Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 40 - Phần 4

Minh
Thùy hối hả chạy vào phòng cấp cứu, tim cô đập mạnh từng hồi vì lo lắng và sợ
hãi. Nhưng khi cô mở cửa bước vào, cô nhìn thấy một thân người đang nằm trên
giường, trên người che phủ một cái khăn trắng tinh. Cô rùng mình một cái rồi bất
động, mắt trân trân vào cái gương mặt đang nằm kia.

Gương mặt
trắng bệch, thân người dường như đã không còn sự sống nữa. Phút giây này, tim
Minh Thùy vỡ ra từng mảnh đau đớn rồi cứa vào ruột gan. Một Quốc Bảo thường
trêu chọc cô, coi cô như osin, một Quốc Bảo thẹn thùng, gãi đầu mắc cỡ khi tặng
cô sôcôla. Rất nhiều hình ảnh của Quốc Bảo chạy ngang đầu Minh Thùy, đủ cung bậc
cảm xúc: vui có, buồn có, giận dữ có nhưng hiện rõ trong đầu cô là hình ảnh nụ
cười rạng rỡ như trẻ con được quà của cậu.

Minh
Thùy rất ít khi khóc, vậy mà giờ đây nước mắt rơi nhiều hơn hai mươi năm cô đã
sống. Cảm giác đau lòng tột độ này là gì?

Minh
Thùy lao đến bên giường Quốc Bảo ôm chặt lấy cậu khóc nức nở. Cô tức giận cung
tay đánh thật mạnh vào ngực cậu mếu máo mắng:

- Đồ tồi,
anh đúng là đồ tồi. Tại sao, tại sao lại lựa chọn thời điểm này mà chết chứ? Tại
sao lại là lúc em biết mình yêu anh chứ? Đồ xấu xa...

- Thật không, có thật là em yêu anh không hả? - Giọng nói
có phần vui mừng vang lên trên đầu Minh Thùy.

Cô giật mình nhỏm dậy, sao đó nhìn Quốc Bảo
đang mở mắt, nụ cười nở trên môi rạng rỡ nhìn cô.

- Anh
anh... anh chưa chết? - Minh Thùy run run kêu lên yếu ớt.

- Ai
nói em, anh chết? - Quốc Bảo cau mày nhìn Minh Thùy hỏi.

- Cái
anh chàng đeo mắt kính nói em mau vào nhìn mặt anh lần cuối. - Minh Thùy ngơ
ngác nói.

Quốc Bảo
biết ngay đó chính là Đại Bình, khóe môi bỗng nhếch lên nụ cười cảm kích. Nếu Đại
Bình không nói vậy thì chưa chắc Minh Thùy sẽ nói ra tình cảm trong lòng. Cậu
quay người nhìn Minh Thùy yêu cầu:

- Nói lại
cho anh nghe câu lúc nãy đi!

- Câu...
câu gì chứ? - Minh Thùy đỏ mặt ấp úng giả vờ không hiểu hỏi.

- Thì
là câu: “Tại sao là lúc em biết mình...” đó. - Quốc Bảo mỉm cười gian nhắc lại.

- Em
quên mất rồi... - Minh Thùy đỏ mặt xấu hổ vội vàng bỏ trốn. - Anh không sao rồi,
em đi thăm chị Hiểu Đồng đây.

- Á... -
Quốc Bảo đột nhiêm ôm lấy chỗ băng bó của mình rên lên, mặt mày nhăn nhó đầy
đau đớn.

Minh Thùy lo lắng vội vàng quay lại bên Quốc Bảo hỏi:

- Anh
sao rồi, có đau lắm không?

Quốc Bảo
thừa cơ hội nắm chặt lấy tay Minh Thùy không cho cô chạy trốn. Minh Thùy đỏ mặt
tía tai muốn rút ra nhưng không thể đành bặm môi đánh vào ngực Quốc Bảo một cái
mắng:

- Đồ
lưu manh, lừa đảo.

Quốc Bảo
cười phá lên, vòng tay ôm chặt lấy Minh Thùy, để cô tựa vào lòng cậu, nghe tiếng
tim đập rộn rã của cậu. Cậu khẽ thảng thốt:

- Minh
Thùy, anh yêu em.

