Pendragon (Tập 3) - Chương 20
Chương 20
NHẬT KÍ #11
(TIẾP THEO)
TRÁI ĐẤT THỨ BA
Nơi này không giống bất kì thư viện nào mình từng thấy, vì...
không có sách. Thật ra, mình phải nói lại: Có một quyển sách, nhưng được đặt
trong một tủ kính nặng nề ngoài tiền sảnh, như một vật triển lãm của bảo tàng.
Mình đoán quyển sách này được lưu giữ tại đây để nhắc nhở mọi người về quá khứ
và những vật dụng của ngày xưa. Bước lại gần, mình tự hỏi, vì sao chỉ một quyển
được tuyển chọn và chiếm một chỗ trang trọng như thế này. Đó là một cuốn tự
điển? Hay một quyển kinh thánh? Có lẽ là toàn bộ tác phẩm của Shakespeare (Wiliam Shakespeare (1564 - 1616): nhà thơ,
nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng người Anh, được xem là một trong những sáng
tác gia vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.) hoặc nhà thơ danh tiếng nào
đó.
Ông Gunny ngạc nhiên hỏi:
- Trứng Xanh và Thịt Xông Khói? Ai mà lại viết về trứng xanh
và thịt xông khói? (Green Eggs and Ham:
Là tên một tập truyện văn vần dành cho thiếu nhi của nhà văn Dr. Seuss, xuất
bản năm 1960. Năm 1999 được bình chọn một trong một trăm quyển đứng thứ 3 trong
100 quyển sách thiếu nhi được ưa chuộng nhất. Tuy dành cho trẻ em từ 4 - 8
tuổi, nhưng cả người lớn cũng rất yêu mến truyện này.)
Mình hớn hở nói ngay:
- Dr.Seuss. Đó là cuốn sách cháu thích nhất trần đời này. (Theodor Seuss Geisel (1904 - 1991): nhà văn
và họa sĩ vẽ tranh truyện người Mĩ, nổi tiếng với sách viết cho thiếu nhi dưới
bút danh Dr.Seuss)
Patrick lại gần nói:
- Chúng tôi đã làm một cuộc bỏ phiếu bình chọn. Và đó là cuốn
sách được nhiều người yêu thích nhất. Thắng điểm tối đa luôn. Mình thích Horton
Nghe Thấy Ai đó hơn, nhưng cuốn này... cũng được. (Horton Hears a Who: cũng là một câu chuyện theo văn vần của Dr. Seuss,
kể về chú voi Horton, bằng khả năng nghe siêu việt, đã nghe được tiếng của một
hạt bụi nói chuyện với nó. Hóa ra hạt bụi đó chính là một hành tinh tí hon, nơi
đó có một thành phố mang tên thị trấn Who (Ai đó), nơi cư ngụ của những cư dân
Who cực nhỏ.)
Người trên Trái Đất Thứ Ba vẫn còn tinh thần hài hước đấy
chứ.
Patrick đưa mình và ông Gunny qua tiền sảnh rộng lớn, sàn lát
đá hoa cương. Nhiều người ngồi thoải mái trên ghế, đang đọc từ màn hình phẳng
của những máy vi tính. Vì không gian là cả một vấn đề khó khăn, nên đây là cách
giải quyết rất tốt. Tuy nhiên mình vẫn khoái được đọc sách, nên không hình dung
nổi nếu không được cầm trên tay quyển sách và giở từng trang thì sẽ ra sao nữa.
Nhiều hành lang dài dẫn ra khỏi tiền sảnh. Patrick đưa mình
và ông Gunny đi xuôi một hành lang có cửa hai bên. Có mấy cửa để ngỏ, nên mình
có thể thấy người bên trong. Liếc vào một phòng, mình thấy một chuyện làm mình
đứng khựng lại. Ba người ngồi quanh một cái bệ bạc cao chừng ba mươi phân. Đứng
chính giữa bệ, đang nói với họ, chính là... Abraham Lincoln! (Abraham Lincoln (1809 - 1865): Tổng thống
thứ 16 của Hoa Kì, bị ám sát vào ngày 15-4-1865.) Mình thề là Tổng thống
Abraham Lincoln đang đứng lù lù đó thật mà.
