Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 092 + 093

Chương 92: Ngầm Điều Tra

Bắt đầu vào hạ, thời tiết từ từ nóng lên, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm bên cửa sổ
khép hờ mắt, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua, trước phòng là một vườn
trúc, cho nên nắng chiếu không tới, coi như đã tốt hơn nhiều nơi khác rồi, Đoàn
Đoàn và Viên Viên lớn lên từng ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm nhận sâu sắc trách
nhiệm của một người mẫu thân.
Gần đây hai nhóc mọc răng, thời tiết lại nóng nực, lúc mọc cái răng đầu tiên
Đoàn Đoàn sốt cao, đang đêm Hàn Nguyệt Nguyệt bị tiếng khóc của nhi tử đánh
thức, đau lòng không chịu được, lập tức chạy tới xem, bà vú dỗ thế nào cũng
không hết khóc.
Hàn Nguyệt Nguyệt cũng chỉ có thể kê một ít thuốc cho Đoàn Đoàn uống, Tô ma ma
nói, đứa bé nào mọc răng cũng vậy cả, không cần lo lắng, mặc dù y thuật cao
minh, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng biết sẽ không có chuyện gì, nhưng nghe thấy Đoàn
Đoàn khóc, nàng cực kỳ đau lòng.
Đúng là sinh đôi có tâm linh tương thông, mặc dù được ẵm tới phòng khác, nhưng
chỉ cần Đoàn Đoàn khóc là mười lần thì có đến bảy lần Viên Viên cũng khóc theo,
Hàn Nguyệt Nguyệt phải lo cho cả hai, ngày đêm canh giữ, qua mấy ngày, hai đứa
mọc răng xong, Hàn Nguyệt Nguyệt đã gầy đi trông thấy, Mạnh Dịch Vân hung hăng
mắng nhi tử một trận, dám làm cho nương tử hắn khổ cực như vậy.
“Vương phi, người xem, đại thế tử lại làm rách một cái nữa rồi,” Sắc Âm cầm núm
vú cao su dòm dòm, đây là da rất mềm mại, không ngờ hai cái răng cửa nho nhỏ
lại lợi hại như vậy, đây là cái thứ ba rồi.
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Đổi cái khác là được,” đứa bé nào mới mọc răng
đều như vậy, bắt được cái gì cũng muốn cắn, nếu không có cái gì liền mút tay,
trên tay nhiều vi khuẩn như vậy, ngộ nhỡ ngã bệnh thì biết làm sao, lúc bú, hai
bà vú cũng cau mày, dù rất đau, nhưng không dám nói, Hàn Nguyệt Nguyệt liền
nghĩ đến núm vú cao su, ở hiện đại không phải đứa bé nào cũng ngậm nó sao? Mềm
mại không sợ bị thương miệng, Hàn Nguyệt Nguyệt liền nói Mạnh Dịch Vân tìm một
miếng da dê thiệt mềm, cho người làm theo hình dạng nàng vẽ.
Mới đầu bọn nha hoàn rất tò mò, hai bà vú và mấy ma ma đều cười Hàn Nguyệt
Nguyệt, đứa trẻ mới mọc răng nào mà không thích cắn như vậy, Vương phi lại cho
làm cái này, thật mắc cỡ, Mạnh Dịch Vân mới đầu cũng rất tò mò, thấy hai nhi tử
cứ ngậm cái gì đó trong miệng, xem thử, bất đắc dĩ cười, trợn mắt nhìn hai nhi
tử không có tiền đồ, ngày nào cũng ngậm cái này, ra thể thống gì chứ.
“Vương phi, đây là?” Hàn Nguyệt Nguyệt đưa y phục cho Trúc Thanh, Trúc Thanh
nhìn thứ be bé trong tay, đây là y phục sao? Sao lại kỳ quái như vậy, chưa thấy
qua bao giờ.
Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Thay cho Đoàn Đoàn, cứ xỏ đầu vào là được, còn nữa, đây
là yếm quàng cổ,” trời nóng như vậy, cho chúng mặc dày như thế, không bị nổi
rôm mới là lạ đó, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chiếc T shirt nhỏ mình khâu cảm thấy
rất hài lòng, mặc dù không được đẹp lắm, nhưng dù gì đây cũng là tình cảm của
nàng a.
