Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Ngoại truyện 05 (Hết)

Ngoại truyện 5

Nhật kí trẻ thơ

Chào mọi người,
em tên là Triệu Viễn Hinh. Em là con của ba Vĩnh Phong và mẹ Hiểu Đồng. Tên em
là lấy vần đầu của chữ Vĩnh và chữ Hiểu tạo thành.

Năm nay em được
bốn tuổi rồi. Em bắt đầu đi học mẫu giáo. Mẹ Hiểu Đồng thì suốt ngày bận việc ở
công ty rồi về nhà nấu cơm nên toàn ba Vĩnh Phong đi đón em.

Thật là hãnh diện
nha, ba của em đẹp trai nhất trong số phụ huynh ở trường. Cô giáo em mỗi lần tới
giờ ra về đều bắt đầu lôi cái thứ mà nghe nói được gọi là son môi ra vẽ vẽ lên
miệng. Chả hiểu để làm gì, nhưng điều đặc biệt là khi đó, cô lại vô cùng quan
tâm chăm sóc em. Mà nghe nói cô của em chưa có bạn trai.

Dì Hiểu Đường bảo
với em rằng khi ở trường em phải gọi ba là anh. Kì không cơ chứ. Nhưng em rất
ngoan nha, rất biết nghe lời dì, vì mẹ Hiểu Đồng luôn dạy rằng phải biết vâng lời
người lớn, cho nên khi ở trường, em đều gọi ba Vĩnh Phong bằng anh (^^).

Nghe lời người lớn
nhất định là không sai mà, khi em gọi ba là anh. Cô giáo em đối với em vô cùng
tốt nha, thường cho em ăn nhiều hơn các bạn khác, quan tâm em hơn các bạn khác
nha. Sướng lắm…(0 . 0)

Khổ nỗi cô giáo
em rất kì cục, cứ mỗi lần ba em đến thì cứ bắt em đứng yên cho cô sửa tới sữa
lui quần áo cho chỉnh tề, hại quần áo được mẹ Hiểu Đồng ủi kỹ bị cô dày vò đến
nhăn nhúm luôn. Thiệt là khổ với cô quá đi. (>0<)

Mà ngộ nhất là
khi ba cười nói với cô thì hai gò má cô đỏ bừng lên như hai quả cà chua, cái vạt
áo trước của cô bị cô dày vò trong lòng bàn tay. Ngộ ghê luôn (#. #)

Điều lợi thứ hai
khi nghe lời dì Hiểu Đường là khi ra về ba thường cho em ăn kem lắm nha, ở nhà
mẹ Hiểu Đồng không cho em ăn đâu vì sợ em bị sâu răng. Ba bảo:

- Viễn Hinh
ngoan về nhà đừng có kể gì với mẹ nha!

Tất nhiên em
không kể rồi, em khôn lắm nha, kể rồi ba không mua kem cho ăn thì sao, mà em
cũng không hiểu ba không cho em kể gì với mẹ nữa. (?.?)

Tới giờ cơm, mẹ
Hiểu Đồng nấu nhiều món ngon cho em ăn, mẹ gắp thức ăn đút cho em, vừa đút vừa
hỏi:

- Viễn Hinh
ngoan, kể cho mẹ nghe xem, hôm nay “anh” Vĩnh Phong của con đã nói gì với cô
giáo vậy?

Mẹ cố tình nhấn
mạnh chữ “anh”, làm ba đang ăn cơm thì bị sặc, vỗ tay vuốt ngực quá trời, sau
đó lấm lét nhìn mẹ Hiểu Đồng rồi nhìn qua em làm dấu im lặng. Mẹ Hiểu Đồng liếc
nhìn ba một cái thiệt là sắc bén nha, em nhìn thấy còn lạnh nữa là, cũng may
cái nhìn đó không dành cho em. Thiệt là tội ba Vĩnh Phong quá ( +.+)

Em tất nhiên là
không khai ra rồi, em vẫn còn muốn ăn kem dài dài mà.

Nhưng cũng may mẹ
Hiểu Đồng cũng không ép em trả lời, ngồi im lặng đút cơm cho em ăn mà tuyệt
không thèm nói gì với ba Vĩnh Phong một lời. Nhìn vẻ mặt khổ sở của ba mà em thấy
tội ghê (@. @)

Sau đó mẹ dặn dò
vài câu với vú Năm, giao em cho vú với dì Hiểu Đường rồi bỏ đi về phòng đóng cửa
lại. Em thấy ba Vĩnh Phong thở dài đuổi theo về phòng. Hình như là mẹ em đang
giận, mà em cũng chẳng rõ mẹ giận chuyện gì ( TT_TT)

- Người lớn phức
tạp thế đó. - Dì Hiểu Đường cười xoa đầu em bảo.

