Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 082 + 083

Chương 82: Trở về kinh

“Tiểu thư, ở bến tàu hình như là Vương quản gia và Thải Âm cô nương,”
Trương Tiểu Tinh tới bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm
cửa lên nhìn thoáng qua, quả nhiên như vậy, hơn một tháng nay nàng giấu tung
tích rất tốt nhưng không ngờ vẫn để cho Mạnh Dịch Vân phát hiện được.

Để rèm xuống, đi tới ôm lấy Đoàn Đoàn, “Báo cho thuyền gia cập bờ đi,” nếu
đã tới đón thì cùng theo bọn họ trở về. Hàn Nguyệt Nguyệt trêu chọc nhi tử
trong tay, trong lòng vô cùng thỏa mãn, mỗi ngày Hàn Nguyệt Nguyệt đều đem hai
tiểu tử để ở trong phòng của mình, đói bụng mới gọi bà vú tới cho bú.

“Tham kiến Vương phi nương nương,” Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới mũi thuyền, Vương
quản gia và Thải Âm mang theo một nhóm người quỳ gối ở bên bờ. Trương Tiểu Tinh
đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống thuyền, “Tất cả đứng lên đi, làm phiền Vương quản
gia.”

Vương quản gia khom người: “Vương Phi khách khí,” Thải Âm đứng dậy lập tức
đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, trên mặt mang nụ cười: “Vương phi, người đã
trở về, còn Tiểu vương gia đâu?” Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt trên tay không ôm hài
tử, Thải Âm hỏi, biết Vương Phi mấy ngày qua muốn trở về, nàng và Vương quản
gia nhưng là ngày ngày ở nơi này coi chừng dùm, cũng chừng mấy ngày.

“Vẫn còn ở trên thuyền, Tiểu Tinh, gọi bà vú ẵm xuống đây đi,” Trương Tiểu
Tinh gật đầu, Thải Âm đứng ở bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt nhưng đầu cứ ngoái nhìn
về thuyền.

“Mấy người Trúc Thanh vẫn khỏe chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

Thải Âm quay đầu lại: “Hồi Vương phi, đều rất tốt, ba người các nàng đều
đang ở trong phủ chờ người,” mấy ngày qua ba người đều quét đi quét lại phòng
từ trong ra ngoài.

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, trong lòng có chút mất mát, lâu như vậy cũng
chưa có tin tức Như Ngọc, không biết là tốt hay là xấu.

Đến Vương phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt trực tiếp dẫn người đi đến Trúc viên, mới
vừa rồi nàng hỏi Thải Âm biết Trúc viên đã dọn dẹp xong xuôi.

Trúc Thanh, Ngân Nguyệt và Kim thu đã sớm chuẩn bị xong hết. Hàn Nguyệt
Nguyệt trở về phủ, chuyện đầu tiên chính là tắm nước nóng, mặc dù khí trời này
không cần tắm nhưng ở trên thuyền điều kiện có hạn, mấy ngày nay không tắm rửa
được.

“Tô ma ma, mang hai bà đỡ và bà vú đi nghỉ ngơi trước, đi đường cực khổ
rồi. Tiểu Tinh, ngươi cũng đi xuống trước đi,” Hàn Nguyệt Nguyệt nói. Tô ma ma
mang theo mấy người đi ra ngoài, Trúc Thanh đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt hỗ
cởi áo ra, “Vương phi, người đã trở về, mọi người đều nhắc đến người,” Trúc
Thanh cười hì hì nói. “Mấy người các ngươi trong phủ tốt chứ?”, hẳn là không ai
dám tìm mấy nàng gây sự, huống chi còn có Thải Âm ở đây.

Trúc Thanh lắc đầu, “Tốt lắm, chẳng qua là đã lâu không có Vương phi ở đây
để hàn huyên nên hơi buồn,” Trúc Thanh than phiền.

“Vương phi, ai là đại thế tử ai là tiểu thế tử a?”, Kim Thu nhìn hai tên
tiểu tử nằm ở trên giường, vẫn phân biệt không ra.