Thấy vẻ mặt đau khổ của Trúc Thanh, Hàn Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ cầm lấy y
phục, tự mình thay cho Đoàn Đoàn, mặc luôn chiếc quần ngắn, nàng nhìn nhìn nhi
tử, rất hài lòng, hơi rộng một chút nhưng so với đống y phục dầy cộm kia thì
thoải mái hơn rất nhiều, Đoàn Đoàn không hiểu lắm, chỉ cảm thấy không còn nóng
như lúc nãy nữa, tay chân hoạt động thoải mái, vui vẻ quơ tay cười với nàng.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Đoàn Đoàn nhễu nước miếng vội lấy yếm lau, người nhỏ như
vậy, mà nước miếng ở đâu nhiều thế không biết, Hàn Nguyệt Nguyệt bẹo má Đoàn
Đoàn, Đoàn Đoàn bất mãn quay đầu đi.
Trúc Thanh không dám nhiều lời, đành đi kêu Tô ma ma đến, Tô ma ma vừa vào cửa,
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi bên giường, Đoàn Đoàn và Viên Viên đang bò loạn
trên giường, trên người mặc y phục kỳ lạ, vừa ngắn vừa mỏng, Hàn Nguyệt Nguyệt
còn cười không ngừng, Tô ma ma lập tức chạy đến.
“Vương phi, trẻ nhỏ không giống người lớn, không thể mặc ít như vậy được,” Hàn
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu cười, “Không sao đâu, trời nóng, mặc nhiều quá, sẽ dễ
mọc sẩy.”
“Vậy bỏ khối băng đi, trẻ nhỏ không như người lớn, coi chừng cảm lạnh,” Tô ma
ma nói, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Để lại một chậu thôi, nếu không sẽ bức bối
lắm,” không dám phản bác lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Tô ma ma gọi nha hoàn đem băng
đi.
Mạnh Dịch Vân về, thấy hai nhi tử đang bò loạn trên giường, Trúc Thanh và Kim
Thu đứng canh một bên, Hàn Nguyệt Nguyệt thì đang chăm chú may vá gì đó, thấy
Mạnh Dịch Vân về, Hàn Nguyệt Nguyệt buông đồi trong tay xuống, “Chàng đã về?
Sao hôm nay sớm vậy?” bình thường không phải sắp tối mới về sao, hình như hôm
nay hơi sớm.
Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy giúp Mạnh Dịch Vân cởi áo khoác ra, Trúc Thanh bưng
một chậu nước tới cho Mạnh Dịch Vân rửa tay, rồi lui ra với Kim Cầu. Mạnh Dịch
Vân tới bên giường, thấy y phục kỳ quái của nhi tử, ẵm Viên Viên lên, “Là nàng
khâu sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe vậy, quay đầu lại, thấy Mạnh Dịch Vân đang
ẵm Viên Viên.
“Đúng a, sao, đẹp chứ, tốt hơn những y phục rườm ra kia nhiều,” Hàn Nguyệt
Nguyệt tự hào nói, Mạnh Dịch Vân không nói gì, chỉ là nhíu mày lại.
“Vương phi, dọn cơm lên được chưa ạ?”, Ngân Nguyệt hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ
một chút nói, “Ừ, dọn lên đi,” ăn sớm một chút cũng tốt, ăn xong trời cũng vừa
tối.
“Nàng làm gì vậy?”, Mạnh Dịch Vân rửa mặt xong, vào phòng, thấy Hàn Nguyệt
Nguyệt đang ngồi trước gương, đã tới giờ ngủ rồi mà còn buộc tóc lên, Hàn
Nguyệt Nguyệt vẫn tiếp tục buộc tóc, “Ta có việc ra ngoài một chút,” lâu lắm
rồi chưa đi ra ngoài, hôm nay nhận được thư của Tống Thanh nói là hàng từ quan
ngoại về, nàng phải đi xem thử.
