Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 36 - Phần 1
Chương 36
Sự lựa chọn của trái tim
Chờ cả
một đêm khiến ai cũng mệt mỏi. Thiên Minh đành nói:
- Chúng
ta báo cảnh sát thôi.
Trước
giờ Thiên Minh đều không thích dính vào cảnh sát nhưng lần này cậu đành phải nhờ
họ giúp đỡ mà thôi. Bởi vì Đình Ân rất quan trọng với cậu.
Cảnh sát sau khi bị một phen hoảng hốt khi mà tất cả các
nhân vật có tiếng cùng lúc kéo đến đồn, sau đó ghi nhận đầy đủ về vụ bắt cóc và
nhanh chóng tiến hành điều tra. Nhưng đây là sự điều tra trong im lặng vì lần
này chẳng những Đình Ân là người nổi tiếng, sợ rằng sẽ xảy ra tin đồn thất thiệt
đánh động bọn bắt cóc sẽ nguy hiểm cho cô.
Nhưng mọi
việc dường như lâm vào bế tắc vì sự việc diễn ra vào buổi tối, ít người qua lại,
không ai chứng kiến toàn bộ quá trình bắt cóc ngoài Minh Thùy, nhận dạng mấy
tên bắt cóc cũng không rõ lại không thể công khai điều tra càng làm việc điều
tra giậm chân tại chỗ. Chỉ có thể chĩa mũi dùi vào những nghi vấn mâu thuẫn dạo
gần đây. Và nghi vấn số một chính là Anh Kỳ.
Tất
nhiên họ không thể công khai mời cô đến điều tra vì dù sao cô cũng là một người
nổi tiếng, với lại sau lưng cô là một tập đoàn hùng mạnh.
- Chúng ta phải tự mình điều tra thôi! - Thiên Minh bực tức
nói. Sắc mặt đầy căm giận cái bọn cảnh sát bất tài đó.
- Chúng
ta phải sắp xếp kế hoạch cho thật tốt. Lần này không có mục tiêu xác định đúng
là khó khăn rất nhiều. - Vĩnh Phong nói.
- Em chắc
chắn Anh Kỳ là thủ phạm chứ chẳng ai hết. - Minh Thùy nói giọng quả quyết.
- Anh
không cho là vậy. - Vĩnh Phong chậm rãi nói.
Minh
Thùy tức giận khi nghe Vĩnh Phong phản bác, cô quay qua nhìn cậu với ánh mắt
gay gắt, nghiến răng trách móc:
- Anh
có biết vì ai mà chị Đình Ân bị Anh Kỳ ghét bỏ hay không hả? Anh có biết cô ta
đã đe dọa thế nào hay không, dù đã ra khỏi phòng nhưng giọng của cô ta vẫn còn văng
vẳng ra tới bên ngoài. Đúng năm chữ: “Các người phải trả giá”, ngay sau đó chị
Đình Ân bị bắt cóc. Anh nói xem, nếu không phải là cô ta thì là ai chứ? Vậy mà
anh còn bênh vực cô ta.
- Anh
không bênh vực, chỉ là anh biết cô ấy không phải là loại người như thế. - Vĩnh
Phong lên tiếng phản bác lại.
- Anh
biết... anh biết rõ cô ta thế nào. Đúng, cô ta từng là bạn gái anh cho nên anh rất
biết rõ, cho nên dù rằng cô ta vu oan cho chị Hiểu Đồng ăn cắp thì anh vẫn chọn
cách tin tưởng. Haha... tôi đã lầm anh rồi.
Vĩnh Phong thở dài, đúng là lúc đó cậu cho rằng người hại
Hiểu Đồng là Vũ Quỳnh chứ không phải Anh Kỳ. Cậu cũng chưa từng một lần chất vấn
Anh Kỳ về chuyện đó. Nhưng chuyện này, cậu không tin là Anh Kỳ làm.
- Anh vẫn không tin là cô ta làm đúng không? - Minh Thùy
gặng hỏi lần nữa rồi nhanh chóng quay sang Hiểu Đồng lúc này đang mím môi ngồi
bất động: - Chị Hiểu Đồng, chị nói đi, chị có tin Anh Kỳ là kẻ chủ mưu hay
không?
