Nói yêu em bảy lần - Chương 10 - Phần 1
Chương 10: Love love love
“Cho em thêm một lần một lần thôi…” Sáng sớm là
Tuấn Anh đã nghe văng vẳng giọng hát đầy phấn khởi chào buổi sáng của cái người
ở phòng đối diện của nhà kế bên.
-
Anh Tuấn Anh, chào buổi sáng. – Tùng Linh vẫn như mọi ngày, sáng sớm đứng ở ban
công chờ Tuấn Anh kéo cửa rèm thì hô to và vẫy tay tươi cười với cậu.
Tuấn
Anh bị Tùng Linh làm đến phát phiền, chỉ biết quay lưng đi, chẳng thèm chào hỏi
với nhỏ cái nào. Thế nhưng chính cậu cũng không hiểu vì sao bản thân vẫn cứ hay
kém rèm cửa vào buổi sáng ra làm gì để rồi cảm thấy phiền phức như thế. Thấy Tuấn Anh quay đi, Tùng Linh
xịu mặt có chút thất vọng, thế nhưng nhỏ nhanh chóng lấy lại tinh thần của mình
với quyết tâm cao độ. Thêm một lần nữa thôi là nhỏ chính thức làm bạn gái của
Tuấn Anh rồi.
Có
quyền mè nheo, có quyền đi bên cạnh, rồi còn hẹn hò nữa chứ.
Tùng
Linh đứng ngẩn người mở tới lúc nhỏ cùng Tuấn Anh tay nắm tay cùng nhau đi trên
phố, vừa mút kem, vừa ăn kẹo bông, xem phim, đến khu vui chơi và rồi…hôn nhau.
- Ối
cha mẹ ơi. – Mặt nhỏ đỏ rần lên khi nghỉ đến việc hai người sẽ hôn nhau.
Nghĩ
rồi lập tức bị ám ảnh ngay, trong đầu nhỏ xuất hiện đầy bông bóng và trái tim
hình cảnh nhỏ và Tuấn Anh hôn nhau.
-
Không được. Không được nghĩ đến. – Nhỏ vội vơ quào xua tan những bong bóng và
trái tim kia đi – Biến thái quá. – Nhỏ tự bảo với chính mình.
-
Này! Sáng sớm em phát điên gì vậy hả. – Tuấn Anh ở ban công bên kia đã mở cửa
đi ra ban công nhìn nhỏ xua tay múa chân bèn hỏi.
-
Không có gì. Không có gì. Hehe… – Nhỏ vội chối ngay, làm sao có thể cho anh Tuấn
Anh biết được sự thật là nhỏ đang có suy nghĩ không lành mạnh chứ.
- Bắt
đầu từ hôm nay, em tự đi học một mình. Không hiểu bài mới qua hỏi anh. – Tuấn
Anh bèn hạ một đạo thánh chỉ như đá lạnh tạt vào mặt của nhỏ.
- Tại
sao? – Nhỏ dậm chân nhìn Tuấn Anh uất ức hỏi.
-
Không cho em thêm cơ hội nào nữa hết. – Tuấn Anh liền nói thẳng với nhỏ, cậu
quyết tâm không nói ra lời tỏ tình thứ 7, vì vậy không để bị nhỏ lừa nữa. Cách
tốt nhất là tránh xa, nhỏ không có cơ hội tiếp cận, thì không còn mánh mung hay
cơ hội giở trò lừa gạt nữa.
Tùng
Linh thấy Tuấn Anh dứt khoát quá, trong lòng thầm than thở. Nhỏ đành giả bộ
đáng thương nói:
-
Anh không cho em quá giang đến trường, em phải đi bộ đến trường cực lắm.
- Em
là người học võ mà, coi như là một chút rèn luyện đi. Lo đi đánh răng rồi đi học
cho sớm đi.
