Nói yêu em bảy lần - Chương 9 - Phần 1
Chương 9: Nói yêu em 7 lần
Tùng Linh mặc chiếc váy màu trắng, tóc uốn xoăn
lượn lờ xã sau lưng, nhỏ trang điểm nhẹ, hôm nay nhỏ trông xinh như một công
chúa. Nhỏ ngắm nhìn mình trong gương thật nhiều lần, xoay qua xoay lại, nhỏ
thích bộ dạng này của mình. Nhỏ vui vẻ hớn hở bước chân đi ra khỏi nhà, vừa bước
xuống nhà, nhỏ đã gặp ngay Tuấn Anh, hôm nay Tuấn Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt,
chiếc quần bò màu đen, phối với chiếc áo màu xanh cực kì hợp, trông Tuấn Anh cực
kì đẹp trai, phải gọi là very very handsome.
Nhỏ
thấy Tuấn Anh đứng trước nhà nhỏ trên tay cầm một bó hoa hồng, trong lòng nhỏ
muốn hét lên thật lờn vì vui mừng. Nhìn bó hoa hồng đó mà xem, có đến 11 bông hồng.
11
bông hồng, có rất nhiều ý nghĩa đấy nhé, thế nhưng nhỏ thích nhất cái ý nghĩa:
“Một đời một kiếp yêu em”
Tuấn
Anh nhìn thấy nhỏ bước ra lập tức nhoẻn miệng cười. Trời ạ, nhỏ như bị trúng tiếng
sét giữa trời quang mây đãng, nhỏ tình nguyện chết chìm trong nụ cười như ánh mặt
trời ban mai kia. Tim nhỏ đập liên hồi, người run lên đến bước cũng không vững.
Nhỏ
nhìn thấy Tuấn Anh bước từng bước về phía nhỏ, bó hoa hồng đỏ rực kèm theo những
bông hoa bi trắng xinh đẹp được Tuấn Anh cầm cẩn thận trước ngực, nâng niu cẩn
thận cùng với ánh mắt dịu dàng trìu mến.
Thề
là, trước ánh mắt cùng vẻ mặt đó, nhỏ xuýt chút nữa là chảy nước dãi rồi. Nhỏ
thầm cảm ơn ông trời, ông đã tạo ra một chàng trai đầy sức cuốn hút như thế
trên đời, lại còn đặt ngay cạnh nhỏ nữa chứ.
Nhỏ
hồi hộp văn những ngón tay của mình đứng im chờ Tuấn Anh đi tới.
Một
bước, hai bước…. chỉ còn độ 7 bước chân nữa thôi là Tuấn Anh đã có thể đứng trước
mặt của nhỏ rồi
Nhỏ
âm thầm đếm: Một hai….
Đột
nhiên gương mặt của ba con yêu nhền nhện từ đâu xuất hiện trước mặt nhỏ che tầm
nhìn của nhỏ, ngăn cách nhỏ với Tuấn Anh.
Tùng
Linh tức giận dậm chân trợn mắt nhìn ba con nhền nhện cái kia mắng:
-
Làm gì vậy. Tự nhiên xuất hiện trước mặt tui làm gì?
Nhỏ
nghiêng người nhìn Tuấn Anh, thế nhưng lại bị ba nhỏ kia nghiêng mình chặn lại.
-
Nhìn cái gì? – Nhỏ tóc ngắn che tầm mắt của Tùng Linh, nhướn ày tỏ vẻ đắc ý
nhìn nhỏ hỏi.
-
Không phải tặng bà đâu, đừng có mà ham. – Nhỏ tóc xoăn uốn uốn mấy ngón tay
quanh tóc như để nó xoăn thêm khinh khỉnh cười chế nhạo.
- Đừng
có mà ham hố, người như bà, anh Tuấn Anh sẽ không để ý đâu. – Nhỏ tóc thẳng đưa
tay đẩy nhỏ lùi về sau mấy bước.
