Vương gia, ta biết sai rồi! - Chương 026 + 027
Chương 26: Độc Nhân (3)
Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ đi tới: “Ngươi
nói gì?”, đem lỗ tai nhích tới gần, “A, a…,” Hàn Nguyệt Nguyệt trừ nghe thấy
người nọ một mực gọi a, ngoài ra không có nghe rõ cái gì. “Ngươi đừng vội, từ
từ nói,” người trên giường nhìn chằm chằm vào Hàn Nguyệt Nguyệt, bộ dạng rất
kích động.
“Tiểu thư, cẩn thận một chút,” Như Họa đứng ở một bên lo lắng, người này bị
bệnh truyện nhiễm, lỡ tiểu thư bị lây thì làm thế nào. Hàn Nguyệt Nguyệt chưa
để ý lời Như Họa, rất chân thành nghe thanh âm người nọ phát ra, mấy ngày qua
bọn họ thu hoạch một chút cũng không có, hiện tại là đầu mối cực quan trọng
chính là bệnh nhân này, hắn khẳng định là biết rất nhiều.
“Phật… Phật…” Nghe hồi lâu chỉ nghe thấy mỗi chữ Phật, mặc dù tin tức không
nhiều lắm, nhưng ít ra có chút đột phá. “Ngươi trước đừng nói chuyện, nghỉ ngơi
cho thật tốt, đừng lo lắng, chúng ta sẽ tra ra được,” Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm
cười hướng về phía người trên giường nói, thấy người nọ từ từ nhắm mắt lại vừa
cái đã ngủ, dù sao cũng mới tỉnh, thân thể rất yếu, có thể kiên trì lâu như vậy
đã tốt lắm rồi.
“Như Họa, lập tức báo cho Vương gia đi thăm dò có nơi nào tên có một chữ Phật
hay không, hoặc là cùng âm với chữ Phật,” “Dạ, tiểu thư,” Như Họa lập tức chạy
đi tìm Mạnh Dịch Vân, mấy ngày qua cực khổ cuối cùng có chút hồi báo.
Có chút tin tức, hy vọng có đột phá, Hàn Nguyệt Nguyệt ra ngoài cửa, ngồi ở bàn
bên ngoài, tiếp tục nấu thuốc, người nọ hiện tại đã tỉnh vậy thì chứng minh
thuốc này hữu hiệu, tiếp tục uống vào, không lâu có thể khỏi hẳn.
“Mạnh đại ca, có tin tức gì không?”, Hàn Nguyệt Nguyệt vừa thấy Mạnh Dịch Vân
tới, lập tức tiến lên hỏi.
“Ta dựa theo âm Phật muội nói tra
xét một lần, có một nơi là núi Hoành Minh (chữ
Hoành và Phật trong tiếng Trung âm đọc gần giống nhau), địa hình vắng vẻ,
có rất ít người ở đây ra vào.” Mạnh Dịch Vân theo lời Hàn Nguyệt Nguyệt nói,
lập tức gọi bốn đạo nhân mã hướng bốn phương tám hướng thành Ly đi thăm dò,
ngoài mười dặm phía đông quả nhiên có nơi tên là núi Hoành Minh, phía đông
người ở thưa thớt, lại có nhiều núi, quả thật rất bí ẩn.
“Thật sao? Chúng ta đi ngay bây giờ đi,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Mạnh
Dịch Vân, trong lòng rất kích động, nàng muốn nhìn người hạ độc này rốt cuộc là
người nào? Sao lại tàn nhẫn như vậy, nếu để cho nàng bắt được, nhất định trả
lên trên người hắn gấp mười lần để cho hắn vậy nếm thử mùi vị.
“Được, chúng ta ngay bây giờ đi qua đó, người nọ hiện tại thế nào rồi?”, Mạnh
Dịch Vân hỏi người trúng độc, hắn muốn xem có thể hỏi thêm một chút tin tức hay
không.
“Người đã tỉnh, chẳng qua là nói không ra lời, ta đã đến gần hỏi rất nhiều lần
cũng không hỏi ra được cái gì.” Hàn Nguyệt Nguyệt đoán được ý nghĩ Mạnh Dịch
Vân, lập tức nói, có thể là người hạ độc sợ bị tiết lộ phiền phức, dứt khoát
đem người ta hạ độc không nói được.
