Sự may rủi của trái tim - Chương 18 (Hết)
CHƯƠNG 18 - HẾT
Serena đẩy cánh cửa sổ và đứng nhìn ra
vườn. Ánh nắng ấm áp và vàng rực, và mặt biển phản chiếu màu trời xanh thẳm.
Một đàn chim câu trắng bay qua bãi cỏ xanh.
Serena quay đầu lại khi Eudora đi vào
phòng mang theo một bó hoa. Bà mang đến cho Serena và đặt chúng vào tay nàng.
“Từ đức ông,” bà nói.
Serena háo hức nhận lấy.
“Chúng còn đẹp hơn bình thường nữa.”
Eudora gật đầu.
“Đúng vậy,” bà nói. “Tôi chưa bao giờ
thấy những bó hoa nào đẹp bằng những bó đức ông gửi cho cô mấy ngày qua.”
Serena nghĩ đến những bông hồng nhung đỏ
thắm Eudora mang đến cho nàng hôm qua, những bông hoa lan tím hôm kia và những
bông cẩm chướng màu hồng san hô hôm trước đó. Rồi nàng thấy những bông hoa hôm
nay là những bông hồng trắng, lan trắng và hoa lan chuông. Nàng nhìn chúng và
rồi nhìn xuống chiếc áo dài đang mặc. Nàng không nhận ra khi nàng mặc nó rằng
đây chính là chiếc áo nàng đã mặc hôm đám cưới. Nàng nhìn Eudora và thấy bà,
cũng, chú ý thấy sự trùng hợp này.
“Tôi mặc như một cô dâu vậy,” nàng nói,
giọng hơi bẽn lẽn.
“Đến lúc cô bắt đầu cư xử giống một cô
dâu rồi,” Eudora đáp lại.
Serena cảm thấy màu đỏ bừng trên má nàng;
nhưng trước khi nàng có thể nói, Eudora nói tiếp:
“Đức ông gởi lời hỏi thăm và nếu cô thấy
đủ khoẻ rồi thì ngài hết sức hài lòng muốn nói chuyện với cô khi cô thấy thuận
tiện trong thư viện.”
“Ồ!”
Serena chỉ nói được mỗi một từ như thế;
rồi, vì nàng không nói gì thêm nữa, Eudora nói:
“Cá nhân tôi nghĩ là cô đủ khoẻ rồi.”
Serena cười.
“Đương nhiên là vậy! Tôi đã khỏe hẳn từ
hai ba hôm nay, nhưng bà và bác sĩ cứ bắt tôi nằm trên giường.”
“Chúng tôi muốn cô bình phục,” Eudora
đáp. “Và cô đã bình phục rồi. Hơn nữa, tốt hơn là cô nên ở trong phòng khi có
mấy đám tang và những thứ như thế xảy ra.”
Đôi mắt Serena tối lại một lúc. Nàng nhìn
ra cửa sổ.
“Bà đã đi dự à?” nàng hỏi.
Eudora gật đầu.
“Tất cả chúng tôi,” bà nói; “lệnh của đức
ông, nhưng không mời thêm ai trừ tất cả người hầu và tá điền của điền trang.
Tôi không nói chuyện cũ nữa đâu, thân yêu ạ, vì sợ nó làm cô buồn, nhưng đó là
một đám tang đơn giản lặng lẽ và tôi thấy cuối cùng lệnh bà cũng tìm thấy bình
yên.”
“Đó là điều tôi mong bà ấy tìm thấy,”
Serena nói. “Bình yên!”
Nàng im lặng một lúc khi sâu trong trái
tim mình, nàng cầu nguyện cho sự yên nghỉ của bà hầu tước, cho linh hồn hỗn
loạn của bà được thanh thản. Rồi một suy nghĩ đập vào nàng.
“Bà nói là những đám tang à, Eudora?”
Eudora gật đầu.
“Có một người nữa cũng được chôn cùng
lúc. Tôi không biết đó là ai, nhưng người đó có họ hàng vì được chôn trong hầm
mộ của gia đình.”
“Vậy là họ được chôn cùng nhau,” Serena
nhẹ nhàng nói.
“Vâng, cùng với nhau,” Eudora trả lời.
