1988 Tôi muốn trò chuyện với thế giới - Chương 21

Sau
khi đó, tôi luôn thầm tự trách bản thân mình rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy những
bài báo kiểu đó là tôi lại không thể giữ được bình tĩnh. Tôi cảm giác điều đó
thật sai trái, như khi con người ta quá mệt mỏi, căng thẳng thì phải tìm đến
tiệm xông hơi, mát xa. Các phóng viên cũng vậy, tôi quá hiểu cái cảm giác khổ
sở khi không được phép tiết lộ bất cứ điều gì. Và cuối cùng, sự kìm nén ấy lại
được phơi bày ở những nơi có khả năng giải quyết nhất, như nơi này.

Nhất
là khi thấy Na Na đang ở bên cạnh, tôi càng hiểu sâu sắc rằng không phải cô gái
nào cũng đều giống Na Na, vui vẻ hát ca, nói không nuốt lời, tôi cũng biết rõ
sự vô tình của những ả gái điếm, họ chẳng khác nào đám diễn viên vô nghĩa.
Nhưng nếu đem gái điếm và diễn viên ra so sánh với nhau, thì đều không công
bằng cho cả hai cho lắm. Cả đời chúng ta sẽ rất khó rung động trước một ả gái
điếm, cũng rất khó động lòng trước một diễn viên, dù cho tôi có rung động trước
một ả gái điếm, cô ấy cũng hiếm khi trao tôi chân tình, dù cho tôi có động lòng
với diễn viên, chưa hẳn cô ấy sẽ đáp lại tôi thật lòng. Luôn có một hoặc vài
lần trong đời như vậy, điều này đã trở thành hương vị của cuộc sống, nhất là
trong trường hợp cá biệt như thế này, tỉ lệ bị tổn thương là rất lớn, dù là bị
một giáo viên nữ làm tổn thương, hay một học sinh nữ làm tổn hại, cũng đều như
nhau cả. Gái điếm hay diễn viên cũng đều xuất hiện với lớp phấn son trang điểm
trên mặt, chúng ta không thể thấy được bộ mặt thật của họ, mà việc đoán định hỉ
nộ ái ố của một người như thế sẽ luôn dễ mắc sai lầm. Hai danh xưng này từ
trước đến nay không phải là cách gọi nghề nghiệp của gái điếm và diễn viên, mà
để miêu tả hai loại trạng thái cuộc sống của phụ nữ. Ánh mặt trời thiêu đốt,
mưa hè gió thu, Na Na ngồi cạnh tôi, cô ấy là gì tôi chẳng quan tâm, cô ấy chỉ
như chiếc dây an toàn cho ghế phụ của xe tôi, là vị trí được định sẵn trong
chuyến hành trình này. Đã dành một chiếc ghế phụ trên xe, vậy thì cứ để một
người ngồi trên đó, chỉ cần một người không quá đáng ghét. Ít nhất Na Na cũng
chưa từng mở miệng nói câu nào khiến tôi khó chịu cả.

Đột
nhiên Na Na ngồi thẳng dậy, lấy lại tinh thần, rồi quay sang nói với tôi: À, em
nhớ ra rồi, tiệm mát xa mà em làm được đúng một ngày đó tên là Hải Thượng Hoàng
Cung. Có một tờ báo từng vạch trần bọn em, tiệm lập tức bị đóng cửa, rồi em lại
trở về Nghi Xuân.

Chúng
tôi dừng xe bên đường ăn bát mì, tôi gọi thêm cho Na Na hai tệ sườn, một đĩa gà
chay, hai quả trứng ốp, còn có cả thịt thái chỉ xào với rau cải và cần tây nữa,
ông chủ quán mì thấy thế liền nói: Anh bạn này, đây là lần đầu tiên kể từ khi
mở quán tôi thấy có người gọi một bữa long trọng như thế đấy, anh đối xử với
bạn gái mình thật tốt.

Na Na
nói: Mọi người đều nhìn em kìa, em thấy ngại quá. Đây là bát mì to nhất trong
đời em đấy.

