Nói yêu em bảy lần - Chương 3 - Phần 2
Tùng
Linh không thèm để ý đến thái độ trách móc của Tuấn Anh, nhỏ tiếp tục ngâm nga
câu hát của mình.
-
……thấy em tang tình đang tắm…tắm heo…tắm heo trong chuồng…..
Tuấn
Anh không ngờ câu tiếp theo của nhỏ là như thế, biết mình trách oan nhỏ nên cúi
đầu im lặng, giả vờ không để ý chỉ nói:
-
Làm bài tiếp đi, ở đó mà hát hò hoài.
Sau
đó cậu tiếp tục làm bài của mình. Tùng Linh thấy Tuấn Anh bị mình chọc quê thì
thích chí cười thầm, nhỏ tiếp tục làm bài chờ mẹ nhỏ đem sữa lên.
- Người ta nói, người hát không hát bậy, chỉ có
người nói mới nghỉ bậy. – Tùng Linh vừa ngồi làm bài vừa cố ý nói vu vơ trêu chọc
Tuấn Anh.
-
Chiều chiều ra đứng tay lầu tây…tây lầu tây…..
Tuấn
Anh cũng đành để nhỏ hát nhảm chứ không lên tiếng nữa.
Lát
sau mẹ nhỏ bê một cái mâm có hai ly sữa đã lạnh lên nhìn hai đứa học bài chuyên
chú thì cười vui vẻ nói:
-
Hai đứa nghỉ chút uống ly sữa tươi cho có sức học tiếp nè.
-
Con cám ơn mẹ. – Tùng Linh nhanh nhảu quăng bút xuống bàn với tay lấy cho mình
một ly sữa bưng uống liền một hớp thật ngon miệng sau đó tỏa vẻ sảng khoái kêu
– Ngon quá đi mất. Sữa tươi là ngon số 1.
Tuấn
Anh cũng đón lấy một ly trong tay mẹ Tùng Linh đang định đặt xuống bàn thì mẹ
nhỏ đã giục:
- Sữa
lạnh uống liền nó mới ngon, lát nữa hết lạnh uống không ngon đâu con.
- Phải
đó. Trời nóng thế này uống lạnh là ngon phải biết.
-
Hai đứa uống hết luôn đi, để mẹ sẵn bê xuống cho. Mất công để lại mùi trong
phòng.
- Dạ.
– Nhỏ giả vờ vâng lời nhưng bê ly uống từ từ, nhân lúc che mắt, nhỏ liếc trộm
bên Tuấn Anh chờ đợi.
Tuấn
Anh nể mặt mẹ nhỏ liền bê ly sữa lên uống, mới uống một ngụm, Tuấn Anh đứng bậy
dậy lao ra ban công phun ra ngay lập tức. Mẹ nhỏ cau mày nhìn Tuấn Anh hỏi:
-
Sao vậy con.
Tuấn
Anh lau miệng rồi mới nói:
- Sữa
hình như bị gì, rất khó uống.
-
Không lí nào, cô mới mua hôm qua mà. Date vẫn còn lâu mà. – Mẹ nhỏ ngẫm nghĩ
đáp rồi liếc mắt nhìn Tùng Linh trợn trừng hỏi – Con đã cho gì vào sữa hả?
-
Con chỉ cho tí chanh vào sữa thôi mà. Đâu có khó uống đâu, uống rất ngon mà.
Không tin mẹ uống thử mà xem. – Tùng Linh giả vờ oan khuất đưa ly sữa trong tay
mình cho mẹ uống thử.
Mẹ
nhỏ bèn cầm ly lên uống thử, quả thật sữa lạnh thêm tí chanh uống rất ngon.
Hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
-
Đúng là chỉ có vị chanh mà thôi. – Mẹ nhỏ uống xong thì phán.
- Thấy
chưa? Mẹ chỉ toàn nghĩ xấu cho con gái mẹ mà thôi. – Tùng Linh giả vờ bị oan mếu
máo nói.
- Chắc
tại con không quen uống sữa này, thôi để cô đổi cho con ly khác. – Mẹ nhỏ bèn
ân cần nhìn Tuấn Anh nói.
