Có phải anh yêu em - Chương 01 phần 1
Ký ức là những thứ vô nghĩa nhất cõi
đời.
"Khi chuyện xưa chỉ còn là cơn
gió thoảng, như đám khói tàn,
tựa đám mây tan, xưa ta thế nào, ai
còn nhớ chăng?"
Lúc Tần Ninh nói chia tay, Tô Mạc đang uống dở
tách trà. Nghe người con trai đối diện nói xong, cô cười nhàn nhạt, uống cho
cạn chén rồi thong thả gật đầu, bảo "Ừ”. Tần Ninh chết lặng, hồ như anh
còn muốn giải thích thêm điều gì nhưng vô ích, Tô Mạc đã trả tiền và rời bước.
Anh ngồi trơ trọi, thẫn thờ trông theo bóng người con gái đang dần xa khuất,
khe khẽ buông tiếng thở dài.
Rõ ràng người nói chia tay là anh, nhưng sao anh
lại cảm thấy chính mình mới là người bị bỏ rơi.
Nụ cười anh chua chát thay. Khi tà váy tua rua
của người con gái đã xa thật xa, anh mới từ từ định thần lại, rút di động gọi
cho cô nàng mới quen. Bỗng có ai đó tóm chặt tay anh. Một chàng trai lạ mặt
khôi ngô trừng trừng nhìn như thể đang định ăn tươi nuốt sống anh. Bộ dạng hắn
trông mới hoang dại làm sao! Tần Ninh hoảng hốt toan giằng ra thì người kia đã
lên tiếng, giọng hắn dằn xuống vẻ như đang cố kiềm chế tâm trạng một cách khó
khăn:
- Cô ấy là Tô Mạc phải không?
Ánh mắt hằn học của anh ta khiến Tần Ninh thót
tim. Anh gật đầu theo phản xạ nhưng ngay sau đấy lại nhận ra mình vừa làm gì đó
không đúng. Người kia buông tay, cắm đầu đuổi theo tà váy thấp thoáng vừa rời
đi ban nãy. Hắn bối rối, hắn loạng quạng tựa như một con quái vật vừa được thả
xích.
“Có lẽ là một người yêu Mạc say đắm chăng?” Tần
Ninh bần thần rồi lại tự phì cười với chính mình: “Thế thì có liên quan gì?
Đằng nào cũng đã là chuyện của người dưng, chẳng can hệ gì tới mình hết.” Dẫu
lòng tự nhủ vậy nhưng vẫn không tránh khỏi rầu rĩ, anh quyết định cất điện
thoại vào túi rồi ngẩng đầu đón cơn gió buốt thấu xương của đất Thượng Hải.
Thành phố hoa lệ, sao lạnh lẽo ghê!
* * *
Tô Mạc bước vào lúc cô bạn cùng phòng Lâm Tịnh
đang ăn. Thấy bạn về, Lâm Tịnh sững sờ trong thoáng chốc rồi cười hiền dịu:
- Tớ cứ tưởng tối nay cậu không về.
- Ban đầu cũng định thế. - Nụ cười của Mạc nhạt
nhòa. Cô tháo túi sách, xuống bếp lấy một cốc mì. - Cho bao nhiêu nước nhỉ,
bằng này có đủ úp thêm một bát không?
- Đùa chứ, Tần Ninh nhà cậu keo thế, đến bữa cơm
cũng không để cậu no à?
- Đường ai nấy đi rồi. - Câu nói chỉ đơn thuần
là kể lại chứ chẳng phải trách móc oán hận gì, thế mà cũng đủ khiến Lâm Tịnh im
bặt. Tịnh chẳng mấy khi bông đùa, chẳng may lại gây ra tình huống gượng gạo
này. Tô Mạc hiểu tính bạn nên ái ngại vô ngần. Cô mỉm cười và gạt đi:
- Không sao đâu. Thành quá khứ rồi.
Đúng thế, hễ kết thúc thì tất cả sẽ thành quá
khứ. Chẳng cần biết tháng ngày ra sao, chúng ta vẫn chỉ là quá khứ của người
khác. Quá khứ vĩnh viễn không thể nào quay lại.
