Tên của đóa hồng - Phần VII - Chương 2 - Phần 1

Chương 2: ĐÊM

Hỏa tai xảy ra,

vì đạo đức quá độ,

nên thế lực của địa ngục đã thắng thế

Lão già im lặng. Lão xòe cả hai
tay đặt lên quyển sách, tựa như mơn trớn các trang giấy, vuốt chúng thẳng ra để
đọc, hay như muốn bảo vệ nó khỏi móng vuốt của một loài chim ăn thịt.

Thầy William bảo Jorge:

- Dẫu sao, tất cả đều hoài công.
Bây giờ mọi việc đã xong. Tôi đã tìm thấy Huynh, tìm thấy quyển sách, và những người
kia đã chết vô ích.

- Không vô ích đâu. Có lẽ đã có
quá nhiều người chết quá. Và nếu Huynh cần có bằng chứng rằng quyển sách này là
bạc mệnh thì Huynh đã giữ nó rồi. Và để chắc rằng họ đã không chết vô ích, thì
thêm một cái chết nữa cũng chẳng có nhiều nhặng gì.

Vừa nói, lão vừa đưa ngón tay
xương xẩu trong mờ lên, chậm chạp xé những trang giấy mỏng manh của quyển sách
thành từng mảnh nhỏ, tọng chúng vào miệng, và từ từ nuốt xuống, tựa như lão
đang ăn bánh thánh và muốn biến nó thành xác thịt của mình.

Thầy William bàng hoàng nhìn lão,
dường như chưa hiểu được điều đang xảy ra. Rồi thầy bình tâm lại và chúi về
phía trước hét lên: - Huynh làm gì thế? – Jorge mỉm cười, giơ hai cái lợi trắng
dã ra, một chất nhầy vàng vàng từ đôi môi tái nhợt của lão ứa ra, nhỏ giọt xuống
mấy sợi râu trắng lưa thưa dưới cằm.

- Huynh đang đợi hồi kèn thứ bảy,
phải không? Giờ hãy lắng nghe tiếng kèn lên tiếng đây: “Hãy niêm kín những điều
bảy sấm truyền đã nói, và chớ viết nó ra, hãy nuốt nó đi, nó sẽ làm ruột ngươi
đắng ngắt, nhưng trên môi ngươi nó sẽ ngọt như mật”. Huynh thấy chưa? Bây giờ
tôi đã niêm kín điều không được nói, trong nấm mồ chôn tôi.

Lão cười, trời, lão Jorge cười. Lần
đầu tiên tôi mới nghe lão cười... Lão cười từ trong cổ họng, mặc dù môi lão
không tươi và trông lão dường như gần khóc.

- Huynh không ngờ được một chung
cuộc như thế này, phải không William? Lão già này nhờ ơn huệ của Chúa, một lần
nữa lại thắng phải không nào? – Khi thầy William định giật lấy quyển sách thì
Jorge nghe tiếng gió đoán được bèn lùi lại, tay trái ôm chặt quyển sách vào ngực,
còn tay phải tiếp tục xé các trang giấy và nhồi chúng vào miệng.

Lão ở phía bên kia bàn, thầy
William không với tới được bèn cố đứng phắt dậy chạy quanh chướng ngại vật đó.
Nhưng thầy làm đổ ghế và vướng áo vào đó, thế nên Jorge đã hiểu được mưu định.
Lão già lại phá lên cười, lần này còn to hơn nữa, và thật nhanh không ngờ, lão
vung tay phải ra quờ quạng tìm ngọn đèn. Theo sức nhiệt tỏa ra lão chộp lấy ngọn
lửa và chẳng sợ đau, đè mạnh tay lên đó. Đèn tắt phụt. Căn phòng tối đen, và lần
cuối cùng, chúng tôi nghe tiếng cười của Jorge, lão nói: - Giờ tìm ta đi! Bây
giờ ta là người nhìn rõ nhất. – Rồi lão lặng thinh và không hề tạo ra một tiếng
động nào khác, lão di chuyển với những bước chân lặng lẽ, vốn khiến lão luôn xuất
hiện thật bất ngờ. Chúng tôi chỉ còn nghe được đâu đó trong căn phòng, chốc chốc
lại phát ra tiếng xé sách.

