Animorphs (Tập 2) - Chương 12 - 13

CHƯƠNG
12

Tôi theo sau lão Chapman khi lão đi dọc hành lang. Lão không nhận ra tôi,
hoặc là không quan tâm đến.

Lão mở một cái cửa làm xộc ra một luồng đủ các mùi. Ẩm
ướt. Mốc meo. Bọ rệp.

“Rachel? Bồ làm ăn sao rồi?”

Tôi giật bắn mình. Một động tác rất không - mèo.

Đó là Tobias. Chắc cậu ta ở khá gần nên tôi mới nghe được
tiếng nói trong đầu cậu ấy. Hẳn là trên nóc nhà hay trên một cành cây gần đó.
Tôi căng hết thính giác cực nhạy của loài mèo ra. Lũ chim dưới mái nhà đã im
lặng. Chúng nó sợ con diều hâu to tổ chảng.

“Ổn mà,” tôi trả lời. “Nhưng bồ làm mình sợ gần chết
đấy!”

“Xin lỗi nha. Mình lo quá mà.”

“Đừng lo. Mình theo lão Chapman xuống tầng hầm đây.”

“Sao phải xuống?”

“Bởi vì lão ta xuống đấy chứ sao nữa.” Tôi trả lời. Tuy
nhiên những lời của Tobias làm tôi thấy khó chịu. Cậu ta muốn tôi để ý đến cậu
ta, mà việc ấy thật là khó. Con mèo không quan tâm đến những lời cậu ta nói. Nó
chỉ muốn đi xuống nhìn khắp tầng hầm. May sao đó cũng là điều tôi muốn.

Tôi theo lão Chapman xuống những bậc thang bằng gỗ thô.
Cũng lạ thật đấy. Xuống cầu thang theo kiểu mèo, tôi cảm thấy chóng mặt sao ấy.
Ý tôi muốn nói, tôi xuống mà đầu lao đi trước. Lạ lắm chứ.

“Tobias, mình biết ơn bồ đã đi kiếm mình, nhưng bây giờ
thì mình bận lắm.”

“Mình hiểu. Nhưng mà mình nghe tiếng bồ không rõ lắm. Bồ
đã ở xa rồi phải không?”

“Ờ, mình đang đi xuống hầm.” Tôi đợi nhưng không nghe
tiếng Tobias. “Tobias, bồ ở đâu?” Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời. Chúng
tôi vẫn còn đang học cách nói trong đầu. Chúng tôi biết có những giới hạn cho
khoảng cách “nghe” được tiếng nói ấy nhưng không biết chắc là bao xa.

Tầng hầm được lót ván toàn bộ. Trần bằng gỗ không sơn và
đầy nhóc nhện với nhiều thứ thú vị khác. Không có chuột, không có con gì có thể
coi là con mồi thực sự, nhưng rất nhiều con có thể săn đuổi cho vui.

Lão Chapman là con mồi, tôi tự nhắc nhở mình.Chúng ta
đang săn lão Chapman.

Đó là một kiểu phòng tivi, trong đó có một bàn bi-da, vài
cái ghế tựa cũ kĩ và một chiếc ghế nệm. Nhưng rõ ràng đã lâu không ai sử dụng
phòng này. Không có mùi người trên những đồ đạc ấy. Chỗ nào cũng đầy bụi và tôi
nghe thấy cả tiếng những con nhện bên trong cái tivi.

Cả tầng hầm chỉ có một lối băng qua suốt tầng là có vẻ
được sử dụng tới. Tôi ngửi thấy những mùi mà đôi giày của lão Chapman để lại ở
đấy.

Lão đi theo lối băng qua tầng hầm đến một cái cửa. Đó là
một cái cửa giản dị sơn màu trắng. Lão rút trong túi ra một chùm chìa khóa và
mở khóa cửa.

Lão mở cửa và bước qua. Đi tiếp khoảng một mét rưỡi lại
có một cái cửa thứ hai. Cửa này làm bằng thép sáng loáng. Trông giống như cửa
hầm bảo mật ở nhà băng. Bên cạnh cửa thép có một bảng đèn nhỏ hình vuông màu
trắng. Lão Chapman áp bàn tay lên đấy.

Cửa thép mở ra. Nó chạy vào trong tường giống như những
cái cửa của con tàu Star Trek.