Đương
nhiên nhỏ không để cho ly sữa kia bị di đời đi bèn nói:
- Uống
sữa cho thêm lát chanh vào rất tốt, nước chanh rất tốt cho sức khỏe, xưa nay
khoa học đã chứng minh như vậy rồi. Người ta có lòng tốt, muốn cho ai đó có
tinh thần hơn, vậy mà bày đặt làm khó dễ.
Nghe
vậy, đổi ly sữa khác thì đúng là phụ lòng người ta quá, cũng thấy mình bày đặt
eo sách quá cho nên Tuấn Anh đành cắn răng cắn lợi nói:
-
Không cần đổi đâu cô, tại lúc đầu thấy sữa có vị lạ nên con mới nói thế, giờ biết
là chanh rồi thì không sao hết. Con uống ly này cũng được rồi.
- Vậy
con uống hết đi cho ngon. Cô đem dẹp luôn – Mẹ nhỏ liền cười nói.
Tuấn
Anh đành miễn cưỡng bê ly sữa chanh lên kê miệng uống. Nhưng lúc này cậu mới
phát hiện ra một sự thật vô cùng tàn khốc, ly sữa này không đơn giản là bỏ
chanh vào. Lúc nãy đưa vào miệng còn đỡ, bây giờ thực sự nuốt vào thì mới biết
nó khủng khiếp thế nào. Nhưng lần này không thể nhả ra được, cho nên Tuấn Anh
đành liều chết uống hết ly sữa rồi đặt lại vào mâm của của mẹ Tùng Linh. Mẹ nhỏ
hài lòng thấy Tuấn Anh uống cạn bèn nói:
-
Hai đứa cứ học bài đi. Cô xuống nấu cơm tiếp, nấu cơm xong cô kêu hai đứa xuống
ăn.
Mẹ
nhỏ nói xong thì ra ngoài, còn khép chặt cửa lại để cho hai người học tốt hơn.
Nhỏ lập tức quay đầu nhìn gương mặt của Tuấn Anh, mĩm cười gian chờ đợi, quả
nhiên gương mặt của Tuấn Anh biến tấu thành nhiều màu sắc, nhưng cậu ráng chịu
đựng. Tùng Linh quyết định làm cho Tuấn Anh tức ói máu mới thôi, bèn nói:
-
Anh đúng là đáng khâm phục thật. vậy mà vẫn có thể uống cạn ly sữa đó.
- Em
bỏ cái gì vào trong đó hả? – Tuấn Anh quay sang nhỏ ghiến răng hỏi.
-
Yên tâm đi. Em không làm chuyện thất đức hại chết người ta đâu, cùng lắm là ly
của anh em có cho thêm vài giọt dấm chua mà thôi. Tất nhiên là ly của em chỉ có
bỏ chanh mà thôi, em nhanh tay chọn trước ly cho mình mà. Để xem xem mấy giọt
ta…1….2….3….4….10, haiz, mình cũng không nhớ rõ nữa. Dạo này đúng là già rồi,
trí nhớ tệ quá đi mất.
Nhỏ
chép chép miệng lắc đầu đập trán nhìn Tuấn Anh mĩm cười. Tuấn Anh nghe xong thì
hoảng hốt, hèn chi nãy giờ cứ cảm thấy ruột gan cồn cào khó chịu, hóa ra do dấm
chứ không phải do chanh. Cậu liền vội vàng đứng bậy dậy.
Tùng
Linh cười khoái chí, còn tõ vẻ tốt bụng bảo:
- Ra
khỏi phòng quẹo trái đi thẳng là tolet đó.
Tuấn
Anh đi rồi thì nhỏ quay viết nằm ra sàn cười ngoặc nghẽo, cảm thấy sảng khoái
vô cùng, trả thù được một vố thật là thỏa lòng chết đi được. Cái tên Tuấn Anh
kia, ngươi cứ từ từ thưởng thức đi nhá
Sau
hơn 10 phút nôn sạch những thứ mình vừa nuốt vào, gương mặt điển trai của Tuấn
Anh trở nên tái nhợt đầy mệt mỏi, Tùng Linh không khỏi liên tưởng đến một rễ
cây bị mất nước trở nên sơ xác đến tội nghiệp. Nhỏ cứ cười khúc khích mãi. Tuấn
Anh dù tức cũng không còn sức để mắng nhỏ nữa, ngày hôm nay bị liên tục hai trận
dồn ép cái bao tử, chẳng biết tối nay nó có biểu tình hay không nữa.