-
Quay lại sau lưng nhìn đi, anh Tuấn Anh là đang nhìn ai thì biết. – Nhỏ tóc ngắn
hất đầu về phái sau lưng Tùng Linh.
Nhỏ
loạng choạng sau cú đẩy, sau đó thử quay lại sau lưng mình nhìn. Linh cảm trong
lòng thấy không ổn, quả nhiên sau lưng nhỏ là Quỳnh Chi.
Hôm
nay Quỳnh Chi phải nói là cực kì đẹp, không thẹn cái danh là hoa khôi khối 11.
Một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa quý phái, càng nhìn càng thấy chị ấy là mẫu con
gái tri thức đầy mình, phải nói là rất xứng đôi với anh Tuấn Anh.
Quả
nhiên, ngay sau đó, nhỏ nhìn thấy Tuấn Anh bước ngang qua nhỏ, và ba con nhền nhện
kia, bước thẳng về phía Quỳnh Chi. Quỳnh Chi e thẹn cúi đầu chờ Tuấn Anh đi về
phái mình.
- Thấy
rõ rồi chứ. Cái này gọi là cóc ghẻ mà bày đặt ăn thịt thiên nga đó có biết
không? Đừng mơ mộng hảo huyền nữa.
Cả
ba gương mặt của ba nhỏ nhền nhện kia áp sát vào mặt nhỏ, bắt đầu buông ra những
tiếng cười chế nhạo. Ba cái miệng mở rồi lại khép, khép rồi lại mở, Tùng Linh
có cảm tưởng rằng ai đó đang nện vào đầu của mình. Quay mặt lại thấy Quỳnh Chi
và Tuấn Anh tay trong tay với nhau, vui vẻ bỏ đi. Bó hoa trong aty Tuấn Anh giờ
đã nằm trong tay của Quỳnh Chi.
Nhỏ
cảm tưởng mình vừa rơi xuống một vực thẳm, mà hoàn toàn không rơi thẳng, mà bị
cuồn theo một cơn lốc xoáy từ từ đi xuống vực thẳm. Trên miệng vực thẳm, ba con
nhền nhện nhìn xuống bên dưới cười nắc nẻ. Nhỏ không muốn số phận của mình phải
chìm trong đêm tối như thế, nhỏ nhất định phải vùng lên, không thể suốt đời sống
trong sự chế nhạo kia được. Điều đầu tiên là phải duyệt ba con yêu nhền nhện
này trước đã.
Cho
nên từ trong vực thẳm, nhỏ đã trồi lên, sau đó tung ra mấy cước dẫm bẹp ba con
nhền nhện kia, cuối cùng là dẫm nát bó hoa trong tay Quỳnh Chi, sau đó, nhỏ gọi
là một mình chống mafia, chiến đấu ác liệt chống lại bốn con yêu nhền nhện.
Và
dĩ nhiên, chính nghĩa ắt thắng, nhỏ đã chiến đấu và chiến thắng một cách oanh
liệt, không phụ công mấy năm học võ vất vả, thậm chí trầu vi tróc vảy.
Tuấn
Anh nhìn nhỏ bằng một con mắt vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. Tuấn Anh lao đến nắm
lấy tay nhỏ và nói:
- Bấy
lâu nay anh bị bốn con nhền nhện kia giăng tơ bỏ bùa yêu, khiến anh bị mù mờ, cứ
cho rằng mình yêu con nhền nhện đỏ độc ác kia.
- Vậy
sao! – Nhỏ kêu lên – Em đã cứu anh thoát khỏi bọn họ rồi, bây giờ anh có thể đi
rồi đó. Em về nhà trước đây. – Nhỏ ảo nảo định quay lưng vào nhà.
- Em
không phải là muốn làm bạn gái anh hay sao? – Tuấn Anh thấy nhỏ định bỏ vào
nhà, nên buồn bã hỏi.
- Chẳng
phải anh bắt em phải làm sao khiến anh nói yêu em 7 lần, anh mới chấp nhận để
em làm bạn gái anh hay sao? – Nhỏ quay lưng nhìn Tuấn Anh buồn bã nói – Em còn
chưa biết làm thế nào để anh chịu nói anh yêu em đây.
