tổn hại cô.

Diệu Diệu sững người. Từ khi cô là “ma”, đây là lần
đầu Bạch Lập Nhân từ chối yêu cầu của cô.

“Bạch Lập Nhân, mình núp trong chậu thủy tiên, không
lên tiếng, không lảm nhảm nói nhiều, càng không bắt cậu trò chuyện với mình!
Mình sẽ không làm cậu mất mặt đâu!”, cô thề thốt.

Cô biết có lúc hại anh phải “lảm nhảm” trước mặt mọi
người, đúng là khiến anh mất mặt thật. Nhưng lần này hãy tin ở cô, cô tuyệt đối
sẽ không biến anh thành kẻ thần kinh trước mặt bạn gái.

Nghĩ đến “bạn gái”, không hiểu vì sao, cô bỗng thấy
chua chát.

Lần này anh lại không hề do dự, vẫn là bốn chữ,
“Không được, không tiện”.

“Có gì mà không tiện?”, cô cuống lên.

Sao có thể không tiện? Chắc anh không... Nhanh như
thế, đã phát triển tới mức hôn môi rồi sao? Không thể nào!

Anh cầm chìa khóa xe, thấy cô vẫn lẽo đẽo theo sau
thì đành quay lại, đưa ra lý do bình thường nhất: “Liệu Diệu Trăn, cậu không
nghĩ là đi hẹn hò mà còn ôm theo chậu thủy tiên thì trông rất ngố à?”.

Rất ngố...

Đúng là thế.

Anh nói rất có lý.

Nếu bạn trai cô hẹn
hò với cô mà cứ ôm theo chậu thủy tiên, thì người đàn ông đó hẳn là bị bệnh thần
kinh, và cô sẽ liệt ngay anh ta vào loại đối tượng không nên qua lại.

Đặc biệt, đây là
“Thủy tiên phương Tây”, tên một loài quá là “tự phụ”.

Đối với Bạch Lập
Nhân thì... quá xứng!

Tuy đều hiểu những
chuyện này nhưng Diệu Diệu vẫn bị shock, có một cảm giác tổn thương trầm trọng.

Anh không muốn đưa
cô theo.

Anh nói không được.

Anh nói không tiện.

Cô cũng không biết
mình bị sao nữa, trước kia rõ ràng rất thông cảm cho người khác, hơn nữa bây giờ
anh hẹn hò cũng không chỉ vì anh, mà đối với cô cũng rất quan trọng.

Nhưng vì sao, trái
tim lại có cảm giác như bị bóp nghẹt? Thậm chí...

Lần này anh không đến
trễ, nhưng cô Ngô vẫn có mặt sớm hơn anh mấy phút.

“Xin lỗi...”, hẹn
người ta ba lần, lần nào anh cũng nói câu xin lỗi.

“Không sao, em tan
sở xong đến ngay đây nên cũng rảnh rỗi”, cô Ngô rất thật thà, đi hẹn hò cũng
không mấy khi trang điểm.

Anh rất thích kiểu
phụ nữ tự nhiên như vậy.

“Có phải anh lại bị
con mèo ở nhà quấn lấy không cho đi?”, cô Ngô mỉm cười, quan tâm hỏi.

“Phải...”, anh gồng
mình trả lời.

Lúc anh sắp đi, Diệu
Diệu buồn bã quá, nên anh đã xuất phát chậm một chút.

“Mấy hôm nay con
mèo nhà anh đã khỏe hơn chưa?”

Sắp đến giờ chiếu
phim, họ vừa đi bộ về phía rạp, cô Ngô vừa tìm đề tài trò chuyện với anh.

Tuy số lần họ gặp
nhau khá dày đặc nhưng anh Bạch này lần nào cũng có phần lơ đãng, như thể đang
băn khoăn về chuyện gì đó.

Nghe cô hỏi lại,
anh mới ngượng ngập nói là con mèo nhà anh bị bệnh, mới làm anh lần nào cũng phải
vội kết thúc cuộc hẹn.

“Nó khỏe hơn nhiều
rồi”, Bạch Lập Nhân có chút hổ thẹn.

Anh không thể nói với
người ta là trong nhà có nuôi một linh hồn, chỉ có thể nói “linh hồn” hiện nay
đang sống với anh là một con mèo.

“Chưa thấy người
đàn ông nào yêu mèo như anh đấy”, cô Ngô cười nói.

Anh cười khẽ, im lặng.

Trên thực tế thì
anh ghét nhất là động vật có lông, những con vật đó không được phép xuất hiện
trong tầm mắt anh, hay tồn tại quá lâu trước mặt anh.

Sau khi chia tay Đỗ
San San, anh cứ nghĩ, cái anh cần không phải tình yêu, mà là một người phụ nữ rộng
lượng, có thể hiểu được, thông cảm cho anh.

Mà cô Ngô trước mắt
đây, chính là người phụ nữ như thế.

Thích Diệu Diệu,
trong cuộc đời anh, là một bất ngờ.