Đến
nỗi, đi ăn cơm, Tuấn Anh ăn cơm cũng không nổi, cậu nhai qua loa một chút rồi về
nhà nằm nghỉ.
Tùng
Linh sau khi trả thù Tuấn Anh được rồi thì thích chí cười lăn lộn trên giường,
sau đó gọi điện kể cho hai nhỏ bạn nghe. Hai nhỏ Chi và Phương nghe xong cũng
muốn nhìn xem hot boy sau khi bị vùi dập thì ra hot gì. Tụi nó mong đợi ngày
mai xem thế nào.
Nhưng
Tuấn Anh, sau một đêm dài nghỉ ngơi, đã khỏe mạnh hồng hào trở lại và nhất là vẫn
đẹp trai ngời ngời…..Nhưng không sao, nhỏ cứ tiếp tục hành hạ khủng bố Tuấn Anh
cho đến khi cậu đầu hàng mới thôi. Hehe…
Buổi
sáng trước mặt ba mẹ nhỏ, Tuấn Anh vẫn cho nhỏ quá giang rất đàng hoàng, nhưng
buổi trưa ra về thì cứ mặc xác nhỏ, ba mẹ nhỏ đâu có biết đâu mà lo. Cho nên Tùng
Linh cứ thế chơi khâm Tuấn Anh, cứ ra chơi là nhỏ lén lút chạy ra nhà giữ xe,
tìm ngay chiếc xe đạp xịn của Tuấn Anh và bắt đầu….châm thủng bánh xe. Hahaha, Tùng
Linh đắc ý cười nhìn cái bánh xe xẹp lép như con tép. Ra về nhỏ cứ thế đủng đỉnh
về trước dù đi bộ nhưng lần nào cũng có mặt ở nhà trước, nhỏ mở rộng cửa ban
công, chờ Tuấn Anh về.
Buổi
sáng thì thế, buổi chiều Tuấn Anh vừa qua, vẫn là thấy nhỏ ngoan ngoãn ngồi đợi.
Nhỏ vừa thấy Tuấn Anh thì nói ngay:
-
Yên tâm đi, hôm nay em không có chuẩn bị sữa đâu.
Tất
nhiên, nhỏ không chơi trò này mà là chơi trò khác.
Hai người ôn tập một chút thì mẹ nhỏ bê nước cam
đi lên, Tuấn Anh nhìn ly nước cam mẹ nhỏ đang bê tới rồi liếc nhìn Tùng Linh đầy
cảnh giác. Tùng Linh biết Tuấn Anh đang nghi ngờ mình thì chép miệng cười cười
bảo:
-
Yên tâm đi, hôm nay mẹ em tự tay làm nước cam đó rồi bê lên đây luôn đó, phải
không mẹ?
Nhỏ
quay sang mẹ cười hỏi đầy thích thú, cố tình kéo dài giọng để chọc quê Tuấn
Anh, mẹ nhỏ cũng gật đầu nói:
- Nước
cam này cô mới vừa làm thôi. Cứ từ từ uống.
Tuấn
Anh thấy vậy mới an lòng, lí nhí nói cảm ơn mẹ nhỏ.
Mẹ
nhỏ vừa đặt hai ly nước cam lên bàn thì nghe một tiếng nổ tuy không phải là
long trời lở đất nhưng mà đúng là một âm thanh đầy khó chịu vô cùng bởi vì âm
thanh này chính là tiếng kêu xuất phát từ hậu môn. Vâng chính là tiếng “địt” mỗi
khi bị nhỡ bụng. Và âm thanh này xuất phát từ Tuấn Anh mà ra.
Tuấn
Anh bối rối đến đỏ cả mặt, lúng túng vì không biết vì sao lại có âm thanh này bởi
vì cậu không hề…nhưng mà…..thật đúng là dở mếu dở khóc mà.