Nghe
Minh Thùy hỏi, Hiểu Đồng từ từ ngẩng lên, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Minh Thùy
phần vì khóc, phần vì giận dữ, cô không thể phủ nhận Anh Kỳ không có liên quan
trong việc này nhưng cũng không thể khẳng định cô ta là kẻ chủ mưu được.
- Được
rồi. - Tiếng Thiên Minh vang lên đã giúp Hiểu Đồng tránh đươc câu hỏi của Minh
Thùy. Cô nhìn về phía Thiên Minh cảm kích. Thiên Minh nhìn cô một cái rồi quay
sang Minh Thùy nói: - Đừng tranh cãi nữa, chúng ta cứ như vậy thì sẽ càng làm rối
thêm thôi. Điều tốt nhất bây giờ là phải tìm cách điều tra ra kẻ nào đã bắt cóc
Đình Ân. Một mặt tôi sẽ cho người theo dõi Anh Kỳ. - Vừa nói Thiên Minh vừa liếc
nhìn Vĩnh Phong rồi nói tiếp: - Mặt khác tôi sẽ cho người điều tra xem có ai biết
bọn bắt cóc hay không? Mọi người có ý kiến gì nữa không?
Không
ai có ý kiến gì nữa. Mỗi người dường như đang theo đuổi một suy nghĩ. Thế Nam
thì trầm lặng. Minh Thùy cũng buông người ngồi xuống ghế, Quốc Bảo kéo cô lại gần
để cô dựa vào lòng mình, xua tan cơn giận dữ lo lắng và sợ hãi trong cô. Vĩnh
Phong cũng im lặng không nói gì thêm, cậu cảm nhận bàn tay Hiểu Đồng đang từ từ
lạnh lẽo và rời khỏi tay cậu.
Khi tất
cả giải tán, Hiểu Đồng theo Vĩnh Phong ngồi vào xe. Vừa ngồi vào xe, Vĩnh Phong
liền lên tiếng:
- Thật ra anh...
- Em mệt rồi. Đưa em về nhà đi... - Hiểu Đồng lên tiếng cắt ngang.
- Được rồi, về nhà anh chúng ta nói chuyện tiếp. - Vĩnh Phong thở
dài nói.
- Không, đưa em về nhà em. - Hiểu Đồng mệt mỏi đáp. Sau đó cô khẽ
nhắm mắt lại, dựa người vào ghế, hai chân mày nhíu lại, dường như có sự đau khổ
không có tên đang đeo bám cô. Vĩnh Phong vốn muốn nói thêm nhưng đành im lặng
lái xe.
Xe vừa dừng lại, Hiểu Đồng đã mở cửa bước xuống, cô đi thẳng vào
nhà mà không một lần ngoảnh lại. Vĩnh Phong khổ sở nhìn theo bóng cô, cậu không
biết phải làm sao, những điều cậu nói không phải để phủ định mối quan hệ của
hai người chỉ là cậu biết Anh Kỳ có chút ngang bướng nhưng không phải loại người
thủ đoạn nếu không năm xưa... Vĩnh Phong khổ sở gục đầu vào vô lăng thở dài.
Thế Nam về đến nhà, tâm trạng cứ như người mất hồn, cậu ngồi bên
ghế đá ngoài sân, cậu muốn hít thở không khí trong lành bên ngoài để xua tan tâm
trạng này của mình. Nhưng có cái gì đó rất lạ, tim cứ như bị ai bóp chặt, càng
lúc càng chặt đến nghẹt thở. Máu cứ chảy từng khúc từng khúc đứt quãng gây cảm
giác đau nhói. Tại sao lại như vậy?
Cậu khẽ nhắm mắt lại, cố quên đi cái cảm giác đau đớn này nhưng thật
khó. Và trong bóng tối của đôi mi khép lại đó, xuất hiện hình bóng của Đình Ân.
Lúc cô nhoẻn miệng cười, lúc cô buồn bã, lúc cô chờ đợi, lúc cô hy vọng, lúc cô
vui mừng... tất cả cứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí Thế Nam. Nó càng gây nhức
nhối trong trái tim cậu...
