Thỏ Yêu Không Đáng Tin - Chương 1 - 2

Chương 01: Long long long!

Ở Tứ Hải Bát Hoang* này yêu quái tu luyện mấy ngàn năm cũng chỉ có hai đường con đường để đi. Hoặc là làm thần, hoặc làm thần thú. Hay là có thể đổi lại cách nói khác, một là được cưỡi, hai là bị cưỡi.

* Tứ Hải Bát Hoang: ý chỉ bốn biển và tám vùng lục địa

Với tư cách là thần thú nhất tộc bị cưỡi vạn năm không thể tranh luận, lý tưởng của thỏ yêu Bạch Tiểu Bạch không thể nói là không bi tráng được a - vì nàng muốn cưỡi long thần.

“Nếu như hắn không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng hắn, vì dù sao thì ta chạy cũng rất nhanh.” Bạch Tiểu Bạch rất quan tâm mà suy nghĩ, lòng bàn tay đổ mồ hôi nắm chặt dây trói rồng, bước chân cứng ngắc đi về phía Bàn Long Cốc. Bàn Long Cốc là nơi tụ tập long thần lợi hại nhất ở Tứ Hải Bát Hoang này, Bạch Tiểu Bạch nghĩ thầm, cũng không cần phải bắt con rồng thần nào lợi hại nhất, chỉ cần đủ dùng là được rồi.

Nàng hoàn toàn không để ý đến điều kiện của bản thân mình – chỉ là một con thỏ trắng nhỏ bé với đạo hạnh mới bảy trăm năm.

Mà rồng trong Bàn Long Cốc, cho dù con non nớt nhất cũng có thể làm tổ tông của tổ tông nàng, con yếu nhất cũng chỉ cần một cái vẫy đuôi là có thể đập nàng bay thẳng đến vùng hoang dã phương bắc rồi.

Bạch Tiểu Bạch bỏ sức chín trâu hai hổ mới bôn ba đến được Bàn Long Cốc, nhưng trong cốc lại trống rỗng, Xiu… Xiu... vài tia sáng kì lạ từ trong cốc bay ra, không biết bay về hướng nào. Bạch Tiểu Bạch sợ run một hồi lâu, nuốt nuốt nước miếng, nắm thật chặt dây trói rồng trong tay - xem ra, lão long đều đi ra ngoài hết rồi, trong ổ có lẽ chỉ còn có tiểu long a.

Bạch Tiểu Bạch là một bé thỏ trắng rất có suy nghĩ. Nàng tin tưởng, giáo dục thần thú là phải bắt đầu dạy dỗ từ bé, cho nên nàng quyết định bắt một con rồng con, tốt nhất là trứng rồng - về phần làm sao để ấp ra, thì nàng lựa chọn không để ý đến. Trong lòng Bạch Tiểu Bạch đã soạn ra một bộ kế hoạch dưỡng thành bé rồng cưng, đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải bắt được bé rồng cưng đã.

Bạch Tiểu Bạch nghênh ngang đi vào Bàn Long Cốc. Bàn Long Cốc được xưng là nơi nguy hiểm của Bát Hoang, hang ổ sào huyệt của Thần Long vạn yêu chi vương, chưa từng có người dám tới bới móc, cho nên dĩ nhiên sẽ không có cái gì gọi là phòng vệ nghiêm ngặt rồi.

Tay Bạch Tiểu Bạch nắm chặt dây trói rồng, một đôi mắt xoay tròn nhìn bốn phía, nhìn lên thì giống như nàng rất khôn khéo nhưng kì thật đó hoàn toàn là ảo giác của ngươi thôi...

“Ôi!” Bạch Tiểu Bạch bị trượt chân, hoa hoa lệ lệ mà bổ nhào về phía trước, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, im lặng nhìn trời.

Bằng thời gian của tốc độ ánh sáng, nàng đã phát hiện!

Một con rồng đang nằm ngáy ngủ dưới gốc đại thụ!

Cũng xiu... uu… một tiếng! Thế là Bạch Tiểu Bạch liền phát huy ưu thế của thỏ, chạy nhanh như gió đến trốn ở phía sau một thân cây khác quan sát. Nhìn qua thì con rồng này không lớn, có chút béo tròn, vảy rồng màu trắng bạc, còn có thêm một tầng ánh sáng nhàn nhạt – nhìn nó như thế có lẽ cũng chỉ tầm ba trăm năm tuổi thôi... Bạch Tiểu Bạch nhớ lại bộ dạng của nàng lúc ba trăm năm tuổi cũng không khác nhau lắm, chỉ là cái bộ dạng này thôi.

Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Tiểu Bạch khẽ cắn môi, ném dây trói thần ra, trong miệng niệm chú ngữ, trên không trung dây trói thần phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, chuẩn xác không lầm, chụp vào trên mông của tiểu long.

Hô hấp của tiểu long đang ngủ dừng một chút, mí mắt cũng không nâng lên, rồi lại tiếp tục nằm ngáy o... o...

[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

Trong lòng Bạch Tiểu Bạch thả lỏng một chút, rón ra rón rén chạy đến, lôi kéo dây trói thần vòng vèo toàn bộ bao trọn lấy tiểu long ở bên trong, ánh sáng đỏ loé lên, bao phủ cả người Tiểu Bạch Long. Bạch Tiểu Bạch cau mày, đâm rách một ngón tay, nặn ra một giọt máu, ấn lên mi tâm của Tiểu Bạch Long, huyết quang nhanh chóng thấm vào, ánh sáng màu đỏ biến mất.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Bạch đã bắt được một con rồng làm thần thú...

Bạch Tiểu Bạch phát hiện Tiểu Bạch Long còn đang ngủ - hài tử nha, cần phải ngủ nhiều thì cơ thể mới cao lớn và cường tráng được. Bạch Tiểu Bạch rất thông hiểu gật đầu, khoa tay múa chân một lát, nàng cảm thấy nếu mình cõng nó thì sẽ đánh động nó, thế là lôi lôi kéo kéo, chuyển nó để vào trong một cái sọt bằng trúc, sau đó mới vác ra sau lưng, một bước lại một bước đi ra khỏi Bàn Long Cốc.

Tiểu Bạch Long phía sau lưng nàng nâng mí mắt lên, nhìn thấy búi tóc mềm mại đen nhánh trước mắt, còn có thêm một đôi tai thỏ giấu ở bên trong búi tóc chưa hoàn toàn biến mất.

Thỏ yêu nhất tộc đây là đang có ý định tạo phản hay là có ý muốn chết đây, lá gan quá lớn mà, ngay cả hắn cũng dám bắt.

Được rồi, dù sao cũng có người cõng trên lưng, hắn sẽ ngủ tiếp một lát nữa thôi. Đại ca bọn họ đi tham dự tiệc đầy tháng ở Đông Hải, có lẽ sẽ không trở về nhanh như vậy đâu.

Sau khi trời đã tối đen, Bạch Tiểu Bạch mới dừng chân trong một thôn trang dưới chân núi.

Chọc chọc Tiểu Bạch Long vẫn đang ngủ, trong lòng Bạch Tiểu Bạch đắc ý - nàng đã bắt được rồng này! Kì thật cũng đâu có gì khó khăn đâu! Nhưng mà vì sao hắn không phản kháng, thậm chí cũng chưa từng tỉnh lại? Sẽ không chết chứ?

Trong lòng Bạch Tiểu Bạch hoảng hốt, lại chọc chọc cái bụng ấm ấm lành lạnh của hắn, một cánh tay khác run run để vào dưới mũi của hắn - hô, may mắn, còn có hơi thở...

“Ngươi, ngươi tỉnh, tỉnh lại a...” Bạch Tiểu Bạch mạnh miệng nói. “Ngươi ngủ rất lâu rồi, tỉnh dậy đi, nói chuyện với ta được không?”

“Long Long, ngươi mở mở mắt nói chuyện nha...” trong giọng nói của Bạch Tiểu Bạch lẫn thêm ba phần khẩn cầu.

“Ngươi nói chuyện, ta cho ngươi ăn đồ ăn a!” Đây là cám dỗ.

“Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ ném ngươi ra bên ngoài, rồi để cho dã thú ăn hết thịt của ngươi!” Đây là cưỡng bức.

Có con dã thú nào dám ăn hắn?

Khoé miệng Tiểu Bạch Long giương lên, đổi lại tư thế tiếp tục ngủ.

Ô ô ô! Có phản ứng rồi! Bạch Tiểu Bạch vui mừng nhảy dựng lên, “Ta sẽ chuẩn bị cơm tối cho ngươi!” nói xong liền chạy đi.

Qua một hồi lâu, Tiểu Bạch Long nghe được tiếng kêu “ ùm... ụm bò... ò...” - hô hấp dừng lại một hồi.

Không thể nào...

Nâng mi mắt lên liếc một cái. Lúc này, hắn liền sợ ngây người...

Bạch Tiểu Bạch kéo một con trâu lớn tiến đến, ngây ngô nói: “ lLong Long! Ngươi tỉnh rồi! Tới bú sữa mẹ này!”