- Từ
lâu anh đã thích em rồi, đừng nói là nói yêu em 7 lần, mà mỗi ngày anh đều muốn
nói yêu em 7 lần. – Tuấn Anh liền nắm tay nhỏ vui vẻ nói ra những lời….mắc ói.
Nhỏ
công nhận mình không thuộc típ người lãng mạn, cho nên nghe mấy lời này, tự
nhiên nhỏ nổi gai óc cùng mình. Nuốt nước bọt còn thấy lạnh thấu xương.
- Vậy
anh hãy tỏ tình với em 7 lần đi…Nhưng không được trùng nhau đấy nhé
-
Anh yêu em.
-
Anh nhớ em.
-
Anh cần em.
-
Anh muốn có em.
-
Anh thích em.
…………
- Em
đồng ý.
Mấy
lời nói tựa như mật ngọt rót vào tim, Tùng Linh vui sướng ngất ngây, vậy là cuối
cùng, nhỏ đã có thể thực hiện mong ước rồi, nhỏ nghĩ thường là sau mấy lời tỏ
tình, là một màn trao nhau nụ hôn đầu đầy lãng mệnh. Cho nên nhỏ nhắm mắt chu
môi chờ đợi…
Bộp…
Tiếng
rớt bi thảm vang lên, kéo theo thân hình của nhỏ nằm dài xuống đất, đầu mẻ,
trán sưng.
Tùng
Linh mở mắt, nhỏ mới biết hóa ra từ nãy giờ, nhỏ đang mơ. Giờ trở lại hiện thực,
nhỏ vẫn chưa là bạn gái của Tuấn Anh, sự thật quá phũ phàng. Tùng Linh bi phẫn
hét lên.
- Trời
ơi, mãi mới dụ được 7 lần nói yêu, vì sao chỉ là giấc mơ hả trời.
Sau
tiếng hét long trời lở đất của nhỏ, là tiếng sư tử gầm theo:
-
Sáng sớm phát điên gì vậy hả?
Tùng
Linh lập tức tắt đài ngay, ông trời có đáng sợ cũng không đáng sợ bằng mẹ nhỏ.
Người
nhà kế bên, nghe tiếng rống của nhỏ, bỗng ớn lạnh cả da gà.
Tuấn Anh lắc đầu, cảm thấy chịu thua cái cô ngốc
nhà kế bên luôn. Rõ ràng mấy ngày trước còn thầm oán trách cậu, mắng thầm luôn
miệng, thế mà bây giờ tự nhiên nói là thích.
Tuấn
Anh cũng biết, bộ dạng của mình, được xem như là một hot boy, được nhiều con
gái thích. Thế nhưng cậu không nghĩ cái vẻ ngoài của mình lại thu hút con nhóc
ngố kia. Tùng Linh trông không giống mấy cô gái thích vẻ bề ngoài, nếu không
thì trước đây không bao giờ ca thán khi được cậu dạy học. Biết bao nhiêu cô
nhóc mong cậu dạy học còn không được nữa là. Cho nên, Tuấn Anh có thể khẳng định
nguyên nhân khiến cô nhóc nói thích cậu không bởi vẻ bề ngoài hay trí tuệ của cậu.
Nhưng
Tuấn Anh cũng cảm thấy thú vị, cậu khẽ bật cười đưa tay kéo rèm đón ánh nắng buổi
sáng trước khi đi học.
Tuấn
Anh thật muốn biết ngày hôm nay chuyện gì sẽ đón chào mình đây, bởi vì với cái
đầu thông manh của Tùng Linh, nhất định sẽ nghĩ ra nhiều trò tinh quái, cũng giống
như để cậu chấp nhận lời tỏ tình của nhỏ, mà nhỏ không ngại suốt dọc đường nói
“Em yêu enh, em thích anh” với cậu.