Điều lạ lùng là, mỗi khi mẹ giận ba bỏ về phòng, ba đuổi theo. Mấy tiếng
sau hai người mới mở cửa phòng đi ra, sắc mặt mẹ đỏ hồng có vẻ ngượng ngùng hết
giận, còn ba thay vẻ mặt khổ sở bằng vẻ mặt vui sướng. ( >o<)

Em tò mò muốn biết
là ba làm gì để mẹ hết giận nên sau này đã hỏi chú Quốc Bảo, chú ấy liền bảo là:

- Mẹ con phạt quỳ
ba con đó mà…

- Vậy sao mặt ba
con lại vui vẻ như vậy? - Em ngơ ngác hỏi, em cũng từng bị phạt quỳ rồi nha, thật
sự là đau chân lắm nha, không thể nào vui vẻ như thế được.

- Ba con bị phạt
quỳ trên giường ấy mà. (>0<)

À, thì ra là vậy, hèn chi ba em vui thế. Phạt quỳ trên
giường sướng muốn chết đi được có nệm êm như thế. Mai mốt mẹ có phạt em, nhất định
phải xin phạt ở trên giường mới được.

Em bây giờ vẫn thích ngủ với ba mẹ nha, nhưng dường như
ba không vui thì phải. Chắc tại vì em lúc nào cũng ôm mẹ đi ngủ mà không ôm ba.
Chắc ba ghen tị đó mà, thôi vậy, mai mốt em đành ôm ba ngủ để ba không ghen tị
và buồn nữa.

Bữa kia, ba Vĩnh Phong hỏi em có thích em bé không. Em đã
từng nghe dì Hiểu Đường đọc bài “làm anh khó đấy” cho anh Phong con bác Thiên
Minh nghe rồi, đúng là làm anh thật khó nha, nhưng không sao, Viễn Hinh rất
thích có em bé, rất muốn được làm anh. Cho nên em trả lời ba rằng em rất thích
có em bé, thế là ba dẫn em đi đến một nơi bán toàn đồ trẻ em, ba bảo em có thể
tha hồ lựa chọn thứ em thích.

Vậy là mua thật nhiều đồ về nhà. Ba sắp xếp cho em một
phòng riêng nha, toàn là những thứ em thích thôi. Em vui lắm, thích vô cùng. Chỉ
có điều ba bảo từ nay em phải ngủ ở đây, không thể ngủ cùng ba mẹ nữa. Em buồn
lắm nên nhất quyết không chịu.

Nhưng sau đó ba bảo rằng:

- Viễn Hinh ngoan, không phải con thích có em bé à, con
ngủ cùng với mẹ Đồng, con hay đạp lung tung, làm em bé đau, em bé không chịu ra
đâu.

Thế là sau đó em đành ngoan ngoãn ngủ ở trong phòng mà ba
dành cho em để cho em bé ra đời. Vậy là em có thể làm anh rồi, không cần phải
ganh tỵ với anh Phong nữa làm gì.

Mà bây giờ em biết vì sao ba rất sợ mẹ Hiểu Đồng rồi. Mà
không phải một mình ba sợ vợ đâu nha, bác Thiên Minh cũng rất sợ dì Trúc Diễm,
chú Thế Nam cũng rất sợ dì Đình Ân, chú Quốc Bảo cũng rất sợ dì Minh Thùy. Mà
nguyên nhân chỉ có một thôi nha, là do em và các bạn.

Cái này bí mật nha, là em nghe bà nội kể lại thôi, em kể
cho mọi người nghe, mọi người đừng kể với ai nha.

Chuyện là vầy nè, lúc đó, em và các bạn con của mấy chú mấy
dì vẫn còn nằm nôi. Ba và mấy chú đã cùng nhau đi uống rượu vui vẻ, nghe nói
còn có mấy chị xinh xinh phục vụ tận tình. Ba và mấy chú giải thích rằng, bởi
vì họ là những người đàn ông có trách nhiệm với gia đình nên luôn cùng vợ chăm
sóc con nhỏ.

Ba và các chú mới đi bar cùng nhau để xả stress một chút
thôi. Chỉ có điều, bị một người bạn của dì Minh Thùy bắt gặp được, vậy là có một
chiến dịch tẩy chay các ông chồng của các bà vợ.