Trái
tim Minh Thùy khẽ run lên điệu nhạc hạnh phúc, chầm chậm ngẩng đầu nhìn Quốc Bảo
khẽ nói:

- Em
cũng yêu anh.

Sau đó
hai người trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào đầy hương vị của hạnh phúc. Tình
yêu của họ giờ mới bắt đầu.

Tất cả
mọi người đều tụ tập bên ngoài phòng cấp cứu cầu mong cho Vĩnh Phong qua cơn
nguy cấp, chỉ có Anh Kỳ và Tuấn Kiệt ở bên chăm sóc Hiểu Đồng.

Anh Kỳ ngồi im lặng nhìn sắc mặt tái xanh của Hiểu Đồng
nhớ lại lời thì thầm trong cơn mê của cô khi được đưa đi cấp cứu: “Làm ơn cứu Vĩnh
Phong... con của tôi...”

Trong
lòng cô bỗng dâng lên cảm giác hối hận cho hành động ích kỷ xấu xa của mình. Cái
thai của Hiểu Đồng may mắn giữ lại được nhưng sức khỏe suy yếu như vậy, còn Vĩnh
Phong thì sống chết chưa rõ. Hai người họ đẹp đôi như vậy, yêu thương nhau như
vậy, chỉ vì sự chiếm hữu và sự ích kỷ của cô mà đã khiến họ sống trong đau khổ
phân chia, thậm chí đối mặt với cái chết.

Cô nhìn
Tuấn Kiệt nước mắt giàn giụa khóc:

- Tất cả
là lỗi tại em, nếu em không chặn đường đòi nói chuyện với Hiểu Đồng thì cô ấy
và Vĩnh Phong sẽ không ra nông nỗi này.

Tuấn Kiệt
choàng tay qua vai vỗ về an ủi:

- Đồ ngốc,
không phải tại em đâu. Bọn chúng đã có kế hoạch trước, dù không có em thì lúc
khác bọn chúng cũng sẽ bắt Hiểu Đồng thôi. Mục đích của bọn chúng vốn dĩ là trả
thù mà...

- Nhưng
mà...

- Yên
tâm đi, Hiểu Đồng và Vĩnh Phong sẽ không sao đâu. - Tuấn Kiệt vội cắt ngang lời
Anh Kỳ, cậu không muốn cô lo lắng và dằn vặt, nhưng cậu cũng âm thầm ngẩng mặt
lên cao thở dài.

Cánh cửa
phòng cấp cứu mở ra, mọi người liền xúm lại xung quanh mấy vị bác sĩ vừa bước
ra.

- Bác
sĩ, cậu ấy sao rồi? - Thiên Minh lên tiếng hỏi.

Những
người còn lại im lặng nín thở lắng nghe, vị bác sĩ cởi khẩu trang ra nhẹ nhàng
đáp:

- Bệnh
nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng cậu ấy mất máu quá nhiều nên tạm thời
bị hôn mê sâu.

- Vậy
thì chừng nào con trai tôi mới tỉnh lại? - Ông Vĩnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Bà
Mai Hoa bên cạnh siết chặt cánh tay ông từ nãy giờ cũng thả lỏng ra, hai người nhìn bác
sĩ dò hỏi.

- Chưa
rõ lúc nào sẽ tỉnh lại, cái này thì còn tùy vào sức khỏe và nghị lực của bệnh
nhân. - Bác sĩ trả lời rồi vội vàng bỏ đi.

Lúc Hiểu Đồng tỉnh lại, cô vui mừng khi biết mầm sống
trong bụng mình vẫn tồn tại, nhưng khi nghe kể tình trạng của Vĩnh Phong thì mặt
cô đầy vẻ đau buồn. Dù sức khỏe yếu vô cùng, cô vẫn nhất quyết đi thăm Vĩnh
Phong.

Nhìn thấy
Vĩnh Phong nằm im bất động trên người đầy vết băng bó, trên mũi còn đặt ống thở
oxi, Hiểu Đồng cảm thấy đau lòng vô cùng. Cô muốn một mình bên cạnh Vĩnh Phong
nên tất cả mọi người lui ra ngoài.

Hiểu Đồng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Vĩnh
Phong áp vào mặt mình, để mặc cho những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay cậu.
Sau đó cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã có chút hồng của Vĩnh Phong.