Tô Mạc hơi lúng túng. Lâm Tịnh đã giúp cô úp
xong cốc mì từ nãy. Mùi thơm đậm đà lan tỏa khắp gian phòng khách nho nhỏ,
phảng phất tựa bức tranh gợi nhớ năm tháng xa xăm. Xưa kia cũng từng có một
người nào đó nguyện chăm sóc và yêu thương, cảm giác ấm ấy sáng rõ không khác
nào thực tại. Nhưng tất thảy cũng chỉ như món mì hộp, ai đã ăn rồi thì biết,
mùi vị của chúng chỉ nịnh mũi ta, còn ăn vào thì cũng tàm tạm thôi. Thế nên,
quá khứ và hiện tại thực chất khác xa nhau nhiều lắm. Những ký ức đan xen hư ảo
ấy... Ừ, chúng đã thực sự chết từ năm xưa rồi. Tô Mạc đang nghĩ vẩn vơ thì Lâm
Tịnh đã đặt cốc mì nằm gọn vào tay cô. Cô trộn mì thoăn thoắt, đang chuẩn bị ăn
thì chuông cửa bỗng réo lên.
Từng hồi chuông hòa vào tiếng gọi gấp gáp, tất
thảy vọng vào như thể lời nguyền giục giã. Nó ủ ê trong những hơi thở nặng
trĩu. Lâm Tịnh đặt cốc mì xuống trong muôn vàn thắc mắc. Cô ra mở cửa.
Và rồi Tô Mạc trông thấy một người vừa xa lạ,
vừa thân quen. Anh ta không thay đổi nhiều so với ngày xưa dù có gầy đi một
chút. Nhưng đó không còn là người con trai hiền hòa cô hằng quen thuộc nữa mà
đã là một bóng hình khác rồi.
Cô điềm đạm nhìn anh, tâm trí không hề bối rối
như cô tưởng. Còn chàng trai đã bước xộc tới trước mặt và ôm cô thật chặt. Một
con người cứng rắn như anh lại có lúc phô bày hết vẻ yếu đuối dễ tổn thương thế
này trước mặt cô sao. Anh nói:
- Tô Mạc, anh đã tìm em bao năm nay.
Mạc chẳng đáp lại, cứ để mặc cho anh ôm. Cô lặng
thinh như thể đã từng lưu luyến hơi ấm của anh, như thể cũng đã đợi chờ anh từ
nhiều năm rồi. Nhưng khuôn mặt cô lạnh lùng đến vô cảm. Đôi mắt hay cười của cô
chẳng còn ánh lên vẻ vô tư đến ngốc nghếch như năm nào.
Cô không còn là cô bé của thời niên thiếu nữa
rồi.
Nhưng chàng trai ấy không đầu hàng, anh vẫn ôm
cô thật chặt. Mặc cho nét vô cảm kia khiến anh phải rùng mình nhưng anh vẫn cố
chấp không buông. Anh siết chặt vòng tay rồi lầm bầm như con thú:
- Mạc, anh đã vứt bỏ tất cả. Chúng ta lại ở bên
nhau nhé. Suốt đời này chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Tô Mạc lặng thinh nhưng đôi mắt lạnh lùng chẳng
tài nào che giấu nỗi niềm đau thương đang ứa lên. Cô khẽ thở hắt ra và trả lời
thẳng thừng quyết liệt:
- Ôn Tư Niên, chúng ta không thể quay về được
nữa đâu.
Câu nói ấy như cú sốc giáng xuống người thanh
niên. Tô Mạc cảm nhận được cánh tay anh đang siết chặt hơn. Gáy cô bỗng ươn ướt
vì những giọt lạnh mỏng manh... lạnh lẽo mà bỏng rát. Chúng giống hệt thứ mà
người đó đã để lại cho cô năm xưa, những tháng năm quá khứ đau thương mà mãi
mãi không bao giờ được phép lặp lại nữa.
Trong mơ hồ, tiếng ai cười văng vẳng
trong veo.
Hát thiếu thời ơi! Giấc mộng Hoàng
Lương còn chưa tỉnh.
