1988 Tôi muốn trò chuyện với thế giới - Chương 02
San
San vừa tỉnh, lao vào nhà tắm nôn ọe. Nôn xong hỏi tôi: Anh à, anh có muốn thêm
lần nữa không? Em không tính tiền đâu, tính vào trọn gói đêm rồi.
Tôi
châm điếu thuốc, chăm chú nhìn cô nàng, băn khoăn: Sao em lại không biết bố đứa
bé là ai chứ, chẳng phải luôn dùng biện pháp an toàn sao? San San giải thích:
Bọn em ở đây ngoài dịch vụ trọn gói và bán trọn gói ra, còn dịch vụ nữa là
không dùng bao, chỉ cần thêm 50 đồng. Em nghĩ có lẽ em dùng phải thuốc tránh
thai quá hạn rồi.
Tôi
lại chậm rãi châm thuốc cất giọng: Vậy thì đúng là đáng đời em rồi. Tốt nhất là
em nên tìm cho đứa bé một ông bố. Em một thân một mình, nuôi làm sao được?
San
San quả quyết: Em nuôi được chứ, anh xem, con em lớn lên có thể làm được gì?
Tôi
thì chẳng có ý định giúp cô nàng vẽ ra tương lai làm gì. San San ngậm ngùi: Dù
thế nào em cũng không cho nó làm cái nghề này như em. Em sẽ làm nghề này thêm
mười lăm năm nữa, cũng vừa đủ tiền để nuôi con. Anh xem, hiện tại một tháng em
có thể kiếm được hơn 4.000 tệ, em cũng đã tiết kiệm được hơn 20.000 tệ rồi,
10.000 tệ đủ để sinh con, 10.000 tệ xem như tiền sữa, có thể nuôi được con
trong vòng một năm, khoảng một năm em nghỉ làm thì cũng vẫn đủ tiền nuôi nó,
sau đó em sẽ đi làm trở lại, em không thể cho mọi người biết em từng sinh con.
Em làm mười lăm năm, nếu năm nào cũng có thể kiếm được gần 50.000 tệ thì con em
có thể được đi học rồi, nếu may mắn nó giỏi giang mà thi đỗ được vào một trường
đại học tốt, thì em nghĩ mình sẽ phải ăn uống dè xẻn một chút, tốt nhất là nghĩ
được ra cách khác để kiếm thêm chút tiền. Em sợ nhất lúc họp phụ huynh, nơi này
nhỏ bé quá, không thể học ở đây được, lỡ đi họp mà gặp bố của bạn bè nó, không
biết chừng đều là khách hàng của em. Em chắc sẽ chuyển đến thị trấn khác thôi.
Làm một thời gian rồi lại chuyển đi nơi khác, không thì mọi người biết mẹ nó
làm cái nghề này. Đến khi đứa bé được khoảng mười sáu tuổi, em vẫn nuôi được.
Tôi
nhìn San San, hơi chút ngạc nhiên: Em lên kế hoạch cho tương lai cẩn thận thật.
San
San cúi xuống xoa bụng mắt ánh lên: Vâng, em rất ngưỡng mộ mẹ em, từ nhỏ em đã
mong được làm mẹ rồi.
Tôi
hỏi: Em không biết bố đứa trẻ là ai, có thấy tiếc không?
San
San thật thà đáp: Không tiếc, đằng nào thì mong ước từ bé của em cũng chẳng
phải là làm bố.
Mặt
trời lúc này đã sắp lặn, chúng tôi ngủ thêm một giấc không biết trời trăng gì,
cho đến khi những tia nắng vàng sậm cuối cùng đã tắt hẳn. Bầu trời đã ngả sang
màu xanh tím ngắt của đêm tối mịt mù. Tôi hỏi San San: Đói không? Tôi không thể
cứ chui rúc trong cái căn phòng ảm đạm, tĩnh mịch như thế này cả ngày được, tôi
muốn mở cửa, nhưng cũng vẫn chỉ là cái thằng tôi bước ra một không gian u ám
thênh thang hơn, những con người bước qua tôi với vẻ âu sầu, ủ ê, nhưng dù thế,
tôi cũng đang cần chút không khí trong lành. Tôi tiện tay nhặt chiếc quần lót
của San San, đưa cho cô ấy rồi nói: Mặc vào đi, sau này sẽ còn cơ hội.
