Nói yêu em bảy lần - Chương 6 - Phần 1
Chương 6: Cảm xúc yêu
Đang ngồi học bài với Tuấn Anh, Tùng Linh bỗng
ngây người nhìn Tuấn Anh. Tùng Linh cũng không rõ vì sao nhỏ lại nhìn Tuấn Anh
nữa, nhỏ cảm thấy hình như mình thích cái vẻ chăm chú giải bài của Tuấn Anh.
Cái hình ảnh “ Anh hùng dẹp lọan cứu mỹ nhân” hôm qua thật sự là quá thu hút
người ta mà. Đánh cho bọn kia tơi bời hoa lá luôn.
“
Ánh mắt bạn luôn hướng về người ấy”
Câu
nói của nhỏ Phương lúc sáng tự nhiên bay đến đập vào đầu nhỏ khiến Tùng Linh
phát hoảng. Nhỏ đang làm gì vậy, đúng là bị ma ám rồi. Tự nhiên đang học bài lại
đi nhìn Tuấn Anh như thế. Tùng Linh tự lấy tay đấm vào đầu mình. Hành động của
nhỏ khiến Tuấn Anh ngẩng đầu nhìn giễu giọng nói:
- Em
có cần thuốc không? Hay đưa em trở lại bệnh viện nha.
Nghe
thôi cũng biết Tuấn Anh nói đểu mình rồi, Tùng Linh tức điên, chửi thầm trong bụng:
“Có là chó con mới yêu cái tên này”.
Tùng
Linh không thèm cãi với Tuấn Anh, nhỏ hậm hực ngồi làm bài, dùng hết mấy mươi
phần trăm căm ghét Tuấn Anh vào làm bài…cuối cùng nhỏ cũng đã hoàn thành bài tập
rất nhanh.
Tuấn
Anh gật đầu hài lòng vì bài giải của nhỏ, cậu nhìn Tùng Linh khẽ cười nói:
- Mầy
ngày nay em rất có cố gắng. Cứ như vậy mà cố gắng nha. Anh cũng không bắt em suốt
ngày ngồi học nữa. Anh sẽ nói với ba mẹ em. Từ hôm nay em lại được tự do rồi.
Tuấn
Anh cười nói với nhỏ thật tươi, Tùng Linh nghe được mình đã được tự do thì vui
mừng vô cùng, nhỏ nhảy lên tưng tửng như người điên. Từ hôm nay nhỏ đã có thể bắt
đầu lại cuộc sống ăn chơi, ngủ nghĩ như ngày xưa. Đúng thật là một cảm giác cực
Yomost.
Và
niềm vui của nhỏ thật sự bắt đầu với cái gật đầu của ba mẹ, nào là tiền, điện
thoại, máy tính…đều như cũ:
- Cô
nghe nói con cũng sắp thi rồi đúng không? Thôi con tập trung thi đi, con bé
Linh này làm phiền con như thế là đủ rồi, cô sẽ cho nó tiếp tục đi học thêm để
nắm bài với người ta. – Mẹ nhỏ nhẹ nhàng nhìn Tuấn Anh nói, bà rất hài lòng với
việc dạy kèm của Tuấn Anh với nhỏ, đồ ăn ngon luôn được để trước mặt Tuấn Anh –
Thỉnh thoảng con rảnh rỗi giúp cô kèm em là được rồi.
- Dạ,
đợi thi xong, con rảnh sẽ giúp em ấy học ạ.
Tùng
Linh nghe đáp mới biết, hóa ra cái tên này chẳng phải tốt bụng thả tự do cho nhỏ,
mà là vì hắn bận. Thật là uổng công nhỏ vừa phí phạm lòng biết ơn. Nhưng dẫu
sao thì nhỏ vẫn……cầu cho hắn bận suốt đời, đừng có thời gian rảnh nữa. Vậy thì
nhỏ tha hồ mà đi chơi…
Nhưng…..
Khi Tùng
Linh nghĩ là nhỏ được tự do thì đáng lí vui sướng, nhỏ lại cảm thấy hụt hẫng.
Mà hụt hẫng vì cái gì, bản thân nhỏ không rõ nữa.