Mẹ Tùng
Linh cũng hơi ái ngại không biết nên nói gì trước âm thanh hơi thiếu tế nhị này
thì Tùng Linh đã chộp lấy ly nước cam vừa uống vừa nói:
-
Cái “ địt” là cái trời cho. Ai mà không “ địt” ốm o gầy mòn. Con cũng muốn được
“ địt” mà mãi chẳng thấy được cái nào. Haiz…..Không *** được cho nên ăn mãi chẳng
thấy cái gì ngon cả.
Chuyện
tế nhị nên mẹ Tùng Linh muốn lờ đi, nào ngờ con gái mình lại nói oang oang ra
thế. Bèn lườm mắng nhìn Tùng Linh nói:
-
Ngày mai mẹ mua khoai lang cho con ăn cho đã, ăn xong cứ trùm mền rồi *** cho
khoái. Khỏi than vãn hoài.
Tùng
Linh bèn quay sang mẹ chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, rồi cười híp mắt nói với mẹ:
- Mẹ,
con thích nhất là ăn khoai lang nướng, mẹ nhớ mua nhiều nhiều nha.
- Học
không lo học, tối ngày chỉ ăn với uống. Nếu mà con ham học cũng như ham ăn thì
bắt mẹ mua bao nhiêu cũng được – Mẹ nhỏ đến là chào thua đứa con của mình, trừng
mắt nhìn nhỏ mắng.
Tùng
Linh nghe mẹ mắng thì nhún vai, cúi đầu làm bài tiếp. mẹ nhỏ cũng lắc đầu thở
dài nhìn Tuấn Anh cười nói:
-
Con ráng giúp giùm cô nha, thiệt là cô đến bó tay với đứa con này.
Tuấn
Anh nãy giờ có miệng cũng không thể nói được nỗi oan khuất của mình, nghe mẹ nhỏ
nói thế thì cuối đầu dạ lớn. Mẹ Tùng Linh đành đi ra về để hai đứa học bài tiếp.
Tùng
Linh chờ cho tiếng bước chân của mẹ đi xa dần thì nhỏ quẳng bút xuống rồi ôm bụng
nhìn gương mặt vẫn đỏ nhừ vì ngượng ngùng xấu hổ của Tuấn Anh mà cười phá ra.
- Trời
ạ, anh có thấy mất mặt hay không? Chứ em thấy mất mặt thay cho anh đó. Cũng may
là đang ở nhà em đó, nếu mà là ở trường thì có nước độn thổ mà trốn thôi, chứ mất
mặt như vậy thì đúng thật là xấu hổ chết đi được. Em bảo đảm với anh là, mấy bạn
nữ đang hâm mộ anh sẽ chẳng thà hâm mộ em còn hơn nữa đó.
Tuấn
Anh liền lườm nhỏ một cái bằng ánh mắt sắc như dao. Tùng Linh rụt đầu le lưỡi
cúi đầu làm bài tiếp.
Một
lát sau, nhỏ thò tay xuống dưới bàn mình lần mò sợi chỉ dưới sàn nhà, sau đó nắm
lấy, giật giật vài cái, một âm thanh rền vang lại vang lên, xuất phát từ Tuấn
Anh.
Nhỏ
lập tức cười ầm cả lên, đập tay xuống bàn mà cười, cười ra cả nước mắt, cười
mãi vẫn không đứt. Tuấn Anh không ngờ lại như thế lần nữa, cậu chàng xấu hổ đến
đỏ mặt, nhưng lại không có cảm giác chính bản thân mình đã tạo ra âm thanh đó.
Thẹn quá hoa giận, Tuấn Anh nhìn nhỏ lườm nói:
- Em
mau lo làm bài đi, nếu không làm xong, anh sẽ không cho em ăn cơm đâu.
-
Anh lấy cái quyền gì mà không cho tôi ăn cơm chứ. – Tùng Linh trợn mắt hùng hổ
hỏi.
- Lấy
quyền làm thầy hiện tại của em chứ quyền gì? – Tuấn Anh ngồi thẳng lưng ưỡn ngực
nhìn nhỏ tỏ uy quyền.
Tùng
Linh tức lắm, nhưng chẳng thể làm gì được, nhỏ gườm gườm nhìn Tuấn Anh mấy cái
rồi tức tối làm bài. Chút hết những căm giận vào ngòi bút và quyển tập trong
tay mình.