“Khuya lắm rồi, để ngày mai hẵng đi,” Mạnh Dịch Vân bất mãn nói, ban ngày bận
rộn, buổi tối vất vả lắm mới có thời gian bên nhau, nàng lại muốn đi.
Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục thay quần áo, không để ý đến Mạnh Dịch Vân: ban ngày
đi được sao? Vừa ra khỏi cửa đã có một đám người theo sau, rêu rao như vậy,
không gây chú ý với kẻ địch mới là lạ đó.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt sắp đi, Mạnh Dịch Vân vội kéo tay nàng lại, Hàn Nguyệt
Nguyệt quay đầu: “Sẽ về ngay mà, không lâu đâu, chàng nghỉ ngơi trước đi,” với
khinh công của nàng, sẽ không có nguy hiểm.
“Nửa canh giờ,” Mạnh Dịch Vân nghiêm mặt nói, Hàn Nguyệt Nguyệt vội gật đầu, “Vâng,
Vương gia,” nàng khẽ mỉm cười, dắt Mạnh Dịch Vân đến giường, “Chàng bận rộn cả
ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngoan,” Hàn Nguyệt Nguyệt ép Mạnh Dịch Vân xuống
giường, đắp chăn lên, vỗ vỗ mặt Mạnh Dịch Vân.
Mạnh Dịch Vân vẫn nắm tay Hàn Nguyệt Nguyệt không buông, “Không nghe lời, ta
liền dẹp những cửa tiệm kia của nàng,” Mạnh Dịch Vân tức giận nói, chẳng lẽ
đường đường một Vương gia như hắn còn không nuôi nổi nàng sao, sao còn muốn đi
buôn bán nữa.
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân tức giận lập tức lấy lòng, khom lưng hôn
lên mặt Mạnh Dịch Vân một cái, làm vẻ uất ức nói, “Ta tuy là thê tử của chàng,
nhưng ta cũng có quyền tự do a, chàng không thể tước đoạt niềm vui của ta được,”
nếu mỗi ngày không làm gì cả, chỉ ở nhà trông nhi tử, chờ tướng công trở về,
như vậy thật nhàm chán.
“Vậy ta sẽ để cho nàng trông coi tiền trang (ngân hàng), không cần làm gì cả,
mỗi ngày chỉ cần ngồi đếm tiền là được,” hắn chưa thấy nữ nhân nào yêu tiền như
nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Cũng được, nhưng mà bây giờ ta có việc phải
ra ngoài, không đi sẽ trễ mất, ta đảm bảo trong vòng một canh giờ sẽ trở lại,”
có ngân hàng tư nhân của Mạnh Dịch Vân, sẽ dễ dàng hơn nhiều, phải bàn bạc với
Tống Thanh, mở thêm vài chi nhánh, thêm nhiều lĩnh vực khác mới được.
“Tiểu thư,” đến Thiên Hương Lâu, Lục Tư Tư ra đón, “Người đâu rồi?”, không phải
nói có người đem hàng đến sao? Chẳng lẽ mình tới chậm, đều do Mạnh Dịch Vân cả.
“Đang ở lầu dưới với Tống Thanh,” Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Đi, xem thử,” để
xem lần này là hàng gì đây.
“Ngươi là ai? Tại sao đi theo ta?”, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại trên nóc nhà, từ
lúc ra khỏi Thiên Hương Lâu người này vẫn luôn đi theo nàng, người nào mà to
gan như vậy.
“Vương phi thật là mau quên, mới mấy ngày thôi mà,” bóng đen kia đứng cách
không xa Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng nhíu mày, “Có chuyện gì? Bổn Vương phi bận
rộn, không có thời gian nói chuyện tào lao với ngươi.”
“Chuyện lần trước Vương phi tính tới đâu rồi? Tại hạ vẫn luôn chờ tin của Vương
phi,” trong đêm tối, Hàn Nguyệt Nguyệt không thấy rõ mặt hắn.
“Ngươi cứ giấu giấu giếm giếm như vậy, thật không có thành ý, bổn Vương phi
không bao giờ buôn bán không rõ ràng,” ai biết hắn là ai chứ.
