Animorphs (Tập 3) - Chương 15 - 16

CHƯƠNG 15

Tôi bay.

Bay thật nhanh. Bay bằng tất cả sức lực mà tôi có. Bay
nhanh biết đâu sẽ giúp tôi bỏ lại phía sau những hồi ức gớm ghiếc về chuyện
giết và ăn thịt chuột?

Nhưng không... ngay cả với tốc độ điên cuồng đó tôi
cũng không sao quên được sự việc vừa xảy ra.

Người! Ta là người! Ta là Tobias!

Tôi không biết vì sao tôi muốn gặp Rachel ngay lúc này.
Có thể vì nhỏ là đứa bạn gần gũi nhất của tôi. Có thể là sự khẳng định chắc
nịch của nhỏ về việc tôi là ai.

Tôi cần một ai đó có thể tin cậy được.

Phía dưới, tôi thấy cái hình tam giác khúc khuỷu khổng lồ
của khu thương xá. Tôi thấy một cái của kính. Người ta ra vào tấp nập. Rachel
đang ở trong đây.

“Tsiiir!”

Tôi lao bổ xuống cùng với một tiếng hét giận dữ, tuyệt
vọng và kinh hãi. Tôi lao đầu vào cửa như đã từng lao vào con chuột. Nhưng tôi
không thể dừng cũng không thể chậm lại. Tôi sẽ xả hết tốc độ để tông vào cửa
kính. Biết đâu cú va này sẽ đánh thức tôi khỏi cơn ác mộng?

Tôi tiếp tục tăng tốc. Cánh cửa đang lao về phía tôi. Cả
mặt đất cũng đang dâng lên để giáng mạnh vào tôi.

Một anh thanh niên tóc đen, lùn lùn, bước lại phía cửa.
Anh ta mở nó ra.

Vèo!

Hẳn là tôi đã đạt đến vận tốc 130 kilômét giờ khi lao qua
cánh cửa mở.

Bên trong có một cánh cửa thứ hai, nhưng cánh cửa này đã
mở sẵn.

Không có va chạm.

Và cũng không có thức tỉnh.

Quanh tôi là ánh sáng và màu sắc. Như một chiếc kính vạn
hoa đang quay ở tốc độ cao.

Khoảng Trống. Hỏa Tốc. Khung Sườn Xe. Bà Fields... Tên
các cửa hiệu cứ loang loáng lướt qua đầu tôi.

Vèo!

Tôi là một viên đạn đang bay sướt qua đầu khách mua sắm,
chỉ cách có vài phân. Tôi nghe thấy tiếng la hét. Tôi nghe thấy tiếng reo hò.

Mặc kệ. Tôi muốn tông vào vật gì đó. Tôi muốn được tỉnh
dậy. Tôi thèm được ngã lăn quay ra đất vì hai cánh đã biến mất, và thay vào đó
là đôi chân vụng về và hai cánh tay đang đập gió.

Tôi muốn lại là chính tôi.

Tôi là người! Tôi là Tobias!

Nine West, Radio Shake, B. Dalton, Benetton... Đó là
thế giới mà tôi đã từng biết, đã từng là một phần của nó. Những nơi mà tôi từng
tạt qua. Những thức ăn mà tôi từng dùng. Đó là thế giới của loài người.

Vèo!

Bất chợt, chỉ trong vài giây, tôi đã ở trung tâm của
khu thương xá.

Một đám đông đang đứng quây thành vòng. Giữa vòng là
một tấm thảm màu xanh. Nhiều đứa con gái mặc đồ bó sát đang nhào lộn và thực
hiện những cú uốn mình tuyệt mỹ. Ở tầng trên, người ta đang xúm xít quanh lan
can để ngó xuống.

Rachel đang đi trên cầu thăng bằng. Nhỏ vừa nhấc một
chân lên, chân còn lại trụ trên cầu.

Tôi là một quả tên lửa màu nâu. Vàng và đỏ đang bắn
thẳng về phía nhỏ.

“Tobias!” Nhỏ sửng sốt gọi.

Ngay trước mặt tôi là một bức tường. Một bức tường
trốn trơn, nơi người ta chuẩn bị bố trí một cửa hiệu. Tôi vẫn đang bay nhanh.
Tôi muốn tông vào nó và tỉnh thức khỏi cơn ác mộng.

“Không!” Rachel hét lớn.