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Bọc màu đỏ chính là Đoàn Đoàn, màu vàng là
Viên Viên.”

“Thật giống nhau như đúc,” Kim Thu cao hứng nói, Hàn Nguyệt Nguyệt không
nói gì, đi vào gian trong tắm rửa.

“Thải Âm, báo cho Vương quản gia, trước khi Vương gia trở về, bất kể ai tới
đều thoái thác không tiếp,” hiện ở trong triều thế cục bất ổn, Mạnh Dịch Vân
lại không có ở đây, nên ẩn núp trước, biết rõ tình hình rồi tính sau.

“Dạ, Vương phi,” Hàn Nguyệt Nguyệt ngâm trong nước, trong đầu đều là chuyện
thư từ, chẳng trách Mạnh Dịch Vân bận rộn như vậy, thì ra là gặp phải vấn đề
khó khăn. Hàn Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại tựa vào bên thùng gỗ, chuyện này vẫn
để cho chính chàng đi giải quyết mới tốt.

Y Huyên đưa Hàn Nguyệt Nguyệt đến kinh thành ngang qua một trấn trước đó
liền nhân cơ hội chạy trốn, Hàn Nguyệt Nguyệt nói đến gãy lưỡi cũng không thể
mang nàng giữ lại, hai… sư tỷ cũng thiệt là, gần tới kinh thành rồi cũng không
ở lại thăm một chút.

Đi đường mệt nhọc, Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ một giấc đến khi tỉnh lại cảm thấy
toàn thân thư thái rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn phía ngoài, thấy trời đang âm u
liền đứng dậy khoác áo choàng đi ra phía ngoài.

Trúc viên là do nàng đích thân thiết kế, viện này hoàn toàn ngăn cách với
bên ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa nhìn một mảnh rừng trúc phía trước, gió
nhẹ thổi qua còn có thể ngửi thấy từng đợt mùi thơm của trúc. Hàn Nguyệt Nguyệt
đi dọc theo lối nhỏ vào bên trong, rừng trúc không lớn, hai phút là có thể đi
tới đầu bên kia. Nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt bỗng thấy một cây mai, trong lòng nhất
thời nổi nhiều tầng bọt sóng, cây mai này không phải do nàng thiết kế, nhất
định là Mạnh Dịch Vân lén giấu nàng trồng một cây mai ở đây.

Mặc dù cũng chỉ có cành trơ trụi, chưa tới mùa nở hoa nhưng trong lòng nàng
vẫn rất vui, hy vọng năm nay sau trận tuyết đầu tiên, nhánh mai này lại có thể
tiếp tục sinh trưởng. Hàn Nguyệt Nguyệt nhớ tới lúc ở Mai Hoa trang, nàng và
mấy nha đầu cùng nhau thưởng mai, thưởng tuyết, thật là khiến người ta hoài
niệm.

“Ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này?” Phía sau vang lên âm thanh chất vấn cắt
đứt suy nghĩ của Hàn Nguyệt Nguyệt, từ từ xoay người chỉ thấy một cô nương tuổi
còn trẻ đứng bên rừng trúc, Hàn Nguyệt Nguyệt không giải thích được, Vương phủ
có người như vậy từ khi nào, sao nàng không biết?

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt chưa trả lời, nàng kia đi lên trước mấy bước, “Ta
hỏi ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?”, khẩu khí so lúc nãy có nhiều điểm bất
mãn. Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, trên dưới Vương phủ không ai không nhận ra
nàng, cô gái này rốt cuộc là người phương nào, tại sao lại đi vào Trúc viên.
Hàn Nguyệt Nguyệt hiện ở trên người chỉ mặc một áo choàng màu trắng, đầu tóc
chỉ vén nhẹ lên, chẳng có chỗ nào giống một Vương phi, khó trách An Quận chúa
nhận không ra.