Ví dụ
như, khi ngồi học bài, chẳng có ai ngồi bên cạnh gõ đầu nhỏ nữa cả. Nếu như làm
bài không được, chẳng ai ngồi hướng dẫn cho nhỏ đến tận chân răng, xuyên mấy chục
lớp vào bộ não hóa thạch của nhỏ hết.
Vì dụ
như thỉnh thoảng nhìn ai đó nghiêm túc làm bài cũng là một sự thú vị, nhất là
người đó lại là một anh chàng đẹp trai.
Ví dụ
như….Tùng Linh bỗng giật mình khi thấy rằng, dường như nhỏ thấy nhớ khoảnh khắc
cùng Tuấn Anh ngồi học bài.
Mỗi
khi nhỏ chán học, ngồi than ngắn thở dài thì Tuấn Anh bèn kể cho nhỏ nghe một
câu chuyện cười, ví dụ như
“Giờ
ngoại ngữ lớp tí có thầy giáo đến dự giờ.Cô giáo đang viết thì phấn bị gãy nên
cúi xuống nhặt. Sau đó cô quay xuống lớp hỏi:
-Em
nào dịch được câu này?
Tí
liền đứng lên nói dõng dạc:
-Giá
mà cái váy ngắn 1 tí thì ngon.
Cô
giáo:
-Hả?
Em ra ngoài ngay cho tôi
Tí hậm
hực nhìn thầy dự giờ:
-Không
biết thì đừng có nhắc.”
Tùng
Linh nhớ câu chuyện cười này mà ngồi cười sặc sụa, Tuấn Anh đúng thật là, không
kể thì thôi, mà hễ kể thì làm nhỏ cười ra nước mắt.
Tùng
Linh bỗng thở dài, bài tập làm xong rồi, đi chơi, nghe nhạc tự nhiên thấy không
còn hứng thú nữa. Nói chung là ngoại trừ giờ ăn cơm ra, hay giờ đi học buổi
sáng, nhỏ chẳng hề gặp Tuấn Anh lần nào nữa.
- Ít
khi chán, nhưng chán thì gián chẳng buồn đập. – Nhỏ đúng là chán đến mức này rồi.
Tùng
Linh đành gọi điện thoại rủ hai nhỏ bạn của mình đi chơi cho đỡ chán thì hai nhỏ
lại từ chối vì bận. Cắn bút mãi, Tùng Linh quyết định gọi cho Diệp Hân, dù gì
cũng chỉ có mỗi con nhỏ này là bạn tốt nữa mà thôi.
Diệp
Hân cũng đang rỗi rãi nên lập tức nhận lời của Tùng Linh. Cả hai hẹn nhau ra một
quán kem thoáng mát.
Ngồi
nói chuyện bông đùa một chút, Diệp Hân bèn hỏi một câu trêu Tùng Linh:
-
Nè, không phải nghe nói bà được tự do rồi hay sao, sao vẻ mặt bà vẫn cứ như đưa
đám thế kia.
- Diệp
Hân! Tui hỏi bà, nếu Lập Khiêm không dạy bà học nữa. Bà thấy vui mừng hay buồn
chán.
Diệp
Hân nghe Tùng Linh hỏi thì đảo mắt một vòng cười trêu bảo:
- Tất
nhiên là vui mừng rồi, sao lại buồn chán.
- Vậy
sao. – Tùng Linh bỗng thở dài, bởi vì sao nhỏ chẳng có chút gì vui mừng hết như
vậy chứ.
Diệp
Hân là người từng trải, ít nhất thì cũng trước Tùng Linh một chút, nhỏ đáo để
nhìn Tùng Linh cười gian bảo:
- Trừ
khi là….yêu.
- Hả…–
Tùng Linh giật mình như bị bắt quả tang, nhỏ nhìn Diệp Hân chớp chớp mắt.
- Thật
ra, dấu hiệu đó chính là yêu đó. Nếu bà không tin có thể thử xem, bước đầu tiên
để biết mình đã yêu là bắt đầu thấy nhớ.
Hình
như là….Tùng Linh cũng không biết rõ điều đó cho lắm.
- Được
rồi, từ từ kiểm tra, từ từ khảo chứng, đừng lo nghĩ nhiều quá mà mau già. Tui kể
bà một câu chuyện cười cho vui vẻ nhé
Một
con thỏ đang chạy trong rừng thì gặp chó sói đang hút heroin, thỏ liền nói:
“Anh
sói ơi, hãy bỏ hết chất độc hại chết người đó đi và hãy theo tôi, đi khắp khu rừng
sẽ có nhiều cảnh đẹp và đáng yêu lắm”.