Ông đang tuyên bố:
- ... Và chính phủ của dân, do dân và vì dân đó sẽ không thể
lụi tàn trên Trái Đất này.
Mình lắp bắp lẩm bẩm:
- Đó... đó... là Abraham Lincoln!
- Đúng. Đó là Bài diễn văn Gettysburg. Muốn nghe không?
- Có người hóa trang giống Abe, phải không? (Abe: Tên gọi thân mật của Abraham.)
Ngay lúc đó Abraham Lincoln biến mất. Oa! Đúng vậy đó. Ông ấy
mờ dần và cái bệ trống trơn. Mình đưa mắt nhìn Patrick dò hỏi. Anh ta khoác vai
mình, dẫn tới cuối phòng, cười nói:
- Thử tưởng tượng người hang động lần đầu thấy lửa thế nào,
cảm giác lúc này của cậu chẳng khác họ bao nhiêu đâu.
Mình bàng hoàng nói:
- Đó không phải là lửa và tôi không phải người tiền sử. Cái
đó là gì vậy?
- Tôi sẽ cho cậu thấy.
Vừa nói Patrick vừa dẫn mình và ông Gunny vào một phòng bên
hành lang. Phòng này y chang phòng có hồn ma Abe Lincoln, nhưng rộng hơn. Sáu
chiếc ghế đặt quanh một bệ bạc bề ngang chừng hai thước rưỡi.
Patrick cắt nghĩa:
- Là thầy giáo nên tôi phải tiếp cận căn phòng siêu xa xỉ
này.
Mình hỏi Gunny:
- Ông đã thấy cái này bao giờ chưa?
- Rồi. Ta đã bảo là trò ảo thuật mà.
- Ngồi đi.
Patrick nói. Mình và ông Gunny ngồi xuống ghế. Anh ta đóng
cửa để bọn mình được riêng tư, rồi nói:
- Về khái niệm thì rất đơn giản. Tất cả thông tin hiện hữu
đều được lưu vào ngân hàng dữ liệu. Điều đó không khác lắm với máy vi tính trên
Trái Đất Thứ Hai của cậu, nhưng mạnh hơn gấp mười hai tỉ lần.
Ngồi xuống ghế chính giữa, Patrick nhấn một nút màu trắng rực
sáng trên tay ghế, rồi nói lớn với một giọng rõ ràng:
- Máy tính. Tìm kiếm mới.
Một giọng nữ vui vẻ đáp lại:
- Xin chào. Tôi giúp gì cho anh đây?
OA! Star Trek hay gì vậy? (Star
Trek: bộ phim khoa học giả tưởng nhiều tập trên truyền hình của Mĩ vào những
năm 1960) Ánh sáng tự động mờ dần, mọi chú ý dồn lên sân khấu tròn trước
mặt mình.
Patrick lại nhấn nút trên tay ghế, nói:
- Máy tính. Lincoln, Abraham. Tổng thống Hoa Kì.
Lập tức hình ảnh Abraham Lincoln xuất hiện trên bệ bạc, ngay
trước mắt bọn mình. Nhưng không chỉ là hình ảnh, trông y như chính ông đang
đứng đó bằng xương bằng thịt.
Mình bật kêu lên:
- Ôi trời! Hình ảnh ba chiều!
Patrick nói ngay:
- Chính xác.
Rồi anh lại bấm nút, nói:
- Bài diễn văn Gettysburg (Gettysburg
Address (19.11.1863): Diễn văn Gettysburg của Tổng thống Abraham Lincoln, dâng
tặng những người đã chết trong trận chiến ở Gettysburg – một thị trấn miền nam
Pennsylvania, địa điểm trọng yếu của cuộc nội chiến bước Mĩ.).
Lập tức Abe bắt đầu lên tiếng:
- Tám mươi bảy năm trước, cha ông ta đã...
- Xóa.
Patrick nói và Abe biến mất ngay. Nhớ lại hình ảnh ba chiều
của Aja Killian ở Veelox, mình kêu lên:
- Tuyệt quá!
Patrick bảo:
- Chuyện nhỏ. Abraham Lincoln là một mục thông thường.
Ông Gunny nói ngay:
- Vậy thì thử tìm cái gì hơi bất thường một chút đi. Chúng
tôi đến đây để tìm hiểu về Hindenburg. Anh có bao giờ nghe đến cái tên đó chưa?