“Nhưng ta hãy nói chuyện gì vui vẻ đi. Nó qua rồi và quên nó đi, thân yêu ạ,
tất cả những gì cô phải chịu đựng, tất cả những điều cô đã trải qua. Cô còn
tương lai ở phía trước.”
Serena đưa tay lên ôm lấy má.
“Phải, tôi biết, nhưng mà, Eudora, tôi sợ
lắm.”
“Sợ đức ông à?” Eudora hỏi. “Sao bây giờ
cô lại như thế khi cô biết rằng chẳng có lý do gì mà cô không tốt với ngài cả.”
“…Tốt với anh ấy!” Serena lặp lại những
từ ấy với một tiếng nấc nho nhỏ, và rồi rất nhanh, như nàng muốn giấu diếm
những tình cảm của mình ngay cả với Eudora, nàng hỏi. “Anh ấy có hỏi thăm tôi
từ khi tôi… khó ở không?”
“Mỗi ngày,” Eudora trả lời. “Cô biết mà.”
Serena nhìn quanh phòng. Căn phòng đẹp
quá! Phòng Nữ hoàng, căn phòng nơi các cô dâu của nhà Vulcan ngủ khi họ lần đầu
đến Mandrake. Căn phòng này như được làm cho tình yêu; những tấm rèm satin màu
trắng được thêu hình những vị thần tình yêu, những chùm hoa và những chiếc nơ
bằng ruy băng xanh dương. Cái giường bốn chân to lớn, cũng treo những tấm vải
thêu được những bàn tay đáng yêu làm ra cách đây hàng trăm năm; và những bức
tường thêu kim tuyến được che phủ bởi những chiếc gương viền khung bạc phản
chiếu và phản chiếu lần nữa những chiếc cửa sổ mở trên sân thượng. Đây là căn
phòng của ánh nắng, căn phòng dành cho hạnh phúc; và Serena nghĩ như thế nào và
khi nào mà nàng đã nằm trong sự mênh mông bí mật của chiếc giường to lớn; nàng
giấu mặt vào gối vì những suy nghĩ đến với nàng – những suy nghĩ về Justin. Và
giờ thời điểm đã tới khi nàng phải xuống lầu gặp anh.
Thật lạ lùng khi nghĩ rằng nàng chưa nói
chuyện lại với anh từ hôm cưới, từ lúc nàng rời quảng trường Grosvenor vì nàng
nghĩ anh yêu La Flamme. Giờ nàng thấy mình thật điên rồ! Sao mà nàng lại ngốc
nghếch bốc đồng đến thế mà không hề chắc chắn trước khi nàng quay lưng với khao
khát của trái tim mình và tự đưa mình vào tất cả những nguy hiểm đang chờ nàng
ở Mandrake. Phải, nàng thật dại dột; và giờ thời điểm để sửa chữa đã tới và
nàng lại lo sợ. Nàng liếc ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Eudora. Eudora mỉm cười
với nàng.
“Xuống gặp đức ông đi,” bà giục nàng. “Ngài
đã rất kiên nhẫn chờ cô cả tuần rồi đấy.”
Chậm chạp Serena bước ra phía cửa, ôm bó
hoa trong tay như chúng là một loại bùa phép cho nàng sự dũng cảm để làm điều
nàng phải làm. Nàng chậm rãi bước xuống cầu thang lớn. Căn nhà rất yên tĩnh
nhưng nàng lại thấy không khí dường như rất vui vẻ và hạnh phúc. Ánh nắng đang
chiếu qua các khung cửa sổ. Không có tiếng nói chuyện, tiếng bàn tán hay tiếng
nhạc từ phòng khách lớn, nhưng qua những cánh cửa mở nàng thấy mọi căn phòng
đều ngập tràn ánh sáng và hoa.
Chưa bao giờ Mandrake đẹp hơn thế. Không
còn những hàng người hầu mặc chế phục chờ đón khách, không còn những người hầu
đi vội vàng với những khay đầy ly thuỷ tinh, không có tiếng ngựa hay xe cộ trên
lối đi bên ngoài hay tiếng tiền xủng xoẻng trên những bàn đánh bạc. Tất cả đã
xa rồi. Chỉ có ánh nắng mặt trời và hoa, và bài hát của những chú chim trong
vườn.
