Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 32 - Phần 1
Chương
32
Vẻ đẹp
thiên thần
Khi Vĩnh Phong thức dậy, đi xuống lầu đã thấy Hiểu Đồng đang ngồi
trầm lặng bên bàn ăn, vẻ mặt cô đầy ưu tư. Vĩnh Phong cảm thấy một cảm giác bất
an tràn về. Cậu từ từ đi đến bên cạnh Hiểu Đồng, kéo ghế ngồi gần. Hiểu Đồng lên
tiếng trước:
- Ăn sáng đi.
Vĩnh Phong cũng im lặng ngồi ăn cũng không nói gì thêm. Cậu chỉ ăn
qua loa vài miếng rồi ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi khàn giọng hỏi:
- Em có chuyện muốn nói với anh đúng không?
Hiểu Đồng từ lúc ăn cúi đầu im lặng. Nhưng khi nghe Vĩnh Phong hỏi
thì cô mới ngẩng đầu lên, không ngờ gặp ngay ánh mắt của Vĩnh Phong đang chiếu
vào mình, cô bối rối chớp chớp mắt bặm môi một cái rồi nói:
- Chúng ta đừng như thế này nữa. Đừng gặp nhau nữa...
- Anh không làm được. - Vĩnh Phong trầm giọng buông nhẹ một câu rồi
quay mặt đi.
- Vĩnh Phong! Chúng ta xa nhau hơn hai năm trời, trong hai năm đó
có rất nhiều việc xảy ra, có rất nhiều việc đã thay đổi. Chuyện của anh và em...
- Anh chưa từng thay đổi. - Vĩnh Phong gắt lên ngắt lời Hiểu Đồng.
- Nhưng em thì có. - Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong
nói, mắt cô sau câu nói này thì đỏ lên, giọng nói nghe uất nghẹn.
Vĩnh Phong trừng trừng nhìn Hiểu Đồng, cảm thấy tim mình rất đau, tựa
hồ như đã rơi ra. Cậu nuốt nước bọt cái ực, mi mắt khẽ khép lại rồi từ từ quay
mặt đi. Hiểu Đồng nhìn thấy biểu cảm đau đớn của Vĩnh Phong thì thấy đau lòng
vô cùng, cô cảm nhận một luồng nước đang chực trào trong khóe mắt, cô vội vàng
ngẩng mặt lên ngăn dòng hai dòng nước mắt.
- Vĩnh Thành đã từng bị tai nạn, anh có biết không?
Vĩnh Phong nghe Hiểu Đồng hỏi thì quay lại nhìn cô. Vĩnh Thành bị
tai nạn cậu có biết, nhưng đó là chuyện rất lâu, khi gặp lại thì Vĩnh Thành đã
khỏe mạnh bình thường rồi. Cậu im lặng nghe Hiểu Đồng nói tiếp.
- Tai nạn năm đó là do em, là vì em... Anh ấy vì cứu em mới bị.
Gương mặt Vĩnh Phong bỗng hơi tái.
- Di chứng của tai nạn đó là bàn tay phải của anh ấy rất yếu, không
thể dùng sức nhiều... Mạng em là do Vĩnh Thành cứu cho nên em phải ở bên cạnh anh
ấy. Em không muốn làm việc có lỗi với anh ấy, khiến anh ấy đau lòng.
Vĩnh Phong lặng lẽ nhắm mắt, cậu biết mình đã không còn cơ hội.
***
Hiểu Đồng còn đang bâng khuâng không hiểu vì sao Vĩnh Thành lại
đưa mình vào bệnh viện, rồi cô bàng hoàng đến sửng sốt khi thấy một vị bác sĩ mặc
chiếc áo blouse trắng vô cùng quen thuộc. Người đó không ai khác chính là Hữu
Thiên.
Hữu Thiên thấy hai người xông vào phòng mình thì hơi sững lại, nhưng
khi nhận ra Vĩnh Thành liền nở nụ cười, nhưng nụ cười liền trở nên đông cứng lại
khi cậu thấy người phía sau Vĩnh Thành. Cây bút trên tay cậu rơi xuống mặt bàn
lăn lông lốc. Cậu đứng bật dậy, gương mặt đã thay đổi, cả người cũng có một luồng
máu nóng chạy qua khiến tim không khỏi run lên từng cơn.