Quả
nhiên, tấm màn vừa mở ra, gương mặt ở bên kia đã hiện ra, tươi cười quẫy tay
chào cậu, còn hét lớn tiếng:
-
Anh! Ngày mới vui vẻ.
-
Không vui. – Tuấn Anh đưa mắt sang đối diện nhìn Tùng Linh, thấy hơi buồn cười
trước bộ dạng mới thức dậy của nhỏ, nhất là bộ đồ ngủ hình phim hoạt hình của
nhỏ trông đến là buồn cuồi. Nhưng vẫn nín nhịn không cười, giả vờ như lườm nhỏ
một cái rồi bảo - Sáng sớm bị em dọa ma rồi, đầu xù tóc rối, mắt ghèn không, miệng
còn chảy nước dãi. Nhìn em kiểu này hoài, anh chắc chắn sẽ bị bội thực thức ăn
cho xem.
Tùng
Linh nghe Tuấn Anh chê mình, nhỏ đỏ mặt, đưa tay vuốt vuốt lại cái đầu tóc như ổ
quạ của mình, gương mặt tươi tắng liền xịu xuống rồi bảo:
-
Người ta vừa thức dậy đã đứng đây chờ anh, chỉ để chào và chúc anh ngày mới vui
vẻ thôi mà.
Nhưng
chỉ mấy giây buồn thôi, mặt nhỏ lại hớn hở cười nói:
- Giờ
em đi đánh răng rửa mặt đây. Anh, hẹn lát nữa gặp mặt.
Nói
xong, nhỏ nhanh nhẹn quay người đi đánh răng rửa mặt. Tuấn Anh cười nhẹ nhìn bộ
dạng loi choi của nhỏ, tuy cảm giác bó tay trước một đứa con gái chẳng khác gì
con trai này, thế nhưng cái kiểu không màu mè, làm bộ làm tịch như nhỏ lại khiến
cậu thích hơn cái bộ dạng giả vờ hiền lành thục nữ của mấy cô gái tiếp cận cậu.
Con
gái thời nay táo bạo theo đuổi con trai, Tuấn Anh cũng biết điều này chứ. Nhưng
cái cách theo đuổi con trai như Tùng Linh, Tuấn Anh là lần đầu tiên thấy.
Như thường lệ,
Tuấn Anh lại cho nhỏ quá giang đến trường. Nhưng trên đường đi, Tuấn Anh lại thấy
nhỏ im hơi lặng tiếng một cách khác lạ. Từ trước đến giờ, cái miệng của nhỏ,
chưa bao giờ ngừng hoạt động quá 5 phút.
Tuấn Anh thấy
hơi lạ, hắng giọng lên tiếng hỏi:
- Em bệnh à?
- Em đâu có bệnh
gì đâu. – Nhỏ lắc đầu mặc dù Tuấn Anh không nhìn thấy.
- Sao hôm nay tự
nhiên im lặng thế?
- Em đang bị mất
mặt. – Nhỏ sầu não nói.
- Mặt em trên đầu
em chứ có bị mất đi đằng nào đâu. – Tuấn Anh phì cười, nhớ lại cái vụ mình trêu
nhỏ, biết nhỏ nói vụ mất mặt này chứ không phải vụ nào hết, bởi vì mới sáng sớm,
vừa ra khỏi nhà thôi mà, làm gì để bị mất mặt chứ. Cho nên trả lời nhỏ bằng một
câu hóm hỉnh.
- Anh thì biết
gì, con gái thường có nhiều bộ mặt, anh không biết à. Em bị mất hết một cái rồi.
Tại anh hết đó. – Nhỏ lên tiếng trách cứ Tuấn Anh.
- Sao lại trách
anh. – Tuấn Anh buồn cười hỏi lại.
- Sao anh có thể
tự nhiên chê con gái nhà người ta một cách thẳng thừng như vậy chứ. Chẳng phải
em đã nói anh rồi sao. Chê người cũng nên có văn hóa. Không thể cứ chê như thẳng
thắng đập vào mặt người ta như thế được, chê phải có kỹ thuật chê chứ.