Serena băng qua sảnh. Tới cửa thư viện
nàng dừng lại một chút. Một rung động của sợ hãi xuyên qua nàng. Chỉ một lần
trước khi nàng nhìn trộm vào trong phòng. Một căn phòng tối tăm, nàng nghĩ, ảm
đạm với những hàng sách chất cao từ sàn lên đến trần. Nó cũng tối tăm và ảm đạm
như Justin khi anh khó chịu, khi anh chẳng để tâm gì đến ai, như khi anh xuất
hiện trong sự dửng dưng với những điều xảy ra xung quanh anh. Nhưng những ngày
qua Justin đã trở nên rất gần gũi trong suy nghĩ của nàng đến nỗi nàng thấy khó
khăn khi nhận ra rằng anh là một con người bằng xương bằng thịt rất khác biệt –
một người, có lẽ, vẫn còn giận dữ với nàng, giận dữ vì lời thú nhận nàng đã nói
với anh trong lần cuối họ gặp nhau.
Nàng xoay nắm cửa và trong một thoáng,
nàng nghĩ nàng đã vào nhầm phòng. Ỏ đây cũng có ánh nắng, ánh nắng vàng rực như
rót xuống lóng lánh qua ô cửa sổ to tướng hình vòm cung nhìn ra biển. Ỏ đây,
cũng, có hoa, những bó hoa to trên mỗi chiếc bàn.
Nàng đi vào trong phòng và Justin đứng
dậy từ chiếc bàn làm việc đặt quay lưng vào tường, nơi anh đang viết. Anh băng
qua đến chỗ nàng và nàng cố gắng khó khăn để đọc biểu hiện trên mặt anh. Họ gặp
nhau ngay giữa phòng và đứng nhìn nhau khoảng một giây. Có cần thiết phải
chuyển mọi thứ thành lời không? Serena tự hỏi. Nàng cho là anh phải nghe thấy
tiếng đập của trái tim nàng, phải đọc được trong đôi mắt nàng tất cả những điều
mà nàng phải nói. Nàng e thẹn cúi chào anh.
“Em thấy khá hơn chưa?”
Dường như đối với nàng, giọng anh trầm và
sâu đến không ngờ.
“Rồi ạ, cảm ơn ngài,” Serena trả lời. “Em
hoàn toàn bình phục rồi.”
Theo bản năng, vì nàng đang run, nàng
dịch xa ra một chút khỏi anh. Nàng đi về phía cửa sổ, bó hoa trong tay nàng,
ánh nắng sau lưng như tỏa hào quang quanh mái tóc nàng. Vì nàng sợ rằng sẽ ấp
úng với những điều phải nói, nên nàng bắt đầu rất nhanh:
“Em muốn cảm ơn ngài, thưa đức ông, đầu
tiên vì những bó hoa ngài gửi cho em mỗi ngày, và vì đã cứu sống em. Em hiểu
rằng… ngài đã đưa mình vào nguy hiểm trầm trọng khi ngài leo xuống vách đá đó
cứu em.”
“Không khó để cứu em một khi em đã được
tìm thấy, và Torqo nên được cảm ơn vì đã giúp ta tìm thấy em. Nếu không có nó,
mọi chuyện hẳn đã rất khác.”
“Em đã nói với Torqo là em rất biết ơn
nó,” Serena nói. “Nhưng em cũng phải cảm ơn ngài nữa.”
“Giờ em đã cảm ơn ta rồi, quên chuyện đó
đi,” Justin đáp. “Nó là quá khứ, một chương đã đóng lại. Chúng ta đừng bao giờ
nói lại những chuyện đêm đó nữa.”
“Không, chúng ta sẽ không nói đến chúng
nữa,” Serena đồng tình.
Rồi họ im lặng, rất lâu, và rồi Justin
lặng lẽ nói:
“Nhưng có một chuyện ta muốn nghe và có
một chuyện ta nghĩ ta có quyền được nghe.”
“Chuyện gì cơ ạ?” Serena hỏi.
“Về điều em sẽ thông báo cho ta khi em
viết yêu cầu ta nói chuyện với em trong phòng em,” Justin nói. “Ta đã đến theo
lời nhắn của em, nhưng ta đến… quá trễ.”