Ôi,
tập vở bút viết đáng thương của nhỏ.
Hôm
nay Tuấn Anh vẫn là bắt nhỏ làm bài tập lí, nhưng mức độ thì chắc chắn là khó
hơn ngày hôm qua. Cha mẹ ơi, nhỏ nhìn mấy con số đến hoa cả mắt luôn. Nhỏ ghét
nhất là ngồi tính toán những con số phức tạp, đến môn toán còn chưa phức tạp thế
này nữa là. Vậy mà mức độ khó ngày càng tăng. Hôm nay khó hơn ngày hôm qua,
ngày mai khó hơn ngày hôm nay, Tùng Linh ghiến răng khẽ lườm vẻ mặt bình thản và đầy đẹp
trai của Tuấn Anh thật sự muốn dùng dao băm nát gương mặt đó ra thành trăm
nghìn mảnh. Đúng là làm người chẳng ai hoàn thiện hết, cái tên ngày rõ ràng mặt
đẹp nhưng tâm chẳng đẹp tí nào cả. Bụng dạ độc ác đến không tưởng mà.
Nhỏ
có đi học thêm thì cùng lắm một ngày chỉ học 1 tiếng rưỡi đồng hồ mà thôi. Một
tuần chỉ học ba buổi. Một tháng chỉ học tầm 11, 12 ngày là cùng. Còn học với Tuấn
Anh. Nhỏ phải bắt đầu học từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối, đến giờ ăn cơm tối mới
được nghỉ. Nếu tên này vui thì cho nhỏ nghỉ sớm, nếu buồn thì cứ thế bắt nhỏ học
tiếp. Ngày này qua ngày nọ, chẳng có lấy một giây nghỉ ngơi. Chẳng khác nào
đang sống trong 18 tầng địa ngục, chịu đủ mọi hình phạt tra tấn.
Tùng
Linh chưa bao giờ dùng đầu óc nhiều đến như thế, nhỏ ghẹn tức chết vì Tuấn Anh,
nhỏ nhất định phải tìm cách tống khứ Tuấn Anh đi mới được.
Làm
bài được chừng năm phút, Tùng Linh thấy chán quá bèn giả vờ tốt bụng nhắc nhở
Tuấn Anh:
-
Anh! Em nghe người ta nói. *** thúi quá chính là do ăn quá nhiều hay là do bị bệnh.
Nhưng *** mà không thúi thì chắc chắn là bệnh rất nặng đó. Anh coi chừng bị mắc
bệnh ung thư hay đại loại gì đó. Mau mau đi khám bệnh đi, biết đâu phá hiện sớm
có thể trị khỏi. Chứ để muộn quía chỉ có nước mua quan tài chôn thôi. Nhưng anh
yên tâm đi, nếu anh có chết, em nhất định hàng năm thấp cho anh ba nén nhang
mà, không quên anh đâu.
Tuấn
Anh quả thật là bị Tùng Linh chọc cho tức chết đi được. Cậu đập bàn quát lên:
-
Bài tập anh cho em chưa đủ phải không nên em mới có thời gian rảnh rỗi đi lo
chuyện người khác như vậy. Nếu em rảnh quá thì để anh cho thêm em bài tập để
làm, để em bớt rảnh rỗi đi quan tâm chuyện thiên hạ đi.
- Dư
luôn rồi, không cần thêm đâu. – Tùng Linh lập tức cười nịnh nọt – Em lập tức
làm bài ngay đây.
Nói
xong nhỏ lập tức cầm viết làm bài, nhưng chỉ được vài phút là nhỏ lại nói:
- Thật
ra em chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.
Tuấn
Anh lườm mắt nhìn nhỏ, Tùng Linh nuốt nước bọt đầy sợ hãi, vội vàng làm một động
tác khóa môi rồi cúi đầu làm bài tiếp.