“Cô vào bằng cách nào? Không phải Vương phi đã hạ lệnh không tiếp bất cứ
người nào sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Nàng đã hạ lệnh xuống, bất luận là ai
đều không được phép bước vào Trúc viên, vì sao không ai ngăn lại. Cô gái trước
mắt này nhìn quần áo bất phàm, Hàn Nguyệt Nguyệt phỏng đoán thân phận cũng
không đơn giản.

“Ai dám ngăn cản ta, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi là ai? Vì sao ở chỗ
này?” Nữ tử này quá mức bình tĩnh làm cho nàng nhìn không ra thái độ, không
phải Vân Vương phi hay ghen sao? Sao lại để một cô gái xinh đẹp này ở trong
phủ? An Quận chúa nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng không ngừng phỏng đoán.

“Tô An?” Sắc trời có chút tối, đợi nàng kia đến gần Hàn Nguyệt Nguyệt mới
nhìn rõ được mặt, đây chẳng phải là Tô An hai năm trước nàng từng gặp ở Ngọc
thành sao? Nàng tại sao lại ở chỗ này? Tô Tống đâu?

“Làm sao ngươi biết ta tên Tô An?”, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt kêu tên của
mình, An Quận chúa giật mình, cái tên này rất ít người biết đến, kể từ sau khi
nàng làm Quận chúa, người người đều chỉ gọi nàng là An Quận chúa.

“Tô Tống vẫn khỏe chứ?” Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, ngày đó từ biệt đến nay cũng
chưa từng gặp lại, Tô Tống là một người không tệ, không biết bây giờ như thế
nào rồi.

“Ngươi là, Hàn công tử?” An Quận chúa thử hỏi, cẩn thận nhìn lại gương mặt
trước mắt này, thật đúng là rất giống Hàn công tử hai năm trước kia, nhưng nàng
là cô nương a? An Quận chúa không giải thích được.

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Ngày đó là ta lén đi ra ngoài, thân phận tiết
lộ sẽ không tốt cho nên không nói cho các người, không ngờ chúng ta còn có thể
gặp lại nhau,” nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt thừa nhận, trong lòng An Quận chúa
vạn phần phức tạp, Hàn công tử lại là nữ tử? Vì báo đáp ân cứu mạng mà nàng tìm
kiếm đã lâu cũng không có được tin tức vị Hàn công tử kia, không ngờ lại là một
nữ tử, chẳng trách...

Hai người đứng ở cây mai hàn huyên thật lâu, đều rất vui vẻ, không ngờ Tô
Tống đã chết, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất tiếc nuối, hai người cũng đã lâu
không gặp nên liền hỏi thăm nhau. Cho đến khi Trúc Thanh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt
và An Quận chúa ở chung một chỗ, trong lòng lập tức hoảng sợ một chút, đi nhanh
đến.

“Tham kiến Vương phi nương nương, An Quận chúa,” An Quận chúa nghe nha hoàn
gọi Hàn Nguyệt Nguyệt là Vương phi, lập tức quay đầu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt: “Cô
chính là Vân Vương phi?”

Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Mới vừa rồi mãi trò chuyện nên quên nói,
cô chớ để ý, không ngờ bây giờ cô đã là Quận chúa,” Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

“Có chuyện gì?” Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía Trúc Thanh.
Trúc Thanh đứng dậy, không dám ngẩng đầu nói: “Hai vị Tiểu vương gia đã tỉnh,
đang khóc, bà vú và bà đỡ đều dỗ không được cho nên nô tỳ tới tìm Vương phi trở
về ạ,” hai tiểu tử này một khi đã khóc thì ai cũng bó tay, chỉ có Hàn Nguyệt
Nguyệt dỗ được. Hàn Nguyệt Nguyệt biết hai tiểu tổ tông này khó đối phó nên
quay đầu nói với An Quận chúa: “Ta đi về trước, ngày khác có thời gian chúng ta
lại tán gẫu.”

Nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt biến mất ở trong rừng trúc, An Quận chúa đứng sững
sờ, nàng đang rất loạn, rất loạn. Ngày xưa ân nhân cứu mạng nàng là một nữ tử,
hơn nữa còn là Vân Vương phi, người mà Vân Vương gia mỗi ngày đều nhớ nhung.

“Tiểu thư,” Hàn Nguyệt Nguyệt trong tay ôm Viên Viên, nghe được thanh âm
Trương Tiểu Tinh, quay đầu lại hỏi: “Có việc gì sao?” Trương Tiểu Tinh cúi đầu,
“Tiểu thư, nữ tỳ không nên giấu giếm tiểu thư,” Vương gia bảo nàng tạm thời
không nói, nàng cũng muốn tốt cho tiểu thư cho nên cũng không đề cập tới, không
ngờ tiểu thư đã biết rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt đang bận dỗ nhi tử, hiện tại không thời gian so đo những
thứ này, “Ta biết là ý của Vương gia, ngươi đi xuống trước đi, chỉ cần nhớ kỹ,
ta mới là chủ tử của ngươi là được,” thủ đoạn mua chuộc lòng người của Mạnh
Dịch Vân thật đúng là cao siêu, ngay cả Tiểu Tinh cũng nghe lời đi lừa gạt chủ tử
của mình.

“Dạ, tiểu thư,” Trương Tiểu Tinh lui ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt đem Viên
Viên dỗ ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường. Nghĩ thật muốn tự vả vào miệng mình,
không ngờ lại cùng tình địch hàn huyên vui vẻ như vậy.

Vừa mới trở về, nàng đem Thải Âm và mấy nha hoàn Trúc Thanh thẩm vấn hết
một lần mới biết được, Tô An bây giờ là nghĩa nữ của trưởng Công chúa, một năm
trước cùng trưởng Công chúa trở về kinh. Không biết là trưởng Công chúa cố ý
gán Mạnh Dịch Vân và Tô An, hay chính Tô An để ý Mạnh Dịch Vân, thế nhưng từ
nửa năm trước nàng ta đã vào Vương phủ ở cho đến nay. Hàn Nguyệt Nguyệt trong
lòng rất căm tức, Mạnh Dịch Vân rốt cuộc là có ý gì, tại sao lại để cho nàng ta
ở lại Vương phủ lâu như vậy.

Trưởng Công chúa cũng đã mười mấy năm chưa trở về kinh thành, lần này lại ở
lâu như vậy không biết là vì cái gì? Trưởng Công chúa là cô cô của Mạnh Dịch
Vân và Mạnh Dịch Hiên, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng suy nghĩ, nếu đã trở về
kinh, thân là vãn bối có phải cũng nên đi bái kiến một chút hay không, dù sao
nàng ta cũng là trưởng bối duy nhất của Mạnh Dịch Vân.

Hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt mang theo Thải Âm và Kim Thu đến phủ Công chúa
bái kiến trưởng Công chúa Mạnh Hinh. Vừa nói là Vân Vương phi bái kiến, người
thông báo lập tức chạy đi vào, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng mấy người đợi trong chốc
lát thì có một ma ma ra đón.

“Chất tức bái kiến cô cô,” Hàn Nguyệt Nguyệt theo ma ma đi vào đến đại sảnh
liền thấy một phụ nữ duyên dáng sang trọng ngồi ở phía trên, lập tức tiến lên
hành lễ, nghĩ thầm chắc đây là trưởng Công chúa.

Chương 83: Đặt tên

Mạnh Hinh đánh giá Hàn Nguyệt Nguyệt mấy lần, “Đứng lên đi,” không vui mừng
cũng không lãnh đạm. Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm đoán được sẽ như vậy, cũng không
so đo, nháy mắt với Thải Âm ở phía sau, cười nói: “Đây là chất tức hiếu kính cô
cô, không biết có vừa mắt cô cô không.” Sáng sớm nay Hàn Nguyệt Nguyệt đã bảo
Trúc Thanh đến Thiên Hương lâu lấy hai bộ y phục tốt, lại còn mang một lọ Dưỡng
Nhan Hoàn do chính mình bào chế.