Sói
nghe lời và chạy theo thỏ. Đang chạy thì cả hai gặp cáo đang hút thuốc phiện,
thỏ cũng thuyết phục cáo và cáo chạy theo thỏ và sói. Đang đi gặp cọp đang đang
hút cocain, thỏ liền nói:
“
Anh cọp ơi, hãy bỏ những thứ chết người ấy đi...”
Bỗng
cọp tức giận gầm lên: “MẸ MÀY CÁI CON THỎ
KIA, LẦN NÀO MÀY SAY THUỐC LẮC CŨNG RỦ TA CHẠY KHẮP RỪNG”
Tùng
Linh khẽ cười nhưng không tươi cho lắm, bởi vì nhỏ thật sự bối rối trước cảm
xúc lạ trong lòng mình.
-
Haiz, thôi được rồi. Bà mời tui mà cái mặt cứ ủ ru như thế coi sao được. – Diệp
Hân chép miệng than.
-
Gì, chầu này bà mời tui mới đúng, lần trước bà còn thiếu tui một chầu nha. Chẳng
phải bà nói mời tui hay sao. – Tùng Linh liền không tha, cái con nhỏ bạn lợi dụng
thời cơ trục lời này.
-
Tui hỏi bà nha, khi bà ra đường, bà thấy một anh chàng cực kì đẹp trai, anh ta
bảo bà cùng một con cầm thú thi thố, nếu bà thắng, anh ta sẽ chấp nhận yêu bà.
Vậy thì nếu cho bà chạy đua với một loài cầm thú trong một cuộc thi giành trai
đẹp, bà chạy thắng hay thua.
- Bà
khinh thường tui đó hả? Tất nhiên là tui chạy thắng rồi. – Tùng Linh ưỡn ngực
đáp.
-
Haiz, hóa ra bà còn đáng sợ hơn loài cầm thú.
Tùng
Linh nghe vậy thì suýt chút sặc chết, không ngờ bị nhỏ Diệp Hân nói thế. Rõ
ràng là đang mắng xéo nhỏ mà. Nhỏ hừ mũi bảo:
-
Thôi vậy thì tui chấp nhận chịu thua nó vậy.
- Trời,
con người bà không bằng loài cầm thú. – Ai dè Diệp Hân lại nói.
- Bà
vừa vừa phải phải thôi nhé, đừng có mà nhân cô hội chửi xéo tui nha. – Tùng
Linh nhìn Diệp Hân muốn đập cho nhỏ này một cái.
-
Tui đâu chửi bà. – Diệp Hân tỏ vẻ mình vô tội cười nhăn răng nói – Đây là câu đố
mà.
- Được,
vậy tui dù thế nào cũng sẽ chạy huề với nó là xong chứ gì.
- Ồ,
hóa ra bà là loài cầm thú à. – Diệp Hân tiếp tục phán một câu.
Tùng
Linh ngửa mặt lên trời khóc thầm, hoa ra hẹn con nhỏ Diệp Hân này ra là một sai
lầm lớn, nhỏ chẳng những không an ủi được mình mà còn khiến mình tức chết nha.
Tùng Linh đúng là bị Diệp Hân chọc tức chết đi được
mà, cái gì mà: “Cha mẹ là tiền bạc, anh chị em là chỗ dựa, còn bạn bè là cả
hai”, Tùng Linh thấy chẳng đúng một chút nào hết.Có một buổi uống nước mà nhỏ
đã bị mang tiếng là cầm thú rồi, dìm nhỏ thật thảm thương, nhỏ thấy câu này để
nói về bạn bè là đúng hơn: “ Bạn bè là đứa khi mà ta sắp ngã thì nó xô thêm một phát cho
ngã luôn.” Câu này xem ra đúng là hợp với nhỏ vào lúc này ghê. Haiz…..
Tùng
Linh đang chán nản với cảm xúc trong lòng mình.
Yêu
– Chắc chắn là chưa tới
Ghét
– Dường như đã không còn.
Không
yêu không ghét nhưng cũng không giống bình thuờng.