“Vậy chúng ta trước đi núi Hoành Minh xem một chút,” người này nếu luôn luôn
nhấn mạnh chữ này, rất có thể hắn là từ nơi này trốn ra ngoài, nếu không cũng
là có quan hệ rất lớn.
“Để muội đổi lại y phục,” mấy ngày qua từ trước đến nay sống chung một chỗ với
bệnh nhân này, mặc dù xung quanh mỗi ngày cũng đã khử trùng, nhưng trên y phục
cũng sẽ khó thoát bị dính vào chút bệnh khuẩn, lấy phòng ngừa là vạn nhất, vẫn
là nên đổi lại y phục mới tốt.
Hàn Nguyệt Nguyệt gọi Như Họa đem y phục vừa thay đi thiêu hủy, lại dùng nước
tiêu độc đem tắm toàn thân, có thể lâu một chút, nhưng như vậy mới là an toàn
nhất, bệnh truyện nhiễm một chút cũng không được qua loa.
Hàn Nguyệt Nguyệt sửa sang lại chính mình xong liền đi ra ngoài, chỉ thấy Mạnh
Dịch Vân ngồi ở bên cạnh bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, đưa một viên thuốc cho
Mạnh Dịch Vân, “Mạnh đại ca, huynh trước ăn viên thuốc này đi, có thể phòng
bệnh truyện nhiễm.” Mặc dù xung quanh đã mỗi ngày đều đã trừ độc, nhưng vì an
toàn, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn mỗi ngày cho những người ở chỗ này ăn một viên
thuốc.
Mạnh Dịch Vân nhận lấy viên thuốc trong tay Hàn Nguyệt Nguyệt, bỏ vào trong
miệng.
“Đi thôi,” Mạnh Dịch Vân đứng dậy,
Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo ra ngoài. Lần này là bí mật đi điều tra, không thể
huy động ồ ạt, cho nên trừ bọn họ hai ngoài ra, còn có Hắc Ưng và Tiểu Tinh.
Hàn Nguyệt Nguyệt ra cửa, chỉ thấy Tiểu Tinh và Hắc Ưng đứng bên cạnh bốn con
ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, Tiểu Tinh biết rất rõ ràng nàng không biết
cỡi ngựa, làm sao còn chuẩn bị cho nàng.
“Tiểu thư, bây giờ là ban ngày,” Tiểu Tinh thấy bộ dạng Hàn Nguyệt Nguyệt cũng
biết, tiến tới Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở bên tai. Tiểu thư ra ngoài đều lên
đường nửa đêm, bởi vì nàng không biết cỡi ngựa, vừa ngại xe ngựa chậm nên
thường dùng khinh công.
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lên trời, đúng vậy a, cũng không thể ban ngày bay ở trên
nóc nhà. Nhưng là nàng quả thật không biết cỡi ngựa a, đây không phải là làm
khó nàng sao? Mạnh Dịch Vân và Hắc Ưng đã yên vị trên lưng ngựa, quay đầu, lại
thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và Trương Tiểu Tinh không biết đang nói thầm cái gì đó.
“Nguyệt Nguyệt, đi thôi,” Mạnh Dịch Vân nhắc nhở, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Mạnh
Dịch Vân lúng túng cười nhẹ một tiếng, “Lập tức đi,” quay đầu nhìn về phía
Trương Tiểu Tinh, “Ta và ngươi cùng nhau,” Trương Tiểu Tinh gật đầu, đi tới con
ngựa tung mình nhảy lên, sau đó đưa tay kéo Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt
Nguyệt vươn mình ngồi vào trên lưng ngựa, vội vàng đưa tay ôm eo Trương Tiểu
Tinh, đây cũng là lần đầu tiên nàng cỡi ngựa.
Hắc Ưng nhìn một con ngựa khác bị bỏ qua ở một bên, mặt không chút thay đổi,
Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở phía sau Trương Tiểu Tinh, có chút
không tưởng được, nguyên lai Hàn Nguyệt Nguyệt không biết cỡi ngựa.