Tôi biết mình phải đi theo lão. Nhưng trí óc người của
tôi thì sợ, còn trí óc mèo lại chẳng thấy có gì cần phải bước vào cái chỗ tối
om ấy. Với cả hai chúng tôi, nó có mùi vị của một cái bẫy. Một nơi mà vào đó
rồi thì chúng tôi sẽ không có đường ra.

Nhưng tôiphảivào. Tôi phải vào đó. Đó là điểm mấu chốt
của chuyến do thám này mà.

Và lão Chapman là con mồi của tôi.

Vào giây cuối cùng, đúng lúc cái cửa rít lên để đóng lại,
tôi nhảy vọt vào trong phòng.

Thoạt tiên thì tối mò, nhưng tôi đâu có ngán bóng tối.
Rồi lão Chapman bật một ngọn đèn mờ mờ. Lạ thay, tôi thấy trong tối mình lại
nhìn rõ hơn trong ánh đèn mờ.

Có một cái bàn viết kiểu gắn sâu vào trong tường. Nó làm
bằng thép màu xám và trông rất lạ mắt. Có những bảng đèn nhỏ hơn với nhiều màu
sắc vui mắt. Và thứ gì đó trông giống như một cái đèn rọi, nhỏ nhưng phức tạp,
treo trên trần. Đằng trước bàn là một chiếc ghế tựa. Một chiếc ghế tựa kiểu văn
phòng hoàn toàn thông thường. Lão Chapman ngồi vào đó.

Lão lướt tay trên một cái bảng màu xanh lơ. Rồi xem đồng
hồ. Lão ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng một phút trôi qua, chẳng có gì xảy ra hết. Tôi cố
tỏ ra vẻ uể oải như thể chỉ tình cờ đi vơ vẩn vào đó. Nhưng đồng thời tôi vẫn
cẩn thận đứng sau lưng lão Chapman để lão không nhìn thấy tôi.

Tôi nhớ lại lời cảnh báo của anh Jake. Người nào khác thì
chỉ coi tôi là một con mèo già tầm thường, nhưng lão Chapman biết về chuyện
biến hình của người Andalite. Vậy nên, nếu như lão Chapman hay bất kì một tên
Mượn xác nào nhìn thấy một con vật xử sự không đúng kiểu, chúng sẽ nghi ngờ
liền.

Đột nhiên ánh sáng rực rỡ bừng lên.

Đôi mắt mèo của tôi điều chỉnh lập tức, nhưng ngay cả như
thế, ánh sáng cũng vẫn làm mắt tôi nhức nhối. Ánh sáng ấy phát ra từ chiếc đèn
rọi. Lão Chapman xoay người trên ghế để mặt hướng thẳng vào chỗ ánh sáng.

Ánh sáng bắt đầu biến đổi. Nó trở nên có hình dạng. Nó
trở nên nhiều màu sắc. Bốn cái móng guốc hiện ra. Bộ lông màu xanh nhạt. Những
bàn tay nhiều ngón. Cái mặt dẹt thông minh không có miệng và chỉ có những đường
rãnh thay cho mũi. Những con mắt chính sắc sảo có hình trái mơ.

Rồi những con mắt phụ kì lạ ở đầu những cái vòi đảo qua
đảo lại nhìn khắp quanh phòng. Cuối cùng là cái đuôi nguy hiểm, cong veo, y như
đuôi bò cạp.

Một người Andalite. Giống ông hoàng Andalite đã truyền
năng lực đặc biệt cho chúng tôi.

Đó không phải là người Andalite thực. Đó là cái thể xác
Andalite duy nhất từng bị bọn Yeerk bắt được và kiểm soát. Người Andalite - Bị
mượn xác duy nhất trong toàn cõi thiên hà.

Đó là Visser Ba, tên đầu lĩnh của bọn Yeerk. Sinh vật
hiểm ác có thể biến hình thành các quái vật mà nó “thu nạp” được từ khắp nơi
trong thiên hà.

Đó là Visser Ba, kẻ đã giết hại ông hoàng Andalite trong
lúc chúng tôi rúm người vì khiếp hãi.

Đó là Visser Ba, kẻ đã xém giết được tất cả chúng tôi
trong vũng Yeerk địa ngục.

“Kính chào ngài Visser,” lão Chapman nói bằng một giọng
khúm núm. “Iniss 226 của vũng Sulp Niaar xin tuân phục ngài. Cầu cho tia
Kandrona chiếu sáng và ban sức mạnh cho ngài.”

“Và cho ngươi nữa, Iniss 226.” Visser Ba phán.