“Đúng rồi, chuyện
anh hỏi lần trước, em đã hỏi anh rể em rồi”, anh rể của cô Ngô là bác sĩ của
khoa Thẩm mỹ trong Viện Y học.

“Anh rể em nói, bây
giờ cách tốt nhất chính là dùng tia laser xóa hình xăm, sau ba lần thì có thể
khiến hình xăm trên vai trái anh nhạt đi”, cô Ngô khuyên, “Thực ra nghe nói xóa
bằng tia laser cũng rất đau, em nghĩ hay là thôi...”.

Nhưng anh cắt
ngang, chỉ quan tâm một vấn đề, “Chỉ nhạt đi?”. Anh nhíu mày.

“Bó tay thôi, hình
xăm của anh quá lâu, nó đã ăn vào lớp da thật.”

Anh biết. Nên điều
anh cần không phải nhạt đi, mà là biến mất hoàn toàn, cho dù để lại sẹo cũng chẳng
sao.

Sự hoảng loạn tối
hôm đó, anh không muốn phải trải qua lần thứ hai.

Anh từng nghĩ làm
phẫu thuật cắt bỏ phần hình xăm, nhưng lại sợ khiến cô nàng kia chết khiếp.

“Thế, có thể nhờ
anh rể cô đích thân phẫu thuật không, tôi muốn xóa hết con rồng trên vai tôi một
lần!”, anh kiên quyết.

••

Đi xóa hình xăm, điều
khiến anh khó chịu nhất là trước và sau khi phẫu thuật ba ngày, đều không được
để dính nước.

“Cậu không đi tắm hả?
Cậu có chắc là, hôm nay cậu vẫn không tắm không?”, nằm cùng giường, gương mặt
xinh đẹp của Diệu Diệu lại sửng sốt, hỏi vẻ nghi ngờ.

Quá kỳ quặc! Người
đàn ông này có phải chịu một sự kích thích gì không?

Trời tháng Tám nóng
nực, mà đã ngày thứ ba rồi anh vẫn không tắm!

“Hôi lắm à?”, anh
ngượng ngùng ngửi mình.

Có mùi lạ? Có mùi lạ?
Rõ ràng những chỗ khác, anh đều lau mấy lần rồi mà.

Ông trời ơi, anh
cũng muốn chết đây! Đặc biệt là...

Vạch chăn ra, “Tôi
ra sofa ngủ!”, kiên quyết không thể phá hoại hình tượng bản thân!

Tuy không thể có mối
quan hệ đó với cô, nhưng anh cũng không muốn để lại hình tượng “chuột chù”
trong ký ức của cô.

Anh thà để cô nghĩ
rằng Bạch Lập Nhân luôn là một người kỳ quặc, còn hơn là biến thành “thằng chuột
chù”!

“Không có, không
hôi!”, Diệu Diệu cũng ngồi dậy, vội nói rõ.

Không phải hôi, chỉ
thấy lạ, rất không hiểu nổi.

Cô là linh hồn, cô
cũng không thể tắm, lẽ nào anh cũng đang trải nghiệm cuộc sống làm linh hồn?

Nhưng anh tự ý giải
quyết, “Không được, chúng ta không thể ngủ chung được nữa!”, dù sao sau phẫu
thuật, để tránh bị cô phát hiện, anh chắc chắn cũng phải ngủ riêng một thời
gian.

“Này, mình đùa
mà!”, Diệu Diệu cuống quýt.

“Thời gian này, tôi
không muốn ngủ chung với cậu!”, anh ném lại một câu rồi vội bỏ ra khỏi phòng,
như thể sợ mình ở lại thêm phút nữa thì sẽ khiến cô ngửi thấy mùi lạ trên người
vậy.

Lúc đó anh vội xuống
giường nên không nhận ra, câu anh nói có phần quá lạnh lùng.

Không muốn ngủ
chung với cô...

Diệu Diệu thẫn thờ
nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của anh, tâm trạng bỗng thấy chua xót.

Đúng rồi, người có
bạn gái rồi, làm sao có thể ngủ cùng cô được.

Cô là ai chứ? Chẳng
qua chỉ là một linh hồn, một linh hồn chỉ biết gây ra phiền phức cho anh.

Nằm xuống, khóe mắt
bỗng có cảm giác ươn ướt...

Lại sau phẫu thuật
ba ngày, Bạch Lập Nhân vẫn không được tắm.

Đối với người mắc bệnh
sạch sẽ như anh, đúng là sự hành hạ không chút nhân đạo.

Nhưng trước mặt Diệu
Diệu, có đánh chết anh cũng không muốn thừa nhận mình đã sáu ngày rồi không tắm.

Nên trước đó hai
hôm, vì vấn đề sĩ diện, anh giả bộ tạo ra rất nhiều “động tác giả”.

Hôm nay, trong nhà
tắm, anh vẫn để nước chảy róc rách, anh cởi áo ra. Chỗ vai trái vừa mới phẫu
thuật xóa hình xăm đã xuất hiện rất nhiều bọng máu to nhỏ đủ cả, máu thịt hòa
vào nhau rất thê thảm.