Tôi
bảo: Không sao, Na Na, em ăn nhiều vào, lãng phí một chút cũng không sao.

Na Na
nói: Không được, không nên phô trương quá.

Tôi
góp ý: Na Na, kể từ bây giờ, khi hai ta nói chuyện, em đừng bao giờ nhắc đến
công việc của mình, em hãy nói chuyện giống như một cô gái bình thường, có được
không?

Na Na
nói: Em nhịn không nổi, đàn ông nói chuyện với em đều quanh quẩn chuyện đó,
quan tâm một chút thì hỏi, hôm nay em làm mấy tiếng, bóng gió một chút thì hỏi,
hôm nay tiếp bao nhiêu khách. Em thấy thoải mái lắm, chẳng có gì gò bó cả, em
không có người bạn khác giới nào cả, cũng không thích có bạn trai, các chị em ở
chỗ em thường có đủ các thể loại bạn trai, dập dình đón đưa suốt ngày, thế
nhưng em lại chẳng thích đi chơi, mặc dù đâu em cũng đều đã đi qua, nhưng chỉ
là đi cho biết, đi có một lần rồi chẳng thiết quay lại nữa. Em cũng chẳng muốn
làm nghề này, nhưng thực sự em chẳng làm nổi gì khác. Anh bảo em đi làm nhân
viên phục vụ, bưng bê đĩa bát, em cũng làm được, một tháng tám trăm tệ, sau khi
làm được mấy tháng sẽ trở thành trưởng nhóm, một ngàn năm trăm tệ, không những
đủ tiêu, mà còn được an toàn, cũng có thể tiết kiệm được thêm chút ít. Nhưng
anh không biết đấy thôi, em không thể gột rửa được quá khứ của mình, anh có cho
em sang Mỹ cũng thế thôi, việc đã từng làm rồi thì không thể thay đổi được nữa,
ngay cả khi đi dọn bàn bưng bê, em vẫn cảm thấy mình là gái, vậy thì hà tất em
phải thế, rồi lại tự dằn vặt mình. Em từng thử làm nghề khác nhưng vẫn không
thành, cho dù em có lấy chồng, thì anh ấy nhất định phải biết em làm nghề này,
nhưng em lại không thích những khách làng chơi thông thường, chỉ có ông chủ Tôn
thôi. Thực ra ông chủ Tôn cũng có tiếng tăm, em vốn chỉ yêu ông ta thôi, anh
biết đấy tình yêu ấy mà, nó rất nhẹ nhàng, con gái cứ đơn giản thế thôi rồi lại
yêu một người đến say đắm.

Tôi
ngắt lời cô ấy, nói: Ừm, anh có thể hiểu được.

Na Na
nói tiếp: Về ông chủ Tôn, thực ra em vốn chỉ thích thôi, anh nói yêu thì cũng
thế cả, thực ra thích và yêu có gì khác biệt chứ. Có một lần ông chủ Tôn đã đón
tất niên cùng em ở trong KTV, ông ấy hát bài Tình yêu người kéo thuyền, ông ấy
hát say sưa, khi đó em quyết định mình sẽ thuộc về ông ta, mặc cho chẳng có
danh phận gì cũng được. Anh hiểu không, đó mới là yêu thực sự, trở thành một
người thuộc về họ.

Tôi
bảo: Ăn nhanh lên, Na Na, mì của em trương hết rồi kìa, mì của em mà trương lên
thì nước dùng sẽ rớt hết ra bàn đấy.

Na Na
vụng về khuấy bát mì, nói: Nhiều quá, anh ăn giúp em với.

Tôi
hỏi cô ấy: Na Na, thực ra em có thể xóa bỏ quá khứ của mình một cách dễ dàng
mà, mỗi lần thấy mình không thoải mái, anh sẽ thay đổi hoàn toàn nơi ở mới, như
thế sẽ không có ai quen biết em, em lại bắt đầu lại từ đầu.