Tôi bị sốc khi nghe giọng nói của Visser. Trong cái thân
xác Andalite, hắn ta không có mồm. Người Andalite liên lạc với nhau bằng thần
giao cách cảm, đúng như cách tôi làm khi biến hình.

Cú sốc thứ hai là do cái tên chúng gọi nhau. “Iniss 226.”
Đó chắc là tên của con sên Yeerk đã kiểm soát lão Chapman.

Phần mèo trong não tôi bận bịu với một câu hỏi khác. Kẻ
vừa xuất hiện kia có thực hay không? Không. Nó không có mùi. Chẳng có mùi gì
hết. Chỉ có ánh sáng và những cái bóng.

Tôi biết đó là một hình ảnh toàn ký. Nhưng đó là một hình
ảnh toàn ký đầy thuyết phục. Visser Ba trông gần như là thật. Hắn nhìn quanh
làm như có thể nhìn thấy bằng đôi mắt từ trong tấm hình toàn ký của hắn.

Tôi vái trời cho hắn không nhìn vào mình.

“Báo cáo đi, Iniss.”

“Vâng, thưa ngài.”

Phần người trong tôi chỉ muốn bỏ chạy. Ngay tấm hình toàn
ký của Visser Ba cũng làm bạn nổi da gà. Nhưng khi hiểu được rằng nó không có
thật, phần mèo trong tôi lại chỉ thấy ngán ngẩm.

Tôi nhận ra vì sao mình có thể nghe được lời Visser Ba -
cái máy chiếu hình toàn ký chắc không có khả năng chuyển đi những lời nói trong
óc, nên nó đã dịch ra lời nói thông thường.

“Có tiến triển gì trong việc tìm kiếm bọn cướp Andalite
không?”

“Không, thưa ngài Visser. Chưa có gì hết ạ.”

Tôi biết hắn muốn nhắm ai khi dùng từ “bọn cướp
Andalite”. Đó là chúng tôi, những Animorph.

“Ta muốn chúng được tìm ra. Ta muốn chúng được tìm ra
NGAY BÂY GIỜ!”

Lão Chapman nhảy lui lại vì bất ngờ trước chỉ thị của
Visser. Tôi ngửi thấy sự sợ hãi trong người lão.

Lấy lại giọng điềm tĩnh, Visser Ba tiếp tục. “Không thể
tiếp diễn như thế, Iniss 226, không thể được. Việc sẽ đến tai Hội đồng Thập tam
trụ. Các vị ấy sẽ tự hỏi do đâu mà ta đã báo cáo rằng toàn bộ tàu của bọn
Andalite có mặt ở gần hành tinh này đã bị tiêu diệt và tất cả bọn Andalite đã
bị giết hết. Các vị ấy sẽ nghi ngờ, sẽ nổi giận. Và khi Hội đồng Thập tam trụ
nổi giận với ta, thì ta nổi giận với ngươi.”

Lão Chapman run như cầy sấy. Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi
người. Và cả một mùi khác nữa. Một mùi không hoàn toàn là mùi người. Nó rất mơ
hồ… phải chăng tôi đã đánh hơi thấy đích thân tên Yeerk? Con sên Yeerk nằm
trong đầu lão Chapman?

Có vẻ như không thể thế được. Nhưng có mùi gì là lạ. Mùi
gì… mùi gì… tôi tập trung toàn bộ trí não mèo của mình để phân tích cái mùi ấy.

“Cái gì kia?”

Lão Chapman nhảy nhổm lên trên ghế.

Tôi nhìn và lạnh cứng người. Lão Chapman đang nhìn tôi
trừng trừng. Tệ hơn nữa, thật là thậm tệ, những con mắt ở đầu vòi của Visser Ba
cũng tập trung hết vào tôi.

“Dạ, đó là con mèo,” lão Chapman nói, giọng đầy lo
lắng. “Một giống vật của Trái đất được nuôi làm kiểng. Bọn người cho chúng ở
gần bên mình và thấy dễ chịu vì sự có mặt của chúng.”

“Tại sao nó vào đây?”

“Nó thuộc về đứa con gái… của tôi… con gái vật chủ của
tôi.”

“Ta biết,” Visser Ba nói. “Được rồi, hãy giết nó đi. Giết
nó ngay lập tức.”

CHƯƠNG
13

Giết nó đi. Giết nó ngay lập tức.

Tôi muốn bỏ chạy. Tôi muốn điên lên vì sợ.

Nhưng một sự kết hợp lạ lùng nào đó giữa sự tinh ranh của
loài mèo với trí thông minh của chính tôi đã cứu tôi.