- Giỡn hoài, sao không nghe. Nhưng coi bộ hơi căng đây.
Bấm nút, anh ta nói:
- Hindenburg, khinh khí cầu, đầu thế kỉ hai mươi.
Trước mắt mình, bồng bềnh trên cái bệ, là một hình ảnh quen
thuộc. Chiếc phi thuyền màu bạc xuất hiện và bay lượn trong không khí. Tất
nhiên là dưới dạng thu nhỏ.
Patrick ra lệnh:
- Hình ảnh bên trong.
Toàn thể phi thuyền biến mất, để hiện lên hàng loạt hình ảnh
trong khoang hành khách của Hindenburg. Mình không thể nào tả nổi cảm giác kì
lạ lúc đó. Cứ như vừa xé toạc một đường may, và lén nhìn vào một kỉ nguyên khác
vậy. Hindenburg là một phi thuyền rất đẹp. Mình nghĩ, người ta đã thiết kế nó
giống như một tàu du lịch. Phòng khánh tiết, phòng ăn và một sàn tàu thật dài
để hành khách có thể dạo chơi, ngắm cảnh qua lớp kính an toàn.
Patrick nói:
- Đó là một con tàu du lịch xa hoa lộng lẫy. Được thiết kế để
có thể chuyên chở người vượt u châu bằng đường thủy và bay qua cả đại dương.
Gunny lặng lẽ nói:
- Chúng tôi quan tâm tới vụ nổ.
- Biết ngay mà.
Patrick nói và bấm nút trắng, ra lệnh:
- Máy tính. Thảm họa Hindenburg.
Toàn thể con tàu xuất hiện lại. Một giây sau lửa bùng cháy
bên mạn phải, gần đuôi tàu. Ngọn lửa tràn lan rất nhanh, cứ như đang xem một phim
tăng tốc độ chiếu. Đuôi tàu gục xuống khi lửa lan tới vỏ quả cầu màu bạc. Hình
ảnh quá sống động, đến nỗi mình tưởng như cảm thấy cả hơi nóng bốc ra. Khi tàu
chạm mặt đất, đuôi xuống trước, rồi tới mũi tàu. Mình thấy cả những người cố bò
ra từ giỏ khí cầu bên dưới để thoát thân. Đó là một cảnh vừa mê hoặc vừa khiếp
đảm.
Sau cùng, toàn thể khinh khí cầu ngùn ngụt trong lửa đỏ. Bộ
khung của con tàu lộ ra khi lớp vỏ bị thiêu rụi. Rồi, thật khủng khiếp, đến
lượt bộ khung sụp đổ thành một đống sắt hừng hực lửa. Hình ảnh đó ngừng lại,
như một cảnh bất động trên phim.
Tiếng nói từ trong máy tính phát ra:
- Phi thuyền LZ một-hai-chín Hindenburg gặp nạn trong chuyến
vượt Đại Tây dương đầu tiên vào năm 1937. Điểm khởi hành: Frankfurk, Đức. Điểm
đến: Trạm Hàng không Hải quân Lakehurst, New Jersey, Mĩ. Ngày giờ xảy ra tai
nạn: 7 giờ 25 phút chiều tối mùng 6 tháng Năm. Trong khoảng thời gian: 37 giây.
Hành khách và phi hành đoàn: 97 người. Tử nạn: 36.
Mình khiếp đảm kêu lên:
- Ba mươi sáu người chết chỉ trong vòng ba mươi bảy giây!
Thật khó tin!
Có lẽ cũng chẳng đến nỗi quá khó tin đâu. Mình nhớ lại ngọn
lửa đã lan nhanh đến thế nào khi Winn Farrow cho nổ hỏa tiễn trong lò sát sinh.
Ông Gunny hỏi Patrick:
- Nó hạ xuống vào 7 giờ 25 tối sao? Tôi tưởng nó đáp xuống
vào buổi sáng chứ?
Patrick lên tiếng:
- Máy tính. Cho biết lí do chậm trễ.
Máy tính trả lời:
- Gió lớn. Giông bão. Hindenburg hoãn chuyến bay cho đến khi
giông bão dịu xuống.
Ông Gunny bảo:
- Nghe tin này, Spader sẽ mừng lắm đây. Chúng ta còn mười hai
tiếng nữa mới phải hành động.