“Xin lỗi cô, vị khách này đã uống say, làm phiền cô đến đưa anh ta
về giùm!” - Tiếng một thanh niên vang lên bên tai Hiểu Đồng khi cô nghe điện
thoại của Thế Nam.
Hiểu Đồng vội vàng bắt taxi chạy đến sau khi hỏi
thăm địa chỉ. Cô vừa vào đã thấy Thế Nam đang nằm sõng soài trên ghế quán bar. Hiểu
Đồng hơi ngạc nhiên vì cô chưa từng thấy bộ dạng này của anh. Thế Nam luôn là
người có chừng mực, không khi nào cậu để bản thân sa đọa đến thế này. Cô thở
dài bước đến bên cạnh cố gắng dìu cậu đứng dậy. Nhưng người ta nói: ”Người sống
thì nhẹ, người chết thì nặng”, Thế Nam cứ như một người chết, nặng trình trịch,
cô không tài nào đỡ nổi. Anh chàng lúc nãy gọi điện cho cô thấy vậy vội đến
giúp cô. Anh ta lấy điện thoại của Thế Nam bấm số 1 gọi thử thì gặp được cô.
Anh giúp Hiểu Đồng đưa Thế Nam lên taxi, Hiểu
Đồng sau khi rút vài tờ tiền nhét vào tay anh chàng này gọi là cảm ơn liền bảo tài
xế chạy đi. Khi đến trước nhà Thế Nam, Thế Nam đột nhiên cảm thấy khó chịu, cậu
vội mở cửa chạy ra và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Hiểu Đồng cũng rất lo lắng vội
chạy đến nhưng Thế Nam sau khi nôn xong cũng có phần tỉnh, cậu nhìn Hiểu Đồng
cười khổ nói:
- Là em à?
- Anh sao vậy, sao lại uống say đến thế? - Hiểu Đồng nhìn bộ dạng
Thế Nam thì nhíu mày hỏi.
Thế Nam không trả lời, cậu nhìn cô đăm đăm khiến cô đỏ mặt lúng
túng, cậu nhìn dáng vẻ của cô thì cười nhẹ rồi hỏi:
- Nói
cho anh biết, yêu là gì?
Hiểu Đồng
hơi bất ngờ khi Thế Nam đột nhiên hỏi mình câu đó, cô hắng giọng rồi mới trả lời.
- Tình yêu vốn không có định nghĩa. Có người định nghĩ
tình yêu rất dài, có người lại rất ngắn nhưng yêu chính là yêu. Nếu anh cố định
nghĩa tình yêu chỉ khiến cho anh đau đầu mà thôi. Cứ để trái tim tự định nghĩa
cho mình.
- Có thể
cho anh ôm em một cái được không? - Thế Nam đột ngột hỏi.
Hiểu Đồng
hơi sững người, nhưng cô cảm thấy Thế Nam có lý do nào đó nên cô không từ chối
mà khẽ gật đầu. Thế Nam liền dang tay ôm lấy Hiểu Đồng, thật chặt, Hiểu Đồng cứ
đứng yên mặc cho cậu ôm. Lát sau cậu buông Hiểu Đồng ra nhìn cô và nói:
- Anh
đã từng yêu em.
- Có phải
bây giờ anh yêu Đình Ân rồi không? - Hiểu Đồng chầm chậm hỏi.
- Nếu
anh đã yêu rồi thì sao? - Thế Nam cười khổ. - Con người ta khi có được thì
không biết trân trọng, đến khi mất đi thì mới biết nó giá trị đến nhường nào. Khi
nghe tin cô ấy bị bắt cóc, anh cảm thấy rất đau, đau ở đây. - Thế Nam vừa nói, vừa
nắm tay Hiểu Đồng đặt lên ngực trái, nơi trái tim cậu đang chảy máu. Nước mắt cậu
rơi xuống...
Hiểu Đồng
cảm thấy xót thương cho Thế Nam, cậu đáng thương quá. Cậu ấy từng yêu cô, từng
vì cô mà đau khổ, vì cô mà chối bỏ tình yêu của Đình Ân để rồi khi cậu nhận ra
cậu đã yêu cô ấy thì cô ấy lại có người khác, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Trắc trở
làm người ta nhận ra tình yêu của mình. Hiểu Đồng dang tay ôm lấy Thế Nam muốn
vỗ về cậu.