Na Na
nói: Anh có thể gột rửa được hết sao, em không làm thế được. Nếu em đẻ con gái,
nó sẽ phải trong sạch, em không cho phép nó làm nghề này. Em đã từng nói với
anh điều đó chưa nhỉ?

Tôi
bảo: Ừm, em luôn nhấn mạnh nó. Em nói phải cho con đi du học ở Triều Tiên.

Cuối
cùng Na Na cũng không ăn hết bát mì. Chúng tôi rẽ vào trạm để đổ xăng. Na Na
vào nhà vệ sinh của trạm xăng, cô ấy nói: Phụ nữ có thai không được nhịn, mỗi
khi anh nhìn thấy nhà vệ sinh là phải cho em vào ngay.

Tôi
nói: Em sẽ không bỏ chạy nữa chứ?

Na Na
bảo: Không đâu. Anh định bỏ chạy sao?

Tôi
nói: Không.

Na Na
bảo: Không sao, anh cứ bỏ chạy đi, em chẳng sao đâu. Ở đâu em chả sống được.

Tôi
nói: Anh đưa em đi tìm ông chủ Tôn.

Na Na
đáp: Ừm. Anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy đến anh đâu mà lo, anh là ông
khách mà em đã nói chuyện nhiều nhất.

Tôi
nói: Anh không phải là khách của em.

Na Na
chợt sững người, nói: Lẽ nào anh muốn làm chủ của em.

Tôi
bảo: Điều đó lại càng không thể. Chỉ là một người bạn thôi.

Na Na
cười hỏi: Người bạn đã từng lên giường cùng nhau ư?

Tôi
đáp: Vì em không nói sớm, nếu em nói đang có thai, anh làm sao lên giường với
em được.

Na Na
nói: Em cũng hối hận, nếu bảo sớm, anh sẽ không cần em nữa, em sẽ phải quay về,
tuy bị mất mấy trăm đồng bạc đấy, nhưng kì thực lại tiết kiệm được hai vạn
đồng. Đều tại em không chịu nói rõ với anh.

Tôi
bảo: Na Na, thực ra nếu em vừa bước vào phòng mà nói rõ mọi chuyện, anh sẽ nhớ
em suốt đời, chắc chắn em là cô gái điếm đầu tiên vừa bước vào cửa đã nói ngay
là mình có bầu.

Na Na
cười cười, nói: Anh nhìn kìa, camera đang quay chúng ta đấy.

Tôi
ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc camera khá lớn, đang chiếu thẳng về phía cửa hàng
bách hóa của trạm xăng, đằng cuối là nhà vệ sinh. Tôi né sang bên một cách vô
thức.

Na Na
nói: Nào, chúng ta chụp chung một bức ảnh.

Hai
chúng tôi đứng trước camera của cửa hàng bách hóa, cùng nhau mỉm cười nhìn vào
máy quay trong năm giây.

Tôi
hỏi Na Na: Đây được coi là cái gì?

Na Na
bảo: Đây được coi là một nhánh của cảm giác an toàn. Gọi là cảm giác tồn tại.
Em đọc trong sách đấy.

Tôi
nói: Đúng là em có đọc sách thật.

Na Na
đáp: Vâng, đôi lúc nhàn rỗi em cũng có đọc vài cuốn tạp chí. Nhưng em chỉ đọc
tạp chí phụ nữ, tạp chí tình cảm, tạp chí tâm lý, tạp chí thời trang, nhiều
nhất là mấy thứ ấy thôi, một vài thứ quá cao siêu như kiểu tin tức xã hội,
chính trị gì đó em đều không thích đọc.

Tôi
nói: Ừm, nếu không thì em cũng không bao giờ muốn cho con gái mình đến Triều
Tiên.

Chúng
tôi mua nước uống cùng một ít bánh quy và xúc xích, lái chiếc 1988 lên đường.
Tia sáng lạnh lẽo cuối cùng của hoàng hôn đang dần tan biến. Tôi quay sang Na
Na, nói: Na Na, em mệt thì ngủ, nếu chưa mệt thì kể chuyện đi.