“Chẳng lẽ lá thư đó vẫn không đủ chứng minh thành ý của tại hạ?” Người áo đen
nói.
Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, “Nếu ngươi không muốn nói ra thân phận, vậy không
còn gì để nói nữa,” làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, nếu không biết rõ đối
phương, một ngày nào đó bị phản lại cũng không biết, mặc dù nàng rất muốn biết
kẻ đó là ai, mà lại có được mật thư của Thái Uyên, nhưng cũng không thể lơ là
được.
“Đợi chút,” thấy Hàn Nguyệt Nguyệt định đi, người áo đen vội nói, Hàn Nguyệt
Nguyệt dừng bước.
“Còn chuyện gì nữa?”, thời gian của nàng rất quý giá.
“Nếu không có sự hỗ trợ của ta, ngươi cho rằng chỉ mình Vân vương là có thể
đánh bại Thái Uyên sao, sau lưng lão còn có hậu thuẫn,” nghe vậy, Hàn Nguyệt
Nguyệt vội ngăn kích động trong lòng.
“Vậy thì sao?” Chỉ cần Mạnh Dịch Vân muốn, nàng sẽ nghĩ mọi cách giúp hắn,
không phải chỉ là ngôi vị hoàng đế thôi sao? Nếu nhiều người mơ ước như vậy,
nàng cũng muốn xem, rốt cuộc ai là người có năng lực.
Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ đi, người này vội ra chiêu, nàng lách người tránh
thoát, người này không nói gì, lại tiếp tục động thủ, làm nàng rất bực mình.
Người này thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tránh thoát, không buông tha, tiếp tục đánh,
ngân châm nàng phóng ra cũng vô dụng, bỗng nhiên có một người xông ra, chắn
trước mặt nàng.
“Đi,” nghe được thanh âm trầm thấp, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, ôm chặt eo
người nọ, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng hai người. Thấy hai người đã
biến mất, Diệp Kỳ Phong kéo khăn che mặt xuống, khóe miệng giương lên: sẽ có
ngày chúng ta hợp tác thôi, hắn chờ.

Chương 93: Ôn Tuyền 1

“Còn không chịu buông ra?” Giọng nam trầm trầm
nói, Hàn Nguyệt cọ cọ đầu vào ngực người nọ, “Không buông, cả đời cũng không
buông,” người này không phải đang ngủ sao? Sao lại đi theo chứ.
Mạnh Dịch Vân kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt ra, sắc mặt xám xịt, “Không phải nói
rất giỏi chạy trốn sao, sao còn bị người ta chận lại?”, người kia võ công không
thấp, nữ nhân này còn không chạy mau, cố tình chờ người ta đuổi theo.
Hàn Nguyệt Nguyệt bĩu môi, “Ta muốn nhìn xem rốt cuộc hắn là ai mà thôi, ai mà
lợi hại như vậy, tài sản ngầm của ta cũng điều tra được,” không vào hang cọp
sao bắt được cọp con, hơn nữa hắn muốn hợp tác với nàng, sẽ không giết nàng,
nếu tìm tới nàng, vậy chứng minh nàng có giá trị lợi dụng với hắn.
Mạnh Dịch Vân hất tay áo đi vào, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, nịnh nọt đuổi
theo, cười nói, “Hôm nay chắc chàng mệt lắm đúng không? Ta mới vừa học được mát
xa từ ma ma, có muốn thử một chút không?”
Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt lại tiếp tục dụ dỗ, “Thử một
chút đi mà, xem tay nghề ta thế nào, đừng ngủ mà, để ta giúp chàng cởi áo nhé...”,
Hàn Nguyệt Nguyệt cứ lảm nhảm, Mạnh Dịch Vân không cách nào ngủ được, vung tay
lên, túm Hàn Nguyệt Nguyệt đè xuống, chặn cái miệng nhỏ nhắn lại.
Hàn Nguyệt Nguyệt híp mắt, nhìn bộ mặt say mê của Mạnh Dịch Vân, len lén cười,
rõ ràng là lo lắng cho nàng, sao phải giả bộ lạnh lùng làm gì chứ, nàng cũng
không phải người ngoài, thật là thiếu tự nhiên mà.