Hiểu Đồng cũng giương mắt ngỡ ngàng nhìn Hữu Thiên môi mấp máy...
- Thằng này, làm gì mà bất ngờ đến sững sờ như thế hả? - Vĩnh
Thành không biết mối quan hệ giữa Hữu Thiên và Hiểu Đồng nên cười trêu chọc Hữu
Thiên.
Nhưng rồi Vĩnh Thành bắt gặp ánh mắt của hai người kia, cậu sững sờ
một lúc rồi cười hỏi:
- Hai
người quen nhau à?
Tiếng Vĩnh Thành làm cho hai người bọn họ
thoát khỏi những giây ngỡ ngàng ban đầu. Hiểu Đồng bèn nhẹ nhàng cười rồi gật đầu
chào Hữu Thiên:
- Anh Hữu
Thiên! Đã lâu không gặp.
- Chào
em, đã lâu không gặp. - Hữu Thiên cũng mỉm cười chào rồi im lặng, nhưng ánh mắt
cậu lại như có rất nhiều điều muốn hỏi.
- Nếu
hai người đã quen biết rồi thì mình khỏi giới thiệu tên nữa. Cô ấy là bạn gái
anh. - Vĩnh Thành quay sang Hiểu Đồng nói: - Cậu ấy là bạn thân của anh.
- Vậy à.
- Hiểu Đồng gượng cười đáp. Cô không dám nhìn thẳng Hữu Thiên, cô biết trong
lòng anh đang cảm thấy gì. Phân nửa đất nước này đều biết Vĩnh Thành và Vĩnh
Phong là hai anh em. Và Hữu Thiên biết Hiểu Đồng và Vĩnh Phong có quan hệ gì, nhưng
bây giờ cô lại tay trong tay trở thành bạn gái Vĩnh Thành.
- Tìm
mình có chuyện gì? - Hữu Thiên đột nhiên nhìn Vĩnh Thành hỏi.
- Mình
muốn cậu nói cho cô ấy nghe về việc điều trị cánh tay của mình, để cô ấy không
còn lo lắng nữa.
Hữu
Thiên nghe xong, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt không còn nhìn Hiểu Đồng
đặt nghi vấn nữa, cậu quay sang nhìn Hiểu Đồng với ánh mắt nghiêm túc:
- Cho đến hiện nay thì bàn tay của Vĩnh Thành đã hoàn
toàn hồi phục rồi, có thể sinh hoạt bình thường rồi. Cậu ấy không cần phải đến
bệnh viện nữa, chỉ thỉnh thoảng ở nhà tập vật lí trị liệu một chút thôi. Em
không cần lo lắng nữa.
- Vậy
sao? - Hiểu Đồng reo lên, ánh mắt thoáng mừng rỡ.
Hữu
Thiên bèn gật đầu xác nhận, nhưng ánh mắt cậu ném cho Vĩnh Thành một cái nhìn cảnh
cáo, Vĩnh Thành hiểu ý chỉ khẽ gật đầu.
- Hiểu
Đồng! Có biết lý do anh đưa em đi gặp bác sĩ là gì không? - Vĩnh Thành đột
nhiên hỏi khi đưa Hiểu Đồng quay lại công ty.
Hiểu Đồng
chớp chớp mắt vài cái rồi lắc đầu.
- Anh
không muốn em vì cảm thấy nợ anh mới ở bên anh. Nếu lúc trước em nợ anh thì bây
giờ em đã trả hết nợ rồi. Tay anh đã bình thường trở lại.
Sau đó
Vĩnh Thành im lặng nhìn Hiểu Đồng nói tiếp:
- Đúng
là mỗi khi em và Vĩnh Phong ở bên cạnh nhau, anh đều biết và cũng rất đau lòng.
Nhưng em có biết không, anh chỉ vì câu nói của em năm xưa: “Bây giờ em không thể
trao trái tim mình cho anh, nhưng trong lòng em có anh.” Vĩnh Thành lặp lại câu
nói năm xưa của Hiểu Đồng. Chính vì câu nói này mà anh quyết định giữ em bên cạnh
mình. Anh biết hình bóng Vĩnh Phong trong lòng em quá lớn nhưng dù sao trong một
góc nào đó của em có hình bóng của anh. Anh muốn dùng thời gian và tâm tư mình
để làm hình bóng của anh trong lòng em lớn dần lên, vì vậy anh quyết định cùng Vĩnh
Phong cạnh tranh công bằng.