Na Na
nói: Em đã kể bao nhiêu chuyện như thế, nhưng anh vẫn chưa kể tí gì về mình cả,
anh luôn trầm tư suy nghĩ. Chúng ta giao ước nhé, anh kể một chuyện rồi em kể
tiếp một chuyện. Anh kể trước đi.

Tôi
nói: Được, anh kể trước, kể cho em nghe chuyện của anh. Trước đây lâu lắm rồi,
anh có một cô bạn gái, tên là Lưu Nhân Nhân, cô ấy là mối tình đầu của anh, cho
đến tận bây giờ anh vẫn rất thích cô ấy. Anh và Lưu Nhân Nhân quen nhau từ hồi
tiểu học, thời đó anh đã bắt đầu chớm biết yêu, thích ngay một cô bạn gái mặc
chiếc váy màu xanh lam, khảo sát qua nhiều nguồn, lại thêm mấy năm ròng chuyên
đi kiểm tra tiết thể dục mắt, anh đã lật tung cả trường lên mà tìm kiếm, cuối
cùng anh cũng xác định được cô gái đã khiến mình xao xuyến từ cái nhìn đầu tiên
chính là Lưu Nhân Nhân. Lưu Nhân Nhân hát rất hay, gia đình cơ bản, khi đó mọi
người đều ngốc nghếch luôn thích bắt chước, cô ấy cùng ba người bạn khác lập
nhóm nhạc Tôi có hẹn với mùa xuân, tên thành viên là bốn nhân vật gì gì ấy, anh
cũng chưa bao giờ xem bộ phim truyền hình đó.

Na Na
ngắt lời tôi nói: Em cũng từng lập ban nhạc, khi còn nhỏ, mấy đứa hát hay lập
thành một ban nhạc gồm có bốn chị em, không chỉ thế, bọn em còn đặt cho mỗi đứa
một cái nghệ danh, đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ rõ, vì là chị em nên đều mang
họ Liễu, tên em là Liễu Tư Băng, còn ba người kia là Liễu Tử Nhược, Liễu Nguyệt
Dao, Liễu Tuyết Doanh. Những chuyện ấu trĩ như thế mọi người đều làm cả. Sau đó
thì sao, anh nói đi.

Tôi
kể tiếp: Nhưng hồi tiểu học anh không theo đuổi Lưu Nhân Nhân, mãi đến cấp ba,
anh mới bắt đầu theo đuổi cô ấy. Cô ấy còn đặt cho anh một cái biệt hiệu, chính
từ tiết tập thể dục cho mắt, cô ấy đã gọi anh là Phản Cách Mạng, từ đó về sau,
mãi đến khi học hết cấp ba, anh luôn bị gọi là Phản Cách Mạng. Nhưng chuyện này
cũng chẳng có gì to tát, chỉ là giữ mãi trong lòng đến tận những năm cấp ba, em
biết đấy anh thích cô ấy từ hồi tiểu học mà.

Na Na
hỏi: Tại sao? Tại sao anh lại chậm chạp thế?

Tôi
bất đắc dĩ phải kể cho cô ấy nghe: Con gái dậy thì sớm lắm, hồi ấy anh cao có
1m4, cô ấy đã cao hơn anh nửa cái đầu, phải hơn năm năm sau anh mới cao hơn
được, lúc ấy anh mới dám theo đuổi cô ấy. Anh cũng chẳng biết cô ấy đã đổ hay
chưa nữa. Dù sao anh cũng thật lòng thích cô ấy, mối tình đầu thường mê muội
thế đấy. Sau này lên đại học anh đến thành phố khác, cô ấy là con gái nên gia
đình bắt phải học gần nhà, cô ấy nói, chẳng còn cách nào, bố mẹ cô ấy bôn ba
vất vả nhiều rồi, bây giờ chỉ muốn con gái quẩn quanh trong mấy bức tường. Em
có hiểu không Na Na, thế nghĩa là ổn định đấy. Sau đó anh đi còn Lưu Nhân Nhân
ở lại. Quả là anh chậm chạp thật, Lưu Nhân Nhân và anh hoàn toàn không giống
nhau, với anh cô ấy là tình yêu đầu tiên, còn cô ấy trước có qua lại với một
nam sinh trường ngoài, nhưng sau đó bị người ta đá, nên trong tình yêu cô ấy
luôn có cảm giác đề phòng, cô ấy nói không thể để anh dễ dàng có được cô ấy như
thế. Câu nói này phần nào đã bộc lộ những thiệt thòi cô ấy đã phải chịu trong
mối tình trước. Đương nhiên anh cũng thấy không thoải mái, nhưng biết mình chưa
tán đổ được hoàn toàn, nên anh không quá bận tâm. Cô ấy chỉ để anh nắm tay, lại
còn phải nắm thế này, không được nắm thế kia, qua đây Na Na, anh làm thử cho em
xem…