Nếu như
Vĩnh Phong không gặp cô, không yêu cô, có lẽ anh sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô
sinh ra đã mang một ngôi sao xấu, cuộc đời đầy đau khổ cho nên Vĩnh Phong mới bị
cô kéo vào vòng khổ nạn của mình. Đã bao nhiêu lần anh đối mặt với tử thần vì
cô và đã nhiều lần bị cô làm tổn thương.

Tất cả
là tại cô, nếu như cô còn tiếp tục ở bên cạnh Vĩnh Phong, anh sẽ còn chịu nhiều
đau khổ. Hiểu Đồng khẽ chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, cô đau đớn hạ quyết tâm.

***

- Con
quyết định đi thật sao? - Ông Văn Trác nhìn Hiểu Đồng lo lắng.

Cô cắn
chặt môi khẽ gật đầu, tay đưa lên xoa bụng, cô đã quyết tâm.

- Nhưng
còn...

- Con sẽ
nuôi nó, sẽ cho nó tất cả. - Hiểu Đồng mỉm cười khẳng định quyết tâm của mình

Ông Văn
Trác không thể nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ lắc đầu thở dài.

Cuối
cùng cô cũng quyết tâm kể hết mọi sự thật về bé Đường cho ông Vĩnh Nguyên biết.
Cô sợ bé Đường đi theo mình sẽ gặp nhiều bất hạnh. Ông Vĩnh Nguyên khá choáng
váng khi biết được sự thật. Ông xúc động nghẹn ngào khi nhìn thấy bé Đường, ông
ôm chầm lấy Hiểu Đường vuốt ve trong sự ngơ ngác của con bé.

Lát sau,
ông buông bé Đường ra cho con bé chạy đi chơi rồi bình tĩnh nhìn Hiểu Đồng nói:

- Bé Đường
mãi mãi là em gái của cháu. Ta không xứng đáng là ba của nó, ta chưa từng cho
nó một ngày hạnh phúc. Hãy đưa nó đi theo con. Hãy yên tâm, bé Đường theo con mới
là hạnh phúc của nó.

- Vâng...
- Hiểu Đồng gật đầu, cô không nói gì thêm nữa, quay lưng dắt tay bé Đường ra đi.

Bà Mai
Hoa ôm lấy cánh tay ông Vĩnh Nguyên vỗ về, ông cũng quay lại nhìn bà dịu dàng rồi
vỗ lên tay bà.

Hiểu Đồng
mở cửa bước vào phòng bệnh của Vĩnh Phong. Căn phòng im lặng chỉ có tiếng máy
móc phát ra nhè nhẹ. Hiểu Đồng bước đến bên cạnh Vĩnh Phong nắm lấy tay anh thì
thầm:

- Vĩnh
Phong em xin lỗi, em buộc lòng phải rời xa anh. Nếu còn ở cạnh anh, em không biết
mình còn gây thêm cho anh đau khổ gì. Xin anh hãy quên em đi, tìm một cô gái tốt
hơn em ở bên cạnh anh. Em sẽ nuôi dạy con chúng ta thật tốt.

Cô nhẹ
nhàng cầm cái chụp oxi của Vĩnh Phong ra, đặt lên môi cậu một nụ hôn, nước mắt
cô rơi xuống.

Hiểu Đồng
ra đến cửa thì quay đầu nhìn lại Vĩnh Phong một lần nữa:

- Vĩnh
Phong, tạm biệt!

Hiểu Đồng
vừa đóng cửa xong thì trong phòng, những ngón tay Vĩnh Phong đột nhiên nhúc
nhích.

Ra khỏi
bệnh viện, Hiểu Đồng nhắn một tin nhắn cho Anh Kỳ: “Hãy giúp tôi chăm sóc cho Vĩnh
Phong. Chúc hai người hạnh phúc”.

Sau đó
cô bước vào trong xe của Tuấn Kiệt đang chờ sẵn, bé Đường cũng đang ngồi trong
xe chờ cô. Tuấn Kiệt quay xuống nhìn cô hỏi lần nữa:

- Em
quyết định ra đi thật sao?