Vĩnh Phong cảm thấy mệt mỏi, cậu vừa muốn đến gặp Hiểu Đồng,
vừa không dám đối mặt với cô. Cậu đã phạm phải một sai lầm, cậu ăn năn, cậu áy
náy, điều đáng sợ hơn cậu không dám cho Hiểu Đồng biết. Cậu lo sợ khi cô biết
được sự thật sẽ rời bỏ cậu. Cậu uống rất nhiều rượu, muốn trút hết tất cả bí mật
trong lòng ra và cậu quyết định đến gặp Thế Nam, tâm sự với người bạn thân nhất.
Nhưng
khi Vĩnh Phong lái xe đến, cậu sững sờ nhìn thấy Thế Nam ôm lấy Hiểu Đồng, sau
đó cậu lại thấy Hiểu Đồng ôm lấy Thế Nam, tay cậu xiết chặt vô lăng...
Khi Hiểu
Đồng về đến nhà thì trời đã quá khuya rồi, cô ủ rũ mở cửa thở dài đầy mệt mỏi. Nhưng
khi cô vừa mới bước vào thì đã bị ai đó kéo mạnh. Một vòng tay mạnh mẽ quấn lấy
cô kéo cô sát vào vòm ngực quen thuộc. Hiểu Đồng muốn đẩy ra nhưng vòng tay rắn
chắc rất cương quyết, nụ hôn của Vĩnh Phong cuốn chặt lấy môi cô. Trong khoảnh
khắc ấy, Hiểu Đồng không còn khả năng kháng cự nữa, cả người nhũn ra. Lát sau
cô hổn hển đẩy Vĩnh Phong ra rồi nói:
- Vĩnh Phong em mệt lắm...
Nhưng những lời cô nói càng như quả bom kích thích, Vĩnh Phong
càng quấn chặt lấy cô. Bàn tay càng lúc càng trở nên gấp gáp hơn, thô bạo hơn lần
vào trong áo cô. Ánh mắt cậu nhìn cô thể hiện sự ham muốn mãnh liệt. Cuối cùng
cậu nhấc bổng cô lên từng bước từng bước đi vào trong phòng. Cậu đưa tay lần từng
chiếc cúc áo trên người cô rồi nhanh chóng chiếm lấy phần mềm mại nhất. Đôi môi
khiêu khích lượn quanh bờ môi cô, kích thích sự ham muốn đang bùng lên trong cô...
Khi cả người Vĩnh Phong nhễ nhại mồ hôi đổ phịch xuống người cô, cơn
lửa nóng bừng lên trong cơ thể cô mới từ từ dịu lại. Vĩnh Phong đưa tay vuốt ve
gương mặt có phần mệt mỏi của cô thì thầm:
- Anh xin lỗi!
Cô không nói gì, rúc người vào trong lồng ngực Vĩnh Phong cảm nhận
mùi hương nam tính đầy mạnh mẽ của cậu. Vĩnh Phong đưa tay ôm chặt lấy bờ lưng
trần của cô kéo sát vào mình hơn nữa. Lát sau cậu khẽ thì thầm:
- Anh đã rất sợ... rất sợ... - Cậu khẽ run nhẹ khi nghĩ đến điều sắp
nói.
Hiểu Đồng rời khỏi Vĩnh Phong lặng lẽ nhìn cậu một lát rồi lại rúc
đầu vào lòng cậu:
- Lúc nãy em gặp Thế Nam... - Nói đến đây cô ngừng lại chờ đợi
nhưng Vĩnh Phong không nói gì chỉ có tim là đập mạnh, Hiểu Đồng khẽ nói tiếp: -
Anh ấy nhận ra tình cảm của mình đối với Đình Ân nhưng lại rơi vào đau khổ khi
nhận ra điều này, khi mà bên cạnh Đình Ân đã có Thiên Minh. Con người là vậy, khi
mất rồi mới biết quý trọng. Cho nên khi nghĩ anh xảy ra chuyện em mới biết em
không thể mất anh. Vì vậy cho dù anh và Anh Kỳ từng xảy ra chuyện gì đi nữa thì
đó đã là quá khứ, thứ em trân trọng là hiện tại và tương lai. Em muốn hiện tại
và tương lai của mình đều có anh bên cạnh...