Vị trí này vô cùng
khó bôi thuốc.

Hai hôm trước anh đều
phải ngoẹo cổ, bôi thuốc lung tung mới khiến bản thân ra nông nỗi này.

Nếu có ai đó hỏi
anh xóa hình xăm có đau không, anh nhất định sẽ trả lời là rất đau, vô cùng
đau, đặc biệt là xóa một lần hết hình xăm theo yêu cầu của anh, đúng là đau muốn
giết người.

Buổi sáng, Tiểu Vĩ
vô ý vỗ vai anh, làm anh đau đến muốn chửi thề.

Cởi quần áo xong,
anh bước vào bồn tắm, để mặc nước lạnh chảy xuống người và trên vết thương.

Thoải mái quá.

Ngửa mặt lên, anh
hưởng thụ cảm giác vô cùng nhẹ nhõm đó, không hề để ý tới cảm giác bỏng rát
trên vai.

“Bạch Lập Nhân, cậu
chưa tắm xong hả?”, thấy anh vào quá lâu, Diệu Diệu đứng ngoài gào lên.

Mặc kệ cô, tiếp tục
tắm. Cuộc đời thật tươi đẹp!

“Cậu còn không ra
là mình chui vào trong đó đấy!”, Diệu Diệu dọa dẫm.

Chết tiệt!

Anh vội tắt nước, lấy
khăn bông lau người qua loa, nghiến răng mặc bộ quần áo ở nhà màu tối vào, đe dọa:
“Liệu Diệu Trăn, cậu mà xông vào, tôi sẽ đá cậu ra khỏi nhà ngay!”.

“Thôi thôi, mình
không muốn mọc gai ở mắt đâu”, chỉ chọc anh thôi, sao mà giọng điệu ác độc thế,
căng thẳng thế!

Cô không muốn hẹp
hòi mà tính toán vết thương lòng anh gây ra cho cô, càng không muốn so đo chuyện
mấy hôm nay anh thà ngủ đến eo nhức lưng đau cũng không muốn về phòng.

Họ là bạn thân, nên
vui vẻ nhẹ nhàng sống với nhau, chứ không phải hẹp hòi mà so đo mãi.

Cô giả vờ bỏ qua cảm
giác tổn thương khi bị người ta bỏ rơi.

Anh mở cửa nhà tắm,
“Cậu không có cơ hội mọc gai đâu”.

Anh cũng đâu phải
biểu diễn thoát y trước mặt cô.

Diệu Diệu đã muốn
đáp trả mấy câu thì “ding doong”, tiếng chuông cửa vang lên.

Diệu Diệu và anh
nhìn nhau.

“Mau trốn vào trong
chậu thủy tiên!”, anh ra lệnh.

“Thực ra mình bay
qua bay lại cũng chẳng sao, có ai thấy mình được đâu!”

Diệu Diệu cự nự,
nhưng thấy anh trừng mắt lạnh lùng, cô đành lủi thủi quay đi, chui vào trong chậu
thủy tiên.

Bạch Lập Nhân thở
phào, ra mở cửa.

Ở cửa là cô Ngô vẻ
mặt hiền lành đang mỉm cười, cô đưa giỏ trái cây lên, “Đến nhà bác hỏi địa chỉ
của anh, rồi em đến thăm anh đây”.

Chuyện này...

Giơ tay cũng không
đánh kẻ tươi cười, Bạch Lập Nhân dù ghét nhất là người ta đến nhà mình, cũng
không nỡ làm cô Ngô khó chịu.

Huống hồ gì, cô hiện
giờ là đối tượng mà anh đang quen, bạn gái đến thăm bạn trai là rất bình thường.

Diệu Diệu biết mình
thế này không phải, nhưng cô quá tò mò, thế là lén thò đầu ra khỏi chậu thủy
tiên.

Đây chính là cô Ngô
sao, đúng là ngoại hình bình thường, đến nỗi giống như người qua đường ABC gì
đó thôi.

Nhưng nhìn kỹ thì
có vẻ thanh tú, trắng trẻo, thật ra cũng khá ưa nhìn.

Hóa ra Bạch Lập
Nhân thích kiểu phụ nữ như thế.

Lồng ngực, cái cảm
giác tấm tức mấy hôm nay, giờ lại cuộn trào.

Cũng may Bạch Lập
Nhân và cô Ngô ngồi trên sofa cách nhau khá xa, gần như đến cả mét.

Hai người trò chuyện
cũng khá giữ kẽ, cả hai đều giống như đang tiếp khách mà thôi.

Thế này cũng coi là
người yêu sao?

Diệu Diệu nghi ngờ,
tính cách hai người này rõ ràng là thuộc kiểu “nóng chậm”, lý trí, có lẽ ba
tháng mới nắm tay, một năm rưỡi mới có thể hôn nhau nổi. Cô không nên vui sướng
mới phải! Điều đó chẳng có lợi cho cô, lỡ như cô Ngô này không hợp, thì Bạch Lập
Nhân nếu không tìm đối tượng khác, thì cũng phải “từ từ làm”.