- Ừ. -
Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt gật đầu, tay cô nắm chặt tay bé Đường, từ hôm nay cô và
bé Đường sẽ rời khỏi đây mãi mãi. Hai người họ sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở
phương trời mới.

Tuấn Kiệt
cùng hai chị em Hiểu Đồng bay đi, họ không cho ai biết họ đi lúc nào và đi đâu.
Cả ba đứng chờ tời giờ làm thủ tục. Hiểu Đồng ngồi đó nhìn lại bầu trời này lần
cuối. Cô cũng từng đến sân bay này nhưng trong một tâm trạng khác, lần đó, cô
là người đưa tiễn, lần này cô là người ra đi.

- Xin lỗi,
anh lộn giờ, chúng ta đến sớm một tiếng đồng hồ rồi. - Tuấn Kiệt ngượng ngượng
nói.

- Không
sao, chúng ta chờ vậy.

Một tiếng
nữa cô sẽ rời khỏi nơi đau lòng và cũng là nơi hạnh phúc nhất này.

Thời
gian như đang giễu cợt cô nên cứ chầm chậm trôi qua. Mỗi phút giây đều như dao
đâm vào lòng, đau nhức không chịu nổi. Cô đưa tay chạm nhẹ bụng mình, cảm giác
có chút hơi ấm tình mẫu tử đang tỏa ra.

Cuối cùng tiếng loa phát thanh kêu gọi những người đi
chuyến bay đó chuẩn bị vào làm thủ tục. Hiểu Đồng nắm tay bé Đường theo Tuấn Kiệt
chuẩn bị bước vào bên trong.

Đột
nhiên... một bóng người xuất hiện trước mặt họ.

Ngay
sau đó, tiếng bé Đường reo lên:

- Anh Vĩnh
Phong...

Vĩnh
Phong từ trong đám đông từ từ bước ra, dù bước chân vẫn chưa thật cân bằng nhưng
ánh mắt, nụ cười đã che lấp bước chân khập khễnh của cậu. Vĩnh Phong từ từ tiến
đến trước mặt Hiểu Đồng vẫn đang sững sờ đến bất động nhìn chằm chằm vào cậu.

- Em lại muốn rời xa anh lần nữa sao? - Vĩnh Phong khàn
giọng hỏi, ánh mắt tràn ngập sự đau buồn và oán giận.

- Em...
- Hiểu Đồng nghẹn lời không thể thừa nhận trước ánh mắt đau đớn của Vĩnh Phong.

- Nếu
em bỏ đi lần nữa, anh sẽ hận em suốt đời. - Vĩnh Phong nghiến răng gằn từng chữ
nói.

Hiểu Đồng
ánh mắt đã nhạt nhòa nhìn Vĩnh Phong, môi run run không nói được lời nào.

- Nếu
muốn đi thì hãy trả tim lại cho anh. - Vĩnh Phong khẽ khàng nói tiếp: - Em đã để
nó ở đâu?

- Trái
tim của anh, em đã giấu vào một góc tận cùng rồi. - Hiểu Đồng hít một hơi, đau
đớn đáp.

- Nếu
muốn ra đi thì cứ bóp nát nó để nhẹ lòng hơn. - Vĩnh Phong mỉa mai nói.

- Sẽ có
cô gái tốt hơn em ở bên cạnh anh. Anh Kỳ, cô ấy rất yêu anh, huống chi cô ấy vì
anh mà phải chịu nỗi đau quá lớn. Anh nên ở cạnh chăm sóc cho cô ấy và quên em
đi. Em đã hứa sẽ trả anh lại cho cô ấy. - Hiểu Đồng vẫn kiên quyết nói.

- Được, nếu đó là điều em muốn. - Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng
giận dữ nói, sau đó móc trong túi ra một tờ giấy nhét vào tay Hiểu Đồng rồi
bình thản nói: - Vĩnh biệt!

Cậu
quay lưng bỏ đi trong tiếng gọi nhỏ của bé Đường. Tim Hiểu Đồng đau nhức vô
cùng, cô nức nở mở tờ giấy trong tay ra, đó là thư của Anh Kỳ gửi cho cô.

“Gửi Hiểu
Đồng!