Serena đứng lặng. Rồi nàng hít sâu và đôi
môi mấp máy, nhưng không nói được lời nào. Nàng nhìn xuống bó hoa trước khi
nàng đặt nó lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Justin đang ngắm nàng, và một lúc sau
anh nói:
“Em không nói với ta à, Serena?”
Serena liếm môi và nắm những ngón tay vào
nhau.
“Có,” nàng nói. “Vâng, em sẽ nói. Chỉ là
rất khó để nói thành lời.”
“Khó lắm à?” Justin hỏi tới.
“Khó lắm,” Serena nghiêm trọng trả lời.
Họ lại im lặng và cuối cùng, nàng bắt
đầu:
“Thưa đức ông…”
“Tên ta là Justin!”
Serena đỏ mặt. Không hiểu sao việc gọi
tên anh cực kỳ khó khăn.
“À vâng… Justin…” nàng lắp bắp dài dòng.
“Khi chúng ta gặp nhau ở nhà Vulcan sau khi chúng ta… chúng ta… chúng ta… làm
đám cưới, em… em đã nói với ngài một chuyện.”
Justin khẽ cau mày như thể anh đang cố
nhớ lại cuộc nói chuyện ấy.
“Nàng đã nói với ta một chuyện?”
“Vâng, thưa đức… ý em là, Justin,” Serena
tiếp tục. “Em đã nói với ngài là… là em đang… đang yêu… một người.”
“À, vâng, ta nhớ ra rồi.”
“Em đã từng hứa với ngài,” Serena nói rất
nhỏ. “là em sẽ luôn nói với ngài sự thật. Vâng, điều em đã nói với ngài lúc đó…
là sự thật nhưng… không phải sự thật… như ngài… như ngài đã nghĩ.”
Justin trông bối rối.
“Ta rất tiếc là ta không hiểu chính xác ý
em.”
“Nó quá khó… để giải thích,” Serena tuyệt
vọng. “Nhưng… khi em nói là em đang yêu… một người… nghĩa là… em đang yêu… một
người.”
“Thế này dễ hiểu hơn nhiều,” Justin nói
với một nụ cười thích thú.
“Ôi, không,” Serena thở dài. “Ngài hiểu
không… em đang yêu… ý em là… em đang yêu… một người… Nhưng… nhưng không phải là
người ngài nghĩ.”
“À, giờ ta bắt đầu thấy ánh sáng ban ngày
rồi,” Justin nói. “Ý em là ta đoán nhầm người.”
Serena gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Nhưng nếu trí nhớ của ta không sai, thì
em đã không hé ra tên người tốt số nhất đó.”
“Ôi, không,”
Rồi lại im lặng.
“Nhưng giờ nghĩ lại,” Justin nói, nhíu
mày. “Ta tin là ta đã mạo muội khi xác định người mà ta cho là nhận được đặc ân
của em.”
“Vâng… vâng, đúng vậy.”
“Nhưng suy đoán của ta không đúng à?”
“Hoàn toàn.”
“Vậy ta phải xin lỗi em với tất cả lòng
chân thành.”
“Cảm ơn ngài.”
“Vậy giờ em sẽ cho ta biết ai mới là
người đúng và đáng ghen tị nhất đó chứ?”
“Vâng,” Serena thì thầm.
“Tuyệt vời,” Justin nói. “Sự thẳng thắn
như vậy sẽ xóa tan tất cả những hiểu lầm.”
“Đó là…”
Serena dừng lại. Ban đầu nàng tái mặt,
rồi hai má đỏ bừng, rồi giờ nàng lại tái mặt. Những ngón tay nàng, nắm chặt vào
nhau, rồi xoắn lại vẻ hơi tuyệt vọng.
“Em có tin ta không?” Justin mềm mỏng hỏi.
Nàng nhìn xuống hai bàn tay, nhưng rồi
đột ngột ngước mắt lên nhìn anh, và anh nhìn thấy chúng đầy nước mắt.
“Em… không thể,” nàng thì thầm. “Em không
thể… nói ra được.”
Bằng hai bước dài anh băng qua khoảng
cách giữa họ và đứng cạnh nàng.