Bốn người chuẩn bị xong, liền hướng ngoài thành phía đông đi tới, Hàn Nguyệt
Nguyệt hai tay ôm chặt lấy Trương Tiểu Tinh, với đầu trông phía trước đường,
trên lưng ngựa mặc dù có chút xóc nảy, nhưng vẫn là vô cùng kích thích, xem ra
sau này có thời gian đi học một ít, cỡi ngựa thật ra thì cũng là chuyện rất có
hứng.
Không biết qua bao lâu, mấy người ở một chỗ chân núi dừng lại, “Mạnh đại ca,
đây chính là núi Hoành Minh?” Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng liên tục trông lên
ngọn núi trước mắt, đây không phải là một ngọn núi a, rõ ràng là dãy núi.
Mạnh Dịch Vân nhảy xuống ngựa, “Không phải, núi Hoành Minh ở trong núi này,
cách nơi này còn đoạn nữa, chúng ta như vậy đi qua sẽ kinh động đến những người
đó,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy xuống ngựa, phủi phủi y phục trên người, “Ừm, vậy
chúng ta chia nhau hành động hay vẫn đi cùng nhau?” Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới
bên cạnh Mạnh Dịch Vân, loại hành động đột kích này không phải là trước sau
giáp kích đấy sao? Nếu là cùng nhau hành động, bị bắt thì ngay cả người cầu cứu
cũng không có.
“Chúng ta cùng đi trước, đợi xác định địa điểm bọn họ ẩn thân, chúng ta chia
nhau hành động,” Mạnh Dịch Vân đem ngựa dắt đến một gốc cây trói chặt, nếu là
thuận lợi thì sẽ trở lại nơi này lấy ngựa, nếu là có nguy hiểm gì, trói ở chỗ
này cũng có thể có người phát hiện.
Mạnh Dịch Vân biết rõ ràng Hàn Nguyệt Nguyệt công phu mèo quào, nếu là động thủ
nàng một chút phần thắng cũng không có, bất quá hắn vẫn bội phục khinh công của
Hàn Nguyệt Nguyệt, cũng không phải là bình thường, trừ người Dược cốc, dõi mắt
khắp thiên hạ hẳn không ai có thể đuổi kịp, không thể không nói, bản lãnh bảo
vệ tánh mạng của Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn còn rất cao.
Mấy người cột chắc ngựa, dùng khinh công bay về phía núi Hoành Minh, “Phía
trước chính là đỉnh Hoành Minh, chung quanh nhất định là có nhãn tuyến (cơ sỏ
ngầm), cẩn thận một chút,” mấy người đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân dừng lại,
Hàn Nguyệt Nguyệt lặng lẽ nhìn xung quanh, nơi này rừng cây kín như vậy, là một
nơi tốt để làm chuyện xấu.
“Hắc Ưng, ngươi và Tiểu Tinh cô nương đi bên trái.” Mạnh Dịch Vân hướng Hắc Ưng
phía sau nói đến, chia làm hai đường, như vậy có thể dẫn dắt lực chú ý của
những người kia dời đi.
“Dạ,” Trương Tiểu Tinh theo Hắc Ưng hướng bên trái đi, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn
về Mạnh Dịch Vân: “Chúng ta đi bên kia?”, phía trước còn có hai con đường bên
phải, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.
Mạnh Dịch Vân quay đầu lại: “Chúng ta trực tiếp vào núi,” khinh công bọn họ
tránh những thứ nhãn tuyến kia không khó khăn. Hiện tại chủ yếu nhất là tìm
được chỗ bọn họ ẩn thân.
Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, nàng muốn nhìn là người phương nào hạ độc, mất nàng
nhiều thời gian như vậy mới có thể giải ra. Sờ sờ viên thuốc bên người, nếu
đụng phải người hạ độc, bước đầu tiên chính là ép hắn ăn, để cho hắn nếm thử
mùi vị trúng độc.