Trong mơ hồ, tiếng ai than lê thê
trầm đục.
Trách xưa cuồng dại, ai nỡ xa mất
cuối chân trời.
Còn giờ đây lạc lõng riêng mình, cô tự khoác lấy
bộ áo giáp kiên cố nhất trần gian để độc bước tìm bến đậu trong mơ.
Nhưng thẳm sâu cô vẫn luôn thầm hỏi...
Này chuyện cũ, này người xưa, tất cả nay ra sao?
Chương 1: Người còn trẻ, ta cũng ngơ
dại
Em bé nhỏ, anh ở bên, em là công chúa
mãi mãi của nhân gian.
Em đã lớn, anh ở đâu, chỉ còn em yếu
mềm và vô nghĩa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tô Mạc đặt hẳn cây bút xuống bàn, hình như cậu
bạn sau lưng lại vừa nhích lên một chút thì phải. Kệ hắn, cô cứ lặng lẽ dịch
lên trên nhưng lại vô tình đạp phải chân cậu bạn ngồi ghế trước. Cô giật mình,
hắn quay vụt xuống nhìn chằm chằm, khuôn mặt điển trai hằm hằm khó chịu.
- Xin... Xin lỗi. - Cô lấy hết can đảm xin lỗi
lắp bắp. Cậu học sinh kia cau có bực dọc, chép miệng rồi quay lên nghe giảng
tiếp.
Tô Mạc thở phào, chẳng hiểu sao Ngô Du Du ngồi
cạnh lại khẽ rúc rích:
- Diệp Tử Khiêm tức mà trông vẫn đẹp trai!
- ...
Cô chẳng buồn nói thêm. Liếc nhìn dáng người cao
trước mặt, cô chợt nhớ tới một câu thơ bèn lẩm bẩm:
- "Một giận trăm vẻ thiên nhiên. Sáu cung
nhan sắc thua hờn phấn son."[1] - Nói xong cô bật cười một
mình. Du Du cũng toe toét theo, đang định phụ họa vài câu nữa thì bất chợt cậu
kia đứng phắt dậy rồi hằm hằm quay xuống. Mặt cậu ta nhăn lại dữ dội hơn ban
nãy và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh:
[1] "Một giận trăm vẻ thiên
nhiên. Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.": Câu thơ dựa trên câu nguyên
gốc của "Trường hận ca", Lý Bạch: "Một cười trăm vẻ
thiên nhiên. Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son."
- Cái gì cơ?
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Tô Mặc giật nảy người, đôi mắt giương tròn lúng
túng không biết trả lời ra sao. Du Du thì khỏi nói, cứ gọi là sợ mướt mồ hôi. Hai cô bạn khép nép hoảng hồn
nhìn cậu bạn đẹp trai nổi trận lôi đình mà không dám ho he. Cậu bạn ngồi kế bên
cũng quay xuống hóng, thấy hai cô bé sợ đến tái mét mặt hoa, nó vỗ vai chiến
hữu rồi cười xuề xòa:
- Ôi dào, chấp
làm gì mấy đứa con gái.
Diệp Tử Khiêm
lúc ấy mới nguôi cơn giận. Trước khi quay lên còn không quên tặng thêm Tô Mạc
một cái lườm rách mắt. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp trai tuấn tú ấy khiến
không một kẻ đối diện nào dám nhìn thẳng. Bị lườm đến bạt cả vía, Tô Mạc ngầm
thề rằng từ sau không bao giờ dây vào tên sát thủ này nữa. Nhưng đúng là ghét
của nào trời trao của ấy. Đó là cảm giác ập lên đầu Tô Mạc khi cô giáo thông
báo danh sách thi Olympic Toán nhà trường vừa chọn. Tên ngồi bàn trên kia không
giấu nổi vẻ bất mãn khi phải ghép đội với cô, cái mặt hắn vốn không mấy thân
thiện giờ đây trông càng khó coi. Ngay khi cô giáo vừa đọc xong danh sách, hắn
đứng phắt dậy, đùng đùng bước ra khỏi lớp. Vẻ ngạo mạn dữ dằn ấy khiến cô giáo
trẻ không khỏi lúng túng. Cũng biết thân phận cậu học trò đặc biệt nên cô không
nói gì thêm, đành tiếp tục giảng bài. Cũng may, một lúc sau Diệp Tử Khiêm quay
lại. Giờ học diễn ra rất trật tự, không có thêm thằng quỷ nào làm loạn.