Cô không nên vui!

Nhưng tại sao, cô sờ
khóe môi, nó lại nhướng lên cao thế?

Không biết cô Ngô
khẽ hỏi gì mà Bạch Lập Nhân ngượng ngập đáp, “Cũng tạm, hồi phục khá ổn”.

Mắt anh luôn liếc
nhìn về phía chậu thủy tiên.

Vì chuyện mà cô nhắc
lại là điều anh không muốn cô nàng kia biết.

“A, vai anh có vết
máu kìa”, cô Ngô kêu khẽ.

Bạch Lập Nhân sửng
sốt, cũng may người ta nói khẽ, cô nàng ngốc nghếch kia chắc chỉ nghe loáng
thoáng.

“Tôi muốn hồi phục
nhanh hơn nên đã dùng tay nặn bọng máu...”, anh cười khổ sở.

Đành thừa nhận là bản
thân quá gấp gáp, anh muốn hồi phục nhanh, anh muốn - ngủ chung với Diệu Diệu.

Khụ khụ khụ! Ngủ
này không giống “ngủ” kia.

“Có phải anh không
bôi thuốc?”, cô Ngô ngạc nhiên.

“Có bôi, nhưng
không tài nào bôi đủ”, vị trí đó nếu tự bôi thì hơi khó.

“Anh cởi áo ra đi,
em bôi cho”, cô Ngô nói.

Cởi áo?

Mấy câu trước, Diệu
Diệu chỉ lo cười ngô nghê, không nghe rõ, nhưng câu này thì cô nghe rất rõ!

Tại sao lại cởi áo?

Lẽ nào?

A a a! Đừng! Cô chưa luyện được cách “hít” đồ ăn
mà!

Bạch Lập Nhân đấu tranh tâm lý.

“Đừng ngại, chẳng có gì đâu anh”, cô Ngô mỉm cười tự
nhiên.

Đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần trong
lòng vô tư là được.

Không thể nào, cô Ngô muốn bôi thuốc cho anh, thế chẳng
phải là tiếp xúc cơ thể? Nghĩ đến đó anh đã thấy lạnh người.

Nhưng anh cũng hiểu, nếu muốn quen nhau lâu thì đây
là giai đoạn phải đi qua.

Anh nghiến răng, ánh mắt lại nhìn về phía chậu thủy
tiên, rồi quyết định: “Vậy vào phòng tôi!”.

Được thôi, tới đi!

Trong ánh mắt đờ đẫn của Diệu Diệu, anh đưa cô Ngô
vào phòng, rồi khóa cửa lại.

Lát sau trong phòng lại vẳng ra tiếng rên lạ lùng,
khe khẽ, kìm nén.

Diệu Diệu vốn chưa phản ứng kịp, lúc này đầu óc càng
trống rỗng.

••

Da đầu anh như tê dại, toàn thân dựng hết cả lông,
nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, bắt ép mình cởi áo ra.

Anh xoay lưng lại phía cô Ngô, cơ bắp trên lưng đều
căng cứng như sắp đông đặc.

Nếu chuyện này còn không nhịn được thì chuyện anh nhận
lời cô nàng kia phải hoàn thành làm sao?

Nhìn thấy vết thương của anh, cô Ngô sửng sốt, “Sao
anh làm mình ra nông nỗi này?”.

Xóa vết xăm cũng đã tạo ra vết thương, lại thêm anh
quá nóng vội, lúc đó mới làm xong theo yêu cầu của anh, gần như chỗ nào cũng chảy
máu đầm đìa.

Quả nhiên bây giờ có vài chỗ vừa kết sẹo, có vài chỗ
vẫn đang rỉ máu.

Những bọng máu lớn nhỏ kia càng khiến cô Ngô ngẩn
người.

“Em giúp anh chích ra bằng kim nhé”, những bọng máu
đó nếu tiếp tục mặc kệ thì sớm muộn gì cũng sẽ sưng tấy.

Bạch Lập Nhân do dự, suy nghĩ.

Anh không sợ chích vào đó, đau một chút chẳng hề gì,
nhưng...

“Được, làm thôi”, nằm xuống, anh bất động.

Một tay cô Ngô dè dặt dùng đầu ngón tay chạm khẽ vào
tấm lưng trần của anh, anh phải hít thở sâu vài lần mới kiềm chế nổi cơn kích động
muốn đá bay người ta đi.

Đối với chuyện sau này phải làm, bây giờ chỉ là chuyện
nhỏ.

Nhịn, nhịn, nhịn! Anh dùng hết sức lực, mu bàn tay nổi
cả gân xanh.

“Shhhh...”, cũng may cơn đau trên lưng dội đến, hóa
ra là cô Ngô đã chăm chú dùng kim chích vào, khiến anh kịp thời thay đổi sự chú
ý.

“Có thể sẽ rất đau, anh cố nhịn nhé”, cô Ngô dịu
dàng nói.

...