Tiểu Bạch Long cứ ngơ ngác nhìn nàng như vậy.

Thứ nhất, cho tới bây giờ hắn chưa từng uống qua sữa.

Thứ hai, cho dù uống cũng là uống sữa rồng.

Thứ ba, con trâu nàng kéo vào là con trâu đực...

Tiểu Bạch Long đại khái cảm thấy giải thích những chuyện này với nàng thật sự là lãng phí sức lực, lãng phí nước miếng, vì vậy, hắn xoay đầu một cái, mặt quay vào vách tường, không để ý tới nàng.

Trái tim thủy tinh của Bạch Tiểu Bạch bị tổn thương thật lớn, khuyên bảo Tiểu Bạch Long bú sữa mẹ không có kết quả, nàng đau khổ thở dài hà hà mà phóng sinh con trâu đi, nhìn thấy con trâu đực kia tung chân chạy vội đi, Bạch Tiểu Bạch càng cảm thấy thê lương a.

Trở lại trong phòng, Tiểu Bạch Long nằm ở trên giường ngáy o o.

Bạch Tiểu Bạch nhìn thấy giường ngủ đã bị chiếm, sờ sờ yêu giới tệ* không còn nhiều, nghĩ thầm, hắn là đứa bé, vẫn nên nhường giường cho hắn a. Vì vậy, trải chăn đệm xuống đất, nằm xuống dưới chân giường mà ngủ.

*Yêu giới tệ: Tiền ở yêu giới

Chương 02: Thỏ Thỏ Thỏ!

Tiểu Bạch Long một mực không ăn cơm mà chỉ ngủ, trong lòng Bạch Tiểu Bạch rất lo lắng, nhưng mặc kệ nàng làm như thế nào, ngay cả mí mắt hắn cũng không nâng lên, cũng không để ý tới nàng, việc này khiến cho lòng tự trọng của Bạch Tiểu Bạch bị tổn thương thật lớn. Nàng sâu sắc nhận thấy rằng làm mẹ quả là không dễ. Cũng giống như các bà mẹ khác trên đời này, nàng thấy con trai nhà mình là đứa khác người nhất trên đời này, vì vậy đã đặt cho hắn một cái tên vô cùng thô bạo - Bạch Đại Bạch.

“Bạch Đại Bạch, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là thần thú của ta, ngươi phải bảo vệ ta, giúp ta đánh yêu quái, giúp ta đánh bại Đại Hôi, cái tên khiến người chán ghét kia!” Đây là những lời nói mà mỗi ngày Bạch Tiểu Bạch nói bên tai Tiểu Bạch Long hơn mười tám lần.

Bạch Tiểu Bạch là tiểu yêu núi Tử La, Đại Hôi là đại yêu ở Phi Hạp cốc. Núi Tử La cách Phi Hạp cốc rất gần, vào cái ngày nào đó, Bạch Tiểu Bạch mơ mơ màng màng không cẩn thận đụng phải lão sói xám chuyên ăn thịt bé thỏ trắng. Thật ra thì Đại Hôi không ăn thịt Bạch Tiểu Bạch, chỉ là nói một vài lời kì kì quái quái mà thôi, rồi làm chuyện cũng kì kì quái quái với nàng. Bạch Tiểu Bạch bị ép sốt ruột thì còn có thể cắn người đó nha! Cho nên nàng đã cắn hắn một ngụm, rồi nhanh chân bỏ chạy. Và nghiệt duyên đã được gieo xuống như thế đấy.

Chưa đến vài ngày, lão sói xám xịt kia đã nghênh ngang lắc lư đi lên núi Tử La, chỉ đích danh đòi gặp Bạch Tiểu Bạch.

“Ta muốn nàng làm thần thú của ta.” Đồng tử trong đôi mắt màu xám của lão sói xám chiếu vào bé thỏ trắng đang phát run trốn sau lưng đại sư huynh, cười một cách xấu xa: “Nàng đã lưu lại dấu vết trên người của ta, căn cứ vào quy định của yêu tộc chúng ta, nàng phải đánh với ta một trận, một là nàng làm thần thú cho ta, hai là ta làm thần thú cho nàng.” Hắn nói xong còn chìa tay để lộ ra dấu răng thỏ trên cánh tay.

Đại sư huynh nói, Đại Hôi không phải là yêu thú tốt, Đại Hôi là kẻ vừa hạ lưu lại vừa phong lưu, mặc kệ ai làm thần thú của ai, kẻ chịu thiệt thòi nhất định là Bạch Tiểu Bạch. Cho nên nàng không thể ở cùng một chỗ với Đại Hôi được.