“Con thật có lòng, nghe nói hôm qua con mới đến kinh thành, sao không nghỉ
ngơi thêm mấy ngày, dù sao cũng không vội,” Mạnh Hinh liếc qua vải vóc một cái
đã biết là loại tơ tằm thượng đẳng, trong lòng đối với Hàn Nguyệt Nguyệt có
chút ít nhìn nhận.

“Bái kiến trưởng bối đáng lý là việc trước tiên, thời gian trước chất tức không
ở kinh thành, bây giờ trở về tới mới vội vã tới cửa hướng cô cô xin tội, kính
xin cô cô đừng trách,” nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, sắc mặt Mạnh Hinh
đã khá nhiều, ít nhất không giống như lời người ngoài đồn đại.

“Cô cô, đây là trên đường trở về kinh chất tức hữu duyên nhìn thấy thần y Y
Huyên, nàng tặng chất tức một lọ Dưỡng Nhan Hoàn, chất tức cảm thấy không tệ,
hôm nay tặng riêng cho cô cô sử dụng,” Hàn Nguyệt Nguyệt móc từ trong ống tay
áo ra một cái bình màu trắng, một ma ma nhận lấy đưa đến phía trước Mạnh Hinh.

Hàn Nguyệt Nguyệt ở lại trong chốc lát sau đó lấy cớ để hài tử ở nhà không
yên lòng liền cáo từ, trưởng công chúa này không cố ý làm khó cũng đã ngoài dự
liệu của nàng.

Cả kinh thành đều chú ý đến động tĩnh ở Vân Vương phủ, ai cũng biết Vân
Vương và Vương phi quan hệ rất tốt, hiện tại trưởng Công chúa hết lần này tới
lần khác đưa Quận chúa xen vào, tất cả mọi người đều đang suy đoán ý đồ này của
trưởng Công chúa. Hàn Nguyệt Nguyệt là ngàn vàng của tướng phủ, lại là do Hoàng
thượng hạ chỉ ban hôn, nhưng An Quận chúa này nói như thế nào cũng là Quận
chúa, không thể nào hạ mình làm thiếp, lại có trưởng Công chúa làm chỗ dựa.

Sau khi Hàn Nguyệt Nguyệt vào cửa, bao nhiêu người muốn đưa người vào trong
Vân Vương phủ, nhưng tất cả đều bị cự tuyệt, cũng bởi vậy mà danh hiệu vợ hay
ghen của Hàn Nguyệt Nguyệt từ đó mà có. An Quận chúa ở Vương phủ ở hơn nửa năm
cũng không thấy Vân Vương có động tĩnh gì, hiện tại Vân Vương phi đã trở lại,
tất cả mọi người đều đang chuẩn bị mở to mắt xem Hàn Nguyệt Nguyệt rốt cuộc ứng
phó như thế nào.

Nửa đêm, Hàn Nguyệt Nguyệt bị một cánh tay có lực vòng qua hông, trong nháy
mắt toàn thân liền rơi vào một cái ôm ấm áp. Hàn Nguyệt Nguyệt ghét nhất là lúc
ngủ bị đánh thức, bất mãn định dùng chân đạp mấy cái, Mạnh Dịch Vân biết nàng
phản ứng, lập tức lấy hai chân chặn cặp chân không an phận của nàng. Hàn Nguyệt
Nguyệt thấy không nhúc nhích được, trong lòng rất tức giận, không nhịn được mở
mắt, thấy khuôn mặt lớn hơn của Mạnh Dịch Vân nằm ở bên cạnh mình, tức giận trong
lòng nhất thời bị nhớ nhung bao phủ.

“Rốt cục chàng đã trở về,” thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt ủy khuất, Mạnh
Dịch Vân cầm lòng không được, lập tức cầm lấy tay Hàn Nguyệt Nguyệt, tay kia
vuốt khuôn mặt nhớ thương đã lâu, “Ta đã trở về, không sao nữa rồi,” chia tay
đã hơn một năm, hai người gặp lại đều thật cao hứng.