Bốp…
Nhỏ
nghe như sao quả tạ rơi xuống trúng đầu của nhỏ vậy. Nhỏ rầu rĩ nhìn Tuấn Anh
đóng cửa ban công đi vào nhà. Rõ ràng Tuấn Anh cũng thù dai mà, vẫn còn nhớ cái
vụ bị nhỏ hạ gục hôm thi đấu võ.
Thế
là Tùng Linh bắt đầu kiếp sống của con hủi, bị Tuấn Anh ghẻ lạnh thật sự.
- Trời
ơi, bà quá lo. Đã được 6 lần rồi, thì lo gì không có lần thứ 7 chứ. – Nhỏ
Phương vừa uống nước vừa động viên nhỏ, khi nhỏ kể lại việc mình bị Tuấn Anh bỏ
rơi như thế.
- Phải
đó. Dục tốc bất đạt mà. Bà cứ từ từ đi, dù sao thời hạn 1 tháng vẫn còn đến 2
tuần mà. Lo gì không có cách chứ –Nhỏ Chi cũng lên tiếng bảo.
- Mà
đúng là vui thật, chỉ còn một lần nữa thôi, anh Tuấn Anh sẽ làm bạn trai của
tui. – Nhỏ lại ngồi nhớ đến cái bong bóng trái tim lúc sáng.
-
Tui thì nôn nóng nhìn cái mặt thua cuộc của mấy cô ả kia. – Nhỏ Phương háo hức
bảo – Đến lúc đó, tui sẽ tha hồ mà cười thỏa thích.
-
Làm được rồi hãy nói nhé. – Một tiếng nói bỗng vang lên sau lưng của ba nhỏ.
Ba
nhỏ lập tức quay người lại thì thấy ngay ba con nhền nhện xanh đỏ tím ba màu đủ
cả, lòe loẹt đến chết người ý.
- Tụi
này nhất định sẽ làm được. – Nhỏ Phương đứng lên ưỡn ngực tự tin đáp – Chờ ngày
thua cuộc đi nhé.
- Thắng
được tụi này thì sao hả. – Nhỏ tóc ngắn khoanh tay vênh mặt bảo – Dùng thủ đoạn
bắt buộc anh Tuấn Anh làm bạn trai mình thì có gì hay chứ. Làm bạn trai được
bao lâu? 1 ngày, 2 ngày, 1 tuần, 1 tháng…sau đó thì chia tay. Chia tay thì chia
tay, còn mang tiếng bị đá, chắc chắn sẽ nhục mặt hơn tụi này đánh cá thua nữa.
Lời
nhỏ tóc ngắn nói, đã kích không ngừng khiến Tùng Linh thấy buồn. Đúng là nhỏ chị
bắt buộc Tuấn Anh hứa làm bạn trai của nhỏ, nhưng không có nói đến thời gian.
Nhỏ càng không nghỉ đến việc sẽ chia tay.
Điều
đáng buồn nhất là, Tuấn Anh không hề thích nhỏ, trong mắt Tuấn Anh, nhỏ là con
nhóc phiền phức. Và sự thật đã được chứng minh vào sáng hôm nay.
Thấy
Tùng Linh cúi mặt ngẫm nghĩ, nhỏ tóc quăn biết đã nói trúng thì liền đế thêm
vào:
-
Nhưng mà cũng chưa chắc thắng mà đúng không? Chị Quỳnh Chi xinh đẹp, tài năng của
tụi này không dùng thủ đoạn như ai kia để ép buộc tình yêu đâu. Anh Tuấn Anh có
mắt, nhất định sẽ chọn chị ấy cho mà xem.
- Để
xem đi đã. – Nhỏ Chi hừ mũi cười nhạo bảo – Anh Tuấn Anh cũng không phải loại
ham gái đẹp đâu. Cùng lắm là không ai có được mà thôi.
- Cứ
chờ đi. – Ba nhỏ nguýt dài rồi quay mông bỏ đi.