Lúc tan học,
Diệp Tử Khiêm lại quay xuống, đôi mắt hoa đào lạnh tanh xoáy thẳng vào Tô Mạc,
hắn ung dung nói:
- Đã cùng đội
với tôi thì liệu mà học ôn cho tử tế. Cậu mà kéo chân tôi thì cứ liệu đấy!
Đây là lần đầu
tiên cậu ta nói chuyện với Tô Mạc, thế mà câu nào câu nấy đều sặc mùi đe dọa
khiến cô nữ sinh chỉ biết im lặng. Cô ngẩn người một lúc, thấy khuôn mặt chàng
trai càng lúc càng khó coi nên vội ậm ừ cho xong:
- Được rồi. Biết
rồi, biết rồi mà...
Điệu bộ qua loa,
ỡm ờ cho xong chuyện khiến Diệp Tử Khiêm càng thêm ngứa mắt. Hắn lạnh lùng chép
miệng rồi ngạo mạn quay đi mà không nói thêm câu nào. Du Du ngồi cạnh chứng
kiến hết, khuôn mặt cô bé rạng lên chút phấn khích và thì thầm với Mạc:
- Diệp Tử Khiêm
ít khi nói nhiều với con gái như thế lắm!
- ...
Tô Mạc săm soi
hắn một lượt từ chân lên đầu, giờ thì tên hung thần ngồi học ngoan rồi đấy! Cô
gật đầu cho xong chuyện rồi tiếp tục cày cuốc nốt đống bài tập tiếng Anh.
Buổi chiều tan
học, Diệp Tử Khiêm gọi Tô Mạc ở lại cùng học thêm toán. Bắt gặp ánh mắt ngưỡng
mộ của Du Du, Tô Mạc chỉ muốn gào lên thảm thiết nhưng lại bị vẻ mặt lạnh tanh
của Diệp Tử Khiêm chặn lại, thôi thì đành khuất phục. Cô ngoan ngoãn lấy vở bài
tập ra chuẩn bị học. Nhưng quyển vở vừa ló ra khỏi cặp cô đã chạm phải ánh mắt
coi thường của Diệp Tử Khiêm. Cậu ta trừng mắt nhìn cô, dúi ngón tay lên vở bài
tập toán như muốn chọc thủng nó cho đỡ ngứa mắt.
- Cậu không thấy
đề thi toàn những bài hại não à? Đổi quyển khác ghi chép có hệ thống hơn xem
nào!
- Tớ... Tớ chỉ
có mỗi quyển này thôi.
- Cậu là người
tiền sử chắc? - Diệp Tử Khiêm vốn không phải là người nền tính. Lần này cậu ta
điên tiết cực độ. Cậu ta đang định xả tức thì thấy cô bé cúi đầu như đang cam
chịu cơn thịnh nộ. Bộ dạng câm nín ấy phảng phất chút duyên dáng thầm lặng. Cứ
như vừa có thứ gì huýnh vào tim hắn vậy, đến những góc cạnh sắt đá nhất như
cũng nhũn ra. Chẳng biết rút lui thế nào, hắn đành gượng gạo đáp:
- Thôi! Hôm nay
dùng tạm vở của tôi, mai tự mua một quyển đi.
- ...
- Nghe gì không
đấy?
Cô nàng im bặt.
Chẳng mấy khi gặp phải một kẻ không biết điều như thế, ngọn lửa cáu giận trong
lòng đang sắp bốc lên ngùn ngụt, nhưng lại bị giọng nói lí nhí át lại:
- Tớ... không có
tiền. - Thật ngại ngùng khi phải thốt ra câu này, thùy tai thấp thoáng sau làn
tóc dài của cô đỏ bừng như màu máu. Cơn xấu hổ hẳn đã dâng đến cực điểm.