Hàn Nguyệt Nguyệt bật cười, đưa tay vuốt quai hàm Mạnh Dịch Vân: “Sao chật
vật thế này, râu ria đều dài ra rồi,” bình thường không phải chàng rất chú ý
đến hình tượng của mình sao?

Mạnh Dịch Vân đem quai hàm cọ lên trán Hàn Nguyệt Nguyệt, “Còn không phải
là vì vội trở về gặp nàng sao.” Hai tháng trước hắn chạy đến Dược cốc chuẩn bị
đón nàng trở về, nhưng sau khi đến Dược cốc mới biết nha đầu này đã trở về
kinh, hơn nữa còn giấu hắn. Nàng mang theo hai nhi tử, Mạnh Dịch Vân rất lo
lắng, sợ gặp phải nguy hiểm gì liền phái người hỏi thăm, kết quả nhận được tin
tức nàng đã sớm đến kinh thành, hắn lập tức đưa tin gọi Vương quản gia đi đón.

“Làm đau thiếp, xích đầu ra một chút,” Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn lấy tay
đẩy Mạnh Dịch Vân ra.

“Ghét bỏ ta? Nha đầu nhẫn tâm,” Mạnh Dịch Vân bất mãn hành động của Hàn
Nguyệt Nguyệt, đứng dậy đè lên. Hàn Nguyệt Nguyệt vốn định trêu chọc hắn một
chút thôi, cười ha hả một tiếng, thuận tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân lại, nhẹ nhàng
ngẩng đầu hôn lên, nàng làm sao lại ghét bỏ chứ, yêu còn không hết nữa.

Nhớ thương cuối cùng hội tụ thành kích tình, hai người chẳng biết lúc nào
đã đem y phục đối phương cởi ra hết, chẳng biết lúc nào đã đem gối ném xuống
giường, tóm lại là một đêm ngổn ngang. Đêm đó Hàn Nguyệt Nguyệt không biết là
mệt mỏi quá nên ngủ hay là ngất đi, đến lúc nàng tỉnh lại đã là sáng sớm hôm
sau.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt, nhìn người gần trong gang tấc, khóe miệng khẽ mỉm
cười, may là người còn đang ở đây nếu không nàng còn tưởng rằng tối hôm qua nằm
mơ.

Có lẽ là quá mệt mỏi, có lẽ là quá lâu chưa an tâm ngủ như vậy, Mạnh Dịch
Vân ngủ đặc biệt sâu, Hàn Nguyệt Nguyệt không đành lòng đánh thức, lặng lẽ đứng
dậy nhặt y phục trên mặt đất mặc lên người.

“Vương phi,” mở cửa ra liền thấy Thải Âm và Trúc Thanh đứng ở bên ngoài,
hẳn là đã đợi lâu rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt mặt hơi đỏ lên: “Nhỏ giọng một chút,
Vương gia còn đang ngủ, nhanh đi chuẩn bị nước nóng tới đây.” Thải Âm hiểu ý,
lập tức xoay người đi đến phòng bếp, Trúc Thanh đi theo phía sau Hàn Nguyệt
Nguyệt vào dọn dẹp phòng.

“Tỉnh rồi à?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đang chơi với Đoàn Đoàn và Viên Viên, nghe
được tiếng bước chân cũng biết là Mạnh Dịch Vân. “Ừ, đây chính là nhi tử của
chúng ta?”, Mạnh Dịch Vân khom lưng ở phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hai đứa
bé nằm ở trong nôi đang quơ tay đá chân, đầy mặt ôn hòa.

“Mau chơi với chúng tạo một chút tình cảm đi, hai đứa sợ nhất là người lạ,”
Hàn Nguyệt Nguyệt kéo Mạnh Dịch Vân ngồi xuống, cao hứng nói. Lúc mới trở về,
Thải Âm với mấy người dụ dỗ thế nào hai đứa cũng không cho vuốt ve.