Mạnh Dịch Vân khinh công mặc dù chưa xuất quỷ nhập thần như Hàn Nguyệt Nguyệt,
nhưng ở trên giang hồ cũng là nhất đẳng, hai người trước sau bay vào núi Hoành
Minh. Đỉnh Hoành Minh rất rộng lớn, muốn tìm cũng không phải dễ dàng như vậy,
Hàn Nguyệt Nguyệt bay lên trước bắt được cánh tay Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân
quay đầu lại, Hàn Nguyệt Nguyệt nói: “Mạnh đại ca, chúng ta tìm như vậy không
biết phải tới khi nào, không bằng chúng ta một người tới hỏi xem như thế nào?”
Hàn Nguyệt Nguyệt một đường tới đây, cách một đoạn thì có hai người núp ở trong
bụi cỏ, trong lòng tính toán, nếu là bắt tới hỏi thì không phải là bớt thời
gian nhiều lắm à.
Mạnh Dịch Vân gật đầu, sau đó nhanh chóng đánh úp về đám người phía trong bụi
cỏ, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân làm xong, mới xuống tới, “Sao lại để
bọn họ chết?” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người nằm trên mặt đất, không giải thích
được nhìn về Mạnh Dịch Vân, không phải để hỏi sao? Đem người đi giết làm sao
hỏi?
Mạnh Dịch Vân ngồi xổm xuống nhìn người nằm trên mặt đất một chút, “Bọn họ hẳn
là trong miệng cũng có ngậm độc dược, vừa gặp phải tập kích, trốn không thoát
liền cắn nát viên thuốc tự vẫn.” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn sắc mặt hai người trên
mặt đất một chút, đúng là trúng độc chết, không ngờ lại tình nguyện tự sát để
không lộ ra tin tức, thật đúng là trung thành a.
Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra thuốc bột hóa thi (thuốc
tiêu hủy thi thể), rắc ở trên thân hai người, Hàn Nguyệt Nguyệt che miệng
lại, mùi vị thi thể mục rửa rất thúi, thi thể trên đất biến thành một vũng máu.
Mạnh Dịch Vân cầm qua một ít lá cây từ xung quanh đắp ở phía trên, chuẩn bị
xong hết thảy, hai người lại đi.
Người sợ hãi định cắn nát độc dược, lần này Mạnh Dịch Vân từ phía sau điểm
huyệt, sau đó đánh thuốc độc trong miệng bọn họ ra, Hàn Nguyệt Nguyệt nhặt viên
thuốc lên, đưa trước mũi ngửi một chút, người này thật là độc ác a, thuốc này
nuốt vào là có thể mất mạng.
“Mạnh đại ca, đem cái này rắc trên người hắn đi,” Hàn Nguyệt Nguyệt đem một bọc
thuốc bột đưa cho Mạnh Dịch Vân, đây là phấn ngứa sư huynh độc môn bào chế, chỉ
dính vào chút là lập tức giống như vạn con kiến bò ở trên người, đây so với bị
chặt mấy đao còn làm cho người khó chịu hơn.
“Đây là cái gì?” Mạnh Dịch Vân nhận lấy bao thuốc, hỏi. “Phấn ngứa a,” Hàn
Nguyệt Nguyệt cười hì hì trông lên người bị bất động trước mắt, “Đây cũng là
phấn ngứa độc nhất vô nhị của sư huynh, trừ phi lột da, nếu không nó sẽ luôn
luôn ngứa, người này không nhúc nhích được, chúng ta đem ngứa phấn rắc trên
người hắn, quả thực là so với chết còn khó chịu hơn trăm lần, từ từ hành hạ
hắn, xem hắn có nói hay không.” Mạnh Dịch Vân cười cười, chủ ý này không tệ,
hắn không biết làm sao đối phó người này, nếu người ngay cả chết còn không sợ
thì hắn thật đúng là không biết làm sao uy hiếp mới có tác dụng, lại không thể
gây ra động tĩnh lớn.
Con ngươi người bị điểm huyệt cũng không chuyển một chút, hắn ngay cả chết còn
không sợ lại sợ một bọc phấn ngứa? Muốn dò tin tức từ hắn à, nằm mơ. Hắn nghĩ
như vậy, hắn không biết sư huynh trong miệng Hàn Nguyệt Nguyệt kia là ai, nếu
hắn biết là thần y Y Thường Thanh bào chế phấn ngứa còn có thể yên lặng như thế
sao?