Tôi xòe cánh và vọt thẳng lên trên. Bức tường cạ vào
bụng tôi. Nóc siêu thị làm bằng kính để lấy ánh sáng ban ngày. Tôi đã lên đến
đó. Một cú ngoắt đuôi vào giây cuối. Xém nữa là quá muộn. Vai tôi đập vào kính.
Tôi nảy ra và rơi thẳng xuống những khuôn mặt đang ngóc lên nhìn tôi: kinh hãi
có, vui thú có mà tội nghiệp cũng có.

Tôi thấy khuôn mặt Rachel giữa đám đông. Cặp mắt nhỏ
như thầm van lơn. Không! Nhỏ nói bằng động tác miệng: Không!

Tôi vẫn rơi xuống, chưng hửng và bàng hoàng. Vẫn đứng
nguyên trên cầu thăng bằng, Rachel với tay chộp lấy tôi. Nhỏ té khỏi cầu thăng
bằng và cả hai đứa tôi ngã chúi trên tấm thảm.

“Bồ phải ra khỏi đây ngay!” nhỏ thì thào ra lệnh.

“Mình đã giết,” tôi thốt lên. “Rachel, bồ hiểu không.
Mình không còn là mình nữa rồi. Mình đãgiếtmột
con mồi!”

“Không! Khi nào bồ còn có mình và mấy đứa kia thì bồ
vẫn là bồ, Tobias ạ.”

Những bàn tay quơ tới để cứu Rachel khỏi con chim
điên. Nhỏ đẩy tôi bay lên.

Cú đẩy vừa rồi đủ để dâng tôi lên không. Bất cứ ai
quan sát cũng sẽ tưởng Rachel dẫy tôi ra.

Tôi đập mạnh cánh, vượt ra khỏi tầm tay hàng chục
người đang với tay lên chộp lấy tôi. Ai đó liệng một chiếc túi mua hàng vào
tôi. Tôi né được.

Nhưng chẳng có lối nào thoát. Ở phía trên, tôi thấy
bầu trời xanh.

Con diều hâu trong tôi muốn bay lên trời. Nó biết rằng
sự an toàn nằm ở bầu trời cao, xanh thăm thẳm ấy. Nó bèn ra sức bay vọt lên...
bay thẳng đến tấm kính mà nó không hề nhận ra. Tấm kính ấy có lẽ cũng chắc chắn
chẳng kém bức tường gạch.

Nhưng tôi đã chẳng còn hơi sức đâu để đấu tranh với
nó. Con diều hâu đã chiến thắng. Tôi đã giết... đã ăn... và đã thích thú điều
đó. Sự ngây ngất của việc săn mồi.

Sự ngây ngất!

Chỉ trong một giây nữa tất cả sẽ chấm dứt. Một cú va
nữa của đôi cánh khoẻ lên tấm kính...

Từ khóe mắt, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc ở bên
trên. Bất chợt một vật gì đó sượt qua tôi. Nó nho nhỏ, màu trắng, có vết khâu.

CHOOAANG!

Trái bóng chày đập vào kính chỉ vài phân trước cái mỏ
của tôi. Đúng ngay vị trí mà Marco nhắm ném. Mảnh kính rơi dính khắp người tôi.
Tôi vọt qua lỗ hổng.

Bầu trời!

Con diều hâu bay nhanh, thẳng một lèo. Tôi mặc cho nó
bay. Tôi đã chịu quy phục rồi.

Tobias - một thằng nhóc mà tôi không còn nhớ mặt. Giờ
không còn tồn tại nữa rồi.

CHƯƠNG 16

Vài ngày tiếp sau đó giống như một
giấc mơ dài, trôi chậm. Tôi tránh xa ngôi nhà của Jake. Tôi không liên lạc với
các bạn của tôi nữa. Tôi biến mất.

Tôi tìm được một chốn riêng của mình. Đó là một lãnh
địa hoàn hảo của loài đuôi đỏ... và cũng là nơi tôi thực hiện vụ giết chóc đầu
tiên của mình. Một khu rừng trống rất đẹp, có cây cối bao bọc. Cách đó không xa
là một vùng đầm lầy cũng rất tuyệt vời... Dù vậy, nó thuộc lãnh địa của một con
đuôi đỏ khác và tôi không thể săn mồi ở đó thường xuyên.