Câu trả lời vượt
ngoài sức tưởng tượng của Diệp Tử Khiêm khiến bao nhiêu lửa giận trong lòng
bỗng tắt ngấm. Thấy cô như thế, cậu cũng ái ngại. Nhưng vốn là một kẻ sĩ diện
cao, cậu vẫn chép miệng làm bộ khó chịu. Đang định mặc kệ cho qua chuyện thì cô
tự dưng nói lời xin lỗi - lí nhí, yếu ớt và tự ti:
- Tớ xin lỗi...
- Thôi thôi! -
Diệp Tử Khiêm cảm thấy sự nhẫn nại của mình đang bị thách thức ghê gớm. Cậu
khua tay:
- Đằng nào nhà
tôi cũng còn mấy cuốn chưa động đến. Mai mang đi cho!
- Cảm ơn cậu. -
Cô len lén đáp, khuôn mặt vẫn lầm lũi trĩu xuống, sống lưng hơi gập lại như
đang phải chịu một gánh nặng không ngồi thẳng lên được.
Diệp Tử Khiêm
lặng lẽ nhìn một hồi và chợt nhận ra cô gái ấy kể cũng tội. Buổi học thêm chẳng
vui vẻ là mấy nhưng cả hai vẫn cố gắng vì cuộc thi. Ơn trời, một tiếng dài như
cả thế kỷ cuối cùng cũng trôi qua! Sau khi hẹn nhau mỗi ngày tan học đều dành
một tiếng ở lại ôn bài, sau đó hai người về nhà.
Tô Mạc bước vào
nhà vắng ngắt. Có lẽ mẹ đang đi bán hàng. Bếp núc lạnh tanh, cô biết chắc mẹ
chưa ăn uống gì, đành tự mở tủ lấy thức ăn rồi thoăn thoắt tự nấu hai món. Mạc
ăn một ít rồi xách cặp lồng đi đưa cơm cho mẹ.
Bà Lâm Ngọc Kỳ
bày hàng ở ngay trung tâm thành phố, nơi người qua lại tấp nập. Tuy có hơi xa
nhà nhưng buôn bán cũng khá. Mặt hàng là những món đồ chơi, trang sức mà các cô
bé bấy giờ rất mê. Đồng lãi kiếm được cũng tạm, đủ để nuôi sống bà và con gái
đang đi học. Tô Mạc phải đi hai chuyến xe mới đến nơi. Vừa xuống xe cô đã thấy
mẹ đứng co ro bên gánh hàng, gương mặt tiều tụy. Hai quầng mắt xám xịt lộ rõ
dưới đôi mắt mờ cùng những nếp nhăn ngày một dày hơn trên khuôn mặt mẹ.
Tay xách cặp
lồng, Mạc đứng khép vào trong góc lặng lẽ nhìn mẹ một lúc. Cô hít một hơi thật
sâu rồi mạnh dạn bước tới, nở nụ cười gượng trên khuôn mặt. Mạc vỗ vào vai mẹ
“bộp” một tiếng rồi gắng nói với giọng điệu hớn hở:
- “Người đẹp”,
đói không?
- Mạc đấy à?
Bà Lâm ngạc
nhiên nhưng rồi nụ cười lại mau chóng bừng nở trên môi. Tô Mạc dúi chiếc cặp
lồng vào tay mẹ:
- Vừa thổi vừa
ăn!
- Con nhóc này,
chạy ra đây làm gì hả?
- Con đưa cơm
cho “người đẹp” của con chứ làm gì. Người đẹp của con mà đói chắc con xót chết
mất.
- Xì! Chỉ được
cái dẻo mồm!
Người mẹ khẽ
trách con gái nhưng hai tay vẫn đón lấy chiếc cặp lồng nóng hổi rồi thưởng thức
món ăn trong tiếng cười giòn tan. Vừa ăn được một miếng, bà như sực nhớ ra điều
gì liền hỏi Tô Mạc:
- Thế con ăn gì
chưa đấy?