Câu nói của cô đã đánh lùi nỗi sợ hãi trong lòng, Vĩnh Phong thổn
thức nói:
- Hứa với anh, từ nay hãy nói hết suy nghĩ trong lòng mình ra, đừng
giấu giếm. Anh rất sợ khi em cứ giữ trong lòng những ý nghĩ riêng. Có lẽ người
ngoài nhìn vào thấy anh là kẻ đa tình quá bi lụy yếu đuối trong chuyện tình cảm
nhưng chỉ khi họ ở vào vị trí của anh mới có thể cảm nhận được tình yêu anh
dành cho em nhiều đến thế nào. Anh cũng chưa từng nghĩ rồi sẽ có ngày anh vì một
cô gái mà yêu điên cuồng, vì một cô gái mà đau khổ đến mất đi lý trí. Nhưng bởi
vì cô gái đó là em, anh tình nguyện làm kẻ si tình ngu ngốc.
Nước mắt Hiểu Đồng trào ra rơi xuống lồng ngực Vĩnh Phong ấm áp. Cô
vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cậu. “Vĩnh Phong! Trong mắt em, anh là người đàn
ông mạnh mẽ nhất. Anh đem hết tất cả dũng khí để yêu em, mạnh mẽ chấp nhận sự
đau khổ vì em, anh khiến em cảm động biết bao nhiêu.”
- Vĩnh Phong! Em yêu anh.
Khi Hiểu Đồng thức dậy thì Vĩnh Phong vẫn còn chìm trong giấc ngủ
an lành. Cô nhẹ nhàng trở mình rút ra khỏi cậu, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đang
rũ xuống mặt cậu. Gương mặt thanh thoát của Vĩnh Phong hiện ra thật nhẹ, hơi thở
cậu chầm chậm đều đặn, vẻ mặt bình an hạnh phúc. Hiểu Đồng khẽ cười rồi bước xuống
giường, cô muốn đi dạo cho thư thái, mấy ngày nay vì chuỵên Đình Ân mà lo lắng
vô cùng. Cô mở cửa bước ra ngoài. Trời mới vừa hừng sáng, con đường vắng hoe lạnh
tanh.
Đi được một lát, Hiểu Đồng cảm thấy lạnh, sương
đang thấm từ từ vào chiếc áo mỏng manh của cô. Lúc nãy cô đi mà quên mặc thêm
áo khoác nên đành quay về nhà. Cô thấy một bóng người đang đi về phía mình. Người
đó đi khá nhanh, nhưng cứ ngó trước ngó sau, sợ hãi điều gì đó. Cảm thấy nghi
ngờ Hiểu Đồng đứng yên quan sát. Không ngờ người đó lại đi quá nhanh, chẳng mấy
chốc đã đến trước mặt cô và như không nhìn thấy cô mà đâm sầm vào.
Hơi bất ngờ nên Hiểu Đồng bị đẩy lùi lại mấy bước, còn người đó
ngã ngửa xuống đất. Khi cả hai cùng định thần lại, Hiểu Đồng nhận ra người trước
mặt mình chính là Vũ Quỳnh. Vũ Quỳnh cũng nhận ra Hiểu Đồng, cô hốt hoảng vội đứng
dậy nói xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ đi. Hiểu Đồng thấy thái độ như vậy thì thấy
lạ muốn lên tiếng gọi nhưng lại thôi, cô lặng lẽ nhìn bóng dáng Vũ Quỳnh từ từ
biến mất. Đang định đi về nhà, Hiểu Đồng chợt ngửi thấy một mùi thơm nồng, cô sững
người lại, cảm thấy có một chút sợ hãi len lỏi trong lòng nên vội vàng bước
nhanh về nhà.
Vừa mở cánh cổng, Hiểu Đồng thấy một cái gì trăng trắng rơi xuống
chân mình. Cô nhíu mày nhìn kỹ thì phát hiện đó là một phong thư, giật mình
quay lại nhìn ngó xung quanh, nhưng đáp lại cái nhìn của cô là một con đường vắng
hoe. Chẳng lẽ...