Tôi dành cả ngày cho việc săn mồi. Đôi khi, tôi cưỡi
lên những luồng gió nóng nhìn xuống khu rừng thưa để rình mồi. Đôi khi tôi đậu
trên cây và quan sát, cho đến khi một sinh vật bất cẩn chui ra ngoài. Và rồi
tôi sà xuống con vật đó, nhấc bổng nó lên, giết nó, ăn thịt nó trong khi máu
còn nóng hôi hổi.

Ban ngày dễ chịu hơn ban đêm, vì tôi dành gần hết thời
gian này để mải miết săn mồi. Việc đó làm tôi luôn bận rộn, vì trong phần lớn
trường hợp, tôi để sổng con mồi. Phải nhiều lần săn mới được một lần giết thịt.

Ban đêm tệ hại hơn nhiều vì tôi chẳng đi săn được. Đêm
tối thuộc về các loại chim săn mồi khác, chủ yếu là cú. Và, ban đêm, bộ óc loài
người của tôi lại trỗi dậy.

Phần người trong tôi gợi ra những kí ức. Những hình
ảnh về cuộc sống loài người. Những hình ảnh bạn bè. Phần người ở trong tôi rất
buồn. Rất cô đơn.

Nhưng Tobias-người lại thực sự muốn ngủ. Nó muốn biến
mất và mặc cho con diều hâu thống trị. Nó muốn chấp nhận rằng nó không còn là
người nữa.

Thế mà, vào ban đêm, khi tôi đậu trên cành cây quen
thuộc, quan sát bầy cú thực hiện cái công việc im lặng và chết chóc của chúng,
thì kí ức người vẫn cứ gợn lên trong đầu tôi.

Nhưng ngoài ra cũng còn có những kí ức khác. Tôi thấy
nhớ con diều hâu cái. Nàng diều hầu mà lẽ ra đã bị nhốt trong chuồng. Tôi biết
lãnh địa của nàng ở đâu. Nó nằm gần một cái hồ nước trong ở trên núi.

Và thế là một ngày nọ tôi bay đến đó. Đến cái hồ trên
núi.

Từ trên cao tôi thấy nàng đang đậu trên một cành cây.
Nàng đang rình một con gấu trúc con, sẵn sàng cho một cuộc tàn sát. Nàng chắc
phải rất đói mới dám săn gấu trúc. Vì dù nhỏ cách mấy, gấu trúc vẫn là một con
thú dữ dằn và rất khỏe.

Trong khi tôi quan sát, tránh để nàng trông thấy, thì
nàng lao xuống.

Con gấu trúc đã nhận ra nàng. Nó né
thật nhanh sang trái. Nàng vồ hụt và bay sợt qua. Con gấu trúc con chạy lại bìa
rừng. Mẹ nó đang ở đó.

Không con diều hâu nào điên đến mức dám tấn công gấu trúc
lớn. Đó là một cuộc chiến mà phần thắng chắc chắn không thuộc về diều hâu.

Thế là nàng trở lại cành cây.

Tôi lượn lờ phía bên trên, đợi xem nàng có nhận ra tôi
không. Tôi chờ xem nàng sẽ làm gì nếu nhận ra tôi. Tôi phải thận trọng. Nàng
thuộc giống cái, mà diều hâu cái thì thường lớn hơn diều hâu đực cỡ một phần
ba.

Bất chợt, tôi thấy một chuyển động nhanh ở trong rừng.

Một cuộc săn!

Tôi luôn thấy phấn khích khi xem cảnh săn đuổi, dù là do
những loài khác thực hiện. Nó mài sắc nỗi đam mê săn mồi của chính tôi.

Con mồi đang chạy một cách vụng về trên hai chân. Vừa
chạy vừa mở đường xuyên qua các bụi cây. Nó vấp ngã khá đau. Có cảm giác như nó
đứng dậy rất chậm. Rồi nó lại chạy tiếp.

Tôi nghe thấy thở dồn dập. Con mồi đang yếu dần. Nó phát
ra những tiếng kêu thét ngày một lớn.

Con mồi thường kêu thét.

Con thú săn mồi cũng di chuyển bằng hai chân. Nhưng chân
của nó được cấu tạo để đạt tốc độ cao hơn. Nó dùng cựa trên cẳng tay để rẽ bụi
và cỏ. Bằng những chiếc cựa này, nó mở đường hệt như một chiếc mày xén cỏ.

Máy xén cỏ ư?