Hiểu Đồng
kinh ngạc nhìn Vĩnh Thành, cậu không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước.
- Em đã
không còn nợ anh, cho nên em có quyền tự do lựa chọn.
“Em rảnh
không?” - Tiếng Vĩnh Thành vang lên trong điện thoại.
“Có
chuyện gì à?” - Vĩnh Phong chau mày hỏi.
“Anh đợi
em ở...”
Mười
phút sau, Vĩnh Phong có mặt ở chỗ hẹn. Cậu không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi đối diện
Vĩnh Thành.
- Lâu rồi,
anh em mình không cùng nhau tâm sự. - Vĩnh Thành cười nói nhìn Vĩnh Phong, rồi
cậu đưa chai bia lên miệng uống ừng ực mấy ngụm. Sau đó đẩy một chai đến trước
mặt Vĩnh Phong.
Vĩnh
Phong cũng cầm lên tu mấy ngụm rồi đặt xuống đáp: “Phải.”
- Là từ
lúc nào nhỉ? - Vĩnh Thành vỗ vỗ trán suy nghĩ rồi ồ lên: - Từ lúc em quay về
đây sống thì phải.
- Hình
như thế. - Vĩnh Phong cười lạnh nói.
- Lúc
trước hai chúng ta từng nói: “Đối với đàn ông, giữa sự nghiệp và đàn bà thì đàn
bà chẳng là gì cả, sự nghiệp mới là tất cả. Giữa sự nghiệp và anh em, sự nghiệp
chỉ là con số không”. Vậy mà giờ đây cả hai chúng ta chỉ vì một cô gái mà gần
như trở mặt với nhau. - Vĩnh Thành cười khổ nói.
Vĩnh Phong im lặng không trả lời. Lát sau cậu mới nói:
- Anh
nói đúng, yêu là phải tin tưởng, là em đã sai lầm. Năm xưa em đã chọn cách
không tin tưởng Hiểu Đồng, ra đi để lại cô ấy một mình đau khổ cho nên em không
xứng đáng ở bên cạnh cô ấy nữa. Em sẽ rút lui.
- Không!
Là vì anh ích kỷ giữ cô ấy lại cho mình. Hôm nay anh gọi em đến đây để nói cho
em biết, anh muốn cùng em cạnh tranh công bằng, không ai nhường ai cả. Nhưng dù
Hiểu Đồng có chọn ai đi chăng nữa thì người kia vẫn vui vẻ chúc mừng. Hai chúng
ta vẫn là anh em yêu thương nhau như ngày xưa.
- Được.
- Vĩnh Phong lưỡng lự rồi đáp: - Em sẽ không nhường anh.
- Anh
cũng vậy. - Vĩnh Thành cười nói, cậu đưa chai bia lên cao.
Vĩnh
Phong hiểu ý cũng đưa chai bia lên cụng. Âm thanh “cốp” phá tan không khí nặng
nề vốn có nãy giờ, thay vào đó là sự ấm áp trở lại của tình thân. Vĩnh Thành cười
vui vẻ vỗ vai Vĩnh Phong.
***
- Vẻ đẹp
thiên thần. - Đình Ân ngạc nhiên thốt lên.
- Là
tên do chị đặt à? - Minh Thùy cũng hét lên.
- Ừm!
Chính là bộ trang điểm lần trước mình tặng cậu. Vĩnh Thành đã đem về cho mình
dùng thử. Mình đã đặt cho nó cái tên đó.
- Woa!
Bộ mỹ phẩm đó thực sự rất đẹp, dùng rồi mới thấy câu nói: ”Không có người phụ nữ
xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp thôi.” Câu này chính xác vô cùng. Lúc
em dùng thử, mọi người cứ tấm tắc khen, chạy lại hỏi em là mua ở đâu, còn nhờ
em mua giùm nữa cơ chứ. - Minh Thùy hớn hở khoe.
- Này chẳng phải đây là chuyện bí mật sao, hàng vẫn chưa
được tung ra thì cấm tiết lộ mà. - Đình Ân lo lắng vội nói.