Bỗng
nhiên, rầm, cánh cửa bật tung, sức công phá của cánh cửa quá lớn, khiến mùn gỗ
trên khung cửa bay tứ tung, táp cả vào rèm cửa sổ. Cửa đánh sầm vào tường rồi
bật tung trở lại, từ phía ngoài vọng lại tiếng la hét đinh tai. Tôi vẫn đang
không hiểu đứa nhân viên phục vụ nào lại dám tự tiện như thế, ít nhất cũng phải
đến mười người phá cửa xông vào. Tôi chưa kịp định thần nhìn kĩ, đã bị bủa vây
bởi những tiếng quát tháo, hò hét: “Đứng im”, “Bắt lấy”, “Làm gì vậy”, tôi đứng
im không nhúc nhích, những người xung quanh xông vào túm lấy tôi đè xuống, tôi
bị người đầu tiên bẻ quặt hai tay ra phía sau lưng, mặt bị một bàn tay lạnh
ngắt không rõ của ai ép chặt xuống sàn, lại có thêm ba ngón siết chặt cổ tôi,
đầu gối của một tên nào đó đang đè mạnh vào eo của tôi, hai bên đùi thì bị hai
kẻ kẹp chặt, vậy mà tôi vẫn còn cảm nhận được có đến ít nhất ba tên đang muốn
nhào vào cào cấu, giày xéo cái thân thể đáng thương của tôi. Tôi cảm thấy áy
náy quá, vì cả người tôi chẳng còn bộ phận nào cho họ chiếm giữ cả, từ giây
phút đầu tiên chúng lao vào, tôi đã không cách nào động đậy được rồi, vậy mà
chúng cứ thúc liên hồi vào cái thân xác này, miệng gào thét không ngừng: Không
được động đậy.
Qua
khe hở duy nhất từ bàn tay của bọn chúng, tôi nhìn thấy San San, cô ấy đang bị
năm người khác dồn vào góc tường. Ngoài ra còn bị một chiếc máy quay phim chĩa
thẳng từ trên cao, một tên thợ quay phim bước qua đầu, chụp lia lịa khắp phòng.
San San ôm đầu co rúm, tôi nhìn thấy cô ấy cố sức giật tấm rèm, tôi nghĩ chắc
cô ấy đang cố gắng che chắn cơ thể trần trụi của mình. Chợt có tiếng ai đó hét
lớn: Không được cử động, cô định làm gì, định làm gì? Ngoan ngoãn đi.
Tôi
đếm đi đếm lại, nghĩ bụng có lẽ mười lăm tên to con kia sợ San San giật tung
cái rèm cửa kia để giết chết chúng chăng.
Cuối
cùng bầu không khí cũng đã bớt căng thẳng, tôi lại nghe thấy một tiếng Ahhh rất
lớn, đám đông đang lục soát để tìm chứng cứ náo động hết lên, kết quả là phát
hiện ra tên thợ quay phim đang cuống quýt. Hắn bối rối phân trần: Xin lỗi nhé,
lúc nãy tập trung quay nên quên tháo nắp ống kính, chỉ thu được tiếng thôi, các
anh chỉ nghe thôi có được không?
Một
gã tiến đến bên cạnh tay thợ quay phim thì thầm vài câu, sau đó quay sang tôi
nói: Vừa rồi do có chút sự cố trong quá trình thu thập chứng cứ nên chúng tôi
phải làm lại lần nữa, anh cứ giữ nguyên tư thế đó, đừng động đậy, đồ trong tay
anh đâu, anh vừa cầm cái gì trong tay cơ mà? À, đây rồi, cầm lấy cái quần lót
nhé, rồi, thế nhé, giữ nguyên tư thế này, đừng động đậy.
Tôi
chỉ vào San San vặn vẹo: Thế cô ấy thì sao, cô ấy bị còng tay lại rồi.
Gã
đàn ông ngẫm nghĩ một hồi, rồi đưa ý kiến: Thế này đi, cô ta không tin được
đâu, ngộ nhỡ nhảy lầu tự tử thì sao, đàn bà thì chuyện gì cũng có thể làm, cứ
để cô ta như thế, còng tay vào chiếc đèn đấy.
Tôi
nói một cách tuyệt vọng: Thế các ông cũng đừng chiếu cái SM để xử tôi chứ.
Người là do các ông còng tay lại, không phải tôi.
Gã đá
cho tôi một cái thật mạnh, hằm hè: Lắm lời.
Nói
đoạn, đám người lũ lượt kéo nhau ra khỏi phòng, nhưng cánh cửa giờ đã không thể
đóng như trước, chỉ có thể mở vào trong. Tay thợ quay phim rút ra chiếc khăn
tay, chèn vào khe cửa. Cửa cuối cùng cũng được đóng chặt.