“Vương phi, xong rồi ạ,” Sắc Âm bỏ quần áo vào trong một cái rương, kiểm tra
xong, nói.
“Sao nhiều vậy? Mang theo hai bộ là được rồi, những thứ khác lấy ra bớt đi,
mang nhiều đồ như vậy chả giống đi chơi gì cả,” có mấy ngày thôi mà, lâu gì
đâu, Hàn Nguyệt Nguyệt mở rương, quăng bớt y phục ra ngoài.
“Vương gia bận, không đi được, không cần chuẩn bị đồ cho chàng, ngươi xem thử
bà vú xong chưa, đi cho sớm, để tới biệt trang trước buổi trưa,” trời nóng thế
này, ra ngoài chính là chịu tội.
Thấy Sắc Âm đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt len lén giấu bọc đồ vào đáy rương,
lấy y phục khác phủ lên trên, “Vương phi, còn chưa ổn ạ?” Trúc Thanh vào cửa,
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang lục trong rương y phục, hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt
vội đóng rương lại.
Lắc đầu, “Ổn rồi, ta kiểm tra xem có sót gì không ấy mà, kêu người đem rương ra
đi,” Trúc Thanh ra ngoài gọi mấy gia đinh tới vác rương lên xe ngựa.
Đã sớm nói sẽ cùng tới biệt trang nghỉ hè, nhưng Mạnh Dịch Vân tạm thời có
chuyện không đi được, Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn bỏ qua cơ hội đi chơi, đành
tự đi với nhi tử, biệt trang này ở trên núi, được xây từ lúc hai người vừa mới
thành thân, cách thành đông không xa, quan trọng nhất là nơi này có ôn tuyền
(suối nước nóng).
Ba chiếc xe ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt hai bà vú và Trúc Thanh ngồi chiếc lớn
nhất, Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng đánh xe, bốn người thêm hai đứa trẻ, vẫn còn
rộng rãi, xe ở giữa là cho nha hoàn và ma ma, cuối cùng là xe chứa đồ và mấy hộ
vệ, còn ám vệ Mạnh Dịch Vân phái theo thì nàng cũng không rõ có bao nhiêu
người.
“Tiểu thư, người nhìn kìa, đó không phải là nhị tiểu thư sao?” Hàn Nguyệt
Nguyệt vén rèm lên, thấy Hàn Thanh Tư đang đứng trước một quán trà, phía sau có
thêm một nha hoàn, hình như đang chờ ai đó, chỉ đứng trước cửa không đi vào,
nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt lại không biết, nha hoàn này không phải là nha hoàn
thân cận của Hàn Thanh Tư.
“Đúng rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt buông rèm xuống, chỉ cần Hàn Thanh Tư không đụng
đến nàng, nàng cũng chẳng quan tâm. Xe ngựa chạy chậm rãi, cũng thoải mái.
Trúc Thanh kéo ống tay áo Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn ra bên
ngoài, thấy Hàn Thanh Tư theo một nam tử vào quán trà, nam tử kia lại không
phải là trượng phu của Hàn Thanh Tư, “Nhàn rỗi quá không có việc gì làm phải
không? Ra ngoài giúp Tiểu Tinh đánh xe đi,” Hàn Thanh Tư dù sao cũng là tiểu
thư của Tướng phủ, sao có thể cùng nam tử xa lạ đi dạo phố, nói cười thế kia.
Trúc Thanh bị Hàn Nguyệt Nguyệt nói cúi đầu, không dám nói lời nào nữa: chuyện
của chủ tử nàng không dám lắm mồm, nhưng nàng thấy nhị tiểu thư đi cùng nam tử
xa lạ như vậy không ổn, mới nhắc mà thôi, bên ngoài Tiểu Tinh và Hắc Ưng đang
đánh xe, nàng ra đó chỉ tổ làm gì kì đà cản mũi, không muốn a.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bóng lưng của nam tử kia,
nàng không nhận ra.