-
Nè, bà thử giải câu này xem. – Diệp Hân gọi Tùng Linh rồi lấy tay nhúng nước vẽ
vẽ xuống dưới mặt kính của cái bàn, vẽ xong nhướn mày hỏi – Câu này nghĩa là
gì: 1' => 4 = 1505.
Tùng
Linh nhìn một cái liền bảo:
-
Thua. Xin lỗi bà, trí tuệ của tui xưa nay đều bằng trái nho.
-
Câu trả lời là 1 phút suy tư bằng 1 năm không ngủ. – Diệp Hân bất đắc dĩ bèn
đáp – Bà cứ nghĩ xem, trước giờ bà có bao giờ trưng ra cái bộ mặt suy tư như
bây giờ đâu. Tui nói thiệt nha, không khéo, bà còn ngồi ngắt bông đếm theo cái
kiểu “Yêu”, “ Không yêu” bây giờ đó. Bà còn không tin tui, ừ thì có thể bà chưa
yêu, nhưng chắc chắn bà có thích anh Tuấn Anh. – Diệp Hân độp thẳng vào mặt nhỏ
mấy lời này, Tùng Linh nghe xong thấy choáng voáng cả lên.
Làm
sao nhỏ lại có thể thích Tuấn Anh cơ chứ. Thật sự mà nói, nhỏ thường xuyên rủa
thầm Tuấn Anh trong lòng, giờ nghĩ lại, nhỏ cũng cảm thấy mình cũng thật độc ác
quá đi. Nhưng nếu nhỏ mà thích Tuấn Anh thì chẳng phải là mấy lời nguyền rủa đó
phủ lên người của nhỏ hay sao. Người ta nói tốt không linh, nhưng cái xấu thì
linh. Cho nên, tuyệt đối phải gạt bỏ cái cảm xúc vừa chớm nở trong lòng mình đi
mới được.
Nhưng
tóm lại, buồn vẫn là buồn. Sầu vẫn sầu ơi là sầu.
-
Hahaha, ngó cái mặt đó mà đòi anh Tuấn Anh để ý sao trời. – Một cái giọng nói
hơi quen vang lên.
- Phải
đó, cái mặt như xôi móc mà bày đặt. – Một giọng cũng hơi quen quen hùa theo.
Diệp
Hân và Tùng Linh lập tức quay đầu nhìn lại, Diệp Hân cau mày hỏi:
- Bà
biết sao?
- Ba
con mắm thua cuộc ở trò chơi nhảy theo máy ở khu trò chơi. Tức thật, dám khinh
khi người khác ra mặt như thế, không dạy mấy con nhỏ xí xọn này một bài học, uổng
công mười năm học võ của tui. – Tùng Linh ngứa ngấy tay chân, khịt mũi định lao
đến chất vấn ba cô bạn kia.
- Bỏ
đi. Hơi đâu mà chấp nhất chứ. Dù sao cái mặt này cũng khối anh chàng theo và đầy
đứa ganh tỵ. Người ta xấu hơn mình thì ganh tỵ một chút, bà chấp nhất làm gì. –
Diệp Hân giữ tay Tùng Linh lại, cố ý nói lớn.
- Ờ,
bà nói đúng hen. Tui cũng thật là lòng dạ hẹp hòi quá – Tùng Linh cũng tung hứng
qua lại ngay, cong môi chế giễu – Thôi thì cứ để người ta nói cho thỏa lòng
ganh tỵ vậy. Haha
- Mắc
cười, ai thèm ganh tỵ với mấy bà chứ. Nhìn lại đi, xem tụi này với hai bà, ai
hơn ai chứ. – Ba cô nàng kia liền đứng dậy bước đến bàn của Diệp Hân và khoanh
tay hất mặt tỏ vẻ kiêu ngạo, bởi vì so với cách ăn mặc hết sức bình thường của
Diệp Hân và Tùng Linh thì ba cô bạn này quá ư là nổi bật. Với đầy đủ phụ kiện
như lắc tay, vòng đeo tay lớn, đeo bông tòn teng, tóc được uốn kỹ…..
- Ồ,
đúng ha. Nhìn các bạn thật là kute quá đi mất, mình ngưỡng mộ quá. – Diệp Hân
reo lên.