Quyển 2: Nhìn nhau
Bước
vào nơi thị phi, cuộc sống của nàng từ đó không hề thanh tịnh nữa. Bởi vì có
hắn bên cạnh, cuộc sống của nàng không còn đơn độc nữa, có lẽ cả đời này, nàng
nhất định vì hắn mà đến…
Chương 27: Độc Nhân (4)
“Cẩn thận một chút, đừng dính vào,” Hàn Nguyệt Nguyệt
đứng bên cạnh nhắc nhở, Mạnh Dịch Vân mở gói thuốc ra, từ từ đến người nọ rắc ở
bên ngoài làn da. Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài vài bước, để ngừa thuốc bột bay
tới trên thân mình, phấn ngứa này nàng đúng là người đầu tiên thử nghiệm qua.
Không quá hai phút, trên mặt người kia biểu tình bắt
đầu từ từ mất tự nhiên, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân nhìn chằm chằm vào,
“Nếu là ngươi tính toán nói cho chúng ta biết địa điểm của lão Đại, liền nháy
mắt hai lần, ta sẽ cho ngươi giải dược,” Hàn Nguyệt Nguyệt ở một bên nói. Nàng
muốn nhìn người này có thể kiên trì bao lâu.
Nhưng là người nọ vẫn cố nén, không để ý lời nói của
Hàn Nguyệt Nguyệt, mười phút qua đi, trên trán người nọ đã đầy mồ hôi, nhưng là
vẫn không đầu hàng, Hàn Nguyệt Nguyệt có phần bội phục tính nhẫn nại của hắn,
vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy.
“Nói hay không?” Hàn Nguyệt Nguyệt thúc giục hỏi. Hao
phí thời gian càng nhiều, xác xuất bọn hắn bị phát hiện lại càng cao, xem ra
vẫn lại là tốc chiến tốc thắng mới tốt, loại trò chơi này có thời gian thoải
mái lại ngoạn chơi. Chỉ thấy người nọ bộ mặt bắt đầu vặn vẹo, Mạnh Dịch Vân
không thể tưởng được, phấn ngứa này công hiệu mạnh như vậy.
“Mạnh đại ca, cởi bỏ huyệt đạo của hắn, nhưng không
thể để cho hắn nói chuyện, tay chân thôi, chừa chút khí lực để gãi ngứa là được,”
nếu như vậy có thể chịu, vậy để cho chính hắn gãi, càng gãi sẽ càng ngứa. Mạnh
Dịch Vân nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, cởi bỏ huyệt đạo người nọ, bất quá á
huyệt không giải, tay chân khí lực cũng bị che lại, như vậy hắn mới không còn
sức làm ra động tĩnh lớn.
Huyệt đạo được giải, người nọ lập tức ngã trên mặt
đất, đạt được tự do hai tay không ngừng ở trên người gãi loạn. Từng vết máu đều
đã xông ra, trên mặt còn có chút máu.
“Các ngươi lão Đại ở nơi nào?” Thấy người trên chỉ lo
gãi, không để ý đến mình, Hàn Nguyệt Nguyệt còn nói, “Liền tính ngươi không nói
chúng ta cũng có thể tìm đến, chỉ là phí chút thời gian thôi, ngươi cũng đừng
đắc ý, chúng ta có thể đi vào nơi này cũng chưa bị phát hiện, vậy chứng minh
căn bản người của các ngươi không phát hiện ra chúng ta, dù sao chúng ta có thể
tìm được, ngươi hà tất phải tự tìm tội chịu,” Mạnh Dịch Vân đứng ở bên cạnh,
nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nhất cử nhất động, trong lòng nhớ lại, bình thường chỉ
biết nàng y thuật rất cao, khinh công thật tốt, không nghĩ tới lúc chỉnh người,
thủ đoạn cũng lợi hại như vậy.
Người nọ khả năng quả thật chịu không nổi, vội vàng
quỳ đến phía trước Hàn Nguyệt Nguyệt dập đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, cười
cười, Mạnh Dịch Vân tiến lên cởi bỏ á huyệt của người nọ.