Cảm thấy có điều gì đó ẩn chứa bên trong phong thư mỏng manh kia, Hiểu
Đồng vội vàng xé phong thư ra. Trong đó chỉ có một mảnh giấy ngắn. Hiểu Đồng
chăm chú đọc những hàng chữ trên đó xong rồi lao nhanh vào nhà đánh thức Vĩnh
Phong dậy.
Vẫn trong con mơ ngủ, Vĩnh Phong mơ màng nhìn
Hiểu Đồng, cô thở hổn hển chìa ra trước mặt cậu một tờ giấy. Vĩnh Phong cau mày
cố mở mắt nhìn rõ hàng chữ bên trong, thoáng giật mình tỉnh ngủ, cậu mở mắt to
nhìn cô:
- Cái này... - Sau đó nói như ra lệnh. - Em mau thay quần áo đi, chúng
ta đi liền!
Hiểu Đồng liền gật đầu quay lưng đi thay đồ, Vĩnh Phong nhanh
chóng bật dậy nắm lấy điện thoại bấm số.
“Mọi người, đã biết Đình Ân ở đâu rồi.”
Ngồi trên xe, Hiểu Đồng nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ nơi giam giữ
Đình Ân, tâm trạng thấp thỏm lo lắng. Cô thầm cầu mong địa chỉ này là chính xác,
như vậy thì mọi người có thể cứu được Đình Ân. Vĩnh Phong đưa tay sang nắm lấy
bàn tay lạnh toát của cô trấn an:
- Sẽ không sao đâu? Đình Ân là một cô gái tốt, ông trời không để
cô ấy xảy ra chuyện đâu.
Hơi ấm từ bàn tay Vĩnh Phong khiến Hiểu Đồng cảm thấy an tâm, cô
khẽ gật đầu rồi ngả người dựa vào ghế thư giãn.
Chạy được một lát, Vĩnh Phong đã thấy chiếc xe màu xám bạc của
Thiên Minh phía trước. Đoạn đường phía trước đang bị tắc đường bởi chuyện gì đó.
Những tiếng còi inh ỏi, những tiếng la ó ầm ĩ làm náo động cả một con đường. Điều
đó khiến cho họ càng cảm thấy sốt ruột, lo lắng và bất an vô cùng. Cuối cùng một
đám khói bốc lên đen kịt cả một bầu trời. Sau đó là giọng Quốc Bảo vang lên
trong điện thoại:
“Không xong rồi, căn nhà đang giam giữ Đình Ân bốc cháy.”
Cả hai người đều tấp xe vào lề và vội vã chạy đến căn nhà đang
cháy. Có rất nhiều người tụ tập đến xem, xe cứu hỏa vẫn chưa đến được, mà lửa
cháy ngày càng cao.
Căn nhà đó là một nhà lầu bốn tầng rất sang trọng.
Nhìn từ ngoài có thể cho thấy nội thất bên trong đều bằng gỗ cao cấp. Cho nên
cho thể nói, căn nhà rất dễ bén lửa và bốc cháy nhanh chóng. Thiên Minh đang đứng
sững nhìn ngọn lửa cháy bừng lên, Vĩnh Phong nắm tay Hiểu Đồng dạt dòng người
đông nghẹt xấn tới rồi cũng đứng sững lại. Lửa đã cháy phủ tầng một không cách
gì vào được.
Bên ngoài cảnh sát giao thông đang dẹp đường để xe cứu hỏa có thể
vào được. Ngay lúc đó Minh Thùy và Quốc Bảo cũng bắt đầu chạy đến, cả hai đều
thở dốc cũng sững sờ đứng nhìn.
- Liệu... Đình Ân có trong đó không? - Quốc Bảo phập phồng hỏi. Câu
hỏi này ai cũng lo sợ chưa dám thốt ra, cuối cùng cũng có người nói.
Cả Hiểu Đồng và Minh Thùy như nhũn ra sắp ngã xuống, may mà Quốc Bảo
và Vĩnh Phong đỡ kịp.
- Không đâu... Đình Ân không có trong đó đâu. - Hiểu Đồng lắc đầu,
nước mắt bắt đầu rơi ra, cô không muốn tin.