- Dĩ nhiên là
rồi. Ai như mẹ! – Tô Mạc ngúng nguẩy, dựa vào người mẹ rồi kiêu hãnh hỏi - Ngon
chưa?
- Ừ, tay nghề
hơn cả mẹ rồi đấy!
- Dĩ nhiên rồi.
Hai mẹ con đùa
nhau vui sướng biết bao, kể cũng tươi tắn như một bức họa đẹp tả cảnh hạnh phúc
gia đình. Nhưng đặt trước gánh hàng rong dưới ngày thu buồn bã, rốt cuộc cảnh
tượng vẫn hóa lê thê hiu quạnh.
Diệp Tử Khiêm
vừa bước ra từ nhà hàng, bức tranh mẫu tử vui vầy kia đã đập ngay vào mắt cậu,
xem chừng cậu đã mắc sai lầm nghiêm trọng khi chen ngang vào khung cảnh xa hoa
bạc vạn. Cậu sững người, chôn chân tại chỗ khi nhìn rõ cô bé ngồi trước gánh
hàng là ai.
Nhưng sao cô
cười tươi quá, tuyệt không một chút giả tạo, hẳn là đang chìm trong niềm vui
thực sự. Diệp Tử Khiêm nhìn trân trân một lúc, bỗng cậu sực nhớ lại thái độ của
cô bé khi bị bắt phải đi mua vở lúc chiều mà không khỏi cảm thấy nhoi nhói tim.
Sau khi chào tạm
biệt đứa bạn nối khố đi cùng, cậu sải bước đi thẳng đến ngay trước gánh hàng và
gọi:
- Tô Mạc!
Cô gái nhỏ ngẩng
đầu, nụ cười còn chưa tan biến. Nhưng vừa trông thấy cậu cô chợt ngẩn ngơ rồi
đành cười gượng:
- Tử Khiêm đấy
à?
- Ừ! – Cậu ta
đáp lại bằng một chữ gãy gọn vô thưởng vô phạt, cũng chẳng thèm chào hỏi bà Lâm
mà rõ ràng người ta đáng tuổi bố mẹ mình. Khuôn mặt điển trai ánh lên vẻ khinh
thị, thờ ơ như trước. Tô Mạc chẳng hề thấy khó xử chút nào, cô vừa cười vừa
giới thiệu:
- Đây là mẹ tớ.
Mẹ ơi, bạn này là Diệp Tử Khiêm, cùng đội thi Olympic Toán với con.
- Ồ… Chào cháu,
chào cháu… - Nụ cười ấy có phần khép nép. Dẫu thời gian có phủ lên khuôn mặt bà
vẻ tiều tụy nhưng chưa đủ sức lấy đi nét xuân còn nồng đượm nơi bà.
Diệp Tử Khiêm
bỗng thấy gượng gạo, hơi hối hận khi nhận ra mình chạy tới đây chẳng khác gì
thằng ngốc. Thôi đành cười lấy lệ, qua loa dăm ba câu với Tô Mạc rồi tạm biệt
ra về. Sau khi bóng cậu ta chìm vào ánh đèn rực rỡ của phố phường hoa lệ, Lâm
Ngọc Kỳ hơi chột dạ bèn hỏi con gái:
- Này, mẹ có làm
con xấu mặt không?
- Mẹ nói gì vậy!
– Mạc thấy cổ họng khô đi trong khi người mẹ vẫn cứ tự dằn vặt mình.
Bà cũng chỉ biết
buông tiếng thở dài nặng nề khiến Tô Mạc càng cảm thấy bực bội trong lòng, chưa
ở thêm được bao lâu thì đã bị mẹ xua về.
Mạc phải đi hai
chuyến xe nên về đến nhà cũng đã gần chín giờ. Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn gian nhà
hiu quạnh vắng ngắt, có một mình trong phòng mà sao cô thấy rất bí bách, khó
thở. Mặc kệ thứ cảm giác ngột ngạt ấy, cô vẫn thoăn thoắt làm nốt bài về nhà,
tắm rửa, đặt lưng lên giường rồi mới khép mắt và từ từ thả mình vào hư không.