- Adso, - thầy William la lên. –
Chận ngay cửa. Đừng để lão lọt ra ngoài.

Nhưng thầy nói muộn quá, vì nãy
giờ tôi chỉ muốn nhào vào chụp lấy lão già, nên khi phòng sụp tối, tôi đã lao tới,
cố chạy vòng theo nửa vòng bàn ngược hướng với thầy. Tôi nhận ra quá muộn là
tôi đã giúp Jorge chiếm được cửa, vì lão già có thể di chuyển trong bóng tối một
cách tự tin lạ thường. Chúng tôi nghe sau lưng tiếng xé giấy – hơi lùng bùng,
vì phát ra từ phòng bên cạnh, và cùng lúc đó, chúng tôi nghe một âm thanh khác,
tiếng kèn kẹt khô khốc chạy tới, tiếng bản lề kêu ken két.

Thầy William la lên: - Tấm gương!
Lão định nhốt chúng ta ở trong này! – Theo hướng tiếng động phát ra, cả hai thầy
trò tôi đều lao về phía cửa. Tôi ngã nhào lên một cái ghế và bầm cả chân, nhưng
chẳng thèm để ý, vì tôi vụt nhận ra rằng nếu Jorge nhốt chúng tôi trong này thì
chúng tôi muôn đời chẳng ra được: trong bóng đêm, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ
tìm được cách mở cửa, vì không biết cách và không biết điều khiển máy nào ở
phía bên này.

Tôi tin thầy William cũng bổ tới
thục mạng như tôi vậy, vì tôi cảm thấy thầy bên cạnh tôi khi cả hai thầy trò đến
được ngưỡng cửa và ép sát mình vào lưng tấm kính đang khép lại về phía chúng
tôi. Chúng tôi đến kịp lúc cánh cửa ngừng lại, rồi hé mở ra. Rõ ràng Jorge thấy
trận chiến không cân sức nên bỏ đi. Chúng tôi ra khỏi căn phòng kinh khủng đó,
nhưng giờ đây chẳng biết lão già đang đi đâu, và bóng tôi vẫn còn dày đặc.

Đột nhiên, tôi nhớ ra: - Thầy ơi!
Con vẫn giữ cục đá lửa!

- Thế còn đợi cái gì nữa? – Thầy
William la lên – Tìm cây đèn và châm lửa đi! – Tôi lao trở lại “finis Africae”
tối tăm để tìm cây đèn. Nhờ phép lạ, tôi tìm thấy nó ngay bèn lần theo áo dòng
lấy ra cục đá lửa. Tay tôi run lẩy bẩy, và đánh lửa hai ba lần chưa châm được
đèn, còn thầy William thì đứng ở cửa gọi hổn hển. – Nhanh lên, nhanh lên! – Cuối
cùng tôi đánh được lửa.

Thầy William lại giục: - Nhanh
lên! Nếu không lão già sẽ ăn sạch Aristotle!

- Và chết! – Tôi đau đớn thốt
lên, vượt lên trước thầy và cùng thầy tìm kiếm.

- Thầy không thèm biết lão chết
hay sống, đồ quái vật đó! – Thầy William la lên, chạy lại chỗ này chỗ kia, chõ
mắt nhìn khắp mọi nơi – Với số giấy nuốt được đó, mạng lão đã tuyệt rồi. Nhưng
thầy muốn có quyển sách.

Đoạn thầy ngừng lại, bình tĩnh
hơn, tiếp: - Khoan đã. Nếu tiếp tục thể này thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm
thấy lão. Im lặng, chúng ta sẽ đứng yên một lúc, - Chúng tôi gồng cứng mình,
nín thinh, và trong yên lặng, chúng tôi nghe, cách không xa lắm, tiếng thân người
đụng mạnh vào kệ sách, và tiếng vài quyển sách đổ ầm xuống đất. – Hướng đó! – Cả
hai chúng tôi đồng thanh hét lên.