Không! Phải gọi khác cơ. Máy nghiến rau. Phải rồi, Marco
thường gọi vậy.

Marco là ai nhỉ? Một hình ảnh chợt thoáng qua đầu tôi.
Lùn. Tóc sậm. Người.

Hình ảnh đó giáng vào đầu tôi như một tia sét. Tôi chợt
hiểu ra: Con mồi đang chạy kia là người.

Tại sao tôi phải bận tâm nhỉ? Đó là con mồi. Đó là chuyện
thường tình: thú săn mồi thì phải giết con mồi.

KHÔNG!Nhưng đó là người
mà!

“Cứu tôi! Cứu tôi với!” Đó là tiếng kêu thét. Nó có nghĩa
gì đó. “Cứu tôi! Cứu!”

Con thú săn mồi đã ở rất gần. Chỉ vài giây nữa thôi nó sẽ
giết con mồi. Nó rất khoẻ. Nó rất nhanh.

Nó là một tên Hork-Bajir.

“Cứu tôi! AI cứu tôi với!”

Tôi chẳng biết mô tả chuyện kế tiếp ra sao nữa. Có cảm
giác như cả thế giới của tôi đổ nhào. Phút trước nó còn là kiểu này và, đùng
một cái, nó trở thành một kiểu hoàn toàn khác. Giống như thể bạn choàng tỉnh
dậy sau một giấc mơ.

Con mồi là một con người. Con thú săn mồi là một tên
Hork-Bajir. Có gì đó không ổn. Không ổn thật rồi! Phải chặn lại thôi!

Chỉ mới vài giây trước, tôi còn nghĩ: không con diều hâu
khôn ngoan nào lại đi tấn công gấu trúc lớn. Thế mà giờ đây tôi lại đang sắp
sửa tấn công một tên Hork-Bajir. Hork Bajir so với con gấu trúc chẳng khác gì
bom nguyên tử so với cung tên.

Phải nhắm vào mắt. Mắt chính là điểm yếu nhất.

“Tsiiir!”

Tôi lao như tên lửa vào tên Hork-Bajir. Con người bị rượt
đuổi lại trượt ngã lần nữa.

Tôi giương vuốt ra. Tên Hork-Bajir đang hết sức tập trung
vào con mồi của hắn. Tôi giáng cho hắn một đòn chí tử, nó bay vút qua.

“Grrrawwwwrrrr!” tên Hork-Bajir rống lên, lấy tay bụm
mắt.

Con mồi của hắn đã đứng dậy và chạy tiếp.

“Gurr gafrasch! Tấn công tao! Chạy trốn! Hilch nahurn!”
tên Hork-Bajir gào to bằng một thứ tiếng kì lạ nửa người nửa quái. Chúng thường
dùng thứ tiếng này khi làm việc với người.

Hắn đang kêu đồng bọn. Tôi dùng xung lực của mình để bay
lên chót các ngọn cây. Hắn có sự tiếp ứng khá dồi dào. Một tên Hork-Bajir khác
ở cách đó khoảng một ngàn mét... và hai tên kiểm lâm giả hiệu ở gần hơn.

Trí óc tôi đã hoàn toàn hồi phục. Bọn kiểm lâm giả hiệu. Lũ
chiến binh Hork- Bajir. Chuyện xảy ra bên hồ hôm trước. Chiếc tàu bồn của bọn
Yeerk chắc là sắp đến.

Bọn Yeerk. Người Andalite. Đám bạn của tôi. Những
Animorphs.

Phải rồi, đám bạn của tôi. Tôi đã nhớ ra rồi. Nhưng
người đàn ông này không giống đám bạn của tôi. Con mồi người này lớn tuổi hơn
nhiều. Một người hoàn toàn xa lạ.

Con diều hâu được giải thoát đang chăm chú nhìn tôi.
Tôi cảm thấy nó đang hút tôi về phía nó... giống như là nam châm. Nàng là đồng
loại của tôi. Nàng giống hệt tôi.

Nhưng bọn Kiểm lâm giả hiệu giờ đây đang truy đuổi ráo
riết người đàn ông. Người thì chẳng
có gì giống tôi. Sao mà ông ấy chạy kém và vụng thế! Đúng là một con mồi.

Thế mà, vì một lý do nào đó, tôi không thể để ông ấy
bị là con mồi.

Tôi không thể! Tôi là... Tobias.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3