Sau một thời gian chiến tranh lạnh dưới sự biết lỗi của
các ông chồng như vẫn không được tha thứ. Các bà vợ đã bàn giao việc chăm sóc
con cho chồng, sau đó sửa soạn thật xinh đẹp để đi vũ trường. Người ta nói, gái
một con trông mòn con mắt nha, mẹ và các dì rất đẹp, vừa bước chân vào cũ trường
thì ngay lập tức có người kéo đến ve vãn.

Chỉ có điều ngay lúc đó đã bị ngăn chặn bởi ba và các
chú. Mấy tên kia không có cơ hội được tiếp cận thêm chút nào cả. Ba và các chú
rất giận đã lôi ngay mẹ và các dì trở về sau đó… khụ khụ… Là trừng phạt gì gì
đó…

Em cứ nghĩ là mẹ và các dì bị phạt vì tội dám bỏ chồng, bỏ
con đi chơi, không ngờ là người bị phạt là ba và các chú mới đúng.

Nói chung là… còn rất nhiều chuyện nha, thôi tới giờ em
đi ngủ đây, mai mốt kể chuyện tiếp cho mọi người nghe. Ngủ ngon.

Chào mọi người! Em hôm nay tiếp tục kể cho mọi người nghe
chuyện về gia đình em như đã hứa.

Cái này em kể bí mật thôi nha, mọi người đừng nói lại cho
ba Vĩnh Phong nghe kẻo ba em thẹn quá hóa giận không mua kem cho em nữa thì em
nghỉ chơi với mọi người luôn.

Chuyện là ba em nhìn thì người lớn
thế thôi nhưng cực kỳ trẻ con nha. Hôm đó, sau khi mẹ và em đi từ nhà nội về
thì tậm trạng của mẹ em rất vui vẻ. Nấu cơm cũng mỉm cười, rửa chén cũng mỉm cười,
nói chung là cực kỳ vui luôn á, đến nỗi, mẹ cho phép em ăn kẹo vào buổi tối
luôn.

Ba Vĩnh Phong nhìn thấy vậy nên hỏi nhỏ em:

- Viễn Hinh ngoan, nói cho ba biết: Hôm nay hai mẹ con đã
đi đâu? Ba lấy kem cho con ăn.

Em ngoan lắm nha, tất nhiên em luôn trả lời thành thật.
Em bảo rằng:

- Hôm nay con và mẹ đi thăm ông bà nội.

- Còn đi đâu nữa không? - Ba Vĩnh Phong của em gật đầu hỏi
tiếp.

- Đi siêu thị, đi nhà sách… - Em ngoan ngoãn liệt kê trả
lời.

- Có gặp ai không?

Em gật đầu rồi trả lời:

- Rất nhiều người ạ.

Vốn dĩ là vậy mà, siêu thị, nhà sách lúc nào mà chẳng
đông người.

Mặt ba Vĩnh Phong sầm xuống khi không
tìm được đáp án mình mong muốn. Em thấy vậy liền nhớ ra một chuyện liền kể cho
ba Vĩnh Phong nghe, cũng để ba Vĩnh Phong giải thích cho em hiểu nghĩa của cái
từ này là gì.

- Hôm nay mẹ bảo mẹ gặp lại mối tình đầu của mẹ. Mối tình
đầu là sao hả ba?

Em sai rồi, sai trầm trọng luôn, em khóc đây, em thật ngốc
nghếch (TT_TT). Dường như em đã hỏi một điều không nên hỏi, bởi vì sau đó sắc mặt
ba Vĩnh Phong cực kỳ kém luôn. Đen thui như đít chảo không dính của mẹ Hiểu Đồng.
(^^)

Bởi vì khi em bảo:

- Ba lấy kem cho con ăn đi.

Thì ba liền bảo: ”Tối rồi, không được ăn nữa”. - Ba bỏ đi
về phòng đóng cửa cái rầm gây chấn động, mọi người thật là thiếu lịch sự ghê.

Đấy, mấy anh chị xem, ba em có giống trẻ con hay không,
chỉ có trẻ con mới nuốt lời. Nói cho em ăn kem rồi cuối cùng bỏ đi như thế, có
trẻ con không cơ chứ. (>0<)

Thấy mặt em buồn, dì Hiểu Đường liền hỏi tại sao, em lại
liếm môi trả lời lần nữa. Dì bèn cười xoa đầu em bảo: “Ba con đang ghen”.