- Giữa
tụi mình mà cậu lại lo lắng thế à? Nhưng dù sao thì cậu cũng phải biết thôi, vì
biết đâu cậu sẽ là người đại diện cho loạt sản phẩm này thì sao. - Hiểu Đồng ý
nhị cười bí hiểm.
- Chẳng
phải người đại diện đã chọn là Anh Kỳ hay sao? Cái vụ hợp đồng vừa mới lắng xuống
mà. - Đình Ân cau mày khó hiểu hỏi.
- Mình
từng nói sẽ giúp cậu giành lại hợp đồng. Bây giờ thời cơ đến rồi, chỉ còn chờ một
cú điện thoại nữa thôi. - Hiểu Đồng cười nhẹ nhàng, đáy mắt tự tin hiện lên.
- Bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi, với lại mình đâu thể
sánh bằng cô ấy. Nếu là cậu còn có thể. - Đình Ân âu sầu nói.
- Sao
mà bỏ được chứ. - Minh Thùy dậm chân nói. - Lần trước em nghe mọi người thì thầm
to nhỏ nói cười cợt chị mà tức dễ sợ luôn. Phải giành lại hợp đồng để cho những
kẻ nói xấu chị được dịp câm họng.
- Phải
đó Đình Ân, Minh Thùy nói đúng. Cậu phải tự tin lên. Cô ấy đúng là rất xinh đẹp
nhưng cậu cũng xinh đẹp không kém. Có Minh Thùy và mình ủng hộ cậu. - Hiểu Đồng
nhìn Đình Ân ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ.
- Phải
đó chị. - Minh Thùy cũng đốc vào cổ vũ.
Đình Ân cắn nhẹ môi suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu.
Ngay
sau đó, một đôi trai gái sánh vai nhau bước tới. Chàng trai bận chiếc áo sơ mi
trắng, mái tóc bồng bềnh, tác phong nghiêm chỉnh nhưng nhẹ nhàng tinh tế hệt
như một thiên sứ. Cô gái thì xinh đẹp trong bộ đồ công sở vừa vặn ôm sát thân
hình để lộ ba đường cong gợi cảm. Họ tiến đến bên bàn của Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng
đang cười vui vẻ thì thấy hai người đi đến, cô tắt ngúm nụ cười, ngẩng đầu nhìn
lên nói:
- Hữu
Thiên! Chào anh, thật trùng hợp.
- Chào
em! Thật trùng hợp. - Hữu Thiên cũng mỉm cười chào lại rồi cậu thấy ánh mắt Hiểu
Đồng tò mò nhìn về phía cô gái đi cùng mình bèn giới thiệu: - Đây là Hạ Khanh, cô
ấy là đàn em cùng trường với anh và Vĩnh Thành bên Mỹ.
- Vậy à.
- Hiểu Đồng gật nhẹ rồi mỉm cười chào Hạ Khanh: - Chào chị!
- Chào
em! - Hạ Khanh cũng lịch sự đáp lời. - Chị có nghe nói về em.
Hiểu Đồng hơi nghiêng người nhìn Hạ Khanh, cô ấy vẫn chưa
biết tên cô, vậy mà lại nghe nói về cô rồi. Thật kỳ lạ. Nhưng Hiểu Đồng cũng
không muốn hỏi lại, cô chỉ nói:
- Hy vọng
lúc nào đó có dịp trò chuyện với chị.
- Chúng
ta sẽ gặp nhau nhanh chóng thôi. - Hạ Khanh liền nói.
Cậu trả
lời của Hạ Khanh làm cho sự thắc mắc của Hiểu Đồng càng dâng cao. Cô nhíu mày
nhìn Hạ Khanh, Hạ Khanh cũng cảm nhận được ánh mắt của Hiểu Đồng nhưng cô chỉ
cười bí hiểm.
- Hai
anh chị trông thật đẹp đôi. - Minh Thùy đột ngột lên tiếng.
- Mọi
người đừng hiểu lầm, anh và cô ấy chỉ là bạn bè thôi. Cô ấy mới từ Mỹ trở về, hôm
nay anh và cô ấy là lần đầu gặp lại. - Hữu Thiên vội vàng giải thích.
- Này!
Làm bạn trai em làm anh mất mặt lắm à? Gì mà vội vàng thanh minh như thế. - Hạ
Khanh cười huých trỏ vào bên sườn Hữu Thiên trêu.