- Ý em là, anh
không nên chê em như hồi sáng. vậy giờ anh sửa lại nhé. – Tuấn Anh cười hắng giọng
mắt đầu chê có văn hóa hơn – À, uhm... tóc em rối hơn tổ quả một chút thôi, cục
ghèn trên mắt em nhỏ hơn cục sỏi một chút, cái vệt chảy từ trong miệng em xuống,
thật ra không phải là ke đâu. Anh sửa như vậy được chưa.
- Hứ, không thèm
nói với anh, đợi đến khi em chính thức trở thành bạn gái anh, sẽ từ sửa cái miệng
xấu xa của anh.
- Em nghĩ, em sẽ
làm anh tỏ tình được với em à. – Tuấn Anh vừa chạy xe vừa hỏi.
- 1 tuần có 7
ngày, 1 ngày có 24 giờ, 1 giờ có 60 phút, 1 phút có 60 giây. Không ngày giờ nào
em không nhớ anh, không giây phút nào em không nghĩ về anh. Tâm hồn và trái tim
em đã ngập tràn hình bóng anh. Hehe.Giờ thì là em tỏ tình với anh trước. – Tùng
Linh cười nói ra mấy lời tỏ tình sến chịu không nổi mà nhỏ Phương chép cho nhỏ.
Tuấn Anh nghe
xong, không khỏi rùng mình một cái.
- Đơi đến khi em trở thành bạn gái anh đi rồi hãy nói. – Tuấn
Anh xua tay bảo.
- Được. Anh chờ
đi. Sẽ có ngày em nắm lấy trái tim anh trong tầm tay, bắt nó phải đập vì em. –
Nhỏ ưỡn ngực tự tin, tay giơ ra, mấy ngón tay khẽ co lại, làm động tác giữ chặt
trái tim trong lòng bàn tay mình.
Sau đó nhỏ hất mặt
bảo:
- Em về nhà nghĩ
cách chinh phục anh đây.
Nói xong nhỏ te
rẹt đi về nhà.
Tuấn Anh nhìn nhỏ
nhún nhảy đi ra về, cũng không khỏi bật cười. Cậu cười khẩy một cái rồi bảo:
- Chinh phục
mình, con nhóc này đúng là thích mơ mộng.
Nhưng có một điều
Tuấn Anh phải công nhận là: Bắt đầu từ ngày cậu gặp Tùng Linh, cuộc sống lẻ loi
một mình của cậu đã thay đổi rất nhiều.
Vốn vì hoàn cảnh
gia đình, cho nên đành đến đây ở nhờ và đi học. Vẫn nghĩ hàng ngày phải tự mình
lo cho bản thân, nấu cơm, giặc quần áo, dọn dẹp nhà cửa. Lại chỉ có một mình sống
trong căn nhà, cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Thế nhưng, Tùng
Linh lại như cơn lốc xoáy nhỏ cuốn quanh cậu, bám lấy cậu. Bắt cậu dạy học,
hàng ngày than thở, bày hết trò này đến trò kia để trốn học. Lại không ngừng lải
nhải bên tai cậu mỗi khi đèo nhỏ đi học.
Hàng ngày, cậu
phải bận rộn đối phó với cô nhóc phiền phức này, không còn tâm trí để ý đến bản
thân chỉ sống một mình. Không còn tâm trí trống rỗng để cảm nhận sự cô đơn.
Cậu còn được ba
mẹ nhỏ đối xử tốt, nấu đồ ăn sáng. Để dành cơm trưa, nấu cơm tối. Bữa cơm hôm
này cũng đầy hương vị gia đình, khiến cậu không thấy buồn tủi nữa.
Nhưng mà, Tùng
Linh nói thích cậu, không khiến cậu giật mình, lại còn dùng vẻ đầy quyết tâm
như thế. Tuấn Anh đột nhiên cảm thấy cô nhóc này đang bắt đầu giở trò gì đấy.