Tuấn
Anh bực dọc làm tiếp bài tập của mình, nhưng cậu không tài nào có thể làm tiếp
được nữa. Phải nói là không có tâm trạng làm. Chưa bao giờ cậu thấy xấu hổ như
thế, đúng là mất mặt đến chết được, lại còn mất mặt trước mặt đứa con gái như Tùng
Linh mới tức. Tuy cậu không không ham hố gì về việc được các bạn nữ hâm mộ,
nhưng chuyện này mà bị đồn ra bên ngoài thì thiệt là mất mặt quá thể. Mà cái miệng
của nhỏ Tùng Linh này cũng thuộc dạng có một không hai trên đời này, nói là loa
phát thanh của toàn thế giới cũng không oan chút nào.
Nhưng
nói đi nói lại, Tuấn Anh nghĩ có khi nào Tùng Linh nói đúng hay không? Có khi
nào cậu bị bệnh gì đó mà không biết, đến nỗi chính mình *** mà cũng không biết
nữa. Có lẽ cậu cần phải đi khám bệnh một lần mới được. Tuấn Anh thở dài ngao
ngán, cậu rất ghét đi bệnh viện.
Chỉ
lát sau, mẹ Tùng Linh gọi hai đứa xuống ăn cơm, Tùng Linh vui mừng vì thoát được
18 tầng địa ngục, nhỏ vội vàng đi xuống nhà ăn cơm.
Tuấn
Anh cũng gấp vở đứng dậy đi ăn cơm, cậu vô tình đá vào tấm đẹp dưới chân làm nó
xê dịch, cậu phát hiện ra bên dưới có một quả bong bóng nhỏ được quấn chỉ, sợi
chị kéo dài dưới bàn đến chỗ Tùng Linh ngồi. Cậu thử kéo sợi chỉ vài cái, lập tức
một âm thanh giống y như hai lúc nãy vang lên, cả người cậu run lên vì tức giận
khi hiểu ra được lí do vì sao mình *** mà không hay. Haiz….bong bóng nhỏ vô
cùng, cậu ngồi đè nó vẫn không cảm giác gì.
Cái
con bé Tùng Linh kia, em dám bất nhân thì đừng trách anh bất nghĩa nha.
Trong bữa cơm, ba Tùng Linh quan tâm đến việc học
của hai đứa bèn hỏi:
- Dạy
bé Linh học như vậy có ảnh hưởng gì đến việc học của con hay không?
- Dạ,
không ảnh hưởng gì đâu chú, chỉ có điều là ….– Tuấn Anh ngập ngừng tỏ vẻ e ngại.
- Có
chuyện gì con cứ nói đi. – Ba nhỏ khuyến khích.
-
Chuyện là vầy chú à, Tùng Linh cũng không phải là một cô bé ngốc nghếch, em ấy
cũng khá lanh lợi thông minh biết suy nghĩ, thậm chí em ấy là người mưu sâu kế
rộng…– Tuấn Anh cố ý nhấn mạnh mấy từ “biết suy nghĩ”, “ mưu sâu kế rộng”, vừa
đưa mắt liếc Tùng Linh. Nhỏ đang ăn thì nghe ba và Tuấn Anh nói đến chuyện của
mình thì ngốc đầu im lặng nghe ngóng – Tuy nhiên em ấy lại không chịu vận dụng
cái đầu của mình vào chuyện học, mà chỉ vận dụng vào những việc như tìm cách trốn
nhà đi chơi, trốn học bài, chơi khâm người khác. – Tuấn Anh vừa nói vừa vô tình
để lộ một quả bong bóng nhỏ trên tay mình và hài lòng khi thấy gương mặt nén giận
đầy cam chịu của Tùng Linh.
Cả
ba và mẹ nhỏ nghe vậy đều nhất loạt quay đầu nhìn về con gái mình.
Nhỏ
nuốt nước bọt cúi đầu giả vờ làm đà đểu, cứ lùa cơm vào miệng, nếu lỡ ba mẹ có
mắng có phạt hay xử chết thì ít nhất cũng làm con ma no. Bởi vì khi thấy Tuấn
Anh cầm trên tay quả bong bóng thì nhỏ biết kết cục của mình thảm thương đến chừng
nào rồi. Nhỏ cúi mặt chờ đợi một sự định đoạt tàn khốc dành cho nhỏ.