- Đâu
có, anh làm gì có cái phúc đó cơ chứ. - Hữu Thiên cười trả lời.
- Hữu Thiên! Chào anh, lâu quá không gặp. - Khi ánh mắt Hữu
Thiên lướt qua mình, Đình Ân bèn lên tiếng chào.
- Chào
em, lâu quá không gặp, anh cũng biết một vài tin tức của em. Bây giờ em là người
nổi tiếng rồi. - Hữu Thiên cười nói.
- Để
anh chê cười rồi.
Đột
nhiên Hạ Khanh đưa tay lên mũi rồi ho nhẹ một cái, Hữu Thiên thấy vậy bèn nói:
- Thôi!
Bọn anh đi trước đây.
Khi Hữu
Thiên và Hạ Khanh chuẩn bị quay người đi thì Hạ Khanh bèn gọi:
- Hiểu
Đồng! Hẹn gặp lại. - Sau đó Hạ Khanh nháy mắt với Hiểu Đồng một cái, cười nói:
- Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau.
Hiểu Đồng ngỡ ngàng nhìn Hạ Khanh khi cô ấy gọi tên mình.
Nhưng sau đó cô nhanh chóng thu lại tầm mắt mình.
- Mà
này, em mới ăn món gì mà có mắm tôm vậy? - Hiểu Đồng nhìn Minh Thùy hỏi. Nãy giờ
cô ngửi thấy mùi mắm tôm nồng nặc, bây giờ thì thấy biểu hiện của Hạ Khanh như
thế đành hỏi: - Cái mùi của em làm người ta sợ quá bỏ chạy, thấy không?
- Vậy sao chị? - Minh Thùy hốt hoảng đưa tay che miệng.
- Con
bé này dạo gần đây kỳ lạ lắm, ngày nào cũng ăn những món nặng mùi hết. Hôm thì
ăn tỏi, hôm thì ăn hành, hôm lại ăn mắm. Làm nhiều lúc mình cũng không thở nổi
với mấy cái mùi của nó.
- Tại
vì... tại vì... - Minh Thùy bỗng nhiên ấp úng, hai má đỏ rực lên.
- Tại
vì sao? - Hiểu Đồng tròn mắt nhìn Minh Thùy dò hỏi, Đình Ân cũng nghiêng đầu
nhìn Minh Thùy vẻ chờ đợi sự giải thích.
- Vì...
- Minh Thùy bẻ bẻ mấy ngón tay. - Vì để ngăn ngừa bị cưỡng hôn.
Hiểu Đồng
và Đình Ân nghe thế thì phá ra cười đau cả bụng, rơi cả nước mắt. Chưa bao giờ
họ thấy một cách phòng ngừa kỳ lạ đến thế này.
Nhưng
ngay sau đó tiếng chuông điện thoại của Hiểu Đồng reo lên. Hiểu Đồng nhìn màn
hình điện thoại đắc ý reo lên:
- Cuối
cùng cũng đến rồi.
***
Điều mà
Hiểu Đồng không ngờ đến là người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát đến tập đoàn
Nguyên Thành Phong lại chính là cô gái kỳ lạ hôm qua - Hạ Khanh.
Cô ấy
bước ngang chỗ Hiểu Đồng thì dừng lại, nháy mắt cười với Hiểu Đồng:
- Chị
đã nói là chúng ta sẽ sớm gặp lại mà.
Nhưng
có một người bất ngờ không kém Hiểu Đồng chính là Vĩnh Thành.
Trong
đoàn người của tập đoàn Vĩnh Phát thì người đi vào đầu tiên chính là Hạ Khanh. Cô
đến đây với tư cách là luật sư đại diện. Cô bình thản đến trước mặt Vĩnh Thành
cười nói:
- Chào
anh! Lâu rồi không gặp.
Vĩnh
Thành sau một thoáng kinh ngạc thì lấy lại sắc mặt chìa tay vui vẻ bắt tay.
- Không ngờ người đến lại là em, em về nước lâu chưa?
- Em
cũng mới vừa về. - Hạ Khanh cười trả lời. - Lần này em sẽ là luật sư đại diện
cho tập đoàn Vĩnh Phát. Em đến đây bàn với các anh về chuyện lô đất đang thuộc
quyền sở hữu của Vĩnh Phát mà Nguyên Thành Phong muốn có.