Chúng tôi chạy về hướng phát ra
tiếng động, nhưng chẳng bao lâu phải chậm bước lại. Thực ra, bên ngoài “finis
Africae”, thư viện đêm nay đầy những luồng khí rên rĩ rít lên, tương ứng với
con gió mạnh ngoài trời. Tốc độ chạy của chúng tôi khiến luồng gió càng mạnh
hơn, và đe dọa sẽ dập tắt ngọn đèn, mà châm lại rất vất vả. Vì chúng tôi không
thể đi nhanh hơn, chúng tôi buộc phải làm Jorge đi chậm lại. Nhưng thầy William
lại nảy lên một ý trái ngược, bèn hét lên:

- Chúng tôi bắt được Huynh rồi,
lão già ạ, chúng tôi đã có đèn! – Thật là một quyết định khôn ngoan, vì lời tiết
lộ ấy có lẽ đã khiến lão hoảng, lão bèn đi nhanh hơn, và tự làm tổn hại đến khả
năng mẫn cảm nhiệm màu và tài nhìn trong bóng tối của mình. Ít lâu sau, chúng
tôi nghe một tiếng động khác, theo hướng đó, chúng tôi bước vào phòng Y của
YSPANIA, và thấy lão nằm trên mặt đất, tay vẫn giữ quyển sách, cố đứng dậy giữa
đống sách ngổn ngang mà lão đã đụng vào bàn làm đổ nhào xuống. Lão đang gắng đứng
dậy, nhưng vẫn tiếp tục xé sách, quyết nuốt hết con mồi càng nhanh càng tốt.

Khi chúng tôi chạy đến thì lão đã
đứng thẳng, nghe biết chúng tôi đã tới, lão lùi lại, đối mặt với chúng tôi. Dưới
ánh đèn sáng đỏ, gương mặt lão bây giờ trông thật khủng khiếp: các đường nét đã
méo mó, một dòng mồ hôi thâm hiểm chảy ròng ròng xuống mày, xuống má lão, đôi mắt
thường vẫn trắng dã chết chóc của lão giờ đỏ như máu, từ miệng lão rơi ra những
mẩu giấy, lão trông hệt một con thú đen như quạ đã nhồi đầy bụng mình và không
còn nuốt nổi thức ăn nữa. Người co rúm vì hoảng loạn, vì sự tàn phá của thuốc độc
giờ đang chạy rần rần khắp thân thể, vì mưu đồ quái quỷ quyết thực hiện cho bằng
được, thân hình quắc thước của lão già bây giờ trông ghê tởm và cục mịch. Vào
lúc khác thì hình ảnh đó có thể làm người ta cười, nhưng chúng tôi giờ cũng mệt
rã rượi như chó rình mồi.

Lẽ ra bình tĩnh bắt lão, chúng
tôi lại nhào vào tấn công lão mãnh liệt. Lão quằn quại nhưng tay vẫn ôm ghì trước
lồng ngực, quyết giữ quyển sách. Tay trái tôi nắm lấy lão còn tay phải thì cố
giơ cao ngọn đèn, nhưng ngọn lửa táp vào mặt lão, lão nóng quá bèn nghẹn ngào
la gần như rống lên, những mẩu giấy trong miệng văng ra, tay phải lão liền
buông quyển sách, vồ lấy ngọn đèn, bất thần giật nó khỏi tay tôi và ném đi xa…

Ngọn đèn rơi ngay trên đống sách
mở ngỏ bị hất nhào từ trên bàn xuống. Dầu đổ tung tóe, ngọn lửa liền táp lấy một
trang giấy mỏng manh, và nó cháy bùng lên như một bó củi khô. Tất cả xảy ra
trong khoảnh khắc, tựa như bao thế kỷ nay, những trang giấy cổ ấy đã trông chờ
một cuộc hỏa hoạn, và giờ đang thích thú, đột nhiên được thỏa mãn khát vọng triền
miên được bùng cháy. Thấy nguy hiểm thầy William buông lão già ra. Biết đã
thoát, lão lùi lại vài bước, thầy William do dự một thoáng, mà có lẽ là quá
lâu, phân vân không biết nên tóm lão Jorge lại, hay nên dập tắt ngay ngọn lửa
nhỏ. Một quyển sách cũ nhất bốc cháy ngay, bùng lên một ngon lửa.