Mạnh Dịch Vân nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, hừ lạnh một tiếng: “Ta
là phụ thân của bọn nó, là người sinh ra bọn nó đấy,” Hàn Nguyệt Nguyệt le
lưỡi, biết nói nói sai, vội vàng đổi chủ đề: “Chàng đoán xem hai đứa, đứa nào
là Đoàn Đoàn, đứa nào là Viên Viên.”

Mạnh Dịch Vân nhíu mày, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt một cái: “Cái gì mà Đoàn
Đoàn, Viên Viên,” nhi tử hắn tại sao có thể gọi tên như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt
ngăn Đoàn Đoàn bỏ tay vào miệng, đáp: “Đoàn Đoàn là ca ca, Viên Viên là đệ đệ,
thiếp chỉ đặt nhũ danh còn chàng là phụ thân, chàng mới là người đặt đại danh
cho chúng.” Nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân mặc dù không
thích nhi tử của mình gọi là Đoàn Đoàn hay Viên Viên gì đó, nhưng trong lòng
vẫn là rất cao hứng, thoáng cái ra hai nhi tử, hắn có thể không cao hứng sao.

“Vốn tưởng chỉ có một đứa nên ta cũng chỉ mới suy nghĩ được một cái tên,
hiện tại phải nghĩ thêm,” Mạnh Dịch Vân nghiêm túc nói, nhi tử Mạnh Dịch Vân
hắn không thể qua loa được.

“Bọn chúng nhìn như nhau, sao nàng phân biệt được?”, Mạnh Dịch Vân nhìn kỹ
vẫn thấy hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, không hiểu hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt liếc
Mạnh Dịch Vân một cái, “Nhi tử của mình sao thiếp không phân biệt được, chàng
nghĩ thiếp là mẹ kế à.” Nghe được lời Hàn Nguyệt Nguyệt bất mãn nói, Mạnh Dịch
Vân cười cười, “Ừ, nàng là mẹ ruột của chúng.”

“Chàng nhìn xem, lão Đại lỗ mũi cao hơn chút, môi mỏng hơn chút, lão Nhị
vành tai nhỏ hơn lão Đại,” Hàn Nguyệt Nguyệt đem đặc điểm không giống nhau của
nhi tử chỉ cho Mạnh Dịch Vân nhìn, trong lòng Mạnh Dịch Vân cảm thấy Hàn Nguyệt
Nguyệt rất là thận trọng, chi tiết như vậy cũng có thể nhìn ra, trong mắt hắn
cũng chỉ thấy hai tên tiểu tử tròn tròn bụ bẫm, nhất thời cảm thấy Nguyệt
Nguyệt đặt nhũ danh rất phù hợp.

Hai người đem hai tên tiểu tử đã dỗ ngủ giao cho bà vú, Mạnh Dịch Vân kéo
Hàn Nguyệt Nguyệt đến thư phòng đặt tên cho nhi tử, hai người sau khi thảo luận
kịch liệt, rốt cục quyết định, Đại nhi tử là Mạnh Giang Thụy, Nhị nhi tử là
Mạnh Trạch Thụy.

Mấy ngày sau, Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt không bước ra khỏi Trúc
viên một bước, mỗi ngày đều ở trong phòng trêu chọc hai tiểu tử, sau đó ở tản
bộ Trúc viên, ai tới cũng không tiếp. Từ lần trước ở chỗ cây mai, Hàn Nguyệt
Nguyệt cũng chưa từng gặp lại An Quận chúa, trong lúc Mạnh Dịch Vân ở Trúc
viên, An Quận chúa cũng nhiều lần cầu kiến nhưng chưa truyền tới tai Hàn Nguyệt
Nguyệt cũng đã bị Mạnh Dịch Vân phái người đuổi đi, khó được thời gian vui vẻ
thế này, hắn không muốn bởi vì một kẻ không quen biết mà bị phá đám.