Ngay lúc đó, có một người đàn ông cũng đứng nhìn một cách chăm chú,
nét mặt hắn ta co giãn một cách kỳ lạ, Minh Thùy lập tức nhận ra hắn ta là một
trong những kẻ bắt cóc, cô run rẩy chỉ tay vào hắn:
- Hắn... chính là hắn đã bắt cóc chị Đình Ân.
Nghe tiếng nói, tên này quay mặt lại, thì thấy đám người bọn họ
đang nhìn về hắn, mặt hắn lập tức tái xanh quay đầu định bỏ trốn nhưng Thiên
Minh đã nhanh chóng tóm lấy hắn.
- Nói mau, cô gái mà tụi mày bắt cóc hiện giờ ở đâu? - Thiên Minh
gầm lên, túm chặt lấy cổ áo tên này sau khi đánh cho hắn ta một trận bầm dập.
- Các người nói gì, cô gái bị bắt cóc nào? - Tên này giả vờ ngơ
ngác hỏi.
- Ông còn chối, chính mắt tôi nhìn thấy ông bắt chị Đình Ân đi. -
Minh Thùy đứng ra vạch tội hắn.
Hắn thấy Minh Thùy bèn ngậm họng lại. Thiên
Minh tức giận đấm cho hắn ta một phát vào mặt rồi siết chặt cổ áo hắn hơn nữa. Cậu
nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù đến đáng sợ khiến tên này run rẩy. Cho đến khi cổ
áo hắn bị siết chặt đến không thở được, hắn mới ú ớ quơ chân thều thào nói:
- Tôi nói... tôi nói...
Thiên Minh thả lỏng tay ra rồi đứng thẳng dậy lườm hắn. Tên này nuốt
nước miếng đánh ực một cái rồi đứng lên. Hắn sợ hãi nhìn mọi người rồi run run
chỉ tay vào căn nhà đang bốc cháy:
- Cô ấy ở trong đó.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn theo hướng hắn chỉ. Nhân cơ hội
này, hắn ta định bỏ chạy nhưng đã bị Thế Nam vừa đến đấm cho một phát cực mạnh
vào ngay phần ngực ngất xỉu tại chỗ.
Cả Thiên Minh và Thế Nam đều muốn lao vào biển lửa đó nhưng đều bị
Vĩnh Phong và Quốc Bảo giữ lại.
- Thả anh ra! - Thế Nam gầm lên với Quốc Bảo.
- Anh muốn vào cứu cô ấy. - Thiên Minh cũng gắt lên với Vĩnh Phong.
- Không được, lửa lớn lắm, anh vào đó chỉ mất mạng thôi. - Vĩnh
Phong kiên quyết nói.
- Đúng đó, mấy anh vào trong đó, chẳng những không cứu được Đình
Ân và còn thiệt mạng vô ích. - Quốc Bảo cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Ngay lúc đó, mọi người reo lên khiến cả bọn quay phắt lại. Nơi ban
công tầng ba, Đình Ân đang hoảng hốt nhìn xuống. Tầng ba quá cao, nếu nhảy từ
đó xuống không chết cũng tàn phế. Cô sợ hãi nhìn bên dưới, nước mắt lưng tròng,
khói lửa khiến cô ho sặc sụa. Cô tuyệt vọng nhìn xuống đám đông đang đứng đó
nhưng chẳng ai có thể cứu lấy cô.
Thiên Minh và Thế Nam càng sợ hãi, chỉ muốn lao vào. Cả hai đều giằng
co với Vĩnh Phong và Quốc Bảo. Minh Thùy đứng nhìn bốn người họ rồi nhìn thấy
Đình Ân đang hoảng sợ trên cao thì chỉ biết khóc. Hiểu Đồng chứng kiến cảnh đó
thì đau lòng tột độ. Cô xem Đình Ân như chị em gái ruột, nhìn thấy cô ấy từ từ
đi đến con đường chết mà bất lực đứng nhìn. Cô càng không muốn Thế Nam và Thiên
Minh lao đầu vào đó, nhưng không thể nào ngăn cản họ được.
Cô nhìn thấy người cảnh sát đang đứng cầm loa hò hét mọi người giải
tán để chừa đường cho xe cứu hỏa tới. Không kịp suy nghĩ gì nữa cô lao nhanh đến
giật lấy chiếc loa trong tay người cảnh sát rồi lao nhanh về phía căn nhà. Hướng
chiếc loa về phía mọi người hét lên:
- Tất cả mọi người im lặng đi.