- Chúng
ta vào bên trong bàn đi!
- Ba phần
trăm cổ phần. - Vĩnh Thành ngạc nhiêu kêu lên vẻ đầy tức giận, mọi người trong
công ty cũng trừng mắt nhìn khi Hạ Khanh đưa ra lời đề nghị.
- Cô
nghĩ lô đất đó xứng đáng để đổi ba phần trăm cổ phần của tập đoàn chúng tôi à?
- Vĩnh Phong khinh miệt nói.
Hạ
Khanh chẳng hề bối rối trước những cặp mắt đang trừng trừng nhìn mình, cô cười
lạnh nói:
- Đúng
là lô đất đó không đáng ba phần trăm cổ phần nhưng nếu các vị đổi cho chúng tôi,
các vị sẽ có được những lợi ích thực tế.
- Lợi
ích gì? - Vĩnh Thành cau mày hỏi.
- Thứ nhất, các vị sẽ tránh được một tổn thất lớn do đã
kí hợp đồng mua máy móc và nguyên vật liệu. Thứ hai, các vị sẽ được hỗ trợ vốn
đầu từ tập đoàn chúng tôi. Thứ ba, các mặt hàng xuất khẩu của các vị sẽ dễ dàng
được hải quan thông qua. - Hạ Khanh mạnh dạn trình bày. Nói xong cô hất đầu một
cái, trợ lí của cô hiểu ý mở cặp táp lấy ra mấy tờ hợp đồng đặt trước mặt Vĩnh
Thành.
- Đây
là hợp đồng do tôi soạn sẵn, các vị cứ từ từ tham khảo. Nếu các vị xem xong mà
đồng ý thì chúng ta gặp nhau tiếp. - Hạ Khanh nói xong thì quay lưng bước đi đầy
tự tin.
Đoàn
người cũng lặng lẽ theo sau để lại bầu không khí ngột ngạt phía sau lưng.
- Lập tức
gọi điện cho chủ tịch ngay! - Vĩnh Phong ra lệnh với ánh mắt sắc bén.
Mấy người
còn lại hối hả đứng lên, hấp tấp gọi điện. Ngay sau đó, một bản fax được gửi đến
cho ông Triệu Vĩnh Nguyên.
Ngay
chiều đó, Vĩnh Thành đã hẹn gặp Hạ Khanh và cô cũng nhanh chóng nhận lời. Sau
vài câu xã giao, họ nhìn nhau im lặng.
- Sao
em về mà không gọi cho anh? - Vĩnh Thành cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
- Em
cũng mới về thôi. Bận rộn quá nên chưa có thời gian gặp anh.
- Vậy
mà có thời gian gặp Hữu Thiên à? - Vĩnh Thành cố tình chất vấn.
Hạ
Khanh cúi đầu nhìn tách cà phê nóng vẫn còn đang bốc khói im lặng, hai mi mắt
rũ xuống như che giấu xúc cảm trong lòng. Lát sau cô mới lên tiếng nhưng giọng có
phần lạc đi:
- Thật
ra là vì em chưa có đủ dũng khí gặp anh.
Nghe Hạ Khanh nói, trái tim Vĩnh Thành bị chấn động nhẹ, cậu
đưa mắt nhìn Hạ Khanh, cả người cô run nhẹ.
- Xin lỗi
em, Hạ Khanh! - Vĩnh Thành thở dài nói, giọng nói trầm đi rất nhiều.
- Ngốc quá! Lúc đó anh cũng đã nói lời xin lỗi với em rồi
mà. Nhưng anh đâu có lỗi đâu, sao cứ mãi xin lỗi em chứ? - Hạ Khanh cố gắng kìm
chế nỗi buồn trong lòng mà nhìn Vĩnh Thành cười, cô muốn xua đi sự áy náy của
Vĩnh Thành.