Tuấn Anh khẽ cười,
cậu cảm thấy rất thú vị. Cậu thật tò mò, không biết cô nhóc này sẽ giở trò gì để
ép cậu nói ra lời tỏ tình đây.
Tuấn Anh còn
đang làm bài tập thì nhà bên cạnh đã gào to sang:
- Có cơm rồi,
anh Tuấn Anh, anh mau qua ăn đi.
Tuấn Anh quay đầu
nhìn ra cửa, đã thấy Tùng Linh tươi cười quẩy tay nhìn mình. Nhỏ chập hai tay
lại tạo thành một trái tim, làm một động tác từ ngực
trái rồi hất tay về phái Tuấn Anh, giống như đang nói “Trái tim em đã trao cho
anh”.
Tuấn
Anh bĩu môi, cậu làm động tác như mắc ói nhìn nhỏ rồi quay đi.
- Đi
đường này cho nhanh. – Tùng Linh khẽ chỉ tay vào tấm ván đang dựng đứng dựa bên
tường, công cụ giúp nhỏ trốn nhà đi chơi. Sau đó, Tùng Linh cầm một chùm chìa
khóa lắc lắc vài cái trước mặt Tuấn Anh mỉm cười gian xảo.
Tuấn
Anh nhìn kỹ thì nhận ra đó là chìa khóa nhà của mình. Cậu trợn mắt nhìn Tùng
Linh, cái đầu thông minh lập tức hiểu ra ngay chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra nhỏ
đã lấy chìa khóa nhà cậu và khóa cửa lại, nhốt cậu ở trong nhà.
-
Mau nói: “Anh yêu em” đi, em giúp anh ra ngoài. – Tùng Linh ung dung cười khoái
chí nhìn Tuấn Anh ra điều kiện.
- Nếu
em không trả chìa khóa, anh gọi điện thoại méc ba mẹ em. – Tuấn Anh không cam
tâm bị nhỏ uy hiếp bèn lên tiếng uy hiếp lại.
- Cứ
tự nhiên. Có điều, điện thoại bàn nhà em đã bị rút dây. Còn điện thoại di động…của
anh thì… đang ở đây.
Nhỏ
lém lỉnh mò tay vào túi, lần nữa lắc tay khoe mẽ cái điện thoại của Tuấn Anh bị
nhỏ âm thầm trôm chỉa.
Âm
mưu quá âm mưu. Thủ đoạn quá thủ đoạn. Tuấn Anh vẫn biết cô nhóc này trong đầu
chứa nhiều trò tinh quái, nhưng không ngờ lại tinh quái đến thế. Cậu cũng không
ngờ, ngay lời tuyên bố, nhỏ đã nhanh chóng thực hiện thủ đoạn ép yêu của nhỏ.
-
Anh la lớn cho ba mẹ em hay. – Tuấn Anh hơi cáu tiết nói.
- Em
sợ quá. Em sợ quá. – Tùng Linh giả đò đưa tay ôm lấy ngực, giống như người sợ
hãi – Bây giờ anh có qua không? Mau nói 3 chữ: “Anh yêu em” đi. Em sẽ đem ván để anh đi qua. Còn nếu không
thì em đi xuống dưới nhà ăn cơm đấy nhé.
Tuấn
Anh lưỡng lự không chịu nói. Tùng Linh nhún vai ép buộc:
- Em
đếm đến 3 nhé, anh không lên tiếng nói thì em đi thật đó. Em sẽ giúp anh nói với
ba mẹ là anh sẽ đi với bạn nên không ăn cơm. Nhưng mà em nhớ là, nhà chú không
có mì gói thì phải.
Rồi
không để mất nhiều thời giờ nữa, nhỏ lập tức đếm.
-
1…2…3…
Tuấn
Anh vẫn không chịu nói:
- Tối
nay anh chịu khó uống nước cầm hơi nhé. – Tùng Linh quay người cười gian bảo.