Bạch Tiểu Bạch kiên quyết nói: "Không được!” cho dù là lão sói xám lấy củ cải trắng bạch ngọc nhiều đến nỗi ăn không hết ra dụ dỗ nàng.

Cưỡng bức và cám dỗ đều thất bại, lão sói xám liền bộc lộ bộ mặt hung ác: “Núi Tử La này của các ngươi cũng chính là danh môn yêu giới, nếu các người không tuân quy củ mà làm việc, vậy cũng đừng trách ta cưỡng hôn.”

“Cho nên a... Đại Bạch...” nhớ tới bộ dáng hung thần ác sát của lão sói xám, Bạch Tiểu Bạch chán nản, thất vọng tựa trên người rồng nhỏ “Đại sư huynh nói, việc này lão sói xám chiếm lý, nên ta phải đánh thắng hắn, nếu không thì phải làm thần thú của hắn. Nhưng chắc chắn ta không thể đánh thắng hắn được, hắn là Lang Vương, nhưng ngươi lại khác, ngươi là… rồng... a...” Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tiểu Bạch cũng không xác định được nữa.

Theo như trong truyền thuyết, rồng cũng là vạn yêu chi vương *, giơ tay nhấc chân đều có thể tạo ra mưa gió sấm sét, nhưng mà Đại Bạch lại chỉ biết ngáy ngủ...

*Vạn yêu chi vương: Vua của ngàn vạn yêu quái

“Đại Bạch, ngươi có nghe được những lời ta nói không, ta cũng chỉ đành nhờ vào ngươi thôi.” Bạch Tiểu Bạch thở dài, chọc chọc cái bụng hắn, lại niệm ma chú một lần: “Đại Bạch, ngươi phải bảo vệ Tiểu Bạch...”

Bị quấy rối hơn một tháng trời, rốt cuộc Bạch Đại Bạch cũng đã có chút không thể chịu đựng nổi nữa mà nhíu nhíu mày, nâng mí mắt lên, liếc xéo Bạch Tiểu Bạch một cái.

Bạch Tiểu Bạch bị chấn kinh. Cuối cùng Đại Bạch đã mở mắt nhìn nàng!

Đây có thể tính là sự khởi đầu của lịch sử!

“Đại Bạch, ngươi có tuyệt chiêu không?” Bạch Tiểu Bạch bẻ ngón tay đếm, “Thần Thần Long Bãi Vĩ này, Kháng Long Hữu Hối này, Song Long Thủ Thủy này...”

Cái gì mà lộn xộn lung tung cả lên thế chứ... Đại Bạch hừ hừ, khinh bỉ nàng.

Hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi tu luyện những cái trò bịp bợm kia đâu.

Bạch Tiểu Bạch vẫn còn đang đếm rất kiên nhẫn, đếm cả buổi rồi mới bi ai phát hiện, Đại Bạch lại ngủ rồi.

Bạch Tiểu Bạch cõng Bạch Đại Bạch lên núi Tử La, khiến tròng mắt Đại sư huynh cũng muốn rớt ra ngoài luôn, hoảng sợ vạn phần nhìn Tiểu Bạch Long tỏa sáng lòe lòe sau lưng nàng.

Đây tất nhiên là rồng rồi, tuyệt đối là rồng, nhất định là rồng mà,… nhưng không thể nào là rồng được!

Hắn cho rằng Bạch Tiểu Bạch chỉ muốn trốn chạy để khỏi chết, với bản lĩnh của nàng làm sao có thể bắt được rồng! Thế nhưng nàng đã bắt được rồi! Hơn nữa nhìn tiên khí thuần chính trên vảy rồng, còn có thể là một trong chín đứa con chân chính của Long Vương!

Nhưng vấn đề là, sao con rồng này lại nhỏ như vậy, non nớt như vậy, lại bất động không nói lời nào chỉ có ngủ như thế? Hay là hắn nhìn lầm rồi!

Nhất định là hắn nhìn lầm rồi...

Đại sư huynh thấy núi Tử La đã tránh được tai họa ngập đầu nên nhẹ nhàng thở ra.

“Đại sư huynh, sao Đại Bạch lại không động đậy, có phải hắn bị thương hay không?” Bạch Tiểu Bạch chớp đôi mắt nước lưng tròng, hỏi đại sư huynh.

“Có thể là...” Đại sư huynh đắn đo trong chốc lát “Tàn tật bẩm sinh...”

Tàn tật bẩm sinh, là bệnh di truyền gì đó cho nên người nhà của hắn đã ném hắn ở Bàn Long cốc để hắn tự sinh tự diệt.