Diệu Diệu đã bay ra khỏi chậu thủy tiên từ lâu, sàn
nhà bị cô đi qua đi lại mãi, sắp để lại dấu vết rồi.

Không nên vào! Không được vào!

Động tác đóng cửa của Bạch Lập Nhân chính là để cô
không nhìn thấy.

Cô nên biết điều, nếu bay vào phát hiện hai người
trong đó đã cởi sạch sẽ, thì ngượng ngập biết là bao? Cô chắc chắn sẽ chọc giận
Bạch Lập Nhân!

Không thể! Không thể!

Nhưng...

Cô gồng mình, “xông vào”, “Đừng! Không được! Bạch Lập
Nhân, mình chưa học xong cách cảm nhận mà!”. Vì cơn manh động, đầu cô nóng lên,
la hét.

Mới hét xong, cô đã sững người.

“Ai cho cậu vào đây?”, nghe giọng nói quen thuộc, Bạch
Lập Nhân theo bản năng lấy chăn cuốn nửa thân trên lại, nổi trận lôi đình.

“Bạch... Bạch Lập...”, cô bị cảnh tượng trước mặt
làm sợ hãi đến mức không gọi nổi tên anh.

Anh anh... trên lưng anh làm sao vậy?

Tuy chỉ thoáng qua nhưng cô cũng nhìn thấy máu thịt
hòa vào nhau.

Lúc đó anh chỉ để trần tấm lưng, cô Ngô đang dùng
kim thẩm mỹ đặc biệt, giúp anh chích bọng máu.

Nghe thấy giọng cô, Bạch Lập Nhân quay phắt lại,
nhìn thẳng vào cô.

Cô Ngô không trông thấy gì, theo phản ứng nhìn anh,
khẽ hỏi, “Em làm đau anh sao?”. Nhưng anh như không nghe thấy.

Toàn thân anh đã bị một thứ cảm xúc căng thẳng bao
phủ.

“Liệu Diệu Trăn, ra ngoài ngay cho tôi!”, Bạch Lập
Nhân nổi giận, thẹn quá hóa giận túm lấy chăn, che vai lại, gầm lên với cô.

Diệu Diệu đờ người.

Cô ngỡ khi xuyên vào sẽ nhìn thấy cảnh da thịt nóng
bỏng, nào ngờ lại là cảnh này.

“Vai cậu...”

Thấy cô chưa đi, ngược lại còn hỏi chuyện anh không
muốn nhắc tới nhất, anh càng tức giận: “Liệu Diệu Trăn, tôi chưa hề biết hóa ra
cậu lại mặt dày đến thế, như vậy không tôn trọng người khác! Cậu ra ngoài cho
tôi!”, giọng nói lạnh lẽo.

Anh và cô làm việc chung bao năm, cô luôn là người
phụ nữ biết giới hạn, anh thật không ngờ lần này lại đánh giá nhầm.

Lẽ nào thật sự là phụ nữ không nên chiều chuộng, chiều
hư rồi thì không còn cách nào sửa đổi?

Anh không muốn cho cô thấy vai anh. Chí ít, là trước
khi anh lành lặn hẳn.

Anh chính là người kỳ quặc như thế đấy!

“Vai cậu...”, Diệu Diệu lại hỏi lần nữa.

“Biến!”, anh gầm lên.

Một luồng dương khí cực mạnh phát ra từ tiếng gầm
đó, vòng tay pha lê trên tay anh run lên mấy cái.

Anh không chú ý, nhưng Diệu Diệu thì có.

Tránh cho tình huống không kiểm soát được, cô vội
vàng tháo chạy.

Cuối cùng đã đuổi cô nàng kia ra! Bạch Lập Nhân thở
phào nhẹ nhõm, nhưng anh vừa quay lại đã phát hiện cô Ngô đang nhìn anh đờ đẫn.

“Anh anh... ban nãy... ban nãy trong phòng có người?”,
cây kim rơi xuống đất, ánh mắt cô Ngô lộ vẻ hoảng sợ.

Anh ngớ người, đáp ngay, “Không có!”.

Nhưng anh trả lời quá nhanh, ngược lại còn khiến người
ta có cảm giác anh đang lấp liếm.

“Anh... mèo con mà
anh nói...” là ma?

Ban nãy anh quát
tháo với không khí, rõ ràng là nói chuyện với người khác!

Còn cô chắc chắn
người đàn ông này trước nay vẫn ăn nói nho nhã, thần kinh tương đối bình thường!

Không thể nhầm được!

Cô Ngô thấy ngay cả
thở cũng khó khăn.

“Không, xin đừng
nói bậy!”, anh tức tối nhấn mạnh.

Chuyện này có đánh
chết anh, anh cũng không thừa nhận, vì liên quan tới an nguy của Diệu Diệu.

Anh nói luôn, “Ban
nãy là bảo cô biến ra ngoài!”. Mở mắt nói dối!

Trong tình huống
này, anh phải ra quyết định ngay, cho dù phải đoạn tuyệt với cô Ngô, anh cũng
không muốn xảy ra chuyện.