Từ lúc
gặp Vĩnh Thành ở trường đại học bên Mỹ, Hạ Khanh đã bị anh chinh phục. Anh trầm
lặng ít nói nhưng rất thông minh. Tuy không nói anh là sinh viên xuất sắc nhất
của trường nhưng có thể nói anh là sinh viên Việt Nam xuất sắc nhất theo học ở
trường. Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Anh để cô bên cạnh mình, không xua đuổi nhưng cũng không
ân cần. Cô đối với anh như một người bạn, một cô em gái đồng hương. Nhưng ít
nhiều mà nói, cô vẫn hơn rất nhiều cô gái quanh anh. Điều đó với cô là quá đủ. Tình
cảm của cô dành cho anh có thể anh không biết, cũng có thể anh biết nhưng không
đón nhận nên đành tỏ ra không quan tâm. Chỉ khi tiễn anh về Việt Nam, lời cuối
cùng anh nói với cô là: “Anh xin lỗi”. Lúc đó cô đã biết, anh hiểu tình cảm của
cô nhưng không cách nào đáp lại. Chỉ có điều cô không ngờ, khi mình trở về thì
bên cạnh anh đã có một cô gái mà anh yêu thương sâu sắc đến như vậy.
Vĩnh
Thành nghe Hạ Khanh nói vậy chỉ cười không nói tiếp.
- Sao em
lại chọn vào làm ở tập đoàn Vĩnh Phát vậy? - Vĩnh Thành đột nhiên nghiêm mặt hỏi.
- Thật
ra... - Hạ Khanh cười ngượng. - Đó là tập đoàn của gia đình em.
- Ồ... -
Sự ngạc nhiên tột độ hiện lên trên nét mặt Vĩnh Thành. Sau đó cậu thoáng đỏ mặt,
quen biết nhau cũng lâu mà cậu hoàn toàn không biết gì về cô cả.
Hạ
Khanh chỉ khẽ cười, một chút buồn bã, một chút thất vọng thoáng hiện trong đáy
mắt. Cô cầm tách cà phê lên nhấp, vị cà phê thật đắng hay vốn dĩ cô cảm thấy đắng
trong lòng.
- Thật
ra... - Vĩnh Thành vốn định nói về việc cổ phần nhưng cảm thấy hơi ngại nên bỏ
lửng câu nói của mình.
Hạ
Khanh nhìn vẻ mặt bối rối của Vĩnh Thành thì khẽ cười. Cô liền lên tiếng, nháy
mắt cười tinh nghịch trêu Vĩnh Thành:
- Này, em
là người công tư phân minh lắm đó nha. Dù là quan hệ thân thiết nhưng em cũng
không để việc công, việc tư lẫn lộn đâu.
Vĩnh
Thành biết cô nói đùa nên chỉ nhếch môi cười một cái rồi xoay qua hỏi han mọi
việc lúc Hạ Khanh còn bên Mỹ. Hạ Khanh cũng vui vẻ kể lại tin tức của một số bạn
bè mà Vĩnh Thành có quen. Cả hai trò chuyện bắt đầu vui vẻ hơn mấy phút đầu gặp
mặt.
***
Hai
ngày sau, tập đoàn Vĩnh Phát nhận được một cuộc điện thoại từ phía Nguyên
Thành Phong. Chiều đó, Hiểu Đồng nhận được điện hẹn gặp của ông Văn Trác. Hai
người gặp mặt tại quán cà phê Granttylove.
- Nghe
nói sáng nay, bên cháu đã gọi điện cho người của ông? - Hiểu Đồng vừa đến thì hỏi
ngay, vẻ mặt hồi hộp cực độ.
- Đúng
vậy, họ chấp nhận sang nhượng cổ phần để đổi lấy lô đất đó. - Ông Văn Trác khẽ
mỉm cười gật đầu, đẩy ly cà phê còn nóng sang chỗ cô.
Hiểu Đồng
khẽ nhếch môi nhưng cô không tỏ vẻ vui mừng cũng không tỏ bất kì dấu hiệu nào. Vẻ
mặt tĩnh tại vô cùng, đón nhận ly cà phê khuấy thêm chút đường.
- Nhưng
mà... - Ông Văn Trác sau khi nhấp một ngụm cà phê thì nói.
Hiểu Đồng
nhướn mày nhìn ông.
- Họ chỉ
chấp nhận sang nhượng lại 2% cổ phần.
Hiểu Đồng
khẽ gật đầu, dường như cô đã đoán được việc này từ trước. Cô cười nói:
- Nhiều
hơn cháu nghĩ, chắc là những món lợi trong hợp đồng khiến họ chấp nhận. Vậy thì
bước tiếp theo, đành nhờ ông lên tiếng vậy.
- Không,
người lên tiếng chính là cháu.
***