Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 34 - Phần 1

Chương 34

Hãy buông tay em

Hiểu Đồng
có hẹn với Tuấn Kiệt, vừa ra về cô liền đón xe đến chỗ hẹn. Lâu rồi cô và Tuấn
Kiệt không liên lạc với nhau, không ngờ lần này cậu lại hẹn gặp cô trước. Vừa
bước vào, Hiểu Đồng bỗng khựng lại vì quá bất ngờ với người ngồi cạnh Tuấn Kiệt.
Cô gái mà cô vừa mới quen - Hạ Khanh.

Gạt bỏ
sự bất ngờ, cô mỉm cười tiến lại bàn của họ, khẽ mỉm cười chào Hạ Khanh rồi
quay sang Tuấn Kiệt cười trêu:

- Haiz! Em còn tưởng bị người bạn tốt bỏ rơi nữa chứ.

Tuấn Kiệt
cười buồn không nói gì, đầu hơi cúi nhìn ly cà phê trong tay mình.

- Không
ngờ hai người quen thân như vậy. Cứ tưởng chỉ là hợp tác trong công việc thôi! -
Hạ Khanh bất ngờ lên tiếng, rồi nhìn Hiểu Đồng khẽ cười nói: - Chúc mừng em, bài
phóng sự vô cùng xúc động khiến tất cả mọi người đều khóc mà bầu chọn cho Đình
Ân. Chiến thắng thật oanh liệt với tỷ số gần như 100%.

- Chị
quá lời rồi. - Hiểu Đồng không tỏ vẻ khiêm tốn nhưng cũng không tự cao, cô mỉm
cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh của sự chiến thắng.

- Sao
em lại biết bọn trẻ thích đi biển? Anh nghĩ tụi nó thích đi khu trò chơi hơn chứ?
- Tuấn Kiệt đột nhiên hỏi chen vào.

- Em đã dẫn em gái của em và con của một người chị đến
thăm trại trẻ. Bọn trẻ con luôn được dặn là không được đòi hỏi quá nhiều cho
nên chúng không bao giờ nói ra ước mơ của chúng. Vì thế em để bé Đường, em gái
của em chơi cùng chúng và hỏi về ước mơ của chúng. Anh cũng biết đó, trẻ con với
nhau không có ngại ngùng gì, chúng nó thi nhau nói sở thích được nhìn biển. Em
và Đình Ân cứ thế mà thực hiện ước mơ cho chúng.

- Còn bức
tranh, sao em lại nghĩ sẽ tạo một bức tranh như thế? - Hạ Khanh lên tiếng.

- Vì...
- Hiểu Đồng đột nhiên im lặng, môi mím lại, mi mắt cụp xuống phảng phất nỗi buồn,
đó chính là nỗi đau của cô. Ước mơ cùng ba tạo nên một bức tranh vỏ sò tặng mẹ,
ước mơ làm một bức tranh tặng sinh nhật Vĩnh Phong. Chẳng có ước mơ nào cô thực
hiện được.

Hạ
Khanh thấy Hiểu Đồng có vẻ buồn, không muốn nói đến, cô bèn xua tay nói:

- Thôi
chuyện cũng qua rồi, chúng ta đã thắng. Bỏ qua chuyện này đi.

Hiểu Đồng cười gật đầu rồi quay sang nhìn Tuấn Kiệt:

- Anh hẹn
em đến đây có chuyện gì không? Mà hình như anh chưa cho em biết mối quan hệ của
hai người.

- Đây
là chị gái sinh đôi của anh. - Tuấn Kiệt chỉ tay về phía Hạ Khanh giới thiệu rồi
im lặng một lát mới tiếp tục lên tiếng: - Thật ra anh muốn nói lời xin lỗi với
em cho nên mới hẹn em ra đây.

- Bỏ đi,
hôm đó, em đã nói em không trách anh. Tình yêu vốn ích kỷ mà! Chỉ hy vọng, anh
và Anh Kỳ được vui vẻ bên nhau thì em mừng rồi.

- Thật
ra, từ lúc đó tới nay, anh không còn gặp lại cô ấy nữa. Cô ấy chỉ lợi dụng anh
mà thôi. Chỉ vì anh không muốn cô ấy phải đau khổ khi thất bại cho nên anh chọn
cách ích kỷ phản bội em. Anh cảm thấy có lỗi với em cho nên anh không đến gặp
cô ấy nữa. - Tuấn Kiệt nói với giọng trầm khàn buồn bã.