Ghen? Nó là cái gì vậy, liên quan gì đến việc ăn kem của
em.

Nhưng nói gì thì nói, chuyện ba hứa lèo với em là không
được cho nên em đã kể chuyện này lại cho ông nội em nghe, bởi vì ông đã dạy rằng:
Nam nhi phải nhất ngôn cửu đỉnh, nói phải giữ lấy lời.

Ông nội em nghe xong thì phá ra cười, bảo với em rằng: ”Ba
con đang ghen với chính mình, bởi vì mối tình đầu của mẹ con là một thằng nhóc,
mà thằng nhóc đó chính là ba con”.

Chuyện là lúc nhỏ, mẹ em cùng ông ngoại
đi tham dự một buổi tiệc, mẹ em bị lạc đang ngồi khóc thì đã gặp ba em, được ba
em dẫn đi tìm ông ngoại cho nên mẹ xem ba là mối tình đầu của mình. Cho nên khi
bà nội cho mẹ xem hình lúc nhỏ của ba, mẹ nhận ra thằng nhóc đó chính là ba em,
coi như đây là duyên phận của hai người đã có từ lâu. Vì thế mẹ mới vui mà cười
mãi như thế. Xem xem… ba em có buồn cười không, tự ghen với chính mình.

Tất nhiên em đem chuyện này chạy vào phòng ba định kể với
ba để còn được ăn kem thì…

Khụ… khụ… Ba và mẹ em đang hôn nhau ở trong phòng ấy.

Cái này cấm trẻ con nhìn nha, lúc nhìn thấy trên ti vi mẹ
lấy tay bịt mắt em lại, mẹ em bảo: ”Trẻ con nhìn vào sẽ bị mù mắt đó.”

Huhu… em nhìn thấy
rồi. Nhưng em có một thắc mắc là nhìn mấy lần mới bị mù.

Bởi vì, lần trước,
mẹ Hiểu Đồng bị cảm, mẹ không chịu uống thuốc vì sợ đắng. Nói nhỏ nha, mẹ còn
thua em, em uống thuốc giỏi lắm.

Chẳng hiểu ba em
dỗ dành mẹ bằng cách nào, nhưng khi em vào phòng thì thấy ba và mẹ đang hôn
nhau. Cho nên sau đó em đã khóc nức nở một trận luôn, bởi vì em sắp bị mù rồi.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Mà bị mù là
không thấy đường, làm sao chọn bánh ăn, làm sao xem phim hoạt hình được.

Nhưng thật may mắn
là sáng hôm sau em lại không bị mù, mừng ghê. Nhưng ba em lại bị cảm, còn mẹ em
thì hết bệnh. Em thương ba quá đi mất, chắc là ba đã gánh chịu sự mù lòa giùm em
và bệnh cảm của mẹ. Ba em đúng là trụ cột của gia đình.

Mà nhân nói đến
cái chuyện hôn, em lại hiểu ra một vấn đề là, trẻ con có thể hôn thoải mái mà
không bị la nha, còn người lớn mà hôn bậy là bị ăn đòn ngay.

Bởi vì, có một
hôm, em bắt gặp một người bạn nam của dì hôn trộm dì, khiến dì đỏ bừng cả mặt,
đánh vào vai người bạn ấy một cái rồi bỏ chạy. Trong khi em hôn dì ấy cả ngàn lần
mà có thấy dì ấy đánh em bao giờ đâu cơ chứ.

Mà không phải ai
em cũng hôn nha, mà cũng không phải ai em cũng cho hôn em nha. Em cũng có tôn
nghiêm của đàn ông như lời ba dạy đó.

Em… em… chỉ tình
nguyện cho một bạn hôn em thôi. Bởi vì… bởi vì em thích bạn ấy…

Bạn ấy là con của
chú Thế Nam. Tên là Diệp Hân, bạn ấy cực kỳ dễ thương và đáng yêu nha.

Mỗi khi đi học,
ba Vĩnh Phong đều mua cho em một cái thạch để dành ăn. Ai xin em cũng đều không
cho, nhưng khi bạn ấy hôn em một cái em liền ngoan ngoãn để bạn ấy lấy mất cái
thạch của mình.

Hổng phải em dại
gái đâu nha, nhưng mà bởi vì nụ hôn nó có một ma lực vô cùng ghê gớm, nó khiến người
ta ngu dại và có cảm giác ngọt ngào vô cùng. Hổng tin mọi người hôn thử đi. Coi
có bị gọi là dại giống em không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3