“A!”, nhưng cô Ngô
vẫn không chịu nổi, loạng choạng tháo chạy khỏi nhà anh.

Sự việc rõ ràng
không phải thế, rõ ràng cô nghe anh gọi tên một người khác.

Không một phụ nữ
bình thường nào lại muốn ở cùng với một người đàn ông có mắt âm dương cả.

Thấy cô Ngô chạy
đi, Bạch Lập Nhân thở phào...

Cũng may mối tình
giữa anh và cô Ngô vẫn chưa sâu đậm tới độ cần cô làm cho anh điều gì.

Anh không mong có
người đến nhà anh bắt ma.

Anh vòng lại, ủ rũ
ngồi xuống giường. Rồi, mù mờ nghĩ lại, ban nãy có phải anh đã quá khắc nghiệt?

Cô nàng kia sao chẳng
nói câu nào mà chạy vào phòng anh chứ?

Ngồi một lúc, đầu
anh tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu lo lắng có phải ban nãy mình đã quá giận dữ
không? Lỡ như cô giận thì sao? Lỡ cô giận...

Rồi đi tìm Tiết hồ
ly...

Bên ngoài đang đổ
mưa, tiếng mưa rào rào càng khiến anh rối bời.

“Chết tiệt!”, anh đứng
phắt dậy, mặc áo vào, bất chấp sĩ diện mà lao vội ra ngoài.

Phòng khách lặng
như tờ.

“Liệu Diệu Trăn!”,
anh gọi to trong phòng khách, “Cậu ra đây cho tôi!”.

Nhưng không ai trả
lời.

Anh hoảng sợ chạy đến
chỗ chậu thủy tiên. Ở đó không có làn khói nào, cũng chẳng có một bóng người
trong suốt to bằng ngón tay cái buồn chán đùa nghịch trong đó.

Cô...

“Biến” đi thật sao?

Anh bỗng hoảng loạn.

Lúc nãy anh chỉ hơi
nổi cáu mà thôi, có lúc anh rất nóng tính, cô là thư ký bao năm, đâu phải lần đầu
thấy anh nổi cáu?

Anh lao ra khỏi tòa
nhà, trong mưa, chạy bổ về phía bệnh viện.

Không được! Không
thể để cô gặp Tiết Khiêm Quân, lỡ họ gặp nhau, Diệu Diệu đi theo hắn thì sao?

Chạy đến bệnh viện,
toàn thân anh ướt đẫm, như mới ngoi lên từ đầm nước.

Vì anh quên lái xe.

Diệu Diệu giờ đây
đã được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Trong phòng bệnh,
anh đẩy mạnh cửa ra, Tiết Khiêm Quân đang nằm trên sofa nghỉ ngơi trông thấy
anh, nhíu mày.

“Thưa anh, anh tìm
phòng nào?”, người được thuê chăm sóc cô vội đứng lên hỏi.

Bạch Lập Nhân nhìn
khắp phòng, Diệu Diệu không ở đây.

Nhưng bây giờ anh
phải đi đâu tìm cô?

Anh đi tìm cô, thoắt
cái đã bốn, năm tiếng đồng hồ.

Một giờ sáng, anh
buồn bã về nhà. Biết sớm là thế thì anh đã kiềm chế tính nóng nảy của mình rồi.

Tìm một linh hồn bỏ
nhà ra đi đúng là việc không hề đơn giản. Nhưng... anh mới mở cửa nhà ra...

Trong phòng khách tối
đen như mực có một giọng nói thấp thỏm, bất an vẳng ra, “Bạch Lập Nhân, cậu đi
đâu vậy?... Xin lỗi...”.

Cảm giác vui mừng bất
chợt dâng lên trong lòng anh. Anh vội bật đèn, lập tức nhìn thấy cô đang ngồi
yên vị ở đó.

“Cậu đi đâu vậy”,
anh bước nhanh tới, làm gì còn nghĩ đến chuyện ướt đẫm nước mưa, chỗ vai trái
xóa hình xăm giờ đang nóng như lửa đốt.

“Bạch Lập Nhân... cậu,
cậu có phải vì mình mà đi xóa hình xăm không?”, Diệu Diệu không trả lời mà hỏi
ngược lại.

Ban nãy cô ra ngoài
đi vòng vòng, chính là để bản thân nghĩ thông suốt một số chuyện.

Ví dụ, tại sao cô
không chịu nổi khi cô Ngô và anh ở chung một căn phòng.

Ví dụ, tại sao cô
nhìn thấy máu trên vai anh, lại xót xa đến mức như vai của chính mình bị
thương.

Bạch Lập Nhân yêu sạch
sẽ thế nào, cô biết, cô không thể tưởng tượng được người mắc bệnh sạch như anh
sao lại làm nổi chuyện này.

Tại sao anh lại xóa
hình xăm?

“Bệnh... bệnh thần
kinh à! Tôi thấy nó quá xấu nên mới xóa đi thôi”, anh lập tức phủ nhận.

Diệu Diệu cúi đầu,
không dám ngẩng lên.