- Còn
cô ấy, cô ấy muốn quay lại với anh mà, cô ấy phải đi tìm anh chứ?

- Cô ấy
không có đến tìm anh, đã biết cô ấy lừa dối nên anh cũng chưa từng nuôi hy vọng
cô ấy đến tìm.

- Cái
thằng này. - Hạ Khanh bỗng xen vào, cô dùng tay bẹo má Tuấn Kiệt nói: - Sao lại
vì một cô gái không đáng mà buồn bã thế chứ? Chị đây sẽ giới thiệu cho em hàng
tá cô khác. - Hạ Khanh xoa đầu Tuấn Kiệt như một đứa trẻ.

- Chị...
- Tuấn Kiệt kêu lên đầy xấu hổ.

Mặc dù biết Hạ Khanh cố tình làm vậy để an ủi Tuấn Kiệt
nhưng Hiểu Đồng cũng không nhịn được mà cười phá lên, khiến Tuấn Kiệt càng thêm
xấu hổ. Cậu bèn gắt lên:

- Hai
người thôi ngay đi!

Hiểu Đồng
không nỡ ăn hiếp Tuấn Kiệt thêm nữa bèn nói:

- Được
rồi, em tha cho anh với điều kiện là phải giúp Đình Ân có những tấm hình đẹp đó
nha.

- Thật
ra, anh hẹn em ra cũng vì chuyện này. - Tuấn Kiệt ngồi ngay lại nhìn Hiểu Đồng
nói. - Sau khi hoàn thành, anh sẽ từ bỏ sự nghiệp.

- Tại
sao?

- Trước
đây, anh cãi lời gia đình đi học nhiếp ảnh cũng vì cô ấy. Bây giờ cô ấy không
còn bên cạnh anh nữa thì nhiếp ảnh cũng không còn ý nghĩa gì. Anh sẽ trở về
giúp gia đình anh.

Hiểu Đồng
gật gù vẻ đồng cảm. Hạ Khanh vỗ vỗ vai Tuấn Kiệt nói:

- Em trai
chị cuối cùng cũng lớn rồi.

- Chị
hơn em có ba phút thôi, đừng làm như hiểu đời hơn em chứ. - Tuấn Kiệt cự lại phản
đối.

Hạ
Khanh cười không nói gì, sau đó họ lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

Đến khi
ra về, Hạ Khanh quay đầu nhìn Hiểu Đồng lần nữa, môi mấp máy muốn nói điều gì
đó nhưng rồi lại lắc đầu bỏ đi.

Thật
không ngờ trên đường về Hiểu Đồng lại gặp Anh Kỳ, vốn dĩ chỉ muốn tấp vào mua tặng
Đình Ân một món quà mừng chiến thắng. Đang lựa chọn quà thì phía trước bỗng ồn
ào tiếng mắng chửi. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một dáng vẻ đằng đằng sát khí
và một dáng vẻ cực kỳ thảm hại đến đáng thương.

- Đã
nói với chị rồi, ngoài Strawberris Champagne tôi không thích bất kì loại nước
hoa nào cả. Đừng có xịt lung tung trên người tôi! - Anh Kỳ không cần giữ hình tượng
của mình nữa và cũng không giữ thể diện cho Vũ Quỳnh mà cứ quát nạt ầm ĩ chỗ
đông người.

- Chị
xin lỗi, chị không cố ý! - Tiếng Vũ Quỳnh sợ hãi, cô lúng túng dùng khăn lau
vào vùng tay được xịt nước hoa của Anh Kỳ.

- Không
cần, tôi tự lau. Chị đúng là vô dụng mà, làm có chút chuyện cũng không xong. -
Anh Kỳ giận dữ giật cái khăn trên tay Vũ Quỳnh, lau sạch vết nước hoa rồi quăng
mạnh nó vào mặt Vũ Quỳnh.

Bất chợt Anh Kỳ quay đầu nhìn thấy Hiểu Đồng, cô sững người
nhìn Hiểu Đồng đầy căm tức. Hiểu Đồng chỉ cười nhạt tiếp tục bước đi không thèm
để ý. Anh Kỳ dành cho Hiểu Đồng cái nhìn đầy lửa rồi quay sang mắng Vũ Quỳnh.

- Mau
xách đồ đem xuống cho tôi. Cẩn thận đó, chị mà làm hư là không yên với tôi đâu.