-
Con cũng biết cô chú vất vả nuôi Tùng Linh khôn lớn và mong muốn em ấy chăm chỉ
học hành để mai này có cuộc sống ổn định. – Tuấn Anh hắng giọng nói ra vài câu
tưởng chừng như thấu hiểu hết lòng dạ của ba mẹ nhỏ - Nếu Tùng Linh trên trường
học tốt thì con cũng không có gì phàn nàn hết, nhưng tiếc là …– Tuấn Anh chặt
lưỡi…sau đó thở dài một hơi, khiến ba mẹ nhỏ ném cho nhỏ một cánh mắt rất ư là
tàn khốc – Con đề nghị cô chú hãy tạm thời cắt đứt hết những thú vui chơi như
máy tính, điện thoại, ti vi, nghe nhạc, hạn chế việc đi chơi làm mất thời gian
của em ấy để em ấy có thể chú tâm vào việc học. Chỉ là tạm thời thôi, chừng một
hay hai tháng để Tùng Linh nắm được căn bản của các môn, dễ dàng tiếp thu kiến
thức sau này, rồi sau đó em ấy có thể tha hồ chơi.
Tùng
Linh nghe xong thì đánh rơi đôi đũa trên tay mình, há miệng như thể bị mắc
xương cá, không thể nói thành lời. Ba mẹ nhỏ nghe xong thì gật đầu, cho rằng lời
Tuấn Anh là đúng.
Trước
tình hình chuyển biến quá nhanh này, Tùng Linh dù có bị mắc xương cá thật cũng
phải cố vùng lên cho cuộc sống sinh tồn mai này.
-
Con phản đối. Bây giờ là thời đại nào rồi mà lại ngăn cấm mấy chuyện đó chứ. Thứ
nhất, máy tính là thứ để cho con người tiếp cận với thời đại công nghệ tiến bộ
mà, không có nó con sẽ trở thành người tụt hậu, mà tụt hậu như thế thì làm sao
có thể thành công trong cuộc sống chứ, thà trở về thời quá khứ sống với người
nguyên thủy còn hay hơn. Thứ hai, trong cuộc sống thì không thể thiếu mối quan
hệ cộng đồng được, mà điện thoại chính là thứ kết nối mối quan hệ đó nhanh nhất
chặt chẽ nhất. Vì dụ như, có một chuyện gì đó xảy ra, một người bạn của con bị ốm
chẳng hạn. Con hay tin, phải thông báo cho những người bạn khác biết để cùng đi
thăm. Nếu có điện thoại, con chỉ cần a lô một tiếng là xong, khỏi phải đi đâu mất
thời gian. Nhưng không có điện thoại thì con phải chạy đến nhà từng đứa thông
báo, như vậy mất bao nhiêu là thời gian. Con có thể không xem tivi, nhưng mà
sao có thể không nghe nhạc được. Ba mẹ không nghe nói là âm nhạc là một phần tất
yếu của cuộc sống hay sao. Âm nhạc giúp con người ta thấy thư thái hơn, thảnh
thơi hơn sau một ngày căng thẳng mệt nhọc. Cho nên ngoại trừ những cái kia là
không được thì việc không được xem ti vi con không phản đối.
Tùng
Linh nói một hơi dài không ngừng nghĩ giống như là nhỏ đã chuẩn bị câu nói này
trong đầu một ngàn lần rồi nên nói trôi chảy một hơi dài mà không hề bị vấp chỗ
nào hết. Nói xong nhỏ thở phì phò thở gần như sắp đứt hơi đến nơi rồi. Đưa mắt
trừng trừng nhìn Tuấn Anh, nhỏ không tin là với một đống lí lẽ như thế mà ba mẹ
nhỏ vẫn ủng hộ hắn ta cắt đứt hết niềm vui sống của nhỏ một cách tàn nhẫn như
thế.
- Phản
đối vô hiệu. – Mẹ nhỏ đột nhiên lên tiếng nói.
- Mẹ……-
Nhỏ phẫn uất gào lên.
- Nếu
cứ nói như con thì những bạn nghèo khó làm sao mà sống hả. Họ không có tivi,
không có điện thoại, thậm chí còn chưa từng sờ đến máy tính, vậy thì vì sao họ
vẫn có thể sống tốt được như thế chứ hả. Có nhiều bạn thậm chí còn đậu đại học
loại xuất sắc, giành được nhiều học bổng nữa kìa. – Mẹ nhỏ nhìn nhò nghiêm nghị
nói.