Hàn Nguyệt Nguyệt đã chuẩn bị tốt, nếu là người nọ
không thành thật, lập tức dụng lông trâu châm làm hắn mất cảm giác. Mà Mạnh
Dịch Vân nhớ lại, nếu là dám kêu, liền lập tức diệt khẩu. Hai người đều mỗi
người tồn một tâm tư.
“Sơn Nam bên cạnh trong sơn động,” đạt được tin tức,
Mạnh Dịch Vân lập tức đem người giải quyết, Hàn Nguyệt Nguyệt lại lấy ra phấn
hóa thi, đem thi thể hóa đi, che giấu
hoàn toàn dấu hiệu, hai người hướng nam bên cạnh bay đi.
Quả nhiên phát hiện một cái cái cửa động, trên mặt đất
đường cực kỳ trơn nhẵn, nên là thường xuyên có người ra ngoài. Hai người đứng ở
cửa động một hồi, không thấy có người xuất hiện, mới an tâm hướng trong động đi
đến.
Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân, hai
người từ từ đi vào bên trong, đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng
nói chuyện, Mạnh Dịch Vân lập tức lôi kéo Hàn Nguyệt Nguyệt trốn vào một chỗ
lõm trong hang đá. Hàn Nguyệt Nguyệt bị Mạnh Dịch Vân đặt ở trên thạch bích,
không dám lên tiếng, sau khi thấy thanh âm từ từ đi xa, Mạnh Dịch Vân mới buông
ra Hàn Nguyệt Nguyệt.
Hai người tiếp tục đi vào trong, trong động không tối,
bởi vì có rất nhiều cây đuốc đều đã đốt treo trên thạch bích, có phải là vì
những người đó thuận tiện ra vào. Nửa đường gặp mấy nhóm người, bất quá đều
trốn đi, không bị phát hiện. Bọn hắn đều là từ phía trước trở lại, người dẫn
đầu bọn hắn nên là ở ngay bên trong này, Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận đi
theo sau Mạnh Dịch Vân.
“Mạnh đại ca, bên trong có khí độc,” Hàn Nguyệt Nguyệt
che miệng, người học y đối dược vật sẽ mẫn cảm hơn so với những người khác.
Càng đi vào bên trong, Hàn Nguyệt Nguyệt lại càng thấy được độc khí rất nặng.
Mạnh Dịch Vân quay đầu lại xem Hàn Nguyệt Nguyệt liếc
mắt một cái, hắn cũng không có ngửi được hương vị gì không bình thường a? Bất
quá lấy y thuật của Hàn Nguyệt Nguyệt, nếu có thể ngửi được ra có độc khí, kia
khẳng định không sai được, Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ ra hai viên thuốc, chính mình
ăn một viên, còn lại một đưa cho Mạnh Dịch Vân. “Cái này có thể dự phòng độc
khí nhập thể,” Mạnh Dịch Vân tiếp nhận nuốt xuống.
Đi lâu như vậy, trung tâm của bọn hắn nên là ngay tại
phía trước, hai người không dám thở mạnh, từ từ đi vào bên trong, đường đi
trong động thật im ắng, hơi có chút động tĩnh đều có khả năng đã bị phát hiện.
“Dẫn người tiếp xuống đi” bên trong truyền đến một
tiếng trầm thấp, hai người thần tốc trốn sang một bên, Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ
vươn đầu ra đánh giá chung quanh, phía trước là bãi đất trống rất lớn, có người
quỳ trên mặt đất, mà ngồi ở mặt trên là một nam nhân toàn thân y phục màu đen.
Người này phải là lão đại của bọn hắn rồi.
Hiện tại bọn hắn ẩn nấp ở hai vị trí mà coi, đen
tuyền, Hàn Nguyệt Nguyệt tiến đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, kéo ống tay áo. Mạnh
Dịch Vân quay đầu lại, tuy cực kỳ tối, nhưng là hai người bởi vì khoảng cách
rất gần, đại khái có thể mơ hồ nhìn đến hình dáng đối phương.