Cô ta vùng vằng đi
ra khỏi chỗ đó, còn cố tình va vào Hiểu Đồng một cái rõ đau. Hiểu Đồng lắc đầu
cười, bất chợt nhìn thấy gương mặt của Vũ Quỳnh đang tay xách nách mang khệ nệ
đi tới. Vũ Quỳnh nhìn thấy Hiểu Đồng cũng khựng lại, gương mặt lúng túng và xấu
hổ. Cô từ một đại tiểu thư giờ đây sa cơ đến nông nỗi này thật nhục nhã. Vì
lúng túng nên cô làm rớt đồ.

Hiểu Đồng thấy vậy bèn
cúi xuống nhặt đồ lên rồi đặt vào tay Vũ Quỳnh. Cô ta nhìn Hiểu Đồng không chớp
mắt, Hiểu Đồng bèn cười nói:

- Cẩn thận, kẻo rớt
nữa lại bị la đó.

Vũ Quỳnh nhìn Hiểu
Đồng mặt đầy cảm kích, cô e dè nhận lấy mấy túi giấy từ tay Hiểu Đồng. Hiểu Đồng
cũng không nói gì thêm định bỏ đi nhưng Vũ Quỳnh đã gọi lại:

- Xin lỗi... - Vũ
Quỳnh lắp bắp nói. - Trước đây là do tôi cạn nghĩ cho nên mới phạm phải sai lầm,
tôi rất hối hận. Chuyện lần trước, tôi không cố ý đâu, chỉ vì Anh Kỳ ép buộc. Tôi
thật sự xin lỗi!

Hiểu Đồng cười nhẹ
gật đầu không nói gì bỏ đi.

Ngồi xe buýt trở về
nhà, Hiểu Đồng bần thần cả người. Vì tình yêu, Tuấn Kiệt đã lựa chọn sự ích kỷ,
nhưng không ích kỷ cho bản thân mà ích kỷ cho người mình yêu. Còn cô, cô cũng
đang ích kỷ, ích kỷ cho bản thân mình. Cô như người dùng một chân đạp hai xuồng.
Lý trí và con tim vốn không cùng tiếng nói, cô phải làm sao đây?

Đột
nhiên, Hiểu Đồng nhận được một tin nhắn: ”Em tới chưa”. Chỉ ba từ thôi mà luôn
có cảm giác ngọt ngào đến lạ thường. Cô đã hứa hôm nay sẽ đến nhà Vĩnh Phong
làm cơm cho cậu. Hình ảnh Vĩnh Phong hiện ra với nụ cười rạng rỡ, luôn tỏa ra
ánh hào quang ấm áp bao quanh lấy cô. Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt thở dài, cô biết rằng
giờ đây mình đang ích kỷ cho bản thân, bởi vì cô vẫn chọn ở bên người mình yêu.
Hiểu Đồng nhắn một tin cho Vĩnh Phong:

“Em quyết
định sẽ nói rõ với Vĩnh Thành.”

“Anh đợi
em.”

Khi Hiểu
Đồng quyết định đến nhà gặp Vĩnh Thành nói rõ tâm sự của mình, hy vọng Vĩnh
Thành tha thứ cho sự ích kỷ của cô. Cô không gọi điện, chỉ đứng lặng lẽ chờ bên
ngoài cho đến khi nụ cười ấm áp của Vĩnh Thành hiện ra khi nhìn thấy cô. Ở cậu
dường như có điều gì phiền muộn bởi hai hàng chân mày đăm chiêu chau lại, chỉ
giãn ra khi nhìn thấy gương mặt Hiểu Đồng.

- Sao
em đến mà không gọi cho anh? - Vĩnh Thành nhìn gương mặt hơi tái vì lạnh của cô
thương xót trách.

- Em để
quên chìa khóa ở nhà lại sợ anh bận họp nên em không làm phiền. - Hiểu Đồng cười
bẽn lẽn nói.

- Vào
nhà đi! - Vĩnh Thành vội giục sợ cô lại bị lạnh. Tay đưa vào túi lấy vội chùm
chìa khóa ra tra vào ổ nhưng nó bất ngờ rơi xuống. Vĩnh Thành thoáng sững người,
cậu lo sợ Hiểu Đồng phát hiện được điều gì đó, bèn giả vờ nói:

- Em xem, đến anh còn bị lạnh run, cầm chìa khóa cũng
không xong vậy mà em lại đứng bên ngoài lâu như vậy.