Tôi không động đậy một sợi râu. Nếu không, có thể tôi sẽ
toi mạng. Tôi biết thế vì một thực tế: nếu tôi phản ứng như là mình đã hiểu,
chúng sẽ biết chắc rằng tôi không phải là một con mèo bình thường.

Cái hình ảo của Visser Ba quan sát tôi rất kĩ. Bây giờ cả
bốn con mắt Andalite của hắn tập trung vào tôi. Và đằng sau cái biểu hiện nhã
nhặn kiểu Andalite ấy, tôi cảm nhận được sự tập trung bén như lưỡi dao cạo của
tên Yeerk hiểm ác và đầy sức mạnh.

Lão Chapman cũng đang nhìn tôi trừng trừng. Cái nhìn
giống như khi lão túm được đứa học trò nào đó đang tìm cách chuồn khỏi trường.

Tôi khiếp đảm. Hay ít ra là phần Rachel trong tôi khiếp
đảm. Con Fluffer cũng cảm thấy sự lo sợ của tôi nhưng bản thân nó thì chẳng có
gì để lo cả. Không có con chim săn mồi nào ở đây. Không có mùi của những con
mèo thống trị. Chỉ có một kiểu hình ba chiều không có mùi gì. Và lão Chapman.
Lão có thể là con mồi, cũng có thể không phải, nhưng chắc chắn lão không phải
là mối đe dọa.

“Nó có thể là một tên Andalite,” Visser Ba nói. “Hãy tiêu
diệt nó.”

Đáp lại, tôi kêu: “Mieo”

Visser Ba nhìn xói vào tôi. “Cái gì vậy?”

“Đó là… đó là… âm thanh do con mèo phát ra, thưa ngài
Visser. Ch… ch… ắc là nó đòi ăn.”

XOAAAAAẠTTTT!

Đột nhiên, không hề báo trước, Visser Ba quật đuôi vào
tôi. Một cái đuôi nguy hiểm dài ba tấc, hình lưỡi hái, phóng một luồng lửa điện
về phía tôi nhanh đến mức không một con người nào có hi vọng thoát nổi.

Nhưng tôi không chỉ là một con người.

Trong vòng một phần mười cái chớp mắt, tôi đã nhìn thấy
động tác đột ngột ấy và kịp nằm phục xuống, tai cụp lại, răng nhe ra. Bàn chân
tôi, với những cái vuốt giương hết ra, vụt vào cái đuôi ấy, đập xuyên thẳng qua
tấm hình toàn ký. Và cái đuôi quệt ngang người tôi, nhưng chẳng có gì hết ngoài
một ảo ảnh.

“Ha, ha, ha.”

Mấy một giây tôi mới hiểu ra âm thanh ấy là gì. Đó là
tiếng cười của Visser Ba.

Lão Chapman cũng có vẻ kinh ngạc. Như thể lão chưa bao
giờ nghe Visser cười, thậm chí như khó có thể hình dung Visser mà lại cười.

“Ôn con hung dữ,” Visser Ba gật gù. “Sao nó không lùi
lại hay là bỏ chạy nhỉ? Ta lớn hơn nó gấp bao nhiêu lần, vậy mà nó dám tấn công
ta. Tiếc rằng loài này quá nhỏ không dùng làm vật chủ được.”

“Vâng, thật tiếc ạ,” lão Chapman thận trọng nói theo.

“Giết nó đi,” Visser Ba hạ lệnh. “Còn có hình dạng nào
tốt hơn cho bọn Andalite sử dụng kia chứ? Tốt nhất là giết quách đi cho an
toàn.”

“Vâng, thưa ngài,” lão Chapman nói. “Ch...
ch... chỉ có điều…”

“Điều gì?” Visser hỏi gắt.

“Nó thuộc về đứa con gái. Nếu tôi giết con vật, con bé
sẽ tức giận và có thể để ý. Giết mèo bị coi là một hành động tồi tệ. Việc ấy sẽ
có hại cho lớp vỏ bọc của tôi, thưa ngài.”

Visser Ba có vẻ không thích bị bất tuân. Nhưng hắn
không phải là kẻ có những quyết định bốc đồng. Hắn cân nhắc một lúc, trong
khoảng thời gian ấy số phận của tôi bị treo lơ lửng, bấp bênh giữa sống và
chết.

“Đừng có làm ảnh hưởng đến vỏ bọc của ngươi hay gây sự
chú ý của mọi người,” cuối cùng Visser phán.