Tôi muốn
nói với cô nhưng không biết phải đối mặt với cô thế nào. Tôi thành thật xin lỗi,
nếu như tôi không xen vào giữa cô và Vĩnh Phong thì có lẽ hai người đã hạnh
phúc bên nhau rồi.

Thật ra
tôi đã gạt cô và Vĩnh Phong. Năm đó, Vĩnh Phong vì say rượu nên ngủ ngay bên cạnh
tôi, giữa chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì cả. Sáng hôm đó Vĩnh Phong tưởng
rằng giữa tôi và anh ấy đã xảy ra chuyện bởi vì tôi đã đến kỳ ngay đêm đó. Còn
cái thai là tôi gạt anh ấy vì muốn giữ chân anh ấy, chuyện sảy thai rồi mất khả
năng sinh đẻ cũng là do tôi bịa ra.

Vì vậy,
Hiểu Đồng, cô không cần áy náy gì cả mà hãy hạnh phúc bên cạnh Vĩnh Phong. Sóng
gió giữa hai người đã kết thúc rồi, hãy cho mình và Vĩnh Phong một cơ hội để nắm
bắt hạnh phúc. Tôi ở chân trời khác cũng sẽ chúc phúc cho hai người.

Thân!

Anh Kỳ.”

Hiểu Đồng
buông tờ giấy trong tay mình, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong, cô nấc
nghẹn một cái rồi lao đến ôm chặt Vĩnh Phong từ sau lưng, thều thào:

- Em
xin lỗi, Vĩnh Phong em xin lỗi!

Vĩnh
Phong đứng im một lúc cảm nhận vòng tay ấm áp của Hiểu Đồng, muốn rút người ra
nhưng bị cô ôm chặt, cậu ngửa mặt nhìn lên thở dài.

- Vĩnh
Phong! - Tiếng Hiểu Đồng khẽ gọi.

Vĩnh
Phong không dằn được quay lại kéo Hiểu Đồng vào lòng mình ôm chặt, khẽ thì thầm
bên tai cô:

- Đừng
đi có được không, nếu em rời xa anh, anh sợ mình sẽ không sống nổi bởi vì cùng
trời cuối đất, anh chỉ yêu một người là em thôi. Còn con chúng ta, em nỡ để cho
nó không có cha sao? - Vĩnh Phong thì thầm những lời tha thiết bên tai Hiểu Đồng.

Đôi mắt
Hiểu Đồng rưng rưng, bị cái ôm của Vĩnh Phong làm vỡ òa. Hiểu Đồng nức nở gục
trên vai Vĩnh Phong khóc.

Từ lúc Vĩnh
Phong xuất hiện, cô đã biết mình sẽ không thể nào rời đi được nữa.

Xung
quanh họ, những người bạn thân thương đã bao bọc.

Mọi người
trong sân bay đều nhìn họ vỗ tay vui mừng hò reo vì cuối cùng hai người yêu
nhau đã có thể sum họp bên nhau.

Tuấn Kiệt
khẽ mỉm cười chuyền tay cho Quốc Bảo chiếc va ly của Hiểu Đồng, Minh Thùy nắm
tay bé Đường. Tuấn Kiệt chào mọi người rồi một mình bước lên máy bay, một mình
cậu lại tiếp tục bước đi con đường chu du tìm những phong cảnh đẹp.

Đột nhiên bên cạnh Tuấn Kiệt có một bóng hình ngồi xuống.

- Cùng
nhau đi, có được không? - Anh Kỳ nhìn Tuấn Kiệt mỉm cười rạng rỡ.

Tuấn Kiệt
không trả lời khẽ nắm lấy tay cô, cậu sẽ không cô độc nữa.

Cũng
cùng lúc đó, mọi người nhận được hai tin nhắn, Vĩnh Thành và Hạ Khanh sẽ bay
sang Mỹ tiến hành điều trị bàn tay của cậu, Đại Bình thì đưa Vũ Quỳnh rời đi, rời
khỏi nơi kinh hoàng này, quên đi ký ức giết người của cô.

Tất cả
mọi đau đớn khổ sở cuối cùng cũng kết thúc. Họ bắt đầu một cuộc sống mới. Có thể
nói, nỗi đau nào, sóng gió nào cũng có thể vượt qua. Chủ yếu là mọi người có biết
nắm tay nhau cùng vượt qua hay không.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3