Mọi người đang nói chuyện ầm ĩ thì bỗng im lặng hết. Họ nhìn về
phía cô, cả bốn người đang giằng co cũng ngừng lại nhìn cô. Hiểu Đồng mặc kệ những
ánh mắt đó, cô hướng cái loa lên phía Đình Ân đang cúi xuống nhìn cô cầu cứu. Hiểu
Đồng nghẹn ngào rơi nước mắt nhìn Đình Ân nói:
- Đình Ân! Cậu tin mình không? Nghe lời mình quay vào trong, đi thẳng
lên tầng bốn. Có nhớ Đình Khiêm cho chúng ta xem bộ phim “Thượng Đế cũng phải
cười” không? Lúc đó tụi mình đã ôm bụng cười lăn ra giường… - Hiểu Đồng cố tình
kể để trấn an tinh thần đang hoảng loạn của Đình Ân. - Có nhớ khi khu rừng cháy,
người cha đã làm gì không? Ông ta tạo một cái vòng lửa tự bảo vệ mình, ngăn cho
lửa cháy lan đến nơi ông ta đứng. Đi đi... lên tầng bốn, tạo một cái vòng lửa bảo
vệ mình đi. Tụi mình sẽ ở đây chờ xe cứu hỏa tới. Nhanh lắm, xe cứu hỏa sẽ tới
liền. Cậu sẽ không sao đâu, đi đi...
Đình Ân khẽ nhìn Hiểu Đồng rơi nước mắt rồi gật
đầu.
Cô quay lưng vào trong, nhanh chóng chạy lên tầng
bốn, cũng may tầng bốn là một nơi khá rộng, dường như để dành vui chơi khiêu vũ.
Cô liền cố sức đẩy mọi thứ dạt qua xung quanh mình. Lửa từ tầng hai bắt đầu
cháy nhanh lên tầng ba khiến Đình Ân ho sặc sụa. Cô lấy mấy tấm mền đem vào
trong phòng tắm xả ướt, cho nước chảy lên láng khắp nơi. Cô cố sức lôi chiếc mền
nặng trịch đã thẫm lên lầu, đem vào cái vòng tròn lớn mà cô tạo ra. Lửa đã cháy
đến tầng bốn, Đình Ân châm một mồi lửa vào trong vòng tròn của mình rồi chui tọt
vào trong tấm chăn ướt. Cô nằm co quắp trong tấm chăn có thể ngăn được khói bụi
và sức nóng. Cô không ngừng run rẩy, cầu mong cho mọi việc thuận lợi, cầu mong
cho bản thân thoát chết. Cô còn quá trẻ, còn gia đình, còn sự nghiệp, còn tình
yêu. Và hơn tất thảy mọi thứ, cô không muốn chết.
Con người khi sắp chết, thường nghĩ đến nhiều
sự việc mà mình từng trải qua, từng gương mặt mà mình yêu thương. Trong đầu
Đình Ân, người hiện ra trước nhất chính là Thế Nam. Cô không rõ, mình yêu cậu từ
lúc nào. Có lẽ là khi cậu giúp cô trong quán bar Phong Trần, cũng có lẽ, là cái
kéo tay cô choàng qua eo cậu khi đi cứu Hiểu Đồng hoặc có lẽ nụ cười dịu dàng của
cậu nhìn cô khi họ giáp mặt ở trường. Cũng có lẽ... Đình Ân bỗng rơi nước mắt
chua xót... chua xót cho mối tình câm lặng không hồi đáp.
Cô nghĩ tới Thiên Minh, cậu đã làm rất nhiều chuyện vì cô, nếu nói
cô không cảm động thì đúng là lầm. Nhưng cô cũng như Hiểu Đồng, trái tim chỉ có
một và đã dành cho một người, không dễ dàng trao cho người khác, cô cảm thấy có
lỗi với Thiên Minh rất nhiều.
“Mình sẽ không chết, mình tin tưởng Hiểu Đồng, luôn luôn...” -
Không khí càng lúc càng ít, Đình Ân mệt nhọc thở gấp rồi từ từ lịm đi.