Hình xăm này là vì
mẹ anh, thế mà anh lại xóa? Anh không cần làm chuyện này! Con rồng đó thực ra
nhìn cũng rất đẹp, thậm chí còn có chút oai phong.

Có phải vì hôm đó,
con rồng đã hại cô bị thương nặng?

Anh… anh...

Diệu Diệu đã không
thể nào thuyết phục bản thân rằng Bạch Lập Nhân đối với cô chỉ là bạn bè thuần
túy.

Bạch Lập Nhân không
phải kiểu người trọng nghĩa khí tới độ có thể làm tổn thương cơ thể mình mà.

Anh... anh... lẽ
nào...

Diệu Diệu nhớ lại Bạch
Lập Nhân từng theo đuổi cô, lúc đó còn bị cô không khách sáo mắng cho mấy câu.

“Tôi muốn theo đuổi
cậu đấy, cậu thích cũng phải thích, mà không thích cũng phải thích!”

Lúc này, cô vừa nhớ
lại lời anh từng nói thì hai má đã nóng rực.

Nhưng bây giờ anh
đã có cô Ngô rồi, nếu cô nói với anh rằng thực ra đối với anh, cô đã có chút...
“tình cảm”, liệu có bị cười nhạo, bị từ chối không?

Hơn nữa giờ đây cô
chỉ là một linh hồn, làm sao có thể đáp lại tình cảm của anh?

Nghĩ đến đó, Diệu
Diệu càng tự ti, càng khổ sở.

Trời vừa hửng sáng,
Diệu Diệu bay ra khỏi phòng, định quay về chậu thủy tiên.

Nhưng bước chân cô
như bị một nơi nào đó thu hút. Không cầm lòng được, cô lại gần, vẻ mặt khổ sở,
quỳ xuống trước anh đang say ngủ.

“Mình phải làm
sao?”, lẩm bẩm, cô ngắm anh.

Sống mũi anh vừa
cao vừa thẳng, như thể tượng tạc.

Diệu Diệu giơ tay
ra, muốn chạm vào anh nhưng khi còn cách vài centimet, cô lại sợ sệt rụt tay lại.

Trước kia khi làm đồng
nghiệp, hình như chẳng có gì là cô không dám. Anh là sếp, nịnh nọt anh, lừa phỉnh
anh, lợi dụng anh... đều là chuyện tự nhiên, bây giờ hình như nhìn thấy anh, cô
lại có phần ngượng ngập, có phần e thẹn...

Nhưng... lại không
kìm được muốn đến gần.

Cô khoanh chân, ngồi
xuống sàn nhà trước sofa, vì như thế có thể gần anh hơn.

Dù sao, tối qua anh
cũng không đích thân thừa nhận.

Còn cô, nếu những cảm
giác đó đã thay đổi, thì có cần nói với anh?

Nhưng lỡ không giống
những gì cô nghĩ, thì sau này mọi người gặp lại nhau sẽ ngượng chết đi được!

Vô thức ngồi một
lúc lâu, không biết vì sao mà Bạch Lập Nhân vẫn chưa tỉnh, ngủ quá giấc.

Vào lúc này mọi
ngày, anh đã dậy từ lâu.

Lẽ nào vì tối qua
mưa to, bây giờ cả ngôi nhà đều được màn dày hai lớp che phủ, mà không một ánh
sáng nào len vào được? Nhớ lại cảnh anh trở về từ nửa đêm, hình như anh đã ra
ngoài tìm cô.

Hung dữ, nóng nảy với
cô như vậy, trông bộ dạng tỏ ra rất phiền phức, hại cô cảm thấy rất khó chịu,
thế mà một lúc sau lại lo lắng cho cô.

Ôi chao, rốt cuộc
anh có thích cô hay không?

Cô quay đầu lại, vô
cùng khổ sở và cả trách móc, nhìn anh một cái.

Nhưng vì cái nhìn
đó mà người vô tâm như cô cuối cùng đã thấy điều gì đó không ổn.

“Bạch Lập Nhân, có
phải cậu không khỏe không?”, hai má anh hồng lên bất thường, trán toát mồ hôi lạnh.

Đêm qua lúc anh về,
hình như đã nhiễm lạnh.

Bây giờ trông anh rất
không ổn. Giống như là đang sốt.

Diệu Diệu cuống
quýt thò đầu nhìn, xem xét vai anh, rồi giật bắn người sợ hãi.

Chắc là do dầm mưa
mà những vết thương đó đều mưng mủ, cả bên vai trái như sắp thối rữa ra.

Sao lại thế này?
Làm sao đây?

“Bạch Lập Nhân, cậu
tỉnh dậy đi!”

Dù cô ra sức gọi thế
nào, anh cũng không hề hay biết.

Hẳn nhiên là anh đã
sốt đến mê man rồi.

Diệu Diệu hết lần
này đến lần khác đặt tay lên trán anh, nhưng vô ích, linh hồn không có hơi ấm,
càng không thể đo nhiệt độ của anh.

Cô cuống quýt dậm
chân.