Lại
một lần nữa, cửa bị đạp thật mạnh bởi gã vừa nói chuyện với tôi, nhưng do đã
từng bị đạp tung một lần, nên bản lề long ra, cú đạp vừa rồi khiến cửa bật mạnh
khỏi khung, chiếc khăn tay bắn ra, sượt qua mặt tôi, xòe rộng trong không
trung. Tôi quan sát kĩ, thấy trên đó có thêu hình một tòa tháp, chiếc khăn rơi
xuống ngay cạnh chân tôi, tôi vội vàng nhặt lên ném cho San San. San San đón
lấy chiếc khăn, bối rối một hồi vì bây giờ có đến những ba chỗ cần che, không
biết nên che chỗ nào cho hợp lý. Tôi gào lên: Che mặt lại.
Ngay
tức thì, tôi bị đạp cho một cái ngất xỉu.
Khi
tỉnh lại thì tôi thấy mình đang trong phòng thẩm vấn. Má phải của tôi bị một cú
đá ngay gần với huyệt thái dương. Nước mắt tôi chảy dài, không biết tại sao,
bởi tôi không hề cảm thấy một chút đớn đau nào. Tôi đưa tay lên lau mắt, giật
mình phát hiện là máu, tại sao lại có máu chảy ra từ khóe mắt tôi? Tôi cần một
chiếc khăn giấy. Phía đối diện là một tên với nụ cười nửa miệng, thấy tôi tỉnh
lại, câu đầu tiên hắn hỏi tôi là: Cô gái ấy tên gì, sinh ngày bao nhiêu?
Tôi
trả lời một cách yếu ớt: Điền Phương.
Hắn
ta nhếch miệng cười một cách ẩn ý: Không đúng, trên giấy tờ của cô ta không
phải cái tên đó.
Tôi
thầm nghĩ: Khốn nạn thật, cái tên xấu xí như thế mà cũng vẫn là nghệ danh. Tôi
đau đớn đáp: Tôi không biết, cô ta nói với tôi tên là Điền Phương. Tôi biết làm
thế nào?
Hắn
ta dừng bút, nhìn tôi trân trân một hồi rồi nói, lao động cải tạo trong nửa năm
nhé.
Tôi
lo lắng hỏi: Có cách nào để không phải vào trại cải tạo không?
Hắn
ta nói: Chỉ có một cách đó là anh hãy kí vào cái hợp đồng này, nói rằng sức
khỏe của anh hoàn toàn bình thường, sau này nếu có xảy ra vấn đề gì cũng không
liên quan gì đến chúng tôi. Đây, kí đi. Thế này là anh được hời rồi nhé, anh
lợi dụng sơ hở luật pháp của chúng tôi. Sau này thì không có chuyện may mắn thế
nữa đâu.
Tôi
kí ngay vào bản hợp đồng để nhanh chóng hoàn tất cuộc giao dịch một cách không
chút do dự.
Quả
thật là trên đời này, không còn gì tuyệt vời hơn việc được bước ra khỏi những
bức tường cao ngất ngưởng ấy, mặc dù bên ngoài cũng chỉ là sân vườn bằng phẳng
chẳng có tường cao hào sâu. Trên tường loang lổ những nét chữ màu đỏ, tôi cũng
không nhớ rõ viết những gì, hình như là bốn chữ, bốn chữ và bốn chữ. Cánh cổng
sắt màu xanh đậm giống hệt cái cổng phân xưởng gần trường tiểu học trong ký ức
tuổi thơ tôi. Chúng tôi hay lén đến đó để lấy trộm một vài thứ đồ kim loại hay
ho. Tôi ngồi dưới bốt điện thoại, định bụng chờ đợi San San đi ra. Không biết
người phụ nữ mang thai đó lúc này đang làm gì hay phải làm gì. Tôi nghĩ chỉ cần
cô nàng nói rõ tình trạng sức khỏe của mình thì chắc chắn được thả ra. Dù cho
có bao nhiêu ánh nhìn dữ tợn dành cho tôi đi chăng nữa, ngoài việc họ chỉ thẳng
vào mặt tôi mà mắng, mà chửi, thì tôi còn đếm đủ được bao nhiêu lần họ len lén
nhìn tôi rồi buông tiếng thở dài như một phản xạ vô thức, tôi không cho rằng đó
là cái giá rẻ mạt mà con người dễ dàng tự thỏa mãn mình trước những áp lực của
cuộc sống, mà đó chính là một mạch ngầm giao tiếp lộ ra giữa đồng loại với đồng
loại một cách không chủ ý. Nhưng mỗi lần tôi muốn đào cái mạch ngầm ấy lên, thì
những xới đất lại tự động lấp đầy, như muốn nói với tôi rằng: Thôi nào anh bạn
trẻ, anh cũng chả cần phải nghĩ gì đâu.