Hiểu Đồng
còn đang suy nghĩ phải bắt đầu từ đâu nên không chú ý đến thái độ lúng túng của
Vĩnh Thành thì nghe cậu hỏi cô giật mình rồi nói:

- Không
sao mà. Thôi vào nha đi anh!

Cửa nhà
được mở ra, Vĩnh Thành vội kéo Hiểu Đồng vào trong đẩy cô ngồi ghế phủ lên người
cô một tấm chăn, điều chỉnh lại điều hòa cho ấm và đi rót cho cô một ly trà
nóng. Thái độ quan tâm của Vĩnh Thành làm Hiểu Đồng không sao mở lời được.

Cô cuối
cùng chỉ trò chuyện vài câu với Vĩnh Thành, đến tối Vĩnh Thành đưa cô về. Khi về
đến nhà, Hiểu Đồng xuống xe, cô hít một hơi thật sâu quyết định nói rõ thì Vĩnh
Thành đột ngột ôm chặt lấy cô, giọng khàn buồn thảm vô cùng nói:

- Hiểu
Đồng, anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được
không?

Lời nói
tha thiết khiến trái tim vừa căng phồng đầy quyết tâm của Hiểu Đồng bị xẹp xuống.
Làm sao cô nỡ nói ra những lời tuyệt tình gây đau đớn cho anh vào lúc này được
chứ. Hiểu Đồng lặng lẽ gật đầu. Vĩnh Thành đẩy cô ra rồi cười, vuốt mũi cô và nói:

- Anh
đùa thôi, em mau vào nhà đi!

***

Vì một
người là đại diện, còn một người là luật sư của tập đoàn Vĩnh Phát cho nên Hiểu
Đồng và Hạ Khanh có dịp gặp nhau thường xuyên. Một hôm hai người cùng hẹn ở một
quán bar. Khi Hiểu Đồng đến thì Hạ Khanh đã có mặt ở đó, trên bàn đã có hai
chai bia uống cạn. Dường như Hạ Khanh đến rất sớm, vẻ mặt cô chìm vào trầm tư, dáng
vẻ cô đọng khi cô nhìn chăm chú vào ly bia đã cạn trên tay mình.

Đợi Hiểu
Đồng ngồi xuống và gọi nước, Hạ Khanh mới nhìn thẳng Hiểu Đồng nói:

- Chị
có chuyện muốn nói với em.

- Vâng.
- Hiểu Đồng liền gật đầu, thái độ bình thản như đã đoán sẽ có cuộc nói chuyện
thế này.

- Em biết
chị và Vĩnh Thành quen nhau chứ?

- Em biết.
Anh ấy có kể với em.

- Haiz...,
xem ra anh ấy rất yêu em, cho nên không hề giấu em bất cứ chuyện gì. - Hạ Khanh
reo lên một cách cảm thán, gương mặt có chút buồn bã.

Hiểu Đồng
chỉ cười không nói gì cả.

- Chị
yêu anh ấy, lần đầu tiên gặp, chị đã yêu anh ấy rồi. - Hạ Khanh trầm tư một lát
rồi mới quyết định nói ra nỗi lòng của mình.

- Vĩnh
Thành là một chàng trai tốt. Anh ấy xứng đáng được nhiều người ngưỡng mộ. - Hiểu
Đồng gật đầu tỏ vẻ hiểu.

- Nhưng người có thể làm anh ấy chú ý chỉ có một mình em.
Trong mấy năm quen biết nhau, chị chưa từng thấy anh ấy ở bên bất cứ người phụ
nữa nào cả. Khi nhìn thấy Vĩnh Thành hết lòng chăm sóc cho em, chị rất ganh tỵ.

Hiểu Đồng nhìn Hạ Khanh, đôi mắt cô chứa đầy u buồn, đôi
mắt Hạ Khanh cũng vậy. Hiểu Đồng cảm thấy tim nhói đau. Người khác ghen tỵ với
cô nhưng cô lại có lòng rũ bỏ anh, nỗi hổ thẹn trong lòng Hiểu Đồng lại dâng
lên.

- Thật ra, Vĩnh Thành đã giấu em một chuyện, chị cũng chỉ
được biết gần đây thôi. - Hạ Khanh nhìn Hiểu Đồng, trong đáy mắt thể hiện sự
quyết tâm lần nữa. - Tay anh ấy thật sự chưa khỏi mà còn có dấu hiệu nghiêm trọng
hơn. Nếu chữa không khéo thì có khả năng bị liệt mãi mãi.