- Cô
nói đúng đó. Bây giờ, nhiều người tầm tuổi cháu lên mạng chỉ đế chat chít yêu
đương trên mạng rồi bị lừa. Hoặc xem tin tức về các thần tượng này nọ mà thôi,
chứ tìm hiểu về bài học rất ít. Nếu muốn liên lạc gì thì cứ dùng điện thoại bàn
là được rồi, không nhất thiết phải dùng điện thoại di động đâu ạ. Âm nhạc đúng
là giúp cho con người ta thư giản, nhưng bây giờ mấy em nhỏ toàn nghe ba cái loại
nhạc trẻ rẻ tiền, nhạc thị trường nhảm nhí, yêu đương nhăn nhít mà thôi, không
thì nghe nhạc rock, rap đầy ồn ào. Con chẳng thấy mấy loại nhạc đó có gì thư giản
được hết. – Tuấn Anh vừa nói vừa cười gian nhìn Tùng Linh.
Tùng
Linh tức ói máu vì cái tên khốn khiếp kia. Nhưng nhỏ quả thật không thể bắt bẻ
được điều gì cả, bởi vì Tuấn Anh nói hoàn toàn chẳng sai tí nào cả. Đúng là hầu
như nhỏ lên mạng, nghe nhạc đều chỉ bởi thích một ca sĩ nào đó mà thôi.
- Tuấn
Anh nói rất đúng. – Ba nhỏ gật gật đầu – Tùng Linh, ba quyết định từ nay về
sau, con phải chăm chỉ học bài, không được chơi vi tính, về điện thoại thì ba
không cấm con dùng.
Tùng
Linh nghe ba nói thì tuyệt vọng vô cùng bởi vì trong nhà này, ba nhỏ là người dễ
tính nhất, chiều con gái nhất vậy mà còn nói thế, nhỏ còn biết nói gì hơn ngoài
việc âm thầm lặng lẽ khóc chứ. Nhưng nhỏ nghe nói đến việc ba không cấm nhỏ
dùng điện thoai di động thì ngẩng đầu dậy nhìn ba vui mừng nói:
- Thật
hả ba!
- Ừ!
– Ba nhỏ gật đầu.
Tùng
Linh reo hò đầy sung sướng trong lòng mình. Không được chơi vi tính cũng không
sao, không được lên mạng cũng không sao, dù sao vẫn còn cái điện thoại yêu quý
là đủ rồi.
-
Nhưng mà, không được sử dụng điện thoại đa năng, chỉ dùng điện thoại bình thường
thôi. Chỉ có thể nhắn tin, nghe gọi mà thôi. Ngoài ra sẽ không còn chức năng
nào nữa hết. Ngày mai ba sẽ mua cho con một cái.
Câu
nói tiếp theo của ba nhỏ đã dập tắt hết hơi thở còn lại của nhỏ. Tùng Linh muốn
khóc vô cùng, vì sao cuộc đời của nhỏ lại thảm thương đến thế. Ba nhỏ là quân tử
nhất ngôn, lời đã nói ra chắc chắn ba nhỏ sẽ không rút lại. Vậy là từ này về
sau, nhỏ phải chấp nhận kiếp sống ngụ tù rồi. Sử dụng điện thoại loại đồ đập đá
đó thì có cho không biếu không nhỏ cũng không thềm nhận, thà không xài còn hơn.
-
Con không cần. – Tùng Linh vùng quằn đứng dậy không thèm ăn cơm nữa.
Nhỏ
tức tối vì bị Tuấn Anh hại một cú quá đau thương như thế. Đúng là nhỏ muốn hại
người, rồi trở thành hại mình rồi. Chơi khâm Tuấn Anh để hắn ta biết được nên
giờ đây cuộc đời nhỏ phải sống trong giông bão đáng sợ như thế, thật là đau
lòng quá đi mất.
Tùng
Linh ngửa mặt lên trời than:
-
Ông trời, mau cho thiên lôi xuống đây đánh chết cái tên khốn đó dùm con đi ạ.