Làm sao đây, làm
sao đây?

Cuống cuồng, cô vào
nhà tắm, muốn lấy khăn bông tẩm ướt để đắp trán cho anh hạ sốt. Nhưng chỉ một động
tác đơn giản là thế, mà đối với cô lại vô cùng khó khăn.

Dù cô cuống quýt thế
nào, tay cô, hết lần này tới lần khác vẫn xuyên qua tấm khăn, không thể nắm lấy.

“Bạch Lập Nhân, tỉnh
dậy, cậu đang sốt! Chúng ta mau đi bệnh viện!”, tình hình này thì chắc chắn anh
phải nhập viện rồi.

Quay lại phòng
khách, cô lại đưa hai tay ra lay anh. Nhưng... vẫn vô dụng!

Tay cô thậm chí còn
không nắm được vai anh.

Cứ thế này thì anh
sẽ sốt đến mất trí!

Nước mắt chực rơi
ra, nhưng vô ích, dù cô cố gắng thế nào, cô cũng chỉ là một linh hồn.

Cô không thể gọi
anh tỉnh lại, không thể chăm sóc anh.

“Bạch Lập Nhân, tỉnh
lại! Tỉnh lại, tỉnh lại...”

Chỉ có thể gọi thế,
gào thét, đến nỗi giọng khàn đi, nhưng vẫn không làm được gì.

Cô chẳng làm được gì
cả!

Cô gồng mình với cảm
giác khó chịu, bay ra khỏi nhà, thấy đôi vợ chồng trẻ nhà hàng xóm mà khi gặp
nhau thường chào hỏi. Tính tình hai người cũng khá nhiệt tình, họ đang đi về
phía thang máy, có lẽ cùng đi làm với nhau.

“Khoan đã, xin hai người! Giúp tôi với...”

Nhưng, đôi vợ chồng không nghe thấy cô.

Bảo vệ dưới lầu đang đi tuần tra.

“Làm phiền anh gọi 120 giúp tôi, có chủ nhà trong
kia đang hôn mê!”, cô cuống quýt đi vòng vòng quanh anh bảo vệ.

Nhưng cô chỉ là một linh hồn, còn giống không khí
hơn cả không khí.

Còn ở ngoài hành lang nữa thì có lẽ cả cô cũng sẽ
hôn mê, cảm giác quá khó chịu, cô đành bay về nhà, bất lực nhìn Bạch Lập Nhân
đang sốt mê man.

Cô chẳng thể giúp gì được cho anh.

Đúng lúc cô đang rầu rĩ thì điện thoại anh đổ chuông
liên tục.

Hiển thị cùng một cái tên: San San.

Anh bị làm phiền đến nỗi muốn vỡ đầu, hé mắt ra
nhìn.

“Bạch Lập Nhân!”, cô hưng phấn nhào đến.

Nhưng anh chỉ nhìn cô một cái như chắc chắn cô vẫn
còn đó, rồi yên tâm nhắm mắt lại.

“Bạch Lập Nhân, cậu khoan đừng ngủ, nghe điện thoại
đi! Nghe điện thoại đi!”, cô lẩm bẩm bên tai anh không dứt, còn hơn một bà già
lắm điều.

Quá sức phiền phức, anh đành yếu ớt nghe máy,
“Alô?”.

“Anh Lập Nhân, khi nào anh tới công ty? Đơn hàng đến
hạn rồi, ngân hàng gọi bảo chúng ta hôm nay phải chuyển tiền.”

Mấy hôm nay anh dồn hết sự chú ý vào Diệu Diệu, gần
như quên mất chuyện trả tiền hàng.

“Nói với cô ta, trong ngăn bàn dưới cùng của cô ta
có một cái ống bút bỏ đi, trong đó có chùm chìa khóa nhà cậu”, nhìn thấy hy vọng,
Diệu Diệu cuống quýt nói.

Từ đêm sinh nhật anh, sau khi cần bà Bạch đến đưa
chìa khóa lúc sáng sớm, cô liền giấu một chùm chìa khóa trong văn phòng, kết quả
lúc giao việc lại, vì giấu quá kỹ mà cô quên mất.

Mong là San San không dọn dẹp ngăn kéo quá sạch sẽ.

Anh ậm ừ lặp lại lời cô với San San, sau đó ném điện
thoại đi.

Anh giờ đây chỉ muốn ngủ!

Lúc tỉnh dậy thì Bạch Lập Nhân cảm thấy trên trán có
thứ gì đó lành lạnh dễ chịu, anh nhúc nhích người.

“Đừng động đậy, anh sốt đến gần bốn mươi độ, bác sĩ
tuy đã đến tiêm thuốc hạ sốt cho anh nhưng bây giờ anh vẫn sốt nhẹ”, ngón tay dịu
dàng vuốt trán anh, thay cho anh miếng khăn lạnh mới, Đỗ San San nhẹ nhàng dặn.

Anh theo phản xạ quay sang, nhìn chậu thủy tiên.

Bên trong khói trắng vấn vít.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3