Tùng
Linh vừa quay người, bước một bước. Tuấn Anh đã lùi lại trong nhà mấy bước, sau
đó lấy đà đạp lên thành ban công búng người một cái đã nhảy qua ban công nhà của
Tùng Linh. Khoảng cách ban công hai nhà khá gần nhau, nhảy qua chỉ là chuyện nhỏ
đối với người học võ và quen vận động thể thao như Tuấn Anh.
Tùng
Linh quay người bước đi, vẫn không thấy Tuấn Anh lên tiếng. Nhỏ có phần thất vọng,
vậy là không thể dùng cách này ép buộc Tuấn Anh được rồi.
Nhỏ
thở dài, quyết định quay lại ném chìa khóa trả cho Tuấn Anh để cậu mở cửa nhà
đi qua nhà nhỏ. Cho nên nhỏ bất ngờ quay lại.
Cũng
là lúc nhỏ chứng kiến cảnh phi thân của Tuấn Anh, nói thiệt thì, dù lang can
hai nhà cũng khá gần nhau, nhưng nhỏ chưa bao giờ dám phi thân qua. Nhỏ kinh ngạc
đứng bất động, không kịp tránh khi Tuấn Anh nhảy sang. Kết qua là, Tuấn Anh bị
nhỏ chắn đường nhảy.
Sau
đó là, nhỏ thấy mình ngã ngửa cái rầm đầy đau điếng khi Tuấn Anh vướng vào nhà
và cũng ngã theo. Cậu đè lên người nhỏ. Nhưng điều đáng nói là, miệng của hai đứa đang dán vào
nhau.
Tùng
Linh bị ngã đập đầu đau đến chảy nước mắt luôn, nhưng cái đau lập tức bị dẹp bỏ
bởi vì cả người nhỏ bị một luồn điện xẹt qua người, khiến khắp người tê dại.
Nhỏ nhanh chóng nhận ra
chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt đang đọng nước chợt mở to nhìn thẳng vào mắt
Tuấn Anh cũng đang bất ngờ kinh ngạc vì chuyện vừa xảy ra. Nhỏ sau giây thất
thần kinh ngạc thì chớp chớp mắt nhìn Tuấn Anh. Thề có trời đất, tim nhỏ đang
không ngừng gào thét đập liên hồi đòi lao ra ngoài.
Chỉ cần chút nữa thôi là
nhỏ bảo đảm không thể kiềm chế trái tim đang đập cửa đòi bay ra ngoài thì Tuấn
Anh đã bật dậy, mặt đỏ đến mang tai, khẽ tằng hắng một cái, ấp úng nói hai
chữ:
- Xin lỗi.
Nhỏ đang choáng voáng
đầu óc trước nụ hôn bất ngờ đó, chẳng còn đầu óc đâu mà nghe mấy lời xin lỗi
của Tuấn Anh. Nhỏ vẫn nằm bất động dưới sàn nhà khiến Tuấn Anh ái ngại ngồi
xuống lay nhỏ kêu:
- Này, em không sao chứ?
- Nụ hôn đầu, nụ hôn
đầu… – Miệng nhỏ lẩm bẩm kêu lên.
Tuấn Anh nghe nhỏ kêu
lên như thế thì không khỏi sặc nước miếng của chính mình. Đúng là cú nhảy lần
này quá ư tai hại rồi. Nhưng mà, cậu là không cố ý, càng không nghĩ đến sẽ hôn
nhỏ thế này. Cậu cũng biết con gái hay chú trọng nụ hôn đầu tiên của mình, cho
nên hơi áy náy, kéo tay vực Tùng Linh dậy và bảo:
- Cái đó không tính là
nụ hôn đầu đâu.
- Chứ tính là gì? – Tùng
Linh vẫn còn cảm thấy khắp người tê tê miễn cưỡng ngồi dậy hỏi.
- Ờ thì…- Tuấn Anh không
biết phải giải thích thế nào, cậu cũng đâu có rành về mấy cái vụ hôn hít này,
chỉ là muốn an ủi Tùng Linh mà thôi, cho nên đành đánh trống lãng – Xuống ăn
cơm đi kẻo cô chú đợi lâu, lát nữa anh giải thích cho em hay.