Na Na
đưa tay ra, tôi xòe rộng bàn tay mình và đan vào các ngón tay của cô ấy rồi nắm
chặt, tôi nói: Nắm tay thế này là không được.

Na Na
không hiểu liền hỏi tôi: Tại sao?

Tôi
nói: Anh không biết.

Na Na
bảo: Có vẻ giống bọn em đấy, có vài người luôn đặt ra cho bản thân những quy
tắc rất kì lạ.

Tôi
nói: Cô ấy nghĩ nếu nắm tay như thế hai bên sẽ nảy sinh những cảm xúc khăng
khít, gắn bó.

Na Na
nói: Ờ, khả năng cô ấy sợ những ngón tay của anh làm gì đó với các ngón tay của
cô ấy.

Tôi
đáp: Cũng chẳng biết được. Dù sao anh cũng luôn phải cẩn thận từng tí một, anh
yêu cô ấy, đến mức không giữ lại chút gì cho riêng mình. Yêu một cách đắm say
ngu muội, dốc hết cả tâm can.

Na Na
nói: Ồ, thế cậu bé của anh có được lôi ra không?

Tôi
nói: Vẫn chưa đến bước ấy.

Na Na
cười một cách sảng khoái: Ha ha ha ha.

Tôi
nói: Nhưng anh cũng chẳng biết, lúc đó anh vẫn chưa hiểu gì về phụ nữ cả, anh
cứ nghĩ rằng đó là giữ gìn tình cảm.

Na Na
bảo: Ừm, sau đó thì sao, anh đi rồi chuyện tình cảm cũng qua đi phải không?

Tôi
nói: Anh đi học xa cảm thấy đau khổ vô cùng, đôi khi còn nghĩ chẳng thèm học
hành gì nữa, cứ thế về quê mà buôn bán sống cho qua ngày đoạn tháng, chí ít còn
duy trì được tình cảm.

Na Na
nói: Ừm, lẽ thường thôi mà, đa phần những kẻ lần đầu biết yêu đều điên cuồng
như thế.

Tôi
nói: Em không hiểu cảm giác của anh đâu, để tìm được người con gái ấy anh đã
mất biết bao nhiêu công sức và thời gian, trong lòng anh, cô ấy không chỉ đơn
thuần là một cô gái.

Na Na
hỏi lại: Vậy thì là cái gì?

Tôi
nói: Là một biểu tượng.

Na Na
nói: Nghiêm trọng vậy.

Tôi
đáp: Ừ, rất quan trọng.

Na Na
hỏi tôi tiếp: Sau này thì sao?

Tôi
nói: Sau này, anh vẫn đi học xa nhà, vậy là đến cái biệt danh Phản Cách Mạng
của anh cũng không còn nữa, thực ra anh cũng thích cái biệt hiệu này, bởi nó là
của Lưu Nhân Nhân đặt cho. Lưu Nhân Nhân nói gì, anh sẽ nói cái đó, khi đó anh
còn hoàn toàn không biết tính cách của mình như thế nào nữa, mỗi khi ở bên cô
ấy anh đều trở nên rối bời. Lưu Nhân Nhân bảo anh: Anh biết không, anh rất
giống một người em trai của em, nhưng em lại cần một người anh trai.

Na Na
cười khẩy một cái: Ha.