- Lần
sau tuyệt không đến quán này nữa nhé. – Nhỏ Phương nhìn theo ba cái mông lắc
qua lắc lại không khỏi buồn nôn nói.
-
Đúng đó. Quán này chắc là động bàn tơ rồi. Lần nào cũng gặp cả. – Nhỏ Chi gật gật
đầu.
Cả
ba nói xong thì nhìn nhau phì cười, lại tiếp tục vui vẻ nói chuyện và vạch ra kế
sách.
Thế
nhưng, sáng hôm sau, rộ lên tin đồn là Tuấn Anh và Quỳnh Chi quen nhau.
- Làm
gì có chuyện đó. – Tùng Linh bĩu môi cười nhạt
lườm hai nhỏ bạn khi hai nhỏ thở hổn hển chạy vào thông báo cho nhỏ cái hung
tin như sét đánh cái rầm này.
- Trời ơi trời. Người ta
đồn ầm lên ngoài kia kìa bà. –
Nhỏ Phương tức giận đập tay xuống bàn cái rầm hét lên.
- Thì cũng chỉ là tin
đồn mà thôi. Chắc ba con nhền nhện kia thấy sắp thua nên mới tung tin đồn như
thế mà thôi. –Nhỏ vẫn một mực phủ nhận tin đồn này, bởi vì nhỏ
tin là trong thời gian giao kèo với nhỏ, Tuấn Anh sẽ không đi làm quen với cô
gái nào khác đâu.
Hơn nữa, người ta nói:
“Nhất cự ly, nhì tốc độ”. Về cự ly thì chị Quỳnh Chi làm gì bằng được nhỏ chứ,
còn về tốc độ thì một đứa có sức khỏe cũng trâu bò, cũng được xem như con nhà
võ như nhỏ chẳng lẽ lại thua một cô gái nhìn như cây liễu là Quỳnh Chi hay sao.
Mấy ngày nay, nhỏ tích cực tấn công, thành quả thu về rõ ràng không hề nhỏ, chỉ
còn chút xíu nữa thôi là kết quả mỹ mãn rồi.
Điều đặc biệt là, nhỏ
thấy là Tuấn Anh tuy miệng vẫn càu nhàu, nhưng rõ ràng cũng không phản đối việc
bị nhỏ bắt buộc đánh cá. Theo giác quan thứ 6 vốn có của phụ nữ, nhỏ tin rằng
Tuấn Anh cũng thích nhỏ, dù rằng nhỏ không biết cái phần rung động của Tuấn Anh
với nhỏ là bao nhiêu thôi.
Tuy cả tuần này, Tuấn
Anh tuyên bố đóng băng nhỏ, nhưng nhỏ chỉ xem đó là hành động vùng quẫy trước
khi chết mà thôi. Cá làm sao thoát khỏi lưới, tôn ngộ không làm sao ra khỏi
lòng bàn tay của phật tổ như lai chứ.
Nhỏ hoàn toàn tin vào
điều đó.
- Lúc đầu tui cũng nghĩ
như vậy đó, nhưng mà… hôm bữa, tui thấy…- Nhỏ Chi lưỡng lựu, khó khăn lên tiếng
bảo – Tui thấy anh Tuấn Anh đi chung với chị Quỳnh Chi. Hai người cười nói vui
vẻ lắm. Nhưng mà lúc đó tui không nghĩ giữa hai người họ sẽ…. Xem ra tin đồn là
có thật rồi.
- Tui không tin đâu. –
Mặt nhỏ có chút tái, nhưng nhỏ vẫn nhất quyết không muốn tin vào điều đứa bạn
nói.
- Không tin thì cứ đi
nhìn tận mắt là được rồi. Haha…
Một giọng nói đầy đắc ý
vang lên khiến ba nhỏ giật mình quay lại nhìn.
Nhỏ không nhìn cũng biết
giọng nói đó là của ai.