Những luồng gió nhẹ, có thể thổi
tắt ánh đèn lung linh, thì lại giúp cho ngọn lửa lớn cháy rực hơn, chúng còn thổi
tàn bay đi tung tóe.

Thầy William la: - Dập lửa ngay!
Nhanh lên! Cháy hết bây giờ!

Tôi chạy về phía đống lửa, rồi ngừng
lại vì không biết phải làm gì. Thầy William lại chạy đến giúp tôi. Chúng tôi
đưa tay ra, mắt tìm kiếm vật gì đó để dập lửa. Óc tôi lóe lên một ý: tôi tuột
áo qua khỏi đầu và cố ném nó vào giữa đống lửa. Nhưng bây giờ ngọn lửa đã quá
cao, nó nuốt luôn áo của tôi và được nuôi lớn thêm. Giật đôi tay cháy sém của
mình lại, tôi quay sang thầy William và trông thấy Jorge đang tiến đến ngay sau
lưng thầy. Bây giờ hơi nóng tỏa ra rất mạnh nên lão có thể nhận ra rất dễ dàng,
do đó lão biết chắc chắn ngọn lửa ở đâu. Lão bèn ném quyển sách của Aristotle
vào lửa.

Điên tiết lên, thầy William bèn đẩy
lão một cái thật mạnh. Jorge ngã sầm vào một kệ sách, đầu đập mạnh vào một góc.
Lão gục xuống đất… Nhưng thầy William, tôi nghĩ thầy đã bật ra một lời nguyền rủa
đáng sợ, chẳng thèm ngó ngàng chi đến lão. Thầy quay sang mấy quyển sách. Muộn
mất rồi. Tác phẩm của Aristotle, hay phần còn lại sau bữa ăn ngấu nghiến của
lão già đã bị thiêu rụi.

Trong khi đó, vài tàn lửa đã bay
về phía tường, và các quyển sách trong một kệ khác đang co rúm lại dưới ngọn lửa
giận dữ. Bây giờ, trong phòng không phải có một mà đến hai đống lửa đang cháy.

Thầy William nhận thấy chúng tôi
không thể dùng tay để dập lửa được, bèn quyết định lấy sách để cứu sách. Thầy nắm
lấy một quyển mà thầy nghĩ chắc chắn và dày dặn hơn các quyển khác, cố dùng nó
như một vũ khí để đàn áp kẻ thù hung hãn. Nhưng đập quyển sách bìa đóng nẹp
đinh lên các quyển đang cháy chỉ khêu thêm nhiều đóm lửa khác. Thầy cố lấy chân
rải chúng ra thì tác dụng lại ngược lại: những mẩu giấy cháy dở bay lên chấp chới
như cánh dơi, thổi chúng đi nhóm thêm những ngọn lửa mới trên các trang giấy
khác.

Rủi thay, đó là căn phòng bừa bãi
nhất trong Mê cung. Bản thảo cuộn tròn treo trên kệ, những quyển sách khác thì
tả tơi, ruột long khỏi bìa, trông như những cái lưỡi bằng da bê khô héo vì thời
gian lè ra khỏi cái miệng há hốc, trên bàn chất đầy những bản viết mà Malachi
đã quên không cất đúng chỗ. Thế nên căn phòng, sau khi bị Jorge làm đổ nháo
nhào, ngổn ngang những bản da chỉ chờ đợi biến ra tro.

Căn phòng phút chốc đã biến thành
một lò than, một lùm cây bốc cháy. Cả những kệ sách cũng dự vào cuộc hiến tế
này, chúng bắt đầu kêu răng rắc. Tôi nhận ra toàn Mê cung giờ chỉ là một giàn hỏa
tế khổng lồ, hết thảy chuẩn bị đợi mồi lửa đầu tiên.

- Nước. Ta cần nước! – Thầy
William nói, rồi tiếp. – Nhưng làm sao tìm được nước trong hỏa ngục này.

- Dưới bếp, xuống dưới bếp, - Tôi
la lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3