“Phu nhân, đến rồi ạ,” Tiểu Tinh nói, Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, “Các ngươi ôm
tiểu Vương gia xuống trước đi,” hai bà vú nghe vậy, ôm tiểu Vương gia xuống,
Trúc Thanh giúp Hàn Nguyệt Nguyệt sửa sang lại tóc áo.
“Tham kiến phu nhân,” một nữ quản gia vui cười hành lễ, “Phu nhân, đây là Trương
tẩu, là quản gia trong trang,” Lý quản sự giải thích, Vương quản gia không thể
rời vương phủ, đành phái trợ thủ của lão là Lý quản sự đi theo.
“Trương tẩu, đứng lên đi,” ma ma này chừng bốn mươi mấy tuổi, nhìn dáng vẻ là
một người rất tháo vát, nếu không Vương quản gia cũng sẽ không phái một ma ma
trong nom cả trang này.
“Nghe nói phu nhân và thiếu gia muốn tới, lão nô đã kêu người quét dọn sạch sẽ
từ trên xuống dưới rồi, phu nhân tới lần đầu, chắc không biết, bây giờ là đầu
hạ, sen trong hồ đã bắt đầu nở, hai ngày nữa là nở hết, đúng lúc có thể xem...”,
kể từ lúc bà tới đây làm, chưa gặp chủ nhà lần nào, thật vất vả mới gặp được,
nhất định phải biểu hiện tốt một phen, vị phu nhân này còn trẻ vậy, chắc chắn
không thích những thứ nhìn quá già dặn, may mà mình đã sớm đã sớm chuẩn bị, đổi
rèm trong phòng thành màu nhạt hơn, nhìn cho thanh nhã.
“Được rồi, ngươi đi chuẩn bị cơm trưa đi, phu nhân đi đường mệt nhọc, phải nghỉ
ngơi trước đã,” Tô ma ma thấy người này chẳng biết thức thời gì cả, mặt trời
chói chang như vậy, còn đứng nói những chuyện tào lao.
“Vâng, vâng, lão nô đi ngay đây, phu nhân mau vào trong ạ, nắng gắt quá chừng,”
bị người ngắt lời, Trương tẩu có chút không vui, nhưng người ta là người bên
cạnh phu nhân, bà cũng không dám đắc tội, đành cười làm lành nói.
“Trương tẩu vất vả rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, đi vào bên trong,
Trương tẩu thấy chủ tử khách khí như vậy, oán khí vừa rồi liền trở thành hư
không.
“Phu nhân quá lời rồi, đây là bổn phận của lão nô mà,” càng quyết tâm mấy ngày
tới phải biểu hiện thật tốt, lưu lại ấn tượng tốt cho chủ nhân.
Nơi này mặc dù cách kinh thành không xa, nhưng hai bên trang viện đều là rừng
cây, mát hơn trong thành rất nhiều, hơn nữa không khí trong lành, tâm tình Hàn
Nguyệt Nguyệt vô cùng tốt, thoải mái ngủ trưa một giấc, khi tỉnh lại trời đã
tối, đến bên bàn rót một ly trà, thấy không có người đi vào hầu, không khỏi có
chút bất mãn.
Nàng thức dậy, tiếng động lớn như vậy cũng không ai phát hiện, chẳng lẽ Trúc
Thanh không có ngoài cửa? Mở cửa sổ, bên ngoài, đúng như Trương tẩu nói, bên
trong hồ hoa sen đã nở rộ, lộ ra nhụy ở bên trong.
“Phu nhân, người dậy rồi ạ,” Trúc Thanh bước vào thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang
đứng bên cửa sổ, hơi run một chút, vừa rồi nàng chỉ lo đi xem cá lớn Trương tẩu
chỉ, không ngờ Hàn Nguyệt Nguyệt đã thức dậy.
“Ừ, hai tiểu Vương gia có khóc nháo không?” Tới nơi lạ, không biết hai tiểu quỷ
có làm ầm ĩ hay không, Trúc Thanh tới rương chọn y phục giúp Hàn Nguyệt Nguyệt.
“Không ạ, hôm nay hai tiểu Vương gia rất ngoan, phu nhân, đây là?”, Trúc Thanh
lấy ra một bọc y phục, cái này không phải nàng chuẩn bị a?