- Ba con âm hồn không
tan mà, làm gì cứ chạy đến lớp người ta ám hoài vậy trời, – Nhỏ Phương chống nạnh
hất mặt liếc xéo mắng.
- Đi xem mặt kẻ thua
cuộc ra sao chứ đi đâu. – Nhỏ tóc tém hất mặt cười khằn đáp, ánh mắt kênh kiệu
trông đáng ghét vô cùng.
- Có bằng chứng, chứng
minh bọn này thua cuộc rồi à. – Tùng Linh hất mặt nhìn ba nhỏ chảnh chọe kia và
hỏi.
- Yên tâm. Tụi này có
bằng chứng mới đến đây chứ bộ. –
Nhỏ tóc xoăn nhún vai lôi trong túi ra một xấp hình thảy lên bàn của nhỏ.
Tùng Linh liền đưa mắt
nhìn mấy tấm hình. Nhỏ Phương và nhỏ Chi cũng cầm lên xem mấy tấm hình kia. Coi
xong, hai nhỏ nhìn nhau rồi nhìn Tùng Linh ái ngại.
Trong hình đều là Tuấn
Anh và Quỳnh Chi trong nhiều bối cảnh khác nhau. Có hình cả hai cùng đi xe song
song với nhau. Có hình ngồi học chung ở đâu đó, có hình cả hai ở trong quán
nước …
Nói chung là nhìn vào sự
thân mật, sự vui vẻ tươi cười của hai người đó, quả thật là trông rất giống một
cặp tình nhân.
- Thấy rồi chứ. Đã bảo
rồi, kẻ xấu xí thì đời nào anh Tuấn Anh sẽ thích chứ. – Nhỏ tóc ngắn mỉa mai Tùng Linh.
- Chỉ có vậy thôi sao.
Chỉ có vậy thì mình cũng có thể chụp hàng ngàn tấm đấy. Hơn nữa là chụp hình
công khai luôn, chứ không có cái kiểu chụp lén lút thế này đâu. – Nhỏ đâu dễ bị
lung lay bởi mấy tấm hình này, lập tức nói ngay – Hình làm bằng chứng minh hai
người họ quen nhau, phải là hình nắm tay, hôn nhau kia kìa. Mấy bạn có không,
có không, không có thì đừng có chạy đến đây tuyên bố tôi là người thắng cuộc
như thế.
Ba nhỏ kia bị nhỏ hỏi
lại thì nuốt nước bọt im lặng, không dám phản bác điều gì cả.
- Hứ, không thèm nói
chuyện với mấy đứa xấu xí này nữa.
- Xấu mà biết phấn đấu.
Xấu xấu nhưng kết cấu nó hài hoà còn hơn thứ người mặt đẹp mà ngực lép mông teo
chẳng hài hòa gì hết.
- Ê, nói ai ngực lép
mông teo hả? – Ba nhỏ kia tức giận kêu lên.
- Những điều không thể
thay đổi, hãy chấp nhận nó. – Nhỏ Phương mím môi cười bảo.
- Được rồi, không tin
chứ gì. Cứ đợi đi, đến lúc đó đừng có shock quá đấy nhé.
- Đợi thì đợi. Ai sợ ai
chứ.
- Đừng bao giờ cãi nhau
với những đứa ngu. – Nhỏ Chi bèn lên tiếng bảo – Vì chúng sẽ kéo mình xuống ngang bằng trình độ của chúng.
Và...đánh bại mình bằng kinh nghiệm ngu mãn tính của họ.
Nhỏ Chi nói xong, nhỏ
Phương gật gù bảo: “Chuẩn”, thế là ba nhỏ cười phá lên.
Ba nhỏ kia thấy không
thể làm bẽ mặt Tùng Linh được, bèn quay mông bỏ đi.