Tôi hiểu rằng đây là lúc mình cần làm cái gì đó để tự
vệ. Tôi bước ra và cọ sườn vào chân lão Chapman.

“Nó làm cái quái gì vậy?” Visser Ba hỏi.

“Nó ra hiệu là nó muốn được cho ăn.”

“Hay lắm. Vuốt sắc, răng nhọn, tính hung dữ cộng với
khả năng điều khiển một cách tinh vi những sinh vật to lớn hơn mình. Một sinh
vật đáng giá đấy. Được rồi, lúc này thì cứ để nó sống cái đã. Cho nó sống đến
khi nào chúng ta giải quyết xong vấn đề của đứa con gái.”

Mặt lão Chapman co rúm lại. Đó là xúc động duy nhất mà
lão thể hiện ngoài sự sợ hãi ra. “Đứa con gái ấy ạ? Nhưng… thưa ngài Visser… sự
thỏa thuận với thằng người Chapman…”

Visser nhếch mép cười. “Thỏa thuận ư? Đừng có mà ngớ
ngẩn. Chúng ta bày ra thỏa thuận cốt để tuyển mộ những kẻ tình nguyện làm vật
chủ. Mọi thỏa thuận đều là công cụ. Cũng như ngươi là công cụ của ta. Nếu ngươi
đã nộp cho ta bọn cướp Andalite thì ta đâu cần bận tâm đến một con mèo hay một
đứa con gái.”

Lão Chapman cúi đầu. “Tôi sẽ nộp chúng cho ngài.”

“Làm đi,” Visser Ba lạnh lùng nói. Thế rồi cái hình
ảnh nổi bắt đầu biến đổi. Cái thân xác Andalite mềm mại tan đi, ở chỗ ấy mọc
lên một quái vật chưa từng thấy trên trái đất. Nó có hình một cái ống dày và
dài. Đầu ống có một cái lỗ trông như cái mồm gớm ghiếc. Con vật màu đỏ tía, và
trong suốt. Bạn có thể gần như nhìn xuyên qua nó, tôi cũng không chắc bởi nó là
một hình toàn ký, thực hư chẳng rõ thế nào.

Hình toàn ký của tên Visser hạ cái mồm - ống hướng về
phía đầu lão Chapman. Cái mồm mở ra, để lộ hàng răng, có thể là hàng vòi hút
nhỏ xíu, từng cái vòi nhễu đầy nhớt dãi.

Cứ y như thể cái mồm - ống đã gắn chặt vào đầu lão
Chapman.

Lão Chapman rùng mình run rẩy vì khiếp sợ.

Cái giọng ảo của Visser Ba cảnh cáo. “Iniss 226, ngươi
chớ quên rằng ta ban cho ngươi cái thân xác Chapman này. Ta đặt ngươi vào trong
đầu nó là bởi ta tin ngươi làm phụ tá số một của ta. Nhưng ta có thể hút ngươi
ra lại nếu ngươi làm ta thất vọng. Ngươi có muốn nhìn xem điều gì đã xảy ra cho
kẻ ngu ngốc mới nhất đã làm ta thất vọng không?”

Đột nhiên những hình ảnh hiện ra trong không trung,
giống như trong một bộ phim ngắn. Đó là một hình toàn ký thứ hai. Nó cho thấy
một người đàn bà đang la hét, quằn quại vì đau đớn, và một con vật màu đỏ tía
đang bám trên đầu bà ta mà hút.

Lão Chapman bắt đầu rên rỉ: “Ôi, ôi, không, thưa ngài
Visser. Tôi van ngài.”

Trong bộ phim ngắn, con vật đỏ tía trong suốt bỗng co
thắt lại. Từ lỗ tai của người đàn bà, một con sên tuột ra. Nó bị hút ra khỏi
đầu bà ta, thân mình màu xám của nó nhễu đầy nhớt dãi.

Con vật màu đỏ tía nuốt chửng con sên Yeerk.

Đến đây bộ phim chấm dứt.

“Một bức tranh không mấy thú vị, phải không Iniss
226?”

Lão Chapman chỉ lắc lắc cái đầu. Hai mắt lão vẫn nhìn
trừng trừng vào khoảng không trống rỗng nơi hình ảnh kia vừa mới hiện ra.

Visser Ba bắt đầu lấy lại hình dạng Andalite.

“Đừng có làm ta thất vọng.” Hắn kết luận.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3