Ba
cô bạn này nghe Diệp Hân reo lên khen thì khoái chí, lườm mắt nhìn Diệp Hân một
cái rồi nói:
-
Xem vậy chứ bạn này cũng có mắt nhìn ha. Mà mình thấy bạn cũng quen quen, hình
như gặp ở đâu rồi. – Cô bạn tóc ngắn nhìn Diệp Hân suy nghĩ.
Diệp
Hân khẽ tằng hắng một chút, lấy tay che mặt chút, chuyện mất mặt như thế, nhỏ
thật sự không muốn nhắc đến chút nào.
-
Che cái gì mà che. Bà phải để người ta nhìn thấy mà ganh tỵ chứ. – Tùng Linh
đương nhiên giật tay Diệp Hân ra để giới thiệu với ba cô bạn kia – Nhìn cho kỹ
đi nhé.
- Bạn
là Diệp Hân, bạn gái của Lập Khiêm. – Một cô bạn nhận ra Diệp Hân, trợn mắt
nhin nhỏ đắm đuối.
-
Sao hả, biết rồi chứ gì? Bởi vậy mới nói, cái mặt như xôi móc thì đầu óc cũng
chẳng khá hơn bao nhiêu, bày đặt đi cười người khác. Cười người hóa ra lại cười
mình. – Tùng Linh thừa dịp trả đòn ngay, nhỏ từ xưa giờ, ăn miếng phải trả miếng
mà. Mà còn trả gấp đôi.
- Dù
sao thì người ta với Lập Khiêm cũng là bạn thân từ nhỏ đến lớn, chẳng như ai
kia. Nói thật thì dù sao bạn Hân cũng có mắt thẩm mỹ hơn một số người, gương mặt
cũng xinh hơn ai kia, cho nên dù sao cũng rất xứng đôi với Lập Khiêm.
- Ây
da, được mấy bạn khen, thật là hãnh diện quá đi mất. – Diệp Hân bê tay ôm lấy mặt
nhìn ba người kia cười tươi nói – Mình có bài hát, định phổ nhạc, thôi thì tặng
hai bạn hát chơi nhé – Nói xong, Diệp Hân móc trong túi ra một tờ giấy có ghi
chữ đưa cho ba cô bạn kia. Mấy cô kia liền chúm đầu vào đọc.
“Buồn
buồn ngồi xé năm trăm,
Xé nhầm năm chục buồn ơi là buồn.
Buồn buồn đứng chửi người ta,
Giờ bị người ta đánh buồn ơi là buồn.
Buồn buồn đánh thử bạn chơi,
Bây giờ bạn bỏ buồn ơi là buồn.
Buồn buồn nhà cửa… đốt chơi,
Đốt rồi quên dập… buồn ơi là buồn.
Buồn buồn tự tử chết chơi,
Ai dè không chết, giờ điên điên khùng.
Buồn buồn viết nhảm post chơi.
Ai mà ráng đọc… khùng ơi là khùng!”
Diệp
Hân với Tùng Linh phá ra cười nắc nẻ, cái bài thơ này, nhỏ mới lụm trên mạng xuống
định để dành trêu tụi bạn, không ngờ ba cô nàng này lại là nạn nhân đầu tiên.
- Để
nói cho mấy bạn biết nhé, Diệp Hân khen mấy bạn kute, thật ra với nghĩa thế này
cơ. – Tùng Linh cười lém lỉnh nhìn ba cô bạn kia mà bảo.
*C -
Crazy: điên,khùng.
*U -
Ugly: xấu xí.
*T -
Talkative: nhiều chuyện, lắm mồm.
*E -
Evil: Ác quỷ.
=>
trông bạn như là một con ác quỷ xấu xí nhiều chuyện và khùng điên
- Đã
hiểu chưa hả. – Tùng Linh đắt ý, đập tay với Diệp Hân rồi nói – Từ từ ngồi lại
mà K.U.T.E đi nhé, bye bye.
Nói
xong Tùng Linh và Diệp Hân cùng đứng dậy rời đi, để lại ba cô nàng đang tức
điên cuồng.
Vừa tính tiền xong, cả hai định ra dắt xe đi về
thì bị ba người kia đứng chặn đường nói:
- Đừng
tưởng là bạn gái Lập Khiêm thì ngon rồi, biết đâu sau này bà bị lập Khiêm bỏ
thì sao.