- Nè, làm ơn đem hình
của mấy bạn về đi nhé. Đúng là rảnh tiền quá, rửa bao nhiêu đây tấm hình mà đều
vô dụng cả.– Nhỏ Phương gôm đống hình trên bàn đưa cho ba
nhỏ đó.
Ba nhỏ quay lại với vẻ
mặt tức giận vì đến đánh người không được còn bị đánh lại, cho nên quyết định
lấy lại danh dự của mình bằng cách tuyên bố một câu xanh rờn.
- Được. Nếu như bạn này
không tin thì 3 giờ chiều nay hãy đến quán cà phê gần công viên đi thì sẽ biết.
Nói xong ba nhỏ kia đắc
ý cười khẩy, thích thú bước đi.
Nhìn ba nhỏ kia đi xong,
nhỏ Phương bèn hỏi:
- Bà tin không?
- Cứ đi thì biết. Chiều
nay đi không. – Nhỏ Chi bèn hỏi.
- Đi. – Tùng Linh quả
quyết.
Chưa bao giờ Tuấn Anh lại thấy vẻ mặt đó của nhỏ.
Đôi
mắt to tròn xoe mở to nhìn cái nắm tay của cậu với Quỳnh Chi, càng khiến đôi mắt
to tròn nhiều hơn. Nhỏ đứng đó nhìn chằm chằm, trong đôi mắt đen tròn, khoảng
cách là 5m, cậu nhìn thấy đôi mắt kéo màn hằn lên vệt đỏ. Một giọt nước mắt rơi
xuống khỏi đôi mắt tròn to của nhỏ.
Không
một lời nói nào, nhanh chóng quệt giọt nước mắt trên mặt, nhỏ khẽ nhoẻn miệng
cười một cái, chẳng biết là cười với ai, cười điều gì. Tuấn Anh chỉ biết, cái
khoảnh khắc nhỏ rơi nước mắt rồi quay lưng bỏ đi, trong lòng cậu thấy bối rối
khó chịu vô cùng.
Tự
nhiên muốn chạy theo nắm tay giữ nhỏ lại, nhưng không hiểu vì sao chân lại đứng
yên như thế. Cuối cùng cậu bất lực nhìn bóng nhỏ rời xa.
Quỳnh
Chi mỉm cười nhìn Tùng Linh rời đi, cô vui vẻ bảo với Tuấn Anh.
-
Mình đi xem phim thôi.
- Ờ…
Tuấn
Anh đáp một cái máy móc, trong lòng bối rối không yên. Cậu thật tình chẳng muốn
đi xem phim, thế nhưng đành miễn cưỡng đi cùng với Quỳnh Chi.
Tuấn
Anh ngồi nhìn màn hình, đó là một bộ phim hoạt hình hài khá vui nhộn, cậu từng
cùng Tùng Linh đi xem phần 1 rồi.
Phần
2 này cũng vui nhộn không thua gì phần 1, thế mà cậu lại chẳng thấy vui tí nào.
Quỳnh Chi bên cạnh cũng chỉ cười khẽ mà thôi, chứ không cười lớn.
Tuấn
Anh bất giác nhớ tới Tùng Linh, cô nhóc chẳng có chút nữ tính nào cả, cứ cười rộ
lên đầy thích thú. Lúc đó, Tuấn Anh chỉ thấy con gái con đứa chẳng có chút
duyên dùng nào cả. Lúc đó, Tùng Linh luyến thắng biện hộ ngay:
-
Anh thật không hiểu gì cả. Tác dụng của phim hài là giúp ta giải trí, sảng
khoái mà cười. Con người thích cười thì cứ cười, thích khóc thì cứ khóc. Cười
càng lớn thì tinh thần càng thoải mái, khóc càng to, nỗi buồn sẽ càng nhỏ lại.
Được cười cứ cười, đau thì cứ khóc, vì sao cứ phải kìm nén. Mình sống cho chính
mình, cứ là mình trước đã, đừng nhìn vào sắc mặt của người khác.