“Cầm đi,” Hàn Nguyệt Nguyệt móc ra một tấm lệnh bài đặt vào trước mặt Mạnh
Dịch Vân.

Mạnh Dịch Vân cầm lên nhìn thoáng qua, “Còn có chuyện gì ta không biết nữa?”,
nữ nhân này lại giấu hắn lâu như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt chột dạ cúi đầu, “Không
có,” đây là con bài cuối cùng trong tay nàng, nếu không phải thế cục bây giờ
bất lợi với Mạnh Dịch Vân, nàng cũng sẽ không lấy ra, đây là chuyện cuối cùng
nàng làm, ngay cả Tư Tư và Tiểu Tinh ở bên cạnh nàng cũng không biết.

Mạnh Dịch Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nói suy nghĩ của nàng xem,” Hàn
Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh Dịch Vân một cái, thấy sắc mặt coi như tốt, lập tức đi
tới bên kia ngồi xuống.

“Hạ lệnh thông báo cho tất cả hiệu thuốc của Tụ Sinh Đường, dựng lều chữa
bệnh từ thiện một tháng, không thu một phân tiền, nhưng mà đều phải lấy danh
nghĩa Vân Vương phủ. Bọn chúng bây giờ đang bí mật động viên lính, lại truyền
ra tin tức bất lợi đối với triều đình, để ngừa dân chúng bị mê hoặc chúng ta
phải làm một chút chuyện để lấy lòng dân chúng, thế cục triều đình hiện tại
không chừng sẽ làm vướng chân vướng tay, dù sao chàng cũng là con cháu Mạnh
gia, chàng làm những chuyện này dân chúng cũng sẽ biết ơn Mạnh gia. Vừa tránh
được những phiền toái kia, lại vừa có thể lấy được lòng dân, nhất cử lưỡng tiện,”
Hàn Nguyệt Nguyệt chậm rãi nói.

Mạnh Dịch Vân tràn đầy kinh ngạc, hắn biết Hàn Nguyệt Nguyệt thông minh
nhưng không ngờ nàng lại có biện pháp tốt như vậy, hiệu thuốc Tụ Sinh Đường
trải rộng Đại Khánh và các nước nhỏ xung quanh, ít nhất cũng có vài trăm cửa
hiệu, tìm kiếm ông chủ giấu mặt đã một năm nhưng không ngờ lại là người của
mình, trong lòng không biết khiếp sợ hay là cao hứng.

Thấy Mạnh Dịch Vân không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt ủy khuất nhìn Mạnh Dịch
Vân: “Thiếp cũng không phải cố ý, vốn là muốn tìm cơ hội thích hợp nói với
chàng nhưng nhiều chuyện quá nên quên mất,” thật ra thì nàng để ý chính là hơn
một năm nay hắn vẫn không nói cho nàng, cho dù là chuyện tìm ông chủ Tụ Sinh
Đường không dễ dàng như vậy.

“Chẳng trách trong rương trang sức đeo tay của nàng có giấu nhiều sổ sách
như vậy,” Mạnh Dịch Vân thông suốt nói, hắn vốn chỉ vô tình nhìn một chút,
nhưng càng nhìn càng cảm thấy quá mức cổ quái, bình thường không thấy nàng mang
trang sức mấy nhưng lại có một cái rương lớn như vậy, kết quả vừa nhìn bên
trong thì tất cả đều là sổ sách. Nhưng đây không phải là chủ yếu, chủ yếu chính
là hắn mở ra xem nhưng không hiểu được, đều là ký hiệu kỳ quái, quanh co khúc
khuỷu.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, “Chàng cũng biết?”, nàng còn tưởng đã giấu kỹ
rồi, không ngờ vẫn bị phát hiện. Để ở bên ngoài nàng cảm thấy không an toàn,
để ở bên cạnh mình lại sợ Mạnh Dịch Vân phát hiện, nghĩ tới nghĩ lui thật chỉ
có cái hòm trang sức Mạnh Dịch Vân mới không mở ra, kết quả vẫn là khó thoát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3