Tùng
Linh và Diệp Hân chẳng thèm tranh chấp với cái bọn dở hơi này, hai nhỏ lấy xe
ra về. Nhưng lại bị chặn đường.
- Bọn
này nói đúng quá, cho nên có kẻ biết thân biết phận của mình mà im lặng bỏ đi
phải không ta. Haha – Ba nhỏ nhìn Diệp Hân cười lớn.
- Một
khi đã ghét thì chỉ muốn dẫm và đạp cho nhẹp lép. Một khi đã khinh thì sẽ lặng
xem như không tồn tại. Ba người có hiểu câu này hay không? – Tùng Linh lừ mắt
nhìn ba con chó điên chạy tới sủa càng
- Ồ,
bà cũng biết nói là “biết đâu sau này” mà, hiện tại thì tui vẫn là bạn gái của
Lập Khiêm. Tóm lại một câu, mấy bạn bít cửa với Lập Khiêm rồi nhé –Diệp Hân
mĩm cười đáp lại.
- Được.
Coi như Lập Khiêm thì tụi này không nói đến nữa, nhưng anh Tuấn Anh thì khác.
Hiện tại anh ấy vẫn chưa có bạn gái, bọn này không tin trên đời này lại có thêm
một kẻ ngốc được trời ban may mắn nữa đâu. – Cô bạn tóc ngắn khoanh tay tỏ vẻ
hách dịch bảo.
- So
sánh thử thì cũng biết mà, tụi mình đẹp hơn cái con nhỏ ngốc này mấy trăm lần,
làm gì anh Tuấn Anh thèm để mắt đến nhỏ mà không để mắt đến tụi mình. – Nhỏ tóc
dài chề môi đáp.
- Đẹp
chỉ để yêu, yêu kiều chỉ để ngắm. Xấu mà đằm thắm là để ngắm suốt đời. Tuy tụi
này không đẹp như ai đó, nhưng ít ra cũng đáng ngắm hơn biết bao nhiêu người rồi.
– Diệp Hân cười khẩy nhìn ba cô bạn kia đáp lại chẳng thua kém.
-
Đúng vậy, sắc đẹp chỉ thu hút được ánh mắt, cá tính mới chinh phục được tâm hồn.
Coi cái kiểu choảnh chọe của ba bà, anh Tuấn Anh mà chọn mới là lạ. – Tùng Linh
đương nhiên cũng không để bản thân im lặng trước đối phương, không công kích lại
thì không phải là nhỏ nữa.
- Cá
tính, bà có cá tính thế nào có thể đặc biệt thu hút được anh Tuấn Anh hả?
- Cá
tính của tôi nhiều lắm, nói ra sợ mấy bà hết hồn thôi. – Tùng Linh vểnh mặt đắc
ý bảo.
-
Nói ra xem….
- À
thì….– Tùng Linh tỏ vẻ đắc ý bảo – Thông minh sắc sảo nè….dễ thương vui tính
nè…..
- Dễ
thương vui tính còn đỡ, cái gì mà thông minh sắc sảo chứ, nghe mà buồn nôn. –
Nhỏ tóc ngắn chề môi tỏ ý khinh.
-
Tui đố bà: Một cây na tra lắm, bị rụng mất trăm lá. Hỏi cây còn bao nhiêu lá
? – Tùng Linh cười hỏi nhỏ tóc ngắn một câu – Bà giải được thì tui chấp nhận
mình là người ngu, còn giải không được thì phải chấp nhận là bà ngu hơn tui à.
Nhỏ
tóc ngắn đanh mặt, nghĩ một lúc thì ngẩng đầu cười nói:
- Dễ
ẹc, tra lắm = trăm lá. Vậy nó ko còn cái lá nào cả. Haha, đầu bà đúng là óc
heo rồi.
- Bạn
sai rồi...Đáp án là na tra lắm = 5 trăm lá. Rụng mất 100 lá. Vậy nó còn 4
trăm lá... – Thì ra mình bà heo, óc bà cũng heo luôn. – Tùng Linh cười
trêu lại, cái bẫy câu đố giăng ra chính là để người ta mắc vào mà.
- Bà
đố tụi này một câu mà tự cho mình là thông minh sắc sảo sao. Có giỏi thì giải
câu đố của tụi này đi – Nhỏ tóc dài lên tiếng.