Hàn Nguyệt Nguyệt hướng Mạnh Dịch Vân ra hiệu, nhưng
là Mạnh Dịch Vân xem không hiểu, không có biện pháp, Hàn Nguyệt Nguyệt đành
phải kiễng chân lên đem miệng tiến đến bên tai Mạnh Dịch Vân hỏi: “Hắn là ai
vậy?”, Mạnh Dịch Vân ngẩn người, khí tức nóng hầm hập thổi tới bên lỗ tai,
ngứa.
Lấy lại tinh thần, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt còn đang
nghi vấn nhìn hắn, khóe miệng Mạnh Dịch Vân không lưu tâm hất lên trên, cũng
học bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, tiến đến bên tai nàng: “Nếu ta đoán không sai,
hắn hẳn là Đường Gia Tam Thiếu gia, Đường Gia Bảo,” lỗ tai có chút ngứa, Hàn Nguyệt
Nguyệt chìa tay gãi gãi bên tai, trước không phải tra quá Đường gia trang bên
kia không vấn đề gì sao? Như thế nào hiện tại lại hiện ra tam thiếu gia ở trong
này.
Bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt đem nghi vấn đặt ở trong
lòng, bởi vì nơi này không phải là địa phương tốt để hỏi vấn đề này.
“Chủ nhân, lại chết năm người,” nhìn thi thể nằm trên
mặt, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy có phần ghê tởm, trước nàng đã cảm thấy cứu
người kia đã đầy khủng bố, hiện tại xem ra, người nọ ít nhất vẫn còn nhìn giống
người, mà hiện tại thi thể nằm trên mặt đất quả thực chỉ là giống một loại biến
dạng ngoài không gian.
Nghe được hồi báo, người ngồi ở mặt trên hơi nhíu mày,
ánh mắt quét một lần thi thể trên mặt đất “Kéo xuống chôn,” “Là” đạt được tin
tức, cấp dưới vung tay lên, góc sáng sủa đứng mười mấy người thần tốc đem thi
thể kéo ra ngoài. “Từ từ,” người cầm đầu nghe được Đường Gia Bảo nói, lập tức
ngừng lại.
“Chủ nhân còn có cái gì phân phó,” người nọ xoay
người, khom lưng mặt hướng người ngồi ở phía trên.
“Bây giờ còn có bao nhiêu người?”, Đường Gia Bảo ngoạn
chơi bắt đầu không biết làm gì gì đó, hiện tại chế thuốc người càng ngày càng
ít, xem ra lại đi tìm vài người tới bổ sung.
“Hồi chủ nhân, còn có mười sáu người, bất quá có hai
người đã không được,” người đầu lĩnh chi tiết hồi báo.
Đường Gia Bảo vẫy vẫy tay, ý bảo bọn hắn lui ra, cùng
tất cả mọi người đi ra ngoài, chính mình tựa vào mặt sau chỗ tựa lưng, trong
lòng có chút phiền não, một trăm người thực nghiệm, hiện tại chết chỉ còn hơn
mười người, nhưng là dược còn chưa có thử đủ.
Trong sách Đường gia của bọn hắn vẫn ghi lại một loại
độc dược, độc tính phi thường mạnh, một giọt có thể độc chết hơn một trăm
người, hơi dính một chút sẽ lập tức bị mất mạng, mà còn không có giải dược, cho
nên gia tộc cấm tinh luyện loại độc này. Trong sách cũng không có nói như thế
nào luyện, chỉ giới thiệu tình trạng phát bệnh của nó, mà những thứ này cũng
đều là tổ sư sáng tạo ra Đường Môn lưu lại, mấy trăm năm qua, vụng trộm tinh
luyện loại độc dược này người cũng không nhiều, nhưng là một người đều không có
thành công.
Nhưng hắn không tin, thế gian nào có loại độc dược nào
mà Đường gia luyện không được, chỉ là những người đó ngu dốt mà thôi, cho nên
hắn liền vụng trộm ở bên ngoài Đường gia tinh luyện, nhưng là ba năm qua, vẫn
không có tiến triển, năm nay bắt về hơn một trăm người hiện tại cũng đã chỉ còn
mười mấy người.