Tôi
bảo: Sau lần ấy, mỗi khi gặp và yêu ai anh đều phải diễn, nhưng lại thấy rằng
bạn diễn của mình không giống nhau, diễn một người anh trai thì cô bạn gái nói:
Anh biết không, anh quá già dặn, em thích anh giống như một đứa em trai cơ, ở
bên nhau phải luôn thấy thoải mái vui vẻ. Khi gặp người tiếp theo, anh diễn em
trai, kết quả lại diễn hơi quá, thế quái nào lại diễn thành con trai cô ấy, cô
ấy lại nói: Anh biết không, anh giống như con trai của em vậy, đừng giả bộ đáng
yêu, đừng nói như thế nữa, anh khiến em không tìm được cảm giác an toàn, em
thích được chăm sóc, thích một người giống bố mình, thế là đến cô tiếp theo,
anh đã cố gắng trở thành một ông bố tốt, kết quả lại nhận được một câu: Em
không thích tính cách của đàn ông trung niên, nhưng cũng chẳng ưa mấy chàng
trai trẻ nhí nhố, em muốn một người giống như anh trai của em ấy. Anh đầu hàng
rồi, em xem mấy cô nàng đó lúc muốn anh trai, lúc muốn em trai, lúc lại muốn
một ông bố, còn anh thật ra vẫn cứ giả làm Tôn Tử, các cô ấy thích bố hay anh
em trai như thế, thì tốt nhất lấy luôn người nhà mình cho xong.

Na Na
bảo: Chuyện này cũng là do anh, không thể nghĩ như thế được. Anh có thể là
chính mình.

Đến
lượt tôi nhếch miệng cười khẩy, nói: Là chính mình ư, một từ thật quê mùa, muốn
sinh tồn phải biết quan sát sắc mặt của người khác, dựa vào những hỉ nộ ái ố đó
mà diễn theo.

Na Na
nói: Vậy thì anh là một diễn viên tồi, không biết cách phối hợp với bạn diễn
của mình, về phương diện này anh phải học hỏi kinh nghiệm của em nhiều, sau này
em sẽ dạy anh từng tí một, rất có ích, đảm bảo anh không bao giờ diễn sai vai
nào.

Tôi
nói: Sau này, anh cũng chẳng diễn nữa, nhưng anh không hiểu nổi rốt cuộc mình
là ai, anh bắt đầu có cảm giác đề phòng từ khi đến với Mạnh Mạnh. Anh không còn
đào bới hết cả tim gan ra mà yêu nữa, vậy mà sao vẫn đắm chìm trong men say,
khi bình rượu của người ta còn chưa kịp mở.

Na Na
phá lên cười rồi hỏi tôi: Manh Manh là ai?

Tôi
đáp ngay: Không phải Manh Manh, mà là Mạnh Mạnh.

Na Na
tò mò hỏi: Mạnh Mạnh trông thế nào?

Tôi
bảo: Đợi chút anh cho em xem ảnh, anh có ảnh của cô ấy đây.

Na Na
lại hỏi tôi: Vậy cuối cùng anh với Lưu Nhân Nhân thế nào?

Tôi
nói: Bọn anh không đến được với nhau. Lần cuối cùng dạo bước bên nhau trên một
con đường, là khi anh sắp phải đi, cô ấy nói: Bọn mình hẹn nhau ngày này của
mười năm sau, chúng ta sẽ gặp nhau nơi cuối con đường này. Anh nói với cô ấy:
Con đường này dài như thế, hơn nữa lại là đường quốc lộ, phía cuối chắc là biên
giới phía Đông Nam Tây Bắc nào đó rồi. Lưu Nhân Nhân nói: Lúc đó chắc chắn anh
đã quên rồi. Anh nói giọng chắc nịch: Em yên tâm, anh sẽ nhớ mãi.

Na Na
ngây người nhìn tôi, tôi vốn nghĩ cô gái nào cũng sẽ cảm động trước cuộc tình
sướt mướt của mình. Na Na nói với tôi: Hai người, đúng là ngốc nghếch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3