Hiểu Đồng
như người vừa bị sét đánh trúng khiến cả cơ thể bị tê liệt, rồi như một luồng
điện chạy qua cả người cô run lên bần bật, tim cũng vì thế mà trở nên rối loạn.
Lát sau cô cố gắng để hỏi lại, môi cũng khẽ run khiến cho lời nói bị đứt quãng:

- Lời
chị... vừa nói... là... sự thật... sao?

- Đúng
vậy. - Hạ Khanh gật đầu xác nhận.

Hiểu Đồng
cảm thấy dường như sức lực còn lại trong thân thể đã bị rút cạn.

- Nhưng
mà chính anh Hữu Thiên đã nói với em là tay Vĩnh Thành đã không sao rồi mà. Anh
ấy là một bác sĩ giỏi, lẽ nào anh ấy đã chuẩn đoán sai?

- Hữu
Thiên là một bác sĩ giỏi nhưng đồng thời cũng là một người bạn tốt. Bạn bè giúp
đỡ nhau giấu giếm cũng là lẽ thường. - Hạ Khanh chậm rãi nói. ng sao kiểm soát được. Lát sao cô cố gắng để
hỏi lại, ôi rối loạn đầu óc quay cuồng.

ng lại dâng l

Nước mắt Hiểu Đồng đột nhiên rơi ra lúc nào không hay.

- Cho
nên Hiểu Đồng, chị cầu xin em, cầu xin em hãy ở bên cạnh Vĩnh Thành, đừng rời
xa anh ấy. - Hạ Khanh van cầu.

“Hiểu Đồng,
anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được
không?” Câu nói hôm trước như vang vọng vào tai Hiểu Đồng.

- Hạ
Khanh, chị yêu Vĩnh Thành, sao lại muốn em và anh ấy ở bên nhau?

Hạ
Khanh nghe Hiểu Đồng hỏi thì sững người lại cười buồn rồi trả lời:

- Phải,
chị yêu anh ấy. Nhưng Hiểu Đồng, một cô gái thông minh như em chắc hiểu đạo lí:
“Yêu một người là muốn cho người mình yêu hạnh phúc”, cho nên chị sẽ không vì sự
ích kỷ chiếm hữu mà bám lấy anh ấy. Vì người chị yêu, chị sẵn sàng đứng bên cạnh
giúp đỡ, vực anh đứng dậy, gánh chịu mọi bất hạnh cho anh ấy. Chị biết, khi chị
yêu cầu em ở bên cạnh Vĩnh Thành là rất ích kỷ nhưng chị không nỡ nhìn anh ấy
đau khổ cho nên chị quyết định nói ra sự thật.

Sau khi
tạm biệt Hạ Khanh, Hiểu Đồng yêu cầu Hạ Khanh đừng nói với Vĩnh Thành là cô đã
biết tất cả sự thật. Hiểu Đồng cứ thế đi như kẻ mất hồn, lang thang dọc con đường.
Cô không chú ý đến người đi đối diện mình, cô vô ý va phải người đó. Người đó
nhìn cô định mắng nhưng bắt gặp đôi mắt vô hồn gương mặt trắng bệch của cô thì
nhăn nhó cúi xuống nhặt chùm chìa khóa bị rơi rồi lặng lẽ bỏ đi.

Hiểu Đồng
nhìn chùm chìa khóa trên tay người đó, bất giác nhớ lại lúc Vĩnh Thành làm rơi
chìa khóa. Những giọt nước mắt vừa cạn lại tiếp tục rơi, sao cô lại không để ý,
có rất nhiều việc cho thấy tay Vĩnh Thành không bình thường nhưng cô không nhận
ra.

Bây giờ cô biết được sự thật rồi, sự đau khổ chồng chất
lên nhau. Nếu cô đến với Vĩnh Thành thì Vĩnh Phong sẽ ra sao? Cô từng làm tim
anh tan vỡ một lần, giờ đây cô lại cho cậu một tia hy vọng, lẽ nào lại tiếp tục
dập tắt nó. Nhưng nếu cô chọn Vĩnh Phong thì nỗi đau mà Vĩnh Thành phải gánh chịu
sẽ khiến cô day dứt không yên.

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3