Sức tưởng tượng với lòng đồng tình của Bạch Tiểu Bạch lại phát tác, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống lăn trên vảy rồng.

“Tiểu Bạch, vậy con rồng muội bắt chỉ là đồ vô dụng thôi sao?” Đại sư huynh thở dài: “Như thế thì làm sao muội có thể đánh bại được Đại Hôi?”

Bạch Tiểu Bạch ôm Đại bạch, khóc nức nở nói: “Muội, muội cũng không biết... ô ô ô... Đại Bạch thật đáng thương...”

“Không bằng... muội đi tìm một con khác đi?” Nói thì nói như vậy, muốn bắt được một con yêu quái mạnh hơn cả Lang Vương làm thần thú, vậy cũng không quá dễ dàng.

Một người chỉ có thể có một thần thú, nếu muốn giải trừ khế ước, thần thú kia chỉ có một con đường chết. Đây cũng là lý do vì sao nàng phải tìm một thần thú cường đại hơn Đại Hôi.

Tay Bạch Tiểu Bạch ôm Đại Bạch chặt hơn: “Không được, hắn thật đáng thương, muội sẽ không bỏ hắn đâu!”

Đại sư huynh nuốt xuống bốn chữ “Hủy diệt yêu đạo” không nói.

Bạch Đại Bạch không vui nhíu mày, bị nàng ôm quá chặt, hắn thật sự rất khó thở.

Vì muốn cứu vãn Bạch Đại Bạch bị tàn tật bẩm sinh, Bạch Tiểu Bạch đã lừa đảo gạt lấy linh đan diệu dược của các sư huynh sư tỷ, toàn bộ coi như nước đút cho Bạch Đại Bạch uống hết.

Thế nhưng lại không có chút khởi sắc nào.

Bạch Tiểu Bạch đau lòng khóc ô ô, khiến cho Bạch Đại Bạch buồn bực trong lòng, rốt cuộc có một ngày nhịn không được nữa, mở miệng nói: “Câm miệng!”

Lúc ấy nàng sợ đến ngây người..

Cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí a!

Rốt cuộc Bạch Đại Bạch của nàng đã biết nói chuyện rồi!

Ngày hôm sau, đám yêu quái trên núi Tử La đều biết rốt cuộc con rồng tàn tật của tiểu sư muội cũng biết nói chuyện rồi, mặc dù câu đầu tiên nó nói là - câm miệng.

Mùa đông đến rồi, trên núi Tử La băng tuyết ngập trời. Bạch Tiểu Bạch đắp chăn mền cho Bạch Đại Bạch thật kín, rồi mới tự nằm ra đất nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, Bạch Đại Bạch nghe thấy tiếng nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt, mở to mắt liền nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch đang nằm trên sàn nhà đông lạnh run lập cập.

Con thỏ này đến từ thế giới khác sao? Tại sao có cái đầu cấu tạo không giống người thường như vậy?

Với tư cách là một người chủ, nàng coi như đã đạt yêu cầu rồi. Trong lòng Bạch Đại Bạch nghĩ như thế, cái đuôi lắc lắc, quấn nàng lên giường, ánh sáng màu trắng bạc có một chút tình cảm ấm áp, trong lúc mơ ngủ hô hấp của Bạch Tiểu Bạch dần dần đều lại, xê dịch về hướng của Bạch Đại Bạch, thò tay ôm lấy rồi nằm ngáy oo...

Được rồi, dù sao con thỏ này cũng rất ấm.

Bạch Đại Bạch bi ai phát hiện, hắn bị ôm đã thành thói quen...

Ngày hôm sau Bạch Tiểu Bạch tỉnh dậy, phát hiện mình chiếm giường ngủ của Bạch Đại Bạch, cứ cho rằng chính mình nửa đêm ngủ bị mộng du rồi leo lên, trong lòng áy náy nên chăm sóc càng thêm ân cần. Nhưng kết quả ba buổi sáng, bốn buổi sáng đều như thế cả...

Vào tối ngày thứ tư, Bạch Tiểu Bạch nói với Bạch Đại Bạch: “Dù sao buổi tối ta bị mộng du cũng sẽ leo lên giường, không bằng hiện tại ngủ trên giường luôn đi.”

Bạch Đại Bạch nghĩ thầm: sớm nên như vậy rồi, còn muốn hắn phải ra tay lúc nửa đêm, thật phiền phức...

Kì thật việc này không phải là điểm quan trọng a...

Điểm quan trọng là, Bạch Tiểu Bạch, hội đấu võ yêu giới ngươi phải làm sao đây a!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3