Patrick hỏi Gunny:
- Ông đang tìm hiểu chuyện gì vậy?
- Chúng tôi muốn biết nguyên nhân gây tai nạn.
Gunny đáp và liếc nhìn mình. Chúng mình đều đã biết đáp án,
nhưng biết rõ hơn thì càng tốt.
Patrick bấm nút, nói:
- Máy tính. Nguyên nhân tai nạn Hindenburg.
Giọng vui vẻ từ máy tính:
- Có nhiều giả thuyết. Một: Phi thuyền được bơm xăng hidrogen
dễ bắt lửa. Nguyên nhân cháy nổ có thể từ tĩnh điện còn lại của cơn giông trước
đó. Hai: Vỏ khinh khí cầu được phủ bằng một lớp bột nhôm không ổn định. Khả
năng bắt cháy cũng do nguyên nhân từ tĩnh điện. Ba: Bị sét đánh. Giả thuyết sau
cùng: Phá hoại.
Mình bật hỏi:
- Phá hoại?
Patrick liền bảo:
- Máy tính. Thêm chi tiết về phá hoại.
Máy tính đáp:
- Có khả năng thiết bị gây nổ đã được cài đặt trong khoang
phi hành đoàn. Chưa hề được chứng minh.
Patrick ra lệnh:
- Hãy diễn đạt chuỗi sự kiện có khả năng đã xảy ra nhất đi.
Máy tính:
- Không thể. Nguyên nhân thảm họa chưa hề được chứng minh.
Hình ảnh tĩnh của khinh khí cầu bốc cháy biến mất. Patrick nói:
- Đó là một trong những bí ẩn lớn nhất mọi thời đại. Vì sao
Hindenburg bị cháy? Dù đã ứng dụng tất cả mọi kĩ thuật, chúng tôi vẫn chưa biết
chắc được điều gì.
Ông Gunny và mình nhìn nhau. Mình và ông biết. Mình hỏi:
- Vậy là cái máy vi tính này lưu giữ thông tin tất cả mọi
người, chứ không riêng gì các vị tổng thống danh tiếng?
- Cậu hoàn toàn có thể sử dụng từng mẩu thông tin hiện có.
Suy nghĩ một giây, rồi một ý tưởng dần hình thành, mình hỏi:
- Tôi thử được không?
- Thoải mái đi.
Patrick nói và đứng dậy, nhường ghế cho mình.
Ngồi xuống ghế, cảm thấy mấy đầu ngón tay như đầy quyền lực,
mình bấm nút và nói:
- Máy tính. Rose, Maximilian.
Máy tính:
- Có tới hơn tám trăm ngàn mục. Xin cho chi tiết rõ ràng.
Patrick cười lớn:
- Máy tính phải tham chiếu tất cả mọi thứ trong cơ sở dữ
liệu. Đưa thêm chi tiết đi.
OK. Bấm lại nút, mình nói:
- Máy tính. Rose, Maximillian. Hoa Kì. 1937. Khách sạn
Manhattan Tower. Tội phạm.
Ngay boong! Còn ai khác hiện ra trên bệ, nếu không phải là
Max Rose. Thậm chí hắn còn mặc cái áo choàng lụa quen thuộc nữa chứ.
Patrick hỏi:
- Bạn cậu à?
- Cũng có thể coi là vậy.
Mình trả lời, rồi lại bấm nút, nói:
- Máy tính. Rose, Maximillian. Ngày 6 tháng Năm, năm 1937.
Máy tính:
- Maximilian Rose bị chết trong tai nạn xe hơi ngày 6 tháng
Năm năm 1937.
Hả? Mình vội nhìn ông Gunny. Ông bật ngồi thẳng. Câu chuyện
ngày càng thú vị đây. Mình nói tiếp:
- Máy tính. Khi nào và tại đâu?
- Sáu giờ năm mươi chiều. Ngã tư đường Toms Rivers và lộ năm-hai-bảy,
Lakehurts, New Jersey, Mĩ.
Ông Gunny nói:
- Chắc hắn trên đường đi đón Hindenburg.
Mình lại bấm nút:
- Truy cập mới.
Hình ảnh Max Rose liền biến mất.
- Máy tính. Farrow, Winn. New York 1937. Tội phạm.