Nhưng Tùng Linh đâu phải
con ngốc, nhỏ không được gọi là thông minh, nhưng cũng được xem là kẻ thông
manh. Làm gì bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này được, cho nên nhóc dùng sức hít thở
làm như đang khóc thút thít:
- Người ta vẫn ước mơ sẽ
trao nụ hôn đầu cho người con trai mình yêu.
Tuấn Anh thấy nhỏ muốn
khóc càng hoảng hốt, cậu bắt đầu thấy hối hận vì sao lại không chờ nhỏ đi hẳn
rồi hãy nhảy qua, để bây giờ thì…Tuấn Anh nhăn mặt gãi đầu rối trí, bảo cậu đối
phó với mấy bài toán hóc búa, cậu sẽ vui vẻ giải ngay lập tức, nhưng bảo cậu
đối phó với con gái khóc thì phải nói là kinh nghiệm chẳng có. Cho nên bất đắc
dĩ nói:
- Chẳng phải người em
thích là anh hay sao?
- Nhưng mà, anh còn chưa
chấp nhận em làm bạn gái anh anh mà. Nếu lỡ như em không thể khiến anh nói yêu
em 7 lần thì chẳng phải em không còn cơ hội hay sao. Nếu đã không còn cơ hội
thì em đành từ bỏ. Sau này biết đâu em sẽ quen một người khác, và sau đó, em và
bạn ấy sẽ trao cho nhau nụ hôn đầu. Nếu sau này bạn ấy hỏi em, anh bảo em phải
trả lời thế nào.
Tùng Linh lập tức tỏ ra
ấm ức nói một hơi khiến Tuấn Anh tái cả mặt, hơn nữa mắt của nhỏ cũng tỏ ra
muốn khóc. Cậu hốt hoảng nói:
- Vậy giờ em thấy thế
nào?
- Ít ra, anh cũng nên
cho em tí hy vọng để không đau lòng vì mất nụ hôn đầu nữa. – Nhỏ chỉ chờ cơ hội
thế này thôi, liền lập tức nói ngay.
- Cho em tý hy vọng?
Nhưng phải làm cách nào mới đúng. – Tuấn Anh nhăn mặt nhìn nhỏ hỏi.
- Thì ít ra anh cũng cho
em một lời tỏ tình để em còn có chút hy vọng và không tuyệt vọng vì bị mất nụ
hôn đầu.– Tùng Linh bèn giải thích.
Tuấn Anh lưỡng lựu không
chịu nói, nhỏ bèn nói:
- Bỏ đi, em không ép
buộc anh đâu. Em xem như nụ hôn đầu mình đã trao cho chó cưng của mình vậy.
Nhưng thề có trời đất
chứng giám, con chó Kitty thân yêu của mẹ nhỏ, có cho tiền nhỏ cũng không thèm
hôn nó chú nào hết.
Nhỏ vùng vằn định bỏ đi
xuống lầu dưới ăn cơm, bỏ lại Tuấn Anh ở lại không quan tâm đến.
- Anh yêu em.
Tuấn Anh ở phía sau nhỏ
đột nhiên thốt ra ba tiếng, tuy âm thanh đầy sự ngượng ép, ngại ngùng và rất
yếu, gần như không nghe thấy. Thế nhưng lỗ tai nhỏ rất thính, lập tức nghe và
định hình ra rõ ràng ba chữ đó là “Anh yêu em”.
Nhỏ đứng lại, miệng mỉm
cười khoái trá, thật sự muốn nhảy lên làm động tác chiến thắng, nhưng nhỏ cố
kiềm nén niềm vui giả vờ không nghe thấy, quay đầu lại hỏi Tuấn Anh:
- Hả, anh vừa nói gì
vậy.
Tuấn Anh mím môi không
chịu nói ra mấy cái lời xấu hổ đó. Tùng Linh xụ mặt, bĩu môi nói:
- Không nói thì thôi.