“Ôi, em yêu của ta,” anh nói. “Ta thật
tàn nhẫn khi trêu chọc em như thế! Chỉ vì niềm vui vô bờ được ngắm gương mặt
em, muốn nghe đôi môi em nói ra những lời ta vô cùng khao khát được nghe – hơn
bất cứ thứ gì ta từng mong muốn trong đời mình.”
Cả thế giới như dừng lại một lúc và rồi,
với một cố gắng, Justin nói tiếp.
“Ta vẫn chưa dám chạm vào em,” anh nói,
giọng anh thô ráp. “Có những điều ta phải nói với em hoặc là chúng sẽ không bao
giờ được nói. Ta ao ước rằng em biết, tình yêu của ta, rằng ta đã yêu em ngay
từ phút đầu tiên ta nhìn thấy em khi em đứng trên đầu cầu thang ở Staverley
Court. Ta đã yêu em vì em hoàn toàn khác biệt với bất kỳ ai ta từng biết hay
gặp trong đời; và, bởi vì ta hay hoài nghi, vì ta từng bị vỡ mộng quá thường
xuyên và toàn diện bởi những người phụ nữ khác, nên ta nghi ngờ những gì ta
nhìn thấy bằng chính mắt mình. Ta luôn sợ tuân theo những bản năng của trái tim
mình, ta thường cố gắng đẩy em ra, để thấy em ít thuần khiết hơn, ít tốt đẹp
hơn là em thể hiện. Ta không thể tin, em biết không, là có ai đó có thể quá đẹp
đẽ, quá hoàn hảo như em – và đến với ta không vết nhơ, không hoen ố.
Dù ta yêu em, ta đã tự hành hạ bản thân
với chính những nghi ngờ của mình. Có nhiều thứ em sẽ phải dạy cho ta, Serena,
một trong số đó là niềm tin. Ta đã đánh mất niềm tin nhiều năm trước vì đau đớn
khi những lý tưởng mà ta ấp ủ tan vỡ thành từng mảnh trong lòng ta. Nhưng trong
em, mọi thứ ta từng tin tưởng và mọi thứ ta biết là tốt và hoàn hảo đã sống
lại. Cùng với nhau, em yêu, chúng ta có thể sống vì những điều ấy – những điều
có thật trong cuộc đời – vì em luôn biết chúng và em có thể chỉ cho ta điều gì
đáng sống.”
Anh ngừng lại và đứng nhìn xuống nàng.
Rồi, cuối cùng, anh đưa tay ra với một cử chỉ hoàn toàn dễ hiểu nhưng đòi hỏi.
“Ta cần em, Serena,” anh nhẹ nhàng nói.
“Nhưng trước hết ta muốn nghe em nói tên người em yêu.”
Giờ thì, cuối cùng nàng không thể cưỡng
lại anh được nữa. Đôi mắt nàng bị đôi mắt anh cầm tù trong một khắc, đôi môi
nàng run rẩy và khi màu hồng ửng lên hai má, nàng thì thầm:
“Em yêu… anh, Justin.”
Rồi mặt nàng nép vào vai anh, giấu vào
đó, và cánh tay anh vòng quanh nàng. Anh ôm chặt nàng trong một phút trước khi
anh để tay dưới cằm nàng và nâng gương mặt nàng lên. Nàng run rẩy, nhưng hoàn
toàn hạnh phúc. Có quá nhiều sự ngây ngất mê ly vào lúc ấy và dường như có điều
gì rất tuyệt diệu vây quanh họ. Rồi môi anh trên môi nàng. Nàng run rẩy một
giây trước khi nàng dâng hiến chính mình, hoàn toàn và trọn vẹn. Từ khi ấy nàng
biết sức mạnh của anh, nàng biết anh luôn mạnh mẽ và ưu tú đến mức nào, và nàng
hãnh diện vì điều đó.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com
- gác nhỏ cho người yêu sách.]
Nụ hôn của anh, đòi hỏi, sở hữu, đầy đam
mê, dường như rút hết linh hồn ra khỏi đôi môi nàng, và rồi nàng thấy mình được
nâng lên cao với trái tim anh và nghe anh nói với giọng hân hoan nhất:
“Của ta – em yêu của ta, vợ ta – tình yêu
hoàn hảo của ta.”
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác sách:
Xù Risan – streetchick – trangchic
(Tìm – Chỉnh sửa – Đăng)