Pằng! Chính hắn. Winn Farrow lù lù trước mắt mình. Mình bắt
đầu tin những lời tán tụng cái máy vi tính này của Patrick rồi.
- Máy tính. Farrow, Winn. Ngày 6 tháng Năm năm 1937.
- Nhận giấy phạt của cảnh sát tiểu bang New Jersey vì chạy
quá tốc độ. Bốn giờ hai mươi lăm chiều.
- Trong ngày 6 tháng Năm?
- Ông ta vượt quá tốc độ cho phép mười hai dặm.
- Còn chuyện nghiêm trọng hơn thế nữa kìa. Để thử coi.
Mình tức giận nói và bấm nút:
- Máy tính. Amaden, Esther. New York. 1937.
Hình ảnh Winn Farrow biến mất. Một giây yên lặng. Không có gì
xuất hiện trên bệ.
Máy tính nói:
- Không dữ liệu.
Kì lạ thật. Mình bấm tiếp:
- Máy tính. Thêm biệt danh, Harlow. Khách sạn Manhattan
Tower. Ca sĩ. Bạn của Rose, Maximillian.
Một lúc sau.
- Không dữ liệu.
Ông Gunny hỏi Patrick:
- Máy này có khi nào bị lỗi không?
- Ồ, không đâu. Người mang tên Esther Amaden chưa bao giờ
hiện hữu, nếu không máy đã có hồ sơ của cô ta rồi.
Ông Gunny lại hỏi:
- Nhưng nếu cô ta đổi tên?
- Máy sẽ biết điều đó. Tôi đảm bảo mà. Nhưng cô ta là ai vậy?
Ui da! Một ý nghĩ ghê sợ lóe trong đầu làm ruột gan mình lộn
tùng phèo. Mình nói yếu xìu:
- Máy tính. Van Dyke, Vincent. Biệt danh Gunny. Khách sạn
Manhattan Tower. New York. 1937.
Máy tính ngừng một lúc, rồi:
- Không dữ kiện.
Bây giờ thì mình toát mồ hôi rồi. Mọi chuyện đi quá nhanh:
- Máy tính. Tilton, Press. Stony Brook, Connecticut. Đầu thế kỉ
hai mươi mốt. Cậu của Pendragon, Robert. Em gái là Pendragon, Kathleen.
Im lặng... rồi:
- Không dữ liệu.
Patrick nói:
- Pendragon, chúng ta là Lữ khách. Sẽ không có chút hồ sơ lưu
nào đâu.
Mỗi lúc càng thêm khiếp đảm. Mình đang được biết thêm những
chuyện mới lạ về Lữ khách. Đối với thế giới, các Lữ khách không hiện hữu! Đó là
nguyên nhân gia đình mình, ngôi nhà mình trên Trái Đất Thứ Hai đã biến mất.
- Máy tính! Pendragon, Robert. Biệt danh Bobby. Stony Brook,
Connecticut.
Im lặng... rồi:
- Không dữ kiện.
- Đừng tự làm trò này với chính mình, Bobby.
Ông Gunny nhẹ nhàng nói. Mình phát hoảng, nhưng không như
những gì ông tưởng. Trên một phương diện nào đó, mình đã biết chuyện như thế
này có thể chính là sự thật. Đúng vậy. Thật khủng khiếp khi biết mình không có
tiểu sử. Nhưng điều đó chưa đáng sợ đến có thể làm đầu mình đang muốn nổ tung
ra.
Tim đập loạn xạ, không ngồi yên nổi nữa, mình đứng bật dậy,
bấm nút gào lên:
- Máy tính! Amaden, Esther. Biệt danh Harlow. Bạn gái của
Rose, Maximillian. New York. 1937.
Máy tính im lặng nhiều giây, rồi trầm tĩnh nói:
- Không dữ liệu.
- À... há.
Ông Gunny ừ hử. Ông đã nhận ra mình đang định làm gì. Mình
nói ngay:
- À há! Lữ khách không có hồ sơ, vì Lữ khách không có tiểu
sử. Tất cả Lữ khách, không phân biệt xấu hay tốt.
- Cháu nghĩ là...
- Đúng, cháu nghĩ vậy. Esther Amaden là Saint Dane. Ngay từ
đầu hắn đã chơi trò hai mặt.