Hiện tại Nhị ca đã đối hắn có chỗ hoài nghi, nếu là
tiếp tục kéo dài, nhất định bị những người khác ở Đường gia phát hiện, đến lúc
đó có thể phiền toái.
“Chúng ta đi trước tìm những người trúng độc,” Hàn
Nguyệt Nguyệt quay đầu hướng Mạnh Dịch Vân nói, Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, hai
người từ từ thối lui ra ngoài, vừa rồi thấy những thi thể này là từ nơi này
mang đi ra ngoài, những người khác là ở ngay phía bên trong.
Hai người đi vào bên trong, phía trong này đều có cây
đuốc dẫn đốt, cho nên có thể thấy đường rất rõ ràng, bất quá tốc độ của bọn hắn
phải thật nhanh, nơi này không có chỗ trốn, nếu như bị phát hiện, vậy kiếm củi
ba năm thiêu một giờ.
“Ở trong này,” Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người bị giam ở
bên trong, tất cả gân mạch đều lồi ra, giống như cương thi, Hàn Nguyệt Nguyệt
thối lui đến phía sau Mạnh Dịch Vân. Nơi này hương vị quá ghê tởm.
Nhìn thấy có người tiến vào, người bị giam ở bên trong
một điểm phản ứng đều không có, Hàn Nguyệt nguyệt lấy ra dược đã chuẩn bị tốt
đưa cho Mạnh Dịch Vân, đây là nàng căn cứ bệnh trạng của người cứu trở về kia
nghiên cứu chế tạo ra, tuy không thể giải độc của bọn hắn, nhưng là có thể áp
chế một khoảng thời gian, trở về lại giải độc cho bọn hắn là được.
“Không muốn chết liền đem thuốc này ăn vào,” nghe được
Mạnh Dịch Vân nói, người ở bên trong ngẩng đầu, khoảng thời gian bọn hắn ở
trong này, mỗi ngày đều bị ép ăn rất nhiều dược, mỗi ngày đều có người chết, từ
lúc bắt đầu sợ hãi, đến khủng hoảng, càng về sau càng vô cảm, bọn hắn đã không
còn ý thức muốn sống, tất cả đều đã giống những cái xác không hồn.
Thấy bọn họ không hề động, Hàn Nguyệt Nguyệt lại nói: “Chúng
ta là tới cứu các ngươi, nếu như bị phát hiện mà nói, chúng ta bị bắt, các
ngươi cũng sẽ không có cơ hội sống, thuốc này có thể giảm bớt độc của các
ngươi, trước ăn vào, đi ra ngoài ta sẽ giúp các ngươi giải độc,” nghe được Hàn
Nguyệt Nguyệt nói, có người đứng lên, đã đi tới, bộ dáng cực kỳ kích động.
“Chúng ta biết các ngươi không thể nói chuyện, các
ngươi trước bình tĩnh, chỉ cần làm dựa theo lời nói của chúng ta, các ngươi
nhất định có thể ra ngoài,” mọi người bị giam ở bên trong đã đi tới, dù sao bọn
hắn có đi hay không đều chết, không bằng bọn hắn nghe hai người nói thử xem, bị
phát hiện chẳng qua là chết, nếu thành công, bọn hắn là có thể sống sót. Ý thức
muốn sống lại từ từ mãnh liệt bùng lên.
Mạnh Dịch Vân cầm dược trên tay phân cho mọi người, “Mạnh
đại ca, ngươi thả bọn hắn ra, ta ở phía trước mở đường,” Hàn Nguyệt Nguyệt nói
đến, Mạnh Dịch Vân tuy võ công cao, nhưng nếu giết người động tĩnh quá lớn, sẽ
đưa tới thêm nhiều người, nhưng là nàng bất đồng, nàng có thể dụng ám khí thần
tốc làm tê dại những người đó.
Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt đi ở phía
trước, hiện tại không biết Hắc Ưng cùng Tiểu Tinh đến chưa, Hàn Nguyệt Nguyệt
chỉ có thể cầu nguyện bọn hắn hai người nhanh tìm tới nơi này tiếp ứng bọn hắn.