Hàn Nguyệt Nguyệt vội chạy tới lấy lại bọc y phục, thật may là chưa bị mở ra, “Tiện
tay đem theo thôi, ở ngoài không cần quá gò bó,” Trúc Thanh nhìn nhìn bọc y
phục, lại không dám hỏi, đành gật đầu, lấy ra một bộ váy xanh nhạt cho Hàn
Nguyệt Nguyệt thay.
“Phu nhân, người muốn đi đâu ạ?” Trúc Thanh theo sau Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa ăn
cơm xong, chẳng biết Vương phi định đi đâu, tới trước cánh rừng, Hàn Nguyệt
Nguyệt dừng lại.
“Ngươi ở đây trông chừng, không cho bất luận kẻ nào tới gần,” đây là khu rừng
bên trong trang, ở trong có ôn tuyền, nàng phải đi ngâm ôn tuyền mới được.
“Vâng phu nhân, nhưng nơi này vắng vẻ quá, nô tỳ đi gọi người đến coi chừng, để
nô tỳ đi với người”
“Không cần, ngươi canh ở đây là được rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt không thèm để ý
lời Trúc Thanh, cầm bọc y phục, đi vào bên trong, mặc dù trời sắp tối, rừng sâu
hoang vắng đúng là có hơi sợ, nhưng nghĩ đến có ôn tuyền đang đợi mình, Hàn
Nguyệt Nguyệt không do dự tiến vào.
“Thì ra còn có phòng?” Sao Mạnh Dịch Vân không nói với nàng chứ, sớm biết đã
tới nơi này ở luôn rồi, khỏi phải phí công, Hàn Nguyệt Nguyệt vào phòng, thay
đồ bơi do nàng tự khâu, mặc dù không đẹp lắm, nhưng mặc vào nhìn cũng được.
Kể từ khi xuyên tới đây, nàng đã không được đi bơi lần nào, giờ có cơ hội,
nhiều năm không bơi rồi, có vài phần xa lạ, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nhảy vào
trong ao, nước không sâu, vừa đến bả vai, Hàn Nguyệt Nguyệt kích động bơi mấy
vòng, mới tìm lại được cảm giác bơi lội ngày trước.
Nàng tựa vào một tảng đá, hai chân không ngừng quẫy nước, nếu có người xoa bóp
giúp thì tốt rồi, kiếm tiền nhiều như vậy, nên hảo hảo hưởng thụ một phen, sao
trước giờ nàng lại không nghĩ đến việc xây một hồ nước nóng chứ, cũng may còn
có Mạnh Dịch Vân nghĩ ra.
“Ai?” Nghe tiếng bước chân, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức chạy về căn phòng cạnh
ao, nhưng còn chưa bước lên bờ, đã bị người bắt được, nàng cau mày, đá ngược
một cái, người nọ nhanh chóng tránh được, Hàn Nguyệt đá mạnh quá, trọng tâm
không vững, cả người ngã ngửa ra sau.
Người nọ kéo Hàn Nguyệt Nguyệt lại, đáng tiếc nàng chỉ bận đồ bơi, không nắm
được y phục, Hàn Nguyệt Nguyệt trượt chân, hai người đều ngã vào trong hồ.
“Ai kêu chàng chọc ta, ai cho chàng chọc ta, hù chết ta rồi,” Hàn Nguyệt Nguyệt
đứng dậy tay chân đá loạn trên người Mạnh Dịch Vân, tới cũng không nói một
tiếng, còn hù nàng, nếu là một nam tử xa lạ, thì đã có chuyện rồi.
“Được rồi, được rồi mà, là lỗi của ta,” Mạnh Dịch Vân ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt,
nàng không nhúc nhích được, tức giận cắn lên vai Mạnh Dịch Vân.
“Đau răng không?”, Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt đã trút được giận, nhả
ra, “Đúng là đau răng thật,” sao lại cứng thế chứ.
“Buông ra, ta sắp ngộp thở rồi” Hàn Nguyệt Nguyệt dùng dằng muốn thoát ra, hung
tợn nhìn Mạnh Dịch Vân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3